Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Nhanh: Ánh Trăng Sáng Vằng Vặc Trong Đôi Mắt Người

Chap 1: Bạch nguyệt quang hắn vĩnh viễn không bao giờ trụy lạc.

﹝Tích tích tích ~﹞

﹝Linh hồn xác nhận du nhập....

—— hoàn thành!﹞

﹝Mục tiêu thế giới cung cấp: Khí vận chi tử

—— Nam chính.﹞

﹝Nhiệm vụ yêu cầu:

①. Hoàn thành cốt truyện.

②. Công lược nhân vật được chỉ định.

③. Nghiêm cấm hành vi thay đổi cốt truyện và OOC.

④. Thu thập mảnh hồn tan vỡ của thủ tịch đại nhân.﹞

﹝Cốt truyện: ....﹞

﹝Bối cảnh: Hiện đại, hào môn, trọng sinh, sảng văn, vả mặt, công sở, gia thế hắc đạo, ngược luyến tàn tâm, ngược thân ngược tâm, thế thân, hôn nhân, truy thê hỏa táng tràng....﹞

﹝Thời gian cốt truyện chính khởi động.﹞

﹝—— 4 tháng sau﹞

﹝Thời gian thả xuống: 4 tháng trước khi cốt truyện diễn ra﹞

﹝Thông tin cơ bản:

Nguyên chủ: Dư Yến Tranh.

Người sắm vai: Thẩm Dịch.

Mục tiêu nhiệm vụ: ( Nam chính) —— Tô Giang Khởi.﹞

﹝Các thông tin khác tạm thời không thể cập nhật, không quyền hạn truy cập﹞

﹝Không quyền hạn truy cập﹞

﹝Không quyền hạn truy cập﹞

﹝Lỗi﹞

﹝Đã phát hiện lỗi﹞

﹝Lỗ hỏng đã được vá lại.﹞

﹝Lỗi đã được xác minh.﹞

﹝.....﹞Tiếng nói tạm dừng một khắc, nó phát giác có điểm gì đó không thích hợp. Không có lời nào hoài nghi về nhiệm vụ, đáp lại hay nghi hoặc hỏi từ ký chủ, im lặng đến mức bất thường.

Hệ thống trung gian, là thứ được liên kết giữa hệ thống chính và kí chủ lúc bấy giờ được đẩy lên.

Sau đôi ba giây ngờ ngợ, hệ thống trung gian mới chú ý đến những con số biểu hiện cho giá trị sinh mệnh của người sắm vai đang dần rơi xuống với tốc độ nhanh đến chóng mặt.

Nếu bây giờ Thẩm Dịch không tỉnh lại thì nhiệm vụ còn chưa trông thấy như thế nào, bản thân Thẩm Dịch đã bị bài xích và trở về điểm xuất phát.

Bởi vậy cho nên trong toàn bộ quá trình từ tổng cục xuyên đến thế giới, những người thi hành nhiệm vụ luôn phải còn một tia tỉnh táo nếu muốn giữ lại mảnh hồn không bị ý chí thế giới bài xích.

﹝Kí chủ Thẩm Dịch, anh có còn khỏe không, mau mau giữ thanh tỉnh!﹞Nó hoảng loạn kêu gọi tên của Thẩm Dịch, đối với một khởi đầu gian nan như thế này, hệ thống trung gian cho đến tận bây giờ mới phát hiện sự bảo hộ giữa kẻ tội đồ và nhân viên chính quy có bao nhiêu khác biệt.

Hệ thống trung gian hốt hoảng kêu lên,﹝A a a a a, anh kí chủ đừng có chết a!!!﹞

﹝Các thông số duy trì sinh mệnh đang suy giảm﹞

﹝Cảnh báo! Cảnh báo!﹞

﹝Vòng bảo hộ đang bị tấn công!﹞

﹝Cảnh báo! Cảnh báo!﹞

﹝....﹞

Một chuỗi dài những âm thanh máy móc đinh tai nhức óc, nó liên hồi đưa ra các cảnh báo và âm thanh dữ dội hòng đánh thức linh hồn Thẩm Dịch vẫn còn đang trong khoảng lặng.

 ‘Ư....’ anh cố gắng gượng phản ứng lại.

Cái cảm giác khốn đốn cực kỳ, chật vật và khó chịu, tựa như cơ thể đang bị nhấn chìm trong biển đen vô tận.

Ý thức muốn buông lỏng, xuôi lạc về dòng, chênh vênh giữa việc đi và ở.

 ‘Ồn ào quá đấy....’ Âm thanh anh lúc bấy giờ mới được cất lên.

Thẩm Dịch sau khi đáp lại tiếng gào thất thanh kia của hệ thống, nhưng tiếng nói ấy quá bé, vô lực và chẳng chen được vào thanh âm của hệ thống trung gian.

Không những không cản ngăn được thứ tạp âm không phân biệt rõ sống mái kia, mà khi hệ thống phát hiện Thẩm Dịch thanh tỉnh, lại càng làm nó vui mừng đến ồn ào, quả là cố tình muốn tức chết anh!

“Xẹt ——”

Tiếng điện nhiễu tạp thẳng vào đại não.

 ‘Mày im lặng ngay!’ Thẩm Dịch quát ầm lên, âm thanh yếu ớt, tuy rất nhẹ, nhưng không thiếu đe dọa và tức giận, uy nghiêm vô cùng.

Lập tức, thứ tạp âm kia mới ngừng kêu gào.

 ‘Ask! Đau chết mất!’ Thẩm Dịch than thở vài câu, di chứng mỗi khi xuyên qua mỗi thế giới, và mỗi một cơ thể có khác nhau. Còn tùy thuộc vào rất nhiều yếu tố và điều kiện thể chất nguyên vật chủ vốn có.

Nếu người đó khỏe mạnh, thì mức độ tổn hại linh hồn là không lớn, và ngược lại.

Trường hợp lúc này của anh thuộc về vế sau.

Đúng là đen đủi thật!

Thẩm Dịch bực bội chửi thầm. Cơn choáng váng là điều đầu tiên Thẩm Dịch cảm nhận được, ngay sau đó, là cảm giác quay cuồng cùng buồn nôn khi bị nhét vào cơ thể chật chội.

Khi linh hồn cường đại chen chúc vào cái khuôn chứa rách nát, chật hẹp. Thẩm Dịch biết chắc phản ứng này hẳn là lại xuyên vào một cơ thể yếu kém bệnh tật, so với tiêu chuẩn bệnh bình thường còn phải kém.

Thẩm Dịch có kinh nghiệm nhiều, hơn nữa lúc này bản thân anh là kẻ đang chịu tội. Vậy cho nên Thẩm Dịch không mấy oán hận, hơn nữa trước khi xuyên qua, Thẩm Dịch tự tin rằng mình đã chuẩn bị đủ rồi.

Nhưng cảm giác của Thẩm Dịch lúc này, lại không đúng như trong tính toán.

Thẩm Dịch mơ hồ đánh giá, ‘vại đựng’ khí vận đã rò rỉ gần như là toàn bộ những gì anh đã tích lũy

Thân thế và linh hồn Thẩm Dịch khác biệt với bình thường, cũng có thể xem là dị loại. Tự mình mang thể chất thuần âm. Không dẫn dụ ma quỷ cũng không sợ hãi pháp khí của đạo gia.

Nhưng dễ dàng ngất xỉu hoặc chìm vào giấc ngủ sâu nếu không thể kiếm đủ dương khí, nói hoa mỹ là “Căn bệnh mỹ nhân ngủ say”. Hoặc gần đúng là Hội chứng Kleine-Levin (KLS), một loại rối loạn thần kinh hiếm, gây ra tình trạng buồn ngủ quá mức. Khiến người bệnh mắc phải có thể ngủ liên tục hàng ngày, thậm chí vài ngày hoặc vài tuần mà không thể chữa trị hay kiểm soát được. 

Bản thân Thẩm Dịch vẫn chưa thể tìm ra nguyên nhân chủ chốt sinh ra thể trạng kỳ lạ như thế, xem nó là bệnh cũng không rõ ràng nữa. Đã quá lâu để Thẩm Dịch nhớ nổi bắt đầu từ khi nào anh lại gặp vấn đề đó, cũng có thể xem bản thân anh như là 1 oán linh vậy.

Mặc dù hiện tại Thẩm Dịch đã tìm được giải pháp tạm thời rồi. Nhưng ngại ở chỗ là nếu muốn bù vào, thì cần tiếp xúc thân mật, như là ôm ấp những người mang khí vận nghịch thiên, ví dụ, khí vận chi tử chẳng hạn.

Mà dương khí cũng chính là khí vận, thứ Thẩm Dịch cần hút từ các nhân vật chính để tồn tại.

Vấn đề là, anh còn là nam!

 ‘A....’ Trong lúc tiêu hóa lại thông tin hệ thống cung cấp.

Thẩm Dịch gắng gượng nhịn xuống vẻ mặt vặn vẹo, rồi lại không kiềm được lửa giận và không mừng khi bị hệ thống trung gian đánh thức. Anh biết nó chỉ muốn tốt cho anh.

Nhưng đầu Thẩm Dịch lúc này rất đau, âm thanh của hệ thống đâu có dễ nghe bao giờ, cộng thêm việc nó cố ý muốn đánh thức Thẩm Dịch, sóng âm tạo ra từ nó là một dạng tra tấn vô hình.

Thẩm Dịch hận không thể dùng móng vuốt nhỏ cào nát hệ thống trung gian. Anh cắn răng chịu đựng khó chịu, và không giận chó đánh mèo hệ thống trung gian, khi đang chờ đợi để có thể cử động lại được. Thì bất ngờ thay, hệ thống trung gian đưa đến một món quà cho anh. Thẩm Dịch lắng nghe âm thanh hệ thống lạnh lẽo vang lên, anh hoài nghi hỏi, ‘Còn gì à?’

﹝Không có....﹞Hệ thống trung gian hơi chột dạ, nhưng sau lại, nó đổi ý.

Âm thanh nó cố ý hay vô tình, khi vào tai Thẩm Dịch lại có vẻ như nhảy nhót, vui sướng khi người gặp họa mà nói,﹝Kí chủ, anh còn 59 giây để hoàn toàn nắm quyền chủ đạo cơ thể, nhưng là, anh đã sử dụng hết toàn bộ khí vận dư lại của mình để chữa trị cơ thể nguyên thân.﹞

﹝Hiện tại, anh chỉ còn rất ít khí vận, nếu vét sạch thì anh còn 10 phút để thoát khỏi trói buộc, có muốn lại đổi không?﹞

 ‘.... a, cái gì?’ Thẩm Dịch sững sờ vài giây, chợt nhớ ra rằng bản thân vừa mới thay đổi hệ thống, cơ cấu còn phù hợp với việc kiểm soát khí vận.

Nhưng Thẩm Dịch cũng không vui vẻ gì, bỗng im bặt tiếng, tức điên mà gào lên ‘Mày vừa nói gì cơ?’

﹝Kí chủ không muốn quy đổi sao?﹞Hệ thống vô tri vô giác hỏi.

 ‘Không phải ý này!’ Anh hét lên.

 ‘Không đúng, không phải đâu? Không nên là như vậy!! Điểm khí vận của ông đây đâu!! Điểm khí vận tao cực cực khổ khổ kiếm được đâu? A a a a a!!’

 ‘Nó đi đâu rồi?! Đi đâu rồi! Đi nơi nào rồi!!’

﹝....﹞Bị ăn mất rồi.

﹝Ừm....﹞Hệ thống trung gian tò mò và khó hiểu, nhưng nó chỉ lẳng lặng xem kí chủ đang phát điên.

Thẩm Dịch bản nhân vốn có chứng vô cảm, tình căn bị hủy, còn thất lạc thất tình lục dục.

Anh không dễ dàng bộc lộ cảm xúc thật, bình thường chỉ có diễn xuất bổ sung vào, và luôn là trạng thái dửng dưng. Dù cho có điên cuồng hay yếu ớt cỡ nào đi chăng nữa cũng chỉ là diễn cho người ta xem. Còn ở trong lòng luôn là một mảnh gợn sóng bất kinh.

Duy chỉ có vảy ngược của anh.... ‘vại’ khí vận.

Ở mỗi lần kết thúc nhiệm vụ, Thẩm Dịch luôn thu hoạch được lượng lớn khí vận làm tích trữ, phòng hờ cho nhiệm vụ kế tiếp xảy ra nguy hiểm, còn phải ngừa việc vừa mới xuyên qua đã làm lỗi.

‘Vại’ khí vận vừa để duy trì sự sống, cũng vừa giúp Thẩm Dịch tồn tại.

Điểm khí vận là một lá chắn vĩnh cửu bảo vệ Thẩm Dịch. Nhưng đánh đổi để có được cũng rất lớn.

Không nói đến cái này, quan trọng là Thẩm Dịch luôn luôn dự trữ dư ra để phòng ngừa!!

Đặc biệt là trước khi thay đổi hệ thống vài tiếng trước, Thẩm Dịch không màng nguy hiểm trêu chọc cấp trên của mình, còn rút được trên người tổ trưởng kha khá khí vận.

Đánh đổi này khiến Thẩm Dịch suýt bị đánh chết, trầy xước lắm mới trộm được tí tiền trinh.

Không nghĩ đến vừa khởi đầu nhiệm vụ lần này liền gặp trắc trở, khí vận toàn bộ đều tự động chuyển dời để chữa trị cho cơ thể rách nát của nguyên chủ.

Thẩm Dịch rõ ràng nó đi nơi nào, nhưng.... đau lòng quá a!

 ‘Hic hic.’ Còn không chờ đợi Thẩm Dịch làm gì hơn, đếm ngược cho 59 giây cuối, anh còn đang chìm nổi, vẫn chưa hoàn toàn nắm lấy quyền vận hành cơ thể.

Thông báo lại đến, thúc giục Thẩm Dịch mau chóng quyết định.

﹝Kí chủ, có đổi không nha?﹞Hệ thống trung gian tri kỷ hỏi, trước mắt Thẩm Dịch, bảng điện tử trong suốt cũng hiện lên lựa chọn.

〖 Có hay không lựa chọn quy đổi thời gian?

     ﹝Yes﹞ or ﹝No﹞ 〛

Thẩm Dịch do dự không thôi, ‘....’

〚 Thời gian còn lại: 00.00.10 giây 〛

Vài giây đếm ngược cuối cùng này, lần đầu tiên trong đời Thẩm Dịch hiểu được cái gì gọi là tiến thoái lưỡng nan, trước kia anh quá kiêu ngạo.

Luôn tự xem mọi thứ đều nằm trong bàn tay và tính toán, nhưng lúc này, anh lại đắn đo.

Rốt cuộc thì có nên tin tưởng đánh cuộc, quy đổi hết thảy những gì còn có hay không. Hoặc là anh chịu đựng việc mất ý thức, hên hên thì ai đó phát hiện cơ thể anh, sau đó tiếp xúc như ôm, và vác lên chẳng hạn.

Anh tin tưởng cơ thể sẽ phản ứng có điều kiện tự động hấp thu chút ít khí vận, muỗi vẫn là thịt, dù ít, nhưng có còn hơn không.

Hơn nữa, Thẩm Dịch tin tưởng vào vận may của mình cũng không tệ đâu.

Hẳn là thế?

Dù sao cốt truyện không ít thì nhiều, thân phận của anh luôn luôn du đãng giữa những nhân vật chủ chốt trong thế giới.

〚 Thời gian còn lại: 00.00.5 giây 〛

〖 4 〛

〖 3 〗

Vài giây cuối cùng, Thẩm Dịch bừng tỉnh.

Bây giờ Thẩm Dịch có muốn ích kỷ hay luyến tiếc chút ít số điểm khí vận còn lại, nó chỉ khiến bản thân bị động hơn.

〖 2 〗

Anh nhưng không nghĩ giao thế chủ động vào tay kẻ khác.

〖 1 〗

Thẩm Dịch cắn răng, sắp mất đi ý thức vào những giây cuối, anh hít vào một hơi thật sâu, rống giận đáp, ‘Có! Đổi mau lên! Quy đổi toàn bộ! Mau!’

﹝Tích ——﹞

Hệ thống thay Thẩm Dịch, thông qua âm thanh đồng ý của anh, quyết định mà nhấp vào 〚﹝Yes﹞〛.

Thẩm Dịch thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Sau khi quy đổi được điểm khí vận còn lại thành thời gian, lúc bấy giờ có thể nói Thẩm Dịch đã sạch cháy túi, vét cũng chỉ còn cái vỏ rỗng, anh gần như đã chết lặng đi.

﹝Thời gian đổi được: 10 phút.﹞

﹝Hệ thống thu thập điểm khí vận

Khí vận còn lại: 0

Đã thu thập: 0

Thời gian còn lại: 00.09.59 giây.﹞

﹝Đang trợ giúp kí chủ tìm kiếm khí vận chi tử.﹞

Thẩm Dịch hài lòng với sự phục vụ tận tâm tận tình này của hệ thống trung gian, mặc dù vẫn còn đau xót vì khí vận đã không còn dù chỉ một chút để dự phòng.

Nhưng Thẩm Dịch hiểu, anh vẫn được lợi, hệ thống trung gian thuộc quyền của anh và trợ giúp anh. Nó không yêu cầu thêm cho cuộc giao dịch, giống một cổ máy giải đáp và trợ giúp không công.

Trong lúc Thẩm Dịch chờ đợi nó tìm kiếm mục tiêu khí vận, một bên, Thẩm Dịch đang âm thầm tính toán kế hoạch cho sau này.

Anh đang chịu phạt từ tổng cục, và dựa theo tánh xấu của lũ cấp trên kia, rõ ràng đang muốn mượn cơ hội này để bắt choẹt và răn đe anh một phen cho biết sợ.

Nhưng ngược lại, Thẩm Dịch đã chịu khổ sở vì khí vận quá nhiều, vậy nên đây chỉ như muối bỏ biển. Vừa hay, hệ thống này giống như khiến anh, một con cá đang mắc cạn trở về nước, du hoạt đến linh động.

Nếu như trước kia Thẩm Dịch mơ hồ sờ soạng để tìm ra nguyên tắc hoạt động của việc hấp thu khí vận từ những nhân vật chủ chốt trong cốt truyện.

Anh luôn cảm giác dùng khí vận, thu vào không đủ chi ra để sài, càng về sau càng tiêu hao đến mức vài phút trước vừa ôm nam chính xong, không đến bao lâu tách ra, anh đã ngất xỉu.

Bởi thế vì bất chấp, vì sống sót và ích kỷ của chính bản thân, Thẩm Dịch phá hủy biết bao nhiêu thế giới, cốt truyện, đếm cũng không thể xuể nổi.

 ‘Haizzz....’ Thẩm Dịch thở dài, ‘Thôi bỏ đi, đến đâu lại hay đến đó. Bây giờ việc đầu tiên là phải sống sót trước, có hệ thống, hiện tại nhiệm vụ xem ra cho mình thân phận, danh chính ngôn thuận, cũng dễ dàng hơn rồi.’

 ‘Mong rằng.... đây sẽ là chuyện tốt.’ Thẩm Dịch nghĩ, tự an ủi một hồi lâu rồi mới thoát khỏi trạng thái tự kỷ, anh nhìn lướt qua bảng điều khiển, lắng nghe âm thanh của hệ thống trung gian.

Đó không phải thứ tiếng dễ nghe mềm mại của hệ thống nhà anh. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, chức năng hữu dụng của hệ thống trung gian cùng Luminol giống nhau, coi bộ cũng có trợ giúp nhiều hơn.

Giúp Thẩm Dịch tìm ra được quy tắc tiêu hao khí vận, như vậy, anh chỉ cần tiềm hiểu sâu về cách đếm được lượng khí vận thu vào đến từ mục tiêu nhiệm vụ, về sau Thẩm Dịch sẽ dễ thở hơn rồi.

Anh gấp đến chờ không nổi muốn gặp đối tượng của mình, Thẩm Dịch lại chờ đợi vài giây. Và rồi, Thẩm Dịch dần cử động lại được, nhớ đến việc 10 điểm khí vận đã tiêu phí.

Thẩm Dịch thịt nát, tim lại đau, chỉ bi thống cười gượng lên, ‘Ha ha.’

﹝Đinh —— !﹞

Tới! Thẩm Dịch vui mừng xoa xoa hai tay.

﹝Kí chủ!! Đã phát hiện vị trí khí vận chi tử gần nhất! Kí chủ, có hay không định vị?﹞Thay thế âm thanh lạnh lẽo kia, là âm thanh Luminol làm nũng, nó nhảy nhót đến báo cáo cho Thẩm Dịch.

Anh chú ý đến sự thay đổi đó, ngữ khí có ngạc nhiên, rồi hỏi ‘Ở đâu?’

﹝Ở....﹞Luminol dừng một chút,﹝Ngay bên cạnh anh, kí chủ.﹞

 ‘?’ Thẩm Dịch ‘Hả?’

Bên cạnh?

Nói lại coi?

Thẩm Dịch không chắc chắn hỏi lại nó, ‘Không có sai sót?’

﹝Không có sai sót!﹞Luminol đáp một cách chắc chắn, thanh âm trong trẻo ấy bắt đầu gấp gáp lên.

Nó biến thành hình dạng tiểu tinh linh cưỡng chế tiến vào tiểu thế giới, đôi mắt nhìn đến bên cạnh Thẩm Dịch. Lại chuyển dời lên trên người anh, đôi mắt chợt trợn to lên, cảm xúc nó khủng hoảng lên trong nháy mắt.

Luminol dùng đôi bàn tay nhỏ nhắn kia lôi kéo lấy Thẩm Dịch.

Chỉ là giây sau liền buông bỏ, nguồn năng lượng thứ ba cưỡng chế muốn tống hệ thống ra khỏi nơi này, nó không thể kiềm được mà thút thít nói,﹝Kí chủ! Kí chủ! Anh tùy cơ ứng biến trong chốc lát, em sẽ tỉnh lại ngay!﹞

﹝Còn.... còn có cốt truyện, em.... em tỉnh lại sẽ kể anh nghe sau!﹞

﹝Thật đấy, tin tưởng em, đừng giận em! Ô ~ a!!!﹞

Luminol ủy ủy khuất khuất nói xong, chưa kịp thấy được phản ứng sau đó của kí chủ, nó đã bị cưỡng chế offline, thế lực vô hình kia lãnh khốc vô tình đá văng nó ra khỏi thế giới.

Thanh âm tiếng khóc đứt đoạn một cách bất ngờ, thay thế vào đó là tiếng dữ liệu loạn mã báo lại.

Và im bặt đi.

Thẩm Dịch ‘.....’

Một món quà bất ngờ mà thế giới chuẩn bị cho sự gặp mặt? Cảm giác bất an dần dâng lên, Thẩm Dịch có chút muốn chùn bước không muốn đối mặt. Nhưng rất mau đã bị anh gạt ra sau đầu, nơm nớp lo sợ?

A ha, sao có thể, càng khó khăn, như vậy lại càng kích thích hơn rồi!

Thẩm Dịch bây giờ một thân một mình cũng chẳng có ý kiến gì nhiều.

Trước kia khi mà còn chưa thay đổi hệ thống thành Luminol, Thẩm Dịch nhiều lần đều làm nhiệm vụ đơn độc. Bởi vì hệ thống ban đầu của anh đã chết rồi, cùng lắm nhiệm vụ nào cũng thất bại, cũng bị cử báo và phạt tích phân.

Vẫn là tùy tiện đi, hệ thống có cũng được, không có cũng chẳng sao.

Huống chi, nếu bên tai luôn có tiếng lải nhải cố tình làm nũng bán manh, còn hai mang dùng để chi phối bản thân, Thẩm Dịch càng ghét.

Nhưng điều quan trọng nhất lúc này đây là, Thẩm Dịch chưa biết cốt truyện là dạng gì, và nguyên chủ có thân phận như thế nào.

Không có truyền tống nhanh.

Nhiệm vụ của Luminol cần làm là giám sát Thẩm Dịch đi theo cốt truyện, báo cáo cốt truyện đã và đang diễn ra là tình tiết gì để anh tuân theo. Và tuyệt nhiên, nhất định không được quyền OOC. Nói giảm nói tránh là đồng hành, nếu nghĩ kỹ lại thì không giống, bản thân anh đang trong thời gian nhận phạt, làm sao có thể đơn giản được chứ?

Sắm vai đôi khi không riêng gì diễn xuất, mà còn phải ứng biến linh động với những cảm xúc và bước ngoặc lớn bất ngờ. Vừa là diễn viên cũng là đạo diễn, cần phải quán xuyến cực kỳ nhiều tràng cuộc.

Nhiệm vụ chưa bao giờ là dễ cả. Nhìn hiện tại, Thẩm Dịch không nắm bất cứ thông tin nào, còn mất mẹ liên lạc với hệ thống chủ chốt, hệ thống trung gian còn đó nhưng không thể giao tiếp được nữa.

Nó tạm thời thay thế Luminol, sau khi Luminol đã đến, nó cũng biến mất theo, Thẩm Dịch lúc này đích xác là một thân một mình, à.

Và còn có nguy hiểm kế bên nữa.

Lại nghĩ về nhiệm vụ, bên trong chắc chắn có bẫy rập, nói nhẹ như lời Luminol là tùy cơ ứng phó, nhưng nếu OOC thì thế nào. Và một chút đi lệch nguyên tác, rất có thể anh phải đối mặt với một thứ còn nghiêm trọng hơn.

Thẩm Dịch, không quá tin tưởng vào Luminol.

 ‘Thôi, đến đâu hay đến đó đi, biết đâu lại kiếm được một bất ngờ khác thì sao?’ Thẩm Dịch lại tự an ủi bản thân, anh lúc này không hề biết nguyên thân có tính cách gì. Và bây giờ đang trong tình trạng như thế nào cả, quả thật, rất khó nhằn. Sau đó nữa, còn chưa nói đến việc thân thể này yêu cầu khí vận gấp.

Suy nghĩ của Thẩm Dịch lúc này rối như tơ vò, anh bắt đầu có thể điều hành được tứ chi triệt để, từ cơn đau bắt đầu mà bừng tỉnh.

“Ư!” Thẩm Dịch than nhẹ một tiếng.

“A? Ức!” Anh ngạc nhiên, chỉ thử mở mắt muốn trước tiên đánh giá xung quanh, thế nhưng đón chờ Thẩm Dịch không phải ánh sáng của nắng, hoặc đêm tối tịch mịch, cũng chẳng phải cái chói chang bất thường chiếu rọi.

Mà là một màu xám đen hư không, rất kỳ quái.

“?” Thẩm Dịch không cấm có một dấu chấm hỏi nho nhỏ, nghi hoặc to to. Ở ý nghĩ đầu tiên toát lên là ‘Mù? Nguyên chủ không nhìn thấy được?’

 ‘Không, này không giống.’ Anh phủ nhận suy đoán này rất mau.

Đã từng, Thẩm Dịch không kém những lần trở thành người mù thật sự, đảm đương quá những tháng ngày ‘xem’ bóng đêm, nhưng hiện tại thứ mà anh đang nhìn, nói rằng là bóng đêm, cũng không hẳn.

Nói thế nào nhỉ, nó là một mảnh hư vô không điểm dừng. Giống như hiện tại khi Thẩm Dịch nhìn, cùng với lúc anh nhắm mắt, hai cái khái niệm hoàn toàn là khác nhau.

Vậy nên anh dễ dàng phân biệt được và chắc chắn rằng ý nghĩ nguyên chủ mù lòa này là vô căn vô cớ.

Chap 2: Xiềng xích vang trong tĩnh lặng.

Nghĩ đến đây, Thẩm Dịch đã ngờ ngợ ra điều gì đó, có thể tình trạng hiện tại của bản thân anh không mấy khả quan. Nếu là trúng độc hoặc gặp chấn thương từ ngoại lực, chưa tính đến cơ thể sẽ chịu tổn thương gì, khí vận đều sẽ bảo tồn giác quan cảm nhận xuống thấp nhất.

Nhưng đi kèm theo đó là tốc độ tiêu hao khí vận càng xuôi đi rất nhiều.

 ‘Đúng là vô dụng.’

“Hô.... a....” Hô hấp Thẩm Dịch dồn dập trong vài hơi, khi anh đã hoàn toàn thích ứng được với cơ thể của nguyên chủ.

Anh nắm bắt thời cơ, vội lướt qua dòng thác lũ kí ức, một số ít bản năng vẫn còn sót lại trong cơ thể. Càng chứng thực hơn với suy đoán của Thẩm Dịch là, nguyên chủ không phải bẩm sinh mù lòa, cũng không bị mù tạm thời.

Nhưng cũng không gặp phải tồn thương gì cả?

Gì a?

Vậy đây là đang xảy ra chuyện gì?

Thẩm Dịch hoài nghi nhưng không tìm đến được nguyên nhân, trong lúc lơ đãng là khi, anh khẽ nâng lên gương mặt. Chóp mũi bỗng cọ đến dị vật, mềm như mây, lại buộc cứng như rắn siết.

Thẩm Dịch cứng đờ lại, sau đó thả lỏng tinh thần luôn căng chặt không yên, cái cảm giác này có chút quen thuộc làm sao.

Thẩm Dịch thử động đậy mạnh mẽ hơn, nhưng trong mắt kẻ khác nhìn đến, vẫn chậm rì rì vô cùng. Tựa như mèo con đang dò ra móng vuốt với thế giới bên ngoài trong chiếc ổ ấm an toàn.

Chậm rãi mà từ tốn, cảnh giác cùng sợ sệt.

Song song đi kèm đó là cố gắng kiên cường, tỏ ra bản thân rất trấn định. Chỉ sợ bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, chú mèo ấy sẽ bị dọa đến, co rúm lại, vô thố mà run rẩy thân mình.

Thẩm Dịch chậm chạp thả nhẹ hô hấp, miễn cưỡng ngăn chặn bản năng phát run lên của cơ thể, anh dẫm xuống, mơ hồ xác nhận được một mảnh vải đang che phủ đi đôi mắt anh.

Tinh tế, cẩn thận, kín kẽ.

Lại chặt chẽ làm sao.

Khe khẽ tiếng chăn cọ xát, chuông nhỏ đong đưa, trong không gian như một lồng giam to lớn, lại chẳng bị ai chú ý đến hồ điệp nhỏ đang cố giẫy giụa khỏi tơ vò, muốn thoát khỏi chiếc bẫy xinh đẹp của ai đó tạo ra, để bay đến khoảng trời tự do.

Dù vậy, vẫn rất khó khăn.

Có thứ kéo căng cánh tay anh, khiến cơ bắp Thẩm Dịch tê liệt bất thường.

Thẩm Dịch ngăn không được cảm xúc mất kiên nhẫn của mình, khóe môi giật nhẹ, lại cố gắng nhấp chặt. Anh giật mạnh hành động của cánh tay, thứ âm thanh trầm đục vang lên, “lách cách ——” bất thường, nó truyền đến bên tai, trùng khớp theo từng cử động của cổ tay Thẩm Dịch.

 ‘Đây là.... bị bắt cóc?’ Anh tự hỏi.

 ‘Ha?’ Nhưng Thẩm Dịch lại lập tức phủ nhận đi suy nghĩ ấy, cảm nhận tư thế bất kham của chính mình hiện tại.

Thẩm Dịch kỹ càng miêu tả xong, anh bất ngờ cử động hai tay đang bị trói buộc ở trên đầu.

 ‘Khóa qua đầu? Trên, giường ư....’ Thẩm Dịch cấm không được cảm thán, nghĩ đến một số hình ảnh bản thân đã từng trải qua.

 ‘Quá quen thuộc....’ Anh nghĩ, rồi khẽ rùng mình.

Không phải sợ, mà là sửng sốt, sau đó càng là ý cười ẩn ẩn tại cổ họng.

Thẩm Dịch nhịn xuống tiếng cười của mình.

Ngón tay anh gõ nhẹ nhàng, đầu móng mềm mại không có một chút sát thương. Thon dài, mềm mụp, vì thời gian trói buộc quá lâu khiến máu không thể lưu thông, sắc da trắng bệch với đường gân xanh nổi rõ như bệnh trạng.

Đường mạch máu màu xanh kia càng chói mắt đến cực điểm. Ở trên nền tuyết trắng lại xuất hiện thứ xấu xí phá hủy kiệt tác. Nếu như có thể dính đến ướt át chất lỏng, hồng nhuận thủy mật, thật hận không thể liếm một chút, lại cắn nhẹ.

Nếu được đánh dấu lên làn da kia, vậy thì tốt quá rồi....

Thẩm Dịch vô tri vô giác trước mỹ cảm bản thân kiến tạo nên, anh vẫn nỗ lực miệt mài dò xét không gian xung quanh mình. Khi ngón tay hoạt động một cách rất nhỏ, từng chút một, anh chạm vào mặt cứng được trói buộc cùng với còng tay.

Thẩm Dịch còn thông qua vòng sắt được kiềm hãm mà đoán ra chiều dài cùng mức độ kiên cố. Nếu tính khả năng tránh thoát được còng tay, tỉ lệ có bao nhiêu cao.

Thẩm Dịch siết chặt hai tay, sau đó, anh nâng lên tay, chỉnh chỉnh lại vị trí phù hợp rồi dậm thật mạnh nó vào đầu giường.

“Cạch —— !”

Xong xuôi, Thẩm Dịch buông lỏng tay, tiếng xiềng xích của còng tay vô tư lự va vào nhau, một hồi âm thanh lưu sướng, nhưng lại như một hòn đá rơi xuống mặt hồ. Khoáy động lên sự bình tĩnh của Thẩm Dịch.

 ‘Ai bắt cóc, lại làm ra tư thế này chứ....’ Gương mặt Thẩm Dịch lại trắng, lại đỏ, như thể chú tôm hấp trong nhiệt độ cao, muốn thiêu đốt đến ngon miệng.

Thẩm Dịch cắn môi, khe khẽ cười gượng, ‘Ai làm vậy, thiên tài, trói kiểu này cũng tình thú quá ha, haha....’

Nhưng anh không cười được lâu, bởi vì những kẻ sử dụng cái kiểu “tình thú” này....

Không bao giờ đơn giản.

Thẩm Dịch lặng đi vài giây, bắt đầu có dấu hiệu muốn buông xuôi hết thảy, giả chết. Chợt trong đầu anh lóe lên một tia sáng, nếu anh nhớ không lầm thì trước khi mất kết nối với hệ thống, những điều cuối nó nói, là gì nhỉ?

Thẩm Dịch nhớ lại, đầu óc anh trì độn chậm chạp một lúc, rồi mới phản ứng lại đây.

Khí vận chi tử....

Đang ở bên cạnh....?

Ha....

Hừ!

Thẩm Dịch tạm thời áp xuống loại xúc cảm muốn giẫy giụa và thẹn quá thành giận, muốn cắn người xuống. Chỉ trong giây lát, Thẩm Dịch đã nhập diễn, anh hít vào một hơi thật sâu, tuy xác định được nam chính không bình thường. Nhưng Thẩm Dịch lại khá có kiên nhẫn, nếu hắn đã muốn quan sát anh, vậy anh sẽ diễn cho hắn xem!

Thẩm Dịch làm như là một kẻ yếu ớt không hay biết ở nơi này, và bên cạnh bản thân còn tồn tại một kẻ khác.

Đôi tay của anh bị phong bế, phạm vi hoạt động di chuyển trong diện tích nhỏ hẹp đến đáng thương, Thẩm Dịch chỉ đành đánh chủ ý sang chân, với tình trạng bị trói buộc, tư thế này có vẻ thoải mái hơn anh tưởng.

Nhưng khi Thẩm Dịch hơi dịch một chút ngón chân, dò xét trượt đi ở trên chiếc giường mềm mại tựa bông này....

Thẩm Dịch ‘....?’

 ‘Mất dạy....’ Anh khẽ mắng.

Cũng thật thất sách làm sao, từ nãy đến giờ chỉ mân mê chơi đùa còng tay khóa trên đầu, vậy mà Thẩm Dịch lại chẳng phát hiện trên thân còn một thứ đồ vật khác.

“Ưm.... ha?” Cổ chân còn có một thứ, nó dán sát đến muốn hòa thành một thể trên người Thẩm Dịch, khi anh đem chân này chạm đến cổ chân bên trái.

Dưới xiềng xích, được cẩn thận buộc vào một tầng ngăn cách, tựa như da người. Đây có thể là nguyên do tại sao Thẩm Dịch lại không phát hiện trên người còn nhiều thêm một vật “trang sức” nữa.

“A!” Thẩm Dịch tức giận kêu một tiếng.

Rất nhỏ.

Như cố gắng không gây sự chú ý.

Tức giận rồi?

Có khả năng đó.

Thẩm Dịch thật sự tức giận, anh không rõ tại sao lại dao động mạnh đến như vậy. Nhưng cũng đúng, bởi vì từ trước đến nay, Thẩm Dịch chưa bao giờ đẩy bản thân vào thế bị động nhiều đến như vậy. Còn không có thời gian để sửa soạn lại kế hoạch, hoàn toàn bất công!

Thẩm Dịch vừa giận lại vừa hoảng, khi chính anh ở trong cái loại bị trói buộc này, khơi gợi nhiều thứ, nhiều hơn, là dục vọng.

Sức lực của cơ thể ảnh hưởng đến tâm tình của Thẩm Dịch không nhẹ.

Anh di dịch một hồi, toàn thân đã cảm giác được cơn mệt mỏi bất lực, trên người như bị rót chì, nặng nề vô cùng.

Có gông xiềng buộc chặt, sợ hãi của bản năng, hoài dư của nguyên chủ, cái cảm giác nặng nề này không chỉ là cơ thể anh. Càng sâu hơn nữa, trái tim càng nhảy không theo nhịp, hô hấp....

“Hưm.... ô....” Thẩm Dịch nức nở một tiếng, lồng ngực phập phồng càng lúc càng lớn, sợ hãi, giác quan và xúc cảm càng nâng cao hơn. Da thịt non mềm được kiều dưỡng ra trong lúc vô thức bị Thẩm Dịch cọ mạnh, chà đạp đến đau nhứt.

Khi lòng bàn chân dẫm đạp trên chăn đệm.

Còn khá êm.

Thẩm Dịch ho khan, trong cổ họng như ấp ủ tiếng thét, nuốt nghẹn trở xuống, anh cắn môi. Răng nanh nhòn nhọn như răng của chú mèo nhỏ chưa cai sữa. Nó đè nghiến lên môi dưới, cơn đau nhói lên, làm anh giật mình, vội vàng lại vô thố mà nhả ra thịt mềm ở môi.

Thẩm Dịch rụt rè nhấp nhẹ miệng, chuẩn bị tâm lý rất lâu sau anh mới cất lời hỏi, “Có.... có ai không ạ?”

Âm thanh mềm mại, mềm đến ngọt nị bất ngờ, trong không gian 4 bức tường u ám, âm thanh vang đi. Nó vọng lại lại càng thêm thanh thúy, như tiếng kêu của thiên sứ, trong trẻo mà làm người nghe được, nghe đến si mê.

Giống như thiên sứ đã ngủ say rất lâu, khi nói chuyện, Thẩm Dịch ngập ngừng nuốt ực một ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc ran rát, nó làm tiếng nói của Thẩm Dịch tô điểm thêm sự yếu ớt, như là phác họa nên tâm trạng của anh, khi đang trải qua sự sợ hãi tột đỉnh.

Rất lâu sau, vẫn không có lời đáp lại, Thẩm Dịch càng không phát hiện cảm giác có người tồn tại ở bên cạnh, anh cố gắng dỏng tai lên mà lắng nghe, tiếng hít thở, cũng rất nhỏ.

Cơ thể anh ở tư thế kỳ quái quá lâu đã truyền đến thứ khó chịu không tên.

Thẩm Dịch âm giọng ẩn chứa một chút nức nở sắp khóc, lại lên tiếng hỏi “Có.... rốt cuộc, có ai không ạ?”

Hoàn toàn im lặng.

Nếu không phải Thẩm Dịch biết trước ở đây còn người, và có sự khẳng định, hệ thống chắc chắn sẽ không báo cáo sai lầm, giống như trước khi Luminol biến mất, nó cũng đã thấy điều gì đó....

May rằng Thẩm Dịch từ trước đến nay luôn cẩn thận, ở trong không gian hệ thống tại cục thời không cũng không có tùy ý đến bao nhiêu, tiến vào thế giới là nơi chốn đều nguy hiểm cả, vậy nên từng hành vi sau khi xuyên đến của anh luôn chưa từng sai lầm, nếu không chỉ sợ là đã lộ tẩy từ lâu.

Đáng nhẽ nhiệm vụ giả tinh thần lực rất mạnh, năng lực Thẩm Dịch cũng không kém, thuộc hàng trung sắp lên cao cấp, đáng tiếc còn tùy thuộc vào nhiều yếu tố khi làm nhiệm vụ nên mãi vẫn chưa thay đổi cấp bậc. Ví dụ điển hình như cơ thể nguyên chủ đi, nó quá yếu, tất cả giác quan đều hỗn loạn, ảnh hưởng đến năng lực phản ứng và phán đoán của anh.

Và cấp bậc của thế giới dồn thêm, chèn ép Thẩm Dịch, và bởi vì anh mang ý đồ xấu, anh bó tay bó chân rồi, bản thân là thật yếu nhược không thể tùy tiện đối kháng quyền cao.

Mất hết khí vận để chữa trị cơ thể bệnh tật, vì duy trì thanh tỉnh mà vét túi đến sạch sẽ để đổi lấy thời gian tiếp cận khí vận chi tử, thế không thể đỡ này, cộng dồn thêm vấn đề cơ thể đem lại, thật làm người bực bội vô cớ.

Thẩm Dịch nhịn không được cắn môi ‘Giờ mà không nghĩ ra cách làm cho mục tiêu nhiệm vụ chú ý đến, chủ động đi ra từ bóng tối và chạm vào mình, có mà chết ngất, chậc chậc, chả nhẽ cần phải dùng đến cách đó, không nên a, cơ thể này có thể hay không....’

Thẩm Dịch do dự lên, anh chẳng biết cách này có hay không thành công, ý nghĩ giảo hoạt trong đầu đang quyết đoán lướt qua.

Thẩm Dịch vẫn tiếp tục phát huy phản ứng của một người bình thường khi bị bắt cóc. Sợ hãi, chật vật, rụt rè và cố gắng trấn tĩnh, Thẩm Dịch sử dụng đến thuần thục và nhuần nhuyễn.

Nhưng cảm xúc phóng đại rất lớn, mẫn cảm tuyến lệ cùng khủng hoảng lập tức bùng nổ mà không thể kiềm giữ lại được.

 ‘Đau....’ Thẩm Dịch thút thít khóc, ngoài lề kế hoạch xảy ra bất chợt, anh thẹn thùng, đè nén vài lần mới ổn định lại cảm xúc, nuốt nhẹ một ngụm nước, sau khi đã thích ứng xong. Thẩm Dịch gan to lớn mật hơn một chút, anh thử nghiệm mặt qua một bên, nhẹ nhàng cọ xát gương mặt với bắp tay.

Không phải nghĩ cách gỡ đi mảnh vải.... mà là, dùng để lau nước mắt.

Ngoài lề kế hoạch một chút thôi....

Mà dù Thẩm Dịch có nghĩ muốn dùng cách cọ xát này để gỡ ra dị vật trên mặt, nhưng không thể, tưởng chừng điều này rất dễ dàng. Tuy nhiên từ trực giác của bản thân, Thẩm Dịch tạm thời thúc thủ chịu trói, nó thật sự rất khó.

Trói buộc trên gương mặt anh vừa kín kẽ lại tỉ mỉ. Cũng đủ để biết công sức và tấm lòng người tạo ra đã cẩn thận cỡ nào rồi.

 ‘Đau.... thật sự....’ Thẩm Dịch ngậm nước mắt, lại dụi một lần, nức nở nghẹn xuống tiếng khóc, anh bất lực cắn nhẹ môi mềm, ‘Ức.... a.... rất đau.... da mình, rát quá.’

Chap.3: Tô - Giang - Khởi! Cho tôi chờ!

 ‘Mẹ nó! Đau chết trẫm rồi!’ Thẩm Dịch ngượng ngùng không thôi, có thể là thẹn quá thành giận khi không thể khống chế được nước mắt nữa.

Anh lại lần nữa muốn phát điên, hiện tại, lập tức, đừng ai cản trẫm a!!!

Thẩm Dịch cực kỳ điên cuồng mà kêu gào ở trong lòng. Dù cho trước khi bị tổng cục thời không trách phạt xuống, hay là lúc Thẩm Dịch mới vừa tham gia nhiệm vụ xuyên qua các tiểu thế giới, trải qua bao lâu, bao nhiêu cay đắng khốn khổ từ các thế giới khác nhau. Tâm tình của Thẩm Dịch vẫn không mấy thay đổi, hoặc là nói, đến chính anh cũng không thể hiểu nổi được.

Thẩm Dịch tự mình thả bay mình, không có bất cứ sợ hãi gì, hoặc nói, anh luôn trên đường tìm đường chết hoặc đang ở trên đường tìm đến chỗ chết. Thẩm Dịch là dạng sống không được, chết cũng chẳng xong, vừa bất tử vừa chán sống, bởi vậy nên chẳng quy tắc nào có thể khóa chết được anh cả.

Một kẻ ngoan ngoãn lại bất quy tắc.

Thẩm Dịch có mị lực khiến người khác yêu và ấn tượng từ cái nhìn đầu tiên, vừa yêu vừa nghiến răng loại này. Nhưng chẳng ai dám mơ ước đến ánh trăng cả, bởi vì ánh trăng nó chỉ đẹp khi ngắm nhìn và ở nơi phương xa.

Không thiếu những kẻ tiếp cận Thẩm Dịch, nhưng đương nhiên, Thẩm Dịch là trai thẳng, anh ác liệt, thích đùa bỡn, thích cái đẹp và trêu đùa nhân tâm người khác. Họ tưởng đã có được anh rồi ư, không, là anh tóm gọn lấy tâm tư và thể xác người nọ, và họ thoát không khỏi anh được.

Nhưng chỉ là những trò nhỏ cỏn con Thẩm Dịch làm, đa dạng hoa tâm thôi, không ai nhớ mãi một người cả. Nhưng, sau khi Thẩm Dịch bị phá vỡ hợp đồng với tổng cục thời không, Thẩm Dịch biết được bản thân có thể hưởng lợi được từ thế giới, và anh bất tử. Từ thời điểm đó, Thẩm Dịch liền đem những thế giới nhỏ chơi cho chết, không được thì khiến nó trở thành ‘mảnh đất hoang’.

Cũng vì quá mức trương dương, Thẩm Dịch bị bắt được, và hiện tại phải chịu tội. Nhưng với tính cách của anh, đến mức chính anh cũng không thể khống chế được, nhiều lần còn chết không xong, quả thật làm người chết lặng.

Thẩm Dịch bừng tỉnh lại, cảm giác được chính mình đang không thể khống chế lấy cảm xúc trong người, anh vội hít thở đều đặn lên, không quên nhiệm vụ của mình, thời gian lúc này đang trải qua lâu dài hơn, nếu như lúc trước có khí vận nhiều, thì anh sẽ chiều theo nam chính.

Nhưng lúc này không thể, hắn ta vẫn lựa chọn bất động, vậy chỉ có thể chủ động từ anh mà thôi.

Bất trung bất giác, Thẩm Dịch nhẹ nhàng co lại đầu ngón chân mình, anh cố gắng bày ra một bộ dạng thẹn thùng và tự nhiên hết mức có thể. Ở vài giây dài đằng đẵng, dài hơn so với bất cứ lúc nào, anh mấp máy đôi môi, dẩu nhẹ một cái. Rõ ràng tiểu thiếu gia vừa cáu kỉnh lại bất lực mà không thể làm gì, vừa buồn bực không tiếng động mà biểu hiện ra rất nhuần nhuyễn.

Trong ký ức loang loáng trong cơn lốc số liệu, Thẩm Dịch biết được Dư Yến Tranh là dạng người gì, tiểu thiếu gia được yêu chiều của một đại gia tộc sao. Tuy không xuất hiện được trước mắt mọi người, nhưng bảo vật được kiều dưỡng ra từ danh môn, dù dễ tính hay mềm mại cỡ nào, bị đối xử như thế này mà không xảy ra tính tình, cũng quá lạ kỳ.

Mà diễn tiểu thiếu gia.

Thẩm Dịch tự tin vô cùng, anh khẽ hừ nhẹ một tiếng, một phần là diễn, nhưng nhiều hơn cũng bất mãn vì sự chậm trễ muốn xem kịch, muốn làm anh xấu mặt của Tô Giang Khởi. Nhưng ít nhiều vì bản thân xuyên vào cơ thể này vẫn là cái gai trong lòng Thẩm Dịch, nếu anh có khởi đầu tốt một chút thì tốt rồi, tuy rằng bất công, lại nghĩ đến lần này không phải là làm nhiệm vụ, mà là chịu phạt.

Bỗng nhiên Thẩm Dịch lại bừng tỉnh.

Cũng đúng thôi, cấp trên mà muốn cho Thẩm Dịch sống dễ dàng, sẽ không chuyên chọn những thế giới và nhân thiết thế này cho Thẩm Dịch rồi.

Nhưng vẫn muốn giận chó đánh mèo, không được, phải làm sao đây.

“Hừ....” Thẩm Dịch hậm hực hừ lạnh một tiếng.

 ‘Tô Giang Khởi, đúng không? Trẫm nhớ kỹ mối thù này rồi!! Cho trẫm chờ lấy!’ Thẩm Dịch đem toàn bộ những mối oan ức này đều đẩy lên đầu mục tiêu nhiệm vụ, anh nhẹ nhàng thả lỏng đôi bàn tay trên đầu, giống như đã dần chấp nhận và bình tĩnh cảm xúc xuống rồi. Lại khẽ hít vào một hơi thật sâu, ‘A! Không được, vẫn tức giận, phải làm sao!!! Chừng đó khí vận đổi đi đổi lại vẫn nhiều, tức giận! Tô Giang Khởi, a! Tô cẩu! Sao trẫm khổ vậy nè trời, lại còn sắp bị chó cưỡng gian, aaaa, huhu!!’

Thẩm Dịch khóc không thành tiếng rồi.

Nói trắng ra, nguyên chủ là một con ma ốm, chẳng chờ bao lâu nữa là go die, và nếu Thẩm Dịch không kịp lúc xuyên qua, cơ thể này định sẵn sẽ chết. Liên kết sâu chuỗi đến nhiệm vụ, là một âm mưu rõ rành rành!

Thẩm Dịch ở ý nghĩ này bừng lên, anh chẳng những không bất ngờ, mà theo đó đi sâu vào phân tích, chợt cơ thể bị co giật, bất thường, từ cổ tay truyền đến cánh tay, Thẩm Dịch buộc miệng than nhẹ, “Hức.... tay, đau quá, ai đến.... cứu.... cứu em với.”

Thẩm Dịch “???”

Thẩm Dịch “.....”

Tiếng nói hoảng loạn lúc này càng pha lẫn nhiều tiếng nghẹn ngào hơn, Thẩm Dịch cứ cọ tới cọ lui, cứ bạ đâu đánh đó để trang đáng thương, cơ thể không chút nào yên tĩnh bởi vì hoảng, từng cái di dịch cẩn thận nhưng đổi lại là cơn nhói lên.

Thẩm Dịch “A....”

Cứu cứu trẫm!!

Tự mình đau tự mình đáng thương, Thẩm Dịch còn kịp nghĩ được thêm gì nữa đâu, anh chờ đợi từng giây từng phút, dù cho còng tay chỉ nhẹ cọ xát mỗi khi Thẩm Dịchcử động. Nhưng anh chắc chắn rằng da thịt đã bị cạ cho trầy trật, tạo thành mảng lớn ửng đỏ bắt mắt nhìn.

anh thấp giọng khóc, không quên chửi rủa, ‘Đm nam chính, mày làm đ*o gì đấy! Đâu rồi a! Không thấy tao khóc rồi hả, còn mau đến ôm ông đây đi, lẹ lên!!’

Tất nhiên cũng chỉ dám rủa thầm mà thôi.

Đôn thúc, và giằng co.

Thẩm Dịch cố gắng để bản thân trông đáng thương hết mức có thể để dụ dỗ mục tiêu nhiệm vụ tự dâng mình đến đây. Và không thể quá tỏ ra đến mức bị xem thành lẳng lơ. Nói đi nói lại thì, cái cơ thể này dùng cũng có chỗ tốt, nhưng hình như hiệu quả không mấy khả thi lắm.

Đáng thương thì không từ nào để miêu tả được, ấy vậy mà người bên cạnh vẫn không như tưởng tượng mà thương tiếc lấy anh. Cho đến bây giờ, vẫn không hề đáp lại hay hành động cho thấy sự hiện diện.

Thẩm Dịch nhướng mày, anh dừng lại tất cả hành vi của mình, bắt đầu hoài nghi có phải hay không nơi nào đó anh phán đoán sai.

 ‘Hưm, không lẽ mục tiêu lần này là thẳng nam, không phải đi? Cũng không ngoại trừ khả năng này, vậy chẳng lẽ là đối thủ của Dư gia, là kẻ thù muốn dùng mình làm uy hiếp?’ Thẩm Dịch tự mình vận dụng tất cả đầu óc để nghĩ phương pháp có thể hợp thức hóa cho nguyên do câu dẫn.... phi, hấp dẫn sự chú ý thất bại.

 ‘Hoặc hắn điếc.’ Thẩm Dịch chốt hạ ý nghĩ, rồi cười ngờ nghệch ‘Hahaha, cũng không phải không thể, mình quả nhiên là thiên tài!’

Thẩm Dịch thở dài, thất vọng đôi chút, anh có vẻ yên lặng có vẻ đã lâu, như lắng nghe xem xung quanh một lần nữa, khi chắc chắn rằng bên cạnh không có người, anh ngừng hẳn việc khóc, dù gương mặt đẫm lệ này thoạt nhìn đáng thương.

Tương phản, Thẩm Dịch lại toát lên vẻ quật cường đến đáng yêu, anh dò dẫm, muốn tìm xem có cách gì khác ngoại trừ chờ chết.

Thì bất chợt.

Thẩm Dịch như ý nguyện đạt được ước muốn, anh đã nghe thấy tiếng cười khẽ.

“Hức!” anh giật mình, ‘chột dạ’ mà nghiêng nhẹ đầu, cơ thể cứng đờ ra trông thấy.

Hơi hướng gương mặt mình về phía âm thanh đó phát ra, ánh mắt Thẩm Dịch dù bị bịt kín, vẫn theo niềm tin không tồn tại muốn thấy được người mà ngó nghiêng, xem xem âm thanh đó là gì.

Một khoảng lặng thinh thang, Thẩm Dịch môi run run, “Ai đó?” anh gọi, vẫn không có lời đáp lại, tựa như đang trêu đùa với kẻ bị kìm giữ là anh, ngơ ngác trong phút chốc, thiếu niên ‘tưởng’ chừng mình nghe lầm.

Người đó giống như đứng dậy.

Bên tai rõ ràng hơn là tiếng ghế bị xê dịch, quả nhiên là ở rất gần. Thẩm Dịch u ám mắng thầm mục tiêu nhiệm vụ ác thú vị, nhưng không dám lộ biểu hiện gì nhiều trên gương mặt.

anh lùi mình về bên cánh phải, ‘hoảng sợ’ như thỏ nhỏ bẫy sắt kẹp được, mất đi tự do, vùng vẫy khi thợ săn tiến đến gần, muốn trốn thoát cũng chẳng thể thoát được thứ dây xích cứng cáp.

 ‘Cá cắn câu rồi!’ Thẩm Dịch nhạc đến nở hoa, rốt cuộc sau vài lần tự mình hại mình, cuối cùng thì!

Hic hic, khí vận bảo bối, mừng em về với đội QvQ.

“Yến Tranh.” Khàn khàn âm thanh vang lên, dường như vương vấn, vờn quanh một cỗ dục vòng dày đặt truyền đến.

“Vâng?” Thân thể này đáp lại tiếng gọi của đối phương.

“Ah?” Không tưởng được sự bất ngờ đến nhanh chóng, Thẩm Dịch thị lực không rõ ràng, nguồn nhiệt bỗng tiếp cận, là gã đàn ông đó đột ngột vươn tay, chạm lên má của anh.

Thẩm Dịch cứng còng chừng vài giây nhỏ sau tiếng nói của gã đàn ông, cơ thể anh thiếu niên co rụt lại.

Không chỉ bởi việc bên cạnh vốn dĩ ngay từ lúc ban đầu đã có người, mà còn là thất kinh sau cái tên gã đã gọi, là tên của anh, còn.... còn tùy ý động chạm....

Thẩm Dịch nhập sâu vào diễn, anh luyến tiếc hơi ấm và sự mời chào của khí vận, dứt khoát quyết tâm, né tránh bàn tay kia.

Thiếu niên khi nghe được thanh âm, từ cái tên đã cơ trí mà chắc chắn rằng điều đó chứng minh rằng gã đàn ông nọ quen biết anh, hoặc nên nói, có liên quan đến nhà anh, nhưng sẽ là ai?

Trong kí ức ít ỏi, đây là lần đầu tiên Dư Yến Tranh nghe thấy giọng nói này. Trí nhớ anh xuất hiện rất ít người, đều là kẻ quen thuộc gặp mỗi ngày, số ít đối tác quan trọng với nhà họ Dư anh cũng có gặp qua mặt và chào hỏi, vậy nên anh nhớ rất rõ, cho đến thanh âm và khẩu ngữ, hơn hết, trí nhớ anh rất tốt, là thiên tài gặp qua sẽ không quên.

Rốt cuộc.... là ai?

Kẻ này muốn thứ gì từ anh?

Thẩm Dịch môi cắn chặt, lại ngăn không được ý muốn cười tự giễu, một tên ma ốm như anh có cái gì để bị cướp đoạt lấy, chắc chắn anh và gã là không quen biết.

Nước mắt ẩm ướt dính nhớp nháp làm anh khó chịu vô cùng, rảnh rỗi sinh nông nổi, Thẩm Dịch thầm ở trong lòng trộm làm một bài đánh giá chấm điểm cho mục tiêu nhiệm vụ.

Giọng nói trầm trầm, đặc biệt dễ nghe làm sao.

Là nam, tất nhiên, bỏ qua dục vọng khát khao đến khản đặc kia, thì đâu đó chính là khí chất toát lên, thanh thanh lãnh lãnh, cảm giác đầu tiên mang lại cho Thẩm Dịch sau khi gọi tên nguyên chủ, cũng chính là gọi anh, nó mang đến cảm giác nguy cơ cực kỳ cao, là cường đại khí tức trấn áp.

Bàn tay hắn cũng có vết chai thô cứng, xương bàn tay thon dài, Thẩm Dịch đều là từ phán đoán mà tự mình hưng phấn, anh tạm thời chưa biết thuộc tính chính xác của mục tiêu nhiệm vụ sẽ là gì, nhưng càng mơ hồ, lại càng kích thích đến lạ.

Đưa bản thân vào thế bị động, trước mắt Thẩm Dịch lại là tên biến thái, chứ chẳng có cái ngữ nào bình thường lại trói người bằng xích chân với còng tay, khảm lên đầu giường cả.

Đ*o bao giờ! Biến thái nha!

Thẩm Dịch vui vẻ gập lại sổ tay, tạm thời cho mục tiêu nhiệm vụ được 7 điểm, chấm bài xong, thấy được nam chính không phải kẻ bạo ngược, cũng không gấp muốn ra tay đoạt lấy mạng bản thân, Thẩm Dịch chọt chọt lấy ‘Dư Yến Tranh’, kêu gọi để thuận thế mà lên sân khấu.

Thiếu niên co quắp cử động tay, khóe môi càng lúc càng trắng, cắn xuống một cái như do dự, lấy hết dũng khí, Thẩm Dịch khẽ mấp máy môi, thử hỏi “Anh.... Là, ai?”

“Anh.... anh quen biết tôi, sao?”

Gã không đáp. Thay vào đó, hắn dùng hành động để trả lời.

Hắn dĩ nhiên quen biết thiếu niên rồi, yêu nữa là. Nhưng đáng tiếc, thiếu niên lại không quen biết hắn, từng điểm thói quen, hơi thở hắn xuất hiện trên người thiếu niên đến dày đặt, mà thiếu niên như thỏ nhỏ vô tri vô giác chẳng phát hiện bàn thân bị sói đói thèm khát, mơ ước đã lâu.

Không sao, lại không có việc gì.

Hiện tại quen biết, là được không phải sao?

Hắn mê mẩn với gương mặt được thần minh ưu ái này, kể cả bộ dạng nhỏ bé mảnh mai khi biểu hiện sự khiếp nhường, run rẩy sợ hắn của tiểu thiếu gia.

Bị tránh đi cũng không làm hắn thất vọng, mà đã ở trong dự liệu rồi, hắn hạnh phúc đến không thể kiềm được khóe môi mình khi cong lên. Lướt nhẹ ở gò má nọ mịn, rồi tự nhiên rụt tay về, cái cảm giác với đến vị thần trên cao, quả thực....

Trầm đục hơi thở kia chứa đựng nồng đậm dịch vọng, lại là tiếng cười khẽ.

Thẩm Dịch vốn mẫn cảm, nhận thấy sự thay đổi của kẻ này, anh càng sợ “Anh mau nói gì đi.... đừng.... đừng im lặng, anh.... anh đang, làm tôi.... sợ....”

Lung tung nói được một nửa, thiếu niên há miệng thở dốc, lời tiếp theo nghẹn ngào ở cổ họng, bởi vì khi gã đàn ông này xuất hiện, Thẩm Dịch giống như đã lầm tưởng rằng có thể là người này sẽ cứu, và buông tha anh, nhưng mà, ý nghĩ đó có phải quá ngây thơ hay không?

Ngơ ngẩn một lúc, ý nghĩ bỗng đứt đoạn, thiếu niên đứng khựng, đến nổi không kịp giẫy giụa kịp thời, từng viên cúc áo của sơ mi trên cơ thể đã bị hắn ta, cởi bỏ.

“.....”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play