Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Doraemon] Nobita Thế Kỉ Mới

Chương 1: Tokyo, một đêm cuối đông lạnh giá

Tg sung Jin sigma:)
___
Hơi lạnh len lỏi qua những con hẻm chật chội của Shinjuku, nơi dòng người tấp nập vẫn đổ về những quán rượu nhỏ ven đường để tìm chút hơi ấm giữa mùa đông buốt giá.
Bên trong một quán Izakaya khiêm tốn, ánh đèn vàng hắt lên làn khói mờ ảo từ bếp nướng, hòa cùng mùi thịt cháy xém, gia vị cay nồng và hơi men nồng đượm.
Tiếng cười nói râm ran lẫn trong tiếng cụng ly, tạo nên một không khí náo nhiệt nhưng lại lạc lõng đối với một người như Nobita.
Cậu đứng sau quầy bếp, bàn tay thoăn thoắt lật từng xiên thịt trên vỉ nướng.
Dù bận rộn nhưng ánh mắt cậu vẫn giữ nguyên vẻ vô hồn như mọi khi.
Nobita đã làm ở đây gần một năm, kể từ ngày cậu quyết định rũ bỏ cái tên "Nobi Nobita" yếu đuối ngày xưa.
___
.
.
Tg
.
Cậu không còn là cậu bé nhút nhát, chậm chạp với cặp kính dày cộp nữa.
Mái tóc đen rối bù đã nhuộm thành màu trắng khói, đôi mắt vốn hiền lành giờ chỉ còn lại sự lãnh đạm.
Nobita không để ai bước vào thế giới của mình, không tin tưởng ai, cũng chẳng muốn gắn bó với ai.
___
Đó là cách cậu sống kể từ khi mẹ mất, ba tự tử, còn Doraemon... trở về tương lai, để lại cậu một mình với cuộc đời trống rỗng này.
___
Ông chủ quán, một người đàn ông trung niên với giọng nói khàn đặc vì thuốc lá, gọi vọng từ quầy thu ngân.
Ayumu
Ayumu
Nobita! Lấy thêm thịt cho bàn số 3!
Cậu không đáp, chỉ lặng lẽ cầm khay thịt, đi đến bàn khách.
Mấy cô gái ngồi gần đó liếc nhìn cậu với ánh mắt tò mò xen lẫn thích thú.
Nobita biết chứ, nhưng cậu chẳng buồn quan tâm.
Cậu đã quen với những ánh mắt như vậy—từ khi ngoại hình mình thay đổi, việc thu hút sự chú ý là điều không thể tránh khỏi.
___
Cậu đặt khay thịt xuống bàn, vô tình chạm ánh mắt với một cô gái đang ngồi đối diện.
Nhận thấy cô ta nhìn mình chằm chằm, Nobita nheo mắt, khóe môi nhếch lên một nụ cười nửa miệng.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
NovelToon
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Nhìn anh lâu thế, có phải thích anh rồi không?
Cô gái sững người, mặt đỏ bừng, vội vàng quay đi.
Mấy người bạn đi cùng phá lên cười trêu chọc, còn Nobita thì chỉ nhún vai, thản nhiên quay người bước đi.
Ayaka
Ayaka
Lại trêu chọc khách nữa hả?
Một giọng nói vang lên ngay sau lưng. Nobita không cần quay lại cũng biết ai đang nói.
___
Ayaka—cô gái duy nhất trong cuộc đời cậu hiện tại mà cậu còn chút cảm tình.
Cô đứng khoanh tay nhìn cậu, mái tóc dài buộc gọn phía sau, khuôn mặt thanh tú ánh lên nét nghiêm nghị nhưng vẫn không giấu được sự quan tâm.
Ayaka hơn Nobita hai tuổi, là người duy nhất cậu coi như người thân trong suốt hai năm qua.
___
Ayaka
Ayaka
Anh mà lại trêu chọc khách nữ nữa là ông chủ cắt lương anh thật đấy.
Nobita nhún vai, tựa người vào quầy bếp.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh đâu có làm gì đâu, chỉ là nói thật thôi mà.
Ayaka thở dài, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu cậu.
Ayaka
Ayaka
Anh á, lúc nào cũng cái kiểu nửa đùa nửa thật này.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Vậy em muốn anh nghiêm túc hơn không?
Nobita nghiêng đầu, ánh mắt đầy vẻ khiêu khích.
Ayaka
Ayaka
Thôi đi ông tướng, lo làm việc đi.
Ayaka lườm cậu một cái, rồi quay đi chuẩn bị đồ uống cho khách.
Nobita khẽ cười, nhưng trong đáy mắt cậu không hề có sự vui vẻ.
___
Hai năm trước, cậu đến nhà Ayaka để ở nhờ. Khi mẹ mất vì bệnh, ba cậu tự sát trong tuyệt vọng, Nobita đã trở thành một kẻ không nhà không cửa.
Trong những ngày lang thang giữa Tokyo rộng lớn, cậu đã tìm đến nhà Ayaka.
Bố của cô, ông Tokashi, là anh em kết nghĩa với ba cậu—Nobisuke.
Dù không thân thiết nhưng ông vẫn không thể làm ngơ trước đứa con trai duy nhất của người anh em đã khuất.
Tokashi
Tokashi
Nếu con không có chỗ nào để đi, cứ ở lại đây.
___
Đó là câu nói duy nhất ông Tokashi nói với cậu vào ngày đầu tiên cậu bước vào nhà họ.
Không có những lời an ủi sáo rỗng, không có sự thương hại, chỉ là một lời đề nghị đơn giản.
Và nobita đã chấp nhận.
Từ đó, cậu sống cùng Ayaka và bố cô.
Nhưng cũng từ đó, cậu không còn là Nobita của ngày xưa nữa.
___
Quay lại thực tại, Nobita dựa lưng vào tường, đôi mắt lặng lẽ quan sát Ayaka đang tất bật pha chế đồ uống.
Ayaka
Ayaka
Nhìn gì mà nhìn?
Ayaka bất chợt ngẩng lên, bắt gặp ánh mắt cậu.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
NovelToon
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Nhìn em thôi.
Ayaka
Ayaka
Đừng có nói mấy câu dễ gây hiểu lầm như thế.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Thế em muốn anh nói thế nào?
Ayaka
Ayaka
Anh nói gì thì cũng không làm em xiêu lòng đâu.
Ayaka bĩu môi, nhưng khóe môi lại khẽ cong lên.
___
Nobita khẽ cười, nhưng không nói gì thêm.
Cậu không có ý định làm Ayaka xiêu lòng, vì chính cậu còn không biết mình có thể yêu ai nữa không.
Cậu đã mất quá nhiều thứ rồi.
Tình cảm? Tin tưởng? Tất cả chỉ là những thứ xa xỉ.
Doraemon từng nói rằng tương lai cậu sẽ tốt đẹp hơn. Nhưng giờ đây, cậu chỉ thấy một màu xám xịt, không điểm dừng.
___
Đêm hôm ấy, khi quán đóng cửa, Nobita và Ayaka cùng nhau dọn dẹp.
NovelToon
Ayaka
Ayaka
Lạnh quá.
Ayaka rụt cổ, hà hơi vào tay mình.
Nobita liếc nhìn cô, rồi không nói gì, cởi chiếc áo khoác ngoài của mình khoác lên vai cô.
Ayaka sững người, nhìn cậu với vẻ ngạc nhiên.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Sao thế? Định bảo anh làm màu à
Nobita nhếch môi.
Ayaka
Ayaka
Ừ, đúng là làm màu thật.
Ayaka cười nhẹ, nhưng vẫn kéo chặt áo hơn.
Cả hai lặng lẽ bước đi dưới cơn mưa tuyết đầu mùa, mỗi người theo đuổi một dòng suy nghĩ riêng.
Nobita không biết tương lai sẽ ra sao. Nhưng ít nhất, trong giây phút này, cậu không còn một mình nữa.
Hhhhhehe

Chương 2: Đêm Tuyết Rơi

Tg sung Jin sigma:)
___
Ayaka
Ayaka
Hôm nay tuyết rơi đẹp quá.
Ayaka chắp tay trước miệng, hà hơi cho bớt lạnh.
Nobita nhìn lên bầu trời đen thẫm, những bông tuyết nhỏ li ti xoay vòng rồi rơi xuống mái tóc màu trắng khói của cậu.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh chẳng thấy có gì đẹp cả, chỉ thấy lạnh thôi.
Ayaka
Ayaka
Thế thì do anh vô cảm rồi.
Ayaka bĩu môi, đá nhẹ vào chân Nobita.
Cậu nghiêng đầu nhìn cô, nheo mắt đầy vẻ khiêu khích.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh vô cảm? Thế em thử bảo anh làm gì đó lãng mạn đi, xem có vô cảm không.
Ayaka bật cười, vươn tay phủi tuyết đọng trên vai áo Nobita.
Ayaka
Ayaka
Ừm... thế thì anh cõng em về nhà đi.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Không.
Ayaka
Ayaka
Anh đúng là vô cảm thật.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Cõng em về nhà? Để ông Tokashi thấy, rồi lão lại tưởng anh có ý gì với con gái lão à?
Nobita nhún vai.
Ayaka phì cười.
Dù biết Nobita chỉ đùa, nhưng cách cậu nói chuyện lúc nào cũng lạnh lùng, pha chút bất cần đời.
___
Cả hai đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi. Ayaka kéo tay Nobita dừng lại.
Ayaka
Ayaka
Anh, vào mua ít bia đi.
Nobita nhướng mày.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh chưa đủ tuổi đâu.
Ayaka
Ayaka
Nhưng em đủ tuổi.
Ayaka nháy mắt.
Nobita thở dài nhưng vẫn để cô kéo vào trong.
Ayaka chọn một lon bia lạnh, rồi tiện tay lấy thêm một lon trà sữa cho cậu.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Em thích uống bia à?
Nobita hỏi khi cả hai bước ra khỏi cửa hàng.
Ayaka
Ayaka
Không hẳn. Nhưng những lúc thế này, có chút men thì sẽ dễ ngủ hơn.
Nobita không đáp.
Cậu biết Ayaka cũng có những chuyện riêng mà cô không muốn nhắc đến. Giống như cậu vậy.
___
Căn nhà nơi Nobita và Ayaka ở nằm trong một khu phố yên tĩnh, không quá xa quán Izakaya. Nhà có hai tầng, không lớn nhưng đủ ấm cúng.
Lúc về đến nơi, ông Tokashi đã ngủ. Nobita cởi giày, treo áo khoác lên rồi đi thẳng vào bếp lấy nước.
Ayaka cũng theo vào, mở lon bia và ngồi xuống bàn.
Ayaka
Ayaka
Hôm nay mệt không?
Cô hỏi.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Vẫn vậy.
Ayaka
Ayaka
Anh đúng là lúc nào cũng trả lời cộc lốc.
Nobita liếc nhìn Ayaka, ánh mắt cậu có chút mềm đi.
Dù vẻ ngoài lúc nào cũng tỏ ra bất cần, nhưng đối với Ayaka, cậu chưa bao giờ thực sự lạnh nhạt.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Chỉ là không có gì để nói thôi.
Ayaka chống cằm nhìn cậu.
Ayaka
Ayaka
Anh có bao giờ nghĩ rằng nếu không gặp em và ba em, giờ anh sẽ ra sao không?
Nobita im lặng một lúc, rồi khẽ cười, nhưng nụ cười đó không có chút ấm áp nào.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Có lẽ đã chết ở đâu đó rồi.
Ayaka thoáng sững người.
Cô biết Nobita không nói đùa.
Cuộc đời của cậu đã trải qua quá nhiều bi kịch đến mức cậu không còn màng đến sống chết nữa.
Ayaka
Ayaka
Đừng nói mấy câu kiểu đó.
Ayaka nhíu mày.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Anh chỉ nói sự thật thôi mà.
Ayaka
Ayaka
Sự thật thì sao chứ? Em không muốn nghe những lời đó.
Căn phòng chìm vào im lặng. Ayaka nhấp một ngụm bia, đôi mắt nhìn xa xăm.
Ayaka
Ayaka
Anh này.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Hửm?
Ayaka
Ayaka
Anh có thắc mắc vì sao em lại gọi anh là 'anh' không?
Nobita nhướn mày.
Cậu chưa bao giờ thực sự nghĩ đến điều đó.
Ayaka hơn cậu hai tuổi, đáng lẽ phải gọi cậu là "em" mới đúng.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Hồi mới gặp nhau, em cũng gọi anh là 'em' mà.
Nobita nhớ lại.
Ayaka gật đầu.
"Lúc đó anh vẫn là Nobita yếu đuối, là cậu bé năm nào cần được bảo vệ. Nhưng rồi em nhận ra... anh đã không còn là cậu bé đó nữa. Anh đã thay đổi. Anh mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn, và trưởng thành hơn cả em. Dù em hơn tuổi, nhưng anh lại là người bảo vệ em. Thế nên em bắt đầu gọi anh là 'anh'."
Nobita im lặng. Cậu không biết phải đáp lại thế nào.
Ayaka
Ayaka
Gọi như thế, em cảm thấy anh vẫn còn là một phần quan trọng trong cuộc đời em.
Ayaka khẽ cười.
Nobita cúi đầu nhìn lon trà sữa trong tay mình.
Cậu chưa bao giờ để tâm đến cách xưng hô, nhưng khi nghe Ayaka nói vậy, cậu mới nhận ra rằng...
Có những thứ nhỏ nhặt lại chứa đựng những cảm xúc sâu sắc đến nhường nào.
Cậu không đáp lại, chỉ lặng lẽ vươn tay, xoa nhẹ đầu Ayaka.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Ngủ sớm đi, mai lại phải dậy sớm đấy.
Ayaka cười, gật đầu.
Ayaka
Ayaka
Ừ, anh cũng vậy nhé.
Nobita đứng dậy, bước về phía phòng mình.
Nhưng trước khi đóng cửa, cậu vẫn kịp nghe thấy giọng Ayaka khẽ vang lên trong đêm.
Ayaka
Ayaka
Cảm ơn anh, Nobita
Cậu dừng lại một chút, rồi khẽ cười.
Cảm ơn ư? Cậu mới là người phải cảm ơn cô ấy mới đúng.
Vì giữa cuộc đời lạnh lẽo này, Ayaka là người duy nhất còn khiến cậu cảm thấy ấm áp.
Hhhhhehe

Chương 3: Đêm Dài

Tg sung Jin sigma:(😔
___
Cánh cửa phòng khép lại, ngăn cách Nobita với phần còn lại của thế giới.
Căn phòng nhỏ của cậu chỉ có một chiếc giường đơn, một cái bàn học cũ kỹ và một kệ sách chật ních tài liệu. Không còn những món đồ chơi vô nghĩa, không còn tranh ảnh Doraemon hay bất cứ dấu vết gì của quá khứ. Đây là không gian riêng của cậu—nơi chỉ có một mình cậu đối diện với bản thân.
Nobita rút từ túi áo ra một bao thuốc, ngón tay thon dài thành thạo lôi ra một điếu, kẹp nó giữa hai ngón tay rồi bật lửa.
"Xẹt!"
Ngọn lửa nhỏ nhảy múa, ánh lên trong đôi mắt sâu thẳm của cậu. Nobita đưa điếu thuốc lên môi, rít một hơi thật sâu, để khói thuốc cay nồng len lỏi vào phổi. Cậu nhắm mắt, giữ lại trong giây lát, rồi từ từ nhả ra.
Làn khói trắng lững lờ bay lên, tan vào không gian tĩnh mịch.
Hút thuốc đã trở thành thói quen của Nobita từ hai tháng trước.
Ban đầu chỉ là một cách để xả stress, nhưng giờ thì không thể bỏ được nữa.
Mỗi khi cảm thấy áp lực, mỗi khi suy nghĩ quá nhiều, điếu thuốc là thứ duy nhất giúp cậu bình tĩnh lại.
Cậu ngả lưng ra ghế, ngước nhìn trần nhà, cảm nhận vị đắng của khói thuốc trôi trên đầu lưỡi.
Nobi Nobita
Nobi Nobita
Tao thay đổi thật rồi…
Cậu lẩm bẩm.
Từ một thằng nhóc suốt ngày khóc lóc, vô dụng và dựa dẫm vào người khác, giờ đây cậu đã sống một mình, kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình, và còn có mục tiêu rõ ràng—thi đỗ vào một trường trung học top đầu.
___
Dập điếu thuốc vào gạt tàn, Nobita vươn tay lấy đống bài tập trên bàn.
Hôm nay là Toán và Lý—hai môn mà cậu từng ghét cay ghét đắng, nhưng giờ lại cắm đầu vào học.
Ba tháng nữa, cậu sẽ bước vào kỳ thi tuyển sinh trung học.
Học. Nếu là Nobita của ngày xưa, cậu chắc chắn sẽ trượt thảm hại, nhưng bây giờ thì không.
Nobita không còn ai để dựa dẫm nữa. Nếu cậu không cố gắng, cậu sẽ bị bỏ lại phía sau.
Cậu mở sách, lật đến bài toán khó nhất rồi bắt đầu nhẩm tính.
Ánh đèn vàng hắt lên khuôn mặt gầy gò của cậu, đôi mắt tập trung, không còn sự mơ hồ hay lười biếng như trước.
___
Một tiếng trôi qua.
Hai tiếng trôi qua.
Cậu liên tục giải bài, liên tục ghi chú.
Những công thức, những con số cứ thế nhảy múa trên trang giấy.
Cậu không cho phép bản thân nghỉ ngơi.
Mỗi lần cảm thấy mệt mỏi, Nobita lại nhớ đến những gì cậu đã trải qua.
Cái chết của mẹ.
Cái chết của ba.
Doraemon rời đi. Những người từng ở bên cạnh cậu, từng nói sẽ không bao giờ bỏ cậu lại—tất cả đều đã không còn nữa.
Chỉ có cậu, một mình bước tiếp.
Cậu không cần ai thương hại. Cậu sẽ chứng minh rằng mình có thể đứng vững, rằng cậu không còn là "Nobi Nobita" vô dụng ngày nào nữa.
___
Khi đang định tiếp tục giải bài, mắt Nobita vô thức lướt qua một góc bàn. Ở đó, có một tấm ảnh cũ mà cậu đã không động vào từ rất lâu.
Một tấm ảnh chụp vào năm cuối tiểu học—cậu đứng giữa Shizuka, Jaian và Suneo, cười hồn nhiên như chưa từng biết đến nỗi đau.
Nobita nhếch môi.
Đã bao lâu rồi cậu không gặp lại bọn họ?
Shizuka… người con gái mà cậu từng thích, giờ chắc đang hạnh phúc với cuộc sống của mình.
Jaian… thằng nhóc cục súc năm nào, không biết giờ có còn bắt nạt người khác không?
Suneo… kẻ lúc nào cũng khoe khoang về tiền bạc của gia đình, chắc vẫn đang sống sung sướng chứ gì?
Nobita không còn quan tâm nữa. Họ đã đi con đường của họ, cậu cũng đã có con đường của mình.
Cậu quay lại với bài tập, để tấm ảnh chìm vào bóng tối phía sau.
Quá khứ là thứ không cần phải nhớ.
Chỉ có tương lai mới đáng để chiến đấu.
___
Chiếc đồng hồ trên tường chỉ 3:00 sáng.
Nobita khẽ vươn vai, đôi mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ. Nhưng cậu không dừng lại.
Cậu vẫn còn nhiều thứ phải học, còn nhiều điều phải làm.
Cậu châm thêm một điếu thuốc, nhấc bút lên và tiếp tục viết.
Mục tiêu của cậu rất rõ ràng: Ba tháng nữa, cậu sẽ đỗ vào trường trung học top đầu.
Và không ai có thể ngăn cậu làm điều đó.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play