Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Nhìn Lại Đi , Tớ Ở Đây

lên thành phố

Bà Duy
Bà Duy
Duy: “Đức Duy à… hay con lên thành phố đi.”
Tay em khựng lại giữa chừng, nhúm cỏ vừa nhổ bị siết chặt trong lòng bàn tay nhỏ bé
Đất bùn bám chặt vào kẽ móng, lạnh lẽo, thô ráp.
Đôi mắt tròn xoe của ẻm ngước lên nhìn bà, ngạc nhiên xen lẫn chút hoang mang.
Đức Duy
Đức Duy
Bà nói gì vậy ạ ?
Bà im lặng một lúc, rồi nhẹ nhàng lấy từ trong túi ra một bức thư cũ kỹ.
Tờ giấy đã có nếp gấp, mép giấy hơi sờn, chứng tỏ đã được mở ra đọc nhiều lần.
Bà Duy
Bà Duy
Bạn thân hồi trẻ của mẹ con gửi thư cho bà. Nó nói nếu con chịu, con có thể lên nhà nó ở, tiện đi học.”
Ẻm sững sờ. Mùi bùn đất ngai ngái xộc lên, trộn lẫn với hương rau xanh non nớt dưới tay.
Ở đây, cả thế giới của em là bà.
Là căn nhà nhỏ lợp mái lá,
Là những ngày mưa tầm tã, nước dột xuống phải lấy chậu hứng khắp nhà
Là những buổi sáng 4 giờ, thức dậy nhóm lửa, bốc những bó rau còn đẫm sương vào rổ để bà mang ra chợ.
Rời khỏi đây… nghĩa là bỏ lại những điều ấy.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng… bà thì sao? Con đi rồi ai chăm bà?”
Bà bật cười nhẹ, xoa đầu ẻm, ánh mắt hiền từ nhưng đã hằn sâu vết chân chim.
Bà Duy
Bà Duy
Con ngoan, bà có thể tự chăm sóc mình được. Con lên đấy có thể sẽ có cuộc sống tốt hơn.”
Ẻm cúi đầu. Đầu ngón tay siết chặt đám cỏ mới nhổ, đến mức những sợi rễ non mềm bị vò nát.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng… con không muốn xa bà, với cả con không muốn làm phiền người khác…”
Bà Duy
Bà Duy
Con bé cũng biết con không thích như vậy, nên nói con có thể làm giúp việc trong nhà. Vừa làm vừa học
Mùi khói bếp vẫn còn vương trên tà áo mỏng
Bàn tay nhỏ bé của em đầy những vết xước nhỏ do làm ruộng, da non bong ra, lấm tấm vết bùn bám.
Bao năm qua, em đã quen với những điều này.
Những buổi sáng rét căm căm, bà khoác cho em cái áo cũ sờn rồi giục ra vườn phụ bà.
Những ngày nắng gắt, em chạy vội ra chợ đưa cho bà bình trà đá đã pha sẵn từ sáng sớm
Những buổi tối muộn, khi em vừa học bài vừa nghe tiếng ho của bà vọng từ gian trong.
Nhưng… bàn tay bà đã gầy gò, đã chai sạn quá nhiều rồi.
Đức Duy
Đức Duy
Từ khi ba mẹ con mất, bà đã vất vả nhiều rồi…”
Lời nói vừa dứt, em ngẩng đầu, trong mắt ánh lên sự kiên định hiếm thấy.
Đức Duy
Đức Duy
Con sẽ lên đấy để kiếm tiền lo cho bà!”
Bà nhìn em , nụ cười dịu dàng nhưng ánh mắt lại pha chút lo lắng.
Bà Duy
Bà Duy
Cháu ngoan.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng bà phải hứa với con, ở nhà phải giữ gìn sức khỏe.”
Bà Duy
Bà Duy
Con lên đấy phải chú ý sức khỏe, chú tâm học hành, cũng đừng làm việc vất vả.”
Bà Duy
Bà Duy
Bà chỉ muốn con học hành thành tài, là bà vui rồi.”
Em cắn môi, đôi mắt long lanh nhưng vẫn cố gắng nở một nụ cười.
Đức Duy
Đức Duy
Dạ bà. Con lên đấy sẽ nhớ bà lắm…”
Bà không nói gì, chỉ ôm ẻm vào lòng, vỗ về, dặn dò đủ thứ.
Ngoài trời, bình minh dần ló rạng, vẽ lên bầu trời một lớp màu cam dịu nhẹ.
Ngày mới đến, và cùng với nó… là một khởi đầu mới cho cuộc đời mới của Đức Duy

lên thành phố

....
Bà kéo lại chiếc túi vải cho em, ánh mắt đầy lo lắng.
Bà Duy
Bà Duy
“Duy à, lên đó nhớ giữ gìn sức khỏe. Đừng để ai bắt nạt, cũng đừng để bản thân thiệt thòi
Em mím môi, cúi đầu. Một tay nắm chặt mẩu giấy ghi địa chỉ nhà bạn mẹ em ,tay còn lại run nhẹ nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh.
Đức Duy
Đức Duy
Dạ, con biết rồi.”
Bàn tay gầy guộc của bà khẽ vuốt tóc em, giọng nói hiền từ nhưng nghiêm khắc:
Bà Duy
Bà Duy
Con phải học hành, nhưng đừng quá sức. Không quen thì từ từ học. Nếu không chịu nổi thì về đây với bà , biết chưa
Em siết chặt quai túi, cười nhẹ, giọng hơi khàn:
Đức Duy
Đức Duy
Dạ, con sẽ cố gắng vừa học vừa làm để có tiền phụ bà.”
Bà thở dài, ánh mắt xót xa nhưng không nói thêm gì nữa.
.....
Chiếc xe khách lăn bánh, để lại đằng sau làng quê yên bình với những ruộng lúa xanh ngát.
Em ngồi sát cửa sổ, ôm chặt chiếc túi vải, lòng nặng trĩu.
Đức Duy
Đức Duy
Không biết khi nào mới có thể về thăm bà.?
Đức Duy
Đức Duy
Không biết thành phố có như lời người ta kể hay không ?
Đức Duy
Đức Duy
Không biết… mình có thể trụ ở đó không.
....
Xe dừng lại ở bến.
Em lật tờ giấy trong tay, nhìn dòng địa chỉ được viết bằng nét chữ nghiêng nghiêng
Đức Duy
Đức Duy
Số nhà… 125 đường…”
Nuốt khan, em kéo lại quai túi rồi bước xuống xe.
Tiếng còi xe inh ỏi. Người người chen chúc qua lại, không ai để ý đến ai.
Bạn mẹ em đã dặn bà em trước rằng cô ấy bận công tác, em cứ đến số nhà 125....
Cắn môi, em bước về phía một bác xe ôm đang đứng gần đó.
Đức Duy
Đức Duy
Dạ… bác ơi, cho con hỏi đường này đi hướng nào thì tới số nhà 125?”
Bác xe ôm liếc em một cái.
Bác xe ôm
Bác xe ôm
Thằng nhóc này ăn mặc quê mùa, quần áo cũ kỹ, giày dép lấm lem bụi đất. Nhìn là biết mới lên thành phố lần đầu.
Bác chép miệng, rồi chỉ về một hướng:
Bác xe ôm
Bác xe ôm
Đi thẳng đường này, tới ngã tư thì rẽ trái. Nhìn thấy siêu thị lớn thì hỏi tiếp người ta.”
Em cúi đầu cảm ơn, rồi siết chặt quai túi, bắt đầu đi bộ.
Chân em đau nhức.
Đã đi hơn nửa tiếng, vừa dò đường vừa hỏi thăm.
Có vài người tốt bụng chỉ đường, cũng có người không thèm để câu hỏi của em
Đức Duy
Đức Duy
Lần đầu tiên trong đời, mình cảm thấy mình thật nhỏ bé.
Đức Duy
Đức Duy
Nhưng mình không thể dừng lại.
Đức Duy
Đức Duy
Mình đã hứa với bà sẽ làm việc chăm chỉ.
Đức Duy
Đức Duy
đã hứa với bản thân phải kiếm tiền lo cho bà
Siết chặt tờ giấy trong tay, em tiếp tục bước về phía trước.

... giúp việc?

....
Trước mắt em là một căn biệt thự lớn.
Em nuốt nước bọt, cúi đầu nhìn lại tờ giấy ghi địa chỉ trong tay.
Đức Duy
Đức Duy
125… Đúng là ở đây rồi.”
Không dám chần chừ lâu, em hít sâu một hơi, giơ tay nhấn chuông.
Một lúc sau, cánh cổng mở ra, lộ ra một người đàn ông trung niên mặc vest đen, dáng vẻ nghiêm nghị.
Ông ta chính là quản gia của gia đình này.
Ông ấy nhìn em từ đầu đến chân. Ánh mắt ấy không che giấu sự đánh giá.
Quản gia
Quản gia
Cậu là ai?”
Em cúi đầu, lễ phép đáp:
Đức Duy
Đức Duy
Dạ con là Đức Duy , cô Tuyết Lan bảo con tới đây ạ
Quản gia
Quản gia
À là cậu à , phu nhân có dặn tôi rồi , cậu vào đi
nhìn bộ dạng lấm lem của em, quản gia lại tự động mặc định em là giúp việc mới mà bà chủ nhận vào làm.
một cô gái mặc đồng phục giúp việc bước ra. Cô ta nhìn em từ đầu đến chân, khẽ bĩu môi:
Người hầu b
Người hầu b
Lại một đứa nhà quê nữa à? Nhìn kiểu này chắc chưa biết làm việc đâu nhỉ?”
Người hầu a
Người hầu a
Gầy nhom thế này, liệu có làm nổi không?”
Tiếng xì xào vang lên. Em cúi đầu, bàn tay khẽ siết chặt quai túi.
Không phải em chưa từng nghe qua những lời như vậy. Nhưng lần đầu tiên, em cảm nhận rõ ràng thế nào là sự phân biệt giữa hai thế giới.
Quản gia
Quản gia
Cậu còn đứng đó làm gì? Mau vào đi!
Em mím môi, bước vào trong.
Dù bị coi thường nhưng em cũng không mấy bận tâm ...
Thứ em bận tâm bây giờ là phải kiếm tiền phụ bà
......
Bên trong rộng rãi, trần nhà cao vút, đèn chùm pha lê lấp lánh. Sàn lát đá cẩm thạch sạch bóng đến mức có thể phản chiếu hình bóng của em.
Mọi thứ trong nhà đều sang trọng, tinh tế…
Quản gia
Quản gia
Đứng đó nhìn gì? Mau theo tôi.”
Em vội vã cúi đầu, bước theo sau.
Quản gia
Quản gia
Cậu chủ đang ở trong phòng khách. Nhớ lễ phép một chút.”
Đức Duy
Đức Duy
Cậu chủ?
Bà em cũng kể với em , bạn mẹ em cũng có một đứa con trai trạc tuổi em
Cũng chính là thiếu gia của căn biệt thự này—Quang Anh.
Quang Anh đang ngồi trên ghế sô pha, mắt dán vào màn hình điện thoại.
Ánh sáng từ cửa sổ hắt vào, làm nổi bật gương mặt góc cạnh cùng làn da trắng.
Cậu ấy mặc một chiếc áo sơ mi đen, phần cổ hơi mở, lộ ra xương quai xanh sắc nét.
Dáng vẻ lạnh lùng, xa cách, mang theo chút kiêu ngạo vốn có của những người sinh ra đã ở vạch đích.
Nghe tiếng bước chân, Quang Anh lười biếng ngẩng đầu.
Ánh mắt chạm vào em—
Sững lại một giây
Quang Anh đặt điện thoại xuống, nhướng mày.
Quang Anh
Quang Anh
Cậu là ai?”
Giọng QA trầm, không quá lớn nhưng đủ lạnh lùng để khiến người nghe có chút e dè.
Đức Duy
Đức Duy
Dạ, tớ là Đức Duy. Mẹ cậu bảo tớ đến đây.”
Căn phòng chợt rơi vào im lặng vài giây. Quang Anh nhìn em từ trên xuống dưới.
Bộ quần áo cũ kỹ, đôi giày lấm lem bụi đường, trên trán còn đọng mồ hôi vì đi bộ lâu
Tất cả những điều đó khiến QA nhíu mày.
Quang Anh
Quang Anh
Mẹ tôi bảo cậu đến đây?”
Giọng điệu QA mang theo vài phần khó tin.
Quản gia
Quản gia
Cậu chủ, đây là người giúp việc mới mà bà chủ nhận vào làm.”
Quang Anh
Quang Anh
Giúp việc?”
QA nhìn em, đôi mắt lạnh nhạt mang theo chút khinh thường.
Quang Anh
Quang Anh
Ra vậy. Tôi còn tưởng là ai.”
Em siết chặt quai túi. hít sâu, nhẹ giọng nói:
Đức Duy
Đức Duy
Dạ, tớ sẽ cố gắng làm việc thật tốt.”
Quang Anh hơi nheo mắt.
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Quang Anh
Vậy làm tốt vào. Đừng có lười biếng hay làm phiền tôi.”
Đức Duy
Đức Duy
Dạ
Dù không quá bất ngờ với thái độ của Quang Anh, nhưng trong lòng vẫn có chút gì đó nặng nề.
Có lẽ, từ lúc bước vào căn nhà này, em đã không còn quyền mong chờ sự đối đãi bình đẳng nữa rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play