Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đại Mộng Tam Thiên Trùng Nhân.

Chương 1: Tiêu Vân Dương.

Chương 1: Tiêu Vân Dương.

...----------------...

Sở nguyên cứu Lăng Thần, Giang Thành.

Tiêu Vân Dương trên người mặc một chiếc áo blouse trắng, đang ngồi trong phòng làm việc của mình xem tài liệu, đẩy nhẹ cọng kính cận kia nhìn màn hình máy tính trước mặt.

- Cố lên. Chỉ một chút nữa thôi. - Hắn khẽ lẩm bẩm.

Màn hình máy tính liền chuyển đổi, file liền gửi thẳng vào tài khoản của một người tên Khương tổng, không lâu liền hoàn tất.

Nhìn cái tên kia đã nhận, Tiêu Vân Dương như trút được gánh nặng mà ngả người ra sau, trực tiếp nằm trên chiếc sô pha mền mại giữa phòng.

Hắn tháo chiếc mắt kính kia ra, nhìn tràn nhà trước mặt mà thở phào nhẹ nhõm.

Nghĩ đến bao công sức mấy ngày, mình nay không ăn không ngủ để hoàn thành, lại cảm giác như trải qua một cuộc sống đầy biến cố vậy.

Thân là nguyên cứu trưởng của viện nghiên cứu khoa học Lăng Thần, Tiêu Vân Dương không biết đã trải qua bao nhiêu chuyện, thời điểm mệt mỏi gần như sắp chết cũng không ít lần.

Bộ phận nguyên cứu bọn họ, toàn là đám mặt dầy mày dạn không biết sớm muộn, làm đi làm lại ra kết quả chính xác mới nghỉ ngơi được.

Hôm nay, cả sở đều đi thực nghiệm ở ngoài tỉnh, Tiêu Vân Dương vốn không thích nơi đông người hay ồn ào, náo nhiệt liền từ chối mà ở lại sở hoàn tất dữ liệu cuối cùng.

Nhìn đồng hồ đã điểm 11h55p, hắn khẽ ngáp dài một cái bất giác liếc mắt ra ngoài cửa kính, một hiện tượng kì lạ lần đầu tiên xuất hiện.

Cửa kính trong suốt, được lắp bằng loại kính chống đạn và kính cường lực, mọi thứ bên ngoài chẳng khác nào hình 5D.

Ánh trăng sáng vằng vặc, tròn trịa không mất một góc khuất nào, lung linh huyền ảo.

Vì là tầng 79, mọi thứ đều dễ thấy rõ ràng hơn.

Tiêu Vân Dương mê mẩn mà ngồi bật dậy, đi đến trước cửa kính trong suốt kia mà toan chạm vào, hai mắt mầu hổ phách lấp lánh sự thích thú.

Tiêu Vân Dương nở nụ cười, nói - Đây là thất tinh liên châu trong truyền thuyết sao? Đẹp quá đi!

Ngay lúc này, chuông điện thoại trong túi quần liền vang lên tiếng tinh tinh, ánh đèn flag giật liên hồi.

Tiêu Vân Dương lấy ra, ấn nghe mà mắt vẫn không rời khỏi thứ trước mặt mình, nói - Alo~!

- Ca! Anh không về sao?

Một giọng nói quen thuộc vang lên, lanh lảnh như tiếng chuông gió thổi ngang qua, kèm theo đó thanh âm lo lắng của mình.

Vừa nghe xong, đoán chừng lúc này Tiêu Vân Dương đã đoán ra là ai, không cần nhìn cũng biết là cô em gái kém 9t của mình, Tiêu Khải Vy.

Hắn lãnh đạm đáp - Anh không về. Em bảo mẹ cứ ngủ trước đi, không cần đợi anh đâu.

- Khi nào, anh về? - Cô hỏi - Nếu rảnh, cat video được không? Ba mẹ nhớ anh?

Tiêu Vân Dương nghe vậy, ngập ngừng một lát rồi gật đầu, đáp - Ừm! Mai, anh sẽ về. Video thì thôi, không cần.

- Dạ!

- Sang năm là thi tốt nghiệp rồi, có muốn quà gì không?

- Không, không cần đâu! Anh về ra em và ba mẹ vui lắm rồi, đâu cần lễ nghi rườm rà như vậy?

- Ừm!

- Vậy thôi, không làm phiền anh nữa. Chúc ngủ ngon.

- Ừm!

Tút!

Chiếc điện thoại liền tắt ngủm, màn hình đen ngòm như màn đêm bên ngoài, âm u và tịch mịch.

Tiêu Vân Dương lại thở dài, hai mắt hoa đi liền quay cuồng chóng mặt, xung quanh liền tối đen như mực.

Trước khi mất đi ý thức, hắn đã kịp thời gọi điện cho nhân viên y tế, thông báo số phòng và tình trạng cơ thể.

Đoán chừng khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới, nhưng hắn không chờ đợi được mà nhắm mắt lại, mọi thứ xảy ra quá nhanh.

Âm thanh cuối cùng là tiếng chuông giữa đêm, thanh âm kêu lúc 12h khua của đồng hồ chuông lắc, mới 5p thôi mà.

...----------------...

Tiêu Vân Dương cả người ê ẩm vì đau, cố gắng ngồi dậy mà vươn tay xoa bóp gáy chỉnh lại các khớp, mất một lúc mới đỡ.

Nhưng rất nhanh chóng sau đó, hắn nhận ra có điều không đúng mà mở lớn hai mắt, hồi thần nhìn lại xung quanh.

Cảnh tượng trước mặt, chẳng khác nào trang phủ trong cổ đại, mọi thứ đều được làm bằng gỗ nguyên chất.

Ngoài trừ vật trang trí, bức bình họa, bình vàng, trâm ngọc, vvv thì không có gì nổi bật cả.

Tông mầu chủ đạo là nâu đỏ, vải hay rèm là cùng một màu đỏ lục lung linh ánh vàng, thứ đáng chú ý lại là...

Ngay lúc này, một khung hình màu xanh ngọc xuất hiện một dòng chữ to lớn, đập thẳng vào mắt hắn.

[Chào mừng đến với thế giới vi diện]

[Chào túc chủ đại nhân, ta là hệ thống nghịch tập phản phái đại tiên sinh, mã số 24136]

- Hệ thống?! - Hắn hỏi, ánh mắt không tình nguyện mà nói tiếp - Ta chết rồi sao?

[Túc chủ đại nhân, người đừng hoảng.]

[Người chưa chết!]

Tiêu Vân Dương còn chưa kịp hỏi tiếp, màn hình trước mặt liền phát trực tiếp hình ảnh bản thân đang nằm trên giường, bất tỉnh nhân sự.

- Đây là?!

[Túc chủ đại nhân, vì người làm việc quá sức, lại không ăn không uống trong một thời gian dài, ngủ một giấc liền khỏe.]

- Một giấc là bao lâu? - Hắn hỏi.

Màn hình hệ thống liền biến mất, ở chỗ đó xuất hiện một lỗ hổng thời gian màu đen, một cái chân vừa thon vừa dài chui ra.

Một cô gái vô cùng dễ thương xuất hiện trước mặt hắn, bộ quần áo trên người giống hệt mụ phù thủy trong Disney, khiến người ta cảm thấy rùng rợn.

Cô gái kia lơ lửng trên không trung, cúi đầu chào Tiêu Vân Dương một cái rồi nói tiếp, thanh âm như máy móc va chạm vào nhau phát ra tiếng cót khét khó nghe.

[Túc chủ đại nhân, xin lỗi vì đã đưa người tới đây mà không hỏi trước. ]

Tiêu Vân Dương hỏi - Ý là sao?

Nó đáp - [Thất tinh liên châu! Cứ 1000 năm một lần, hệ thống trong bộ hệ thống có thể tự do đi kí kết linh hồn với kí chủ bất kì, sau đó cùng vượt qua thử thách để lên cấp. ]

[Ta cũng không cố ý, muốn trói buộc linh hồn với túc chủ đại nhân ah? Là một dòng năng lượng trong người túc chủ, thu hút tôi rồi bất tri bất giác mà liên kết thành công.]

[Nếu túc chủ đại nhân không thích, liền có thể hủy liên kết? Ta sẽ đi tìm kí chủ khác, để.....!]

Hắn giơ tay lên ra hiểu dừng lại, nó liền im lặng đứng một góc với tình trạng lơ lửng, khép lép cúi đầu xuống tủi thân.

Tiêu Vân Dương thu tay lại rồi hỏi - Ta là đang ở đâu?

Nó liền hất tay một cái, một cái màn hình hệ thống màu xanh kia liền xuất hiện, trực tiếp đến trước mặt hắn.

Đọc một lượt, càng đọc hắn càng cảm thấy cốt truyện quen thuộc như đã đọc ở đâu rồi, trong đầu liền giật mình nhớ ra mà ahh~~ lên một tiếng.

"Đây, chẳng phải là cuốn tiểu thuyết của em gái mình sao? Tên cái gì ấy nhỉ? Vạn Lộc ?!"

[Hàn Thiên Lộc Khởi là một cuốn tiểu thuyết não tàn sắc hiệp, nam chính thì không theo mô típ nào vừa ngốc vừa ngu, nữ chính thì đầy rẫy muốn có liền tới gần như cả một tông môn.]

[Chủ thần không thích nó, khẳng định nó sẽ là nỗi sỉ nhục của vạn vi diện thế giới mới, muốn kí chủ thay đổi kết cục.]

[Vì kí chủ là người có quen biết và quan hệ vô cùng thân thiết với người tạo ra, chủ thần đã đặc cách cho người một thân phận không bình thường, và nhiệm vụ của người chỉ là thay đổi kết cục, càng viên mãn càng tốt. ]

[Túc chủ đại nhân, người cảm thấy thế nào?]

- Ừm! Được.

Chương 2: Hàn Lộc.

     ********Văn án********

Phần đầu: Vân Lộc Ký Sự.

Tên khác: Cầu người không cầu trường sinh.

Chủ đề: Bản giao hưởng của Thiên sứ.

Tác giả: Thẩm Mộng Kỳ.

Thể loại: Xuyên không, Đam mỹ, Hệ thống, Huyền huyễn, Tu tiên, 1x1, ngọt ngược đan xen, hề hước, trùng sinh đối đầu với xuyên không, H+ không ít thì nhiều.

Cặp chính: Lão gia gia mặt tiên nhân tâm tổ tông, nhu tình dụ hoặc mỹ nam sư tôn Tiêu Vân Dương công (Diệp Thanh tiên tôn) x Đồ đệ ngốc có chút ngang ngược, ngụy thiếu niên trùng sinh Hàn Lộc thụ (Lộc Hàn đế quân)

Tiêu Vân Dương chỉ vì..... Chỉ vì một lần làm việc quá sức, Tiêu Vân Dương mệt quá mà ngất lịm đi trong phòng làm việc của mình, cứ tưởng khi tỉnh dậy sẽ thấy bản thân nằm trong bệnh viện nhưng không, hắn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết não tàn của em gái mình.

Xuyên vào ai không xuyên, lại xuyên vào đúng tên nhân vật phản diện bất nhân ngoài bồ tát, trong ác quỷ đánh đập nam chính tiểu hài tử đến toàn thân đầy thương tích, mà trúng ngay ngày nhập tông của y và liên kết với một hệ thống độc ác.

Không muốn chết, hắn liền từ chối lời tham gia đại hội tuyển chọn đệ tử của chưởng môn sư huynh, muốn chốn đi xa nhưng không được liền bị xách cổ kéo đi.

Nhìn Tiểu hài tử mới mười mấy tuổi ngoan ngoẵn, dễ thương trước mặt hắn liền quên mất hình tượng và sự cảnh báo của hệ thống, trước mặt đám người sư huynh sư đệ và mọi người lao tới bồng y lên, tuyên bố nhận y làm đệ tử thân truyền.

Mặc kệ sự khuyên ngăn của mọi người mà xoay người, bồng y rời khỏi đại điện tông môn về TRÚC LÂM của mình, chăm sóc y trở thành thiếu niên phong quang vô hạn người gặp người thích, đến ngay cả cơm nấu nước đun cũng tự làm.

Ngày sinh thần tròn 17t của y, hắn đã nấu một bàn thức ăn đầy ắp rồi đợi Hàn Lộc về, nhưng thứ đợi được lại là thân ảnh ngả nghiêng mặt huân đỏ, Tiêu Vân Dương liền đoán y bị người ta hạ thuốc.

Hắn muốn gọi y sư, nhưng cổ tay liền bị ai đó nắm lấy rồi kéo ngược trở lại, trực tiếp nằm trên người Hàn Lộc, y kêu nóng muốn Tiêu Vân Dương giúp mình rồi chuyện gì tới cũng tới, kể từ đó cả hai người dường như có một tầm màn vô hình ngăn cách, ngươi tới ta chạy ngươi đi ta về.

Và ngày định mệnh cũng tới, ngay thời khắc giao chiến với ma tộc Hàn Lộc, y vô tình để lộ ma khí của mình ra ngoài phá giải phong ấn Thiên ma kia, hắn mở lớn hai mắt nhìn bản thân làm theo kịch bản, một kiếm xuyên tim y rồi vô thức giơ chân đạp y xuống vực thẳm Dạ Lâm.....

    ----------------

Chương 2: Hàn Lộc.

     ----------------

Tiêu Vân Dương nhíu mày một cái, nó liền hiểu ý mà ngừng lại lén lút nhìn hắn, cẩn thận hỏi.

[Túc chủ đại nhân, người cảm thấy thế nào?]

Hắn đáp - Chỉ vậy thôi sao? Không còn gì nữa!

Nó gật gật đầu đáp - [Hết rồi!]

[Người có muốn tiếp nhận nhiệm vụ này không, túc chủ đại nhân?]

Tiêu Vân Dương suy nghĩ một lát rồi gật đầu, hỏi - Cần làm những gì?

Nó liền hứng khởi, hai tay nắm chặt khua khua loạn xạ rồi nói, thanh âm cũng thêm vài phần vui mừng.

[Túc chủ đại nhân, người là kí chủ đầu tiên của ta, nhiệm vụ của người là làm theo đúng như trong nguyên tác, còn những vấn đề khác ta sẽ tự giải quyết. ]

[Hoàn thành xong nhiệm vụ này, ta sẽ cầu xin chủ thần hủy liên kết giữa chúng ta, đưa người trở về.]

[Túc chủ đại nhân, rất xin lỗi vì sự bất tiện này, mong người đừng trách. ]

- Vậy, còn ngươi?

[Dạ???]

- Sau hủy liên kết, ngươi sẽ ra sao?

[.... Cũng không quan trọng. Đưa người trở về là ổn thôi!]

- Ừm!

[Túc chủ đại nhân, người còn có gì thắc mắc không? Ta sẽ trả lời ngay, tất cả đều chính xác!]

- Ngươi tên gì?

[ Ta là Hệ thống nghịch tập phản phái đại tiên sinh, hệ thống mang số hiệu 23146. Rất hân hạnh được phục vụ Túc chủ đại nhân!]

- Không có tên khác sao?

[U^ェ^U... Không có!]

- Hắc tử! Cứ gọi vậy đi, khi ta gọi nhất định phải xuất hiện.

[Vâng!]

- Tại sao lại chọn ta?

[.... Vì chỉ số sống sót của túc chủ đại nhân đã về 0, ta liền chọn người nhưng không biết tại sao, chỉ số sinh tồn lại đột ngột tăng cao. Dẫn đến hậu quả, linh hồn người ở đây không thể quay về, nhập vào xác.]

- Ừm!!

Tiêu Vân Dương khẽ nhíu mày một cái, ra hiệu cho nó truyền tải kí ức của nguyên chủ, một dòng hình ảnh như sấm chớp chui vào trong đại não hắn.

Hắn vẫn như cũ, vừa mở mắt ra liền lạnh lùng ánh mắt thâm sâu, nhìn khoảng không trước mặt một lượt rồi tự cười.

Hắc tử đang vui vì mình vừa có tên, đột nhiên nghe thầy tiếng gió thổi mạnh đến đây, tựa như có người đang lao tới không chút do dự mà....?

Nó nói - [Túc chủ đại nhân, dường như.... bên ngoài đang có người tới?]

Nghe vậy, hắn mới thu lại bộ dạng lãnh đạm kia mà ngả người nằm xuống, tìm một tư thế thoải mái nhất mà nhắm mắt dưỡng thần.

Trực giác mách bảo hắn, người tới... chắc chắn không mang ý tốt!

Hắc tử thấy vậy cũng hóa thân thành bản mệnh, một con linh vật màu tím đen xuất hiện, lơ lửng giữa không trung.

Tiêu Vân Dương không chút do dự, vươn tay lấy túm lấy nó nhét vào trong lòng mình, an an ổn ổn làm màu đi.

   ▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎

Một lát sau, ba thân ảnh một đen hai trắng xuất hiện ngay trước cửa phòng, thấy hắn còn đang ngủ cũng không dám bước vào.

Chưởng môn Tiêu Lam Tông, Thẩm Đình.

Hắc bào không nhịn được mà mắng - Chết tiệt! Chưởng môn sư huynh, huynh nhìn đi, y ....đây là không coi chúng ta ra gì mà? Đại hội tuyển chọn đệ tử đã diễn ra được nửa canh giờ rồi, mà y vẫn còn ngủ, bắt chúng ta phải mời đây chắc?

Bộ dạng tức giận, hai mắt trừng trừng nhìn vào bên trong đầy sát khí, chống hông lại chửi đống như mấy vị phu nhân bán cá dưới chân núi.

Bạch y bên cạnh, nhíu mày nhìn ngược lại mà quát - Hỗn xược!

Hộ Pháp Đại Trưởng lão, Vũ Quang Diêu toàn thân như ngâm vào hầm băng, toàn thân lạnh lẽo đến cực điểm.

Hắn ta thấy vậy liền giật mình, kí tức lạnh lẽo mà âm u truyền thẳng vào mình, cả người vô lực mà ép quỳ rạp xuống đất.

- Chưởng, chưởng môn sư huynh! Huynh, huynh, quá thiên vị y rồi. Ta....ưm~~!

Bạch bào phất phới trong gió, một tay đặt sau lưng, tay còn lại khẽ vươn lên một hai ngón thi pháp, trực tiếp khiến đối phương im lặng luôn.

- Ngươi chỉ là một hộ pháp đại trưởng lão, ai cho ngươi cái lá gan kinh phỉ* sư đệ ta? Dù y không tức giận, ta cũng không thể để y chịu uất ức. Ta sẽ phế bỏ tu vi của người, thu lại thân phận Hộ Pháp Đại Trưởng lão của ngươi, từ giờ khắc này ngươi không còn là đệ tử của Tiêu Lam Tông nữa.

- ưm~~ ư~ a~~

- Cút!

Lời vừa dứt, không để cho đối phương kịp phản ứng liền thi pháp, đan điền trong bụng Vũ Quang Diệu liền nổ tung.

Hắn ta phụt ra một ngụm máu, toàn thân vô lực mà nằm rạp xuống đất, ánh mắt căm phẫn nhìn về phía trước mặt.

Tiêu Vân Dương ở bên trong, cũng cảm nhận được nguồn sát khí kia mà mở mắt, nhìn khung cảnh trước mặt càng khó chịu mà nhíu mày một cái.

- Ồn ào!

Loáng cái đã biến mất, để lại một làn khói trắng trong trên chiếc giường xếp, Hắc Tử đang ngủ kia cũng giật mình dáo dác nhìn xung quanh.

Nó liền nhảy xuống giường, chạy thẳng ra ngoài tiến tới chỗ Tiêu Vân Dương đang đứng, cọ cọ đầu vài cái vào chân hắn.

Hắn thân mặc trường bào màu xanh lam ngọc, ẩn ẩn hiện hiện tia kim quang sáng chói lấp lánh, cúi xuống ôm nó lên nâng niu.

Vừa thấy hắn, Bạch bào liền cười tươi bước tới gần hỏi han, toan ân cần thì Tiêu Vân Dương nghiêng người, né tránh.

Bạch y bên cạnh cúi đầu, cung kính nói - Diệp Thanh sư thúc.

Tiêu Vân Dương gật đầu đáp lại, nhìn màn hình hệ thống lơ lửng trước mặt, thông tin của người trước mặt cũng hiện ra.

[ Tên: Cửu Sở Tịnh.

Tuổi: 15.

Thân phận: Đại đệ tử thủ tịch chưởng môn nhân, Thất hoàng tử Long Quốc, vvv.

Tu vi: Trúc cơ hậu kì.

Tư chất: Cực phẩm Chính Dương Chi khí.

Thể chất: Thánh thể.

Tính cách: Ôn nhu, dịu dàng.]

[Tên: Thẩm Đình.

Tuổi:???

Thân phận: Chưởng môn tông chủ Tiêu Lam Tông, Thiếu tông chủ đại nhân.

Tu vi: Hóa thần đỉnh phong.

Tư chất: ??

Thể chất: ??

Tính cách: ??]

[Tên: Vũ Quang Diêu.

Tuổi: 205.

Thân phận: Hộ Pháp Đại Trưởng lão.

Tu vi: Phế vật.

Tư chất: Phế phẩm linh căn.

Thể chất: Phàm nhân.

Tính cách: Xấu tính, hay độc mồn độc miệng, sỉ nhục người ta.]

Hắn lạnh giọng nói - Đứng im! Đừng di chuyển.

Nhìn dưới chân người trước mặt, một bông hoa mới lú bị đạp nát khiến Tiêu Vân Dương nhíu mày một cái, khó chịu cắn môi.

Theo nguyên tác, nguyên chủ là người thích yên tĩnh đến lạ thường, bỏ Dực Lộc Đỉnh không ai trông coi mà chạy tới Trúc Lâm ẩn cư.

Ngày ngày, trồng hoa tưới nước đầy đủ không dùng tới linh lực, khiến nơi này quanh năm hoang tàn thành rừng cây tươi tốt.

Y thích nhìn trăm hoa đua nở, thích ngửi mùi hương hoa lan tỏa khắp nơi, thích nghe tiếng chim líu lo hót vang.

Người khác tu luyện để cầu trường sinh, y lại thích làm phàm nhân sống một kiếp, đàn ca thơ phú đều tinh thông.

Tiêu Vân Dương cũng vậy, bất giác đồng cảm với cảm giác nhức nhối khó chịu này, hắn nuối tiếc ngẩng đầu nói.

- Thẩm Đình, không phải ta đã nói rồi sao? Không có việc gì, đừng tới Trúc Lâm, đợi ta ở Dực Lộc Đỉnh.

Lần đầu tiên bị gọi thẳng tên thật, Thẩm Đình Xuyên biết ngay y đang rất tức giận liền muốn giải thích, nhưng chân vừa nhón lên liền bị hắn quát.

- Ta bảo huynh đứng im, ai cho huynh bước tiếp? Cẩn thận lại dẫm lên bảo bối của ta!

"Bảo bối!"

Tiêu Vân Dương không quan tâm mà gật đầu, nói tiếp - Nói cho huynh biết, nếu bọn nó có mệnh hệ gì, ta sẽ khiến huynh....

Rồi hắn làm ra hành động cắt ngang cổ, một loạt thao tác hoa lễ nhưng rất đơn giản, làm người trước mặt khẽ nuốt một ngụm nước bọt vào trong.

Thẩm Đình liền dùng linh lực, muốn bay lên thì bị hắn quát - Không được dùng! Nghe theo ta, chân trái... bước, sang trái, cẩn thận! Rồi.... Chết tiệt!

Tiêu Vân Dương nhìn người trước mặt vô tình đạp lên mấy nhánh hoa, lá bị dập nát mà tiếc dứt ruột cúi xuống nâng niu nó, tức giận mà lườm người trước mặt một cái.

- Huynh biết Trúc Lâm là nơi nào mà? Máu tươi sẽ thu hút rất nhiều hung thú, vật nguy hiểm mà?

Thẩm Đình nghe vậy cũng giật mình, quay sang nhìn Cửu Sở Tịnh nháy mắt ra hiệu, bốn mắt nhìn nhau tự hỏi phải làm sao.

Hắn biết ngay bọn họ không biết phải làm sao mà, liền đưa hắc tử cho Cửu Sở Tịnh ôm rồi như thói quen, xoay người đi vào trong phòng.

Lúc ra, trên tay cầm một tấm vải trắng mà tiến tới chỗ đó, một cước đạp Vũ Quang Diêu nằm dưới đất bất tỉnh kia, một cái duy nhất xuống dưới núi.

Rồi thản nhiên như không, ngồi xuống cẩn thận lau sạch vết máu trên thảm cỏ kia, nhẹ nhàng vuốt từng cọng.

Thẩm Đình vẫn không tin được, nhìn Vũ Quang Diêu cứ như thế mà rơi xuống chân núi, hoàn toàn thoát khỏi phạm vi của Tiêu Lam Tông.

Cửu Sở Tịnh thì chẳng mấy lạ lẫm với cách hành sự của vị sư thúc này, ôm vật nhỏ kia trong lòng nâng niu chăm sóc, không nhịn được mà nựng cằm nó.

Hắc tử gầm gừ không thích, nhe nang vuốt muốn cắn thì cậu ta mới thu tay lại, không dám đụng chạm linh tinh nữa.

Đang mê đắm nó, một cánh tay vươn ra đoạt lấy Hắc tử từ trong lòng mình, cậu ta ngẩng đầu lên luyến tiếc ánh mắt không rời được.

Tiêu Vân Dương không chút sắc thái, nhìn cái tên sư huynh chưởng môn gì gì đó đang ngây người nhìn ra xa, lạnh giọng hỏi.

- Có chuyện gì?

Thẩm Đình liền xoay người lại, toan chạy tới thì bị y ra hiệu dừng lại, nói tiếp - Đến Dực Lộc Đỉnh đi!

...----------------...

Ngay lúc này, ở một nơi khác.....

Đại điện Tiêu Lam Tông, Thanh Lam Đỉnh.

Người nào người nấy đều tụ tập thành từng nhóm, từng nhóm một mà xếp thành hai chục hàng dài thườm thượp, đứng đầu là các đệ tử mặc lam y của Tiêu Lam Tông.

- Đó, đó là Mộ, Mộ Bạch, nhị đệ tử của chưởng môn Tiêu Lam Tông!

Đột nhiên, một người trong số đó hô hào mà chỉ thẳng về phía trước, nơi võ đài thi đấu một thiếu niên bạch y đang phi kiếm trên bầu trời rộng lớn.

Mọi người nghe vậy, đồng loạt nhìn về hướng đó vừa thấy liền ngây ngốc luôn, nam nữ đều si mê mà bàn tán không ngớt.

- Thật sự là y!

- Ừm!! Ta nghe nói, y nguyên lai là con trai đại tướng quân họ Mộ đại danh đỉnh đỉnh kia.

- Y mới 17 tuổi đã đạt tới kim đan tầng thứ chín, linh căn bát phẩm cùng với đại sư huynh Cửu Sở Tịnh kia, kẻ tám lạng người nửa cân.

- Cửu Sở Tịnh! Đó, chẳng phải là?

- Còn phải hỏi, là thất hoàng tử dù sao cũng là Thiên chi kiêu tử của Long Quốc chúng ta, sở hữu thánh thể và Thuần Dương Chi khí.

- Uầy~~ Cái tư chất nghịch thiên này? Nhan sắc tuấn mỹ này, thật khó kiềm chế mà?

- Ngày đó, cả hai người cùng gia nhập vào Tiêu Lam Tông, trở thành đệ tử chân truyền của chưởng môn nhân, tương lai sáng lạng.

- Ta thích đại sư huynh hơn, nhưng nhị sư huynh... ta cũng không bỏ được.

- Ta cũng vậy.

-.............

-.......

Mộ Bạch đáp xuống võ đài dưới chân, hất tay một cái thanh kiếm liền lóe thành đốm sáng mà chui vào trán, xung quanh liền xuất hiện làn tiên khí vây quanh ngập tràn, nhìn đám người trước mặt mà cúi chào.

Phong thái đến từng chi tiết nhỏ, dù chỉ là một cái gật đầu đơn giản, cũng khiến ai nấy dưới võ đài sỉu ngang xỉu dọc.

Võ đài thi đấu rộng lớn, được làm bằng gỗ lim in khắc tỉ mỉ từng lớp hoa văn cánh phượng trên chiếc mặt tròn, rồng bay phượng múa hòa thành một bức tranh sơn thủy lưu tình.

Ở giữa cắm một chiếc trụ đài, dài 17 thước, rộng 2 trượng, trên đỉnh trụ có gắn một viên đá đen minh châu phát sáng, lơ lửng trên không trung huyền bí.

Một đệ tử đứng ra trước mắt bọn họ, hắng giọng một cái liền nói to dõng dạc từng câu từng chữ, bộ dạng cao cao tại thượng.

- Xin chào các vị! Cảm ơn đã tới đây tham dự, đại hội tuyển chọn đệ tử 4 năm một lần của Tiêu Lam Tông. Như hôm qua, vòng đầu kiểm tra tư chất và linh căn hoặc thiên phú tu luyện. Vòng hai là so tài đấu một trận 1x1, hôm nay sẽ tổ chức so tài trên võ đài thi đấu, mời những ai có trong danh sách hãy chuẩn bị. Ai chưa có, hoặc không có tên thì về, 4 năm sau lại tới, trận đấu.... xin được phép bắt đầu!

Lời vừa dứt, đám người kia như đàn ong vỡ tổ chạy loạn khắp nơi, khiến đám đệ tử ngoại môn kia mất một lúc lâu mới ổn định được.

Tất cả đều thu vào tầm mắt của một người, một đứa trẻ tầm mười mấy tuổi đang ngồi trên bậc thềm, chống cầm nhìn đám người trước mặt mà cười khảy.

- Đúng là một đám giả nhân giả nghĩa!

Hàn Lộc vừa mới tỉnh dậy, phát hiện ra bản thân trọng sinh về ngày đầu tiên nhập tông, y chỉ cười như không nói một lời nào.

Khi thấy Mộ Bạch xuất hiện, y khẽ nắm chặt bàn tay hóa thành quyền, chỉ tiếc không thể lao tới đánh chết hắn ta.

Mộ Bạch chính là nguyên nhân chính khiến y mất mạng, tin tưởng người không nên tin tưởng khiến bản thân thân bại danh liệt, còn mang tiếng xấu khiến đồng môn kinh rẻ sỉ nhục.

Nhưng, nghĩ tới mình giờ chỉ là một đứa nhóc mười mấy tuổi, tu vi mất hết thì lấy gì mà đấu với Kim Đan kỳ.

Lại nhớ tới vị sư tôn mỹ nam kia, Hàn Lộc không khỏi cười thầm cảm thán, y rất mong chờ ngày gặp được hắn.

Diệp Thanh tiên tôn, ta rất nhớ người ah~~!

Kiếp trước, hắn thân là sư tôn chưa nghe y giải thích đã đâm y một nhát, nói ra những lời cay nghiệt rồi một cước đạp y xuống vực thẳm Dạ Lâm.

Nói y hận hắn không? Y hận chứ! Nhưng, thân phận là người ma tộc thiếu chủ kia, y cũng không cách nào xóa bỏ được.

Y cũng lực bất tòng tâm!

Trải qua bao nhiêu chuyện, hết nguy hiểm này đến nguy hiểm khác, khiến y trở nên máu lạnh vô tình như bây giờ.

Quay lại ban đầu, y sẽ không vì ngây thơ mà tin tưởng bất kì ai nữa, ngay cả.... vị sư tôn cao cao tại thượng kia?

Kiếp này, y sẽ không dẫm phải vết xe đổ kia nữa!

Hàn Lộc khẽ thở dài, nghiêng đầu nhìn ra hướng ngược lại nơi có một ngọn núi lơ lửng, chăm chú như liên tưởng lại một đoạn hồi ức.

...----------------...

- Ta không rảnh!

Tiêu Vân Dương nói, nhấp một ngụm trà rồi giơ tay ra hiểu tiễn khách, nữ tỳ bên cạnh liền bước tới chỗ hai người kia nói "Mời!"

Hắc tử nằm trong lòng hắn, suốt ruột truyền âm - [Túc chủ đại nhân, người muốn làm gì? Trốn sao? Trong nguyên tác, nguyên chủ sẽ xuất hiện chọn nam chính làm đệ tử, người bắt buộc phải tới. Túc chủ đại nhân, đây là mệnh lệnh!]

Hắn lắc đầu, thì thầm nói - Thì đã sao? Ta là ai, ta không phải là cái tên tiên tôn xấu xa kia, ta chính là ta, không làm thế thân.

Nó liền tiếp - [Nhưng, nhiệm vụ của túc chủ đại nhân là làm theo nguyên tác, thiết lập nhân vật không thể phá hủy cũng như tình tiết không thể xáo trộn, nếu không... hậu quả không phải người có thể gánh được.]

- Nếu ta không tới, thì hậu quả thế nào?

[Nguyên chủ sẽ đoạt lấy quyền kiểm soát nhân vật! Hẳn người cũng đoán được, túc chủ đại nhân nên cân nhắc lợi hại đi?!]

- Ngươi đang đe dọa ta?

[Hệ thống không dám! Ta chỉ lo lắng, vi diện thế giới sẽ vì một lúc này mà bị phá hủy thôi. Người và ta cũng không tránh khỏi liên can!]

- Không tới không được sao?

Thẩm Đình liền lên tiếng, cắt ngang cuộc hội thoại của họ - Diệp Thanh sư đệ, đệ nhất định phải tới! Trước khi rời đi, Dương sư bá đã căn dặn, dù làm bằng cách nào cũng phải đưa đệ đi, tìm cho đệ một đồ đệ. Một người cũng được, đệ tới một lát thôi cũng được.

[Dương sư bá, Dương Chi Nhân là sư bá của hai người, lão rất yêu thương và chiều chuộng nguyên chủ, chỉ cần y muốn lão đều cho.

So với Thẩm Đình, chưởng môn nhân thì Tiêu Vân Dương chính là mạnh sống của lão, là tam can bảo bối trong lòng.

Trước đây, y vô tình chỉ nói muốn cưới tiểu sư muội trong tông, lão liền mặt dầy tới nhà người ta cầu thân, kết quả không thành liền suýt thảm sát gia tộc đó.

Kể từ đó, nữ đệ tử trong tông ngày càng ít y tức giận, liền không thèm quan tâm lão nữa!]

[Lão cũng vì vậy mà suốt ngày lấy rượu làm bạn, tóc cũng hóa trắng, tu vi Nguyên Anh hoàn mỹ cũng giảm sút.

Lần này rời đi, không biết đã bao lâu mới quay về, tâm nguyện duy nhất là muốn tìm cho nguyên chủ một người đệ tử thân truyền. Túc chủ đại nhân, ngài không thể đáp ứng được sao?]

Tiêu Vân Dương nhíu mày, nhìn ánh mắt cầu xin của Hắc tử đang trong lòng mình, lại thấy sự thành tâm kia của Thẩm Đình liền cắn môi gật đầu đồng ý.

- Đi thì đi! Nhưng nói trước, ta chọn ai là quyền của ta, các ngươi cấm có ý kiến.

- Được! Đều nghe sư đệ/ sư thúc.

- Ừm!

Chương 3: Phong Phi Nguyệt.

Chương 3: Phong Phi Nguyệt.

      ----------------

Lúc bọn họ tới, trời cũng đã gần trưa nắng nóng kinh khủng, Tiêu Vân Dương sớm đã đeo màn che mặt tránh nóng rồi.

Hắn thích màu đen liền mặc trường bào màu đỏ, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo âm u khó chịu, nhưng lại người ta tò mò là nhìn thêm một lúc.

Thẩm Đình liền dùng hai tay, đỡ y từ trên thanh linh kiếm xuống an toàn mới dám thở phào, cẩn thận đưa y lên đỉnh ngồi.

Hắc tử được Cửu Sở Tịnh ôm, đi theo hai người lên đỉnh đứng bên cạnh quan sát cuộc tỉ thí, im lặng nhìn.

Đám trưởng lão vừa thấy họ đang hồ hởi, náo nhiệt giành người đột nhiên im lặng trở về chỗ, yên tĩnh quan sát đi.

Mộ Bạch cũng xuất hiện, đứng giữa đại điện cung kính hành lễ rồi hướng Thẩm Đình, cẩn thận hỏi - Sư tôn, đã gần chín ngọ rồi, có cần tạm dừng trận đấu lại không?

Thẩm Đình nghe vậy, không đáp ngay mà xoay sang hướng Tiêu Vân Dương mà hỏi, sắc mặt càng thêm vui mừng khôn xiết.

- Diệp Thanh, đệ cảm thấy thế nào?

Tiêu Vân Dương toan mở miệng nói, liền bị một thanh âm cắt ngang đoạt lời, tâm có chút không vui.

- Chưởng môn sư huynh, hỏi y làm gì? Y không biết đâu!

Lời nói xéo sắc, ám chỉ Tiêu Vân Dương hắn hữu danh vô thực, nói hắn giỏi việc nhà ngu việc nước đây mà.

Hắn khẽ cười, ngón tay vươn lên nhẹ nhàng kéo tấm rèm che mặt mình ra, nhìn người phát ra giọng nói kia mà nói.

- Phong Linh, muội đây là muốn bị đánh, đúng không? Lâu rồi không ra tay, không biết có quá sức không nhỉ? Mau lại đây!

Người phụ nữ kia mặc trường bào màu tím Tử Sắc Liên Y, y phục của Loan Hoa Đỉnh, mặt mày thì trang điểm lòe loẹt xấu xí vô cùng.

Nếu đoán không lầm, người trước mặt chính là mụ quá phụ chua ngoai Phong Linh, chủ nhân của Loan Hoa Đỉnh.

[Ngày xưa, nàng ta theo đuổi nguyên chủ nguyện làm nữ tỳ hầu hạ, nhưng y chỉ coi là sư muội trong tông mà chăm sóc, từ chối nàng trước mặt mọi người khiến nàng hận thấu xương, quyết không buông tha cho y.

Hai người sau đó, mỗi lần gặp nhau đều xảy ra cãi cọ rồi dùng pháp quyết đánh nhau, và mỗi lần đều là nguyên chủ thắng rồi đánh vào mông nàng mà dậy dỗ.

Trong nguyên tác, nàng ta vì nói giúp nguyên chủ mà bị nữ phụ ma tộc Liễu Nhan, giết hại vất xác ở vực thẳm Dạ Lâm thần hồn tuyệt diệt.

Nhưng đến lúc chết, nàng ta cũng không biết rằng cả hai sớm đã tâm đầu ý hợp, thầm thương trộm nhớ đối phương mà không dám nói ra.

Càng không biết, người cùng mình trải qua một đêm ân ái không phải vị phu quân kia, cha ruột của con mình lại chính là y.

Phong Phi Nguyệt, chính là con gái của nguyên chủ. Chính vì vậy, khi y biết tin nam nữ chính tự ước hẹn đã nổi trận lôi đình, cấm đoán không cho giao thiệp. Đây cũng chính là lý do, khiến y hắc hóa, tự tìm đường chết. ]

"Ngươi biết nhiều thật!? Có xem trộm bản thảo không thế?"

[Đây là chức trách của hệ thống, tìm từ chân tơ khẽ tóc hay đào bới quá khứ của các nhân vật, hoặc dùng.... để lấy tài liệu cũng không sao.]

Tiêu Vân Dương khẽ ngả người ra sau, tháo luôn chiếc mũ vướng víu kia ra để lộ khuôn mặt mỹ nam, ngũ quan tinh sảo vạn người mê khẽ nhếch mép cười.

Giờ hắn xuyên tới, trở thành Chấp Pháp trưởng lão rồi thì nhất định không nhẹ tay, đau một lần để nhớ rõ.

- Phong Linh, đừng có trốn đó!

- Ta, ta không có.

- Vậy, mau lại đây, hay đứng im so tài?

- Tuỳ huynh!

- Được, ta xuống, muội cứ đợi đó! Lần này, ta sẽ không nương tay đâu.

- Ừm~~ Ta rất mong chờ.

Hắn sắn tay áo lên, hùng hồn lao tới muốn đánh người liền bị Thẩm Đình kéo ngược trở lại, nói vài câu khuyên ngăn mới xoay người ngồi xuống.

Thẩm Đình hòa nhã nhìn y, quay sang nhìn nàng liền thay đổi biểu cảm tức giận, vung tay một cái lóe lên một tia linh khí xanh ngọc, trực tiếp lao tới tát vào má Phong Linh một cái.

- Diệp Thanh là sư huynh của ngươi, ngươi chỉ là tiểu sư muội lại không có chút phép tắc lễ nghĩ gì. Thật hỗn xược! Không có trước sau, thật vô pháp vô thiên. Với lại, năm đó.... ưm~~!

Đang nói, hắn liền biết mình lại giận quá mất khôn, vô tình suýt nói ra chuyện năm đó liền ngậm chặt miệng lại, không dám nói tiếp mà hừ lạnh một cái.

Phong Linh ăn trọn cái tát đó, ấm ức nhìn hai người mà chỉ một ngón rồi mắng, hốc mắt đỏ rực ngập nước.

- Huynh lại thiên vị y? Rốt cuộc, tại sao huynh lại cố gắng bảo vệ y như vậy?

"Năm xưa, lúc bái nhập sư môn cũng vậy, mặc kệ phụ thân và Dương sư bá suốt ngày đối chọi nhau, hai người vẫn thân thiết mà bảo vệ nhau. Ta không hiểu, y rốt cuộc có cái gì, tính cách thì ngang ngược, không coi ai ra gì, mỗi lần gây họa đều là huynh đứng ra giải quyết, khiến không ít bị phạt nặng."

Tiêu Vân Dương nhíu mày, nhìn nàng ta cắn môi chịu đựng mà không nói thành lời, ánh mắt nhìn hắn như rất tức giận lại không can tâm.

"Đây là? Đọc tâm thuật! Lời trong lòng của nàng ta sao?"

Hắc tử ở trong lòng hắn, khẽ gật đầu đáp - [True! Đây là phần thưởng của người mới, túc chủ đại nhân thật may mắn vừa tới liền có, người hãy sử dụng thật tốt nhé?!]

"Nói như vậy, trong đây còn rất nhiều tình tiết chưa mở khóa, giải đáp hay đào bố nhân vật? Ta phá, được chứ?'"

[Tuỳ người! Nhưng, thiết lập nhân vật của nguyên chủ là không thể thay đổi, nếu một khi bị phát hiện túc chủ không phải y lập tức sẽ bị trục xuất, nhiệm vụ coi như thất bại.]

"Vậy, sao ta lại không nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Đình?"

[Vì hắn, từ đầu tới cuối đều không nghĩ xấu cho y, lời trong lòng đều nói ra hết rồi. ]

- Tông chủ, đây là ân oán giữa ta và nàng, huynh đừng xen vào.

Lời vừa thốt ra, tất cả mọi người trong đại điện đều kinh ngạc mà nhìn y, đồng loạt dùng ánh mắt ba phần kiêng dè bảy phần sợ hãi nhìn hắn.

Ai mà không biết, hai chữ "tông chủ" này từ rất lâu không ai dám nhắc tới, huống hồ là gọi một tiếng.

Thẩm Đình thân là chủ nhân của Tiêu Lam Tông, hai tiếng "tông chủ" này sớm đã phải gọi rồi nhưng vì y không thích, hắn liền bắt trên dưới tông môn gọi "chưởng môn nhân".

Từ đó, đã hơn mấy chục năm trôi qua lớp lớp các đệ tử tới và đi, nhiều không đếm xuể đã quen gọi chưởng môn nhân mà quên mất hai chữ "tông chủ" này rồi.

Lần này, hai tiếng "tông chủ" lãng quên từ lâu giờ lại vang lên, còn từ miệng của Tiêu Vân Dương thốt lên, bọn họ không ngạc nhiên mới bất thường.

▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎

Tiêu Vân Dương liền đập mạnh vào thành ghế, vừa đứng bật dậy chiếc ghế kia liền nổ tan thành, luồn linh lực màu xanh trắng hòa vào nhau bao bọc lấy hắn.

Hắn ngoắc ngoắc cổ tay, ánh mắt nhìn Phong Linh đứng chết chân bên dưới cười, trong đó vực thẳm đen tĩnh mịch khẽ lóe lên tia sáng.

Toàn thân tỏa ra khí tức lạnh lẽo, khiến người trước mặt không rét mà rùng mình một cái, luồng sát khí ấy đập thẳng vào mặt nàng.

Phong Linh khẽ bủn rủn chân tay, cả người không đứng vững mà ngả ra sau, vô lực không biết làm sao.

Thẩm Đình thấy vậy, toan lao tới nhưng lại chậm một bước mà trơ mắt nhìn nàng ngã, mặt mày tái mép.

Mọi người cũng đồng loạt đứng bật dậy, hướng ánh mắt lo lắng về phía nàng mà tiến tới, nhưng vẫn không kịp chạm vào.

Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một thân ảnh đen tuyền không để lại di ảnh, ai cũng không kịp phản ứng đã thấy người kia lao tới sau lưng Phong Linh rồi.

Cứ nghĩ sẽ bị ngã ra sau, ngồi xổm dưới đất mất mặt thì có một vòng tay luồn qua eo, ôm lấy nàng giữ lại.

Phong Linh vừa mở mắt ra, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt mà nàng luôn mong nhớ, từng đường nét đó đều khắc sâu vào trong tâm trí nàng.

Tiêu Vân Dương vẫn lạnh lùng như cũ, trong ánh mắt mang ý cười rồi nói, khẽ đánh nhẹ vào mũi nàng trêu chọc.

- Linh nhi, muội vẫn dễ hoảng sợ như năm đó nhỉ? Chỉ nói vài câu, chân tay đã bủn rủn như vậy rồi muội làm sao quản lý Loan Hoa Đỉnh? Tiểu bạch ngọt, thật chẳng thay đổi gì!

Phong Linh nhìn hắn đến ngây ngốc, cả khuôn mặt đều đỏ ửng như quả gấc, nhuộm cả một màu hồng trên mang tai và cổ nàng.

Tiểu bạch ngọt!

Y lại gọi nàng là tiểu bạch ngọt, cái tên này nàng đã không nghe thấy từ rất lâu rồi?

Trước đây, nàng hay khóc nhè, suốt ngày lẽo đẽo theo sau y, bám lấy y không rời nên mới bị trêu chọc, gọi là tiểu bạch ngọt.

Đến thì niên thiếu, thì đã quen với cách gọi này. Mỗi lần như vậy, y đều sẽ nuông chiều mà sủng nịnh nàng, có gì mới cũng cho nàng hết.

Nhưng, sau khi nàng bầy tỏ tâm ý thì cả hai đã rất xa cách, ngay cả gặp mặt cũng không thấy nên từ đó không ai gọi nàng như vậy nữa.

Phong Linh theo dòng hồi ức, nhìn hắn gọi hai tiếng - Thanh ca!

Hắn nhoẻn miệng cười một cái, theo thói quen liền giở giọng trêu chọc nàng - Ngây ngốc cái gì? Mau đứng đậy, muội tính như vậy tới bao giờ?

Phong Linh nghe vậy, giật mình mà hồi phục tinh thần mà đẩy hắn ra, đứng vững mới chỉnh lại y phục trên người rồi ho khụ khụ.

- Cảm, cảm ơn!

- Chỉ cảm ơn thôi sao? - Tiêu Vân Dương cúi xuống, đối mắt với nàng mà hỏi tiếp - Không còn gì nữa sao?

Phong Linh bị ép sát, cả người vô thức lùi lại về sau vài bước nhưng không thoát được, bị hắn kéo ngược trở lại vị trí ban đầu.

Nhìn bộ dạng lúc này, nàng ta chẳng khác thiếu nữ mới lớn gấp người trong lòng, ngực phập phồng lên xuống kéo theo hơi thở có chút hỗn loạn.

Phong Linh không còn đường lui, hai tay chống cự muốn thoát ra nhưng lực bất tòng tâm, tức giận hỏi - Vậy, vậy huynh muốn gì mới thả ta ra?

Tiêu Vân Dương mỉm cười nhẹ, như đặt được mục đích liền tiến tới sát mặt nàng ta, động tác có chút gượng ép mà cúi xuống chạm vào má nàng.

Phong Linh thấy vậy, vừa muốn vừa sợ mà nghiêng đầu né tránh, nghĩ mình chẳng khác nào cá nằm trên thớt mặc người sai sử.

Đám trưởng lão thấy vậy, muốn tiến tới can ngăn nhưng chưa đi được nửa bước, liền bị một sợi linh lực quấn quanh buộc phải đứng im.

Thẩm Đình thấy vậy, hắn ta cũng muốn tiến lên thử một bước thì cũng giống như bọn họ, bị một sợi linh lực lôi ngược trở lại ghế chủ tọa kia.

Lời muốn thốt ra, liền bị cấm ngôn chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm a a khó hiểu, giẫy giụa cũng vô ích.

Mọi người cũng vậy, bất giác nhìn nhau tự hỏi liền phát hiện ra bản thân không thể truyền âm, hay nói gì được.

Ngay lúc mọi người nghĩ rằng, Tiêu Vân Dương sẽ làm chuyện bại hoại gia phong thì, hắn nghiêng đầu thì thầm vào tai nàng ta.

- Ta mới may một bộ hồng y, nàng mặc cho ta xem được không?

Phong Linh nghe vậy, không kịp phản ứng liền cảm thấy cơ thể có chút thay đổi, cúi xuống liền thấy bộ tử y kim liên của mình hóa thành màu đỏ hồng y.

Nói chính xác, là một bộ hồng y linh lung lục sắc rất đẹp.

Phong Linh vừa thấy bản thân như vậy, không nhịn được muốn nhìn thật kĩ rồi chạm vào tà tay áo kia, vừa chạm liền thích.

Nhìn thì thô, nhưng thực chất lại rất mền mại và mặc vào rất thoải mái, không thấy cảm giác nặng nề hay khó chịu nào.

Nàng liền đẩy Tiêu Vân Dương ra, xoay một vòng liền thấy rất vừa vạn, càng thích thì cười càng tươi.

Hỏi hắn - Huynh làm bằng vải gì vậy? Sao ta chưa từng thấy bao giờ?

Tiêu Vân Dương đáp - Tằm do ta nuôi, tơ cũng ta là do dệt, màu cũng là ta nhuộm.

- Huynh làm thật sao?

- Ừm~~!! Trên cả tu chân giới này, sẽ không có bộ thứ hai đâu. Nàng có thích không?

- Thích!

- Vậy, tặng nàng đó!?

- Tặng ta? Huynh cho ta luôn sao?

- Ừm!

Nghe hắn nói vậy, Phong Linh đã cả người đã ngại ngùng mà xoay người chạy ra ngoài, bộ dạng không còn chanh chua khó chịu như vừa nãy.

Trước khi đi, không quên gọi nữ nhân bên cạnh mình - Nguyệt nhi, đi thôi, ở đây không có gì đáng xem cả?!

Phong Phi Nguyệt thấy nàng chạy đi, thẹn thùng lén nhìn Tiêu Vân Dương một cái, lúc hắn quay sang thì bốn mắt chạm nhau.

Thấy nữ hài tử kia, Tiêu Vân Dương không nhịn được mà lại gần, vươn tay muốn xoa đầu nó.

▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎▪︎

Phong Phi Nguyệt theo bản năng co rúm người lại, nhắm mắt lại không dám động đậy dù chỉ một cái, thét lên cũng không dám.

Mộ Bạch liền xuất hiện, nắm lấy cổ tay hắn mà ngăn cản nói - Diệp Thanh sư thúc, xin tự trọng.

Tiêu Vân Dương nhíu mày, hỏi ngược lại - Ngươi là?

Thẩm Đình liền bước tới, kéo Mộ Bạch ra mà đáp - Hắn là nhị đệ tử của ta, Diệp Thanh đừng trách hắn vô lễ.

Hắn cười nhạt, hất mạnh vạt áo một cái rồi nói - Hắn làm bẩn y phục của ta rồi, huynh muốn ta làm sao?

Thẩm Đình không biết phải trả lời thế nào, lùi cũng không được mà tiến cũng chẳng xong, đang vò đầu bứt tai trong lòng.

Phải biết, y phục mà Tiêu Vân Dương đang mặc là trường bào màu đen ánh tím, loại vải mà chỉ có hắn mới xứng được mặc.

Thân phận của nguyên chủ cũng không đơn giản, không thể nói hết một hai ngày là xong đâu, ngay cả đương kim thánh thượng hay lão bất tử ở Côn Luân sơn kia, cũng có thể ngang hàng mà so sánh.

Tiêu Vân Dương nghiêng đầu, nhìn Mộ Bạch đang đứng sau lưng hắn khẽ cười lạnh, nhiệt độ xung quanh cũng hạ xuống lạnh lẽo.

Phong Phi Nguyệt thấy mãi không có gì, liền mở hé một mắt ra nhìn khung cảnh trước mặt, không khỏi há hốc mồn kinh ngạc.

Toàn thân liền cảm thấy lạnh lẽo, không nhịn được hắt xì hơi một cái thật lớn, cắt ngang bầu không khí căng thẳng lúc này.

Hắn lo lắng, vẩy tay áo một cái liền thu lại khí tức ban nãy lại, một ý niệm liền xuất hiện ngay sau lưng Phong Phi Nguyệt.

Không biết lấy từ đâu ra một chiếc áo choàng, Tiêu Vân Dương không do dự mà quàng lên người nữ hài tử, ân cần hỏi han.

- Con không sao chứ?

Phong Phi Nguyệt lắc lắc đầu, muốn cởi áo choàng kia trả cho hắn, tay còn chưa kịp làm gì đã bị một bàn tay nắm ngược trở lại.

Tiêu Vân Dương nói - Tặng con đó! Là người của Loan Hoa Đỉnh, chắc con biết ta là ai nhỉ?

- Diệp Thanh sư thúc. - Nữ hài tử đáp - Sư tôn luôn nhắc tới người, nói người là tra nam, là sở khanh.

Tiêu Vân Dương bật cười thành tiếng, hỏi ngược lại - Đúng là đệ tử của Loan Hoa Đỉnh, không hổ danh là do Linh nhi dậy dỗ, thật là thẳng thắn. Con tên gì?

- Phong Phi Nguyệt!

- Tên hay. Là Linh nhi đặt nhỉ?

- Vâng!

- Muội ấy vẫn luôn như thế, toàn đặt những cái tên trên trời dưới biển.

- Diệp Thanh sư thúc, sư tôn đang đợi con, còn đi trước nhé!?

- Ừm!

Nói xong, Phong Phi Nguyệt liền cung kính chào hắn và mọi người trong đại điện, xoay người liền biến mất luôn.

Mộ Bạch cũng vậy, cúi đầu chào xong liền đi theo nàng ta rời khỏi đại điện, không có một chút kính trọng hắn.

Thẩm Đình thấy hắn vẫn đứng đó nhìn họ, ánh mắt lưu luyến không muốn rời như trong thâm tâm, lời muốn nói liền nuốt ngược vào trong.

Tiêu Vân Dương khẽ thở dài, nói - Mới bế quan vài tháng thôi mà, sao mọi thứ đều khác trước vậy?

Hắc tử liền lên tiếng, kéo hắn về thực tại - [Người tính làm màu tới khi nào? Thật mất thời gian.]

Tiêu Vân Dương mất hứng, ho khụ khụ vài cái trấn an trái tim đang lơ lửng kia, toan muốn tìm một cái cớ trốn đi.

Thẩm Đình khẽ cười lạnh, ngay lúc hắn muốn rời đi liền túm lấy cổ áo kéo ngược trở lại, nói - Đệ định đi đâu? Trốn sao? Đừng hòng.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play