[Shadowvanilla] Định Mệnh Bị Trói Buộc
#~chap 1~#
Vanilla sống một cuộc đời yên bình, chỉ quanh quẩn trong ngôi nhà nhỏ của mình, không giao du với nhiều người. Cậu thích chăm sóc khu vườn phía sau, thích những buổi chiều yên tĩnh cùng tách trà ấm, và hơn hết, cậu không muốn dính dáng đến những chuyện rắc rối
Nhưng một người như cậu lại vô tình lọt vào mắt xanh của Shadow
Shadow không phải kiểu người dễ dàng buông tay khi đã nhắm trúng con mồi. Hắn kiên nhẫn, nguy hiểm, và trên hết, hắn luôn đạt được thứ mình muốn
Vanilla nhận ra sự bất thường khi cậu bắt đầu cảm thấy mình luôn bị quan sát
Những đêm dài, khi cậu ngồi bên cửa sổ đọc sách, ánh mắt cậu vô thức hướng ra bên ngoài và cậu có thể cảm nhận được một bóng hình đang đứng trong bóng tối, dõi theo cậu
Khi cậu ra ngoài, dù chỉ để mua chút nguyên liệu làm bánh, luôn có một cảm giác lạ lùng bám theo sau
Rồi một ngày, cậu mở cửa nhà và thấy hắn đứng ngay đó
Shadow không cần xin phép. Hắn bước vào như thể nơi này thuộc về mình, như thể Vanilla là một thứ đồ vật đã có tên hắn khắc lên
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Anh là ai?-Cậu lùi lại, giọng nói có chút cảnh giác
Shadow không trả lời ngay. Hắn nhìn cậu một lúc lâu, như đang tận hưởng khoảnh khắc này, rồi chậm rãi lên tiếng:
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Người sẽ mãi mãi ở bên em?
Vanilla không hiểu. Cậu chưa từng gặp hắn trước đây, vậy tại sao ánh mắt hắn lại mang theo sự quen thuộc đến vậy?
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Anh nhầm người rồi-Cậu nói, cố gắng giữ khoảng cách
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Không đâu, Vanilla-Hắn cúi xuống, khoảng cách giữa hai người ngày càng thu hẹp
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Tôi đã chờ ngày này từ rất lâu
Bàn tay hắn chạm nhẹ vào má cậu, cảm giác lạnh lẽo lan truyền qua làn da mỏng manh. Vanilla rùng mình, nhưng không thể dứt ra khỏi ánh nhìn đầy áp đảo của Shadow
Hắn không cho cậu lựa chọn
Từ hôm đó, Vanilla không còn một mình nữa
Dù cậu đi đâu, làm gì, Shadow luôn ở bên
Hắn tự nhiên như thể đã là một phần cuộc sống của cậu từ lâu. Hắn chạm vào cậu như thể đó là điều hiển nhiên. Hắn không để ai đến gần cậu
Ban đầu, Vanilla chống cự. Cậu muốn lấy lại cuộc sống trước đây của mình. Nhưng càng đấu tranh, cậu càng nhận ra mình đã bị cuốn vào một cơn bão không lối thoát
Và đáng sợ nhất là cậu bắt đầu quen với sự hiện diện của Shadow
Hắn chiếm lấy cậu một cách chậm rãi, từng chút một, cho đến khi Vanilla không thể nhớ nổi thế giới không có hắn sẽ như thế nào
#~chap 2~#
Vanilla không biết mình đã rơi vào tay Shadow từ khi nào
Cậu không nhớ nổi lần đầu tiên gặp hắn là khi nào, hay hắn đã bắt đầu bám theo cậu từ bao lâu. Chỉ biết rằng khi nhận ra, cậu đã không thể thoát ra khỏi hắn nữa
Shadow giống như một kẻ săn mồi kiên nhẫn, lặng lẽ quan sát, chờ đợi, rồi khi thời điểm thích hợp, hắn sẽ siết chặt lấy con mồi của mình
Từ ngày Shadow bước vào cuộc sống của cậu, Vanilla không còn một mình nữa
Cậu thức dậy và thấy hắn đã ngồi cạnh, ánh mắt trầm tĩnh dõi theo từng cử động của cậu
Cậu bước vào bếp, hắn đã ở đó, dựa người vào tường, khoanh tay nhìn cậu
Cậu đi ngủ, nhưng hơi thở trầm thấp của hắn vẫn vang lên bên tai
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Anh muốn gì?-Cậu từng hỏi hắn, giọng điệu vừa sợ hãi vừa có chút bất lực
Shadow cúi đầu, những ngón tay thon dài nâng cằm cậu lên, ép Vanilla phải nhìn thẳng vào đôi mắt hắn
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Muốn em-Hắn đáp
Câu trả lời thật đơn giản
Nhưng đồng thời cũng là một kết cục không thể thay đổi
Cậu đã từng cố gắng phản kháng
Đẩy hắn ra. Từ chối hắn. Gào lên rằng cậu không thuộc về hắn
Nhưng càng chống cự, Shadow càng thắt chặt xiềng xích của mình lên cậu
Hắn không ép buộc, nhưng cũng không cho phép Vanilla rời xa
Hắn cứ như vậy, dần dần xâm chiếm cuộc sống của cậu, từng chút một, cho đến khi Vanilla không thể tìm thấy một khoảng trống nào không có hắn
Và khi Vanilla nhận ra điều đó, cậu mới hiểu rằng mình đã thua
Không phải vì hắn mạnh hơn
Mà là vì chính cậu…đã quen với sự hiện diện của hắn mất rồi
Vanilla đã từng nghĩ, nếu bị giam cầm, cậu sẽ phản kháng đến cùng
Nhưng cậu không ngờ rằng, cái lồng giam này lại ấm áp đến mức khiến cậu lưỡng lự
Từng ngày trôi qua, sự kiểm soát của Shadow lên cậu càng trở nên rõ ràng. Không cho phép cậu ra ngoài một mình. Không cho phép cậu nói chuyện với người khác. Không cho phép cậu né tránh hắn
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Tôi không phải đồ vật của anh-Cậu đã từng cắn răng nói như vậy, cố gắng giữ lại chút tự tôn cuối cùng của mình
Shadow nhìn cậu, nụ cười nhẹ nhàn nhạt trên môi, nhưng ánh mắt thì lại tối sầm, sâu như vực thẳm không đáy
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Không phải đồ vật-Hắn chậm rãi lặp lại
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Mà là của riêng tôi
Câu nói ấy, hơn cả một lời tuyên bố,là một bản án đã đóng dấu
Vanilla đứng bên cửa sổ, nhìn từng giọt nước lạnh lẽo đập vào tấm kính. Cậu không biết mình đã đứng như thế bao lâu, nhưng khi nhận ra, hơi ấm quen thuộc đã vây lấy cậu từ phía sau
Shadow ôm cậu vào lòng, giam cậu trong vòng tay hắn
Cậu khẽ giật mình. Không phải vì sự tiếp xúc này là lạ mà là vì cậu đã quen đến mức không còn chống cự nữa
Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực lướt qua cổ cậu, giọng nói trầm thấp vang lên
Vanilla không trả lời. Cậu chỉ lặng lẽ siết chặt bàn tay mình, cố gắng phân rõ đâu là ghét bỏ, đâu là cảm giác khác đang nhen nhóm trong lòng
Shadow không ép. Hắn chỉ siết chặt vòng tay, như một cách nhắc nhở Vanilla rằng cậu không thể trốn thoát
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Tôi đã quá dịu dàng với em rồi, đúng không?
Bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên ngột ngạt
Cậu chưa kịp quay đầu, thì đã bị hắn ép chặt vào lồng ngực mình
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Tôi đã chờ em quá lâu-Shadow thì thầm
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Vậy mà em vẫn chưa chịu khuất phục
Bởi vì cậu cảm nhận được hôm nay, Shadow không còn muốn kiên nhẫn nữa
#~chap 3~#
Mưa vẫn rơi. Từng giọt nặng hạt đập vào cửa sổ, hòa cùng nhịp tim Vanilla đang hỗn loạn
Cậu cố gắng vùng khỏi vòng tay hắn, nhưng chỉ đổi lại là một cái siết chặt hơn
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Buông ra, Shadow!-Giọng Vanilla lạnh lẽo, nhưng đáy mắt cậu lại có chút dao động
Shadow khẽ cười, cằm hắn tựa nhẹ lên vai cậu, hơi thở ấm nóng quét qua da thịt cậu khiến Vanilla không khỏi run lên
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Buông ra?-Hắn thì thầm, giọng điệu như đang suy nghĩ về hai từ ấy
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Vanilla, em nghĩ tôi có thể làm vậy sao?
Cậu siết chặt tay, cố gắng giữ cho giọng nói của mình không run rẩy
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Tôi không thuộc về anh
Lần này, Shadow im lặng thật lâu
Đến khi hắn lên tiếng, giọng nói đã trầm hơn hẳn, mang theo một sự nguy hiểm không thể lường trước
Trong chớp mắt, Vanilla bị đẩy mạnh xuống ghế sô pha
Cậu chưa kịp phản ứng, thì cả người đã bị hắn giam cầm giữa hai cánh tay
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Shadow!-Cậu trừng mắt nhìn hắn
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Anh điên rồi sao?!
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Ừ-Hắn không phủ nhận
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Tôi đã phát điên từ lâu rồi, Vanilla
Ngón tay lạnh lẽo của hắn lướt qua gò má cậu, ánh mắt không giấu nổi sự chiếm hữu đầy nguy hiểm
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Tôi đã nói rồi, em là của tôi
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Chỉ có tôi mới có thể chạm vào em, nhìn em, giữ em bên cạnh
Vanilla nghiến răng, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng Shadow chỉ giữ chặt lấy cổ tay cậu, áp sát lại gần hơn
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Tôi không sợ anh!-Vanilla gắt lên, nhưng hơi thở cậu đã rối loạn
Shadow khẽ cười. Hắn cúi xuống, hơi thở phả lên vành tai cậu, thì thầm
Vanilla siết chặt nắm tay, cậu biết…hôm nay mình sẽ không thể chạy thoát
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Tránh ra, Shadow..
Vanilla nghiến răng, ánh mắt đầy sự kháng cự. Nhưng cơ thể cậu lại đang run lên, không biết vì sợ hãi hay vì hơi ấm tỏa ra từ người hắn quá đỗi quen thuộc
Shadow không di chuyển. Hắn chỉ lặng lẽ nhìn cậu, đôi mắt sâu thẳm như một cái bẫy đang chực chờ nuốt chửng con mồi
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Tôi đã rất kiên nhẫn với em-Hắn nói chậm rãi, như thể đang kiểm soát sự bực tức của bản thân
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Nhưng em cứ liên tục thử thách giới hạn của tôi
Vanilla quay mặt đi, cố tình không nhìn hắn
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Tôi không thuộc về anh
Shadow khựng lại. Một giây. Hai giây
Trong chớp mắt, Vanilla bị kéo mạnh về phía trước. Cậu chưa kịp phản ứng thì hơi thở nóng rực của Shadow đã gần sát đến mức cậu có thể cảm nhận rõ nhịp tim mạnh mẽ của hắn
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Vanilla, em có nghĩ rằng tôi sẽ để em đi không?
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Anh không thể giam giữ tôi mãi mãi như vậy được!
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
chính căn nhà của mình,nơi mà tôi đang lẽ phải về thì giờ,tôi lại không muốn bước chân vào một lần nào nữa!
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Chính anh mà tôi cảm thấy việc bước chân về nhà như vậy chẳng khác gì về chiếc lồng giam nguy hiểm này cả!
Shadow nghiêng đầu, nhìn sâu vào đôi mắt cậu
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Ồ,vậy sao?-Hắn chợt siết chặt cổ tay Vanilla, lực đạo đủ để khiến cậu nhăn mặt
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Vậy tại sao em vẫn ở đây?
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Em có thể chạy đi. Cánh cửa ở ngay kia
Shadow buông cổ tay cậu ra, nhưng vẫn giam cậu dưới ánh mắt sắc lạnh của mình
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Nhưng em không làm vậy
Vanilla cảm thấy trái tim mình đập mạnh một nhịp
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Là vì em biết, em không thể rời xa tôi
Cậu muốn phủ nhận. Muốn hét vào mặt hắn rằng đó không phải sự thật
Nhưng chính cậu cũng biết..
Tại sao khi bị hắn giam cầm, cậu không cảm thấy ngột ngạt, mà lại thấy an toàn?
Tại sao dù ghét bỏ hắn, Vanilla lại quen với sự hiện diện của hắn đến vậy?
Shadow vươn tay, chạm nhẹ vào môi cậu, ánh mắt tối lại
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Thừa nhận đi, Vanilla-Giọng hắn trầm thấp, mang theo sự nguy hiểm đầy mê hoặc
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Em là của tôi, và sẽ mãi mãi là của tôi
Vanilla mở miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào
Vì sâu trong lòng cậu biết, hắn đã đúng
Cậu muốn nói rằng hắn sai. Rằng cậu không thuộc về hắn. Rằng tất cả những gì hắn làm chỉ là sự ép buộc, là một cái lồng không có lối thoát
Cậu không vùng vẫy, cũng không chạy trốn dù hắn đã buông lỏng tay?
𝒫𝓊𝓇𝑒 𝒱𝒶𝓃𝒾𝓁𝓁𝒶
Câm miệng..-Cuối cùng, Vanilla chỉ có thể nói ra hai từ đó
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Sao em lại giận?-Hắn nghiêng đầu, ngón tay chạm nhẹ lên gò má cậu
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Là vì tôi nói đúng, hay vì em ghét bản thân mình vì đã chấp nhận điều đó?
Vanilla siết chặt tay. Cậu muốn hất hắn ra, muốn phản kháng, muốn phủ nhận mọi thứ. Nhưng cậu không làm được
Bởi vì Shadow,hắn không hề sai
Từ bao giờ mà sự hiện diện của hắn lại trở thành một phần trong cuộc sống của cậu?
Từ bao giờ mà mỗi khi không nhìn thấy hắn, cậu lại cảm thấy trống trải đến thế?
Cậu chỉ biết rằng, dù cậu có phủ nhận bao nhiêu lần, thì hắn vẫn ở đây. Ngay trước mặt cậu, với đôi mắt như xoáy sâu vào tận tâm can cậu, kéo cậu xuống vực thẳm mà hắn đã tạo ra
Một vực thẳm chỉ có hắn và cậu
Shadow đưa tay nâng cằm Vanilla lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào mắt hắn
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Nói đi, Vanilla-Hắn thấp giọng, hơi thở nóng rực phả lên môi cậu
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Nói rằng em không cần tôi, rằng em muốn tôi biến mất
Vanilla mở miệng, nhưng lời nói nghẹn lại nơi cổ họng
Shadow nhếch môi, ánh mắt sắc bén như thể đã nhìn thấu mọi suy nghĩ của cậu
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Không nói được sao?
Cậu cắn chặt môi, nhưng sự im lặng của cậu chính là câu trả lời rõ ràng nhất
Shadow cúi đầu, môi hắn gần như chạm vào trán cậu, giọng nói trầm thấp thì thầm bên tai cậu
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Thừa nhận đi, Vanilla
𝓢𝓱𝓪𝓭𝓸𝔀 𝓜𝓲𝓵𝓴
Em không thể rời xa tôi
Lần này, cậu không còn dám phủ nhận nữa
Download MangaToon APP on App Store and Google Play