[RhyCap] Vị Khách Đặc Biệt
Chương 1
Quán cà phê nhỏ nằm ở góc phố yên bình, nép mình dưới giàn hoa giấy rực rỡ.
Mỗi buổi sáng, Hoàng Đức Duy đều dậy sớm, chăm sóc từng chậu cây, lau dọn từng góc bàn để quán luôn sạch sẽ, ấm cúng.
Cậu thích nhìn những tia nắng đầu tiên xuyên qua kẽ lá, thích mùi hương cà phê quyện với hoa cỏ, và thích cả những vị khách ghé thăm không chỉ vì đồ uống, mà còn vì góc sân đầy hoa của cậu.
Hôm nay, quán chưa đông khách.
Duy vừa xếp xong những tách cà phê thì nghe tiếng chuông cửa vang lên.
Người bước vào là một chàng trai cao lớn, dáng vẻ điềm tĩnh.
Anh mặc áo sơ mi trắng đơn giản, tay bế một chú mèo con xám tro.
Người đàn ông
Xin lỗi, quán có nhận nuôi mèo không?
Hoàng Đức Duy
[thoáng bất ngờ, rồi mỉm cười]
Hoàng Đức Duy
Ở đây không phải trạm cứu hộ đâu, nhưng tôi có thể giúp anh tìm chủ cho nó.
Người đàn ông
[khẽ cười, đặt chú mèo lên bàn, ánh mắt đầy dịu dàng]
Người đàn ông
Em có muốn nhận nuôi nó không?
Duy nhìn xuống chú mèo nhỏ đang rụt rè trong lòng bàn tay mình.
Cậu khẽ xoa đầu nó, cảm nhận hơi ấm mềm mại.
Hoàng Đức Duy
Nó có tên chưa?
Người đàn ông
Nhưng nếu em nhận nuôi, em có thể đặt cho nó một cái tên.
Hoàng Đức Duy
[mím môi suy nghĩ, rồi nhẹ giọng nói]
Hoàng Đức Duy
Gọi là Mây nhé.
Hoàng Đức Duy
Vì nó nhẹ bẫng như một đám mây.
Người đàn ông
[nhìn Duy, đôi mắt ánh lên sự thích thú]
Người đàn ông
Nghe rất hợp.
Hoàng Đức Duy
[ngẩng đầu lên hỏi]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh, bác sĩ thú y.
Nguyễn Quang Anh
[đưa tay ra, mỉm cười]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy.
Hoàng Đức Duy
[bắt tay anh]
Lòng bàn tay Quang Anh ấm áp lạ thường.
Đó là lần đầu tiên họ gặp nhau—một ngày nắng đẹp, một cuộc gặp gỡ mới.
Chương 2
Từ ngày hôm đó, quán cà phê nhỏ của Duy có thêm một vị khách đặc biệt—Quang Anh.
Không biết vì lý do gì, anh thường xuyên ghé qua, lúc thì gọi một ly cà phê đen, lúc lại chọn trà hoa cúc.
Ban đầu, Duy nghĩ có thể anh thích không gian quán, nhưng rồi cậu nhận ra… mỗi lần đến, Quang Anh đều lặng lẽ quan sát góc sân đầy hoa, hoặc nhìn Mây đang cuộn tròn trên ghế mà mỉm cười.
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay Mây thế nào rồi?
Hoàng Đức Duy
[đặt tách cà phê trước mặt anh, nghiêng đầu đáp]
Hoàng Đức Duy
Nó ngủ suốt, chỉ tỉnh dậy khi tôi mở hộp thức ăn.
Nguyễn Quang Anh
[khẽ bật cười]
Nguyễn Quang Anh
Đúng là mèo con.
Nhìn thấy anh cười, Duy bỗng cảm thấy nhẹ lòng.
Từ khi mở quán, cậu luôn bận rộn với những lo toan nhỏ nhặt—cây cối, cà phê, khách hàng, cả những lần chậu hoa bị úa màu mà cậu chẳng thể làm gì khác ngoài việc thở dài.
Duy dễ lo lắng, dễ tủi thân.
Nhưng dạo gần đây, mỗi lần cậu thở dài, bàn tay của Quang Anh sẽ xoa nhẹ lên đầu cậu.
Nguyễn Quang Anh
🎵: Em không được phép buồn rầu.
Nguyễn Quang Anh
🎵: Bởi vì anh sẽ mang đi hết muộn phiền.
Cậu bật cười, nghĩ rằng anh chỉ nói đùa.
Nhưng dần dần, cậu nhận ra—Quang Anh thực sự làm như vậy.
Hôm quán gặp sự cố mất điện, cậu còn chưa kịp loay hoay thì Quang Anh đã xuất hiện, cẩn thận kiểm tra từng công tắc.
Hôm trời mưa bất chợt, anh ghé qua, mang theo một chiếc ô, lẳng lặng đứng trước cửa quán chờ Duy đóng cửa để cùng đi về.
Cậu dần quen với việc mỗi sáng nhìn thấy anh ngồi ở góc quán quen thuộc, tay vuốt ve Mây, mắt dõi theo từng cử chỉ nhỏ của cậu.
Họ chưa từng hẹn nhau, nhưng cứ thế, Quang Anh trở thành một phần trong những ngày bình yên của cậu.
Chương 3
Hôm nay quán đông khách hơn thường lệ.
Tiếng trò chuyện hòa cùng mùi cà phê ấm áp, tạo nên không gian nhộn nhịp nhưng vẫn dễ chịu.
Duy bận rộn từ sáng đến tối, đến mức chẳng có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi.
Trời bắt đầu chuyển mưa từ lúc nào không hay.
Khi Duy mang ly cà phê cuối cùng đến cho khách, cậu mới nhận ra ngoài kia đã tối đen, những hạt mưa lất phất rơi xuống vòm cây.
Một vị khách duy nhất còn lại trong quán—Quang Anh.
Anh vẫn ngồi ở vị trí quen thuộc, nhẹ nhàng xoa đầu Mây đang cuộn tròn trên đùi mình.
Nguyễn Quang Anh
[thấy Duy thu dọn bàn ghế, khẽ gọi]
Nguyễn Quang Anh
Hôm nay vất vả rồi.
Hoàng Đức Duy
[cười, phủi bột cà phê dính trên tạp dề]
Hoàng Đức Duy
Quán đông cũng tốt mà.
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em chưa ăn gì từ trưa.
Hoàng Đức Duy
[thoáng ngạc nhiên, rồi bật cười]
Hoàng Đức Duy
Anh quan sát tôi kỹ thật đấy.
Quang Anh không đáp, chỉ lẳng lặng đứng dậy, cầm chiếc ô treo trên mắc áo rồi đi về phía cửa.
Duy nhìn theo bóng lưng anh, bỗng nhiên cảm thấy chút hụt hẫng.
Nhưng khi cậu định quay vào thì một giọng nói trầm thấp vang lên.
Nguyễn Quang Anh
[nghiêng đầu nhìn cậu, chiếc ô đã mở sẵn trong tay]
Nguyễn Quang Anh
Anh đưa em về.
Duy ngập ngừng, nhưng cơn gió lạnh lùa qua khe cửa khiến cậu rùng mình.
Cuối cùng, cậu cũng gật đầu, bước chậm rãi bên cạnh Quang Anh.
Mưa rơi tí tách trên mặt ô, từng giọt nước đọng lại rồi trượt xuống, lấp lánh dưới ánh đèn đường.
Hai người bước chậm rãi trên con phố vắng, không ai lên tiếng.
Hoàng Đức Duy
Anh luôn quan tâm đến người khác như vậy à?
Nguyễn Quang Anh
[nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cong lên]
Nguyễn Quang Anh
Không hẳn.
Hoàng Đức Duy
Vậy tại sao lại...
Nguyễn Quang Anh
Vì em dễ lo lắng, hay tủi thân.
Nguyễn Quang Anh
Nên anh không muốn em phải một mình.
Nguyễn Quang Anh
[giọng trầm ấm, như thể đang nói một điều hiển nhiên]
Mưa vẫn rơi, phố vẫn vắng lặng.
Nhưng trái tim cậu bỗng nhiên rung lên nhè nhẹ.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play