Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Mùa Đông Ấy...

Chương 1

Bê Bê
Bê Bê
Fic mới nữa nè
Bê Bê
Bê Bê
Nay tuôi chăm ra fic ghê
Bê Bê
Bê Bê
Tên nay cũng nghiêm túc r nề
Bê Bê
Bê Bê
Xin hứa
Bê Bê
Bê Bê
Fic này sẽ là 1 fic nghiêm túc
Bê Bê
Bê Bê
K cà rỡn nữa
Bê Bê
Bê Bê
Cái nhân vật Bê Bê này cũng sẽ nghiêm túc
Bê Bê
Bê Bê
!!!
Bê Bê
Bê Bê
À quên, tên của tuôi fic này là Bê Bê... Nhắc lại là Bê Bê nha! Không phải Bê Đê đâu đừng nhầm ^^
---------------
Chiều muộn, trời se lạnh. Trong căn hộ nhỏ, ánh nắng cuối ngày xuyên qua rèm cửa, đổ bóng lững thững lên sàn gỗ.
Quang Anh—một chàng trai mang trong mình hội chứng Takotsubo, căn bệnh khiến trái tim cậu có thể ngừng đập vì một cú sốc tinh thần—đang ngồi trên sofa, ánh mắt dịu dàng nhìn người trước mặt.
Đức Duy—một chàng trai luôn mạnh mẽ và kiên định, nhưng khi đứng trước Quang Anh, cậu lại trở nên mềm mại hơn bao giờ hết.
Duy tựa vào sofa, mắt lim dim buồn ngủ. Quang Anh chống cằm quan sát một lúc rồi bất ngờ cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//mở mắt, nhíu mày// Anh đang làm gì thế?"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//cười khẽ// Dỗ em ngủ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bĩu môi// Ai cần anh dỗ chứ.
Nhưng lời phản đối còn chưa kịp dứt, cậu đã bị kéo vào một cái ôm chặt.
Quang Anh vùi mặt vào cổ Duy, hơi thở ấm nóng phả nhẹ bên tai.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lúc ngủ em đáng yêu lắm, nên anh không kiềm chế được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đỏ mặt, vùng vẫy// Bỏ ra! Ai cho anh nói mấy câu này hả?!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không bỏ. //siết chặt cậu hơn//
Duy giãy một lúc rồi cũng đành chịu thua, tựa đầu vào vai Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Lầm bầm// Rõ ràng em mới là người nên ôm anh chứ.
Quang Anh bật cười, hôn lên mái tóc mềm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng em lại thích được ôm hơn.
Duy im lặng vài giây, rồi bất ngờ cắn nhẹ lên cổ Quang Anh một cái.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//giật mình// Này, em cắn anh đấy à?
Duy cười ranh mãnh, mắt cong lên đầy khiêu khích
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh muốn giành quyền chủ động với em á? Nằm mơ đi!
Quang Anh nhìn cậu một lúc, rồi chậm rãi cúi xuống, môi gần như chạm vào vành tai cậu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vậy… thử xem ai thắng nhé?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//Đỏ mặt// Anh-
Lời còn chưa kịp dứt, Quang Anh đã cúi xuống hôn lên môi cậu, triệt để dập tắt mọi kháng cự.
Ánh chiều tàn dần, phủ lên bóng hai người một màu vàng ấm áp. Nhưng phía sau sự ngọt ngào ấy, đâu ai biết rằng có những nỗi đau vẫn luôn rình rập, chực chờ cướp đi tất cả…
_____
Ngoài trời, cơn mưa rả rích rơi xuống mái hiên, từng giọt nước đọng lại trên cửa kính, phản chiếu ánh đèn vàng ấm áp trong phòng.
Đức Duy cuộn tròn trong chăn, mái tóc hơi rối, đôi mắt lờ đờ vì buồn ngủ. Quang Anh ngồi bên giường, lặng lẽ nhìn cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh nhìn gì thế? //dụi mắt, giọng hơi khàn//
Quang Anh mỉm cười, vươn tay xoa nhẹ lên mái tóc mềm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhìn em thôi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lườm nhẹ// Nhìn gì mà nhìn hoài, không thấy chán à?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không! //cúi xuống hôn nhẹ lên trán cậu// Nhìn em bao nhiêu cũng không đủ.
Duy im lặng một lúc, mặt hơi đỏ lên. Nhưng cậu không phản bác, chỉ kéo chăn trùm kín đầu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lầm bầm// Dẻo miệng thật đấy.
Quang Anh bật cười, kéo chăn xuống, rồi nhẹ nhàng luồn tay vào trong chăn, ôm lấy cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lạnh không?
Duy khẽ rúc vào lòng Quang Anh, bàn tay nhỏ nhắn bám lấy vạt áo cậu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giọng lười biếng// Không. Có anh rồi.
Quang Anh siết chặt vòng tay, cằm tựa lên mái tóc mềm. Cậu thích cảm giác này—cảm giác Duy nằm trong lòng mình, nhỏ bé nhưng lại vô cùng quan trọng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mai anh có đi đâu không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không. Ở nhà với em.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy mai ngủ nướng nhé.
Quang Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên đỉnh đầu cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ừ, ngủ nướng.
Tiếng mưa vẫn rơi bên ngoài, nhưng trong phòng, tất cả đều yên tĩnh. Chỉ có hơi ấm của hai người hòa vào nhau, như thể cả thế giới thu bé lại, chỉ còn lại hai người họ mà thôi.
_____
Bê Bê
Bê Bê
Vẫn hơi mơ hồ nhỉ?
Bê Bê
Bê Bê
Hay là đợi 1 tí nhá
Bê Bê
Bê Bê
1 tí thôi thì sẽ hết
Bê Bê
Bê Bê
Cố lên!!!

Chương 2

-------
Tình yêu giữa Quang Anh và Đức Duy tựa như ánh nắng mùa đông—ấm áp nhưng mong manh, dịu dàng nhưng ẩn chứa những cơn gió lạnh cắt da. Họ yêu nhau bằng tất cả những gì chân thành nhất, nhưng lại bị số phận đẩy đưa vào một vòng xoáy đầy thử thách.
Quang Anh là một người đàn ông trầm ổn, trưởng thành, yêu thương bằng hành động hơn là lời nói. Cậu luôn âm thầm quan tâm, che chở cho Đức Duy, lúc nào cũng đặt người kia lên hàng đầu. Duy đau một chút, Quang Anh sẽ lo lắng cả ngày. Duy chỉ cần nhíu mày, Quang Anh sẽ hỏi han không ngừng.
Còn Đức Duy lại là một người giàu cảm xúc, dù mạnh mẽ nhưng sâu trong lòng vẫn có những nỗi bất an chẳng thể nói thành lời. Cậu yêu hết mình, không hề che giấu, lúc vui sẽ cười rạng rỡ, lúc giận dỗi lại ấm ức chẳng thèm nhìn mặt Quang Anh. Cậu có thể cắn người yêu một cái, đánh yêu một cái, nhưng chưa bao giờ thực sự giận lâu. Vì chỉ cần Quang Anh kéo vào lòng, xoa nhẹ lưng và nói một câu dỗ dành, cậu lại ngoan ngoãn tựa vào cậu ấy, chẳng còn giận dỗi gì nữa.
Họ ngọt ngào theo cách của riêng mình—là những nụ hôn bất chợt trên trán, là những cái ôm siết chặt giữa trời đông, là những đêm mưa nằm cạnh nhau, cảm nhận hơi thở đối phương hòa quyện trong không khí.
Nhưng tình yêu này chưa bao giờ là dễ dàng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đây anh đây mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đi lấy kết quả cho anh này
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừm.... //đọc// vẫn không có gì thay đổi cả
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không có gì đáng lo
Hôm nay là ngày Quang Anh đi khám định kì mỗi tháng 1 lần. Bệnh của Quang Anh rời vào trường hợp mãn tính, nên cần đi khám thường xuyên để không gặp nguy hiểm.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cứ đi khám như này hoài... Mệt nhờ anh nhờ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chịu thôi...
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng chả muốn
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Muốn dành thời gian cho em bé
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tội người yêu của em là quáa..
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tội chưa xử
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hả?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm qua anh thức đêm chơi game phải không?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hả...? A-anh có biết...biết gì gì đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chối hả!?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nay em cho anh chet
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Aaa em bé ơi tha anh
Vậy là cả hai vui đùa ra nhà xe cùng chạy về nhà
Khoảng thời gian cứ lặp đi lặp lại như này
Yên bình phết nhỉ?
---------
Bê Bê
Bê Bê
hôm nay ngày 1/3
Bê Bê
Bê Bê
Mong mọi ngừi bỏ lại hết muộn phiền lại đi
Bê Bê
Bê Bê
Tháng mới rồi
Bê Bê
Bê Bê
Một tháng thật tuyệt vời nhen 🎀💗

Chương 3

______
Taxi dừng lại trước căn hộ, Quang Anh mở cửa bước xuống, vươn vai một cái, hơi thở phả ra làn khói mờ giữa không khí se lạnh. Đức Duy theo sau, tay cầm túi đồ vừa mua trên đường về. Hai người vừa trải qua một buổi tối thư thả cùng nhau, không ngờ rằng chỉ vài phút nữa thôi, cả thế giới của họ sẽ đảo lộn.
Điện thoại của Quang Anh rung lên ngay khi họ vừa bước vào nhà. Là số của mẹ cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Alo, mẹ à?
Giọng nói từ đầu dây bên kia nghẹn ngào, đứt quãng.
???
???
Mẹ Quang Anh: Quang Anh... ba con... ba con mất rồi...
Đức Duy nghe thấy tiếng đồ vật rơi xuống sàn. Khi cậu quay lại, Quang Anh đứng bất động, điện thoại rời khỏi tay, đôi mắt mở to, trống rỗng. Hơi thở của anh trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng không kiểm soát.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh! // lao tới, nắm lấy vai anh// Hít thở chậm lại, nghe em nói không?!
Nhưng Quang Anh không phản ứng. Cả cơ thể anh như bị rút cạn sinh lực. Trong giây lát, đôi mắt anh tối sầm, rồi ngã gục xuống nền nhà.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
QUANG ANH!?
Đức Duy hét lên, tim cậu đập mạnh đến nỗi lồng ngực như muốn nổ tung.
Cậu vội vàng đỡ lấy anh, nhưng người anh mềm nhũn, môi tái nhợt. Hơi thở yếu ớt đến mức cậu không thể nghe thấy gì ngoài tiếng tim mình đập hoảng loạn. Không còn thời gian suy nghĩ, Duy lập tức gọi xe cấp cứu.
-----
Đức Duy ngồi trong hành lang bệnh viện, hai tay đan vào nhau, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. Cậu chưa bao giờ thấy Quang Anh trong tình trạng này. Các bác sĩ đã đưa anh vào phòng cấp cứu ngay khi xe cứu thương đến, nhưng cậu vẫn chưa nhận được bất kỳ tin tức nào.
Mười phút... Hai mươi phút... Rồi ba mươi phút trôi qua trong căng thẳng.
Mỗi giây trôi qua giống như một cây kim đâm vào lòng cậu. Cậu không thể ngừng nghĩ đến những điều tồi tệ nhất. Quang Anh đã có tiền sử mắc hội chứng Takotsubo, cậu biết rõ điều đó, nhưng không ngờ rằng cú sốc mất cha lại có thể đánh gục anh nhanh đến vậy.
Cánh cửa phòng cấp cứu bật mở, một bác sĩ bước ra.
???
???
Bác sĩ: Người nhà của bệnh nhân Quang Anh?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bật dậy ngay lập tức// Là tôi! Anh ấy sao rồi bác sĩ?"
Bác sĩ tháo khẩu trang, giọng ôn tồn nhưng đầy nghiêm trọng.
???
???
Bác sĩ: Cậu ấy bị sốc tâm lý nặng, dẫn đến một cơn đau tim cấp tính do hội chứng Takotsubo. Chúng tôi đã kiểm soát được tình trạng của cậu ấy, nhưng trong thời gian tới, cậu ấy cần được theo dõi sát sao. Bất kỳ cú sốc tinh thần nào cũng có thể khiến bệnh tình trầm trọng hơn.
Đức Duy siết chặt nắm tay, tim cậu trĩu nặng. Cậu biết hội chứng này nguy hiểm thế nào. Nhưng chưa bao giờ cậu nghĩ rằng nó sẽ cướp đi sự tỉnh táo của Quang Anh nhanh đến vậy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi có thể vào thăm anh ấy không?
???
???
Bác sĩ: //gật đầu// Cậu ấy vừa tỉnh, nhưng còn yếu. Đừng làm cậu ấy xúc động thêm.
Đức Duy đẩy cửa bước vào. Quang Anh nằm trên giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt. Khi nghe tiếng bước chân, anh chậm rãi quay đầu lại.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đây. //siết chặt tay anh// Em ở đây rồi, anh không sao nữa.
Đôi mắt Quang Anh đỏ hoe, giọng nói khàn đặc.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba anh... thật sự đã đi rồi sao?
Đức Duy nuốt nước bọt, lòng đau như cắt. Cậu không biết phải nói thế nào để xoa dịu nỗi đau này. Thế giới của Quang Anh vốn đã không dễ dàng, giờ đây lại mất đi người thân duy nhất nâng đỡ tinh thần anh suốt bao năm qua.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh... cứ nghỉ ngơi trước đi. Mai em sẽ đưa anh về nhà.
Nhưng Quang Anh chỉ lắc đầu, những giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống gối.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không muốn về. Nếu về đó... tất cả sẽ là thật. Ba anh sẽ không còn nữa, anh sẽ không còn được nghe giọng ông ấy, không còn được nhìn thấy ông ấy ngồi trước hiên nhà đọc báo mỗi sáng nữa.
Đức Duy đau lòng nhìn anh, không biết phải nói gì hơn. Cậu chỉ có thể cúi xuống, ôm lấy anh thật chặt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh không phải đối mặt một mình đâu. Em sẽ ở bên anh.
Quang Anh không đáp, chỉ nhắm mắt lại, nước mắt tiếp tục chảy dài.
Ngoài cửa sổ, bầu trời đêm mờ mịt. Một cơn gió lạnh lùa vào phòng bệnh, mang theo nỗi mất mát và bi thương chưa từng có.
_________
Bê Bê
Bê Bê
Lại đây hỏi cái nè
Bê Bê
Bê Bê
NovelToon
Bê Bê
Bê Bê
NovelToon
Bê Bê
Bê Bê
thế đã đọc 2 fic này chưa?
Bê Bê
Bê Bê
Chưa đọc hả!?
Bê Bê
Bê Bê
Bay vào đọc liền xem nào
Bê Bê
Bê Bê
Làm ăn
Bê Bê
Bê Bê
Vovoichacon! Gionayconchuadocfic😠

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play