Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Dâu Nhà Hội Đồng Nguyễn

chap 1 | đón dâu

Tiếng pháo nổ giòn tan, báo hiệu một hỷ sự lớn trong làng. Nhà Hội đồng Nguyễn hôm nay rộn ràng hơn bao giờ hết. Người hầu kẻ hạ tất bật chạy qua chạy lại, khách khứa nói cười rôm rả. Đoàn rước dâu dừng trước cổng lớn. Hoàng Đức Duy khoác trên mình bộ áo dài gấm đỏ, đầu đội khăn xếp chỉnh tề. Gương mặt anh thanh tú, ánh mắt trong veo nhưng ẩn giấu chút lo lắng. Bên trong đại sảnh, Nguyễn Quang Anh đã ngồi sẵn. Anh mặc áo dài đen, khoanh tay trước ngực, ánh mắt trầm lặng. Khi đoàn rước dâu bước vào, anh vẫn ngồi yên, chỉ nhấc chén trà lên nhấp một ngụm, chẳng bộc lộ cảm xúc gì.
Bà Hội đồng Nguyễn nắm tay Đức Duy, dịu dàng nói
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
Quang Anh, từ nay Duy là người bên cạnh con. Mẹ mong con đối xử tốt với em ấy
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Con chào cậu
Quang Anh đặt chén trà xuống bàn, ánh mắt lướt qua người trước mặt một cách hờ hững
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Không cần câu nệ như thế
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
//Bà Hội đồng nhìn con trai, mỉm cười//
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
Hai đứa đã bái đường, từ nay là phu thê. Quang Anh, con nói gì với Duy đi chứ
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
//Quang Anh cười nhạt, giọng điệu lạnh lùng//
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tôi không có yêu cầu gì, chỉ mong cậu làm tròn bổn phận
Đức Duy thoáng siết chặt vạt áo, nhưng vẫn giữ giọng bình tĩnh
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi hiểu
Không khí có chút gượng gạo. Một lát sau, Quang Anh đứng dậy, giọng thản nhiên
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Xong lễ rồi, tôi có việc, xin phép đi trước
Duy lặng nhìn theo bóng lưng khuất dần, lòng chợt lạnh lẽo
Cuộc hôn nhân này… có thật sự tồn tại hy vọng không?
__________
Buổi tối hôm đó
Trong phòng tân hôn, ánh đèn dầu hắt lên những bóng hình chập chờn trên tường. Không gian rộng lớn nhưng tĩnh lặng đến mức nghe rõ cả tiếng gió ngoài hiên. Đức Duy ngồi trên mép giường, bàn tay vô thức siết lại. Quang Anh đẩy cửa bước vào, lặng lẽ cởi áo khoác ngoài rồi đi thẳng đến bàn trà. Anh không hề nhìn Duy lấy một lần
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Cậu không thích cuộc hôn nhân này, phải không?
Quang Anh vẫn rót trà, giọng điềm nhiên
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tôi chỉ làm theo ý cha mẹ
Duy cắn môi, ngập ngừng hỏi
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Vậy… tôi nên làm gì để cậu không thấy phiền?
Lần này, Quang Anh mới quay lại, ánh mắt sắc lạnh
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Cậu thật sự muốn hỏi điều đó?
Đức Duy gật đầu
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Quang Anh nhếch môi, chậm rãi nói
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Chỉ cần đừng làm phiền tôi
Đức Duy lặng người. Một lúc sau, anh cười nhạt
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi hiểu rồi
Quang Anh không nói gì thêm, đi về phía giường
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tôi ngủ bên này. Cậu tự lo đi
Duy nhìn theo bóng lưng anh, lòng trống rỗng
________
Sáng hôm sau
Trời vừa tờ mờ sáng, Duy đã dậy từ sớm. Anh nhẹ nhàng gấp chăn, rồi xuống bếp pha trà. Khi anh bưng khay trà lên phòng, Quang Anh đã tỉnh, đang ngồi bên bàn.
Duy đặt chén trà xuống, khẽ nói
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi pha trà cho cậu
Quang Anh nhấc lên, nhấp một ngụm, rồi đặt xuống
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Đắng
Duy thoáng giật mình
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi sẽ pha lại
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Không cần
Quang Anh đứng dậy, khoác áo ngoài, giọng vẫn lạnh nhạt
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Từ giờ không cần làm những thứ như thế này. Tôi không thích
Duy nhìn chén trà còn dang dở, bàn tay khẽ siết lại. “Có lẽ, mình cần nhiều thời gian hơn để hiểu con người này.”
________
T/g nèe
T/g nèe
ý là
T/g nèe
T/g nèe
nó cũng cũng á
T/g nèe
T/g nèe
ủng hộ choo tôi đee

chap 2 | Khoảng Cách

Những ngày sau đó, trong căn nhà lớn của Hội đồng Nguyễn, cuộc sống của Quang Anh và Đức Duy trôi qua trong im lặng. Mỗi sáng, Đức Duy đều thức dậy sớm, pha một ấm trà đặt lên bàn, nhưng Quang Anh chưa từng uống. Mỗi bữa cơm, anh cũng chỉ ngồi đối diện nhưng không hề nói với Duy một câu. Sự lạnh nhạt của Quang Anh rõ ràng đến mức người hầu trong nhà cũng cảm thấy ái ngại.
Một buổi trưa nắng gắt
Duy đang tỉ mỉ chăm chút từng cành hoa trong vườn. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nâng niu từng bông một
Từ xa, Quang Anh đi ngang qua, thấy vậy liền cau mày
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Cậu làm gì ngoài đó?
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi chăm vườn
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Mấy chuyện này đã có người hầu lo, cậu không cần động tay vào
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Nhưng tôi thích làm
Quang Anh nhìn một lúc rồi lạnh lùng quay đi
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tùy cậu
Duy khẽ thở dài. Dù đã cố gắng chủ động nói chuyện, nhưng Quang Anh vẫn luôn giữ khoảng cách
_____________
Buổi tối hôm đó
Duy mang một bát canh nóng đến đặt lên bàn
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi nghe bà Hội đồng nói dạo này cậu hay đau đầu. Canh này tốt cho sức khỏe, cậu thử đi
Quang Anh liếc nhìn bát canh, giọng nhàn nhạt
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tôi không cần
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Nhưng…
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tôi đã nói không cần
Duy lặng đi. Một lát sau, anh cúi đầu, nhẹ giọng
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi hiểu rồi
Anh cầm bát canh lên, định mang đi, nhưng khi vừa quay lưng, Quang Anh bỗng nói
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Để đó
Duy hơi khựng lại, nhưng rồi vẫn đặt bát canh xuống, không nói gì thêm. Đêm hôm ấy, khi Duy đã ngủ, Quang Anh ngồi bên bàn, lặng lẽ nhấp một ngụm canh. Hương vị thanh nhẹ, không quá mặn, cũng không quá nhạt. Anh đặt bát xuống, ánh mắt có chút phức tạp.
____________
Sáng hôm sau
Trời còn sớm, Duy lại chuẩn bị một chén trà để trên bàn như mọi ngày. Khi anh vừa bước ra khỏi phòng, Quang Anh đi ngang qua, khẽ nhìn chén trà. Lần này, anh không phớt lờ như trước mà cầm lên, nhấp thử một ngụm. Vị trà không còn đắng như lần đầu. Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ uống hết chén trà rồi đặt xuống bàn. Bên ngoài, Duy đứng dưới hiên, nhìn những giọt sương đọng trên lá, nhẹ nhàng mỉm cười. Có lẽ, đây là một khởi đầu nhỏ

chap 3 | Vết Nứt

Những ngày đầu làm dâu nhà Hội đồng Nguyễn, Đức Duy không khỏi lạc lõng. Dù đã chuẩn bị tâm lý từ trước, nhưng sự lạnh nhạt của Quang Anh vẫn khiến anh có chút tổn thương. Duy chưa từng mong muốn một cuộc hôn nhân đầy tình yêu ngay từ đầu, nhưng ít nhất anh cũng mong có sự tôn trọng. Thế nhưng, Quang Anh đối xử với anh chẳng khác nào một người dưng. Sáng sớm hôm ấy, khi Duy đang loay hoay trong bếp, bà Hội đồng đi vào, khẽ mỉm cười nhìn em
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
Duy à, con không cần tự mình làm những chuyện này đâu. Nhà ta có người hầu mà
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Con không quen để người khác hầu hạ. Từ nhỏ con đã tự làm mọi việc rồi
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
Vậy con thật đảm đang
Duy chỉ cười, tiếp tục cắt rau. Bà Hội đồng ngồi xuống, nhẹ giọng nói tiếp
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
Duy này, con và Quang Anh... vẫn ổn chứ?
Duy thoáng khựng lại, nhưng rồi vẫn giữ nụ cười trên môi
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Dạ, vẫn ổn ạ.
Bà Hội đồng nhìn anh một lúc, rồi thở dài
bà hội đồng Nguyễn
bà hội đồng Nguyễn
Mẹ biết tính thằng Quang Anh. Nó không dễ mở lòng, nhưng mẹ tin rồi một ngày nó sẽ hiểu tấm lòng con
Duy chỉ im lặng, không biết phải đáp thế nào
_________________
Buổi chiều hôm đó Quang Anh ngồi trong thư phòng, đọc sách. Ánh nắng xuyên qua khung cửa, phủ lên người anh một lớp sáng dịu nhẹ. Duy bưng một khay trà vào, nhẹ nhàng đặt xuống bàn
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi pha trà cho cậu
Quang Anh liếc nhìn, nhưng không nói gì. Anh tiếp tục đọc sách, hoàn toàn phớt lờ sự có mặt của Duy
Duy không rời đi ngay mà đứng đó một lúc, rồi khẽ lên tiếng
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hôm nay cậu có bận không?
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Hỏi làm gì?
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi muốn ra chợ mua ít đồ, nếu cậu rảnh thì đi cùng.
Quang Anh nhếch môi, đặt sách xuống, giọng mỉa mai
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Tôi không có sở thích đi dạo chợ cùng người khác
Duy siết nhẹ vạt áo, nhưng vẫn giữ giọng ôn hòa
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi chỉ nghĩ vợ chồng thì nên có lúc cùng nhau ra ngoài một chút
Quang Anh bật cười, nhưng ánh mắt lại chẳng có chút ấm áp nào
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Cậu có vẻ quên mất cuộc hôn nhân này là do cha mẹ sắp đặt, không phải do tôi muốn
Duy im lặng một lúc rồi khẽ nói
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Tôi biết. Nhưng dù sao cũng đã thành sự thật. Cậu ghét tôi cũng được, nhưng ít nhất hãy cho tôi một cơ hội để hiểu cậu
Quang Anh nhìn anh một lúc, rồi lạnh nhạt nói
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
Không cần thiết
Duy siết chặt tay, nhưng không nói gì thêm. Anh cúi đầu rồi lặng lẽ bước ra ngoài.
Nguyễn Quang Anh  - cậu Tư
Nguyễn Quang Anh - cậu Tư
//Quang Anh nhìn theo bóng lưng anh, trong lòng có chút khó chịu, nhưng anh cũng không hiểu vì sao//
____________
Tối hôm đó
Duy ngồi trước bàn trang điểm, lặng lẽ chải tóc. Ánh nến lay động, soi rõ gương mặt trầm tư của anh. Cửa phòng mở ra, Quang Anh bước vào. Duy liếc nhìn anh qua gương, nhưng không nói gì. Quang Anh đi đến giường, cởi áo ngoài, rồi lên giường nằm quay lưng lại. Không khí trong phòng lạnh lẽo như mọi ngày. Một lúc sau, giọng Duy vang lên, nhẹ như gió thoảng
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Hoàng Đức Duy - mợ Tư
Cậu thật sự ghét tôi đến vậy sao?
Quang Anh không trả lời
Duy thở dài, đặt lược xuống bàn, rồi đứng dậy thổi tắt nến Bóng tối bao trùm căn phòng, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ nhàng
_____________
sáng hôm sau
Duy thức dậy sớm như mọi ngày. Khi anh mở cửa phòng, người hầu trong nhà đang xôn xao bàn tán
tất cả người hầu trong nhà
tất cả người hầu trong nhà
1 :Cậu út sáng sớm đã ra ngoài rồi à?
tất cả người hầu trong nhà
tất cả người hầu trong nhà
2: Nghe nói đi cùng tiểu thư nhà họ Lâm
Duy khựng lại. Nhà họ Lâm... chẳng phải là gia đình có hôn ước với Quang Anh trước đây sao? Anh không nói gì, chỉ lặng lẽ quay vào phòng, nhưng trong lòng có một cảm giác không rõ ràng. Quang Anh có thể không thích anh, nhưng tại sao cảm giác này lại khó chịu đến vậy?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play