CAPRHY - KHÔNG MUỐN LÀM BẠN.
Chương 1: Lần đầu gặp gỡ.
Lần đầu tiên Đức Duy gặp Quang Anh là trong một buổi chào đón tân sinh viên.
Ngày đó Quang Anh trên sân khấu, lẳng lặng ngồi đệm đàn guitar cho một cô gái tỏa sáng hát ca.
Duy ngồi bên dưới cùng tất cả sinh viên, cậu nhịp tay trên đầu gối theo từng tiếng nhạc được anh gảy ra.
Ấn tượng để lại trong đầu cậu nhất... Có lẽ là khi anh cất giọng bè cho cô gái, đẩy cao trào cho bài hát.
Kết màn trình diễn, bên dưới reo hò khen ngợi cô gái, anh và cậu chạm mắt nhau khi Duy là người hét to nhất... Trong nhóm người khen anh.
Sau lần đó, cả hai không có tương tác với nhau nữa.
Đúng hơn là không có cơ hội để tương tác, Duy cũng sớm quên đi.
Bẫn đi hơn một năm, Duy và Anh tình cờ gặp lại tại phòng thu nhỏ của câu lạc bộ, nơi những giai điệu đầu tiên của cuộc đời cậu thực sự bắt đầu.
Khi ấy, cậu mới bước vào năm hai đại học, mang theo niềm đam mê âm nhạc cùng một chút ngông cuồng của tuổi trẻ.
Cậu được đàn anh trong câu lạc bộ giới thiệu đến phòng thu này – Nơi tập hợp những người trẻ có chung đam mê sáng tác và sản xuất âm nhạc.
Và ở đó, Duy gặp lại Anh.
Quang Anh không phải kiểu người dễ gây ấn tượng ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Anh không quá sôi nổi, cũng chẳng thích thu hút sự chú ý. Nhưng khi anh ngồi trước đàn piano, đầu khẽ gật theo nhịp nhạc, những ngón tay lướt trên phím đàn một cách tự nhiên như hơi thở.
Đức Duy đã bị cuốn vào khoảnh khắc ấy.
Âm nhạc của anh mang một cảm giác rất lạ... Vừa dịu dàng, vừa xa cách, lại có phần quen thuộc đến lạ kỳ.
Không hiểu sao, ngay từ lúc đó, Duy đã muốn đến gần người này hơn một chút.
Nguyễn Quang Anh.
Em là thành viên mới à?
Quang Anh hỏi khi Đức Duy đứng cạnh cửa phòng thu, do dự chưa biết có nên bước vào không.
Cậu hơi sững lại, không ngờ người kia sẽ chủ động bắt chuyện. Nhưng rất nhanh, cậu lấy lại bình tĩnh, nở một nụ cười tự tin.
Hoàng Đức Duy.
Dạ vâng, em là Đức Duy, năm hai... Còn anh?
Nguyễn Quang Anh.
Quang Anh.
//Anh gật đầu nhẹ.//
Năm tư.
Đức Duy khẽ nhướng mày, lớn hơn cậu hai tuổi. Cậu cứ nghĩ anh cũng chỉ khoảng năm ba thôi... Nhìn trẻ lắm.
Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc...
Hoàng Đức Duy.
Anh đánh piano hay thật đấy.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh bật cười, khóe môi cong lên một chút.//
Cảm ơn.
Một câu đáp lại đơn giản, nhưng Đức Duy cảm thấy như có gì đó chắn giữa họ...
Một khoảng cách vô hình mà anh không để ai tùy tiện bước qua.
Lần đầu tiên, cậu có cảm giác muốn chứng minh bản thân trước một người nào đó.
Hoàng Đức Duy.
//Cậu nhấc cây guitar dựa vào góc phòng, đi đến ngồi xuống ghế đối diện Quang Anh.//
Em rap cũng không tệ đâu.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhìn cậu, ánh mắt mang theo một tia hứng thú.//
Vậy à? Rap thử xem.
Không có sự khách sáo hay từ chối, Đức Duy lập tức gảy một đoạn nhạc, rồi bắt đầu rap theo giai điệu anh vừa chơi trên piano.
Và lần này, đến lượt Quang Anh sững lại.
Lời rap của cậu trôi chảy, nhịp flow chắc chắn, mang theo một sự mạnh mẽ mà anh không ngờ tới. Có một khoảnh khắc, ánh mắt họ chạm nhau.
Và cả hai đều nhận ra - Có thể, đây là khởi đầu của một điều gì đó đặc biệt.
Chương 2: Giai điệu đầu tiên.
Kể từ hôm đó, Đức Duy bắt đầu xuất hiện nhiều hơn trong phòng thu.
Không biết là vô tình hay cố ý, mỗi khi cậu đến, Quang Anh đều có mặt. Đôi khi là đang chỉnh sửa một bản phối, đôi khi chỉ lặng lẽ ngồi đánh đàn.
Ban đầu, họ không nói chuyện nhiều, chỉ đơn giản là làm nhạc cùng nhau. Nhưng bằng cách nào đó, một sợi dây kết nối vô hình đã dần hình thành.
Một ngày nọ, khi Duy đang thử sáng tác một đoạn rap mới...
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh bỗng ngẩng đầu lên, nhìn cậu.//
Em viết lời khá tốt.
Hoàng Đức Duy.
//Cậu thoáng khựng lại, sau đó cười nhẹ.//
Thật không? Em còn nghĩ là nó hơi nhạt nữa.
Nguyễn Quang Anh.
Phải, nó chưa đủ sâu.
//Anh nói thẳng.//
Nghe có cảm xúc, nhưng chưa chạm đến được.
Lời nhận xét không quá phũ, nhưng cũng chẳng hề dễ chịu. Nếu là người khác, có lẽ cậu sẽ tự ái, nhưng không hiểu sao, khi đối diện với Quang Anh, cậu lại thấy muốn lắng nghe nhiều hơn.
Hoàng Đức Duy.
Anh có thể giúp em không?
//Duy nghiêng đầu mỉm cười.//
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhìn cậu một lúc, rồi đẩy cây guitar về phía cậu.//
Thử viết lại đoạn này nhưng đừng nghĩ đến vần điệu hay kỹ thuật, chỉ viết ra điều em thực sự muốn nói thôi.
Đức Duy im lặng nhìn cây đàn trước mặt, cậu chưa bao giờ sáng tác theo cách này.
Từ trước đến nay, cậu luôn tính toán từng nhịp flow, từng câu chữ sao cho thật ấn tượng. Nhưng lần này…
Cậu nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, rồi để những suy nghĩ trong lòng chảy ra từng chút một.
Quang Anh lặng lẽ quan sát cậu.
Giống như lần đầu tiên anh chạm vào một giai điệu khiến trái tim mình rung động.
Tối muộn hôm đó, khi cả hai rời khỏi phòng thu, trời đã đổ mưa.
Hoàng Đức Duy.
Chết thật…
//Đức Duy ngẩng lên nhìn bầu trời xám xịt.//
Em không mang dù.
Quang Anh... Cũng không mang.
Họ đứng dưới mái hiên, nhìn dòng nước chảy xiết ngoài kia, rồi nhìn nhau.
Hoàng Đức Duy.
Mình chạy đại đi anh?
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nhướn mày.//
Em có biết nhà anh ở đâu không mà rủ chạy?
Hoàng Đức Duy.
… À, cũng đúng! Haha..
//Cậu bật cười.//
Nguyễn Quang Anh.
//Anh im lặng một chút, rồi chợt giơ tay ra.//
Đi thôi.
Đức Duy ngạc nhiên nhìn bàn tay trước mặt mình, rồi theo bản năng, cậu nắm lấy.
Hai người chạy xuyên qua cơn mưa.
Những hạt nước lạnh buốt rơi trên tóc, thấm qua lớp áo, nhưng chẳng ai quan tâm.
Chỉ có nhịp tim, từng nhịp, từng nhịp - Dần trở nên rối loạn.
Chương 3: Lời bài hát chưa hoàn thành.
Quang Anh không nghĩ rằng mình sẽ thân thiết với Đức Duy nhanh đến vậy.
Hai người vốn chẳng có điểm chung gì ngoài âm nhạc.
Một người trầm lặng, thích những bản ballad sâu lắng, một người lại mạnh mẽ, đầy nhiệt huyết với những đoạn rap sắc bén.
Ấy vậy mà chẳng hiểu sao, khi đặt họ vào cùng một không gian, mọi thứ lại hòa hợp đến kỳ lạ. Có lẽ vì thế nên…
Anh không ghét cảm giác có cậu bên cạnh.
Hoàng Đức Duy.
Anh Quang Anh, nghe thử đoạn này đi!
//Đức Duy đẩy laptop về phía anh, đôi mắt ánh lên sự mong đợi.//
Quang Anh đeo tai nghe vào, lắng nghe đoạn demo vừa được thu.
Nhịp beat chắc, câu rap gãy gọn, kỹ thuật tốt hơn nhiều so với những bài trước đây của cậu.
Nhưng điều làm anh chú ý không phải là kỹ thuật - Mà là cảm xúc trong từng câu chữ.
Có một chút gì đó chân thật hơn, thẳng thắn hơn.
Nguyễn Quang Anh.
//Anh gật đầu.//
Khá tốt.
Hoàng Đức Duy.
//Cậu cười xòa.//
Chỉ thế thôi à?
Nguyễn Quang Anh.
Ừ.
//Anh thản nhiên đáp, nhưng rồi chợt ngừng lại một chút.//
… Nhưng vẫn chưa đủ.
Hoàng Đức Duy.
//Đức Duy nhíu mày.//
Không đủ cái gì?
Nguyễn Quang Anh.
//Anh nhìn cậu, ánh mắt sâu lắng.//
Cảm xúc.
Khoảnh khắc ấy, cậu im lặng. Cảm xúc? Cậu đã viết bài này bằng tất cả suy nghĩ thật trong lòng rồi mà.
Chẳng lẽ… Vẫn chưa đủ sao?
Quang Anh đặt laptop xuống, lấy cây đàn guitar đặt trên ghế, bắt đầu gảy vài nốt nhạc chậm rãi.
Nguyễn Quang Anh.
//Vừa đàn, anh vừa nói.//
Em đang viết một bài hát, nhưng em chưa thực sự để mình chìm vào nó.
Đức Duy nhìn anh, rồi khẽ siết tay lại. Cậu biết điều đó. Nhưng…
Hoàng Đức Duy.
Nếu để mình chìm vào quá sâu thì sao?
//Cậu chợt hỏi.//
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh dừng tay trên dây đàn, ngẩng lên nhìn cậu.//
Hoàng Đức Duy.
//Đức Duy cười nhẹ, nhưng nụ cười ấy có chút gì đó không rõ ràng.//
Nhỡ đâu viết xong rồi, nhưng lại không dám hát nữa thì sao?
Không hiểu sao, Quang Anh lại có cảm giác câu hỏi ấy không chỉ đơn thuần là về âm nhạc.
Nguyễn Quang Anh.
//Anh im lặng một lúc, rồi gõ nhẹ lên bàn.//
Vậy thì cứ để nó dở dang.
Hoàng Đức Duy.
//Đức Duy ngạc nhiên nhìn anh.//
Nguyễn Quang Anh.
Lời bài hát có thể chưa hoàn thành, nhưng cảm xúc thì vẫn còn đó.
Nguyễn Quang Anh.
//Quang Anh nói chậm rãi.//
Chỉ cần chưa quên đi, em vẫn có thể viết tiếp.
Hoàng Đức Duy.
Chưa quên đi… Vẫn có thể viết tiếp…
Đức Duy nhìn anh thật lâu, bất giác, cậu cảm thấy lồng ngực mình hơi thắt lại.
Tối hôm đó, khi Quang Anh rời khỏi phòng thu, Đức Duy vẫn ngồi đó, nhìn chằm chằm vào màn hình laptop trước mặt.
Lời bài hát dang dở vẫn còn trên đó.
Cậu đặt tay lên bàn phím, định viết tiếp… Nhưng rồi lại chần chừ.
Cậu không biết vì sao mình lại có cảm giác này.
Nếu tiếp tục viết, cậu sợ mình sẽ nhận ra một điều gì đó. Một điều mà có lẽ cậu chưa muốn đối diện ngay lúc này.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play