[Boboiboy X BnHA] Đoạn Ký Ức
Lần đầu gặp
Gió đêm lạnh lẽo tràn qua những con phố vắng, cuốn theo những chiếc lá khô xoay vòng trong ánh đèn đường leo lét. Thành phố đã chìm vào sự yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng bước chân lặng lẽ của Sir Nighteye vang lên đều đặn trên vỉa hè.
Lẽ ra, hôm nay cũng chỉ là một đêm tuần tra bình thường. Nhưng khi anh đi ngang qua một con hẻm nhỏ, ánh mắt sắc bén của anh chợt dừng lại. Trong bóng tối lờ mờ, có một hình dáng nhỏ bé ngồi dựa vào bức tường gạch cũ kỹ.
Quần áo xộc xệch, bám đầy bụi bẩn. Khuôn mặt lem luốc, tóc rối tung, cơ thể xước xát, có chỗ bị thương khá nặng, cậu bé như thể đã lang thang trong thành phố này một thời gian. Nhưng điều thu hút sự chú ý của Nighteye hơn cả là ánh mắt của cậu—trống rỗng, không chút cảm xúc, như thể linh hồn đã bị rút cạn.
Cậu bé không tỏ ra hoảng sợ, cũng không có dấu hiệu tìm kiếm sự giúp đỡ. Cậu chỉ ngồi đó, lặng lẽ nhìn xuống đôi tay mình, như thể chính bản thân cũng không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Nighteye cau mày. Một đứa trẻ lạc sao? Hay là một nạn nhân bị bỏ rơi?
Anh bước lại gần, giọng trầm ổn
Sir Nighteye
Cháu ổn chứ?
Cậu bé chậm rãi ngẩng lên. Đôi mắt cậu ánh lên chút phản chiếu từ ánh đèn đường, nhưng vẫn vô định. Một khoảng lặng trôi qua trước khi cậu đáp lời, giọng nói khẽ khàng, như thể chính cậu cũng không chắc chắn về câu trả lời của mình:
Boboiboy
*Cháu...không... •tiếng Malaysia•
Sir Nighteye
"người nước ngoài?" •Mở máy điện thoại•
Nighteye chưa bao giờ cảm thấy app dịch thuật tiện đến thế.
Sir Nighteye
*Tên gì? //Nói vào máy và chìa ra cho Boboiboy//
Boboiboy
*Cháu là...Boboiboy? Vâng...
Anh lặp lại, cố gắng tìm kiếm một phản ứng nào đó trên khuôn mặt cậu bé.
Sir Nighteye
* Cháu đến từ đâu? Gia đình cháu đâu?
Nighteye im lặng quan sát. Không có chút dấu hiệu nào của sự nói dối hay hoảng loạn. Chỉ đơn giản là… cậu không biết.
Nhưng Nighteye không suy nghĩ nhiều. Lúc này, ưu tiên của anh không phải là điều tra thân phận cậu bé, mà là đưa cậu đến nơi an toàn.
Sir Nighteye
*Đi được không?
Cậu bé nhìn xuống chân mình, rồi khẽ gật đầu. Nhưng khi cậu cố đứng lên, đôi chân cậu run rẩy, gần như khuỵu xuống ngay lập tức. Nighteye không do dự, đưa tay ra đỡ lấy cậu.
Sir Nighteye
Đừng cố quá. Cứ để ta giúp.
Cậu bé thoáng ngạc nhiên nhưng không phản đối. Nighteye đỡ BoBoiBoy ra khỏi con hẻm, bước về phía đường lớn. Anh rút điện thoại, gọi cho đội cứu hộ gần nhất.
Sir Nighteye
|Có một đứa trẻ bị lạc, có dấu hiệu kiệt sức. Xin hãy đưa xe cứu thương đến địa điểm của tôi.|
Trong lúc chờ đợi, anh liếc nhìn Boboiboy. Cậu bé không tỏ ra bối rối hay sợ hãi, nhưng cũng không hề tò mò về những gì đang diễn ra xung quanh.
Như thể… cậu chỉ đang trôi dạt theo dòng chảy của thế giới này, không có điểm tựa nào để bám vào.
Chẳng mấy chốc, xe cứu thương đến. Nighteye giúp Boboiboy lên xe, rồi bước theo sau mà không chút do dự.
Tối nay, anh chỉ định tuần tra một cách bình thường. Nhưng có lẽ, kế hoạch của anh đã thay đổi.
Riu
Tèn ten, nhân dịp 100k hot của "Một bước đi" mình viết truyện mới. Nói chung là đam mê, sẽ ấp ủ thêm bộ về Fang như đã đề cập ở bên kia. Chỉ là plot của bộ nì dễ hơn, vậy nên nó ra lò.
Riu
Giải thích chút, Boboiboy mất đoạn ký ức về thế giới của cậu, nhưng cậu vẫn nhớ cậu là ai, có sức mạnh và những nguyên tố nào, chỉ là không biết làm sao lại có, tại sao lại có những thói quen và phản xạ bất thường.
Riu
Nói chung là có nhận thức về bản thân nhưng không rõ ràng ó.
Riu
Về các nguyên tố, mình vẫn sẽ để họ ở cấp hai, vì đơn giản là nó đã được mở khóa rồi, BBB đôi khi sẽ điều chỉnh sức mạnh về dạng 1, nhưng hiếm lắm. Và vì mình đã quen với việc viết về dạng 2 huhu
Riu
Có gọi là chống chế khôm ta, hihi.
Riu
Ê mà, Nighteye vừa bay màu ở bên kia, sang bên này thành nhân vật đầu tiên xuất hiện rồi, chú tôi đổi phim =)))
Văn phòng
Bên trong xe cứu thương, bầu không khí yên tĩnh đến lạ. Những âm thanh duy nhất vang lên là tiếng động cơ chạy đều đều và tiếng bút viết loẹt xoẹt của nhân viên y tế khi họ ghi chú tình trạng của Boboiboy. Họ đã sơ cứu và băng bó. Có một số vết thương sâu và một số phần xương không ổn định nhưng ít nhất, nó đã ổn, không nguy hiển đến tính mạng.
Cậu bé ngồi im lặng trên ghế, hai bàn tay đặt lên đùi, không bộc lộ cảm xúc gì đặc biệt. Chỉ thỉnh thoảng, ánh mắt cậu lướt qua khung cửa sổ, nhìn ra thành phố lấp lánh ánh đèn.
NVP
Cháu có cảm thấy đau ở đâu không? //Nói qua điện thoại rồi đưa cho Boboiboy//
Một nữ y tá cúi xuống, giọng nhẹ nhàng.
Boboiboy chớp mắt, như thể đang suy nghĩ về câu hỏi đó một cách nghiêm túc. Rồi, cậu lắc đầu.
Nighteye ngồi phía đối diện, khoanh tay quan sát. Đến giờ, cậu bé vẫn chỉ nhớ mỗi cái tên của mình, không phản ứng khi được hỏi về gia đình, không hề có vẻ gì là hoảng sợ khi bị đưa đi.
Anh từng thấy nhiều trường hợp trẻ em mất trí nhớ do chấn thương tâm lý hoặc cú sốc lớn, nhưng Boboiboy… lại khác. Cậu không có vẻ gì là đang cố nhớ lại. Cậu chỉ đơn giản là không biết phải nhớ điều gì.
Xe cứu thương không chạy đến bệnh viện mà đổi hướng về văn phòng của Nighteye. Boboiboy chỉ đơn giản là một đứa trẻ mất trí nhớ mà không ai biết đến. Nếu đưa cậu đến bệnh viện hay đồn cảnh sát ngay lúc này, họ cũng không có thêm thông tin gì hơn ngoài những gì anh đã biết.
Tốt hơn hết là đưa cậu về, tìm hiểu thêm sau.
Boboiboy
*Chú bắt cóc cháu ạ?
Sir Nighteye
•Nhìn vào điện thoại rồi lắc đầu•
Boboiboy
* Chú là người tốt?
Sir Nighteye
•Nhìn vào điện thoại rồi gật đầu•
Văn phòng của Sir Nighteye khá yên tĩnh. Khi anh bước vào, những nhân viên còn lại đều đã về từ sớm.
Boboiboy ngoan ngoãn đi theo, bước chân cẩn thận như thể sợ làm phiền dù không có ai.
Nighteye mở cánh cửa dẫn vào một căn phòng nhỏ dành cho khách, bên trong có một chiếc ghế dài và một chiếc giường đơn gọn gàng.
Nighteye lục lọi trong ngăn kéo một cái áo phông và quần đùi nhỏ nhất mà anh có, nhưng có vẻ nhue nó vẫn khá rộng, bằng chứng là áo dài qua đầu gối cậu bé, còn quần thì chẳng vừa. Ừ thì, anh cũng cao 2m rồi. Nhưng Boboiboy không bận tâm lắm.
Sir Nighteye
Đêm nay, cháu có thể ở đây. //Nói qua điện thoại.//
BoBoiBoy gật đầu, không hỏi thêm.
Nighteye khoanh tay nhìn cậu một lúc. Dù không có ý định đào sâu vào chuyện này ngay lập tức, nhưng sự trầm lặng quá mức của BoBoiBoy khiến anh hơi bận tâm. Một đứa trẻ bị lạc thường sẽ ít nhất có chút bối rối hay lo sợ, nhưng BoBoiBoy thì không.
Có lẽ vì cậu thậm chí không biết mình nên cảm thấy gì.
Sir Nighteye
Tạm thời cứ nghỉ ngơi đi. //Đặt điện thoại xuống//
Cánh cửa đóng lại, để lại Boboiboy một mình.
Cậu đứng yên một lúc, nhìn quanh căn phòng xa lạ. Cảm giác trống rỗng trong tâm trí vẫn không hề thay đổi. Không có ký ức nào xuất hiện, không có cảm giác thân quen nào len lỏi vào.
Chỉ là, cậu không thấy nó giống phòng mình, không quen thuộc, nhưng cậu không nhớ phòng mình thế nào cả.
Boboiboy bước đến giường, nhẹ nhàng ngồi xuống. Cậu không biết mình đã ở đâu trước khi đến đây, tại sao lại bị thương, tại sao lại không nhớ đến ai. Không biết mình đã từng có gia đình hay bạn bè hay chưa. Không biết lý do tại sao mình lại quên đi tất cả.
Cậu nhớ tên, nhớ rằng bản thân có sức mạnh, nhưng ngoài những điều đó ra ... không còn gì khác.
Boboiboy
"Đáng lẽ giờ này...mình sẽ được xoa đầu và chúc ngủ ngon"
Boboiboy
"Nhưng, ai làm vậy... "
Giữa đêm khuya, một âm thanh khẽ vang lên.
Sir Nighteye giật mình tỉnh giấc.
Văn phòng của anh luôn yên tĩnh vào ban đêm. Những nhân viên đã về từ lâu, và dù thỉnh thoảng có một vài tiếng động từ hệ thống thông gió hay đồng hồ trên tường, chưa bao giờ có thứ gì khiến anh bừng tỉnh như thế này.
Nighteye cau mày, đứng dậy và bước nhanh về phía phòng của Boboiboy.
Cánh cửa đóng nhưng không khóa. Anh xoay tay nắm cửa, nhẹ nhàng mở ra.
Ánh sáng lờ mờ từ hành lang chiếu vào, hé lộ cảnh tượng bên trong.
Boboiboy đang ngồi co ro trên giường, ôm lấy đầu gối, cả người run lên từng cơn. Cậu không khóc thành tiếng, nhưng những hơi thở gấp gáp và những tiếng nấc nghẹn ngào trong cổ họng nói lên tất cả.
Nighteye im lặng quan sát trong giây lát. Cậu bé này đã mất đi tất cả ký ức—vậy điều gì khiến cậu sợ hãi đến vậy?
Cậu giật mình, ngẩng lên. Đôi mắt nâu tràn đầy nước, nhưng khi thấy Nighteye, cậu vội vã đưa tay quệt đi, như thể sợ bị bắt gặp.
Boboiboy
* Cháu ồn đúng không ạ?
Nighteye nhìn cậu một lúc lâu. Anh không phải người giỏi an ủi. Công việc của anh chưa bao giờ liên quan đến trẻ con—anh thậm chí còn nghiêm khắc với cả những anh hùng tập sự. Nhưng nhìn vào cậu bé đang cố che giấu nỗi sợ hãi của mình, anh biết rằng lúc này, lý trí không phải là thứ cậu cần.
Không nói gì, Nighteye rút một chiếc khăn tay từ túi áo, đưa cho Boboiboy. Cậu bé do dự, nhưng rồi cũng nhận lấy, lặng lẽ lau nước mắt.
Boboiboy cũng không nói gì nữa. Nhưng dần dần, hơi thở của cậu ổn định lại. Một lúc lâu sau, cậu cẩn thận đặt chiếc khăn tay sang bên cạnh, ngước lên nhìn Nighteye.
Sir Nighteye
Không sao cả. Cứ từ từ. //Giơ điện thoại lên//
Boboiboy nhìn anh một lúc, rồi khẽ gật đầu.
Cơn ác mộng không biến mất ngay lập tức, nhưng lần này, khi cậu nhắm mắt lại, cậu biết rằng nếu mở mắt ra, vẫn sẽ có một người ở đó.
Giám hộ
Boboiboy thức dậy vào khoảng hơn bảy giờ sáng.
Cậu ngồi dậy, ánh mắt mơ màng nhìn quanh căn phòng xa lạ, nhưng không có chút bối rối nào. Dường như cậu đã chấp nhận nơi này như một thực tế hiển nhiên.
Khá bất tiện cho Nighteye, anh giao tiếp luôn cần có máy phiên dịch.
Sir Nighteye
Dậy rồi chứ?
Sir Nighteye
Rửa mặt rồi xuống dưới. Tôi có vài chuyện cần nói với cháu.
Cậu không có nhiều thứ mang theo—thực ra, không có gì cả ngoài bộ quần áo trên người. Nhưng trên bồn rửa mặt trong phòng tắm có khăn mặt sạch, bàn chải đánh răng mới và một bộ quần áo đơn giản đã được chuẩn bị sẵn, có vẻ là mới mua.
Cậu theo Nighteye đến một căn bếp nhỏ trong góc.
Trên bàn có một đĩa bánh mì sandwich đơn giản và một ly sữa.
Boboiboy kéo ghế ngồi xuống, bắt đầu ăn mà không có ý kiến gì. Nighteye ngồi đối diện, quan sát cậu một lúc trước khi lên tiếng.
Sir Nighteye
Tình trạng của cháu khá đặc biệt //Nói chận rãi để máy dịch được.//
Sir Nighteye
Không ai biết cháu đến từ đâu, cũng không có thông tin nào về người thân. Tạm thời, ta sẽ là người giám hộ của cháu cho đến khi tìm được câu trả lời.
Boboiboy nuốt miếng bánh, ngước lên nhìn anh.
Sir Nighteye
Có nghĩa là tôi sẽ chịu trách nhiệm cho cháu.
Sir Nighteye
Cháu sẽ ở đây, ít nhất là cho đến khi chúng ta xác định được chuyện gì đã xảy ra.
Nighteye hơi nhíu mày trước phản ứng bình thản đó. Không có thắc mắc, không có phản đối, không có cảm giác bất an nào. Một đứa trẻ bình thường, khi nghe rằng mình không có người thân, ít nhất cũng sẽ bối rối hoặc hoảng sợ.
Không lẽ bị bản năng hắc ám nhập.
Chắc không có đâu, đây không phải Tokyo Revenger.
Sir Nighteye
… Cháu không có gì muốn hỏi sao?
Boboiboy
//Nhìn vào điện thoại của Nighteye//
Boboiboy
*Không, chú là người tốt.
Nói được câu nghe mát dạ đấy cháu ơi
Boboiboy không phải là một đứa trẻ nhút nhát hay rụt rè. Cậu không tỏ ra sợ hãi khi đối diện với người lạ, cũng không có dấu hiệu bất an khi bị đặt vào một môi trường mới.
Chỉ đơn giản là cậu không có phản ứng nào cả. Cậu tiếp tục ăn sáng, hoàn toàn tự nhiên, như thể đây là cuộc sống bình thường của mình.
Nighteye không nói gì thêm. Nhưng trong lòng, anh biết chắc một điều.
Cậu chỉ không nhận ra điều đó mà thôi.
Nighteye lật từng trang, mắt anh lướt nhanh qua các câu trả lời. Dần dần, biểu cảm nghiêm túc của anh chuyển thành một chút bất ngờ.
Anh vốn chỉ định kiểm tra xem thằng bé còn nhớ về việc học hay không thôi, xét theo ngoại hình thì có vẻ khoảng 14-15 nên anh lấy đề thi của trường khác cho thằng bé thử, điểm số thế này, có vẻ không quên kiến thức nào.
Sir Nighteye
Cháu làm rất tốt
Sir Nighteye
Toán học của cháu ở mức trung học. Khoa học cũng không tệ. Kiến thức về lịch sử và địa lý Nhật Bản thì gần như không có, nhưng điều đó cũng dễ hiểu
Sir Nighteye
Tuy nhiên, cháu vẫn có một điểm yếu lớn.
Sir Nighteye
Từ hôm nay, ngoài việc phục hồi trí nhớ, ta muốn cháu học tiếng Nhật một cách bài bản. Nếu cháu muốn sống ở đây, cháu cần hiểu ngôn ngữ này một cách thành thạo.
Boboiboy
*Cháu không muốn sống ở đây.
Sir Nighteye
Ý là nếu cháu muốn giao tiếp tự nhiên
Boboiboy
//Nhìn điện thoại rồi gật đầu//
Anh lấy một cuốn sách từ giá, đặt xuống trước mặt Boboiboy.
Sir Nighteye
Sách học tiếng Nhật cơ bản. Học từ bảng chữ cái trước, rồi đến ngữ pháp.
Boboiboy ngồi trước bàn học, mở cuốn sách tiếng Nhật ra. Những ký tự Hiragana dày đặc trải dài trên trang giấy, trông vừa lạ lẫm vừa khó hiểu.
Sir Nighteye
Bắt đầu từ bảng chữ cái đi. Cháu hãy đọc từng hàng một.
Boboiboy gật đầu, nhưng khi nhìn xuống trang sách, cậu bất giác nhíu mày. Những con chữ trước mắt cậu cứ như nhảy múa, sắp xếp lộn xộn khiến cậu thấy khó tập trung.
Boboiboy
*Chuyển đổi nguyên tố-
Một luồng ánh sáng mạnh mẽ bùng lên, bao trùm toàn bộ cơ thể cậu. Trong chớp mắt, màu sắc trên trang phục cậu thay đổi—tông trắng - xám rực rỡ thay thế bộ quần áo bình thường, đường nét trên mái tóc cũng trở nên sắc sảo hơn. Đôi mắt nâu của cậu chuyển thành màu xám được che bởi đôi kính sáng rực.
Sir Nighteye
Cháu làm gì vậy?
Solar liếc mắt, giải thích.
Solar
*Là người dễ tiếp thu mấy cái này nhất, chuyển đổi sang cháu cũng dễ hiểu thôi. Cháu học nhanh hơn.
Sir Nighteye
Cái này là...Quirk của cháu à?
Sir Nighteye
Nó giống như sức mạnh.
Solar nghĩ ngợi một chút, gật đầu.
Sir Nighteye
Cháu trông có vẻ, thông minh hơn?
Solar
*Tất nhiên, nguyến tố của tri thức nó khác.
Solar
*Tên cháu là Solar, là nguyên tố mặt trời. //Dùng tay tụ một quả cầu ánh sáng nhỏ//
Thay đổi hình dạng. Biến đổi toàn bộ ngoại hình.?
Sir Nighteye
Ý cháu là, cháu còn có, những nguyên tố khác? //Khó tin//
Điều này giống như Hackgame vậy. Có hai năng lực không hiếm, nhưng có tới 7 thì lại khác.
Solar
*Nó gọi là thao túng nguyên tố, cháu chẳng quan tâm lắm
Nghe đến đây Nighteye bình tĩnh hơn chút. Đây có thể coi là biến dạng của Quirk. Khi mà Quirk là: Điều Khiển Nguyên tố, thì bất cứ dạng nguyên tố nào cũng có thể thực hiện. Nó khác với việc Quirk có tên cụ thể là: Băng, lửa, nước....nói chung có thể coi là một năng lực mạnh đến khó tin, nó OP như New Order của anh hùng số 1 của Mỹ vậy.
Sir Nighteye
Cháu còn nguyên tố nào khác?
Solar
*Băng, lửa, động đất, lốc xoáy, bão sấm và gai.
Nighteye nhíu mày, khác với đứa trẻ lễ phép ban nãy, đứa trẻ này dù vẫn là đứa trẻ đó nhưng có thái độ khá bố đời.
Sir Nighteye
Cháu vẫn còn nhớ cháu có thể sử dụng năng lực thế nào?
Solar
*Cháu không biết, nó giống thói quen thôi, một khi liên quan đến tri thức cháu sẽ được gọi ra.
Sir Nighteye
Và tính cách cháu, thay đổi?
Solar
*Tính cách? Cháu không biết.
Sir Nighteye
Những nguyên tố khác thì sao? Cháu chỉ biết tên họ thôi?
Solar ngẫm nghĩ, rõ ràng là cậu biết tên và đọc tên các nguyên tố vanh vách, nhưng cậu lại chẳng nhớ gì về họ cả. Chỉ là, cậu biết họ là một phần của bản thể, cậu quen biết họ nhưng...họ thực sự như thế nào?
Thấy được biểu cảm của Solar, Nighteye cũng hiểu rồi.
Các nguyên tố bị ảnh hưởng bởi cảm xúc, và mỗi nguyên tố đều mất đi ký ức nhưng vẫn nhận thức được bản thân.
Sir Nighteye
Cháu thú vị đấy.
Sir Nighteye
Tôi sẽ rất mong được gặp các nguyên tố khác.
Sir Nighteye
Giờ thì, học đi.
Riu
Tui cook 3 chap trong một buổi tối ó mấy bà
Download MangaToon APP on App Store and Google Play