Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Giam Cầm

Chương 1

Duy gặp Quang Anh vào một ngày mưa.
Năm đó, cậu mười sáu tuổi, là học sinh lớp chuyên âm nhạc của một trường trung học danh tiếng.
Còn anh, Nguyễn Quang Anh, mười tám tuổi, học sinh ưu tú của lớp chuyên Toán.
Hai người tưởng chừng chẳng có điểm giao nhau, nhưng định mệnh lại trói họ vào nhau theo cách không ai ngờ tới.
Hôm ấy, Duy rời khỏi phòng luyện đàn muộn hơn bình thường.
Khi cậu bước ra khỏi cổng trường, mưa đổ xuống ào ạt.
Cậu không mang ô, cũng không có áo khoác, chỉ biết nép vào mái hiên của một cửa hàng tiện lợi bên đường, chờ cơn mưa ngớt.
Lúc đó, một người con trai đứng ngay cạnh cậu, cũng đang chờ mưa tạnh.
???
???
Cậu không mang ô à?
Duy quay sang, đôi mắt nâu sáng long lanh phản chiếu ánh đèn đường lấp loáng.
Người con trai kia có dáng người cao gầy, áo sơ mi trắng sạch sẽ dù thời tiết ẩm ướt, gương mặt điềm tĩnh, ánh mắt thâm trầm khó đoán.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[lắc đầu, mỉm cười]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ừ.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chắc phải đợi một lúc.
Người kia không nói gì, chỉ lặng lẽ mở chiếc ô đen trong tay, nghiêng về phía Duy.
???
???
Tôi đưa cậu về.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chớp mắt, có chút ngạc nhiên]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chúng ta quen nhau sao?
Hôm đó, dưới cơn mưa tầm tã, họ cùng nhau bước đi.
Cậu không biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, cuộc đời mình đã bước vào một vòng xoáy không lối thoát.
⚡🐑
🐋: Lúc đầu viết truyện để vui vui thôi. Không ngờ sẽ có lúc được mọi người biết đến. Nếu đọc đến bộ này mọi người cho Sốt biết lý do tại sao mọi người biết đến truyện của Sốt nha 💖. Thật thì mọi người đọc nhiều quá Sốt bị mắc cỡ ☺️

Chương 2

Những ngày sau đó, họ bắt đầu gặp nhau thường xuyên hơn.
Quang Anh luôn xuất hiện rất đúng lúc.
Khi Duy rời khỏi lớp học đàn, anh đứng chờ cậu ở cổng trường.
Khi cậu quên mang ô vào ngày mưa, anh im lặng che ô cho cậu.
Khi cậu đi ăn ở quán quen, anh ngồi xuống cạnh cậu, gọi cùng một món.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh… luôn biết em ở đâu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[bâng quơ nói]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cười]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vì anh muốn biết.
Khi ấy, Duy không nghĩ nhiều.
Cậu chỉ cảm thấy Quang Anh thật dịu dàng, thật kiên nhẫn.
Anh không giống những chàng trai khác ở trường—không nóng vội, không ồn ào, chỉ âm thầm ở bên cậu, tạo cho cậu cảm giác an toàn đến lạ kỳ.
Họ yêu nhau trong những tháng ngày bình lặng đó.
Một mối tình đẹp đẽ, tưởng như thuần khiết nhất thế gian.
Nhưng Duy không biết, sự dịu dàng ấy chỉ là lớp vỏ bọc cho một tình yêu méo mó.
Quang Anh chưa bao giờ là người kiên nhẫn.
Anh không chờ đợi.
Anh chỉ từng bước từng bước, kéo Duy vào lòng mình, để cậu không thể thoát ra.
⚡🐑
Tối hôm ấy, khi Duy đang ôn bài trong thư viện, điện thoại rung lên.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Em đang ở đâu?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[mỉm cười, nhắn lại]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Thư viện. Sắp về rồi.
Chưa đầy năm phút sau, khi cậu rời khỏi thư viện, đã thấy Quang Anh đứng đó.
Anh tựa lưng vào tường, áo sơ mi trắng, dáng vẻ nhàn nhã nhưng ánh mắt lại sắc lạnh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[thoáng bất ngờ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đợi em lâu chưa?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[bước đến, nhẹ nhàng vuốt mái tóc cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không lâu.
Cậu quen với sự xuất hiện của anh, không cảm thấy có gì bất thường.
Nhưng khi họ sánh bước trên con đường vắng, Quang Anh bỗng dưng cất giọng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hửm?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Từ giờ, đừng đi về một mình nữa.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chớp mắt]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em quen đi một mình rồi mà.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[dừng bước, nghiêng mặt nhìn cậu]
Ánh đèn đường hắt lên gương mặt anh một lớp bóng mờ nhạt, khiến đường nét anh càng trở nên sắc lạnh.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không thích.
Giọng anh trầm thấp, không có cảm xúc, nhưng lại mang một sự áp đặt vô hình.
Duy không hiểu sao tim mình chợt đập mạnh.
Cậu bật cười, định nói đùa gì đó để xoa dịu bầu không khí kỳ lạ, nhưng rồi không hiểu sao lại nuốt xuống.
Cậu không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ gật đầu.
Quang Anh nắm lấy tay cậu, siết chặt.
Từ giây phút đó, sợi xích vô hình đã được đeo lên cổ Duy.
Cậu không hay biết.

Chương 3

Tình yêu của họ giống như một bản nhạc du dương nhưng ẩn chứa những nốt trầm bất thường.
Duy yêu Quang Anh, không nghi ngờ gì về điều đó.
Nhưng đôi lúc, giữa những cái nắm tay dịu dàng, giữa những nụ hôn sâu, cậu cảm thấy có gì đó không ổn.
Như lúc này đây—
Khi Duy vừa bước ra khỏi phòng tập đàn muộn, điện thoại trên tay cậu rung lên liên hồi.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Em đang ở đâu?
Chỉ ba chữ ngắn ngủi nhưng lại khiến Duy vô thức siết chặt điện thoại.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[nhắn lại]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Nhạc viện. Vừa tan lớp.
Một phút sau, Quang Anh gọi đến.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[thở dài, nhận cuộc gọi]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giọng trầm thấp vang lên]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Chờ đó. Anh tới đón.
Duy cười nhẹ, dù Quang Anh không thể thấy.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📞: Không cần đâu. Hôm nay không mưa, em muốn đi bộ về.
Bên kia im lặng một lát, rồi Quang Anh chậm rãi nói.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📞: Đứng yên đó.
Duy chưa kịp phản ứng, cuộc gọi đã bị ngắt.
Cậu cầm điện thoại, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.
Một phần trong cậu muốn gọi lại, bảo rằng không cần.
Nhưng phần còn lại… lại biết rằng nếu làm vậy, Quang Anh sẽ không vui.
Duy đứng đó, một tay ôm cặp, một tay xiết chặt quai túi.
Năm phút sau, Quang Anh xuất hiện.
Anh bước xuống từ chiếc xe phân khối lớn màu đen, dáng người cao lớn trong bộ sơ mi trắng đơn giản nhưng khí thế lại áp bách đến lạ.
Ánh mắt anh không vui, cũng không giận, nhưng lại có một loại áp lực vô hình đè lên Duy.
Duy mở miệng, định nói gì đó, nhưng Quang Anh đã tháo nón bảo hiểm, đội lên đầu cậu.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lên xe.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chần chừ]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em—
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngước mắt nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh đã nói gì?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cắn môi]
Trong những lúc như thế này, Duy luôn có cảm giác mình không có quyền lựa chọn.
Sau vài giây do dự, cậu ngoan ngoãn trèo lên xe, vòng tay ôm lấy anh.
Xe lao đi, cuốn theo cơn gió lạnh cuối thu.
Cậu biết… mình lại thua rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play