Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tỉnh Dậy Đã Thành Kẻ Bị Cô Lập Chốn Học Đường

Chương 1: Đi chết đi!

Cửa mở ra, ánh sáng tràn vào nhức mắt, Dương Linh Nhiên còn chưa kịp mừng rỡ thì đã bị người ta ném lia lịa trái cây thối, rác bẩn vào người.

“Đi chết đi!”

“Cái loại độc ác như mày còn mặt mũi sống trên đời sao?”

“Đã xấu lại còn ác, giờ được thêm cái mặt dày!!!”

“Ném chết cô ta!”

Dương Linh Nhiên vô cùng sợ hãi, ôm đầu ngồi thụp xuống chịu trận. Cô không hiểu mình đã đắc tội với ai mà rơi vào tình cảnh này. Khi nãy tỉnh lại trong nhà kho ẩm thấp và tối tăm, cả người cô đau nhức, đến nỗi không thể đứng lên, cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

Bởi vì cô đang livestream chia sẻ về thành tích học tập đứng nhất toàn thành phố của mình, giữa chừng có tạm ngưng để ra cửa lấy đồ ăn đặt trên mạng về, ai ngờ hai mắt tối sầm rồi bất tỉnh. Đến khi mở mắt ra đã thấy mình ở nơi lạ hoắc, còn bị người ta chửi rủa, ném đồ nữa.

“Không phải tôi! Không phải tôi!”

“Á! Sao các người lại ném tôi chứ!!!”

Dương Linh Nhiên chưa từng bị đối xử thế này, nhất thời không chịu đựng được mà khóc òa lên. Nào ngờ đám người kia thấy cô khóc lóc chẳng những không thương tiếc mà còn hả hê chế nhạo.

“Mày mà cũng đòi ngấp nghé Lạc Tường Quân ư? Thứ không biết xấu hổ?”

“Đã thế bày trò hãm hại Tuyết Nghi! Mày cũng không tự soi gương xem mình xấu xí đến mức nào.”

“Xấu đến mức nhìn cô ta lâu thêm tôi chỉ thấy mắc ói!”

Dương Linh Nhiên đứng hình, từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên có người nói cô xấu xí, sao có thể không bỡ ngỡ được chứ.

“Mắt bị mù à?” Cô tức mình quay lại phản bác đầy giận dữ, nhưng đáp lại chỉ có tràn cười trào phúng của cả nam lẫn nữ. Bọn họ nhìn cô như thể cô là kẻ điên dại.

Một nam sinh tiến lên, “tốt bụng” mở cam trước điện thoại đưa cho cô xem: “Này, tự mà xem dung mạo của mình đi. Thứ mập như heo!”

Dương Linh Nhiên nhìn vào camera, để rồi bị gương mặt trong đó dọa đến hét lạc cả giọng.

“Á!!! Sao lại thế này???”

***

Khó trách mẹ và anh trai vẫn luôn mắng cô về việc đọc tiểu thuyết. Dương Linh Nhiên hay đọc trộm tiểu thuyết trong chăn, lắm hôm còn thức xuyên để cày vài trăm chương truyện là bình thường.

“Con đừng suốt ngày thức đêm đọc truyện như thế, không tốt cho mắt đâu.” Mẹ cô nhíu mày trách. Trong khi ông anh trời đánh - Dương Vũ Nhiên - thì vừa chuẩn bị đồ ăn sáng vừa đá đểu: “Chẳng những không tốt cho mắt còn không tốt cho não nữa cơ!”

“Anh nói gì đó?!” Cô giận dữ ném khăn lau mặt về phía ông anh nhưng Vũ Nhiên tránh kịp: “Thì có sai đâu. Suốt ngày đọc ba cái truyện não tàn rồi mơ mộng, có ngày thần kinh đấy!”

“Anh mới là đồ thần kinh! Hứ!”

Dương Linh Nhiên ôm đầu, nhìn chăm chăm thẻ học sinh, lẩm bẩm: “Tôi mới là đồ thần kinh. Đây chỉ là mơ! Chỉ là mơ!!!”

Nhưng tất cả đều là hiện thực, chí ít đối với Dương Linh Nhiên, đây không phải một giấc chiêm bao mộng mị.

Cô xuyên sách rồi!

Còn xuyên vào giai đoạn sắp đến hồi kết!

Không xuyên nhân vật chính, nhân vật phụ, mà xuyên vào một Dương Diệu vừa xấu vừa dốt, phận người qua đường bèo bọt lỡ dính đến ân oán của dàn chính phụ mà đang bị toàn trường cô lập. Dương Diệu thích thầm nam chính Lạc Tường Quân, “nhân tiện” còn lăm le để ý nam phụ Lê Khôi mà bày mưu tính kế hãm hại nữ chính Chương Tuyết Nghi. Cuối cùng bị lật tẩy nên mới khiến mọi người chán ghét.

Mỗi ngày, Dương Diệu đều phải chịu những lời phỉ báng, chế nhạo. Bàn học của cô ấy bị người ta viết đầy câu từ tục tĩu, sách vở chỉ cần để lại quyển nào thì đều bị xé tan nát, vẽ bậy bạ. Ban đầu giáo viên còn nói đỡ, song sự việc cứ lặp đi lặp lại nên đâm ra cáu, mắng luôn Dương Diệu: “Em phải thế nào thì người ta mới đối xử với em như vậy? Em cứ học hành tử tế, đừng mơ mộng lung tung chẳng phải yên ổn rồi sao?”

Dương Diệu đành cắn răng chịu đựng, có điều thành tích học tập đã tệ, nay vì chuyện này càng tuột dốc không phanh.

Ở trường bị cô lập cũng thôi đi, ở nhà thì bị nhỏ chị kế bày mưu hãm hại cho ra đường không xu dính túi nữa chứ. Dương Diệu bị quy tội ăn cắp, bỏ thuốc xổ vào thức ăn của mẹ kế nên ba cô giận dữ đuổi đi. Dương Diệu đành làm đơn xin vào ký túc xá, nhưng chẳng ai chịu ở cùng phòng với cô, cuối cùng chỉ có thể vào phòng đơn cũ nát, tồi tàn nhất trong khu ký túc, thậm chí nghe đồn căn phòng này từng có nữ sinh treo cổ tự ss.á.t.

Nguồn nước quá kém, không khí trong phòng không tốt, căn phòng lại quá nhiều đồ đạc, không được sắp xếp cẩn thận nên khiến Dương Diệu càng thêm stress, nổi mụn chi chít cả mặt lẫn thân thể. Dương Diệu không muốn xuống nhà ăn vì sợ gặp bạn bè, trốn trong phòng ăn mấy món thức ăn nhanh linh tinh, uống trà sữa không rõ nguồn gốc, cơ thể không đào thải được ngày càng tồi tệ hơn.

Một người từ nhỏ tới lớn đều trưởng thành trong sự bảo bọc của mẹ và anh trai, học tập tốt, ngoại hình xinh xắn, có được sự chú ý và yêu thương của công chúng, bảo cô làm sao sống sót với thân phận này đây?

Hay cô cũng bắt chước Dương Diệu, thử t..ự t.,,ử một phen?

Dương Linh Nhiên mở cửa sổ phòng ký túc, cơn gió lạnh táp vào mặt khiến cô lật đật đóng cửa sổ lại: “Chết tiệt! Tầng sáu lận, mình bị sợ độ cao!!!”

Cô lại lục tung đồ đạc trong phòng ký túc chật hẹp thì phát hiện lưỡi lam cùng lọ thuốc không rõ nhãn mác.

Combo này chắc đủ để giúp cô quay về thế giới ban đầu rồi!

Chương 2: Dịu dàng dụ dỗ

Ai mà ngờ cô chẳng những không chết mà còn bị quản sinh ký túc kéo lên phòng y tế để mắng chửi một trận, đồng thời dọa sẽ đuổi cô ra khỏi ký túc ngay lập tức nếu còn diễn ra chuyện này lần nữa.

Dương Diệu bị mắng chỉ biết khóc thút thít. Lòng cô không ngừng oán trách sao cái thân thể này lại trâu bò vậy chứ? Uống thuốc quá liều không chết, cắt cổ tay mấy nhát cũng không hề hấn gì. Mình đồng da sắt như vậy sao không ra chiến trường làm bia đỡ đạn luôn đi!!!

Dương Diệu chán nản nhìn cổ tay vốn to béo nay bị quấn băng kín mít chẳng khác chi giò heo mà bực bội trong lòng. Bụng tới giờ vẫn đau âm ỉ, vô cùng khó chịu.

“Em đã thấy đỡ hơn chưa?”

Có giọng nói dịu dàng vang lên trên đỉnh đầu, Dương Diệu nghe mà tim rung rinh. Ngước mặt lên liền bắt gặp người đàn ông cao ráo, nhã nhặn, đeo kính cận gọng bạc, khóe môi nở nụ cười hiền lành, ánh mắt ngập tràn sự bao dung.

Người này khiến cô cảm thấy hết sức quen thuộc!!!

“Dạ. Em không sao.”

Cô hơi cúi đầu, ánh mắt linh hoạt liếc qua bảng tên của anh, ba chữ “An Duệ Triết” đập vào mắt, khắc sâu vào tâm trí cô.

Tên hay thật!

“Sau này có chuyện gì cũng không nên dại dột làm tổn thương thân thể mình. Tất cả rồi sẽ có cách giải quyết, chết chỉ là cách trốn tránh thôi.”

Khóe mắt cô thoáng đỏ lên, nước mắt chảy dài. Cô đã xuyên sách hơn một tuần này, chịu đủ mọi giày vò và ấm ức, rốt cuộc cũng có người chịu đứng ra an ủi cô đôi chút. Dương Diệu hít thở thật sâu, cố để bản thân bình tĩnh không khóc lóc bù lu bù loa trước mặt người đàn ông này. Ấy thế mà giây sau đó anh chủ động lấy khăn tay, lau nước mắt cho cô. Động tác dịu dàng, thân mật, giọng nói nam tính rất dễ nghe:

“Ngoan nhé. Đừng khóc mà. Khóc nhiều sẽ có quầng thâm mắt đấy.”

Dương Diệu ngẩn ngơ. Ở khoảng cách này, cô dễ dàng nghe thấy được mùi hương của hoa diên vĩ, xạ hương trắng cùng hoa lê. Hương thơm nhẹ nhàng, thoáng đãng, bâng khuâng như thể được sinh ra từ trên người anh vậy.

Khiến người ta không cầm lòng được mà nhớ thương.

“Khăn tay của thầy… bẩn rồi…”

Dương Diệu ngại ngùng tránh đi. Ai dà! Cô cũng đâu phải dạng mê trai mù quáng, sao lại nảy sinh ý đồ với thầy giáo ở phòng y tế chứ?

“Không sao. Khăn này thầy tặng em.”

Dương Diệu không cách nào giải thích được cảm giác thân thuộc mà An Duệ Triết mang lại. Nhưng theo lý cô là người xuyên sách, đâu quen ai ở đây? Hay người này trước đó từng biết nguyên thân?

“Thầy, trước đây, em với thầy có gặp nhau rồi sao?” Cô buột miệng hỏi, hỏi xong liền đỏ mặt hối hận. Nhưng An Duệ Triết cười hiền, vỗ mu bàn tay cô trấn an:

“Không. Nhưng sau này nếu có vấn đề gì em cứ đến đây tìm thầy.”

“Vâng.”

Cô lảo đảo đi ra cửa, anh cũng lẳng lặng đi bên cạnh, còn đưa cho cô một ít thuốc: “Em về uống thêm đi. Còn tuýp này thì bôi lên cổ tay, nhớ đừng để vết thương động nước hay bê vác nặng.”

“Vâng. Em cảm ơn.”

“Nhớ đừng thức khuya, khóc lóc không tốt cho mắt. Còn nữa, hạn chế ăn uống linh tinh là tốt nhất. Nếu có thể thì vận động nhẹ nhàng một chút.”

Dương Diệu ngây người, những lời này… hình như cô nghe ở đâu rồi thì phải.

Dương Diệu leo sáu tầng lầu, mệt tới mức thở không ra hơi. Ký túc có thang máy, nhưng cô không dám bén mảng tới vì lần trước lỡ bước vào đã bị bạn học đuổi ra.

“Hôi chết đi được!”

“Mập như vậy sao không leo thang bộ sẵn tiện giảm cân đi?”

“Chao ôi, nhìn mặt cô ta kìa, như bị ghẻ vậy! Ghê quá!!!”

Không thể phủ nhận cô đã tổn thương khi nghe những lời đó. Vậy nên Dương Diệu thà chịu mệt leo sáu tầng bằng thang bộ chứ không muốn bước vào thang máy kia thêm lần nào nữa.

Dương Diệu lặng nhìn căn phòng vốn đã chật hẹp, nay phải gồng mình chịu đủ thứ hành lý linh tinh của nguyên thân mà thở dài. Trong lòng cô nhớ da diết căn phòng xinh đẹp, sạch sẽ của mình ở thế giới thực. Phòng ký túc chật hẹp chưa đến chín mét vuông. Giường tầng, bàn học, tủ quần áo đều cũ đến phát chán. Nhà vệ sinh vì lười dọn dẹp mà mốc hồng mốc xanh, còn có mùi lạ, trong góc phòng thì đầy quần áo lâu ngày không giặt. Chỗ để giày thì bẩn khỏi nói, chắc phải cả năm chưa giặt giày lần nào.

“Tất cả rồi sẽ có cách giải quyết, chết chỉ là cách trốn tránh thôi.”

Dương Diệu cắn môi, bây giờ cũng đã xuyên sách rồi thôi thì phải sống cho ra hồn một phen. Dương Diệu quyết tâm thay đổi từ thứ nhỏ nhặt nhất, bắt đầu từ căn phòng này.

Bất chấp tay còn đang bị thương, Dương Diệu cột lại mái tóc dài, bết nhớt kia cho thật gọn gàng rồi xắn tay vào dọn phòng.

Trước tiên là vứt hết số thức ăn thiếu dinh dưỡng, mấy chai lọ linh tinh, mỹ phẩm hết hạn hoặc không rõ nguồn gốc cũng ném hết. Số quần áo cũ kỹ, hôi đến mức muốn nôn ra sàn cũng vứt luôn. Giày chỉ giữ lại ba đôi thường dùng và còn “cứu chữa” được, số còn lại nằm hết trong bao rác.

Chăn nệm dù miễn cưỡng dùng được nhưng Dương Diệu chướng mắt mấy vết ố vàng mà cô biết dù có dùng hết sức chín trâu mười hổ cũng không kỳ cọ ra được. Thế là chúng cũng bị cô tống khứ ra khỏi căn phòng này.

Rèm cửa, thảm, sách vở cũ đều bị Dương Diệu cho ra đảo hết. Tổng số rác nhiều đến mức cô phải chạy lên xuống ba bốn lượt mới vứt hết. Vứt rác xong là ngồi bệt xuống đất, mệt thở không nổi.

Vấn đề tiếp theo, tiền đâu để mua đồ mới đây?

Chương 3: Bí mật của Dương Diệu

Nếu không nhờ tìm được quyển nhật ký của nguyên thân, có lẽ cô sẽ không bao giờ biết được “Dương Diệu” này lại có bản lĩnh như vậy.

Mẹ ruột Dương Diệu qua đời, để lại cho nguyên thân sổ tiết kiệm cùng chút trang sức hồi môn. Khổ nỗi, hết thảy đều rơi vào tay mẹ kế hết nên nguyên thân mới túng quẫn, phải lang thang ở ngoài đường ba bốn ngày rồi sống chết cầu xin vào ở ký túc xá cho bằng được.

Gia tài của Dương Diệu chỉ có một chiếc laptop cũ cùng chiếc điện thoại đã vỡ góc màn hình. Quần áo, trang sức, không một thứ nào đáng giá. Bấy lâu nay Dương Diệu đều sinh tồn dựa vào nguồn chu cấp từ bạn trai qua mạng.

Nguyên thân lại dám dùng ảnh của nữ phụ - Hạ Uyển - để lừa đại ca ở trường trung học khác. Ôi trời! Đây chính là lừa đảo, bị phát hiện thì đừng mơ được đi học tiếp nữa. Dương Diệu nghĩ mà run sợ, thầm cảm thán ông trời đối xử với mình tàn nhẫn quá rồi.

Việc đầu tiên Dương Diệu làm là trả quà, trả tiền, nói chia tay, chặn số. Sợ bị đồn là đào mỏ, cô cẩn thận nhắn thêm: [Tình cảm bấy lâu đều là giả, xin lỗi anh. Số tiền anh đã gửi mà em lỡ tiêu, sau này nhất định trả lại.]

Về phần khi nào có tiền trả, thú thật cô không dám mạnh miệng đảm bảo.

Dương Diệu đành bó gối trong căn phòng trống trơn, bận rộn nghĩ cách kiếm tiền. Nguyên thân học kém quá, không ở lại lớp là may chứ nói gì đến học bổng. Thân thể này cũng không xinh đẹp để cô có thể tận dụng livestream kiếm tiền. Trong tay toàn quân bài xấu, cô thực sự không biết mình nên làm thế nào cho đúng.

Thậm chí, ngày mai ăn gì cô cũng không biết nữa.

Bốn giờ sáng, Dương Diệu bừng tỉnh. Cô vừa đói vừa lạnh, nằm mãi không ngủ được bèn ôm bình giữ nhiệt xuống tầng hai lấy nước nóng.

Uống nhiều nước chút thì sẽ no thôi.

Trời hãy còn sớm, lại mưa rả rích nên không có học sinh nào rời khỏi phòng. Điều này làm Dương Diệu thở phào nhẹ nhõm. Cô chẳng những rót đầy bình nước nóng, còn lấy vài cái khăn lau ở bên tủ lén đem về phòng, muốn dùng nó để lau dọn tường và sàn nhà.

Ai ngờ khi quay về phòng, trước cửa đã có một thùng đồ được đóng kín.

Mặt Dương Diệu tái mét, thầm nghĩ: “Chẳng lẽ bên trong là côn trùng, rắn rết hay mấy thứ kinh dị, dơ bẩn gì ư?”

Da gà cô cứ nổi lên từng mảng, sợ đến mức đứng đực mặt một chỗ, không dám lại gần.

Gió lùa qua hành lang, lạnh buốt.

Ừ thì dù có là cái quái gì đi nữa, cô cũng phải mở ra xem thử. Nếu là mấy thứ linh tinh thì báo cho cô quản sinh vậy.

“Hả? Đây là…”

Trái ngược hoàn toàn với suy đoán của Dương Diệu, bên trong không hề là mấy thứ hù dọa người khác mà là chăn nệm mới tinh, còn có đồ dùng cá nhân sạch sẽ, thức ăn dinh dưỡng đóng gói và sách vở được bọc thẳng thớm. Phía trên đặt một đóa hoa thạch thảo tím biếc nao lòng.

Những thứ này đều dành cho cô ư?

Dương Diệu nhìn quanh một vòng, hành lang vắng ngắt không bóng người, trong thùng không để lại phương thức liên lạc nên cô cũng chẳng biết ai đã gửi những thứ này cho mình.

Trong lòng như có gió xuân mơn mởn thổi qua.

Căn phòng sau hai ngày liền dọn dẹp, bài trí đã trở nên thoáng đãng, tươi sáng hơn rất nhiều. Phòng tuy rất nhỏ nhưng đối với cô là vừa đủ, không phải chung đụng với ai nên cô cảm thấy cũng may mắn thay. Song, mỗi khi tắm rửa, nhìn chính mình trong gương, cô không thể không thở dài.

Xấu thật!

Người không có ngoại hình vốn đã thua thiệt, dễ bị bạn bè bắt nạt rồi. Ấy vậy mà nguyên thân dại dột chọn dây dưa với đám nhân vật chính phụ kia, dùng IQ thấp tè của mình để chơi khăm nữ chính, rồi cuối cùng khiến bản thân trở thành nhân vật bị toàn trường căm ghét.

Ở thế giới thực, cô là một hotgirl mạng. Người ta thường nghĩ mấy cô hotgirl đều chân dài não ngắn, suốt ngày phấn son rồi dặt dẹo, học hành chẳng ra gì. Nhưng cô đã dùng thực lực để khiến bản thân trở nên ngoại lệ.

Cô học tập tốt, thành tích chưa từng rơi khỏi top 3 toàn trường. Ở nhà treo đầy cúp giải thưởng, bằng khen, huy chương của vô số kỳ thi lớn nhỏ mà cô từng tham gia.

Dù bận rộn học hành nhưng cô luôn tập thể dục, ăn uống cẩn thận, đắp mặt nạ, uống thêm thuốc bổ sung để duy trì diện mạo tươi tắn, xinh đẹp đúng chuẩn hoa khôi học đường. Mới mười tám nhưng cô đã sở hữu danh tiếng lẫn tiền bạc, trở thành streamer nổi tiếng nhất, có lượt live trò chuyện đạt doanh thu cao nhất.

Nguyên thân đúng là không biết yêu thương chính mình, để mặt thì toàn mụn do thức đêm và ăn uống kém dinh dưỡng, người núc ních mỡ vì lười vận động, tóc tai lười gội nên cứ đổ dầu suốt, ấy là chưa kể đến gu thẩm mỹ khoa trương một cách tệ hại kia.

Thật uổng phí độ tuổi xinh đẹp nhất mà.

Tối đó, Dương Diệu bắt đầu lên kế hoạch giảm cân, cố gắng hết sức để thân thể này dễ nhìn hơn một chút.

1. Uống đủ mười ly nước mỗi ngày.

2. Không dùng thang máy\, tập chạy bước nhỏ.

3. Không ăn sau sáu giờ tối.

4. Không ăn thức ăn nhanh\, ưu tiên rau xanh hoặc trái cây.

5. Không trà sữa\, nước ngọt.

Dương Diệu viết năm điều trên vào giấy ghi chú, dán thẳng lên cửa, lòng hạ quyết tâm trong thời gian sớm nhất phải để bản thân thoát khỏi sự cô lập đáng ghét này.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play