Lời hứa ấy, hắn khắc vào xương tủy, mà em lại chỉ cười, ngỡ rằng đó là chuyện của một ngày rất xa.
Nhưng hắn dần trưởng thành, còn em cũng không còn là tiểu cô nương ngày ấy.
Hắn vào quân doanh, trở thành tướng quân trẻ tuổi đầy triển vọng. Em ở lại kinh thành, từng ngày chờ hắn trở về.
Mỗi lần hồi kinh, hắn đều ghé qua phủ em đầu tiên, lúc thì mang theo cây trâm gỗ mộc mạc, lúc lại là một túi hạt dẻ từ phương xa, bảo rằng trời lạnh, hắn ăn vào lại nhớ đến hương vị hạt dẻ nướng của em.
Đêm ấy, hắn ngồi dưới ánh đèn mờ, kể về chiến trường khốc liệt, về những trận chiến sống còn, về chiến hữu đã ngã xuống. Nhưng rồi hắn cười, bảo rằng hắn vẫn còn sống, vẫn có thể trở về gặp em, như vậy đã đủ rồi.
Lúc đó, em chỉ im lặng, lòng bỗng dâng lên nỗi lo lắng mơ hồ.
Không ai có thể mãi may mắn trên chiến trường.
Em muốn hắn ở lại, nhưng không đủ can đảm để nói ra.
Rồi ngày ấy cũng đến.
---
Trời vừa tờ mờ sáng, sương mỏng vấn vương trên cành lá, những giọt nước đọng trên cánh hoa lê, long lanh như những hạt lệ chưa rơi.
Trước cổng phủ, Cập Xuyên Triệt khoác giáp trụ chỉnh tề. Áo choàng đỏ phủ bờ vai rộng, trường thương đeo bên hông, bóng dáng cao lớn đứng lặng giữa ánh bình minh.
Em đứng trước mặt hắn, hai bàn tay nắm chặt lấy vạt áo.
Hắn nhìn em, ánh mắt vẫn dịu dàng như bao lần trước, nhưng hôm nay lại xen lẫn một chút gì đó xa cách.