“Ranh con, đứng lại!”
Trong màn đêm tối đen như mực, một đám côn đồ đang hung hăng chạy đuổi bắt một cô gái.
Dương Mẫn - vừa tròn 18 tuổi, dáng người cao gầy với làn da trắng mướt như sương tuyết, mái tóc đen dài lúc này đang ướt đẫm mồ hôi bết dính lên vầng trán nhẵn bóng, bộ quần áo rách nát cùng vô số vết thương cào cấu chằng chịt trên cơ thể.
Dương Mẫn vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn về phía sau cô thấy ba, bốn tên côn đồ đầu trọc tay cầm thanh gỗ đuổi bắt mình một cách lỗ mãng.
Nếu bị bọn chúng bắt được nhất định cô sẽ bị đánh chết!
“Mày khôn hồn thì chạy nhanh đi, đừng để tao bắt được mày, ranh con!” Tên ban nãy lại quát tháo ầm lên, vang vọng khắp con ngõ nhỏ chật hẹp nghèo nàn.
Dương Mẫn chỉ có thể cảm thấy hai chân mềm nhũn, vạn vật trước mắt bỗng nhiên nhoè đi như bị phủ một màn sương dày đặc, đã hai ngày cô không ăn không uống, một nam nhân còn khó chịu nổi huống hồ cô còn là phụ nữ!
Đến góc quanh của con ngõ Dương Mẫn dồn hết sức lực cuối cùng trốn vào trong, lúc này cô đã mệt mỏi thở hồng hộc. Bốn phía không một bóng người, ánh đèn đường bên ngoài dọi vào chập chờn, Dương Mẫn ngồi bệt xuống lưng dán ra nền xi măng lạnh buốt. Cô đã chịu đựng đám đàn ông thô lỗ đó quá đủ rồi, dù kết quả ra sao cô cũng phải bỏ trốn. Cô không thể làm tay sai cho bọn chúng được nữa.
Nhưng cô rất sợ tên lão đại cầm đầu kia, tuy rằng cô mang ơn hắn vì đã cứu cô khỏi bầy chó hoang nhưng hắn cũng đối xử với cô không khá là bao, mỗi lần làm việc không đúng ý hắn cô sẽ bị roi điện dày quất đến ứa máu, đã nhiều lần cô bị giáng xuống những bạt tai như muốn chết đi sống lại.
Đỉnh điểm là lần đó trong một lần tẩu thoát hụt, cô bị hắn đánh đến mức sống dở chết dở. Nhưng điều khiến Dương Mẫn thắc mắc chính là, hắn vậy mà phá lệ bế cô vào bệnh viện cấp cứu!
Lần đó, không biết thực hay mơ Dương Mẫn phát hiện tên lão đại đó ngồi bên giường bệnh nhìn cô chằm chằm không chớp mắt, mà ánh mắt của hắn trông còn cực kỳ… phức tạp!
Lần tẩu thoát hụt đó đã từ rất lâu, sau khi Dương Mẫn xuất viện ra về cô lại bị đối xử một cách thô lỗ không khác gì trước kia. Chỉ có điều tên lão đại lại trở nên rất kỳ quặc, hắn thường xuyên né tránh cô, hắn cũng ít lui về khu nhà hoang hơn. Dương Mẫn không biết hắn đi đâu, làm gì, hoặc hơn hết chính là cô không quan tâm hắn sống hay đã chết.
Nếu hắn chết, hoặc là cô sẽ được giải thoát, hoặc là cô sẽ bị đám đàn em của hắn làm nhục!
Đối với tên lão đại này, tâm tình Dương Mẫn luôn cảm thấy vô cùng phức tạp.
Đang mải suy nghĩ, sau lưng truyền đến tiếng bước chân mỗi lúc một gần, Dương Mẫn sợ hãi co rụt cơ thể, cắn chặt môi gắt gao, ngón tay cô như muốn bị cô bứt ra, tim cô theo nỗi sợ mà đập dồn dập, cô biết nguy hiểm đang ở rất gần!
Trước khi có ý định bỏ trốn cô đã hưng phấn nghĩ đến cuộc sống tự do ngoài kia, nghĩ đến không còn cảnh phải trốn chui trốn lủi trong những nơi ẩm mốc cùng một đám đàn ông lúc nào cũng nhìn cô với đôi mắt thèm khát, cô sẽ không còn cảnh phải ăn cơm thừa của bọn chúng, cũng không còn phải từng ngày giặt một đống đồ hôi hám của đám đàn ông, không còn bị sỉ nhục, làm cánh tay sai cho bọn chúng. Nhưng bây giờ trong tâm trí cô là chằng chịt nỗi bất an và sợ hãi!
Nếu lần này cũng là hụt, vậy thì chính cô sẽ tự kết liễu đời mình!
“Mẹ kiếp!” Tên đầu trọc chống hai tay, nhổ mạnh một ngụm nước bọt xuống đất.
“Nhị ca chắc chắn con nhỏ đó không thể chạy nhanh như thế được. Nó trốn ở đâu đây thôi.”
“Chia nhau đi tìm cho tao! Bất kể thế nào cũng phải đưa nó về đây!”
“Dạ dạ.” Đám thuộc hạ chia nhau đi tìm tứ phía.
Dương Mẫn lúc này chỉ thầm mong ông trời có mắt mà nhìn xuống giúp mình.
Chừng hai mươi phút sau, thấy bên ngoài không còn tiếng động nữa Dương Mẫn len lén chạy về phía bìa rừng.
Nơi này chưa được tu sửa nên đèn đường đã hỏng nhiều chỗ, Dương Mẫn vừa chạy vừa nhìn phía sau cảnh giác.
Đúng lúc này, một chiếc xe lái về phía này, ánh đèn xe chói mắt chiếu vào mắt cô, Dương Mẫn cảm giác như trời đã giúp mình. Lúc này cô quyết định…
Đón xe!
Tài xế nhìn phía trước có một cô gái thì nhất thời giật mình.
Trông cô gái kia rất tội nghiệp, thân hình gầy gò, đầu tóc rũ rượi, bộ quần áo trên người chỗ rách chỗ lành, nhưng đều bẩn cả. Cô gái đang giơ tay vẫy xe, dáng vẻ trông vô cùng hoảng sợ và cầu cứu.
“Lão gia, phía trước có người muốn đón xe.” Sau đó lại bổ sung: “Là một cô gái.”
Ở ghế sau, một người đàn ông trung niên lẳng lặng ngồi đó, âu phục thẳng thớm, khuôn mặt lạnh tanh.
Người đàn ông hơi nhướng mắt lên nhìn, tuy đã bắt đầu bước vào tuổi xế chiều nhưng ông ta vẫn toát lên vẻ quyền quý, mỗi cử chỉ động tay nhấc chân đều cho thấy danh gia vọng tộc.
Nghiêm Cẩn Văn nhìn cô gái phía trước đang gắt gao vẫy tay.
“Lại gần xem thế nào.”
“Dạ lão gia.”
Người tài xế lái xe đến bên cạnh Dương Mẫn. Từ sâu trong đáy lòng cô bùng lên một ngọn lửa hy vọng to lớn.
Khung cảnh lúc này vô cùng yên ắng, tiếng các động vật hoạt động về đêm mỗi lúc một lớn hơn, cả một đoạn đường lớn chỉ có ánh đèn pha từ chiếc xe thương gia dài.
Dương Mẫn lấy hết can đảm gõ nhẹ cửa xe.
Người tài xế tốt bụng hạ cửa xe xuống.
“Này cô gái, đêm muộn thế này cô muốn chạy vào rừng làm gì vậy?”
“Xin chú giúp cháu, cháu bị một lũ côn đồ đuổi bắt.”
Người tài xế nghe vậy thì ánh mắt càng thêm thương hại, ông ta nói gì đó với người đàn ông phía sau.
Cửa kính phía sau từ từ hạ xuống, Dương Mẫn nhìn thấy người đàn ông này thì vô cùng hoảng hốt, người này mặt mày vô cùng sắc lạnh, khí thế đặc biệt lớn. Mặc dù nhìn qua ông ta đã lớn tuổi nhưng trên người vẫn toát ra phong phạm vương giả.
Nghiêm Cẩn Văn đánh giá cô gái bên ngoài từ đầu tới chân, cuối cùng vẫn cho cô một cơ hội.
“Muốn tôi giúp cô?”
Dương Mẫn nghe vậy thì mừng muốn chảy nước mắt, cô gật đầu lia lịa.
“Hừ lên xe.” Nghiêm Cẩn Văn khuôn mặt vẫn lạnh đến đáng sợ, cũng không liếc nhìn cô thêm nữa mà kéo cửa xe lại.
Người tài xế cũng mừng rỡ theo cô, hiếm thấy lão gia giúp đỡ một người như vậy, đây là lần đầu tiên.
“Cô gái, nhanh lên xe đi nếu không lão gia sẽ đổi ý.”
Dương Mẫn lại gật đầu chạy vòng qua bên kia mở cửa xe ra.
Đây là lần đầu tiên cô được ngồi trong chiếc xe hiện đại như vậy, thậm chí trong tưởng tượng của cô một chiếc xe tốt cũng chỉ là một chiếc xe không thường xuyên bị hư như chiếc xe cà tàng của lão đại côn đồ kia mà thôi.
Nhưng chiếc xe này vô cùng rộng lớn, thiết kế xa hoa, đèn vàng khiến cô cảm thấy như một ngôi nhà ấm áp, cô cảm giác như mình là vị tiểu thư quyền quý nào đó được sống trong nhung lụa. Nhưng khi nhìn xuống bộ đồ rách nát trên người mình khiến nó đưa cô trở về với thực tại, cô chỉ là con nhóc côn đồ đầu đường xó chợ may mắn được cứu giúp, cô còn chẳng biết cuộc đời cô rồi sẽ đi đâu về đâu.
Bên này, đám côn đồ không tìm được Dương Mẫn đang vô cùng tức tối.
“Nhin ca bọn em đã tìm mọi ngõ ngách nhưng vẫn không thấy con nhãi đó.”
“Đúng đấy nhị ca, không lẽ nó có kỹ thuật tàng hình cao siêu nào chúng ta không biết?”
Trên người bọn chúng là mồ hôi nhễ nhại, toả ra mùi hương ẩm mốc xen lẫn mùi da thịt khó ngửi vô cùng.
“Tàng hình cái mẹ mày! Im miệng hết cho tao! Mẹ nó! Một lũ ngu xuẩn, chỉ là một ả đàn bà thôi cũng để nó chạy trốn. Bọn mày còn có mặt mũi nói chuyện với tao hả?” Tên được gọi là lão nhị đại hung tợn gầm lên.
Trong một xưởng cũ đổ nát, ẩm mốc, tới cái giường cũng không có này từng là nơi ở suốt năm năm của Dương Mẫn. Nơi này chỉ toàn là gạch đá, những vật dụng bị người ta bỏ đi, nơi này như ổ chuột đối với phố thị phồn hoa ngoài kia của Tô Châu.
Mấy tên đàn em nghe vậy thì đồng thời quỳ rạp xuống.
“Nhị ca là bọn em làm không tốt, xin nhị ca muốn đánh muốn giết gì cứ mặc.”
“Hừ một lũ ăn hại. Cút hết đi! Để xem đại ca về xử lý các ngươi thế nào!” Tên đàn ông béo núng nĩnh lỗ mãng phá vỡ sự yên lặng vốn có của khu đất hoang. Hắn đá đổ cái bàn bị người ta vứt bỏ bên cạnh, leo lên nền xi măng nằm ngủ.
Đám thuộc hạ nhìn nhau rồi len lén đi chỗ khác, bọn chúng nhất định phải bắt được Dương Mẫn, vì cô mà bọn chúng bị chửi thảm hại!
Trong xe im ắng đến kì dị, người đàn ông phía bên kia vẫn luôn nhắm mắt không để ý đến cô. Người tài xế tuy vô cùng rất muốn hỏi về hoàn cảnh của cô, ví dụ như tại sao cô lại có dáng vẻ thảm hại thế này, tại sao cô bị đám côn đồ kia muốn đuổi bắt, nhưng ông ta không dám mở miệng sợ làm phiền đến lão gia nghỉ ngơi.
Chiếc xe đi một quãng đường khá xa mới dừng lại trước một ngôi biệt thự lớn. Vừa thấy chiếc xe cánh cửa ngôi biệt thự đã được người gác cổng mở sẵn.
Ngôi biệt thự lớn nằm trong một mảnh đất cách biệt với phố thị bên ngoài, hai bên là những hàng cây lá kim cao vút, ngôi nhà lọt thỏm ở giữa như ngôi nhà của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích.
Ngôi biệt thự màu xám càng tăng thêm vẻ u ám vốn có, không khí ở đây cũng đặc biệt khác thường, khiến cho người ta cảm giác bí bách khó thở.
Khi chiếc xe dừng lại tại gara người quản gia nhanh tay mở cửa, kính cẩn chào hỏi:
“Lão gia đã về!”
Người đàn ông gương mặt vẫn lạnh tanh.
“Dọn cho cô ta một phòng ngủ.”
Quản gia ngơ ngác, “cô ta” nào? Người tài xế thấy ông vẫn còn ngơ ngẩn thì có ý tốt chỉ chỉ vào xe.
Quản gia Âu thấy vậy thì mở cửa xe ra nhìn vào, quả nhiên có một cô gái đang ngồi bệt dưới sàn ôm gối.
“Này cô gái, đi theo tôi!”
Dương Mẫn biết bây giờ đâm lao thì phải theo lao thôi, cô đã cùng đường rồi không còn cách nào khác dù sao nếu không ở đây cô cũng chỉ có thể trốn chui lủi trong rừng như lúc bé, cô sợ cảm giác đó, cô không muốn ngủ trên cây cao từng đêm nghe tiếng chó sói hú nhau.
Dương Mẫn đi vào ngôi biệt thự, đôi mắt cô mở to hết cỡ, cô cảm tưởng như mình lạc vào thiên đường vậy, à không đúng chính xác hơn là một mê cung! Nơi này rộng lớn vô cùng, mỗi nơi đều được chạm khắc tỉ mỉ, bài trí vô cùng bắt mắt, chỉ sợ tới con muỗi không không thoát ra được.
Dương Mẫn lấy tay xoa xoa mắt, cô muốn xác nhận lại đây có phải là mình đang nằm mơ hay không. Nơi này quá đẹp, từ chiếc xe cho tới ngôi nhà cô chưa từng nghĩ mình sẽ có một ngày được chạm vào nhưng không ngờ hôm nay mọi việc đang xảy ra trước mắt.
Dương Mẫn vừa đi theo người quản gia vừa nhìn dáo dác xung quanh, đúng là quá tuyệt vời!
Cô được đưa tới một gian phòng dành cho khách ở tầng hai.
“Cô gái đây sẽ là phòng ngủ của cô.”
Người quản gia lại đi lên trước.
“Đây là gian phòng tiếp khách.” Sau đó lại đi lên bậc thềm. “Còn đây là giường ngủ của cô.” Sau đó lại mở một cửa phòng tiếp đó. “Đây là phòng để trang phục cho cô. Còn đây là phòng tắm,…”
Quản gia Âu giới thiệu một vòng thì dừng lại. Dương Mẫn ánh mắt long lanh nhìn căn phòng của mình, đây sẽ là phòng của cô sao? Cô sẽ được ở đây thật sao?
“Cô gái, tôi không biết Lão gia giúp đỡ cô vì lý do gì nhưng tôi phải nhắc nhở cô tuyệt đối không được phụ lòng Lão gia, nếu không chính cô sẽ phải chịu thảm hại.”
Dương Mẫn dù sao cũng không còn cách nào khác ngoài việc dựa dẫm vào người lão gia kia, với cô chỉ cần cho cô một nơi ngủ tốt, một cái bụng no là cô đều đồng ý.
“Vâng tôi hiểu.”
“Tôi là quản gia Âu của ngôi biệt thự này, từ trong ra ngoài đều do một mình tôi tiếp quản, sau này có gì không hiểu cô có thể hỏi tôi.”
“Tôi là… Dương Mẫn!”
Quản gia Âu trầm ngâm hồi lâu nhìn người con gái có vẻ ngoài kỳ quặc trước mặt, trong lòng thầm thắc mắc không hiểu lão gia dẫn cô ta về nhà là có mục đích gì.
Sau khi người quản gia rời đi Dương Mẫn vui vẻ đứng lên nhảy múa trên sofa, cô chưa từng nghĩ mình sẽ hạnh phúc đến vậy.
****
Sáng hôm sau, Dương Mẫn thức dậy lúc 6 giờ sáng vì cô đã quen với giờ giấc phải phục vụ cho đám côn đồ kia nên lâu dần hình thành thói quen.
Quản gia Âu thấy cô dậy sớm vậy thì nhất thời ngạc nhiên.
“Dương tiểu thư cô ngủ không ngon sao? Sao thức dậy sớm như vậy?”
Dương Mẫn xua tay: “Không có, tôi ngủ rất ngon chỉ là tôi đã quen dậy sớm chuẩn bị bữa sáng.”
Quản gia Âu cũng đã lớn tuổi, thấy cô hiểu chuyện như vậy thì cười hiền lành, thái độ ông ta dành chi Dương Mẫn sau một đêm đã hoàn toàn biến chuyển.
“Từ giờ Dương tiểu thư không cần như vậy nữa, cô cứ ngủ tới lúc nào cô muốn, nhưng phải thức dậy trước Lão gia chào hỏi ngài ấy một tiếng là được.” Câu cuối cùng quản gia Âu cố ý đè thấp giọng.
“Vâng.” Dương Mẫn biết rõ người đàn ông kia sẽ không hề đơn giản.
7 giờ sáng cuối cùng Nghiêm Cẩn Văn cũng thức dậy. Vừa vào tới phòng ăn liền thấy Dương Mẫn đang loay hoay được chị Vương dạy cách sử dụng các vật dụng.
Ông ta ngồi xuống bàn, mỗi một cử chỉ đều nho nhã thuần thục.
“Việc nấu ăn không phải là của cô.” Ông ta hờ hững nói.
Dương Mẫn không ngờ người đàn ông vào bếp từ lúc nào, cô khựng lại động tác trên tay.
“Chào buổi sáng lão gia!”
Nghiêm Cẩn Văn không trả lời cô.
Dương Mẫn cũng đã đoán được trước, cô không lấy làm lạ.
“Chỉ là chuẩn bị một bữa ăn, không có gì quá khó.”
“Tôi giúp cô chỉ để cô về đây nấu ăn cho tôi sao? Hừ đi theo tôi!” Thái độ trước sau của Nghiêm lão gia vẫn không để Dương Mẫn vào mắt.
Dương Mẫn đi theo ông lên thư phòng. Cô tiện tay đóng cửa lại. Căn phòng này bày biện chủ yếu là những quyển sách dày, màu gỗ trầm đen giúp người ta dễ tập trung vào công việc mà không bị phân tâm.
Căn phòng như phản chiếu phần nào tính cách của chủ nhân, thâm trầm và lạnh lẽo.
Tối nay đứa con trai đặc biệt không nghe lời của ông ta sẽ về đây. Hắn đã gần ba mươi tuổi nhưng chỉ chăm chăm vào sự nghiệp, không mong muốn vợ con khiến Nghiêm Cẩn Văn vô cùng lo lắng.
Người đàn ông quay lưng về phía Dương Mẫn, ánh mắt ông nhìn xa xăm bên ngoài cửa sổ.
“Tối nay cô phải làm giúp tôi một việc. Nhất định phải hoàn thành!” Hoàn thành ở đây nghĩa là phải đạt được kết quả tốt như ông mong muốn chứ không đơn giản chỉ là muốn cô làm xong việc.
“Tôi mang ơn lão gia không biết bao giờ mới trả hết, xin ông cứ việc căn dặn, mọi việc tôi đều cố gắng hoàn thành.” Những chuyện cực khổ nhất trên đời có gì cô chưa từng trải qua chứ, tới mức bây giờ thể xác này đối với cô trở nên rẻ mạt mà cô cũng không nhận ra.
“Tôi muốn cô dụ dỗ con trai tôi!” Nghiêm Cẩn Văn ánh mắt lạnh lùng nghoảnh lại nhìn cô.
Dương Mẫn ban đầu vô cùng sửng sốt sau đó là nỗi lên sự hồ nghi.
“Dụ dỗ đại thiếu gia? Ý ngài là…”
“Ngủ với con trai tôi.”
Dương Mẫn chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, bên tai ong ong như bị cả đàn ong vồ lấy. Cô ngủ với đại thiếu gia Nghiêm thị? Một người như cô cũng có thể tưởng tượng được chuyện này ngớ ngẩn thế nào.
Thấy cô vẫn đứng chôn chân như muốn hoá đá thì Nghiêm Cẩn Văn không hài lòng.
“Sao? Không đồng ý?”
Dương Mẫn lập tức xua tay.
“Không phải lão gia, chỉ là tôi cảm thấy mình không xứng đáng với đại thiếu gia.”
“Xứng hay không sau đêm nay sẽ rõ.” Nghiêm Cẩn Văn là không muốn cô được phép từ chối đây mà.
Suốt buổi sáng cho tới chiều Dương Mẫn vẫn ngồi ngoài ban công thở ngắn than dài, cô chưa từng làm những việc nhạy cảm nam nữ đó, cô thậm chí còn chưa mất nụ hôn đầu thì làm sao dụ dỗ đại thiếu gia đây…
Mặc dù lúc trước ở với đám đàn ông cô thường trốn vào một góc nhưng vẫn có thể nghe những tiếng ám muội ướt át của phụ nữ và đám đàn ông đó, những lúc như thế cô chỉ có thể lấy bông nút chặt lỗ tai mình lại.
Nhưng cô cũng chỉ là nghe qua thôi, cô cũng chưa từng trực tiếp chứng kiến hay thử nghiệm mà..
***
Màn đêm lẳng lặng tràn xuống.
Ánh trời đêm phủ lên ngôi biệt thự bầu không khí bí ẩn, màu xám thuần như hợp làm một với trời đêm.
Sắc hồ xanh thẳm phản chiếu những ngọn đèn tường của ngôi biệt thự.
Ngôi biệt thự như cung điện hoàng gia, ngay cả vách tường cũng được chạm trổ gỗ đào trân quý, thông qua cửa sổ sát đất, bóng đêm quyến rũ mê hoặc đến kỳ lạ. Trong không khí ngoài mùi hoa còn có mùi thức ăn và mùi rượu vang lan toả, mọi thứ đều đặc biệt chuẩn bị để đón người chủ thật sự của nơi đây.
Trên trần nhà đèn chùm pha lê gắt gao chiếu sáng, từng chiếc ghế sofa được xếp ngay ngắn bên bàn gỗ hồ đào, đơn giản mà tao nhã lịch sự do các chuyên gia hàng đầu lựa chọn. Gạch lát cũng được tuyển chọn là vật liệu quý của Châu Âu, màu vàng ánh kim, cộng thêm nền vàng từ chiếc đèn chiếc xuống nhìn từ xa như thể phát ra ánh sáng như ngọc, kiến trúc làm người ta nảy sinh cảm giác trang nghiêm.
Ngôi biệt thự chào đón chủ nhân thật sự, một bữa tiệc tuy không quá lớn nhưng có thể thấy được bài biện cẩn trận tỉ mỉ vô cùng.
Hoa tươi bốn màu trải đầy đại sảnh, trên nền thuỷ tinh trơn bóng ánh lên ánh sáng nhẹ nhàng. Tất cả những món ăn trong bữa tiệc đều được chọn từ “Sách dạy nấu ăn hoàng gia.” Đầu bếp đều là những người có tiếng tăm trên thế giới.
Dương Mẫn từ trên cao nhìn mọi thứ xung quanh đến hoa cả mắt, cô cảm thấy mình như trở thành người hạnh phúc nhất trên đời này.
Trên bàn ăn bày đủ những món lừng danh nổi tiếng do các đầu bếp hàng đầu làm, ngoài ra trên bàn còn có rất nhiều loại rượu khác nhau, toàn là những thứ đắt đỏ.
Âm nhạc truyền đến từng ngõ ngách trong biệt thự lớn.
Gió nhẹ thổi qua, cởi ra sự xa hoa, từng cánh hoa tươi mang theo mùi thơm ngát bay khắp đại sảnh quẩn quanh bên chóp mũi Dương Mẫn, một cảnh đẹp nhưng xa vời.
“Dương tiểu thư, cô mau vào phòng đi đừng để Nghiêm thiếu gia thấy sẽ không hoàn thành tốt nhiệm vụ Lão gia đã giao cho cô.” Quản gia Âu âm trầm cất tiếng lo lắng.
Dương Mẫn rất muốn cùng hoà mình vào bữa tiệc nhưng cô biết thân phận của mình là không thể. Tối nay cô không quên nhiệm vụ trọng đại của mình, đó là dụ dỗ đại thiếu gia Nghiêm thị!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play