[ Cực Hàng ] Hối Hận Muộn Màng
Chap 1
Trương Cực (anh)
/đập mạnh xuống bàn cậu, giọng đầy chế giễu/ Mày làm gì mà ngồi co ro như con chuột vậy? Nhìn chướng mắt quá
Tả Hàng (cậu)
/giật mình,tay siết chặt sách/
Tả Hàng (cậu)
Tớ… chỉ đang đọc sách thôi
Trương Cực (anh)
/cười khẩy, giật quyển sách khỏi tay cậu, giơ lên cao/
Trương Cực (anh)
Đọc sách? Mày tưởng đọc sách là có thể đổi đời hả? Loại như mày có đọc bao nhiêu cũng chỉ là đồ vô dụng thôi
Cả lớp bật cười hùa theo. Một vài người nhìn cậu với ánh mắt thương hại nhưng không ai dám lên tiếng. Ai cũng biết chọc giận Trương Cực là một sai lầm lớn.
Trương Cực (anh)
/nhìn quyển sách trong tay, nhíu mày/ Cái quái gì đây? Toán cao cấp? Mày định làm giáo sư hả?
Trương Cực (anh)
/Xé một góc trang sách, cười đầy khiêu khích/
Tả Hàng (cậu)
/hốt hoảng/ Đừng! Cậu đừng làm vậy
Nhưng anh chỉ cười, tiếp tục xé từng trang một cách chậm rãi. Mỗi âm thanh giấy rách như một nhát dao cứa vào lòng cậu.
Tả Hàng (cậu)
/giọng run/ Tớ xin cậu... đừng phá sách của tớ…
Trương Cực (anh)
Muốn tao dừng lại? Được thôi
Anh đột ngột túm lấy cổ áo cậu, kéo mạnh khiến cậu va vào bàn
Trương Cực (anh)
Nhưng đổi lại, mày phải quỳ xuống xin tao
Mặt cậu tái nhợt. Cậu siết chặt nắm đấm, môi mím chặt đến trắng bệch. Cậu không muốn quỳ. Cậu không thể quỳ. Nhưng… cậu cũng không muốn quyển sách của mình bị xé nát thêm nữa
Tả Hàng (cậu)
/ngập ngừng/ Cậu… có thể trả sách lại cho tớ không?
Trương Cực (anh)
/nhếch mép, buông tay đầy thô bạo khiến cậu suýt ngã/
Trương Cực (anh)
Tao thay đổi ý định rồi. Thứ rác rưởi này có giữ lại cũng chẳng để làm gì
Nói rồi, anh ném quyển sách xuống đất, giẫm lên nó một cách không thương tiếc.
Cậu chết lặng nhìn quyển sách của mình bị giẫm nát dưới chân Trương Cực. Cậu muốn nhặt nó lên nhưng hai chân như đóng băng tại chỗ
Trương Cực (anh)
/uy hiếp/ Nhớ lấy, đừng xuất hiện trước mặt tao nữa
Nói xong, anh đút tay vào túi quần, bước ra khỏi lớp như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra
Cậu vẫn đứng đó, lặng lẽ cúi xuống nhặt quyển sách của mình. Những trang giấy bị xé, những vết bẩn do giày dẫm lên, tất cả đều in hằn trong tim cậu
Chap 2
Mấy ngày sau, cậu vẫn giữ thái độ im lặng, cố gắng tránh xa anh nhất có thể. Nhưng né tránh không có nghĩa là không bị bắt nạt
Hôm nay, tiết thể dục diễn ra trên sân bóng rổ. Học sinh tụ tập theo nhóm, một số chơi bóng, số khác đứng xem. Cậu lặng lẽ ngồi một góc, ôm đầu gối, mắt chăm chăm nhìn xuống nền đất như muốn biến mất khỏi thế giới này
Nhưng thế giới của cậu không bao giờ yên bình được lâu.
Trương Cực (anh)
/vỗ mạnh vào vai cậu, giọng trêu chọc/
Trương Cực (anh)
Này chuột nhắt. Ngồi lì ở đây làm gì? Sợ người ta phát hiện mày vô dụng à?
Cậu giật mình, theo phản xạ muốn đứng lên nhưng anh đã nhanh hơn, túm lấy cổ áo cậu kéo dậy
Tả Hàng (cậu)
/lắp bắp/ Tớ… tớ không có…
Trương Cực (anh)
Mày không có gì? Không có năng lực? Không có giá trị? Hay không có tư cách đứng trước mặt tao?
Những tiếng cười xung quanh vang lên. Một số bạn học nhìn cảnh tượng này với vẻ thích thú, một số khác thì chỉ cúi đầu im lặng
Tả Hàng (cậu)
Cậu… có thể đừng làm vậy không? /ngẩng đầu lên/
Anh sững lại một giây. Không phải vì câu nói của cậu, mà vì ánh mắt ấy, ánh mắt dù yếu ớt nhưng vẫn cố gắng chống cự
Nhưng ngay sau đó, anh bật cười, buông tay ra đột ngột làm cậu loạng choạng ngã xuống đất.
Trương Cực (anh)
/cười nhạt, nhấc chân đá nhẹ vào cậu/ Tao làm gì là quyền của tao. Mày không có quyền yêu cầu tao dừng lại
Tiếng cười xung quanh ngày càng lớn hơn. cậu siết chặt tay, bàn tay cậu run lên vì uất ức nhưng vẫn không dám phản kháng.
Tả Hàng (cậu)
Tớ xin cậu… đừng chạm vào tớ nữa
Trương Cực khựng lại. Một cơn khó chịu dâng lên trong lòng. Anh không thích cách cậu nói câu đó, cũng không thích ánh mắt cậu lúc này như thể chỉ cần anh chạm vào thêm một lần nữa, cậu sẽ biến mất khỏi thế giới này vậy
Nhưng rồi anh nhanh chóng gạt bỏ cảm giác kỳ lạ đó.
Trương Cực (anh)
/quay người đi/ Tao muốn chạm hay không là chuyện của tao. Mày không có quyền ra lệnh
Nói rồi, anh bước đi, để lại Tả Hàng ngồi co ro trên sân, đôi mắt rũ xuống, che giấu những cảm xúc bị dồn nén tận đáy lòng.
Chap 3
Buổi chiều, trời âm u, báo hiệu cơn mưa sắp đến. Tả Hàng lặng lẽ thu dọn sách vở, đợi mọi người trong lớp rời đi hết mới đứng dậy. Cậu không muốn chạm mặt Trương Cực, không muốn bị lôi ra làm trò cười nữa.
Nhưng ông trời hình như không đứng về phía cậu.
Khi cậu vừa đeo cặp lên vai, Trương Cực từ cửa bước vào, trên tay cầm một lon nước ngọt, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua cậu.
Trương Cực (anh)
Mày còn chưa về?
Tả Hàng (cậu)
Tớ đang chuẩn bị đi /nhỏ giọng/
Trương Cực (anh)
/nhếch môi, tiến lại gần/ Chưa có lệnh của tao, mày nghĩ mày đi được à?
Tả Hàng (cậu)
/siết chặt quai cặp/ Cậu… cậu muốn gì nữa?
Trương Cực không trả lời ngay. Anh đặt lon nước xuống bàn, sau đó bất ngờ giật cặp của cậu, kéo mạnh đến mức dây đeo trên vai cậu tuột ra.
Trương Cực (anh)
Để xem… mày có gì nào /nhìn vào cặp/
Tả Hàng (cậu)
/hoảng hốt, vội đưa tay giật lại/ Đừng! Trả lại tớ
Nhưng anh cao hơn, khỏe hơn, dễ dàng đẩy cậu ra. Anh lục cặp, lấy ra một quyển sổ nhỏ, lật nhanh vài trang. Trong đó là những dòng chữ ngay ngắn, ghi chép bài giảng và một vài nét vẽ nguệch ngoạc
Trương Cực (anh)
/nhướng mày, bật cười/ Mày còn vẽ linh tinh nữa à? Đây là gì? Nhìn như vẽ truyện tranh vậy
Cậu tái mặt, vội nhào tới giật lại quyển sổ. Nhưng anh phản ứng nhanh hơn, giơ cao nó lên.
Tả Hàng (cậu)
/giọng gấp gáp/ Cậu trả lại tớ đi! Đừng xem nó
Trương Cực thấy phản ứng này, càng cảm thấy thú vị. Anh mở thêm vài trang nhưng khi nhìn thấy nét vẽ trong đó, nụ cười trên môi anh cứng lại
Anh đang đứng trên sân bóng, anh đang ngồi đọc sách, anh đang tựa lưng vào tường nhìn xa xăm. Từng nét vẽ đều tỉ mỉ, như thể người vẽ đã quan sát anh rất lâu.
Bàn tay Trương Cực khựng lại. Anh chậm rãi nhìn cậu, ánh mắt tối lại.
Trương Cực (anh)
Mày vẽ tao?
Cậu tái mặt, môi mấp máy nhưng không nói được gì.
Trương Cực (anh)
/bước đến gần hơn, ghé sát mặt cậu/ Mày thích tao à?
Câu hỏi đột ngột khiến cậu như bị sét đánh trúng. Cậu lắc đầu liên tục, mặt đỏ bừng vì hoảng sợ.
Tả Hàng (cậu)
/hoảng loạn/ Không… không phải! Tớ chỉ… chỉ tiện tay vẽ thôi…
Anh nhìn chằm chằm vào đôi mắt đầy lo lắng của cậu. Một cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng anh nhưng rất nhanh, anh gạt phắt nó đi.
Anh ném quyển sổ xuống đất, giẫm mạnh lên bìa.
Trương Cực (anh)
/cười nhạt, giọng khinh thường/ Đừng có đụng vào tao nữa. Tao ghê tởm mấy đứa như mày
Trái tim cậu như bị bóp nghẹt. Cậu cúi người nhặt lại quyển sổ, đôi mắt đỏ hoe nhưng không nói gì.
Cơn mưa ngoài trời bắt đầu rơi, từng hạt nước nhỏ tí tách trên cửa kính.
Cậu siết chặt quyển sổ trong tay, cúi đầu thật thấp.
Tả Hàng (cậu)
" Tớ… không có đụng vào cậu. Nhưng tại sao… cậu cứ muốn dẫm đạp lên tớ như vậy? "
Download MangaToon APP on App Store and Google Play