Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Gia Tiên Họ Nguyễn

Chương 1

Tháng chạp năm ấy, tuyết trời bắt đầu bước vào buổi đầu đông, từng cơn rét căm căm như cắt da cắt thịt dán xuống cùng làn mưa phùn đầy ẩm ướt kéo theo vô số hồi sương lạnh bao quanh làng Đại Nam vốn đã âm u, thanh lãnh.
Bầu trời khi ấy đã bắt đầu ngã dần sang ánh tím, loang lỗ từng hồi đen xám pha lẫn vào nhau tạo thành bức tranh vang dội nơi đồng quê bạc ngàng, tiếng bìm bìm vang vọng nơi đồng quê cũ kĩ pha lẫn chút âm u lại cơ hồ mang theo từng hồi ai oán trãi dài khắp từ đầu làng đến cuối ngõ.
Chợt, Tiếng ai oán từ đâu bỗng rít lên thật cao rồi ngưng bặt đi, tiếp sau đấy là một hồi thanh tịnh kéo dài. Nhưng chưa an tĩnh được bao lâu tiếng thét gào đầy khổ ải kia lại lần nữa vang lên, không giống như lần rít gào trước đó, tiếng oán than vừa rồi tựa hồ như nhỏ hơn lại càng giống có kẻ đương cố chèn nó xuống hơn.
Ẩn sau rừng tre xanh rậm rạp nơi cuối làng, thằng Tỵ gia đinh nhà Họ Nguyễn vừa chạy thất tha thất thiểu vừa bán sống bán chết mà gào lên đầy hoảng sợ. Vẻ như nó vừa gặp chuyện gì ghê sợ lắm, mặt nó cắt chẳng còn giọt máu miệng cứ gào lên xin tha miết,
Một lúc lâu chạy cũng chẳng chạy nổi nữa nó bổng quỳ rạp xuống nắm mồ bên cạnh cái mương sau nhà ông hội mà vái lạy, miệng nó lẩm bẩm mãi gì đó rồi dập đầu, dập mãi, nó dập đến ứa cả máu, trán cũng bị nó đập đến cả thịt da hoà vào nhau trở thành mớ chất lỏng đặc sệt nhầy nhụa chảy xuống nền đất ẩm.
Cùng lúc đó, từ con mương nơi thằng Tỵ đương dập đầu trồi lên một bàn tay trắng bệch cùng cái đầu nhầy nhụa mớ chất lỏng tanh tưởi, bàn tay kia vươn đến nắm chặt lấy chân thằng Tỵ làm nó ré lên oan oản rồi lại dập đầu liên tục xin tha
Gia đinh
Gia đinh
Tỵ : Tha...tha cho tao đi....tao không cố ý hại mày....mày tha cho tao đi....tao lạy mày...tao van mày...tha cho tao đi // vái lậy liên tục //
Thằng Tỵ gào lên liên tục lời van nài, nhưng cánh tay đặt trên đặt trên người nó kia chẳng những chẳng buôn mà còn cấu chặt hơn vào chân nó, cái đầu người con gái kia trồi lên khỏi mặt nước lăn lông lốc đến chỗ nó đương vái lạy, đôi mắt thứ đó mở to lộ ra tơ máu đỏ ngạch cùng lũ dòi bọ chi chít đương ngấu nghiến đôi con ngươi kia. Tóc thứ đó bết rệt dính chặt vào nhau, khắp khuôn mặt là mớ chất lỏng đầy tanh tưởi cùng mùi thối rữa của xác thịt lâu ngày, thằng Tỵ thất kinh hồn vía chỉ biết ngồi bệt xuống nền đất mà ú ớ chẳng nên câu, chợt, cái đầu kia bổ nhào vào người nó cấu xé muốn kéo nó xuống mương cùng, thằng Tỵ hoảng quá vội thụt người về sau lại chẳng hay phía sau là cái lưỡi cày đương nhắm thẳng vào bụng nó.
Rồi, xoẹt lưỡi cày mổ ngang bụng nó tạo thành một đường cong sâu hoắm cắt vào tận lục phủ ngũ tạng nó, ruột nó bị cắt thành hai mảnh lồi hẳn ra bên ngoài, bên trong bụng là máu me be bét ngay cả gan, thận cũng bị cái lưỡi cày bén ngót gọt một đường lồi cả ra ngoài. Mắt nó long lên sồng sộc hai tròng mắt mở to, cái miệng ngậm đầy máu giờ phút này đang há to máu cũng theo đó chạy xuống cần cổ pha với máu thịt trở thành một mớ nhầy nhụa kinh tởm.
Đêm mồng 1 tháng chạp rạng sáng mồng hai, cả xóm tủa ra đi làm ruộng làm nương chẳng ai hay biết, thằng Tỵ người ở nhà ông hội đồng Nguyễn bỏ mạng nơi mương nước cái Lượm từng tự vẫn. Xác thằng lượm cũng không cánh mà bay sau đêm đó, tầm 3-4 ngày sau người ta mới rõ tối đó chẳng những có tiếng ai oán của đàn bà mà còn có tiếng gào thét vang xin của thằng Tỵ khỏi thứ quỷ dữ vốn nên ngủ yên nơi làng Đại Nam hàng ngàn năm về trước.
Nơi mương nước thằng Tỵ bỏ mạng đêm hôm đó không lâu sau này mọc lên một bụi tử nguyệt, đoá hoa kia nở rộ đỏ rực tựa hồ được rót lên dòng máu tươi ngon nhất, nó cứ thế đứng mọc dại tại nơi mương nước cũ kĩ, lấy thân thằng Tỵ làm phân bón, lấy máu thằng Tỵ làm thức uống dinh dưỡng nuôi sống bản thân.
15 tây tháng chạp, Gia can họ Nguyễn từ Sài Thành trở về, vừa hay phát hiện gia đinh trong nhà bớt đi một thằng Tỵ, lạ hơn là cái mương nước vốn chẳng cây nào sống được cho cam giờ lại mọc lên khóm hoa tử nguyệt đỏ rực đầy mị hoặc.
Ông bà Hội cũng chẳng nghĩ nhiều, chỉ biết mỗi tổ mất cha nó 5 hào thằng Tỵ còn nợ, thế mà bây giờ nó lại giở thói trốn đi, thật là tức đến chết không cơ chứ.
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Má nó!!! Thằng ôn đó chạy rồi chết quách đi, để ông tìm được ông băm thây mày ra cho chó ăn // Đập chén nước chè xuống bàn //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Ông bớt giận, ông xem nó chạy cũng chạy đi rồi...ông ở đây giận chỉ tổ hại thân, chi bằng ông kêu đám gia nhân qua nhà nó, đem con em gái nó về đây hầu cho cái nhà này // đi đến cạnh ông Hội mà giảo hoạt //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Bà nói phải, BÂY ĐÂU đi sang nhà thằng Tỵ lôi con Mường về đây cho ông // ra lệnh //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Ông xem...con Mường chẳng có phước mặt thì bị hủy dung...ông coi kêu đám gia đinh trong nhà sắp xếp cho nó ra sau nhà mà làm công, trừ nợ xong rồi thả nó về // hiền dịu //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
" Cái Mường năm nay vừa hay mười tám lại ở độ trăng tròn, sinh khắc thuần âm chẳng phải là trong hoạ được phúc vớ phải vật bảo sao " // hướng mắt về bàn thờ gia tiên //
Con Hầu
Con Hầu
Bẩm ông, bẩm bà có ông địa điền nhà họ Hoàng cầu gặp ạ // chạy thất thiểu vào nhà //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Hửm ? ông ta trước nay có bao giờ thấy nơi đây ? Sao hôm nay lại vừa hay cầu gặp ? Ông mời vào xem sao ông nhé // nhìn ông mỉm nhẹ //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Cứ theo ý bà bây, gọi ông ta vào đây // khẽ chạm vào tay bà Hội //
_________________________
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Gia tiên nhà Nguyễn chính thức ra mắt với chap đầu tiên " Làng Đại Nam, gia can nhà Nguyễn "
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
đây là câu chuyện kinh dị được chính tác giả nghĩ ra và viết, yếu tố máu me ghê rợn rất nhiều mong lưu ý ạ
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
giờ thì cảm ơn mọi người đã ghé, ngủ ngonnnnn yêu ạ

Chương 2

Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Cứ theo ý bà bây, gọi ông ta vào đây // khẽ chạm vào tay bà Hội //
Gia đinh
Gia đinh
Dạ ông // nhanh nhảu chạy đi gọi ông vào //
Gia đinh
Gia đinh
Dạ ông, mời ông đi lối này // chìa tay về phía trước ý bảo ông theo mình //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Cảm ơn cậu // lịch thiệp //
Nhoáng cái, ông phú hộ đã được thằng Ất gia đinh trong nhà họ Nguyễn dẫn đến trước mặt ông hội đồng. Đứng trước người đàn ông nọ ông chẳng có vẻ gì là sợ hãi cho cam, nhưng không vì thế mà ông kém đi một ít lòng phòng bị của mình dành cho người đối diện mà hơn thế ông còn nâng cao phòng bị hơn, cung kính cũng hơn hẳn vài phần lúc ban đầu khi đương bước vào căn biệt phủ này.
Trước mặt ông giờ phút này hiện lên thân ảnh một người đàn ông trạt tuổi mình, nhưng vẻ như người nọ vẫn còn đôi chút khí huyết xuân trào, vẻ mặt tươi tắn hơn hẳn ông, bên thân người nọ là chiếc áo dài gấm màu xanh xẫm tôn lên khí chất uy phong lẫm liệt cùng đôi mắt thăm sâu tựa hồ lưỡi dao sắc bén. Xong, đôi mắt kia chẳng hiểu vì đâu mà gọt qua ông một lượt đầy lạnh lẽo khiến ông vô thức mà cúi người chào hỏi đôi câu đầy chân thành.
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Chào ông Hội // cung kính, phải phép //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Mời ông ngồi, đừng khách sáo dẫu đâu cũng là người một nhà // Cười tươi //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Chẳng hay hôm nay ông Phú Hộ tại sao lại có dịp ghé qua nhà ông Hội Đồng này đây ạ // Ngoài cười trong không cười mà nói chuyện với ông //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Cũng không giấu gì ông Hội, hiện là tôi đang muốn có miếng đất phía Tây sau khu Vịnh Bắc Giang mà ông vừa thầu được hôm trước // vào thẳng vấn đề //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Chẳng hay ông Hội đây có thể buôn tay tha cho tôi mảnh đất này không ? // Cười nụ cười công nghiệp //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Thật tiết quá, mảnh đất đấy tôi còn định để lại cho cậu út nhà mình, dẫu sao hắn cũng lớn cũng nên cầm một ít phòng thân // từ chối ông //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Thật ngại quá, ông liệu có thể chiếu cố không ? Tôi có thể lấy mảnh đất phía Nam của khu Trung Sơn ra đổi với ông // đề nghị //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Tôi cũng thú thật với ông, chẳng phải làm khó gì chỉ tổ mỗi nhà tôi có mỗi cậu con út này là tôi thương, tôi quý nhất, chỉ muốn cho hắn có cái cầm tay lại gần mình cho dễ qua lại nhớ thương ấy mà
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Chứ phải thằng Hai con Ba nhà này là tôi thư cho ông rồi, ông chịu khó hiểu cho tôi // cười mỉm đầy mỉa mai với ông //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ông- // tức giận //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Tôi có thể làm mọi thứ ông muốn, chỉ mong ông có thể buôn tay thư cho tôi mảnh đất nọ, ông không thể sao ? // nén giận mà tiếp lời ông Hội //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Cũng không phải là không thể, chỉ là tôi e chuyện này ông không bằng lòng thôi // cười tươi//
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ông cứ nói, tôi nhất định sẽ đáp ứng ông // cung kính //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Tôi nghe bảo, nhà ông có cô con gái đến độ xuân xanh, chi bằng ông để nó qua hầu hạ thằng út nhà tôi, may ra tôi có thể nương tay cho ông // cười //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ông- // cả kinh //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ông không thể hại đời con gái tôi như thế- // bị ngắt lời //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Tôi cũng không bảo nó qua đây làm *hầu nữ ông gắp làm gì ? // ngắt lời ông //
* hầu nữ ở đây có nghĩa là tình một đêm ở hiện đại, là người con gái đó qua trao lần đầu hoặc phải hầu hạ người con trai nọ, có thể là một lần hoặc nhiều lần
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Ý tôi ở đây...là chi bằng ông gả nó cho thằng út nhà tôi xem, dẫu sao cũng thành người một nhà chẳng nhẽ tôi lại so đo với ông một mảnh đất hay sao // cười //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ông.....tôi sẽ suy nghĩ thêm về việc đó...// ngập ngừng //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Suy nghĩ gì chứ, ông lại khéo lo, nó gả cho nhà tôi thì sẽ có bao nhiêu cực khổ ? huống hồ là dâu út tôi sẽ nỡ để nó bị gì sao
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Nhưng- // lưỡng lự mãi chẳng dứt //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Cứ vậy đi, 25 tây tôi ắt sẽ cử người đến bàn chuyện cưới xin // cười //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Còn mảnh đất kia, đều phụ thuộc vào con gái ông cả, nếu nó ngoan ngoãn thì nó sẽ là của ông bằng không....// bỏ nửa //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Ông hiểu chứ nhỉ ? Ông phú hộ~ // cợt nhả //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Bây đâu, mời ông phú hộ về nhà // gọi người //
Gia đinh
Gia đinh
Dạ ông, mời ông đi hướng này ạ // dẫn đường cho ông //
Dưới khoảng không rộng lớn nơi đất trời, ông Phú Hộ nhà họ Hoàng hệt như một con rối đứt dây, đi mãi đi mãi đến lúc bản thân cơ hồ dường như sắp kiệt quệ mới chịu dừng lại nơi con hẻm nhỏ phía cuối làng. Ông quả nhiên phải thú thật đến giờ phút này ông có bao nhiêu căm hận, có bao nhiêu bất lực đều là do một tay tên Nguyễn Phúc Khanh kia gây ra, năm đó hắn...., giờ phút này cũng vậy hắn phải ép ông vào đường cùng mới chịu thôi.
Đau khổ hơn chính là hắn biết rõ con gái chính là mạng sống của ông, nhưng lại như chẳng hề gì mà yêu cầu con gái ông gả có tên đó, tên Nguyễn Quang Anh. Ông ta chỉ biết yêu thương đứa con đáng chết đấy của mình mà chẳng bao giờ có lòng thương sót cho kẻ khác cả, lòng dạ quả thật là ác đến độc địa, ác đến khiến người khác muốn nguyền rủa.
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Đáng chết, sao lại là nó, sao lại là Nguyễn Quang Anh chứ // bước vào gian nhà chính //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Thưa Cha, Cha mới về ạ // đi ra dìu ông vào nhà //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Sao Cha lại trong thế này, chẳng lẽ gặp chuyện chẳng may sao ạ ? // lau mồ hôi cho ông //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
// xoa đầu con gái mình // Quả thực là chuyện không hay...Ông hội chẳng những không chịu buôn tay mảnh đất mà còn muốn con qua đấy làm dâu
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Làm....làm dâu ? // cả kinh //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Cha...thưa cha con....con // ngập ngừng //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Con như thế nào sao lại ngập ngừng // nhìn con gái mình //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Con có thương.... thương cậu cả nhà ông Hội Đồng...chi bằng ông Hội ngõ lời cha đồng ý thuận con được không cha // khẩn cầu //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Nếu là Cậu Cả thì chẳng nói thể nào ông ta lại chọn con cho cậu út nhà đó // tức giận //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Không!!!! tại sao lại là hắn ? // giật mình //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Cha Đừng mà....con xin cha nếu không phải cậu cả con không gả đâu...con không muốn gả cho ai hết...đặc biết là cậu út nhà đó // quỳ rạp xuống chân ông //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Cha....cha thương con....đừng gả con cho hắn....con xin cha...// nức nở //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Nhưng ông Hội đã quyết chẳng thế đổi được nữa...nếu không nhà ta chết mất thôi con à // day dứt//
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Cha.....đừng mà....con không muốn gả cho hắn....cha...cha cứu con đi cha...cha nỡ nhìn con bị hủy hoại cuộc đời sao cha...// lệ tuôn hai hàng //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Con chỉ mới 20 cha nỡ nhìn con chết dần chết mòn trong đó sao cha....con xin cha....đừng làm thế....đừng gả con cho hắn...// quỳ rạp xuống nức nở //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ta cũng là hết cách...// đau đớn //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
// Nhận ra gì đó // Cha....cha còn...còn có cách khác...
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
// Ngạc nhiên // Còn cách gì mà khác
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Đức Duy....nó ngày mai sẽ về.. Cha cứu con đi cha...nó...nó có thể cứu con // ôm lấy chân ông van nài //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Nhưng nó là con trai...ông Hội mà biết ta trộm long tráo phụng nhà ta chết mất...// sót con //
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Cha...chẳng nhẽ cha nỡ gả con cho hắn...Đức Duy nó ngu muội học mãi chẳng ích lợi gì chi bằng cha cho nó thay con..con van cha...cha cứu con với // khóc lớn //
_________________________
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Kết chương hai của Gia Tiên Họ Nguyễn với sự bí ẩn về tính cách và con người của Nguyễn Quang Anh, sự âm mưu của nhà họ Hoàng, và sự mong chờ của nhà Họ Nguyễn cùng chờ chương sau để mở ra ổ khoá giải mã thuiiiii
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Chương hai " Gả thay, Nguyễn Quang Anh và Đức Duy "
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Cảm mơn mn đã ghé giờ thì ngủ ngonnnnnn, yêu ạ
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Truyện được lên ý tưởng và viết bởi : Ánh Tuyết

Chương 3

Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Hoàng Chi Điềm ( Cô Cả )
Cha...chẳng nhẽ cha nỡ gả con cho hắn...Đức Duy nó ngu muội học mãi chẳng ích lợi gì chi bằng cha cho nó thay con..con van cha...cha cứu con với // khóc lớn //
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Hoàng Nhật Lâm ( Phú hộ )
Ta có cách này....Con gái ngoan con chịu thiệt một chút // xoa đầu cô //
Tối hôm ấy, từ nhà ông Phú Hộ Hoàng truyền được tin dữ, cô con gái mà ông phú hộ xem như trân bảo bổng chốc ngã bệnh, lại còn là loại bệnh nan y khó chữa trị, khiến ông Hoàng đau lòng không thôi xém chút nữa đã té xĩu trên giường bệnh con gái, ông cũng đã tìm mọi cách đổ mọi công sức cho việc chữa trị nhưng con gái ông vẫn chẳng có tiến triển, bất lực ông chỉ đành đau lòng mà nhìn cô tiều tuỵ đi từng ngày một.
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
1: Nè thím tư, bà nghe gì chưa ? // thì thầm //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
2 : Hử chuyện gì nữa sao ? // nghi hoặc //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
1: Thì chuyện nhà ông phú hộ họ Hoàng đấy, nghe người ta bảo cô con gái lớn của ông ta bị bệnh nặng chẳng xuống nổi giường // giọng điệu bình thản //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
2 : Có nghe qua, nhà tôi gần nhà ông thầy lang đợt chữa trị cho cô ta, nghe kể lại cô ta bạc phước vừa được ông hội đồng Nguyễn chấm làm dâu lại vừa hay trở về đổ bệnh ngất ra đấy // trề môi //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
2 : Khám ra mới rõ cô ta bị bệnh gì gì đấy khó trị lắm chỉ chờ ngày chết, lại nghe bảo trăm người bị bệnh này chỉ có một vài người thoát, chẳng biết cô ta có số thọ không // thở dài //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
3 : Thọ gì, tôi đây là thấy cô ta sớm gian díu với nam nhân bên ngoài, sợ vào phủ hội bị vạch trần chẳng còn tiết hạnh mới bày trò ra đấy chứ làm gì có chuyện người mạnh sần sần ra đấy vừa nghe tin liền ngã bệnh, không phải trùng hợp quá à // ganh ghét //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
2 : Cô nói cũng có lý, mà thú thật cô con gái nhà Phú Hộ đấy chỉ mỗi đẹp thân đẹp mặt chứ tính chẳng mấy đẹp cho, có đợt cô ta ra sạp rau tôi mua đồ thế mà ầm ĩ cả lên nói tôi chặt chém cơ đấy, mà rau nhà tôi có bao giờ đổi giá mỗi có 2 đồng một cân // khinh ghét //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
1 : Nói mới nhớ đợt tôi còn thấy cô ta với chàng nào khoát tay nhau lên chùa đấy, ăn mặc sáng láng đẹp đẽ lắm, cậu kia chắc cũng phải con nhà giàu mới chịu nổi con gái mặt đẹp vô nết như cô ta
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
3 : Nhà đấy chỉ được mỗi cậu trai út, trẻ người lại lễ phép nhân hậu, tiếc là bị ông Phú Hộ đẩy lên Sài Gòn tự lập gần mấy năm chẳng thấy về // tiếc rẽ //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
2: Ừ đấy, cậu Duy vừa lễ phép lại ngoan ngoãn vô cùng, lớn lên lại còn xinh đẹp chẳng hiểu sao lại khiến ông Phú Hộ giận mà đuổi đi // si mê khi nhắc về em //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
4 : Đợt tôi làm hầu bên nhà đấy, thấy cậu Duy hiền lành nhân hậu lắm, chỉ tổ mỗi Cô Điềm chẳng rõ làm sao mà ghét cậu vô cùng bày hết trò này đến trò khác để ông Phú Hộ ghét cậu rồi đuổi cậu đi // nói chêm vào //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
1 : Tôi nghe bảo mẹ cậu Duy là hầu trong nhà, có lần ông Hoàng say nên giở trò cưỡng gian làm y có mang thế mà bà Phú Hộ vẫn để lại cho y sinh cậu Duy ra ấy chứ // thì thầm //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
1: Mà có ngờ đâu ngày sinh cậu Duy ra, y lại bị bà Phú Hộ hãm hại mà vong mạng nghe đâu chết thảm lắm, chỉ tội mỗi cậu Duy vừa chào đời đã mất mẹ lớn lên cũng chẳng được thương, sống khổ sở đủ đường với mẹ con bà Phú Hộ // tiếc thương cho em //
Dân làng Đại Nam
Dân làng Đại Nam
5 : Các bà thôi đi ông Phú Hộ kìa, ông ta mà nghe thì chẳng có hay đâu, biết mà khép miệng vào // quát nhóm người đương nói chuyện //
***
Gia đinh
Gia đinh
Ất : Bẩm ông, có tin dữ từ nhà ông Phú Hộ Hoàng // hớt hãi //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Chuyện gì, bây bẩm rõ tao xem nào // nhấm nháp ngụm trà //
Gia đinh
Gia đinh
Ất : Bẩm ông, cô Điềm con gái nhà ông Phú Hộ đột nhiên ngã bệnh chẳng xuống nổi giường nghe thầy lang bảo là bệnh nan y chỉ chờ ngày chết không cứu được // bẩm lại //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Khốn kiếp, chắc chắn lại là trò mà ông ta tạo ra giúp con nhãi đó khỏi phải gả qua đây đây mà // tức giận //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Bây đâu!!! Theo tao qua nhà ông Phú Hộ hỏi tội ông ta // đập mạnh vào bàn trà trước mặt //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Ông à, ông xem...đừng giận nữa..nghe tôi nói một chút đã // đi lại chỗ ông //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Bà lại làm sao ? // dịu giọng xuống //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Ông nghe tôi ngồi xuống đi rồi tôi thưa chuyện với ông...// nhẹ nhàng vỗ vào bàn trà //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Được rồi bà nói đi // ngồi xuống //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Ông coi đó....ông Phú Hộ đã không đồng ý cho con gái gả qua đây thì giờ mình qua còn ích gì nữa không ? chi bằng ông nghe tôi...cô ả bị bệnh nan y thì cứ để cô ả chết trên giường bệnh luôn đi // giọng điệu bình thản //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Nhà ông ta cũng không phải là chỉ có một cô con gái duy nhất...chẳng phải nhà ông ta còn một đứa con trai đương học trên Sài Thành hay sao ? // ẩn ý //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nhưng nó là con trai làm sao mà được // nhìn bà đầy nghi hoặc //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Con trai thì làm sao, có biết bao nhiêu quan lại triều đình nuôi nam sủng ông còn không rõ ? Con gái ông ta đức hạnh không tốt trốn tránh vu quy ông nghĩ xem có phải là thất tiếc rồi không ? Gã cho Quang Anh chỉ tổ mỗi bẩn giường thằng bé
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Huống hồ thằng nhóc kia vừa ngoan vừa dễ bảo chỉ là xuất thân không trong sạch, cơ thể nam nhân sao có thể làm bẩn gia tiên nhà ta ? // thuyết phục //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Lại nói đến Quang Anh...dẫu là nam nhân thì thằng bé cũng chẳng vấn đề gì...dẫu sao nó cũng chỉ cần một cô vợ về cho đủ gia phả nhà ta // nắm tay ông //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Bà nói cũng phải....nghe bảo hôm nay cậu út nhà họ Hoàng về từ Sài Thành chi bằng ta qua ngõ lời trước cho Quang Anh // nắm chặt tay bà //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Vậy ông kêu gia đinh chuẩn bị trầu cau hỏi cưới đi, tôi vào trong chuẩn bị cho Quang Anh // cười mỉm với ông //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Được // ôm eo bà hôn nhẹ vào trán bà rồi rời đi //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
// Đi vào gian trong // " Có trách thì trách con ả đàn bà sinh ra mày Quang Anh à, nếu ả không phải người ông hội yêu nhất, nếu mày không phải con của ả thì tao sẽ không làm thế với mày "
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
" Ánh Điệp....Vợ...em liệu có tha thứ cho anh ngày đó bỏ em lại ? Phải chăng những thứ năm đó anh làm đều đã là sai lầm không em ? thứ lỗi cho anh....là anh sai với em...sai với con của chúng ta...." // thất thần //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
" Quang Anh....thứ lỗi cho cha...là cha không bảo vệ được hai mẹ con " // tự trách //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
" Cha sẽ làm tất cả vì con....Quang Anh cha sẽ ở phía sau con mãi mãi...cha sẽ bảo vệ con " // kiên định //
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Nguyễn Phúc Khanh ( ông Hội )
Bây đâu!!!! Chuẩn bị mọi thứ đầy đủ, sang nhà ông Phú Hộ hỏi cưới vợ cho cậu út // quát lớn //
Gia đinh
Gia đinh
Dạ ông!!! // lớn tiếng vâng lời //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Quang Anh...mau con mau dậy đi...dậy còn cùng cha con đi sang nhà ông Phú Hộ con à // lây người anh //
Nguyễn Quang Anh ( Cậu Út )
Nguyễn Quang Anh ( Cậu Út )
Tránh ra!!! // quát lớn //
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Đinh Trang Nguyệt ( bà Hội )
Được mẹ tránh....mẹ tránh..con nhanh đi thay quần áo rồi theo cha con sang nhà ông Phú Hộ đi // lùi ra ngoài //
***
Gia đinh
Gia đinh
Chuột : Bẩm ông cậu Duy đã về ạ // đưa em vào nhà //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thưa cha con mới về // cung kính //
_________________________
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Kết chương 3 của Gia Tiên Họ Nguyễn, mời mọi người chờ chap sau để nhận được bất ngờ a
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Kết chương ba với " Xuất thân và Anh "
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Giờ thì mn ngủ ngon ạ yêuuuuu mọi người
T/g : Ánh Tuyết
T/g : Ánh Tuyết
Truyện được lên ý tưởng và viết bởi: Ánh Tuyết

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play