Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Tôi Không Phải Là Chủ Công !!!

Chương 1: Thế giới mới.

Lịch sử Việt Nam là một bức tranh hùng tráng được dệt nên từ những cuộc đấu tranh dựng nước, giữ nước và phát triển dân tộc. Từ buổi đầu với truyền thuyết Lạc Long Quân – Âu Cơ, qua những triều đại huy hoàng như Lý, Trần, Lê, đến những năm tháng bi tráng chống ngoại xâm, mỗi giai đoạn đều để lại dấu ấn sâu sắc trong lòng người Việt. Không chỉ là câu chuyện về chiến tranh và chinh phục, lịch sử Việt Nam còn là hành trình kiến tạo văn hóa, gìn giữ bản sắc và vươn lên trong dòng chảy của thời đại. Dòng chảy thời gian khắc lên trang sử những khoảnh khắc hào hùng và tự hào, nhưng cũng xoáy sâu những vực thẳm của bi thương và mất mát.

 Tiếng hét thất thanh vang lên xoá tan căn nhà tĩnh lặng.

Tôi bật dậy, cả người nhễ nhại mồ hôi, liên tục sờ khắp mình mẩy xem có tổn thương gì không! Bởi lẽ, trong giấc mơ tôi đã nhìn thấy hai đoàn binh mã cổ đại lao vào người tôi. Tiếng hò hét và tiếng va chạm của giáo mác, những gương mặt bặm trợn hằm hổ nhìn xoáy sâu vào tôi khiến tôi bàng hoàng tỉnh giấc.

- Có lẽ con bị điên mất rồi đúng không? Cha, mẹ?- Tôi bất giác tâm sự với bức ảnh ở đầu giường kia.

Trong bức ảnh là một cậu bé đang cười toe toét hạnh phúc bên cạnh gia đình của mình, vậy mà giờ đây cậu nhóc đó đang ở đây sợ hãi về chính giấc mơ của bản thân, về sự thật của cuộc sống. Cha mẹ của tôi....hai nhà khảo cổ hết sức tài năng. Trong một lần khám phá một di chỉ nơi rừng sâu họ đã mất tích cùng vô vàn các nhà khảo cổ khác, và nó đã thật sự tạo nên một câu chuyện rùng mình vào thời đó. Nhưng thời gian đã nhấn chìm tất cả câu chuyện đó vào trong quên lãng, họ hàng ai cũng bảo tôi nên để tang cha mẹ và nhận sự bao dưỡng của các mạnh thường quân. Nhưng họ đâu biết là...tôi vẫn ở lại nơi đây để chờ cha mẹ về nhà.

Xách cặp lên vai, tôi bước đi lững thững ra ngoài cửa, nhìn lại căn nhà không có ai tạm biệt mà lòng tôi lại thấy chua xót. Ra đến ngoài cổng, tôi đã thấy bác hàng xóm nhà mình đang cần mẫn với chiếc chổi cùn.

- A, Minh đấy à!- Bác thấy tôi, ánh mắt sáng rực cả lên.- Lát đi học về qua nhà bác ăn cơm nhá, cho vui nhà vui cửa.

- Vâng thưa bác.

Chà! Có vẻ tôi cũng không cô đơn lắm, ít nhất thì những con người ở đây cũng khiến tôi cảm thấy ấm lòng biết bao. Cái không khí trong lành của vùng nông thôn này khiến tôi quên đi cảm giác ác mộng của sáng nay. Hương lúa thoang thoảng kết hợp cùng tiếng chim hót khiến cho lòng tôi lâng lâng cảm xúc. Ngồi trên chiếc xe đạp địa hình, tôi đạp xe cảm nhận luồng gió xen kẽ qua từng lọn tóc.

Bất ngờ, một chiếc xe tải lao ra từ phía bên trái tôi, tiếng còi văng vẳng vang lên khiến đầu óc tôi choáng váng. Tôi liền phản ứng và sử dụng hết sức để lách đi trên chiếc xe đạp cũ kĩ, nhưng đã quá muộn để cứu vãn rồi. " Rầm" một tiếng giòn tan vang lên, một lực đẩy mạnh mẽ đè ập lên trên người tôi. Cơ thể tôi mềm nhũn ra và ngay lập tức cảm thấy mình không còn cảm thấy gì nữa.

 Chết tiệt thật! Tôi vẫn còn chưa tận hưởng đầy đủ cuộc sống mà! Vẫn chưa tìm thấy bố mẹ mà cuộc sống cứ thế kết thúc tại đây.

Tôi hiện tại đang bị rơi xuống một vực sâu bóng tối, đây chẳng lẽ là âm phủ trong truyền thuyết sao? Một ánh sáng le lói ở tận dưới cùng kia, vùng sáng đó ngày một lan ra và bao trùm lấy toàn bộ cơ thể tôi. Ánh sáng trắng quá mức mạnh mẽ bao trùm lấy tôi khiến tôi phải nhắm chặt mắt lại,

" Đã tìm thấy vật chủ phù hợp!"

Một giọng nói vang lên trong đầu tôi khiến tôi bất ngờ mở mắt ra, và tôi bàng hoàng khi phát hiện ra tình trạng hiện tại của bản thân. Tôi hiện đang rơi xuống một khu rừng bạt ngàn, cái cảm giác rơi tự do từ trên cao khiến tôi mắc ói. Càng nghĩ tôi càng thấy nể phục những vận động viên nhảy dù mạo hiểm. Nhận ra mình chuẩn bị đáp đất, tôi liền thu mình cuộn tròn lại, ôm đầu và cố gắng bảo vệ vùng bụng và nội tạng hết sức có thể. Không biết liệu đây có phải là mơ không nhưng quả thật tôi không muốn trải qua cảm giác chết lần thứ hai. Tôi co quắp trên không trung và nhắm mắt lại, bất ngờ thay khi mở mắt ra thì hiện tại tôi đang ở trên mặt đất rồi. Mọi việc quả thật như một giấc mơ không thật vậy.

Tôi đứng dậy, phủi đi đất cát trên quần áo, và nhìn thật kĩ khung cảnh xung quanh. Bốn phía tôi được bao quanh là một khu rừng lớn với những cây cao vượt tầng trời. Trong khu rừng thỉnh thoảng vang lên tiếng gầm rú của thú vật. Tôi bất giác giơ tay nhéo má mình.

- Au!- Nỗi đau ê ẩm lan ra khiến tôi phát hiện đây không phải là mơ.

" Đúng rồi đó, vật chủ? Đây không phải là mơ? Chào mừng cậu đến với Tân thế giới?"

- Cái gì vậy?- Tôi bất ngờ vì phát hiện ra giọng nói phát lên không chỉ một lần trong đầu tôi.

" Tôi xin tự giới thiệu, tôi là Bá Lục, cũng tương tự như trợ lí để một tên không có tài cán gì như cậu tồn tại trong thế giới nguy hiểm này."

- Ê ê, cũng quá tùy tiện rồi đấy, vậy cậu nói cho tôi xem đây là đâu vậy?

Chương 2: Nâng cao trình độ.

"Tôi chỉ có thể nói với cậu, đây là một nơi hết sức nguy hiểm, cậu cần nâng cao sức mạnh và tài lực của mình để mà bảo toàn cái mạng nhỏ của cậu!"

Tôi cạn lời với tên này, nói như vậy thì thôi khỏi nói nữa. Tôi đang ở trên một khu đất trống, bốn phía xung quanh là những chiếc cây cao với những tán lá rộng.

" Vật chủ! Cẩn thận!"

Tôi phản ứng lại lời của Bá Lục, lập tức nâng cao tính cảnh giác, liền phát hiện một cái gì đó đang lao thẳng vào người tôi. Tôi đứng bật thẳng dậy và ngay lập tức cảm thấy đau điếng khi nó lướt qua người tôi. Một cảm giác ấm nóng và đau xót lan ra toàn bộ cánh tay. Tôi liền ôm chặt lấy cánh tay của mình.

- Bá Lục, Bá Lục, cho tôi một cái vũ khí nào đó để vượt qua tình cảnh này đi.

" Chẹp! Quả là người hiện đại mà, thật sự là yếu ớt! Tôi cho cậu một thanh kiếm cùng với kĩ năng Tầm nhìn siêu việt."

Bá Lục dứt lời cậu liền cảm thấy tầm nhìn của mình trở nên vô cùng khoáng đạt, hiện tại tôi có thể nhìn thấy vật thể đang di chuyển với tốc độ cực kì nhanh kia. Hoá ra đó là một con chuột với những chiếc lông vàng chói, hai cặp ranh nanh vẫn còn dính chút máu của tôi. Hiện tại nó lại lao trực tiếp thẳng vào người tôi với tốc độ còn khủng khiếp hơn vừa nãy. Mắt tôi hiện tại đã bắt kịp với tốc độ của nó, tôi xoay người và vung kiếm lên, kết quả là vẫn bị cứa thêm một nhát thứ hai vào người.

" Dù cấp cho tầm nhìn siêu việt cậu vẫn chẳng thể theo kịp được chuyển động của nó, thủ thế sẵn đi vật chủ."

- Được rồi.- Tôi nén đau, cầm kiếm lên chực chờ chém bất cứ lúc nào.

Lần thứ ba này khi nó lao đến tôi đã thành công chém làm thương con chuột đó, thấy không ổn nó liền khựng lại và chực chờ bỏ trốn. Tôi bổ nhào tới dùng kiếm chém thẳng vào người nó. Khi đã thành công thấy con chuột nằm bất động dưới thanh gươm của mình, tôi lăn ra nằm phịch xuống bãi cỏ và thở dốc.

- Cảm ơn thanh kiếm với tầm nhìn siêu việt của cậu nhá, Bá Hùng.

" Nói gì vậy, vật chủ, tôi cho cậu nợ đấy!"

- Cái gì?- Tôi bật phắt dậy.

" Chứ sao? Để chính thức nhận được thứ này, cậu hãy làm những cái này đi"

Lát sau, trên không trung hiện lên một tấm bảng, trên đó có các nội dung: Chạy(0/ 10 km); Bật nhảy trên cao( 0/ 50 cây); Squat ( 0/ 50 cái).

- Tôi phải làm tất cả chỗ này sao?

" Tất nhiên, hãy rèn luyện thể lực nếu muốn thật sự sở hữu kĩ năng và thanh kiếm. Lưu ý là sau 24 tiếng mà không hoàn thành là tôi sẽ thu hồi lại vũ khí."

- Chết tiệt.- Tôi bật đứng dậy và bắt đầu Squat.

Thật ra, tôi biết để tồn tại trong cái thế giới này thì thể lực và tốc độ là thứ không thể thiếu. Vừa rồi, khi đối đầu với con chuột kia, mặc dù nhìn được chuyển động của nó nhưng tôi lại không thể theo kịp được tốc độ. Thật sự là phải có gắng hết sức mà.

" Hoàn thành 50/50 Squat."

Tôi ngã khuỵu xuống với hai đôi chân tê nhức và mỏi nhừ, dự định để hai nhiệm vụ kia cho công cuộc do thám đi. Tôi lê bước chân mình vào bìa rừng, sử dụng thanh gươm chém một chút củi và xếp đống lên. Sau đó chắp hai tay lại mà xoay hai thanh gỗ vào nhau, không biết liệu có thể tạo ra lửa hay không đây?

" Chẹp, vật chủ à, cậu làm vậy thì đời nào mới có thể nhóm lửa thành công?"

- Vậy liệu có cách nào tối ưu hơn không?

" Có chứ, kĩ năng Hoả Bá Kĩ có thể giúp được cậu nhưng mà cũng là một khoản vay đó nha~~~"

- Được.- Cái giọng điệu giễu cợt của Bá Lục làm tôi sôi máu.- Trao nó cho tôi đi.

" Ke ke ke, quả là có khí thế"

Lát sau trước mặt tôi nhận được một chiếc bảng tương tự vừa rồi. Nhiệm vụ kĩ năng Hoả Bá Kĩ: Giết 0/5 Heo rừng.

Tôi ngao ngán thở dài vì nhiệm vụ mới của Bá Lục. Búng tay một cái, đám củi bùng lên một ngọn lửa, tôi xuyên que củi vào con chuột sau đó đem lên dàn lửa mà nướng. Tất nhiên trước đó tôi đã vặt lông thật kĩ và moi hết nội tạng ra rồi. Thật may là cấu tạo cơ thể của mấy con vật ở đây cũng không khác gì là Trái Đất.

Ăn xong, tôi liền phát hiện ra cơ thể mình đã khoẻ hơn rất nhiều, cứ như chưa hề trải qua bất cứ chuyện gì cả. Được rồi, đi do thám khu rừng này thôi! Không biết có phải do thịt của con chuột kia không mà tôi đã bật cao hơn rất nhiều. Nhanh chóng leo lên cành của cái cây gần nhất, tôi bay nhảy và phi thân từ cái cây này sang cái cây khác. Nhiều lúc tưởng chừng như sắp ngã đến nơi nhưng bật nhảy càng nhiều thân thể tôi càng trở nên linh hoạt hơn bao giờ hết, cũng bớt đuối sức hơn rất nhiều.

" Hoàn thành Bật nhảy trên cao ( 50/50 cây)"

- Bá Hùng, nhảy trên cao này có được tính là chạy bộ không?

" Tất nhiên là không"

Tôi tặc lưỡi và bật khỏi cái cây, dường như sau mỗi bài tập, thể chất của tôi đã cải thiện hơn rất nhiều, lát sau một con lợn rừng lao tới. Tôi rút kiếm ra chém một đường vào người nó, tiếc là vết chém quá nông nó cũng kịp húc tôi một phát đau điếng. Dường như lợn rừng ở đây cực kì hiếu chiến, con lợn mặc dù máu đã chảy ròng ròng nhưng vẫn lao tới người tôi. Tôi dựa vào thân cây mà nhảy lên, lúc lao xuống người nó, tôi cắm kiếm chém phập thẳng vào đỉnh đầu của con lợn. Nó kêu rống lên một tiếng rồi ngã xuống.

- Bá Lục, có kĩ năng nào để chứa đồ không, tôi lại vay nợ tiếp.

" Hết nói nổi, nhận được Không gian vô tận, và thêm một khoản nợ~~."

Bất chợt một tiếng hét thất thanh của con người vang lên xé tan bầu không khí. Nó cũng thu hút tôi và khiến tôi phải chạy ngay đến đó. Liệu đây có phải là một người mà có thể đồng hành cùng tôi không đây.

Chương 3: Cuộc gặp gỡ.

Tôi phóng như bay về phía tiếng kêu cứu, trên đường xuất hiện vô số lợn rừng. Sức lực của tôi hiện tại chỉ đủ gây tổn thương để chúng yếu dần đi chứ không thể một chiêu miểu sát.

" Nhiệm vụ của Hoả Bá Kĩ: tiêu diệt 0/5 Mãng xà kim thế "

- Chậc, tính toán rạch ròi quá mức rồi đấy, Bá Lục.

" Tất cả cũng là vì sự phát triển của vật chủ thôi."

Một con lợn rừng nữa lao thẳng đến chỗ tôi, lần này tôi quyết tâm phải giết chết chứ không chỉ hoàn toàn là làm bị thương nữa. Tôi sử dụng Hoả Bá Kĩ dung hợp với thanh kiếm, lát sau đầu lưỡi kiếm bùng lên ngọn lửa mạnh mẽ. Vung tay một cái, con lợn rừng cháy đen ngã vật ra.

" Hoàn thành, giết 5/5 Heo rừng".

Cuối cùng, khi chạy thêm được một lúc tôi đã có thể thấy một đoàn người đang bị bao vây bởi một đám Heo rừng. Bên trong là người già, phụ nữ và trẻ em, bốn phía xung quanh là các thanh niên trai tráng đang giằng co cố gắng không để đám lợn tổn thương những người sau lưng. Tôi bật nhảy lên, lợi dụng lực mà đá văng một con lợn ra xa khỏi đoàn người. Đám Heo rừng thấy có người lạ xông tới cũng tán loạn đội hình mà lao tới tấn công tôi. Đám thanh niên trai tráng nhân cơ hội mà xông tới chém giết bọn Heo rừng.

Khi thấy đám Heo rừng đã nằm bất động và ngừng thở, tôi liền kích hoạt Không gian vô tận mà hút toàn bộ xác chúng đi.

- Đa tạ tráng sĩ đã ra tay giúp đỡ.- Một giọng nói vang lên sau lưng tôi.

Tôi quay người lại, nhìn thấy một người đàn ông to béo, có khuôn mặt hung dữ, lông mày lưỡi kiếm đang nhìn mình với ánh mắt biết ơn. Hai bàn tay to chắp vào nhau, cổ tay có đeo dây xích sắt cùng quần áo màu nâu thì chắc hẳn đây không phải là một dân làng tầm thường rồi đi.

- À, không có gì đâu?- Tôi mỉm cười lịch sự.- Xin hỏi nên xưng hô với huynh như thế nào?

- Ân nhân cứ gọi tôi là Lã Long. Đằng sau tôi đây là dân làng Long Phú.

Tôi quay ra đằng sau lưng Lã Long, mới có thể nhìn thấy rõ gương mặt của những người dân làng này như thế nào. Những thanh niên trai tráng gật đầu chào tôi mặc dù vẫn đang cầm thanh gươm và ngọn giáo trên tay. Đằng sau họ là những người già, phụ nữ và trẻ em đang ôm nhau với gương mặt hoang mang, sợ hãi.

- Chào huynh, tôi tên Trần Dạ Minh, rất vui được gặp anh.- Tôi giới thiệu.- Vậy tiếp sau đây các vị có dự định gì không?

- Tại hạ không biết nữa, chúng tôi đang cùng nhau trồng trọt trên núi thì bất ngờ trời đổ mưa lớn sấm sét dậy trời. Khi mây tạnh, mưa tan mở mắt ra chúng tôi đã thấy mình ở đây rồi.

- Nếu các vị không có dự định gì thì hay đi theo tôi ra khu đất trống đằng kia, có thể hơi xa tí nhưng cũng có nơi bằng phẳng để mà đương đầu với thú dữ.

Lã Long gật đầu, ra hiệu cho cả dân làng đi theo. Nhìn tất cả dân làng có thể biết rằng họ không phải là người của thời hiện đại, có thể là từ thời phong kiến xa xưa rồi. Vừa rồi, tôi lướt qua chân của một số dân làng thấy họ số đông là có bàn chân Giao Chỉ.

- Lã Long này, tôi hỏi anh câu này nhá!

- Ân nhân cứ nói.

- Các anh sống vào năm bao nhiêu và là người ở đâu?

- Chúng tôi sống vào năm Thiên Chương Hữu Đạo, làng đặt ở núi Đọi.

- Vậy sao.

Tôi trầm ngâm suy nghĩ và tiếp tục dẫn dân làng đi. Năm Thiên Chương Hữu Đạo là niên hiệu thời Lý Chiêu Hoàng, còn núi Đọi nếu tôi nhớ không nhầm là nằm ở tỉnh Hà Nam. Chậc, có vẻ không chỉ là người hiện đại như tôi bị cuốn đến đây rồi.

Chẳng mấy chốc tôi đã quay trở lại được khu đất trống kia, hiện tại dường như dân làng mới có thể thở phào nhẹ nhõm. Trong mắt những người dân làng đã hiện lên một chút ánh sáng le lói nơi rừng sâu tối tăm này. Nhìn những người dân làng đang hò reo vì phấn khích tôi cũng không tự chủ được mà nhoẻn miệng cười.

" Hoàn thành chạy bộ 10/10 km"

Trong đám dân làng kia, có một ông lão dù đã già nhưng vẫn toát lên được khí độ đoan trang, khác hẳn so với những người dân làng chân lấm tay bùn kia. Ông lão chắp tay, hành lễ với tôi một cái, tôi vội vàng đỡ lấy hai tay ông.

- Tiên sinh làm gì vậy?

- Lão hủ chỉ cảm tạ ơn cứu mạng của ngài.

- Vậy xin hỏi tên của tiên sinh là gì?

- Lão hủ Nguyễn Thiếp, tự Khải Xuyên.

- La Sơn Phu tử Nguyễn Thiếp!!!- Tôi bất ngờ bật lên.

- Đúng vậy, ơn công biết tôi sao?

- Ha ha, nào chỉ có biết, thế hệ hậu bối bọn tôi không ai là không biết đến tiên sinh cả.

Nguyễn Thiếp mỉm cười gật gù, trong mắt ánh lên niềm vui.

- Nhưng tiên sinh là người cuối thời nhà Lê mà, tại sao lại xuất hiện cùng với dân làng thời Lý vậy.

- Lão hủ sau khi trút hơi thở cuối cùng cứ nghĩ sẽ được nghỉ ngơi, không ngờ khi mở mắt ra đã thấy mình ở trong dân làng bị Heo rừng vây bắt rồi.- Nguyễn Thiếp vừa nói vừa thở dài.- Hay như này đi, ơn công hãy dựng nên một ngôi làng mới, để chúng tôi có chỗ an cư lạc nghiệp ở miền đất xa lạ này.

- Đúng vậy, thưa ân nhân.- Lã Long chắp tay nói.- Mẹ tôi dạy rằng phải trung với nước, hiếu với dân. Vào thời tôi sinh sống, triều đình lưng lay, giặc cướp nổi lên như ong. Chúng tôi không còn cách nào khác là phải tự lực, co cụm trong một làng nhỏ, cầu mong bảo toàn được tính mạng. Nếu ơn công muốn lập nên ngôi làng chúng tôi nguyện tôn ngài là chủ công!

- Đúng vậy.- Nguyễn Thiếp cũng gật đầu.

Nghe lời nói của hai người họ tôi cảm thấy trong lòng có chút xao xuyến. Đúng là trong dị giới này, phải liên kết mà sống thì mới có thể được bền chặt dài lâu. Nhưng mà để những nhân vật lịch sử mà mình ngưỡng mộ gọi mình là chủ công thì cũng quá đáng lắm rồi.

- Được, tôi nghe lời hai vị.- Tôi khảng khái đứng lên.- Có điều hai tiếng " chủ công" tôi khó lòng nhận cho.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play