Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xuyên Thư Sau Tôi Ngày Ngày Ở Chạy Trốn Nữ Phụ

Chương 1

Đầu đau quá, đây là cảm giác duy nhất mà lúc này Sở Á Lan cảm nhận được.

Cô dự tính vươn tay nhấn giữ huyệt thái dương của mình để làm giảm bớt sự đau nhức này nhưng có ai giải thích hộ cô xem chuyện quái gì đang diễn ra được không.

Tay của cô vậy mà lại đang cứng ngắc tựa lên một vật mềm mại, dưới thân cô tựa hồ cũng có một phần tương tự mềm như một cái gối bông vậy.

Thân thể omega so bất cứ chủng tộc nào đều phải mềm mại nhiều, nhất là một omega cấp cao thì càng không cần phải nói.

Và hiện tại Sở Á Lan chính đang nằm trên thân của một omega cao cấp đó.

Trên gương mặt tái nhợt của Sở Á Lan hiện ra vài tia ngượng ngùng, cô đại khái có thể đoán ra được rằng mình đã xuyên tới một cái thân thể khác vì cô chắc chắn sau khi bị viên đạn kia bắn xuyên thì cô không thể nào sống sót được.

Bây giờ Sở Á Lan đang chờ đợi, chờ đợi đoạn ký ức vốn không thuộc về mình nhanh chóng truyền lại đây nhưng mà...

Ba mươi giây, bốn mươi giây , một phút về sau vẫn là không có tin tức nào được truyền đến.

Khi này người dưới thân Sở Á Lan có vẻ cũng hết kiên nhẫn rồi, cô ấy hất văng cái bàn tay còn đang không biết điều mà đặt trên ngực mình ra rồi nói với chất giọng lạnh lùng.

"Sở Á Lan, còn không mau đứng dậy. Cô không tưởng lưu mặt mũi nhưng Nguyệt Cẩm Chi tôi cần".

Như một tiếng sét đánh vang trong đầu, một hình ảnh mờ nhạt xẹt qua trở lại cảnh tượng vào đêm hôm trước, trước một ngày mà cô nhận nhiệm vụ thanh lý nhóm khủng bố kia.

Một bộ truyện vừa mới đăng trên diễn đàn, và cô là độc giả đầu tiên đọc bộ truyện đó.

Truyện hầu hết xoay quanh hai nhân vật chính là trưởng nam nhà họ Mộc , cũng là nam chính ALPHA Mộc Tử Hâm cùng nữ chính OMEGA Nhan Như Tuyệt, hai nhân vật chính này đến đến đi đi lúc gần lúc xa khiến cho khi đó Sở Á Lan đọc được hết sức mệt mỏi chỉ có thể chọn cách bỏ chương, cô bỏ hầu hết những chương liên quan đến cặp chính mà chỉ hứng thú với những tình tiết liên quan đến nhân vật tên Nguyệt Cẩm Chi.

Nguyệt Cẩm Chi là một omega cấp S , cô có đầy đủ cả nhan sắc lẫn quyền lực lớn lao, bản thân còn là một ca sĩ hạng A có rất nhiều fan hâm mộ.

Một người hoàn hảo như vậy thế nhưng lại chịu bất hạnh bị lôi kéo vào cuộc sống của cặp đôi chính kia, cuối cùng nhận về cái kết thảm khốc.

Mà một nhân vật khác cũng để Sở Á Lan chú ý đến không kém là một nhân vật qua đường chết ngay chương đầu tiên cùng tên cùng họ với cô.

Sau khi thống kê qua một lượt, Sở Á Lan liền gấp muốn khóc vội vàng đứng lên dự định kéo Nguyệt Cẩm Chi đứng dậy nhưng ai mà ngờ cái chân không biết cố gắng của cô lại vào lúc này mà phản chủ.

Hai người một lần nữa ngã nhào lên nhau, lần này Sở Á Lan không lại dùng tay động chạm nữa mà trực tiếp dùng mặt tương xứng.

Chóp mũi ngửi đến một mùi tin tức tố hương hoa thơm ngọt, bản thân Sở Á Lan cũng không rõ loại hương thơm này là hoa gì, cô chỉ biết là nó rất thơm rất ngọt, ngọt đến mức Sở Á Lan không thể kiềm chế mà hít thêm vài hơi.

Loại hành vi này ở trong mắt Nguyệt Cẩm Chi chẳng khác nào hành vi quấy rối, mặc dù Sở Á Lan vẫn chưa phân hóa nhưng việc cô không chút kiêng dè mà tham lam chiếm chọn tin tức tố của một omega như vậy là rất bất lịch sự.

Nguyệt Cẩm Chi trên trán giăng đầy hắc tuyến, cô muốn đẩy người trên thân mình ra nhưng ai càng đẩy lại càng không khéo.

Kia động chạm ở trong mắt Sở Á Lan chẳng khác nào lạt mềm buộc chặt khiến Sở Á Lan trong nhất thời như bùng phát, sau gáy đột nhiên nóng lên khiến Sở Á Lan theo bản năng mà ôm thật chặt lấy người dưới thân.

Nguyệt Cẩm Chi như cảm nhận được điều gì vội vàng dùng tay che lại phần gáy của Sở Á Lan, cô còn không quên lên tiếng trấn an đối phương.

"Em mau buông tôi ra , tôi có thể giúp em ổn định lại tuyến thể của mình. Nhìn tình hình thì em đang bắt đầu bước vào quá trình phân hóa, ước chừng trong một tháng liền có thể phân hóa thành công".

Sở Á Lan mặc dù không muốn buông tay nhưng tiềm thức nói cho cô biết phải mau rời khỏi, rời khỏi người trước mắt bởi vì người này hết sức nguy hiểm, nguy hiểm đến mức có thể hủy diệt cái thế giới này.

Nguyệt Cẩm Chi thở phào một hơi nhẹ nhõm nhìn người đang nằm ngủ yên trên giường kia, cô liếc nhìn bên ngoài gian phòng nơi mà đoàn quay chương trình đang tấp nập sắp xếp đồ dùng để chuẩn bị cho cảnh quay tiếp theo.

Ban nãy bọn họ vừa mới xong một tiết mục nên quay về nghỉ ngơi, nào ngờ nửa đường Sở Á Lan lại tìm đến cô hy vọng ở tiết mục sau cô có thể chọn cô ấy về đội của mình.

Nguyệt Cẩm Chi tự nhận không thân quen gì với người này hơn nữa cô xem cách hành xử của đối phương trong nửa ngày nay hết sức không vừa mắt nên kiên định từ chối đề nghị của đối phương, ai ngờ Sở Á Lan lại không chịu thỏa hiệp dự định bước tới đe dọa cô.

Trong lúc vô tình hai người họ va chạm với nhau và bị ngã xuống sàn , Sở Á Lan kia sau khi bị ngã đụng đầu thì liền diễn ra cảnh tượng vừa rồi.

Nguyệt Cẩm Chi hơi nhíu đuôi lông mày nhìn chằm chằm vào người đang ngủ trên giường, sau một hồi cô giãn ra đuôi lông mày lẩm bẩm nói.

"Nữ nhân, cô thành công khơi dậy sự hứng thú của tôi rồi đấy"

Chương 2

"Sở đại chỉ huy trưởng, cô hẳn không ngờ tới đúng không. Cô nhìn đi, nhờ có cô mà tôi thật dễ dàng liền đạt được chỉ tiêu của mình ha ha ha".

Giọng nữ nhân cười điên loạn vang lên trong đầu , Sở Á Lan muốn ngước mắt lên nhìn xem là ai đang nói chuyện nhưng dù cô có cố gắng thế nào cũng không thể khiến đầu mình ngẩng lên dù là một chút

Thứ duy nhất cô nhìn thấy chính là tràng cảnh đẫm máu dưới đất, khắp nơi đều là thi thể các đồng đội vào sinh ra tử với cô, trong tay cô chỉ huy đơn vị đặc biệt gồm 46 người, mỗi một người đều sở hữu năng lực tác chiến tuyệt vời, có thể lấy một địch trăm.

Thế nhưng ở trước mắt cô lúc này, bọn họ không một ai sống sót, đều nằm trên mặt đất dùng ánh mắt không cam tâm nhìn chằm chằm về phía cô.

"Tất cả là tại cô, tại sao cô lại nhận nhiệm vụ này, tại sao lại kéo chúng tôi cùng chết như vậy, cô hãy xuống địa ngục đi". Từng là cộng sự, là cấp dưới trung thành nhất thế nhưng vào lúc này bọn họ lại giống như quỷ dữ mà nắm lấy gương mặt của cô kéo cô chìm sâu vào bờ vực tuyệt vọng.

"Không...

Sở Á Lan giật mình tỉnh dậy, toàn thân cô ướt đẫm mồ hôi sợ hãi mà nhìn khung cảnh xung quanh.

Đến khi nhìn đến nữ nhân đang dùng ánh mắt nghiền ngẫm xem mình, lúc này Sở Á Lan mới như từ trong cơn mê mà bừng tỉnh, cô vội bưng bít lấy cái mặt đang nóng lên của mình, ngay lúc này Sở Á Lan chỉ muốn kiếm cái hố nhảy xuống.

Ký ức ban nãy ùa về để Sở Á Lan cô thật sâu nhận biết được hành vi không đứng đắn của mình, trước nay cô luôn là một chỉ huy cứng ngắc chưa từng gần gũi sắc dục, do đó mà kiếp trước 32 tuổi đầu cô chưa từng có một mối tình.

Nay thì hay rồi, vừa xuyên qua cô lập tức chiếm tiện nghi của một nữ omega xinh đẹp không nói, kia trong quá trình phân hóa cô còn nảy sinh ý định đánh dấu đối phương, phải biết việc đánh dấu này là hành động rất thân mật, thường chỉ có cặp đôi yêu nhau hay đã kết hôn mới sẽ đi đánh dấu đối phương.

Tự tát cho mình hai cái để tỉnh táo lại, Sở Á Lan ngồi ở trên giường mà thần sắc không yên thi thoảng liếc mắt nhìn xem Nguyệt Cẩm Chi đang cười như không cười đứng cách đó không xa.

"Cái kia, nếu tôi nói chỉ là hiểu lầm chị có tin không".

Đến khi hỏi xong Sở Á Lan liền cảm thấy hối hận không thôi, ôi cái loại câu hỏi cũ rích này vừa nghe liền biết là biện minh rồi.

Một omega thông minh như Nguyệt Cẩm Chi làm sao sẽ tin tưởng chứ.

Quả nhiên giây tiếp theo Sở Á Lan liền nghe được câu nói.

"Nếu đổi lại là cô , cô có tin không".

"Ha ha ha , chị thật biết đùa, tôi đương nhiên là tin rồi".

"Ồ". Một tiếng ồ trầm thấp phát ra từ miệng Nguyệt Cẩm Chi khiến Sở Á Lan bất giác rùng mình một cái, cô dùng tốc độ lật mặt còn nhanh hơn lật bánh tráng mà nói ra.

"Ha , ha ha , tôi nói đùa thôi. Nếu là tôi thì tôi cũng không tin". Nụ cười méo xệch, Sở Á Lan muốn khóc rồi.

Nhất là khi Nguyệt Cẩm Chi đang tiến lại đây, khi đối phương chỉ cách mình một bước chân thì không hiểu sao Sở Á Lan lại làm ra phản ứng, một loại phản ứng mà chính bản thân Sở Á Lan khi tỉnh táo lại cũng mượn tặng cho mình thêm hai cái bạt tai nữa.

Cô lùi lại, không sai , đường đường đại chỉ huy sứ thống lĩnh 46 chi thiếu tá cùng hơn 10 ngàn quân tiên phong , thế mà nay đứng trước một nữ nhân lại bị khí thế của đối phương làm cho bất giác lùi mông về sau.

Kia Nguyệt Cẩm Chi tiến lên một bước thì Sở Á Lan liền lùi về sau một bước, đến khi đụng trúng mép giường không thể tiến thêm được nữa, Nguyệt Cẩm Chi rất rõ ràng nghe được tiếng thở phào nhẹ nhõm phát ra từ ai đó.

Bất giác cong lên khóe môi, Nguyệt Cẩm Chi vậy mà cúi người bò lên giường trước ánh mắt kinh hãi của đối phương.

"Chị.. chị.. chị muốn làm gì, tôi, tôi cảnh cáo chị, tôi đánh người hơi bị lợi hại đấy nhé, chị mà tiến thêm một bước tôi lại phải động thủ đấy nhé".

Sở Á Lan uy hiếp Nguyệt Cẩm Chi, tuy nhiên cái ngữ điệu uy hiếp của cô nghe thế nào cũng như đang làm nũng vậy nên hiển nhiên không có tác dụng gì với Nguyệt Cẩm Chi đang hứng thú dạt dào tiến lên.

"Là chị ép tôi đó". Sở Á Lan lạnh mặt, cô vươn tay liền dễ dàng khống chế Nguyệt Cẩm Chi áp đối phương xuống giường, dưới ánh mắt không thể tin được của đối phương, Sở Á Lan vậy mà cúi người xuống ở Nguyệt Cẩm Chi trên môi cắn phá.

"Ngô ngô". Nguyệt Cẩm Chi giãy giụa muốn tránh thoát Sở Á Lan nhưng vô ích bởi vì sức lực của Sở Á Lan quả thật không phải chuyện đùa.

Sau một hồi Sở Á Lan mới lặng người mà đứng lên, như gặp quỷ giống nhau mà nhìn chằm chằm Nguyệt Cẩm Chi đang thở hổn hển trên giường nói ra.

"Chị.. chị nói chị là Nguyệt Cẩm Chi ".

Thôi toang con mịa nó rồi, Sở Á Lan ôm đầu vội vàng ngồi bật dậy. Giờ đây, tại phút giây này cô đã hoàn toàn kiểm soát được cơ thể của nguyên chủ, cũng đã biết được một chuyện hết sức quan trọng.

Chính là trong nguyên tác, nữ nhân mà cô cần tránh xa nhất lại là nữ nhân mà cô đang áp dưới thân.

Nguyệt Cẩm Chi trong nguyên tác chính là một omega điên cuồng, một khi chọc đến đối phương thì xác định không nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.

Vốn Sở Á Lan cũng có nghe qua đối phương đề cập tên họ nhưng vì lúc đó chưa hoàn toàn kiểm soát được thân thể này nên cô cũng không chú ý đến, vì vậy mới phát sinh loại chuyện này đây.

Trong ánh nhìn soi mói của Nguyệt Cẩm Chi, cô xem Sở Á Lan như xem một người chết, nữ nhân này hết lần này đến lần khác đắc tội mình, mới nãy mình còn nảy sinh lòng tốt mà giúp đỡ đối phương thế mà khi tỉnh lại Sở Á Lan lại tiếp tục giở trò hạ lưu với bản thân.

Nguyệt Cẩm Chi nghiến chặt răng thầm nghĩ chờ cô thoát khỏi đây sẽ khiến đối phương đẹp mặt, còn trước mắt phải tìm biện pháp thoát khỏi sự giam cầm của đối phương đã.

Nguyệt Cẩm Chi đang định nói gì đó thì đột nhiên cô thấy Sở Á Lan kia giây trước còn hung hăng càn quấy ấy vậy mà giây sau liền ngồi quỳ trên giường hướng cô cúi đầu nói lời xin lỗi.

"Thật sự rất xin lỗi chị Nguyệt đại minh tinh, mong chị giơ cao đánh khẽ tha cho em một con đường sinh lộ, em trên còn có mẹ già 80 tuổi, dưới còn có con nhỏ... à không dưới còn có một đàn em nhỏ cần được ăn no nên là mong chị tha thứ cho em".

Nói xong Sở Á Lan cúi thật sâu xin lỗi rồi xoay người tựa như chạy trốn đồng dạng mà lao ra ngoài, để mặc Nguyệt Cẩm Chi câm nín ở trong phòng.

Khoảng 10 phút sau trợ lý của Nguyệt theo lệnh của cô mà mang khăn ướt cùng thuốc mỡ tiến vào, mới đầu trợ lý còn hiếu kỳ không biết Nguyệt Cẩm Chi cần mấy thứ này làm gì nhưng chờ khi nhìn đến bờ môi bị cắn phá của sếp mình thì trợ lý liền biết rồi, hơi kinh ngạc qua đi trợ lý liền theo như phân phó mà đem tình huống của Sở Á Lan báo cáo.

"Ban nãy tôi có hỏi bên tổ chức chương trình thì họ nói Sở Á Lan bận việc nên xin về trước rồi, bên chương trình còn nói nếu sếp cần thì họ sẽ bổ sung thêm người ngay".

"Không cần đâu, cô ra ngoài trước đi".

Trợ lý gật đầu lui ra, chờ khi trợ lý đã đi xa lúc này Nguyệt Cẩm Chi mới sờ lên cánh môi của mình rồi lẩm bẩm. "Cắn cũng thật mạnh, Sở Á Lan đúng không, cô cứ chờ đó cho tôi. "

Chương 3

Sở Á Lan đang đi trên đường cũng không khỏi hắt hơi một cái, vừa lau mũi cô vừa không khỏi thầm mắng trong đầu. "Tên hỗn đản nào nói xấu mình, tôi trù kẻ đó ăn cơm bị sặc nước".

Nói xong cô hướng tài xế xe nói.

"Chú cho tôi dừng ở đây được rồi, cảm ơn". Sở Á Lan không phải không muốn trực tiếp bắt xe về tới phòng thuê của mình mà là căn bản dù cô có muốn cũng không thể a, cô không có đủ tiền để trả a.

Do vậy nên một đại tiểu thư ăn chơi như nguyên chủ mới phải tham gia show trực tiếp này để kiếm thêm chút tiền tiêu sài.

Chuyện này phải kể về ba ngày trước, Sở Á Lan khi đó vào sinh nhật tuổi 18 của mình, không biết khi đó nguyên thân ăn phải thứ cứt chó gì mà lại ngu ngốc đi đem siêu xe, đồ hàng hiệu lẫn thẻ đen của bản thân đi tặng đám bạn nhậu của mình.

Khi chuyện này truyền đến tai lão ba của mình, ông gọi điện chất vấn thì nguyên chủ lại trực tiếp chơi lên tiểu tính tình nói nhà mình có tiền, cho một ít cũng có làm sao.

Trong lúc tức giận Sở lão ba liền phong bế thẻ của nguyên thân khiến nguyên thân trực tiếp ra đi với hai bàn tay trắng. Vì lòng tự tôn nên mặc dù không có tiền thì nguyên thân cũng không thèm mở miệng nhận sai.

Thở dài một hơi, Sở Á Lan buồn phiền mà bước xuống xe, cô nhìn khung cảnh nhộn nhịp xe tới xe đi trên đường mà không khỏi bi thương cho số phận đen đủi của mình.

Lại nhớ đến nữ nhân nguy hiểm kia, Sở Á Lan bất giác đánh cái rùng mình , thời điểm Sở Á Lan đang cố nhớ lại xem phòng thuê của nguyên chủ ở đâu thì một thanh âm mà cô không muốn nghe nhất lại bất thình lình vang lên.

"Nha , Sở đại tiểu thư của chúng ta, làm gì mà không nói với tôi một lời đã bỏ đi rồi".

Sở Á Lan hai chân như muốn nhũn ra, cô hơi cúi thấp đầu ra vẻ ngây ngô hỏi.

"Chị gái xinh đẹp này, chúng ta có quen biết sao, liệu có khi nào chị nhận nhầm người sao".

Nguyệt Cẩm Chi nhếch môi nở nụ cười thích thú đáp lại.

"Em nói xem"..

Sở Á Lan không lại để ý đến đối phương nữa vì giờ phút này cô đang vội vàng co chân lên cổ liền chạy.

Có điều hai chân thì làm sao nhanh bằng bốn bánh xe được, Sở Á Lan như dùng hết sức bình sinh từ khi sinh ra đến giờ để bỏ chạy nhưng chạy chưa được vài mét thì xe của Nguyệt Cẩm Chi đã chạy song song với cô, vừa nhàn nhã lái xe Nguyệt Cẩm Chi vừa nói..

"Còn nói không quen biết tôi đâu, nếu không quen thì vì cái gì em lại chạy".

"Tại vì nhìn chị xấu được chưa".

Nụ cười trên môi chợt tắt, Nguyệt Cẩm Chi vậy mà thật nghiêng người nhìn qua gương chiếu hậu để xem lại dung mạo của mình, sau khi xem một lát cô không khỏi mang theo tia nghi ngờ hướng kẻ vẫn đang miệt mài bỏ chạy bên ngoài hỏi lại.

"Em chắc chứ". Câu hỏi chứa đầy sự hoài nghi.

Sở Á Lan mệt mỏi đến không chạy nổi nữa, cô ngừng lại bước chân thở hổn hển mà đứng dựa vào thân cây gần đó.

Nguyệt Cẩm Chi cũng đã xuống xe, cô đưa cho Sở Á Lan một chai nước lọc, đợi khi Sở Á Lan vươn tay định tiếp nhận thì Nguyệt Cẩm Chi lại thu tay về, giọng điệu mang theo vài tia khó xử nói.

"Cái này, chúng ta nếu không quen biết mà tôi lại đưa đồ cho em như vậy thì thật không thích hợp, hay là thôi vậy, em chịu khó chạy thêm một tiếng nữa sẽ gặp một tiệm tạp hóa , đến lúc đó lại mua cũng không muộn"..

"Chị... chị

Sở Á Lan trừng mắt thật lớn, cô cong ngón tay chỉ thẳng vào mặt Nguyệt Cẩm Chi cả buổi mà chẳng thể phát ra từ nào ngoài một chữ chị kia.

Nguyệt Cẩm Chi càng nhìn càng thấy Sở Á Lan này rất thú vị, hoàn toàn khác xa lời đồn. Trong lời đồn Sở Á Lan là một đại tiểu thư suốt ngày chỉ biết ăn chơi nam nữ đều có thể ăn, ngoại trừ chuyện này ra thì còn lại cái gì cũng đều ngu ngốc.

Nhưng nay gặp gỡ , ngoại trừ lúc đầu đối phương có hơi bốc đồng khi định bóp chết cô ra thì còn lại vẫn tính biết điều, đặc biệt là cái da mặt mỏng kia, hễ bị cô trêu chọc một chút là y như rằng sẽ xấu hổ đến muốn kiếm cái hố chui vào, biểu cảm như vậy vẫn là lần đầu tiên Nguyệt Cẩm Chi thấy được trên một người.

"Tôi nói đùa thôi, em lên xe đi tôi đưa em về nhà" Nguyệt Cẩm Chi xem như còn có chút lương tâm, cô đưa nước cho Sở Á Lan sau đó bản thân thì xoay người dự định giúp đối phương mở ra cửa xe bên tay lái phụ.

Chỉ có điều, ai có thể nói cho cô biết là chuyện gì xảy ra được không.

Nhìn tay chân của mình đều bị trói chặt, còn bản thân thì nằm sõng soài trên đùi đối phương, Nguyệt Cẩm Chi vừa xấu hổ vừa giận giữ đưa ra lời chất vấn.

"Em làm vậy là có ý gì, tôi có lòng tốt giúp em mà em lại làm vậy với tôi ư".

Sở Á Lan không đáp lời, thấy vậy Nguyệt Cẩm Chi càng là căm tức trừng mắt đối phương, cô cựa quậy muốn để bản thân rời khỏi cái con người đáng ghét này nhưng càng cố vùng vẫy Nguyệt Cẩm Chi càng là phát hiện ra có điểm bất thường.

Quả nhiên một giây sau Sở Á Lan liền phanh xe lại, cô táp xe vào lề đường sau đó dùng ánh mắt không mấy thiện cảm nói.

"Nếu chị còn làm loạn thì đừng trách tôi đem chị ăn sạch sẽ".

Nguyệt Cẩm Chi tin tưởng câu này Sở Á Lan là nói thật bởi vì cô nhìn ra được Sở Á Lan đang hô hấp dồn dập, hít vào thì ít mà thở ra thì nhiều.

Như hiểu ra nguyên nhân là do mình ở trên đùi đối phương làm loạn mới khiến cô nhóc này khó xử, Nguyệt Cẩm Chi bất giác đỏ mặt mà cúi thấp đầu, không lại dám làm ra động tác gì nữa.

Lúc này Sở Á Lan mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, cô lái xe thêm một đoạn đường, khi nhìn đến xung quanh là một con phố đi bộ thì Sở Á Lan mới dám buông lỏng, cô lấy từ trong ví của Nguyệt Cẩm Chi một tờ tiền rồi nói.

"Tờ này trước cho tôi mượn, chờ thời gian nữa tôi có tiền rồi trả lại cho chị".

Ai ngờ Nguyệt Cẩm Chi lại hào phóng đáp.

"Không có chi, em lấy hết cũng được".

"Chị thật giàu có đến vậy sao".

"Cũng không phải nha, nếu em dự định dùng thân báo đáp thì tôi mới cho, còn không thì phải trả lãi gấp trăm lần cho tôi".

Nguyệt Cẩm Chi nghe được một hơi hít khí lạnh từ Sở Á Lan, cô mỉm cười thầm tự đắc thắng trong lòng. 'Hừ , ai kêu em dám bắt nạt tôi, tôi cho em nợ chồng chất mới thôi'.

Đang đắc ý là thế ai ngờ giây sau Sở Á Lan liền sáp lại gần mặt cô, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô rồi nói.

"Đây là tiền lãi, à không là tiền tôi trả nợ cho chị. Sau này hai chúng ta không ai nợ ai, tạm biệt hẹn không gặp lại". Nói rồi Sở Á Lan giúp Nguyệt Cẩm Chi cởi dây trói, khi Nguyệt Cẩm Chi xuống xe thì không thấy Sở Á Lan thân ảnh, nhìn hàng người dày đặc trước mắt, Nguyệt Cẩm Chi vậy mà cong lên khóe môi nở ra nụ cười thích thú nói ra. "Muốn chạy, không có cửa đâu"

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play