Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Đèn Lưu Ly

Chương1 Buổi gọi hồn

Giữa trưa, trời mùa thu nắng hanh hao lặng ngắt không một ngọn gió. Bày nốt mâm đồ cúng rồi bà Nguyệt Hằng ngồi ghé xuống chiếc chiếu nilon trải giữa sân.

"Bắt đầu thôi!" Bà thầy bói nói rồi xếp bằng bắt đầu gõ mõ tụng kinh.

Ông Đăng Dương liếc mắt nhìn vợ xem phản ứng của bà thế nào. Lần này chắc cũng công cốc như mấy lần trước thôi. Và sau mỗi lần thất bại bà Nguyệt Hằng đều tin rằng vì con gái bà chưa chết nên mới không gọi được hồn. Con người ta cố chấp vậy đấy.

              TRẦN NGUYỆT MINH

Đã hai tiếng đồng hồ trôi qua vẫn chưa thấy có động tĩnh gì. Dãy phướn cắm thành hai hàng từ nơi làm lễ ra cổng lặng phắc rũ xuống. Rồi đột ngột như có một trận gió lốc xuất hiện làm chúng bay dữ dội.

"Vong về!" Bà thày bói trịnh trọng tuyên bố.

"Nguyệt Minh hả con?" Vừa mếu máo khóc bà Nguyệt Hằng vừa hỏi.

Người hầu đồng giật giật liên hồi rồi cất giọng, cái giọng trong vắt của Nguyệt Minh không lẫn đi đâu được:

"Abel đâu? Mẹ gọi con về nhưng không cho anh ấy gặp con sao? Khi con còn sống mẹ cũng muốn chia rẽ vợ chồng con, giờ chúng con âm dương cách biệt mẹ vẫn ngăn cản à?"

"Con rể chết rồi con ơi!" Ông Đăng Dương run giọng đáp.

"Chết? Sao lại thế?"

"Em rể tự tử." Trần Hoàng đáp rồi không kìm được bật khóc.

Im ắng.

Cả không gian lại lặng phắc.

"Con ơi, con đi rồi sao? Mẹ biết lỗi rồi, làm ơn tha thứ cho mẹ. Ở lại thêm chút đi con! Nói mẹ nghe con cần gì để mẹ đốt."

Bà Nguyệt Hằng gào khóc gọi con gái. Nguyệt Minh mất vì sai lầm của bà, nên giờ bà mong có thể đoái công chuộc tội. Thông qua việc cúng bái bà nhất định lo cho con gái ở nơi cõi âm chẳng thiếu thốn gì.

"Đừng đốt. Đồ của con lúc nào cúng mẹ cứ để đấy. Cũng đừng có đặt bát cơm quả trứng, ai nuốt nổi mấy thứ vô vị ấy. Trần sao âm vậy, cứ cho con các món ăn bình thường.

Còn nữa, bốn chín ngày đừng gõ mõ tụng kinh cho con siêu thoát. Con sống tầm thường như vậy mà sau khi chết đi chỉ cần nghe người ta đọc kinh con có thể biến thành tiên thành Phật được sao? Cái vô lí gì vậy?

Thêm nữa căn biệt thự của vợ chồng con đừng bán đi, để con còn có nơi chốn để về. Bên ấy chỉ thắp hương với hoa thôi đừng cúng đồ ăn kẻo ma khắp nơi tụ tập lại con lại bị đẩy đi.

Kể cho con về cái chết của Abel đi. Anh ấy mất ở đâu?"

"Em rể đi Yên Tử rồi người ta bảo em trượt chân rơi xuống núi." Trần Hoàng đáp giọng nghẹn ngào. Mất Nguyệt Minh là nỗi đau quá lớn đối với gia đình anh ta, chẳng bao lâu sau lại đến Abel.

Không gian lại im lặng như tờ. Mọi người chờ mãi tưởng đâu Nguyệt Minh đã rời đi rồi thì người hầu đồng lại tiếp:

"Cho con tấm bản đồ!"

Tất cả quay ra nhìn nhau sau đó Trần Hoàng chạy ra tiệm sách mang về một tấm bản đồ.

"Cái đó không chuyển được sang đây, con chẳng thấy gì hết."

Vậy là Trần Hoàng lại đi và lần này mang về cả chục tờ bản đồ cho chắc.

"Mày định đi Quảng Ninh tìm em rể sao?" Trần Hoàng hỏi em gái.

"Vâng!"

"Mày mù hướng mà, có biết phải đi đâu không hả?"

Nguyệt Minh thở dài. Đúng là như vậy, cô biết rõ hạn chế của bản thân. Hơn nữa nơi cô sống hiện tại với nơi gia đình Nguyệt Minh đang sống không hoàn toàn tương ứng. Nhiều khi bên kia là đường sá bên này lại là ao hồ rừng núi.

Mặt khác, như câu nói quen thuộc: đất có thổ công, sông có hà bá, cõi âm chẳng có cái gọi là luật pháp, lẽ phải thuộc về kẻ mạnh, không đơn giản là thích thì cứ đi từ vùng này sang vùng kia.

Thêm vào đó còn một khó khăn nữa. Giống như việc cô sống ở đây cũng là nơi gia đình cô sống. Là nó nhưng không phải nó. Thế giới mang một hàm ý rộng hơn. Vì vậy có thể cô đang ở thế giới này đi ba bước chân lại hóa ra đang đứng nơi thế giới khác rồi.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Nguyệt Minh chết có nghĩa là Abel mất cũng gần tháng trời nay rồi, liệu anh còn ở vùng ấy để cô đến là gặp anh không?

Thật chẳng khác nào mò kim đáy bể, Nguyệt Minh hiểu rõ. Nhưng nếu cô thực hiện được việc bất khả thi ấy thì đúng là điều tuyệt vời nhất cô làm được từ xưa tới nay.

Đi trên ô tô cùng mọi người trong nhà đến chân núi Yên Tử. Cố gắng mang theo đồ ăn thức uống nhiều nhất có thể Nguyệt Minh hồi hộp bắt đầu hành trình tìm chồng.

"Mọi người về cẩn thận nhé!" Cô chào cả nhà rồi dợm bước đi thì nghe tiếng mẹ gọi nghe đến xé lòng:

"Con ơi, vậy bố mẹ có còn được gặp lại con không? Mẹ biết mẹ đã gây tội lớn, cầu xin con tha thứ cho mẹ được không?"

Nguyệt Minh quay lại nhìn mẹ mình. Bà đã cho cô uống bùa yêu để chia rẽ vợ chồng cô. Đáng ra Nguyệt Minh phải căm hận bà mới phải. Ban đầu cô đã định tham gia buổi gọi hồn nhưng phớt lờ mẹ đi tuy nhiên cô chẳng thể làm được. Nhìn vẻ thống khổ trên gương mặt bà Nguyệt Hằng, Nguyệt Minh thấy lòng mình chùng xuống.

"Con sẽ cố về, cũng không nói trước được. Thôi con đi đây, dùng dằng mãi sẽ không thể chia tay."

Chương2 Tái ngộ

Lang thang trong rừng đã cả tuần nay vẫn chưa tìm ra tung tích của Abel, Nguyệt Minh thật sự cảm thấy tuyệt vọng.

Với thương tích nặng đến vậy, chồng cô chẳng thể đi đâu xa được khỏi nơi này. Vậy anh đâu rồi, hay khi lao mình từ đỉnh núi xuống Abel đã sang một thế giới khác? Hay thú dữ đã ăn thịt anh?

Ngồi lại bên bờ suối Nguyệt Minh lơ đãng ngó quanh. Nơi đây gần như giống hệt bên thế giới kia, không như những chỗ khác, thứ chuyển được thứ không.

Nhìn về phía đối diện cô nhận ra có một cái hang sâu. Trời cũng sắp tối, để kiểm tra cái hang thế nào, có an toàn không rồi Nguyệt Minh chắc phải chợp mắt chút đỉnh, đi suốt cả ngày khá là mệt mỏi.

Trong hang có sinh vật nào đó, bị thương. Mùi máu, mùi hôi của vết thương đang mưng mủ rất dễ để nhận ra. Và còn nữa, cái mùi khiến tim cô đập điên cuồng trong lồng ngực: mùi của Abel.

Anh nằm nhìn lên đỉnh hang nghiến răng chịu đựng những cơn đau thi thoảng lại ập đến. Hôm nay khá hơn mọi khi chút đỉnh. Thường thì Abel luôn mê man trong cơn sốt, triền miên đau đớn không dứt.

Sau khi Nguyệt Minh mất đi, anh sống vật vờ qua ngày. Rồi chẳng thể gắng gượng hơn được nữa, Abel tìm tới cái chết. Anh chỉ nghĩ đơn giản trở thành ma tức là anh có thể gặp lại vợ. Nhầm to.

Buông mình từ trên đỉnh núi xuống, thịt nát xương tan Abel trở thành một con ma. Tuy không phải là một đống tan nát như những mảnh nhỏ mà người ta đã phải vất vả lắm mới gom góp lại được để đem chôn nhưng anh cũng chẳng còn là Abel phong độ đẹp trai ngày nào.

Giờ anh là một đống thịt, da, xương, một phế vật. Những mong gặp lại được Nguyệt Minh sau khi tự tử, Abel chưa bao giờ tưởng tượng ra cái kết cục này.

Anh không nhớ mình làm cách nào bò được vào hang. Trong hang có rất nhiều rêu mọc. Và để duy trì sự sống Abel ăn chúng. Khát thì liếm những giọt nước rơi từ trên mái vòm của hang xuống đọng lại trên đá.

Đột nhiên anh nghe thấy tiếng động phía bên ngoài. Ở đây được một thời gian rồi nhưng Abel chưa từng gặp ai, cũng chẳng có con dã thú nào mò vào tấn công anh như anh vẫn chờ đợi.

Theo bản năng, Abel co dúm người lại cố lùi sâu hơn vào bên trong. Vài viên đá nhỏ bị anh gạt phải rơi xuống tạo nên tiếng động vang vang trong hang kín.

Sợ đến điếng người khi nghe thấy những bước chân tiến lại gần Abel nhắm mắt thật chặt. Trong đầu anh tưởng tượng ra cảnh mình bị thú dữ nhai nuốt cho đến chẳng còn gì.

Từ lúc trở thành ma các giác quan của Nguyệt Minh trở nên thính nhạy khác thường. Ban đầu chỉ là chút tò mò nên cô chui vào hang. Và rồi cái thứ tưởng xa tận chân trời hóa ra gần ngay trước mắt. Công sức bấy lâu bỏ ra kiếm tìm chồng nay đã đem lại kết quả.

Nguyệt Minh mất ở ngoài đường. Cô được đưa vào bệnh viện nhưng không kịp. Xác của cô được quàn tại nhà tang lễ của bệnh viện. Ngày đưa đám khi xe tang đi một vòng quanh khu nhà thì Nguyệt Minh vốn dĩ cũng ở trên xe nhảy xuống.

Từ đó, cô ở lại khu nhà mình. Nơi ấy khác rất nhiều so với vùng núi rừng Yên Tử này, mọi thứ ở cõi trần và cõi âm gần như tương đương.

Lang thang từ nhà của hai vợ chồng sang nhà bố mẹ đẻ, ăn đồ cúng dành cho mình, Nguyệt Minh thấy cũng tạm ổn. Vẫn được nhìn ngắm Abel giống như niềm an ủi lớn.

Thậm chí đôi khi anh đau khổ, vật vã vì nhớ cô lại khiến cho Nguyệt Minh vui vui. Con người ta ích kỉ thế đấy. Nhưng biết sao được, nếu chết đi mà người mình yêu quên mình ngay thì còn tệ hơn cả cái chết.

Một ngày kia, cô chẳng thấy Abel đâu cả. Biệt thự của hai vợ chồng cửa đóng then cài, lòng hoang mang vô cùng Nguyệt Minh không biết hỏi ai. Tuy đi đi lại lại giữa hai nhà được nhưng có nhiều khi cô chẳng nghe chẳng thấy gì hết. Kề cận người thân mà như ở giữa chốn không người.

Cô đương nhiên chẳng cần chìa khóa mở cửa vẫn có thể vào được biệt thự của mình. Tuy nhiên, có một điều Nguyệt Minh không lường được: vì không nắm rõ về nơi mới mình đang sống do đó cô đi lạc.

Cũng chẳng phải vấn đề gì lớn mà lại giúp Nguyệt Minh khám phá thêm được rất nhiều thứ về thế giới cô đang sống. Nhưng có vẻ trong thời gian Nguyệt Minh đi lạc đã có nhiều điều xảy ra, những điều quan trọng.

Abel của cô đâu rồi? Được nhìn thấy anh mỗi ngày dẫu âm dương cách trở vẫn mang lại cho Nguyệt Minh một cảm giác dễ chịu. Nó như phần thưởng nho nhỏ, là động lực để cô tiếp tục tồn tại ở nơi này một mình đầy cô độc.

Chờ mãi mới có buổi gọi hồn. Với tính tình của mẹ Nguyệt Minh biết bà nhất định sẽ tìm cách để nói chuyện với cô. Còn Nguyệt Minh cũng mong ngóng từng giờ từng phút để hỏi một điều duy nhất: Abel của cô đâu?

ABEL RIEDEL TRẦN NGUYỆT MINH

Tiến về phía chồng một cách cẩn trọng rồi Nguyệt Minh vòng tay ôm lấy anh. Thật muốn xiết chặt Abel sau bao ngày nhớ nhung nhưng cô không dám vì sợ làm anh đau. Nước mắt giàn dụa Nguyệt Minh nghẹn ngào gọi:

"Mình ơi, em này!"

Đang nhắm nghiền mắt thầm cầu mong kẻ xâm nhập bất hợp pháp tự động rời đi, Abel giật mình nghe giọng nói bao thân thương vang lên bên tai. Có chút thảng thốt, anh mở mắt và vẫn không tin nổi, Nguyệt Minh của anh đang ôm anh!

Hạnh phúc đến quá bất ngờ làm Abel ngộp thở. Nếu đây chỉ là giấc mơ thì xin hãy kéo dài thêm chút nữa. Abel nghĩ thầm và chợt nhận thức được tình cảnh hiện tại của bản thân. Vậy là chật vật anh cố trườn ra khỏi vòng tay vợ.

Đang sướng muốn phát điên vì đã tìm thấy Abel, Nguyệt Minh kinh ngạc nhận ra anh muốn thoát khỏi vòng tay mình. Hiểu ngay lí do tại sao, cô thương anh đến trào nước mắt. Tuy nhiên, đáng nhẽ phải dỗ dành anh thì cô lại gắt lên:

"Anh làm gì đấy? Có ở yên không, không em làm đau anh bây giờ!"

"Em trở thành người con gái hung dữ từ khi nào thế?" Abel hỏi với giọng ấm ức của kẻ bị bắt nạt.

"Từ lúc không có anh cạnh bên." Nguyệt Minh đáp, dúi mặt vào cơ thể chồng. Niềm vui tới quá bất ngờ, từ nay hai người lại có thể ở bên nhau gây dựng lại cuộc sống rồi.

Chương3 Khởi đầu mới

"Đúng là trời cao có mắt, em đã tìm lại được anh rồi, báu vật của em!" Nguyệt Minh thì thầm trong niềm xúc động, vòng tay ôm Abel chặt hơn.

"Mình mà báu vật cái gì chứ, phế vật thì đúng hơn." Anh chua chát nghĩ. Rồi cố gắng trong tuyệt vọng Abel toài người khỏi vòng tay vợ thêm lần nữa.

"Anh đang làm gì thế hả?"

Nghe giọng Nguyệt Minh có vẻ bực dọc, Abel lúng búng trong miệng lời thanh minh:

"Người anh vừa bẩn vừa hôi, anh sợ làm ảnh hưởng đến em!"

"Chỉ nói vớ vẩn là giỏi thôi." Cô lầu bầu rồi bất chấp chồng phản đối hôn khắp người anh.

Tần ngần nhìn những chỗ mưng mủ, lở loét trên cơ thể Abel, Nguyệt Minh lục tìm vỉ thuốc giảm đau sau đó đưa cho chồng:

"Mình uống đi. Đợi một chút, để em đi kiếm nước muối sát trùng vết thương."

Rất nhanh nhẹn cô bắt tay ngay vào việc rồi dọn dẹp trong hang. Trời nhá nhem tối thì mọi thứ coi như hòm hòm. Vậy là tuy ở trong hang, hai vợ chồng cô cũng đã có một chốn đơn sơ cho riêng mình.

"Nghỉ đi em, làm suốt từ sáng tới giờ vẫn chưa mệt hả?"

Ngồi ở cửa hang Abel sốt ruột hỏi. Nghe lời chỉ dẫn của anh Nguyệt Minh đã phát quang khu vực xung quanh hang rồi rào lại. Tuy còn sơ sài nhưng cũng tạm ổn. Dần dần sửa sang thêm chút ai nhìn vào cũng có thể nhận ra mái ấm nhỏ xinh của vợ chồng cô.

Rạng rỡ với nụ cười trên môi Nguyệt Minh ngồi xuống đất ngước lên nhìn Abel rồi bảo:

"Em đi kiếm cái gì đó để ăn. Giờ em đưa anh vào hang nhé. Chờ em, em sẽ về mau thôi."

Đã ra tới cổng rồi cô lại quay lại. Hôn anh cái chụt, miệng cười toe toét Nguyệt Minh nhảy chân sáo ra khỏi nhà.

Dù mệt đến bở hơi tai cô vẫn ngâm nga nho nhỏ bài hát ưa thích. Ở bên này lấy đâu ra cáp treo nên chỉ còn cách leo bằng chân bằng tay. Có những bậc đá dễ phải cả mét, đã thế còn lung lay không vững. Tuy nhiên trên đỉnh núi có nhiều rau củ để kiếm hơn dưới chân núi nhiều.

Mấy bữa trước đi ngang qua khe suối Nguyệt Minh còn bắt được hai con cá. Tuy chúng bé xíu, chắc là cá rô ron hoặc cá cờ, nướng lên được có chút ít nhưng cô mừng như bắt được vàng. Sắp tới có lẽ cô phải học câu cá để kiếm thêm chút đạm cho Abel bồi bổ.

Đang mải nghĩ ngợi lung tung Nguyệt Minh hơi giật mình khi nghe tiếng lóc cóc ngay bên cạnh. Ba cái hồ lô được chạm trổ công phu đang rơi trên những bậc đá. Cô vội quay người giữ lấy. Nếu của ai mà bị rơi xuống dưới kia thì đuổi theo nhặt cũng mệt.

Ôm mấy chiếc hồ lô trong lòng vừa đứng thẳng lên Nguyệt Minh thấy ngay một người đàn ông xuất hiện. Chỉ cần nhìn là có thể biết anh ta là chủ của những đồ vật cô nhặt được, hoa văn trên chiếc áo gấm của kẻ xa lạ giống hệt như những gì chạm trổ trên hồ lô. Đưa cho anh ta ba cái hồ lô, cô hỏi:

"Của anh, đúng không?"

"Ừ, cảm ơn cô." Anh ta trả lời ngắn gọn rồi lại tiếp tục xuống núi.

Hái được cả một bọc to hoa quả và rau dại Nguyệt Minh đứng một hồi để nghỉ ngơi sau đó rẽ trái. Trong lòng có đôi chút phân vân, hình như cô đi lầm đường rồi thì phải, mù hướng đúng là phiền phức.

Bước chân trên một con đường rải sỏi, những viên sỏi đen láy, nhẵn bóng, đều chằn chặn trông thật đẹp mắt, Nguyệt Minh ngỡ ngàng nhìn bức tường đá dài ngoằng y như không có kết thúc bao quanh một dinh thự nào đấy.

Đáng lẽ ra phải lo có thể bị lạc nhưng cô quên bẵng mất, cứ ngơ ngẩn đi mãi ven bờ tường. Đứng trước cánh cổng gỗ có những hình lân rồng kì vĩ Nguyệt Minh ngắm đến mê mải. Tới khi cánh cửa đột ngột mở ra cô mới lúng túng lùi lại.

Người đàn ông mặc áo gấm khi nãy xuất hiện, anh ta mở rộng cửa như muốn mời Nguyệt Minh vào bên trong. Thế là trí tò mò trỗi dậy, cô rụt rè đi theo sau anh ta.

Khuôn viên bên trong rộng hơn rất nhiều so với khi nhìn ở bên ngoài. Ở trung tâm của khoảng sân rộng, chín cái lò luyện đan để kế nhau, đằng xa là vườn dược liệu đủ chủng thể loại.

"Ta chế thuốc!" Người chủ dinh thự nói. "Tên ta là Bá Thanh."

"Tên tôi là Nguyệt Minh."

Cô đáp, ngay lập tức nghĩ tới chồng. Thuốc giảm đau Nguyệt Minh mang theo từ hôm gọi hồn đã gần hết. Cô đang có dự định quay về để lấy thêm. Nhưng như vậy sẽ mất một khoảng thời gian cũng chẳng biết bao lâu.

Phải thông qua những buổi gọi hồn cô mới liên lạc được với người thân. Mà không phải buổi nào cũng kết nối được. Bốn buổi gia đình tổ chức Nguyệt Minh chỉ biết có một.

Nếu bây giờ Bá Thanh có thuốc để Abel dùng thì tốt quá. Vừa nghĩ cô vừa quan sát những viên đá đang nằm đắp thuốc. Chủ của dinh thự đã bỏ đi tới góc vườn đằng xa, tập trung vào công việc, chỉ có một mình Nguyệt Minh lang thang ngó nghiêng, tự mình kiểm tra mọi thứ.

Đến lúc thấy không còn sớm nữa cô mới tìm gặp Bá Thanh và xin anh ta chữa cho chồng mình.

"Được." Bá Thanh trả lời gọn lỏn, anh ta vốn rất kiệm lời.

           BÁ THANH

Xin đừng hỏi tác giả tại sao tên Bá Thanh mà giao diện Ả Rập, chỉ tại gần đây tác giả thấy đàn ông Trung Đông thật là đẹp trai

Sáng hôm sau khi Nguyệt Minh đang lau người cho Abel thì Bá Thanh xuất hiện. Cô thật sự không giấu nổi vui mừng. Đưa được Abel từ chân núi lên tận đỉnh núi sau đó lại đưa xuống chẳng phải một chuyện dễ dàng. Thêm vào đó còn phải đảm bảo không làm anh bị thương hay đau đớn.

Nghe cô luôn miệng cảm ơn mình Bá Thanh nhìn Nguyệt Minh với ánh mắt rất khác lạ. Sau khi khám xong cho Abel anh ta chỉ nói:

"Chữa được!"

"Chi phí thì sao ạ?"

Nguyệt Minh rụt rè hỏi. Cô không biết bên này người ta dùng thứ gì để giao dịch. Nếu là vàng bạc đá quí thì cô biết đào đâu ra.

"Ta cần người chạy việc lặt vặt, nếu cô có thể làm thì tốt. Vừa hay cũng lấy thuốc mỗi ngày cho chồng cô luôn."

Vậy là từ bữa ấy, Nguyệt Minh làm giúp việc cho Bá Thanh.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play