Hôm nay là buổi xem mắt của Đỗ Duy Nam với con gái một người bạn thân của mẹ mình.
" Xin chào quý khách " nhân viên nhà hàng tươi cười nhìn cậu.
Đỗ Duy Nam cười nhẹ, đáp lại: " Xin chào, bạn tôi có đặt bàn bàn trước ở đây, cô ấy tên là Thanh Tuyết "
Nhân viên nhà hàng vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Duy Nam từ lúc cậu đến.Hôm nay cậu mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen, kết hợp với ngoại hình nổi bật của cậu thì việc thu hút ánh nhìn của người khác cũng không có gì lạ.
"Mời quý khách đi theo tôi"
Cậu theo chân nhân viên nhà hàng đến một chiếc bàn bên cạnh cửa sổ. Nơi đó có một người đang ngồi. Cô mặc trên người một chiếc váy màu xanh dương, kết hợp với mái tóc dài uốn nhẹ, nó thật sự rất hợp với cô.
"Đây là bàn cậu cần tìm" nhân viên cười tươi, nói với cậu.
" Cảm ơn cô. Lấy cho tôi một tách cà phê nhé" Nói rồi cậu quay lại nhìn người đang ngồi ở bàn " Xin chào, tôi là Duy Nam, người hôm nay đến xem mắt với cô "
Từ nãy đến giờ, cô vẫn luôn nhìn chằm chằm Đỗ Duy Nam, khi thấy cậu lên tiếng thì hơi giật mình
" Chào anh, tôi là Thanh Tuyết, anh ngồi đi "
Thấy cậu ngồi xuống thì cô liền lên tiếng "Thật ra tôi không hề muốn kết hôn, tôi là người tôn trọng chủ nghĩa độc thân nên tôi nghĩ hôm nay chúng ta đến đây cũng quá lãng phí thời gian rồi"
Nghe Thanh Tuyết nói vậy, cậu có hơi ngạc nhiên, nhìn cô rồi lại cười đáp: "Thật trùng hợp, tôi cũng không có ý định kết hôn, tôi đã có người mình thích rồi, nhưng vì một số lí do nên tôi không muốn cho gia đình mình biết"
Đỗ Duy Nam tiếp tục:" Nhưng nếu hôm nay không không có kết quả thì chúng ta lại tiếp tục phải đi xem mắt với người khác, hay là chúng ta kết hôn giả đi"
Thanh Tuyết bất ngờ đập bàn đứng dậy:"Gì cơ, kết hôn giả? Ý anh là tôi với anh ấy hả? "
Mọi người xung quanh đều quay lại nhìn cô
Thấy cô phản ứng như vậy cậu liền từ tốn bảo: " Ừ, chúng ta kết hôn giả đi, cả hai đều có lợi, đến khi nào có ai tìm được người mình muốn kết hôn rồi thì chúng ta li hôn. Cuộc hôn nhân nhân chỉ để che mắt hai bên gia đình thôi, cô cũng không cần phải phản ứng lớn như thế."
Nhân viên mang cùng lúc cà phê ra cho Đỗ Duy Nam "Đây là đồ quý khách đã gọi". "Cảm ơn cô" cậu cười đáp lại nhân viên.
"Sao anh có thể nói một cách nhẹ nhàng như thế, mà thôi được rồi, dù gì cũng có lợi cho tôi, vậy khi nào chúng ta gặp mặt hai bên gia đình đây, để tôi còn chuẩn bị" Cô nâng tách trà lên uống một ngụm.
"Tháng sau đi. Trong thời gian này chúng ta tìm hiểu mọi thứ về nhau để tránh cho ai khác nghi ngờ "
"Ừm"
Không khí giữa hai người rơi vào trầm lặng. Đỗ Duy Nam vừa khuấy đều tách cà phê của mình vừa lơ đãng nghĩ về ai đó _Không biết phải mở lời thế nào với cậu ấy đây, thật đau đầu mà_
Nửa giờ sau, hai người đứng trước cửa" Hôm khác gặp lại, cô cho tôi chi phương thức liên lạc đi, có việc thì tôi sẽ gọi cô" cậu đưa điện thoại cho Thanh Tuyết
"Được rồi, trả lại anh, có gì thì cứ gọi tôi. Tạm biệt " Nói rồi Thanh Tuyết quay đi.
Thấy cô đã rời đi, thì Đỗ Duy Nam cũng định quay về nhà _Thật là, sao hôm nay xe hơi của mình lại bất ngờ bị hỏng như vậy cơ chứ, chắc phải bắt taxi để về thôi_ Nghĩ rồi, cậu xoay người lại, định bắt taxi về nhà thì vô tình va vào lòng ngực của một người đàn ông.
"Xin...xin lỗi, anh không sao..." cậu vừa nói vừa ngước lên nhìn người bị mình va phải, thì lại chạm phải ánh nhìn của đối phương.
Đỗ Duy Nam ngạc nhiên, liền hỏi "Sao cậu lại ở đây?"
Trương Minh Vũ không trả lời mà nhìn chằm chằm cậu, mặt không cảm xúc, rồi bỗng lên tiếng " Câu này là tớ hỏi cậu mới phải. Cậu làm gì ở đây? Người vừa rồi là ai vậy hả? Duy Nam? "
Tự dưng Trương Minh Vũ gọi tên cậu làm cậu không hiểu sao lại có phần hơi chột dạ. Nhưng cậu có làm gì sai đâu mà phải chột dạ cơ chứ.
"Tớ.. Tớ... Cậu đến đây bằng xe của cậu đúng không, vừa hay hôm nay tớ không lái xe, cậu đưa tớ về đi, trên đường tớ sẽ nói cho cậu nghe nhaaa" Đỗ Duy Nam cười lấy lòng hắn.
Bất ngờ Trương Minh Vũ đưa tay lên véo má cậu " Cái giọng điệu này là sao đây hảaa "
"Mau bỏ tớ ra, bỏ ra nhanh lên" Đỗ Duy Nam cố gắng kéo tay hắn ra khỏi mặt mình nhưng không thành " Đừng véo nữa mà, sẽ đỏ hết lên mất"
Véo đã tay rồi rồi, cuối cùng Trương Minh Vũ cũng buông tha cho khuôn mặt của cậu.
Hắn nhìn Đỗ Duy Nam , rồi liền nói: "Cậu đứng đây đợi một chút, tớ lái xe đến" nói rồi Trương Minh Vũ quay người rời di, để cậu đứng đó trừng mắt nhìn hắn_Cái đồ đáng ghét, cậu chờ đó, tớ sẽ cho cậu biết tay_
Đỗ Duy Nam nhìn bóng lưng hắn, bất giác lại nghĩ đến lúc nhỏ
15 năm trước
Hắn và cậu lúc đó 12 tuổi, và đã làm bạn được 7 năm. Lúc này, Trương Minh Vũ thì đạp xe chở cậu đến trường, còn cậu thì ngồi sau xe vừa gặp bánh mì vừa luyên thuyên kể về trận game tối qua.
Đỗ Duy Nam nói từ nãy đến giờ mà không nghe hắn đáp liền hỏi: " Này cậu có nghe tớ nói không hả? "
"Nghe rồi"
Nghe vậy cậu liền bảo "Tối nay cậu qua nhà cậu cậu chơi với tớ tin, tớ tin cậu sẽ đánh thắng được bọn họ, nhaaa"
"Được"
"Này tối nay chúng ta đi xem phim đi", Đỗ Duy Nam kéo lấy tay hắn, vừa cười vừa nói
Còn Trương Minh Vũ thì chỉ liếc nhìn cậu một cái rồi bảo "Được"
"Này cuối tuần này tớ muốn đi biển" nghe vậy hắn liền bảo " Tớ đưa cậu đi"
" Bài này tôi không hiểu, cậu chỉ tớ đi"
"Được"
Từ nhỏ, Trương Minh Vũ là người cưng chiều cậu nhất, còn hơn cả ông bà Đỗ, bất kì yêu cầu gì của Đỗ Duy Nam, dù có phần không muốn nhưng hắn vẫn luôn thuận theo.
Vì sự nuông chiều đó mà dần dần Đỗ Duy Nam ỷ lại vào hắn hơn, và rồi không biết từ lúc nào cậu dần thích hắn.
Vì là bạn thân từ nhỏ, còn là bạn chung lớp, Đỗ Duy Nam đã chứng kiến không biết bao người đã tỏ tình với Trương Minh Vũ và rồi bị hắn từ chối.
Cậu nhiều lần muốn tỏ tình với hắn, nhưng cũng sợ bị Trương Minh Vũ từ chối, sợ đến khi đó không thể tiếp tục làm bạn với hắn, sợ hắn sẽ xa lánh sợ, và sợ hắn nhìn cậu bằng đôi mắt chán ghét.
Bỗng có tiếng gọi: "Cậu suy nghĩ gì mà lại ngẫn người thế, nhanh lên xe đi, trời chuyển gió rồi"
Đỗ Duy Nam giật mình, nhưng đã kịp lấy lại tinh thần, đáp:"Tớ biết rồi mà". Nói rồi cậu nhanh chóng leo lên xe.
"Được rồi nói đi" Vừa lái xe, Trương Minh Vũ vừa lên tiếng
Cậu hơi thắc mắc, quay qua nhìn hắn"Gì cơ?"
"Người phụ nữ bạn nãy là ai, ở quán cà phê ấy"hắn chậm rãi đáp
"À, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu, tớ muốn kết hôn, cô gái ban nãy là..... ". Chiếc xe bỗng nhiên thắng gấp làm Đỗ Duy Nam hơi ngã về trước rồi lưng lại bị va thẳng ra sau lưng ghế.
Người bên cạnh bỗng quay qua nhìn cậu, rồi lên tiếng" Cậu vừa nói gì cơ? Kết hôn? Với ai? Ý cậu là người ban nãy? " Dừng một chút Trương Minh Vũ lại nói tiếp:" Sao tớ chưa nghe cậu nhắc đến việc yêu đương mà đã kết hôn rồi"
"Quả thực tớ cũng không có dự định kết hôn, nhưng bố mẹ thấy tớ lớn như vậy mà vẫn chưa yêu ai, nên liền mai mối cho con của một người bạn thân" Đỗ Duy Nam nhìn hắn, tay nắm chặt dây đai an toàn, ngập ngừng nói tiếp: "Trước khi gặp cô ấy tớ cũng định từ chối, nhưng sau khi nói chuyện tớ thấy cô ấy rất hợp để kết hôn nên bọn tớ quyết định sẽ kết hôn vào tháng sau"
Cậu nói xong, không gian trong xe liền rơi vào yên tĩnh.
"Tại sao không kết hôn với người mình yêu, việc quan trọng như này chỉ cần thấy thích hợp là có thể tùy tiện như thế hay sao"
Trương Minh Vũ bỗng dưng hét lớn làm cậu giật mình
"Cậu hung dữ gì chứ? Vậy mà cậu dám quát tớ? Thì sao chứ, không phải cũng chỉ kết hôn thôi sao, đây cũng là điều bố mẹ tớ muốn, nếu không phải cô ấy thì cũng sẽ là người khác" Đỗ Duy Nam vừa nói, vừa rưng rưng muốn khóc
Trương Minh Vũ nhìn khóe mắt đỏ hoe của cậu, liền không dám nói không gì nữa, cuối cùng buông tay đầu hàng
"Được rồi, tớ không nói nữa, cậu thích gì thì làm đó đi" vừa nói vừa giơ tay những giọt nước đang chực chờ sắp rơi nơi khóe mắt của cậu "Mới nói nhiêu đó mà sao đã rưng rưng muốn khóc rồi"
Đỗ Duy Nam trừng mắt nhìn hắn "Còn không phải tại cậu sao?"
Nghe vậy Trương Minh Vũ liền xoa đầu cậu rồi cười xòa đáp "Ừ, tại tôi. Đừng ấm ức nữa, tôi đưa cậu về nhà"
Trong suốt quãng đường, hai người không nói với nhau câu nào
"Đến nơi rồi, mau vào nhà nhanh lên trời lạnh lắm đó, cũng đừng có thức khuya quá, đi ngủ sớm chút, không phải ngày mai cậu lên đứng lớp à" Trương Minh Vũ nhìn cậu, chậm rãi dặn dò các thứ
"Tớ..." Đỗ Duy Nam chưa kịp nói gì thì mẹ cậu liền không biết đứng ở sau lưng từ lúc nào mà lên tiếng" Vũ hả con, con lại đưa nó về à"
Nói rồi bà Đỗ qua qua cậu lên tiếng trách móc "Sao lớn như vậy rồi còn không biết tự lo bản thân cơ chứ, con cả ngày chỉ biết làm phiền thằng Vũ"
" Mẹ"
Bà Đỗ không thèm quan tâm đến đứa con trai của mình mà quay sang Trương Minh Vũ bảo: "Con đừng có chiều nó quá, nó sắp bị con chiều hư rồi. Nào mau vào nhà đi, hôm nay dì nấu vài món con thích, cũng lâu rồi chúng ta không ăn cơm chung"
Trương Minh Vũ còn chưa kịp trả lời thì thấy cậu vừa kéo tay mình vừa nói" Đúng rồi đó, cậu mau vào nhà đi, có cậu ở đây mẹ tớ mới nấu nhiều món ngon"
Nghe vậy hắn chỉ có thể cười trừ "Rồi, rồi, tớ sẽ ở lại ăn cơm. Chậm đã"
Sau khi ăn xong, cả bốn người ngồi ở phòng khách vừa ăn hoa quả vừa trò chuyện.
Bỗng Đỗ Duy Nam lên tiếng:" Con có chuyện muốn nói với bố mẹ "
Ánh mắt cậu nhìn ông bà Đỗ làm họ hơi giật mình" Có chuyện gì thì từ từ nói, làm gì mà khẩn trương quá vậy? "
Trương Minh Vũ ngồi bên cạnh nhìn cảnh trước mắt, hắn biết cậu muốn nói gì, nhưng vẫn im lặng không lên tiếng.
"Là Thanh Tuyết, hôm nay con gặp cô ấy, hai tụi con nói chuyện khá hợp, bọn con muốn tháng sau liền đăng kí kết hôn" cậu vừa nói vừa nhìn sắc mặt hai vị phụ huynh nhà mình.
Họ mừng rỡ thốt lên" Con nói gì, thật sao", nhưng rồi lại rơi vào trầm từ " Nhưng sao lại gấp gáp kết hôn như vậy chứ, hai đứa chỉ mới gặp mặt"
Nghe ông bà Đỗ hỏi vậy, Đỗ Duy Nam không biết phải trả lời thế nào, liền bịa ra một lí do cho qua chuyện "Con thấy cô ấy phù hợp với hình mẫu mình đặt ra, với lại tui con có nhiều sở thích tương đồng, thấy khá hợp nhau nên mới quyết định đi đến việc kết hôn"
Nghe cậu nói vậy ông bà Đỗ không nói gì nữa mà quay sang Trương Minh Vũ " Con biết chuyện vầy rồi hả Vũ? "
Nghe họ nhắc đến mình thì hắn liền đáp lại
" Dạ, con cũng chỉ mới biết, cậu ấy có nói chuyện này với con hồi chiều"
Ông Đỗ nghe vậy liền quay sang Đỗ Duy Nam mà bảo "Thôi được rồi, con quyết định kết hôn là chuyện tốt, có gì để cuối tuần này bố sang nhà Thanh Tuyết để bàn chuyện này với nhà con bé"
" Vậy tụi con lên phòng trước nha", nói rồi cậu kéo Trương Minh Vũ lên phòng mà không để hắn kịp phản ứng lại.
Vừa bước vào phòng, hắn liền lên tiếng "Chúng ta nói chuyện chút đi"
Đỗ Duy Nam định lấy giáo án ngày mai ra nhờ hắn sửa vài chỗ, thì nghe giọng hắn, liền thắc mắc quay đầu lại "Hả"
"Cậu đừng vội vàng kết hôn như vậy, nên suy nghĩ kĩ đi, nếu không sau này cậu sẽ hối hận vì những lời nói hôm nay" Trương Minh Vũ dùng giọng điệu nhẹ nhàng pha chút cầu xin mà nói với cậu.
Đỗ Duy Nam siết chặt cuốn sổ đang cầm trên tay "Tại sao tớ phải hối hận, chuyện tớ muốn làm đương nhiên tớ đã nghĩ đến kết quả rồi"
Trương Minh Vũ nhìn thẳng vào cậu. Đỗ Duy Nam dường như có điều gì đó không muốn để hắn biết.
Từ lúc ở quán cà phê đến giờ, cả hai người vẫn luôn trong trạng thái như sắp xảy ra chiến tranh. Bé cưng của hắn bị hắn chiều đến sinh hư rồi.
Trương Minh Vũ bây giờ không thể làm gì được cậu. Không cản Đỗ Duy Nam thì hắn cảm thấy khó chịu, nhưng ngăn cản Đỗ Duy Nam kết hôn thì cậu lại rưng rưng nhìn hắn muốn khóc, cuối cùng người đau lòng vẫn sẽ là hắn.
Trương Minh Vũ thật sự không biết phải làm thế nào.
________________
Một tháng sau
Hôm nay là lễ kết hôn của cậu và Thanh Tuyết. Buổi lễ hôm nay chỉ giống như một cuộc gặp mặt cho hai bên gia đình biết mặt nhau. Thật ra lúc đầu ông bà Đỗ và bố mẹ cô muốn làm một buổi lễ lớn, nhưng dưới sự phản đối kịch liệt giữa cô và cậu nên mới có buổi lễ hôm nay.
Hôm nay Đỗ Duy Nam mặc một bộ lễ phục trắng trông vô cùng đẹp mắt. Nhật Minh vừa thấy cậu đến thì lên lên tiếng " Wow, chú rể của chúng ta hôm nay thật đẹp trai nha"
Nói rồi y liền ghé tai cậu hỏi nhỏ "Chồng cậu đâu rồi, sao nãy giờ tôi không thấy?"
Đỗ Duy Nam nghe y nói liền nhảy cẫng lên, mặt cũng bất giác mà đỏ bừng " Cậu nói gì vậy hả, lỡ như có ai đó nghe thấy thì sao "
Bỗng dưng có người xuất hiện phía sau cậu, trầm giọng lên tiếng "Sợ ai nghe thấy gì cơ? "
"Aaaaa" Đỗ Duy Nam giật mình hét lên, vội vàng ôm lấy trái tim đang đập thình thịch của mình " Sao cậu cứ thình lình xuất hiện vậy hả? Tim tôi sắp nhảy ra khỏi lòng ngực rồi"
"Hai người đang thì thầm to nhỏ gì vậy?"
Nghe Trương Minh Vũ hỏi, cậu và Nhật Minh nhìn nhau mà có phần chột dạ " Không có gì hết, tôi chỉ đang thắc mắc cô dâu của cậu ấy đâu thôi "
Y vừa dứt lời thì một cô gái bỗng xuất hiện trước mặt ba người. Cô liếc nhìn Trương Minh Vũ rồi bỗng ôm chằm lấy tay cậu " Chồng ơi, để anh đợi lâu rồi, đây là ai vậy? "
Rồi cô nhỏ giọng "Chồng lớn của anh hả?"
Đỗ Duy Nam bất giác đỏ mặt "Em... "
Sau khi lấy lại bình tĩnh cậu liền hướng tay về phía hắn " Đây là Minh Vũ, bạn thân từ nhỏ của anh, còn đây là Nhật Minh, bạn thân từ cấp hai của anh"
"Chào hai anh, em là Thanh Tuyết" cô cười tươi chào hỏi hai người.
Nhật Minh thân thiện chào lại cô " Chào em, hôm nay cô dâu thật đẹp nha" rồi y như vô tình nói "Trông hai người thật xứng đôi " nói xong y liếc nhẹ sang chỗ Trương Minh Vũ
Hắn mặt không cảm xúc chỉ lên tiếng chào lại cho đúng phép lịch sự.
Nửa tiếng sau buổi lễ bắt đầu. Tuy là một buổi lễ nhỏ nhưng tất cả nghi thức đều có đầy đủ.
Dù đang đứng bên cạnh người vợ hờ của mình nhưng ánh mắt Đỗ Duy Nam vẫn luôn hướng về phía dưới sân khấu.
Cậu muốn Trương Minh Vũ là người đứng bên cạnh mình lúc này, muốn hắn là người cùng mình thực hiện mọi nghi thức trong buổi lễ. Nhưng thật đáng tiếc.....
"Sau đây mời hai nhân vật chính của chúng ta trao nhẫn cho nhau" MC tươi cười lên tiếng.
Trên sân khấu, cậu và Thanh Tuyết đang trao nhẫn cho nhau thì dưới đây, ánh mắt Trương Minh Vũ từ đâu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cậu. Hôm nay cậu trong thật xinh đẹp, chỉ tiếc rằng người đứng bên cạnh cậu...
Sau khi buổi lễ kết thúc, cậu cùng Thanh Tuyết trở về nhà riêng của hai người. Căn nhà này là trước khi hai người kết hôn, ông bà Đỗ đã giao nó cho cậu.
Ban nãy Đỗ Duy Nam có uống mấy ngụm nên lúc này người lái xe là Thanh Tuyết. Ngồi bên ghế lái phụ, cậu không thôi suy nghĩ đến chuyện lúc nãy. Lúc xuống sân khấu, Đỗ Duy Nam nhìn xung quanh nhưng không tìm được hắn, đến khi Nhật Minh bảo hắn có việc bận thì cậu mới biết hắn đã rời đi rồi. Rõ ràng từ trước đến nay Trương Minh Vũ chưa từng rời đi mà chẳng nói với cậu một lời nào như vậy.
"Đến nới rồi, anh xuống đi" bỗng một giông nói vang lên, cậu quay sang ngơ ngác nhìn cô.
Thấy Đỗ Duy Nam nhìn mình, cô liền lên tiếng "Nhìn gì nữa, xuống nhanh lên, tôi còn đi cất xe, cả ngày nay làm tôi đau hết cả người rồi đây này"
"Nghe rồi, lớn tiếng như vậy làm gì, cái tính khí thất thường của cô, nếu không phải có tôi cho cô một cái đám cưới, sợ rằng sau này cô cũng không có cơ hội bước vào lễ đường" vừa nói, Đỗ Duy Nam vừa bước xuống xe, đóng cửa.
Nghe cậu nói vậy, Thanh Tuyết liền hạ cửa xe xuống, tức giận quát lên "Anh, anh... tôi là người tôn trọng chủ nghĩa độc thân, dù không bước lên lễ đường cũng không sao, những mà anh đó nha, có mấy câu tỏ tình cũng nói cũng không xong, còn hại tôi phải kết hôn giả, thật là..." Vừa nói cô vừa liếc mắt nhìn như đang trêu tức cậu.
"Cô... " Đỗ Duy Nam còn định nói thêm thì đã thấy cô nâng cửa sổ xe lên, rồi lái xe vào bãi.
Cậu bị Thanh Tuyết chọc giận, liền ôm sự khó chịu bước vào nhà. Ngồi trên sofa, cậu không thôi suy nghĩ về Trương Minh Vũ
_Tại sao ban nãy cậu ấy chưa nói gì với mình mà đã rời đi rồi, có việc bận sao, hay là.... Không, không, không thể nào có khả năng đó được, cậu ấy không có thích mình, sao có thể vì đau lòng mà rời đi chứ. Chắn chắn là do ở tập đoàn có việc gấp cần giải quyết _
Càng nghĩ cậu càng cảm thấy đau đầu
"Tôi về phòng trước, lát anh nhớ đóng cửa tắt đèn" ,nói rồi cô xoay người về phòng mà không để cậu kịp lên tiếng.
Cứ gặp cô là Đỗ Duy Nam liền cảm thấy khó chịu, nhưng không nói được câu nào nên cậu đành phải đứng dậy làm hết việc Thanh Tuyết giao rồi quay về phòng.
Vừa bước vào phòng, Đỗ Duy Nam đã vội vào phòng tắm, tắm rửa sơ qua rồi quay về giường ngã lưng lên chiếc nệm mềm mại của mình.
Cậu cảm thấy khó chịu trong người, giờ chỉ muốn ngủ một giấc.
________________
Sáng hôm sau
"Này, này, sao giờ này anh còn chưa dậy, trước khi kết hôn đã thỏa thuận rồi mà, hôm nay là ngày anh phải nấy bữa sáng cho tôi" Cô đứng bên ngoài phòng Đỗ Duy Nam , đập cửa rầm rầm mà không có một tiếng đáp lại.
Gọi lâu như vậy mà không ai trả lời, Thanh Tuyết thấy hơi sợ, liền làm liều mà mở cửa phòng của cậu. Vừa mở cửa thì đập vào mắt cô là khuôn mặt đỏ bừng của Đỗ Duy Nam
Cô vội chạy đến bên giường, lấy tay sơ trán cậu "Ôi trời ơi, sao nóng dữ vậy mà sắp trễ giờ làm rồi, làm sao đây... " Một ý nghĩ chợt lóe lên trên đầu cô "A, đúng rồi"
Cô vội lấy điện thoại, bấm vào một số máy.
Đầu dây bên kia cất tiếng "Alo, có chuyện gì? "
Nghe giọng của đối phương, cô liền mừng rỡ "Alo, anh Minh Vũ, anh Duy Nam ấy bị sốt cao lắm, anh qua chăm sóc anh ấy giúp em được không. Hôm nay em có một cuộc họp quan trọng, không thể xin nghỉ được. "
Nghe cô nói Đỗ Duy Nam đang sốt cao, hắn vô cùng lo lắng, với vơ lấy chiếc áo trên ghế cầm theo chìa khóa rời khỏi phòng nhưng cũng không quên đáp lại " Được rồi, tôi sẽ qua ngay"
Vừa bước vào nhà cậu, Trương Minh Vũ đã thấy Thanh Tuyết bê từ nhà vệ sinh ra một chậu nước. Thấy hắn, cô vô cùng mừng rỡ, vội đặt chậu nước từ tay mình sang tay Trương Minh Vũ .
"Anh đến rồi, em giao anh Duy Nam cho anh đó" nói rồi cô cầm lấy chiếc túi trên bàn rồi nhanh chóng rời đi
Trương Minh Vũ đứng ngơ ngác nhìn một loạt hành động của cô nhưng rồi vội vàng vào phòng để xem tình hình của cậu.
Vừa vào phòng, hắn đã vội đến bên giường Đỗ Duy Nam , lấy tay kiểm tra nhiệt độ.
Không chạm vào thì thôi, chạm vào rồi Trương Minh Vũ càng cảm thấy lo lắng hơn. Hắn lay nhẹ người cậu "Duy Nam, cậu cảm thấy thế nào, có ổn không, không thì chúng ta đến bệnh viện. Người cậu nóng quá"
Đang mơ màng thì Đỗ Duy Nam cảm thấy có ai đó lay người mình, Cậu cảm thấy trong người rất khó chịu. Có lẽ do tối qua uống chút rượu vang, xong lại đi tắm đã vậy còn suy nghĩ đến hắn cả đêm. Giờ chắc là cậu bị bệnh mất rồi.
Đỗ Duy Nam cố gắng mở mắt thì đập vào mắt cậu là một bóng người cao lớn.
Cậu khẽ lên tiếng " Minh Vũ... ,Tớ khó chịu quá..., bụng cũng khó chịu... " vừa nói, Đỗ Duy Nam vừa ấm ức muốn khóc.
"Sao cơ, bụng khó chịu sao, có phải lại đau dạ dày rồi không... " Trương Minh Vũ vội vàng bế cậu lên, chạy nhanh ra cửa, đặt cậu lên ghế phụ, rồi nhanh chóng quay về ghế lái để đưa cậu đến bệnh viện.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play