[ ĐN Lớp Học Ám Sát] Nơi Mặt Trời Không Lặn
chap 1
"kẻ bắt nạt đáng sợ lắm."
"luôn bấu víu, chà đạp, dày vò tôi từng ngày"
"tôi luôn phải sống trong sự u ám, sợ hãi, kinh tởm, tất cả vì chúng, vì đám bắt nạt xấu xa đó"
" chúng sẽ chết trong đau đớn, trong hối hận và tủi nhục"
"khi con dao sắt lẹm này lướt trên từng thớ thịt của chúng, rạch toẹt một vết máu dài hoằn, tôi sẽ bới móc lục phủ ngũ tạng chúng ra"
"tôi phải kiểm tra xem, đám chó chết ấy có trái tim hay không"
tiếng gọi cất lên, dừng bút, Hayashi ngước lên nhìn cái bóng xiêu vẹo trước mặt
Hayashi Maeko
b-bạn Watanabe?
nvp
cậu viết gì đấy, cho tôi xem được không?
Hayashi Maeko
k-không có gì-...
Hayashi Maeko
chỉ là mấy thứ nhảm nhí thôi
vội úp trang giấy lại, tay nắm chặt cán bút, nó chỉ dám nhìn đăm đăm xuống mặt bàn
nvp
thứ gì vào tay Hayashi cũng trở nên nhơ nhớp, nhầy nhụa
nvp
tay lúc nào cũng ướt nhẹp
nvp
ơ kìa! sao lại nói bạn thế
nvp
rõ là người ta bệnh cơ mà!
nvp
ôi, cho tớ xin lỗi nha!
cả đám xúm lại, cười phá lên, nhân tiện, ả kia chọt tay vào, giật lấy tờ giấy trên bàn Hayashi
nvp
"tớ đã phải lòng cậu ngay lần đầu chạm mắt nhau, cậu như thể tia nắng soi rọi vào màn đêm u tối trong tâm hồn tớ"
cố tình đọc lớn, kéo dài chữ cuối, nhếch môi, ả huơ huơ tờ giấy trên tay
nvp
ọe, thứ giấy nát tởm lợm gì đây?
nvp
mọi người, mau lại xem đi!
một đám khác nghe thế cũng thích thú tiến lại
Hayashi Maeko
đủ rồi! trả cho tớ đi-
nvp
chưa bao giờ là đủ cả!
Maeko nhướng người dậy, đưa tay ra một cách hờ hững, dáng vẻ rụt rè, yếu đuối tiếp thêm động lực cho đám chó con ấy chọc ghẹo
nvp
1.èo, mày kêu tao lại đây làm gì, nhìn cái đầu gàu của nó kìa
nvp
2.chậc! sao nói bạn như thế!?
nvp
1. tớ hiểu rồi, xin lỗi nha Hayashi!
đập một cái thật mạnh rồi bóp vào vai con chuột đang co rút trong góc bàn
Hayashi dí mạnh đầu bút xuống mặt bàn gỗ, mắt đã ầng ậng, cảm giác buồn nôn dâng lên
nvp
2.à, lát tan học, chúng tớ đợi cậu ở cổng trường nhá!
vẫy tay một cách giả tạo, ả cười cợt rồi khoác vai tên cao to bên cạnh
nvp
đi thôi bé, anh đói chết rồi!
nvp
trả luôn cái tờ giấy này!
trang giấy bị vo tròn lại, ném vào đầu cô rồi lăn xuống mặt bàn lem luốt, chi chít những dòng chữ tục tĩu, lăng mạ
cắn môi, cô siết tay rồi dùng cục tẩy bôi đi mấy dòng chữ ấy một cách vô vọng
không xóa sạch được, cứ bám víu mãi
một đám tạp nham, gái trai đều có, đứng tụm lại rồi nhào đến chỗ cô
nvp
1.bọn này đợi cả buổi trời rồi đấy!
Hayashi Maeko
cho tớ về đi
nvp
1.hey, tại chỗ luôn à?
nvp
1.đệch, sao mày ngốc quá
nvp
1. lôi nó qua đường xuống lớp 3E đấy!
nvp
1.à, chỗ đấy thì tuyệt!
hai tên cao to xúm lại, siết chặt lấy cánh tay cô rồi đẩy đi, mặc cho cô gào khóc van xin
tiết cuối rồi, người ta về cũng gần hết, chỉ lác đác vài ba mạng người, nhưng cũng chỉ xì xầm vài tiếng rồi lánh đi
Hayashi Maeko
thả tôi ra!!
nvp
2.uầy gàu rớt xuống cả rồi kìa
nvp
2.bao ngày mày chưa gội đầu thế?
nvp
1. mắt liếc xéo đi đâu đấy, con kia!?
một ả bóp mặt cô quay về phía đối diện mình
nvp
má, nó vẫn nhìn thẳng đấy chứ!
lại cười, tiếng cười vang rền sau trường, tràn ngập mùi kinh tởm
đẩy nó xuống, con ả liếm môi, giật lấy balo nó trút ngược xuống
tập sách đổ ào ra, rơi lộp bộp xuống đất
bàn chân lớn giẫm lên, dí mũi giày xuống
nvp
nhớ là chỉ mới đốt cách đây một tuần thôi, mày chăm chỉ quá.
nvp
2,nói nhiều làm gì, nhanh đi.
ngậm điếu thuốc trên môi, gã trai kia lấy bật lửa ra châm ngòi, rít hơi sâu rồi đưa cho ả kế bên
ho vài tiếng, ả phun nước bọt xuống đầu Hayashi
quỳ dưới nền đất lợm cợm đá sỏi, con chuột chỉ biết im lặng, tay chân lẩy bẩy
nvp
1ngày nào cũng thế, tao dần chán rồi
nvp
1. tch-, nốt hôm nay thôi
như vừa bị ai đó chọc thủng màn nhĩ, "mai tiễn nó là vừa"
Hayashi Maeko
"chúng nó sẽ giết mình sao-"
Hayashi Maeko
"không...không..."
mùi khét, rực đỏ, bập bùng
lửa lan ra trên đóng sách vở ngổn ngang trước mặt
cô chòm về phía trước, đưa tay ra nhào vào đóng lửa đang nuốt chửng bao công sức của mình
Hayashi Maeko
đừng cháy nữa!!!
Hayashi Maeko
đừng cháy!!!
bàn tay bỏng rát, nóng hừng hực trong lửa
ả kia tiếng lại gần, sút vào bụng cô, Hayashi ngã ra đất, lại tiếp tục chồm dậy, cố gắng cứu lấy tập sách đang cháy dần thành tro
tiếng quát nạt vang lên, mọi thứ tối sầm, đôi bàn tay bỏng rát cũng dần tê liệt, sau đó, là những cú thúc liên hồi từ bàn chân thối nát của đám quỷ dữ
chap 2
"tôi đã từng thảm hại, tả tơi thế đấy"
"một con người hèn nhát, yếu đuối, để cho chúng giẫm đạp"
" tôi vẫn nhớ như in, cái ngày tay tôi nóng rát, rợp nước lên vì bỏng nặng"
"máu tụ lại, còn mưng mủ, thứ nước màu vàng hôi tanh mùi thịt thối thỉnh thoảng chảy ra từng tí"
"nhờ thế, chúng lại thêm kì thị tôi"
" tôi phải ngày ngày đến trường, viết bài bằng đôi tay bỏng rát, quấn kín băng trắng, đầu tóc lượm thượm vì không thể tự buộc lại được"
"bà tôi, người phụ nữ ân cần, bà luôn chải chuốt gọn gàng cho tôi khi tay bỏng nặng"
"nhưng, lúc đến trường, đám chó con ấy đến, giật phắt tóc tôi ra"
"cố tình thoa son lem luốc cho tôi, rồi bê bết khắp đầy mặt, biến tôi thành một con hề"
"khốn kiếp, con dao nằm trong góc cặp, tôi vẫn chưa lần nào dám dùng để rạch cái mặt chó của chúng nó ra"
"tôi hèn nhát chịu đựng và chịu đựng, vì sự kì vọng của ba mẹ, vì điểm số, vì tương lai"
"tôi phải đậu tốt nghiệp, phải vào được trường top"
nvp
ôi, xem cái tay thối của nó kìa
nvp
trông què quặt làm sao ấy
ngồi lặng thinh, Hayashi cuối mặt xuống bàn, ráng nhồi nhé những con chữ xấu xí trên giấy
nhưng đầu óc nó không thể ngừng lại trong dòng suy nghĩ miên man
" kết quả học tập của em ngày càng xuống dốc, nếu lần thi tuyển chọn học sinh giỏi sắp tới, em không đạt được thành tích thì xem như vô dụng"
"tôi sẽ chuyển em xuống lớp E"
"thật sự hết cách, em tệ hẳn ra đấy Hayashi!"
"học lực của em bây giờ có khi còn thua mấy đứa lớp E nữa"
đầu tóc rối bời, luôn cuối xuống vì mặt lúc nào cũng lem luốc, quần thâm mắt lộ rõ ra, người gầy còm đi, đôi mắt chỉ một màu xanh, không hề có tia sáng nào, vẻ ngoài lượm thượm, đó là Hayashi, một đứa trẻ tội nghiệp, ngày ngày chôn thân ở địa ngục
nvp
em yêu, uống tí sữa dâu đi
nvp
ôi, đúng loại em thích
nó muốn chặng hết âm thanh bên ngoài, không muốn nghe bất cứ thứ gì, bởi chỉ cần nghe được giọng nói của đám bắt nạt ấy, con nhóc lại sởn tóc gáy lên, cảm giác buồn nôn ập đến
nvp
bạn Hayashi uống giúp mình nhé
thấy có trò vui, hai ba đứa con gái khác tụm lại
nvp
1.hey, khinh tao đấy à?
nvp
2.nhìn nó kìa, thối quá!
nvp
3.eo ơi, trông như ăn xin ấy
nvp
3.mày không thể gọn gàng được sao?
nvp
2.ơi kìa, nói thế là bỏ đi công sức make up của bọn tao rồi
nvp
2.thấy cái phong cách bẩn bẩn này đẹp không
nvp
3.ồ, đẹp đến phát ói, haha!
nvp
3.phong cách, phong cách
chúng cười một cách khoái chí rồi dạt ra cho con ả cầm họp sữa kia bước vào
nvp
1.cho sữa mà Hayashi-chan không uống, buồn ghê ấy
hất đổ họp sữa trên bàn cô, từng giọt rỉ ra trên đầu ống hút, ả kia đưa tay bóp mạnh vào họp
sữa bắn lên, ướt sũng, nồng nặc mùi dâu ngòn ngọt
tập cô ướt hết, mặt cũng lấm lem, đôi mắt không buồn oán trách hay tức giận gì
ngồi im ở đấy như pho tượng
nvp
2.eo, sữa chảy xuống bàn rồi
nvp
3.kệ đi, xuống căn tin mua nước
nvp
1. vậy thôi, chúng tớ đi nhé Hayashi
vẫy tay, con nhỏ ấy cợt nhả hất tóc rồi rời đi
lớp học lúc này chỉ còn vài người, nhìn cô rồi lặng thinh, họ xem như mình bị mù
đám đấy là dân top của trường, kết quả học tập, điểm số cao chót vót, còn là con ông cháu cha, gốc rễ cũng tầm cổ thụ
không ai dám động vào chúng vì sợ sẽ như Hayashi
chúng bắt nạt cô mà không màn đến thứ gì
với chúng đã là bắt nạt, thì không cần lí do
chúng thích giẫm đạp lên người khác, thích nắm thóp, điều khiển kẻ yếu thế hơn mình
những suy nghĩ thối nát ấy là kim chỉ nam của chúng, một đám bệnh hoạn, ngu xuẩn
ngu xuẩn hơn là một đứa nhóc tàn tạ, cố gắng chịu đựng để tỏ ra mạnh mẽ
mạnh mẽ thì không thấy, chỉ thấy tàn xác
Hayashi Maeko
con trượt kì thi học sinh giỏi rồi
Bà Suzuki
không sao đâu cháu
Bà Suzuki
mau ăn cơm rồi lên phòng nghỉ ngơi đi
Bà Suzuki
ngày mai lên bệnh viện thay băng rồi lấy thêm thuốc, bà thấy tay cháu cũng đỡ chút ít rồi
Bà Suzuki
Maeko ngoan, từ từ sẽ hết đau
Hayashi Maeko
bà đừng kể ba mẹ việc cháu bị bỏng, kẻo ba mẹ lại lo
Bà Suzuki
cháu ăn thịt nhiều vào
Bà Suzuki
bà làm chiều giờ đấy
nơi duy nhất em được an toàn, được thoải mái là khi về nhà, ở cạnh bà
ăn cơm xong em lặng lẽ lên phòng, vẽ vời đến tối muộn, bài vở chất chồng, em chả màn đến
dù cho đôi tay bỏng rát đã sưng tấy lên khi nguấy bút,em vẫn đắm chìm trong bức tranh tối mù, chi chít những vòng xoắn
Hayashi Maeko
"nếu học ở lớp E mình sẽ có thể sống, đúng không?"
Hayashi Maeko
"mình sẽ thoát ra khỏi lớp học hiện tại, sẽ có bạn mới, sẽ không bị chúng bắt nạt nữa, đúng không?"
Hayashi Maeko
"sẽ không còn bị áp lực vùi dập, sẽ không phải trắng đêm để học bài?"
Hayashi Maeko
"lớp E, người ta đồn đại là đáy xã hội, vậy thì nếu xuống lớp E, mình sẽ không cần phải cố gắng nữa đúng không?"
sai hay đúng, trái hay phải, em không muốn phân ranh nữa
lúc này, chỉ muốn buông bỏ tất cả
một cuộc sống khủng khiếp như thế, cũng chẳng đáng sống tiếp
em nên chết đi, đúng không?
ba mẹ, tương lai, điểm số, mặc kệ đi...
khi chết rồi, đồng nghĩa mọi thứ sẽ dừng lại
em sẽ không phải chịu đựng nữa
sẽ là một hồn ma rong ruổi quanh thành phố, hòa vào chốn nhộn nhịp, em sẽ có bạn, những người bạn mới, cuộc sống mới dưới địa phủ
ma sẽ chào đón em như thể một đứa trẻ đáng thương, chúng sẽ đưa em đến hoàn tuyền, uống canh mạnh bà, sẽ quên đi tất thảy
nhưng, thứ duy nhất còn níu giữ em lại là bà, người mà em thương nhất, nếu em chết, bà sẽ như thế nào đây?
chap 3
thứ gì đó đã níu giữ em lại, là sự yêu thương của bà chăng?
một năng lực thần kì nào đó đã nghé vào tai em, cứu rỗi em khỏi cái chết
"lớp 3E không tệ đến thế!"
"nơi đấy có anh, có thầy, có bạn bè, có tất thảy"
"lớp E, luồn sáng duy nhất cứu lấy em"
"cuộc sống cũng đâu tệ đến thế!?, đúng chứ?"
miễn em còn có thể sống, đồng nghĩa với việc còn có thể vươn tới ánh sáng
không ai có thể cứu lấy em, chỉ có bản thân em thôi, em phải khôn khéo, phải mưu mô, phải biết vùng vẫy, tự trèo ra khỏi cái hố chết chóc đó
đêm tối, tay em dính đầy than chì
mang vào một ly sữa ấm, một chiếc băng bông, thuốc sát trùng, bà lau đi bàn tay bỏng rợp của em, nhẹ nhàng thay lớp băng mới
sữa nóng len xuống cổ họng em, béo ngọt, ấm bụng, em cảm nhận được thứ gì đó kì lạ lắm, như thể phép màu, cả người em ấm lên đôi mắt em rưng rưng nhìn ra ô cửa
ngôi sao nhỏ lẳng lặng xẹt ngang trời đêm, một luồn sáng vụt qua trước mắt em, trái tim em rung lên, miệng cười, có lẽ trời đêm cũng âm thầm âu yếm, vỗ về em
em có rất nhiều sự lựa chọn cơ mà, cớ chi phải chịu đựng?
giải thoát thôi, giải thoát cho chính bản thân mình thôi!
nvp
với kết quả này em xuống lớp E là hoàn toàn xứng đáng
nvp
ngày mai có thể đi rồi
nvp
hồ sơ tôi đã chuyển cho giáo viên chủ nhiệm của lớp E
Hayashi Maeko
vâng! cảm ơn cô
vui vẻ, nó cầm một số giấy tờ cuối để hoàn thiện việc chuyển lớp
nvp
xuống cái đáy xã hội đó, có gì để cô tự hào thế?
nvp
vừa xong ngày thi giữa kì, điểm thấp thế này cũng phải là chót lớp E, hãnh diện giùm ba mẹ em
không trả lời, với vẻ mặt hài lòng, Hayashi lẳng lặng quay đi
Hayashi Maeko
"cũng không tệ đến thế đâu"
Hayashi Maeko
"có lẽ vậy..."
vẫn còn chút lo lắng, vì nghe bảo dưới đấy toàn là dân du côn cá biệt
nhưng gạt ngay suy nghĩ ấy, em lại nhớ về câu chuyện ngày trước, cái ngày đã cho em cái nhìn khác về lớp E
nvp
cuối cùng, mời tập thể các lớp cử đại diện lên lấy giấy phổ cập nội quy phòng thi
Cô nhớ như in cái ngày ấy
khi cả lớp đều có trong tay một tờ giấy, chỉ có riêng cô ngơ ngác nhìn
Hayashi Maeko
g-giấy của mình đâu?
phía trên, một cô bạn quay xuống nhếch môi
nvp
lớp trưởng bảo không phát cho cậu
Hayashi Maeko
nhưng tại sao chứ?
nvp
à, không phải chỉ có cậu không có đâu
Tomohito Sugino
ê...nói xấu trước mặt mình luôn à?
nvp
cũng ngang hàng nhau mà, cậu qua đứng cùng họ đi, xem chừng người ta thương hại bố thí cho 1 tờ đấy
lặng người em xuống cuối hàng đứng, nhìn sang lớp E kế bên
Hayashi Maeko
"họ cũng không có"
vừa chớp mắt, một luồn gió nhẹ thoảng qua trên mái tóc, Hayashi ngoảnh lại
Kayano Kaede
Ha! tuyệt thật!!
Yuma Isogai
thế là công bằng nhá!
Yuma Isogai
lớp E cũng có đây này!
giơ tay lên, cậu trai cà khịa giới thượng đẳng cạnh mình
Hayashi Maeko
"giờ thì chỉ còn mình chưa có"
rụt rè, em chòm nhẹ người qua, cố gắng nhìn tờ giấy của người cạnh mình
Kayano Kaede
"cậu ấy không có giấy à?"
cô bạn dễ thương, thỏ thẻ vài lời với Hayashi
Kayano Kaede
cậu chưa có giấy hả?
chưa kịp đáp, cô bạn dúi tờ giấy vào tay Hayashi
Kayano Kaede
tớ xem cùng bạn là được rồi
Hayashi Maeko
c-cảm ơn nhé...
Hayashi Maeko
"xem ra cũng không tệ như mọi người hay bảo"
quan sát một hồi, nhìn tập thể ấy đoàn kết, nói chuyện, cử chỉ không có gì để kì thị
họ vẫn là những cô cậu học trò, có lẽ còn ngoan ngoãn và tốt bụng hơn đám thượng đẳng trên đây
một tập thể mà không ai bị bỏ lại phía sau, đó là điều làm Hayashi bất ngờ
em nhớ mãi cái khoảnh khắc ấy
Bà Suzuki
lớp E là gì thế cháu?
Hayashi Maeko
là nơi mà không ai bị bỏ lại phía sau, bà ạ!
Bà Suzuki
ồ, nghe tuyệt thật
Bà Suzuki
những đứa trẻ dễ thương, cháu nhỉ
Bà Suzuki
thế là ngày mai cháu chuyển lớp sao?
Bà Suzuki
nhìn cháu phấn khởi quá
Bà Suzuki
thế cháu có định nói cho ba mẹ nghe không
Hayashi Maeko
thôi, đừng bảo với họ bà ơi
Hayashi Maeko
sẽ phiền ba mẹ
Bà Suzuki
được, bà tôn trọng quyết định của cháu
vừa thoa thuốc, hai bà cháu vừa rôm rả trò chuyện, dưới nắng chiều rực rỡ, Hayashi đã hoàn toàn giải thoát cho tâm hồn của mình
Download MangaToon APP on App Store and Google Play