Bijan X Zanis
[ Bijan x Zanis ]
𝓜 ツ
một số mẩu truyện nhỏ trong lúc rảnh rỗi :))
𝓜 ツ
tên truyện thế thôi chứ lâu lâu thích sẽ nhét thêm SuZan với ValZan vào🐸
𝓜 ツ
miễn vợ tôi kèo dưới 🐧
Zanis
// khoanh tay, nhìn kẻ trước mặt// Ngươi lại gây chuyện gì nữa?
Bijan, hắn đứng giữa đống tàn tích của một khu rừng bị tàn phá. Nghe y hỏi, hắn quay đầu lại, miệng cười cười, ánh mắt lấp lánh như một viên huyết ngọc, vẻ mặt lại không chút hối lỗi.
Bijan
Chẳng có gì nghiêm trọng đâu. Ta chỉ vô tình... làm một con rồng nổi giận thôi.
Zanis
// nhíu mày // Một con rồng?
Bijan gãi đầu, chỉ tay về phía sau. Một con hắc long khổng lồ đang nằm sõng soài trên mặt đất, mắt lờ đờ vì kiệt sức.
Bijan
Ờm... không chỉ một con.
Bijan
Nhưng mấy con khác ta đã thả đi rồi...
Zanis
// đưa tay lên đỡ trán, thở dài// Ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn nghịch ngợm như vậy?
Bijan
// tiến lại gần, áp sát bên tai Zanis// Dù bao nhiêu tuổi đi nữa, ta vẫn là người duy nhất có thể cưỡi con rồng mà không một ai dám động đến~
Bijan
Ngươi có muốn thử cảm giác được ta cưng chiều không?
Zanis chớp mắt, gương mặt thoáng đỏ lên, y lùi lại một bước.
Bijan cười khúc khích, nhưng chưa kịp tiến lên thêm bước nữa thì một cơn gió mạnh thổi qua, mang theo bụi đất bay mù mịt. Hắc long sau lưng hắn khẽ động đậy, đôi mắt sắc lẻm như lưỡi đao lóe lên tia giận dữ.
Zanis lập tức thủ thế. Nhưng Bijan lại lười biếng vươn tay ra, nhấn "nhẹ" lên đầu con rồng xuống.
Hắc long run rẩy một chút, rồi ngoan ngoãn nằm bẹp xuống đất, rên rỉ như một con thú cưng bị chủ mắng.
Bijan
// nháy mắt với y // Thấy không? Ta rất có uy lực.
Zanis hờ hững liếc hắn một cái.
Zanis
Bijan! Ngươi thực sự không biết chán sao?
Bijan
// chớp mắt, nghiêng đầu như đang suy nghĩ, rồi cười tít mắt// Không.
Zanis
Làm ơn, đừng gây thêm phiền phức cho ta nữa.
Zanis
Ngươi gây ra động tĩnh lớn như này đám người Thần tộc sẽ không bỏ qua đâu.
Bijan
// trả lời qua loa // Ta tự biết chừng mực, ngươi yên tâm đi.
Zanis
Tsk-! Dọn dẹp đống hỗn độn của ngươi đi.
Sau một hồi loay hoay, hai người cuối cùng cũng giải quyết xong đống lộn xộn do Bijan gây ra.
Con hắc long kia bị ép phải rời đi, nhưng trước khi bay đi, nó vẫn lén lút liếc nhìn Bijan, đôi mắt toát lên vẻ uất ức.
Bijan
// vỗ vỗ đầu nó // Lần sau ta sẽ cho ngươi thêm thịt nướng, đừng giận nữa nhé.
Hắc long phun một làn khói đen vào mặt hắn rồi mới chịu bay đi.
Zanis
// khoanh tay đứng bên cạnh// Đáng đời.
Bijan
Này, đừng lạnh lùng như vậy chứ! Nếu ta bị thương, ngươi sẽ đau lòng đúng không?
Zanis
// quay đi // Không!
Bijan
Ta biết ngươi sẽ đau lòng cho ta mà^^
Zanis cứ vậy một mực hướng thẳng chẳng thèm để ý đến Bijan. Hắn thấy vậy cũng chỉ đành lẽo đẽo chạy theo sau.
Bijan vừa bước vào phòng đã vươn vai một cái, rồi không khách sáo mà trực tiếp quăng mình xuống giường của Zanis.
Zanis
Ngươi về phòng mình đi.
Bijan
// vùi mặt vào gối // Không thích. Hôm nay ta muốn ngủ ở đây.
Zanis nhìn hắn một lúc, cuối cùng không nói gì, chỉ quay đi rót nước. Khi y quay lại, Bijan vẫn chưa chịu ngồi dậy, bộ dạng hoàn toàn xem đây là giường của mình.
Zanis
Ngươi có biết hôm nay ngươi đã gây rắc rối đến mức nào không?
Bijan
// nghiêng đầu nhìn y // Ngươi tức giận rồi sao?
Bijan
// ngồi dậy, chống tay lên cằm// Thế có nghĩa là ngươi lo lắng cho ta?
Zanis
Không, sao ta phải lo lắng cho kẻ chuyên đi gây phiền phức?
Bijan không phủ nhận. Hắn cười một cái, rồi vươn tay kéo Zanis ngồi xuống cạnh mình. Bijan nhìn gương mặt lạnh nhạt của y, lòng lại ngứa ngáy.
Zanis hơi nghiêng đầu, nhìn thẳng vào hắn. Bijan nở nụ cười, hắn chậm rãi cúi xuống, sát lại gần hơn. Hơi thở của hắn phả lên da Zanis, mang theo chút ấm áp.
Bijan
Ta có thể hôn ngươi không?
Zanis
Không // đẩy đầu hắn ra//
Bijan
Hửm~ // giữ tay y kéo lại gần//
Zanis
// nắm lấy tóc Bi //
Zanis
// kéo mạnh tóc Bi ra //
Zanis
ha-a.. // khó khăn thở//
Bijan
Tsk-! đau đấy// trói tay y lại//
Zanis
Ngươi..to gan! Ngươi đây là muốn làm gì?
Zanis
Ư..// cảm thấy sức lực bị rút cạn//
Zanis
// nhìn vào dây trói// Xích long huyết!? ngươi từ đâu mà có nó?
*Xích long huyết : Được luyện từ vảy rồng và máu của cự long thời thượng cổ, có khả năng hấp thụ và phong ấn long khí.
Bijan
Chà, ngươi không cần biết đâu~
Bijan
// lần mò xuống bên dưới//
Zanis
Hỗn xược- ưm.. ngươi..
Bijan
Giúp ta đi~ bên dưới ta rất đau// đè ý xuống giường//
Hắn không chần chừ mà lột sạch y phục còn vướng bận trên người y ra. Cơ thể y mang những đường cong mềm mại nhưng vẫn giữ nét nam tính cuốn hút. Bờ vai thon gọn, eo nhỏ, tạo nên dáng vẻ uyển chuyển. Đôi chân dài, thon thả, làn da mịn màng. Từng cử động đều mang vẻ quyến rũ, mê hoặc.
𝓜 ツ
túm cái quần lại, 1 chữ thôi, Ngonn🤤
Zanis
Không ưgh- ha a ngươi..
Bijan
// kéo hai tay y đặt xuống hạ bộ mình//
Bijan
Ngươi xem đi, ta thực sự rất đau, rất đau đấy// làm nũng//
Hắn nhìn y, tỏ vẻ đáng thương. Ai mà biết hắn đã dùng chiêu này với y bao nhiêu lần rồi chứ. Ngặt nỗi là lần nào hắn dùng cũng thành công. lúc này y chỉ biết bất lực mà nhìn hắn.
Zanis
Lần này thôi đấy, không có lần sau đâu// quay mặt đi//
Bijan
Hì, được thôi~ // lần nữa hôn y//
Bijan
// lần mò khắp cơ thể y//
Zanis
Nnn... ahhh~ Ưm... Ah~ // đầu óc mơ hồ//
Bijan
// cười gian // Rên nữa đi... ta muốn nghe.
Bijan
// xoa nắn đầu t* y //
Zanis
A... Haa~ // nức nở //
Bijan
// mò dần xuống hạ bộ hắn, cho 1 ngón tay vào trong //
Zanis
// giật nảy // Áhh!- Aah~... nhẹ thôi-
Bijan tiếp tục luồn lách ngón tay, hai ngón rồi tới ngón thứ ba, hắn mở rộng dần lối vào. Zanis rên rỉ không ngừng, cơ thể co giật từng cơn.
Bijan
Cũng đâu phải lần đầu, cơ thể ngươi nhạy cảm thật đấy~ // nhấn mạnh tay //
Bijan
Thả lỏng nào, Zanis. Cứ tận hưởng đi.
Zanis
Ư... ưm... đau... Bijan...
Bijan
Rồi sẽ hết đau thôi. Ngoan nào.
Bijan tăng tốc độ di chuyển ngón tay, tạo ra những ma sát nóng bỏng bên trong cơ thể Zanis. Y cắn chặt môi, cố gắng kìm nén tiếng rên rỉ, nhưng những âm thanh vụn vỡ vẫn thoát ra khỏi khuôn miệng.
Zanis
A... ah... nhanh... nhanh hơn nữa...~
Bijan rút ngón tay ra, thay thế bằng một vật thể nóng rực, cứng rắn. [ Yeh, bt là gì rồi chứ? Là con cajk🐸 ] Zanis hét lên một tiếng, cơ thể căng cứng.
Zanis
Á... đau quá... Bijan... dừng lại đi...
Bijan
Không, Zanis. Ngươi đã đồng ý với ta rồi mà~
Bijan từ từ tiến sâu vào bên trong, lấp đầy khoảng trống chật hẹp. Zanis gồng mình chịu đựng, mồ hôi bắt đầu tuôn ra.
Bijan
Thấy thế nào? Có thích không?
Zanis
Ư... ưm... khó chịu... đau...
Bijan
Rồi ngươi sẽ thích thôi. Ta hứa đấy.
Bijan bắt đầu di chuyển chậm rãi nhưng, mỗi cú thúc đều khiến Zanis rên rỉ, cơ thể run rẩy.
Zanis
A... ah... Bijan... ta... ta sắp...
Bijan
Sắp gì? Nói cho ta nghe nào~
Zanis
Ưm... hư~ ta chịu không nổi nữa...
Bijan
Không được // dùng tay bịt cậu nhỏ của Zan lại//
Zanis
Ngươi- ưgh~ ngươi nói láo..
Zanis
Ngươi rõ ràng đã- ágh.. aha~..
Bijan tăng tốc độ, thúc mạnh hơn, sâu hơn. Zanis hét lên một tiếng, cơ thể co giật dữ dội
Zanis
Haa... đừng-..dừng lại...
T*nh d*ch nóng hổi bắn ra, nhuộm trắng ga giường. Bijan cũng rên nhẹ lên một tiếng, bắn sâu vào bên trong Zanis.
Bijan
Tuyệt thật... Zanis... bên trong ngươi làm ta sướng đến phát điên mất~
Zanis nằm thở dốc, cơ thể ướt đẫm mồ hôi. Bijan ôm chặt Zanis vào lòng, vuốt ve mái tóc hắn
Bijan
Ngủ một chút nhé, Zanis?
Zanis
Ưm.. // dụi đâu vào lòng ngực hắn mà thiếp đi//
Hắn thấy vậy liền thỏa mãn rồi cũng cùng y ngủ cho đến hôm sau.
Rồi đống chiến trường ai dọn?
Chap 2 :
Bijan—đứa con hoang của hoàng tộc Long quốc. Vừa chào đời đã khắc chết mẫu thân, bị coi là điềm gở, laf tai ương giáng xuống hoàng thất. Một hoàng tử không được thừa nhận, không có quyền thế, không có chỗ đứng—chỉ là cái bóng mờ nhạt bị khinh miệt, giẫm đạp dưới chân kẻ khác.
Từ khi biết nhận thức, cậu đã hiểu thế nào là lạnh lẽo, thế nào là cô độc. Một đứa trẻ 7, 8 tuổi, đáng lẽ phải được yêu thương, lại phải sống trong tăm tối và căm hận. Bijan không điên loạn, nhưng tâm hồn cậu đã méo mó từ lâu. Thử hỏi một đứa trẻ bị đối xử thậm chí còn không bằng một con chó như vậy làm sao không hắc hóa cho được? Bị thần linh ruồng bỏ thì đã sao? Cậu sẽ tự tay xé nát số phận, tự tay giành lấy tất cả, tự tay kéo những kẻ từng khinh thường mình chìm xuống vực sâu tuyệt vọng.
𝓜 ツ
BijZan đấy, chap này lấy góc nhìn của Bi🐸
* Ở một thế giới lấy rồng làm tôn nghiêm. Long quốc - được xem như lãnh địa của dòng dõi hậu duệ Long tộc cao quý. Là cường quốc vĩ đại nhất lục địa. *
Hoàng cung Long quốc, đêm đen như mực. Gió lạnh lùa qua từng hành lang dài, cuốn theo tiếng bước chân lặng lẽ của một đứa trẻ gầy gò, trên người đầy những vết thương cũ mới chồng chéo. Mái tóc rối bết dính sau trận đòn vừa nhận, đầu gối rách tươm, máu khô bết lại trên da thịt trắng bệch.
Đó là Bijan - đang cố lê lết thân mình về phòng. Đau đớn, nhưng cậu không khóc. Cậu chưa bao giờ khóc. Từ khi biết nhận thức, cậu đã hiểu rằng, nước mắt không có giá trị gì trong cung điện này. Cậu là cửu hoàng tử, đứa con thứ 9 của hoàng đế. nhưng không ai đối xử với cậu như một hoàng tử.
Những kẻ hầu hạ thì thầm với nhau sau lưng, dùng ánh mắt khinh miệt nhìn cậu.
"Là đứa trẻ bị thần linh bỏ rơi."
"Ngay cả mẫu phi của nó cũng vì nó mà chết, có khác gì nghiệp chướng đâu chứ?"
Những lời đó, cậu đã nghe không biết bao nhiêu lần.
Ban đầu, cậu không hiểu. Nhưng càng lớn, cậu càng thấm thía. Trong mắt tất cả mọi người, cậu không đáng để tồn tại.
Cậu đã từng cố gắng, từng mong chờ một ánh mắt quan tâm từ phụ hoàng. Nhưng đổi lại, chỉ là sự thờ ơ đến lạnh lùng.
Một đám hoàng tử con của hoàng hậu và các phi tần của hoàng đế chặn đường cậu, cười cợt giễu cợt.
..
Tam hoàng tử : Ngươi mà cũng là hoàng tử à?
..
Chỉ là một con chó hoang bị vứt bỏ mà thôi!
..
Ngũ hoàng tử : Tại sao đến giờ người vẫn còn chưa chết đi nhỉ?
..
Ngũ hoàng tử : Này! ta hỏi mà ngươi khong trả lời?
..
Bị câm rồi à? / giận dữ /
..
Tch- Vậy để bọn ta giúp ngươi nói chuyện
Chúng đẩy ngã cậu, đá cậu không chút nương tay. Cậu không phản kháng, cũng không cầu xin. Chỉ yên lặng chịu đựng.
Cả hoàng cung này đều biết, nhưng chẳng có một ai thèm đứng ra bảo vệ cậu.
Đến khi những kẻ đó chán chê, bỏ đi, cậu mới chống tay ngồi dậy. Máu trên môi bị cậu đưa tay lau qua loa, ánh mắt vô cảm nhìn về phương xa.
Bijan
/ lẩm bẩm / Đau thật đấy~
Dù có chết, cậu cũng không muốn tiếp tục bị chà đạp như một kẻ vô dụng. Và thế là, ngay trong đêm ấy, Bijan rời đi.
Không ai ngăn cản. Vì không ai quan tâm đến sự tồn tại của cậu.
Bên trong đại điện nguy nga, Huyền Long Vương ngồi uy nghi trên ngai vàng, ánh mắt lạnh nhạt lướt qua tấu chương trong tay. Bên dưới, một thái giám toàn thân run rẩy, cúi thấp đầu bẩm báo:
..
Thái giám : Bệ hạ, cửu hoàng tử… biến mất rồi!
Không gian chìm vào sự im lặng chết chóc. Nhưng trái ngược với sự lo lắng của tên thái giám, vị quân vương chỉ thản nhiên lật sang trang tấu chương tiếp theo, giọng nói không chút cảm xúc:
Huyền Long Vương
Không cần tìm.
Tên thái giám ngẩng phắt đầu, vẻ mặt tái mét
..
Bệ hạ… nhưng mà… hoàng tử dù sao cũng là…
Lời chưa kịp nói hết, một ánh mắt sắc lạnh phóng thẳng xuống khiến lão lập tức im bặt.
Huyền Long Vương
Ngươi đang dạy trẫm phải làm gì sao?
Giọng nói tuy nhẹ, nhưng mang theo sự uy hiếp không thể chống lại. Tên thái giám vội quỳ sụp xuống, trán chạm đất, miệng không ngừng run rẩy
..
Nô tài không dám… xin bệ hạ thứ tội…
Huyền Long Vương thu lại ánh nhìn, hờ hững phất tay áo.
Huyền Long Vương
Một đứa con hoang mà thôi, sống hay chết, có gì đáng bận tâm?
Tên thái giám cúi đầu thật thấp, không dám lên tiếng nữa.
Cứ như vậy, một hoàng tử bị ruồng bỏ, một đứa trẻ không được yêu thương… đã biến mất khỏi hoàng tộc. Và chẳng một ai đoái hoài đến số phận của cậu.
Bijan không biết mình đã đi qua bao nhiêu dặm đường, cho đến khi khung cảnh trước mắt cậu trở nên xa lạ hơn bao giờ hết. Không còn những bức tường cao sừng sững của hoàng cung, cũng không còn những ánh mắt khinh miệt.
Thay vào đó, trước mặt cậu là một vùng đất hoàn toàn khác—Nam quốc, một tiểu quốc nhỏ phía Nam.
Mệt mỏi, đói khát, Bijan lê từng bước chân nặng nề trên con đường dẫn vào kinh thành. Bộ dáng cậu bẩn thỉu, rách rưới như một kẻ ăn mày, nhưng điều đó không quan trọng. Vì ngay khoảnh khắc cậu đặt chân vào nơi đây, một thứ khác đã thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu. Là cuộc diễu hành của một tướng quân vừa từ chiến trận trở về.
Một người đàn ông, không! Nói đúng hơn thì đó là một nam tử trông vô cùng trẻ tuổi đang cưỡi trên lưng ngựa, xung quanh là binh sĩ, dân chúng Nam quốc quỳ rạp dưới chân. Ai nấy đều trưng ra bộ mặt lo sợ. Vì sao nhỉ?
Vì đó là Zanis - tướng quân Nam quốc, được mệnh danh Huyết Thiên Long - con rồng đẫm máu, một chiến thần bất bại, là nỗi tai ương của các đế quốc thù địch và là kẻ cuồng sát trong mắt người đời. Hắn giết không ghê tay, tính cách tàn nhẫn, lạnh lẽo như băng.
..
Mau tránh đường! Muốn chết à?
Một người dân nhỏ giọng quát khẽ, kéo đứa trẻ bên cạnh lùi về sau.
..
(1): Tên nhóc này! Ngươi từ đâu tới mà không biết? /khẽ nói/
..
Ngài ấy là chiến thần mạnh nhất Nam quốc chúng ta. Là người máu lạnh và tàn nhẫn, đến Đế vương còn phải kinh sợ.
..
Tướng quân tuy vừa thắng trận trở về, nhưng tâm trạng hắn chưa chắc đã tốt.
..
Nếu chẳng may làm hắn phật ý thì...
..
(2): Suỵt! Nhỏ giọng thôi, muốn bị chém đầu à?
Lần đầu cậu thấy hắn, là một nam tử nhưng dung mạo lại như hoa, không thua kém gì nữ tử, thậm chí hắn còn đẹp hơn mấy phần. Đôi mắt màu hổ phách sắc bén như có thể xuyên thấu tâm can người khác. Ai nói võ tướng thì chỉ toàn mấy tên thô kệch? Nhìn hắn mà xem, phải nói là đẹp không tì vết, dáng người cao ráo, săn chắc nhưng vẫn toát lên vẻ mềm mại, thoát tục.
Bijan
Không ngờ một kẻ giết người không chớp mắt lại có dáng vẻ như vậy... / khóe môi vô thức nhếch lên /
Một tên lính đứng gần đó liếc mắt nhìn cậu, cảnh giác.
Bijan không đáp, chỉ chậm rãi bước lên, ánh mắt dán chặt vào người đàn ông trên lưng ngựa.
Bijan
" Nếu mình đến gần, hắn có giết mình không nhỉ~ "
Zanis, dường như cũng nhận ra có kẻ không sợ chết đang nhìn chằm chằm mình. Hắn khẽ nhíu mày, đôi mắt sắc lạnh quét qua. Và trong khoảnh khắc ấy, ánh mắt hai người giao nhau.
Zanis
Ồ~ một con chuột nhỏ sao?
Giọng Zanis trầm thấp nhưng mang theo ý cười nhàn nhạt, không rõ là hứng thú hay khinh thường.
Cậu nắm chặt tay, nụ cười trên môi càng rõ rệt hơn.
Bijan
Ngài đang để tâm đến một con chuột nhỏ như ta sao?
Zanis
/ khẽ nhếch môi / Lá gan khôn nhỏ đấy
Bijan ngẩng đầu, ánh mắt đỏ sẫm đầy giễu cợt.
Bijan
Một kẻ qua đường vô danh tiểu tốt thôi.
..
Cận vệ bên cạnh : Ngươi chán sống rồi hả?!
Zanis hơi nheo mắt, nhìn chằm chằm cậu thiếu niên gầy gò, nhếch nhác trước mặt.
Zanis
Một kẻ qua đường vô danh lại dám nhìn bản tướng quân như vậy sao?
Bijan
/ngửa đầu nhìn thẳng vào hắn / Nếu không nhìn, sao biết được ngài đáng sợ đến mức nào?
..
Cận vệ : Láo xược! Ngươi nghĩ mình là ai mà dám vô lễ trước mặt tướng quân?!
Zanis
/ cười nhạt / Đáng sợ?
Bijan
/ chậm rãi gật đầu / Đáng sợ... nhưng cũng rất đẹp.
Zanis
Hah-! Ngươi không sợ chết?
Bijan nghiêng đầu, giọng điệu như đang hỏi một chuyện tầm thường.
Bijan
Nếu sợ, ta đã chẳng đứng đây.
Zanis cúi đầu nhìn đứa trẻ trước mặt. Bẩn thỉu, yếu ớt, nhưng đôi mắt ấy lại ánh lên một thứ gì đó rất thú vị.
Ngày ấy, cậu đứng chắn trước mặt hắn trên đường lớn của kinh thành, một hành động vô lễ mà ai ai nhìn cũng phải lo nghĩ cho sống chết của cậu. Nhưng cái kết lại khiến ai cũng phải bất ngờ đến bật ngửa. Zanis - kẻ cuồng sát lại không hề ra tay với đứa trẻ thô tục trước mặt!?
Một đứa trẻ không biết sợ hãi. Một con rồng nhỏ với móng vuốt chưa hoàn toàn trưởng thành?
Hắn từng giết qua vô số người, từng thấy vô số ánh mắt—căm hận có, sợ hãi có, cầu xin có... Nhưng chưa một ai, chưa một kẻ nào nhìn hắn như thế.
Mà là hứng thú. Như một con dã thú nhỏ đang âm thầm đánh giá con mồi của mình.
Và thế là, hắn quyết định.
Lời nói nhẹ bẫng, nhưng lại khiến tất cả binh sĩ có mặt đều trố mắt nhìn nhau.
Nhận nuôi một đứa trẻ vô danh ngay giữa đường sao?
Nhưng không ai dám thắc mắc. Vì mệnh lệnh của Huyết Thiên Long là tuyệt đối.
Vậy là Bijan được đưa về phủ tướng quân Nam quốc. Không còn là một hoàng tử bị ruồng bỏ. Mà là một con thú cưng của kẻ mạnh nhất Nam quốc.
𝓜 ツ
À vẫn còn, nhưng để chap sau chứ lười vl🐒
𝓜 ツ
Tuy viết không hay nhưng được cái tôi viết dở
2.2
Bijan được đưa về phủ tướng quân, một nơi hoàn toàn xa lạ, nhưng ít nhất nó không có những bức tường lạnh lẽo của hoàng cung.
Không còn những ánh mắt khinh miệt, không còn những lời nguyền rủa thì thầm sau lưng. Ở đây, ngoài hắn ra không ai dám đánh đập hay sỉ nhục cậu. Tất cả đều quy củ, đều trật tự—và quan trọng hơn hết, tất cả đều tuân theo mệnh lệnh của Zanis.
Tuy nhiên, cuộc sống ở phủ tướng quân cũng không hề dễ dàng.
Zanis không phải người thương hoa tiếc ngọc, càng không phải là kẻ có lòng trắc ẩn. Đã nhận nuôi cậu, hắn liền xem cậu như một kẻ dưới trướng cần được đào tạo.
..
Tổng quản: Ngươi không phải chủ nhân của nơi này.
Giọng tổng quản sắc lạnh khi đưa cho cậu một bộ quần áo sạch sẽ.
..
Ngài ấy chỉ bảo đem ngươi về, không có nghĩa là ngươi sẽ được nuông chiều.
Bijan nhìn bộ quần áo trên tay, gật đầu. Dù sao thì nơi này vẫn tốt hơn hoàng cung.
Những ngày đầu tiên, Bijan không có lấy một giây rảnh rỗi. Từ sáng sớm, cậu đã bị đánh thức và bắt đầu học lễ nghi.
..
Không cúi đầu quá thấp! Chỉ những kẻ thất bại mới phải cúi đầu trước người khác.
..
Cách cầm chén trà này là của đám thường dân, học lại đi đừng để ngài ấy mất mặt vì ngươi.
Bất cứ lỗi sai nào cũng sẽ bị phạt. Lúc nhẹ thì đứng tấn hàng giờ, lúc nặng thì bị đánh vào lòng bàn tay. Nhưng đó vẫn chưa là gì so với khi cậu bắt đầu học võ thuật.
Lần đầu tiên Bijan làm sai tư thế cầm kiếm, cậu bị quất thẳng một roi vào lưng.
Zanis đứng trước mặt cậu, ánh mắt vẫn lạnh băng băng.
Bijan nắm chặt chuôi kiếm, mồ hôi chảy dài trên thái dương, nhưng cậu không kêu rên.
Binh sĩ xung quanh nín thở. Họ đã quá quen với sự tàn nhẫn của vị tướng quân này, nhưng vẫn không khỏi rùng mình khi nhìn đứa trẻ chưa đầy mười tuổi bị đánh đến mức tay run lên.
Zanis
Nếu còn sai, hình phạt tiếp theo sẽ không chỉ là roi da
Khi học chiến thuật, hình phạt còn tệ hơn. Bijan phải đứng giữa sân tập, dưới trời nắng gắt, đọc đi đọc lại binh pháp hàng giờ. Nếu đọc sai một chữ, nước lạnh sẽ tạt thẳng vào mặt cậu. Nếu quên một đoạn, hắn sẽ bắt cậu chạy mười vòng quanh phủ với đá đeo trên lưng.
Lần đó, cậu chạy đến mức hai chân mềm nhũn, gục xuống ngay trước bậc thềm của đại sảnh.
Zanis bước đến trước mặt cậu, giọng nói thản nhiên:
Zanis
Đây không phải y quán. Không ai ở đây sẽ thương hại ngươi.
Bijan nghiến chặt răng, chống tay xuống đất, gắng gượng đứng dậy. Lời hắn nói quả không sai. Nhưng dù hắn có nghiêm khắc đến mức nào, thì hắn vẫn chưa từng bỏ rơi cậu. Người duy nhất thương hại cậu.
Zanis
Hôm nay đến đây thôi, ngươi quay về nghỉ đi
Zanis
Ngày mai cũng không cần đến nữa / quay người định rời đi/
Bijan
Ta vẫn có thể tập luyện đ—
Zanis
Bộ dáng này của ngươi thì làm được gì?
Zanis
Về phòng của ngươi đi
Zanis
Ta sẽ sai người mang thuốc qua đó.
Zanis không nhìn Bijan thêm một cái, lạnh mặt xoay người rời đi. Nhưng hắn vừa khuất bóng, người phía sau lập tức thu lại dáng vẻ yếu ớt, khóe môi nhếch lên đầy ý vị.
Bijan
Aha~ Chỉ mới bán thảm một chút mà hắn đã lo lắng như vậy rồi
Bijan
Quả nhiên là một tên khẩu xà tâm phật.
Cậu cười khẽ, đưa tay vuốt ve cổ tay mình, nơi vừa rồi còn giả vờ run rẩy vì "quá sức"
Bijan
Nếu ta ngất luôn trước mặt hắn, có khi hắn còn ôm ta về phòng nữa nhỉ?
Bijan
Hừm~ Hay là lần sau thử xem?
Nghĩ đến cảnh Zanis cau mày bế mình về, ánh mắt Bijan càng thêm thích thú.
Ngày qua ngày, những hình phạt ấy trở thành một phần của Bijan. Cậu dần quen với roi da, với những vết bầm tím trên tay chân. Cậu quen với việc gục ngã, rồi tự mình đứng dậy. À, cậu còn quen luôn việc giả bộ yếu đuối trước mặt hắn nữa💢. Và hơn hết, cậu quen với giọng nói lạnh lùng của Zanis, từng câu từng chữ cứa vào da thịt, nhưng lại là thứ duy nhất giữ cậu bám trụ với thế giới này.
Cậu đã không còn là hoàng tử vô dụng bị khinh miệt năm nào nữa.
Cậu là hộ vệ của Zanis. Là con dao sắc bén hắn đã tôi luyện. Là con thú trung thành nhất của hắn.
「Nhưng cũng là kẻ duy nhất có thể phản bội hắn」
Zanis không bao giờ nghĩ rằng mình lại nuôi dưỡng một con dã thú. Từ một đứa trẻ gầy gò, nhếch nhác, Bijan dần lớn lên bên cạnh hắn, trở thành hộ vệ trung thành nhất, cũng là cái bóng không thể tách rời của hắn.
Hắn không phủ nhận, Bijan là kẻ có thiên phú đáng kinh ngạc. Văn có thể trị quốc, võ có thể sát địch. Nhưng có một điều mà hắn không nhận ra, hoặc đúng hơn là chưa từng bận tâm.
Bijan không chỉ trung thành. Mà còn điên cuồng. Điên cuồng vì hắn.
Tình cảm mà Bijan dành cho hắn không phải là sự kính trọng, cũng không phải lòng trung thành tuyệt đối. Nó là một thứ gì đó méo mó hơn, đáng sợ hơn—một sự chiếm hữu biến thái đến cực đoan.
Bijan chưa bao giờ thực sự nghĩ rằng Zanis là chủ nhân của cậu. Ngược lại, trong mắt cậu, Zanis chính là vật sở hữu của riêng mình
Không ai được chạm vào hắn.
Không ai được tiếp cận hắn.
Không ai được nhìn hắn bằng ánh mắt khao khát.
Những kẻ ngu xuẩn dám nảy sinh ý đồ với Zanis, Bijan đều thay hắn dọn dẹp sạch sẽ. Lặng lẽ. Không một dấu vết.
Zanis chưa từng biết, những kẻ có tình ý với hắn, hoặc chỉ đơn giản là bày tỏ lòng ngưỡng mộ, đều biến mất không tung tích.
Mà dù có biết, có lẽ hắn cũng chẳng để tâm. "Huyết Thiên Long" chỉ quan tâm đến chiến trường, quan tâm đến giết chóc, chứ chưa từng để ý đến thứ gọi là tình cảm.
Và Bijan hiểu rõ điều đó hơn bất cứ ai.
Cậu chờ, chờ đến ngày có thể xé toạc vẻ ngoài băng lãnh ấy, đè hắn dưới thân, nhìn hắn đau đớn, nhìn hắn tuyệt vọng, nhìn hắn chỉ có thể bấu víu lấy mình.
Cậu không cần một Zanis mạnh mẽ, kiêu hãnh. Cậu muốn một Zanis chỉ thuộc về mình, chỉ có thể dựa vào mình, chỉ có thể vì mình mà khóc, vì mình mà đau.
Một Zanis bị chính tay cậu nghiền nát, rồi từng chút một khắc vào xương tủy.
Suy nghĩ ấy đã sớm cắm rễ trong lòng Bijan.
Zanis ngồi trên ghế, ánh mắt hờ hững nhìn xuống đống giấy tờ trên tay. Bijan bước vào từ bên ngoài, vẫn như mọi khi, thái độ khiêm nhường.
Thấy cậu, hắn lười biếng tựa lưng vào ghế, giọng điệu nhàn nhạt:
Bijan không trả lời ngay mà đi lại rót một li trà đặt xuống bàn hắn. Cậu nhìn hắn, đôi mắt đỏ sẫm như vực sâu thăm thẳm, mang theo một thứ cảm xúc khó đoán.
Bijan
Chủ tử, ngài từng nói ta là con chó trung thành của ngài.
Zanis
/ khẽ nhướn mày / Ngươi có vấn đề gì với điều đó sao?
Bijan im lặng vài giây, sau đó đột nhiên cười khẽ. Nụ cười ấy khiến Zanis hơi sững người. Không phải là nụ cười thường ngày mà hắn quen thuộc. Nó mang theo một thứ gì đó… kỳ dị, giống như một con thú săn mồi cuối cùng cũng để lộ móng vuốt.
Bijan
Không, ta chỉ muốn nhắc nhở... chó trung thành cũng biết cắn chủ nhân của nó đấy~
Ánh mắt hai người giao nhau.
Khoảnh khắc ấy, Zanis không rõ vì sao, nhưng sống lưng hắn bỗng dưng lạnh đi một chút. Hắn từ trước đến nay đều không phải kẻ dễ tin người. Hắn đã từng chứng kiến vô số màn phản bội, từ chiến trường đến triều đình. Hắn hiểu rõ bản chất con người, hiểu rõ thế gian hiểm ác ra sao.
Thế nên, hắn mới càng cẩn trọng trong việc chọn lựa thuộc hạ. Nhưng Bijan là do chính tay hắn nuôi lớn, do chính tay hắn huấn luyện. Cậu trung thành, tuyệt đối phục tùng, không một lần vi phạm mệnh lệnh.
Một kẻ như vậy, làm sao có thể phản bội hắn? Hắn chưa từng nghi ngờ, chưa từng nghĩ tới. Hắn thậm chí còn tự hào vì đã đào tạo ra một cận vệ hoàn mỹ—một thanh kiếm sắc bén luôn ở bên mình, một con chó trung thành không bao giờ rời xa.
Vậy mà hắn đâu biết, con chó trung thành ấy lại đang ẩn giấu một cơn điên đáng sợ hơn bất cứ kẻ thù nào hắn từng đối mặt.
Chính bởi sự tự tin tuyệt đối của bản thân mà hắn đâu biết được con người thật sự của Bijan. Hắn là chiến lợi phẩm của cậu. Là thứ duy nhất mà cậu khao khát chiếm đoạt.
Không phải là chủ nhân – thuộc hạ. Không phải là tướng quân – hộ vệ. Mà là một mối ràng buộc không bao giờ có thể cắt đứt. Hắn chỉ có thể ở bên cậu. Chỉ có thể nhìn cậu. Chỉ có thể vì cậu mà tồn tại.
Zanis
Hah! Ngươi muốn lật đổ ta? /cầm li trà lên uống một ngụm/
Bijan
Đó chỉ là lời nhắc nhở bình thường thôi, dưới trướng ngài đâu phải có mỗi ta^^
Zanis
? Ngươi còn đứng đây làm gì
Zanis
Lui ra đi, ta không có thời gian rảnh tiếp ngươi / phẩy tay/
Bijan
Ta chỉ muốn đứng đây thôi, ngài không thích sao?
Zanis
Nếu không phải việc gì liên quan đến tính mạng thì đừng tới làm phiền ta
Bijan
Vậy ta lui xuống trước, ngài cũng nên nghỉ ngơi sớm đi
Bijan từ từ lui ra ngoài, cùng lúc đó một thuộc hạ khác của hắn cũng gấp rút cầu kiến.
..
(cận vệ): Ngài Bijan! / cúi chào/
Bijan
/ không để tâm, đi thẳng ra ngoài cửa/
..
/ chắp tay hành lễ / Chủ tử!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play