Nước A.
Một đất nước đang trên đà phát triển thế giới, mà đá quý chính là niềm tự hào của người dân nơi đây. Nhờ những quặng mỏ khoáng sản, đã khiến nơi đây một bước vươn xa thế giới. Tại trung tâm nước A, thủ đô Kim Thành, một nơi được gọi là xa hoa và nhộn nhịp nhất nước, có một tòa nhà chọc trời, đứng sững sững ở vị trí đắt địa nhất.
Trong văn phòng tổng giám đốc, một quý cô đang ngồi ưu nhã trên ghế. Mái tóc màu nâu chocolate dài xõa sau lưng, gương mặt cô trắng hồng, đôi mắt màu đen láy đang nhìn chăm chú xem tài liệu trên tay. Bộ vest trắng tinh trên người cô được cắt may tỉ mỉ, là hàng giới hạn của Ý, từng đường may đều là rất tinh tế, mặc ở trên người trông cô thêm phần chững chạc hơn.
Cô là Từ Thiên Phương, một người phụ nữ quyền lực nhất ở nước A. Tòa nhà to lớn này chính là một tập đoàn đá quý, mà cô chính là chủ nhân ở đây. Nói ra thì có vẻ oai, nhưng đây thật ra là tập đoàn người cha quá cố của cô để lại. Với gia sản lên đến cả ngàn tỷ đô la, cô có tiêu đến hết đời cũng không hết tiền.
Tuy là giàu có như thế, nhưng cô lại không có người yêu, hay nói đúng hơn là do cô không có can đảm để yêu ai. Từ nhỏ đã sống trong một gia đình tuy nhiều tiền, nhưng không mấy hạnh phúc, cô đã dần chai sạn với thứ được gọi là tình yêu. Cô không dám tin vào thứ tình yêu được cho là màu hồng đó, bởi cô sợ bản thân sẽ giống như mẹ của mình.
Vì là người có sức ảnh hưởng, mà đời tư của cô cũng bị mổ xẻ, không hơn không kém những người nổi tiếng ngoài kia. Hơn 25 tuổi, cô vẫn phòng không chiếc bóng, không một mảnh tình vắt vai, lại chính là đề tài nóng hổi trên mạng.
Từ Thiên Phương đã quá nhàm chán, khi hằng ngày đọc những bình luận khiếm nhã trên mạng. Lúc mới bắt đầu cô cũng không quan tâm, cứ nghĩ khi mình giữ im lặng thì mọi người sẽ ngưng bàn tán, nhưng hình như bọn được đằng chân lên đằng đầu. Các bài viết nói về cô ngày càng nhiều hơn, với những tiêu đề khiến cô cảm thấy đau đầu.
" Tiểu thư, trên mạng lại xuất hiện những bài báo không hay về cô rồi!" Alice, trợ lý của cô đi vào báo cáo.
" Cái lũ khốn này thật không để cho người ta yên mà! Lần này lại nói gì nữa?" Từ Thiên Phương tức giận, cô ném tập tài liệu xuống bàn, rồi ngẩng đầu nhìn trợ lý hỏi.
" Tiêu đề lần này là Tổng giám đốc của Diamond có bệnh thầm kín, nên khiến đàn ông không dám đến gần! Còn nhiều nữa, hay là cô tự mình xem đi!" Alice ngại ngùng đáp, cô không dám nhìn gương mặt khó coi của Từ Thiên Phương ngay lúc này.
" Tôi muốn giết người quá!" Từ Thiên Phương nở một nụ cười miễn cưỡng hết sức nói.
Cô đứng bật dậy khỏi ghế, đi đến trước cửa kính lớn, nhìn xuống dòng xe cộ đang hối hả hả chạy bên dưới. Vẻ mặt cô đang trầm tư điều gì đó. Tin đồn đã theo cô nhiều năm như vậy, nhưng cô vẫn không thể nào khống chế được hết.
" Nếu cứ như thế này, thì có dẹp bao nhiêu, cũng sẽ mọc lên bấy nhiêu bài viết khác. Tốt nhất vẫn là phải nghĩ ra một phương án lâu dài, thì mới ngăn được lũ người nhiều chuyện này!" Từ Thiên Phương đưa tay chạm vào mặt kính trong suốt, cô nhẹ giọng nói.
" Tiểu thư, cô có kế hoạch gì hay sao?" Alice tò mò hỏi cô.
" Tôi phải tìm bạn trai thôi!" Từ Thiên Phương xoay người lại, cô nhìn Alice đáp.
" Tiểu thư, cô có chắc không vậy? Không phải trước giờ cô vẫn sợ tình yêu sao? Làm sao tìm bạn trai được?" Alice trên mặt là sự nghi hoặc hỏi Từ Thiên Phương một lần nữa.
" Tôi nói sẽ tìm bạn trai, chứ không nói là sẽ yêu! Cô nghĩ đi đâu vậy hả?" Từ Thiên Phương trừng mắt nhìn Alice nói.
" Xin lỗi tiểu thư, là tôi hiểu lầm ý của cô rồi!" Alice vội cúi đầu nói.
Từ Thiên Phương đi đến bên ghế sô pha, cô ôm con mèo mũm mĩm đang nằm ườn trên ghế lên, ngồi vuốt ve bộ lông màu xám xanh mềm mại của nó. Con mèo ngoan ngoãn nằm yên, nó còn có vẻ thích thú khi được cô cưng nựng.
" Tôi muốn một người đàn ông nghe lời! Giống như Christian vậy!" Từ Thiên Phương lại đưa ánh mắt về phía Alice nói.
Christian chính là tên con mèo cô đang ôm, nó thuộc loại mèo Anh lông ngắn, với đôi mắt màu vàng đồng, và đặc biệt rất nghe lời cô.
" Tiểu thư, cô là muốn tìm sủng vật chứ không phải bạn trai! Ai lại so sánh bạn trai phải nghe lời giống mèo như cô chứ?" Alice gượng cười đáp.
" Đúng là như vậy đó! Tôi chỉ muốn một người đàn ông ở bên cạnh thôi, chứ không phải là bạn trai! Với người có tiền như tôi không gì là không thể, tùy tiện dùng một chút tiền thuê bọn họ là được, nếu mua đứt thì càng tốt!" Từ Thiên Phương giọng bá đạo trả lời.
" Tiểu thư, như vậy không hay chút nào cả! Chuyện này lộ ra ngoài, bọn họ sẽ còn dị nghị ác liệt hơn!" Alice lắc đầu đáp.
" Ở đây tôi làm chủ hay cô làm chủ hả? Alice, cô chỉ cần làm theo những gì tôi yêu cầu là được!" Từ Thiên Phương có vẻ như đang tức giận, cô lớn tiếng nói.
" Tiểu thư, tôi biết rồi! Tôi sẽ làm như cô yêu cầu!" Alice đành gật đầu.
" Hết giờ làm việc rồi! Về nhà thôi!" Từ Thiên Phương đưa mắt nhìn đồng hồ, rồi cô ôm con mèo đứng lên, đi nhanh ra ngoài.
______🍁To be continued 🍁______
Người ngoài nhìn vào, ai cũng nghĩ Từ Thiên Phương là người hạnh phúc, cô cơ bản không thiếu bất cứ thứ gì. Nhà cao cửa rộng, siêu xe thì xếp hàng dài trong gara, quần áo lụa là sang trọng. Bên cạnh cô lúc nào cũng có người vâng dạ, cung kính với cô hết mực. Nhưng suy cho cùng, bọn họ nịnh bợ cô cũng chỉ vì cô có tiền mà thôi. Không một ai đối xử với cô bằng tấm lòng chân thành. Vì thế cô luôn cảm thấy rất cô đơn.
Mỗi khi cô trở về biệt thự, trong lòng cô liền cảm thấy rất nặng nề. Ngoài người hầu và quản gia, cô không có lấy một người thân để tâm sự. Cuộc sống của cô đầy đủ vật chất và hào nhoáng, nhưng lại thiếu tình cảm gia đình.
Vẫn như mọi ngày, Từ Thiên Phương ngồi vào bàn ăn thịnh soạn đã được người hầu chuẩn bị, cô cố gắng nuốt trôi những món ăn đắc đỏ trên bàn, với cô lúc này nó thật vô vị. Nghĩ đến người mẹ đang đi du lịch nước ngoài, cô cầm điện thoại lên gọi cho bà ấy.
" Mẹ, khi nào mẹ trở về!" Từ Thiên Phương lên tiếng hỏi bà ấy, giọng cô thoáng chút mong chờ.
" Khi nào mẹ cảm thấy vui mẹ sẽ về, con đừng gọi cho mẹ nữa!" Mẹ của cô, Lâm Lạc Na trả lời bằng giọng cáu gắt. Bà ấy dường như đã quên đứa con gái này mất rồi. Có lẽ bà hận chồng mình, bây giờ nhìn thấy hình bóng ông ấy trong cô, liền không muốn nhìn thấy cô.
" Mẹ..." Từ Thiên Phương mũi chua xót, cô còn chưa kịp nói hết, thì bà ấy đã tắt máy rồi.
Cô buông điện thoại xuống, mắt nhìn xa xăm vào khoảng không vô định. Đau đớn dâng trào, cô chán ghét cái ngôi nhà này vô cùng, không thể chịu nổi nữa cô đứng lên bỏ ra ngoài.
" Tiểu thư, cô muốn đi đâu vậy?" Alice thấy cô đi nhanh, liền lên tiếng hỏi.
" Tôi muốn ở một mình, đừng ai đi theo tôi cả!" Từ Thiên Phương lạnh giọng đáp, cô lấy chìa khóa, khởi động xe rời khỏi khuôn viên biệt thự.
Alice và người hầu trong nhà bất lực nhìn theo xe Từ Thiên Phương, không một ai dám chống lại lệnh của cô.
Trên xe, Từ Thiên Phương nhấn ga lao như bay trên đường cao tốc, chỉ có như thế cô mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút, nếu không cô sẽ phát điên lên mất. Không biết qua bao lâu, cô lái xe đến ngọn đồi nhỏ, đây cũng là nơi lúc nhỏ ông nội cô thường đưa cô đến.
Từ Thiên Phương nhẹ nhàng bước xuống xe, đứng giữa một nơi hoang vắng, cô lấy hơi hét thật to.
" Ahhhhh!" Hét đến mệt mỏi rồi, cô ngồi sụp xuống đất. Từng giọt lệ trong veo rơi xuống, ướt đẫm khuôn mặt mỹ miều của cô. Chỉ khi ở một mình, cô mới có can đảm khóc lên thật to.
Sân bay quốc tế.
Chuyến bay từ nước Y đến thủ đô Kim Thành vừa đáp xuống, giữa một rừng người đang gấp gáp xuống máy bay, một thân ảnh cao ráo xuất hiện. Người đàn ông trên người mặc một chiếc áo sơ mi đen, ba nút áo phía trên được anh cởi hờ hững, lộ ra một chút cơ ngực săn chắc.
Chân mang giày da phiên bản giới hạn, đồng hồ trên tay nạm kim cương tinh xảo. Anh ta đeo kính mát bản to, chỉ lộ ra chiếc mũi cao tinh tế, và bờ môi mỏng khiêu gợi. Chỉ nhìn vào đã biết thân phận của anh ta không hề tầm thường.
" Hoàng...À không, thiếu gia chờ tôi với!" Phía sau có một người đàn ông tay cầm túi chạy theo anh ta, miệng không ngừng kêu lên.
" Ân Vệ, ngươi thật là phiền phức!" Anh chàng nam tính kia có vẻ bực bội, giọng nói hơi khó chịu lên tiếng.
" Thiếu gia, ngài đi nhanh quá! Tôi không đuổi theo kịp mà!" Ân Vệ thở dốc đáp, hắn ta có thể xem như là trợ lý của người đàn ông này.
" Nếu như biết ngươi chậm chạp thế này, ta đã không đưa ngươi theo!" Anh ta gằn giọng nói.
Ân Vệ không muốn nói thêm, để tránh chọc anh ta không vui, hắn im lặng xách đồ đi theo. Hai người nhanh chóng lên xe rời khỏi sân bay, đến khách sạn năm sao gần nhất. Vừa vào phòng khách sạn, anh ta đã nằm dài trên giường, lúc này chuông điện thoại reo lên inh ỏi.
Anh lấy điện thoại ra khỏi túi, nhìn số điện thoại trên màn hình, anh thở dài nhấc máy.
" Hoàng Phủ Thiên Kỳ, con mau quay về đây ngay!" Bên kia một giọng phụ nữ lên tiếng, có thể thấy bà ấy khá là tức giận.
" Trừ khi không ép con liên hôn, bằng không thì con sẽ không về! Không ai có thể ép buộc, xen vào cuộc sống riêng tư của con cả!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ bình thản đáp.
" Nếu con không về, thì đừng trách ta độc ác!" Người phụ nữ bên kia bị anh chọc giận thêm, bà ấy bát cao âm thanh nói.
" Con mệt rồi! Ai muốn làm gì thì làm đi, nhưng con sẽ không bao giờ khuất phục đâu!" Anh ta nói xong liền dập máy, tắt nguồn điện thoại ném sang một bên.
Người đàn ông này là Hoàng Phủ Thiên Kỳ, anh là một trong những hoàng tử của vua Hoàng Phủ Quyết. Vì bị ép liên hôn, nên anh đã bỏ trốn khỏi cung điện, anh không muốn người khác sắp đặt vận mệnh của mình.
" Thiếu gia, không xong rồi! Phu nhân đã khóa hết tất cả thẻ của ngài rồi, lần này không xong rồi!" Ân Vệ từ bên ngoài hớt hải chạy vào nói lớn.
" Cái gì?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ nghe đến đó cũng bất ngờ không kém, anh ngồi bật dậy kêu lên
_____🍁To be continued 🍁______
Những ngày tiếp theo, Alice luôn tìm kiếm bạn trai cho Từ Thiên Phương. Nhưng gặp ai, cô cũng đều không hài lòng, cô cứ cảm thấy bọn họ thiếu cái gì đó, mà cô không thể diễn tả được. Từng người từng người bị loại không thương tiếc, chẳng ai có thể làm cô hài lòng.
Ngồi trên ghế xoay, Từ Thiên Phương ánh mắt quét từ đầu đến chân người đàn ông đang đứng trước mặt. Dù anh ta có vẻ ngoài khá đẹp mã, nhưng không phải mẫu người mà cô thích.
" Loại!" Từ Thiên Phương thở dài lên tiếng, cô bỏ thời gian để tự mình lựa chọn, nhưng lại không tìm ra người ưng ý.
Người đàn ông dáng vẻ buồn bã, không khỏi thất vọng ra về. Chờ cho anh ta đi khuất, Từ Thiên Phương mới nhìn Alice nói." Không có người nào tốt hơn sao? Tôi không biết là đàn ông ở đây không hề có tố chất đến vậy, ai cũng một màu chả ra làm sao!"
" Tiểu thư, tôi sẽ tìm kiếm thêm! Lần sau tôi sẽ chọn kỹ càng hơn một chút!" Alice cúi đầu đáp. Bề ngoài cô ta dường như rất bình ổn, nhưng nội tâm lại đang gào thét đến lợi hại. Những người đàn ông được chọn đến đây đều thuộc hàng cực phẩm, vậy mà cô ấy lại không ưng được dù chỉ một người.
" Mong là cô không làm tôi thất vọng! Nên nhớ là tôi không có nhiều thời gian đâu, cô phải làm việc nhanh nhẹn hơn đó!" Từ Thiên Phương vẻ mặt khó chịu nói, cô ôm con mèo đứng lên đi ra ngoài.
" Mẹ ơi, con khổ quá mà!" Alice gương mặt như muốn khóc ròng kêu lên, cô thấy Từ Thiên Phương dường như càng lúc càng khó tính.
Một tháng sau, tại khách sạn 5 sao.
Trong phòng tổng thống sang trọng, Hoàng Phủ Thiên Kỳ đang nhâm nhi ly rượu trên tay, gương mặt không cảm xúc. Có lẽ là do bị Hoàng Hậu đả kích quá lớn, nên não bộ bị rối loạn mất rồi.
" Thiếu gia, hay là chúng ta về nước đi! Hôm nay ngài chính thức hết sạch tiền rồi!" Ân Vệ ngồi bên cạnh lo lắng lên tiếng.
" Không về! Bọn họ đừng nghĩ ép buộc được ta!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ hờ hững trả lời, ánh mắt vô hồn nhìn bên ngoài cửa sổ.
" Chúng ta ở đây hơn 1 tháng rồi! Tiền cạn sạch, đồng hồ của ngài cũng bán mất rồi! Giờ chẳng còn gì để cầm cố được cả, lúc bỏ đi ngài không mang nhiều đồ vật có giá trị, ngoài chiếc đồng hồ kia ra. Nội trong ngày hôm nay, nếu chúng ta không thanh toán tiền phòng, thì chúng ta sẽ bị đuổi ra ngoài!"
" Ngài là hoàng tử cao cao tại thượng, không thể để bị sỉ nhục như vậy được! Mặt mũi Hoàng Gia sẽ bị ngài ném xuống đất hết!" Ân Vệ nói hết lời, mục đích khuyên nhủ Hoàng Phủ Thiên Kỳ trở về.
" Ta đúng là ngu ngốc mà! Cả tủ đồ hiệu đắt tiền vậy mà không lấy theo thứ gì! Thật là hối hận quá đi!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đau lòng nói.
Ngày hôm sau, Hoàng Phủ Thiên Kỳ và Ân Vệ bị tống ra khỏi khách sạn không thương tiếc. Nhìn đống quần áo vương vãi dưới đất, anh còn chẳng buồn nhặt lên, một đường đi thẳng.
" Thiếu gia, chờ tôi với!" Ân Vệ thì khác, hắn cuống quýt nhặt quần áo lên, rồi đuổi theo Hoàng Phủ Thiên Kỳ.
Mọi người đi đường không ngừng chỉ trỏ hai người, họ che miệng cười khúc khích, dùng lời lẽ khó nghe nói. Chỉ là anh bỏ ngoài tai lời nói của bọn họ, chuyện anh quan tâm bây giờ là làm sao để có tiền. Chẳng mấy chốc mặt trời lên cao, hai người đi vào công viên ngồi trên đài phun nước, bụng thì đói cồn cào.
" Thiếu gia, ngài có đói không?" Ân Vệ mặt mày mồ hôi nhễ nhại hỏi.
" Không đói!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ vẫn bộ mặt lạnh lùng đáp, mà cho dù anh có nói đói thì cũng chẳng có gì để ăn đâu. Anh lấy điện thoại ra, lướt một lượt tất cả dãy số trong danh bạ, rồi gọi cho ai đó.
" Bạch Tự Khiêm, cho tôi vay tiền đi!" Bên kia vừa bắt máy, anh đã lên tiếng nói trước, giọng vô cùng từ tốn.
" Hahahaha! Tôi có nghe lầm không vậy? Đường đường là Hoàng Tử nước Y mà lại đi vay tiền của tôi, làm người ta có chút ngạc nhiên nha!" Bạch Tự Khiêm phá lên cười, rồi lên tiếng châm chọc anh.
" Có hay không?" Hoàng Phủ Thiên Kỳ trầm giọng thật thấp, nhưng âm thanh chỉ toàn là đe dọa.
" Không đùa với cậu nữa, bây giờ tôi cũng chẳng có tiền đâu! Hoàng Hậu vừa gọi điện đến đây, và mẹ tôi đã lấy tất cả thẻ tín dụng của tôi đi rồi. Tôi căn bản không thể giúp cậu!" Bạch Mộ Khiêm lập tức nghiêm túc, hắn nói thật cho anh nghe.
" Mất thời gian!" Hoàng Phủ Thiên Kỳ đáp, anh nhanh tay tắt điện thoại đi.
Ân Vệ gương mặt ngây ngốc nhìn anh, bọn họ bây giờ phải làm sao đây? Không tiền, không nơi để ở, vậy thì có khác gì người vô gia cư chứ. Nghĩ đến viễn cảnh tối nay phải ngủ bên ngoài khách sạn ngàn sao, Ân Vệ liền cảm thấy lạnh lẽo.
Bên ngoài đường lớn, một chiếc xe Maserati màu đen huyền bí đang chạy băng băng. Từ Thiên Phương ngồi vắt chéo chân bên trong xe, cô đưa mắt nhìn ra cửa kính, xem cảnh vật đang di chuyển bên ngoài. Bất chợt cô kêu lên.
" Mau dừng lại!" Từ Thiên Phương giọng gấp gáp.
Xe nhanh chóng dừng bên lề đường, Alice khó hiểu hỏi cô." Tiểu thư, có chuyện gì vậy?"
" Tìm được bạn trai rồi! Người đàn ông đang ngồi trên ghế kia, tôi muốn anh ta!" Từ Thiên Phương giơ tay về phía công viên, cô nở nụ cười lạnh nói.
_____🍁To be continued 🍁______
Download MangaToon APP on App Store and Google Play