Người Giữ Ánh Dương [Suphanat Mueanta X Hải Linh X Mint]
Giới thiệu
Tất cả mọi sự kiện, nhân vật trong câu chuyện này hoàn toàn là sản phẩm của trí tưởng tượng. Nếu có bất kỳ sự trùng hợp nào với người thật, sự kiện thật, đó chỉ là ngẫu nhiên.
Tôi không viết về một câu chuyện tình đẹp như cổ tích. Tôi viết về một tình yêu có cả nụ cười lẫn nước mắt, có cả hạnh phúc lẫn mất mát. Một tình yêu khắc sâu vào tận tâm can, khiến người ta dù có đi bao xa, trải qua bao nhiêu năm tháng vẫn không thể nào quên.
Và nếu bạn đã sẵn sàng, hãy cùng tôi lắng nghe câu chuyện này—một câu chuyện về tình yêu, về sự hy sinh, và về một bầu trời mãi mãi không đổi thay.
Mong rằng câu chuyện này sẽ chạm đến trái tim của bạn theo một cách nào đó. Cảm ơn bạn đã dành thời gian để đọc và đồng hành cùng các nhân vật. Rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý từ các bạn để câu chuyện trở nên trọn vẹn hơn!
Mint
Tôi tên là Mint. Là con gái của Hải Linh và Suphanat.
Mint
Mọi người vẫn hay nói tôi may mắn khi sinh ra đã có một người cha vĩ đại – một huyền thoại bóng đá của Thái Lan. Nhưng với tôi, ba không phải là một huyền thoại. Ba chỉ là một người đàn ông cô đơn suốt bao năm trời, một người luôn nhìn lên bầu trời rồi thở dài, một người luôn nắm chặt bàn tay tôi và nói:
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Mint, con có biết mẹ con yêu bầu trời này đến nhường nào không?
Mint
Mẹ tôi – Hải Linh – là một cô gái Việt Nam bình thường. Nhưng trong câu chuyện của ba, mẹ không hề bình thường một chút nào. Mẹ mạnh mẽ, lương thiện, đầy nhiệt huyết và mang trong mình một tình yêu vô điều kiện dành cho ông.
Mint
Tôi chưa từng được gặp mẹ. Chỉ biết rằng bà đã yêu ba tôi bằng cả cuộc đời mình, rồi biến mất như một cơn gió.
Mint
Đây là câu chuyện của họ. Một câu chuyện mà ba tôi đã giữ suốt bao năm trời…
Chương 1: Khoảnh Khắc Bắt Đầu Một Giấc Mơ
Buổi chiều tháng 9/2024, bầu trời Hà Nội trong xanh, những cơn gió nhẹ nhàng lướt qua khiến không khí trở nên mát mẻ dễ chịu. Sân Hàng Đẫy hôm nay chật kín khán giả đến theo dõi trận giao hữu giữa Buriram United và CLB Công an Hà Nội.
Trong dòng người đông đúc đó, Hải Linh và Đỗ Hà len lỏi tìm chỗ ngồi trên khán đài. Hải Linh không phải là một người quá đam mê bóng đá, nhưng hôm nay, cô háo hức hơn bao giờ hết. Tất cả chỉ vì một người – Suphanat Mueanta, cầu thủ mang áo số 21 của Buriram United.
Ngay khi các cầu thủ bước ra sân khởi động, Hải Linh đã đứng bật dậy, mắt sáng rực như trẻ con được quà.
Hải Linh
Hà! Nhìn kìa, Suphanat kìa! Ôi trời ơi, ngoài đời trông còn đẹp trai hơn trên TV nữa!
Hải Linh níu lấy tay bạn thân, giọng đầy phấn khích.
Đỗ Hà chép miệng, kéo cô ngồi xuống.
Đỗ Hà
Mày bớt mê trai giùm tao được không?
Đỗ Hà
Đẹp trai thì có làm được gì đâu?
Hải Linh
Cái gì mà làm được gì?
Hải Linh
Người ta vừa đẹp trai, vừa tài năng, lại còn là thần đồng bóng đá Thái Lan đấy! Mày biết không?
Hải Linh
16 tuổi đã đá đội tuyển quốc gia rồi. Tao mà có được một anh người yêu như thế thì cuộc đời coi như viên mãn.
Hải Linh ôm má, tưởng tượng đến viễn cảnh lãng mạn.
Đỗ Hà
Ừ, nhưng mà tiếc là anh ta chẳng biết mày là ai đâu.
Đỗ Hà cười nhạt, cố tình dội một gáo nước lạnh vào giấc mơ màu hồng của bạn mình.
Hải Linh
Thế mới nói tao phải xin bằng được chữ ký của anh ấy! Biết đâu có cơ hội tiếp xúc rồi, anh ấy lại ấn tượng với tao thì sao?
Đỗ Hà
Ấn tượng kiểu gì? Ấn tượng vì có một đứa con gái nào đó đứng chờ xin chữ ký giữa hàng trăm fan hâm mộ chắc?
Hải Linh bĩu môi, hừ một tiếng.
Hải Linh
Chứ sao? Biết đâu tao may mắn? Biết đâu ông trời se duyên? Chẳng phải mấy bộ phim ngôn tình vẫn có tình tiết nữ chính tình cờ gặp nam chính, rồi sau đó định mệnh đưa họ đến với nhau đấy sao?
Đỗ Hà thở dài, không biết nói gì với cái tư duy viển vông này của cô bạn thân.
Đỗ Hà
Thôi, mày cứ mơ đi. Nhưng tao nói trước, tao không bon chen đi xin chữ ký cùng mày đâu. Tao đến đây là để xem bóng đá thật sự, chứ không phải để ngắm trai đẹp như mày.
Hải Linh
Rồi rồi, tao tự lo được. Mày cứ yên tâm mà xem.
Trận đấu bắt đầu, Hải Linh dán mắt vào sân, nhưng thực ra cô chỉ tập trung vào một người duy nhất – Suphanat. Cách anh di chuyển, cách anh phối hợp với đồng đội, những pha xử lý bóng gọn gàng, tất cả đều khiến cô không thể rời mắt.
Cô không biết từ khi nào mình đã thích Suphanat nhiều đến vậy. Ban đầu chỉ đơn thuần là ngưỡng mộ tài năng của anh, nhưng càng tìm hiểu, cô càng cảm thấy anh có một sức hút đặc biệt.
Sau trận đấu, Hải Linh kéo Đỗ Hà chạy xuống gần khu vực lối ra của cầu thủ, hy vọng có thể gặp được Suphanat để xin chữ ký. Nhưng biển người xung quanh quá đông, ai cũng chen chúc để được gặp thần tượng. Cô bị đẩy ra xa, không thể tiếp cận được.
Trở về phòng trọ, Hải Linh không khỏi tiếc nuối. Cô mở laptop, gõ tên "Suphanat Mueanta" lên thanh tìm kiếm. Hàng loạt bài báo hiện ra. Cô cẩn thận đọc từng bài viết, xem lại những trận đấu cũ, tìm hiểu về cuộc đời và sự nghiệp của anh.
Đỗ Hà đi ngang qua, nhìn thấy cảnh tượng ấy liền lắc đầu.
Đỗ Hà
Mày định làm stalker thật luôn hả Linh?
Hải Linh
Gọi là tìm hiểu thông tin chứ stalker cái gì?
Đỗ Hà
Chứ mày tính làm gì? Viết tiểu sử cho người ta à?
Hải Linh chống cằm, mơ màng.
Hải Linh
Không biết anh ấy có người yêu chưa nhỉ?
Đỗ Hà
Mày nghĩ mày có cửa á?
Hải Linh
Ơ hay! Tao hỏi thế thôi mà. Nhưng mà nói thật, mày không thấy Suphanat rất đáng yêu sao?
Đỗ Hà ngán ngẩm, ngồi xuống giường.
Đỗ Hà
Rồi sao? Mày tính làm fangirl cả đời hay định làm gì khác?
Hải Linh
Ai nói tao chỉ làm fangirl? Biết đâu tao có thể tiếp cận anh ấy theo một cách nào đó?
Đỗ Hà
Cách nào? Mày nói tao nghe xem
Hải Linh im lặng. Đúng là cô cũng không biết làm cách nào để có thể khiến Suphanat chú ý đến mình. Nhưng có một điều cô chắc chắn – cô sẽ không bỏ cuộc dễ dàng.
Bởi vì, nếu chỉ đứng từ xa ngưỡng mộ, sẽ không bao giờ có cơ hội để tiến gần hơn.
Chương 2: Một cuộc gặp gỡ nhỏ, một thay đổi lớn
Chiều muộn tháng 10/2024, Hà Nội bắt đầu trở lạnh, nhưng nhiệt huyết trong lòng Hải Linh lại đang bùng cháy mạnh mẽ.
Hải Linh bám lấy Đỗ Hà, giọng nài nỉ đầy tha thiết.
Hải Linh
Đi xem bóng đá với tao đi mà!
Đỗ Hà khoanh tay, nhìn bạn mình bằng ánh mắt chán nản.
Đỗ Hà
Lại là cái anh số 21 đó hả?
Hải Linh
Đúng rồi! Hôm nay Buriram United đấu giao hữu với Công An Hà Nội. Tao phải đến sân Hàng Đẫy để cổ vũ cho Suphanat!
Đỗ Hà
Trời ơi, tao không hiểu nổi!
Đỗ Hà
Người ta cách cả một nền bóng đá, một biên giới, một cuộc đời! Mày lấy đâu ra niềm tin là sẽ gặp được người ta?
Hải Linh
Không cần gặp! Tao chỉ muốn tặng anh ấy một phần đồ ăn thôi!
Đỗ Hà
Rồi ai ăn nếu không tặng được?
Đỗ Hà cười hì hì, nhận ra mình chẳng thể nào thắng được sự mê trai của bạn thân.
Trận đấu diễn ra trong không khí sôi động, nhưng vì là giao hữu nên không có quá nhiều cổ động viên đến xem. Hải Linh ôm chặt túi đồ ăn trong tay, mắt dán vào chàng trai mang áo số 21 đang lướt nhanh trên sân.
Cô chẳng hiểu quá nhiều về bóng đá, nhưng mỗi lần Suphanat chạm bóng, tim cô lại đập mạnh hơn. Đỗ Hà ngồi bên cạnh lắc đầu, không hiểu nổi con bạn thân này nữa.
Trận đấu kết thúc với tỷ số 2-2. Khi các cầu thủ dần rời sân, Hải Linh siết chặt túi đồ ăn, lấy hết can đảm tiến về phía Suphanat. Cô cảm giác tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Suphanat quay lại, đôi mắt đen láy dừng trên gương mặt cô. Hải Linh nuốt khan, đưa túi đồ ăn ra trước mặt anh.
Hải Linh
Em… em có chút quà nhỏ, hy vọng anh sẽ thích.
Suphanat có vẻ hơi bất ngờ, nhưng vẫn mỉm cười và nhận lấy. Anh liếc xuống túi đồ, phát hiện bên ngoài còn in một tấm ảnh nhỏ của cô.
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Cảm ơn em.
Giọng anh trầm ấm, ánh mắt lộ rõ vẻ ngạc nhiên vì thường fans sẽ tặng anh ảnh của ảnh chứ đây cô lại tặng anh ảnh của cô xen lẫn thích thú.
Hải Linh
Không có gì đâu ạ! Em rất hâm mộ anh!
Suphanat gật đầu, định quay đi thì một bàn tay đột nhiên vỗ lên vai anh.
Supachok Sarachat
Cô gái cao cao kia xinh đấy!
Hải Linh quay sang, thấy một cầu thủ khác của Buriram United đang nhìn chằm chằm về phía Đỗ Hà. Đó là Supachok, anh trai của Suphanat và cũng là một trong những cầu thủ hàng đầu của bóng đá Thái Lan.
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Anh nói nhỏ thôi chứ! *khẽ liếc Supachok.*
Supachok Sarachat
Nhưng mà em thấy đúng không? Cô ấy cao thật đấy!
Suphanat nhìn theo, thấy Đỗ Hà đang khoanh tay đứng từ xa, gương mặt không chút cảm xúc. Dường như cô chẳng quan tâm đến sự có mặt của hai anh em họ.
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Bạn em tên gì vậy? *hỏi nhỏ Hải Linh*
Supachok gật gù, ánh mắt lấp lánh sự tò mò.
Supachok Sarachat
Thú vị đấy! Cô ấy không giống những fan nữ khác.
Hải Linh
Vì cô ấy không phải fan * đáp gọn, khiến Supachok bật cười*
Suphanat nhìn qua Supachok, rồi nảy ra một ý tưởng. Anh cầm điện thoại lên, đưa về phía Hải Linh.
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Chúng ta chụp một bức ảnh nhé? Để cảm ơn túi bánh của em
Hải Linh tròn mắt ngạc nhiên. Không ngờ Suphanat lại chủ động đề nghị chụp ảnh cùng cô.
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Ừ
Hải Linh vui mừng gật đầu, vẫy tay gọi Đỗ Hà lại.
Hải Linh
Hà ơi, lại đây chụp chung nè!
Đỗ Hà nhăn mặt, nhưng vẫn miễn cưỡng bước đến.
Không ngờ, Supachok cũng chen vào khung hình.
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Anh làm gì vậy?
Supachok Sarachat
Thì chụp chung luôn!
Suphanat lắc đầu cười, nhưng cũng không đuổi Supachok ra. Sau khi chụp xong, anh mở album, hỏi thông tin liên lạc của Hải Linh. Mục tiêu thực sự của anh đã hoàn thành: giúp Supachok có cơ hội tiếp cận Đỗ Hà.
Hải Linh hào hứng nhấn theo dõi Instagram của Suphanat. Cô không hy vọng anh theo dõi lại, chỉ mong anh thấy được sự hâm mộ của mình.
Không lâu sau, tin nhắn từ Suphanat xuất hiện:
Suphanat Mueanta [Bankkk10]
Ảnh của chúng ta đây.
Hải Linh cười tít mắt, lưu ngay bức ảnh rồi đăng lên Instagram, tag cả Suphanat, Supachok và Đỗ Hà vào.
Cùng lúc đó, Supachok mở điện thoại, nhìn thấy tài khoản của Đỗ Hà. Anh mỉm cười, cảm thấy hôm nay đúng là một ngày đáng nhớ.
Hải Linh nằm trên giường, đăng thêm bài viết mới, lướt lại bài đăng của mình không biết bao nhiêu lần. Bức ảnh cô mặc áo cờ đỏ sao vàng, gương mặt rạng rỡ dưới ánh nắng chiều thu Hà Nội, chỉ là một bài đăng bình thường như bao lần khác. Nhưng lần này…
Caption: Có ai đó từng nói rằng, tình yêu bóng đá bắt đầu từ lòng tự hào dân tộc. Có những trận đấu khiến người ta yêu bóng đá. Có những người khiến người ta yêu luôn cả trận đấu đó.
Suphanat đã ấn thích bài viết này
Hải Linh không thể tin vào mắt mình. Cô bật dậy, quay sang Đỗ Hà đang nằm bên cạnh, lay lay tay bạn:
Hải Linh
Hà! Hà ơi! Tao không nhìn nhầm chứ? Suphanat vừa like bài của tao!
Đỗ Hà đang buồn ngủ, bị kéo dậy một cách thô bạo, lườm Linh một cái:
Đỗ Hà
Thì sao? Người ta lướt thấy thì like thôi. Có gì mà rần rần lên thế?
Hải Linh
Nhưng mà… nhưng mà là Suphanat đó! Tao thích anh ấy mà!
Hải Linh ôm điện thoại, mặt đỏ bừng vì vui sướng.
Đỗ Hà
Ừ, rồi sao? Anh ấy có nhắn tin cho mày không?
Hải Linh
Không… nhưng mà có khi nào anh ấy ấn nhầm không nhỉ?
Đỗ Hà thở dài, kéo chăn trùm kín đầu:
Đỗ Hà
Nếu ấn nhầm thì chắc chắn sẽ bỏ like ngay. Để xem sáng mai còn không. Nếu vẫn còn thì chắc là cố tình rồi.
Hải Linh gật gù, ôm điện thoại nằm xuống, nhưng lòng cứ rạo rực. Cô mở lại trang cá nhân của Suphanat, nhìn chằm chằm vào danh sách người anh đang theo dõi. Không có tên cô. Nhưng không sao, like một bức ảnh đã là cả một bước tiến rồi!
Cô mỉm cười, nhắm mắt lại, cố dỗ giấc ngủ. Nhưng làm sao mà ngủ nổi khi trái tim đang đập loạn nhịp thế này chứ?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play