Diệp Dung luôn mong về hôn sự của mình. Cậu muốn kết hôn để yêu, để hạnh phúc, nhưng không may bị lừa gạt, tình cảm bên ngoài cũng chỉ là giả dối.
Nhận ra bản thân đã gả cho một người đàn ông chẳng ra gì. Diệp Dung nhận mệnh và luôn cố vun vén cho hạnh phúc nhỏ, nhưng chỉ đổi lại được sự dày vò tệ bạc. Trong cuộc hôn nhân tan vỡ, bản thân cậu chịu đủ mọi sự đau khổ, cho đến khi được giải thoát…
Lệ Cảnh Du là loại người trọng tình trọng nghĩa, hắn cùng trúc mã có hôn ước lớn lên, lẫn nhau ăn ý, lại không may thất lạc nhau ngay khi hôn lễ vừa kết thúc. Khi đó chiến loạn căng thẳng, muốn tìm người là rất khó khăn, Lệ Cảnh Du căn bản không có năng lực đó, nên hắn luôn cố gắng để bản thân cường đại lên. Thời gian trôi đi, năm tháng thay đổi càng làm hắn trở nên lãnh đạm hơn.
Hai con người đều không thể trải qua một hôn nhân tốt đẹp, tình cờ lại đi đến tái hôn với nhau. Diệp Dung đơn thuần muốn được yêu, được hạnh phúc, nên trao cả tấm lòng và đặc cược tình cảm vào nhị hôn.
Lệ Cảnh Du hoàn toàn ngược lại, chỉ thấy lần kết hôn này là miễn cưỡng vì lợi ích. Mang cái quan niệm nhị hôn không bằng đầu hôn, thứ tình cảm chỉ có ở hôn nhân đầu, sẽ không ở nhị hôn mà xuất hiện, vô luận thế nào cũng không chịu mở lòng.
Cp: Lệ Cảnh Du x Diệp Dung
***LƯU Ý: Vì là bối cảnh giả tưởng nên có vài thứ không phù hợp với thực tế lắm, tác giả tay nghề chưa đủ cao, trong tác phẩm sẽ còn sai sót, khi viết sẽ có nhiều lần sửa đổi, trong quá trình đọc nếu thấy không thích hợp, vui lòng thoát truyện luôn, xin cảm ơn.
23/12/2022.
(ngày trên từng viết ở W, nay chết tâm với cái app đó nên toi dời đô về chốn cũ)
(như đã nói sẽ có nhiều lần sửa đổi, nếu trong quá trình xem có thấy thay đổi, thì chính là toi lại sửa thoi( ̄ω ̄). )
8/3/2025.
28/10/193x - tại Bắc Dương Thành.
Cuối thu, thời tiết hanh khô. Dòng người vội vội vàng vàng, cảnh những người bán hàng rao bán, nhóm các bà đi chợ về tụ lại một chỗ cùng bạn bè nói chuyện, hay những vị kéo xe xích lô chở khách cùng vài người ngồi trên chiếc xe đạp của họ, thong dong mà di chuyển. Khung cảnh nhẹ nhàng, lại yên bình.
Ting ting── tiếng còi xe từ một chiếc ô tô nước ngoài chạy lên thu hút nhiều ánh nhìn. Bắc Dương thành này được xem như là một cái thành phồn hoa, nên đôi khi cũng có thể nhìn đến xe ô tô.
Bên vệ đường, có một thiếu niên tầm mười lăm tuổi xách cái giỏ lên, vội chạy ra nhìn, ánh mắt mê muội mà cảm thán: "Chiếc xe đó chắc đắt tiền lắm."
"Ha ha! Phải rồi nhóc, xe đắt nên người thường như mình là không thể mua nổi đâu." Một ông lão đứng cạnh nói.
"Ôi chao! Xe hiếm như vậy, nếu được ngồi một lần thì tốt rồi." Ông ấy lại cảm thán.
"Mà nhóc vừa đi chợ à? Không mau về đi, sắp tới giờ cơm trưa rồi đấy!"
Thiếu niên đó là Diệp Dung. Nghe ông lão nhắc nhở, Diệp Dung nhất thời nhớ ra bản thân đang bận rộn, "Aa!! Quên mất, cảm ơn ông đã nhắc ạ!"
Diệp Dung vội chạy đi về nhà, lúc gần tới nhà, tốc độ chậm dần rồi từ từ vào ngôi nhà mà bản thân cậu đang sống cùng mẹ. Từ nhỏ Diệp Dung đã không có cha, lớn lên trong vòng tay của mẹ và cùng bà ấy nương tựa lẫn nhau. Dù cuộc sống hai người khó khăn bao nhiêu, Diệp Dung vẫn chưa bao giờ oán trách hay hỏi bà ấy vì sao mình không có cha như những người khác. Diệp Dung không hề đòi hỏi gì trong suốt ngần ấy năm, chỉ nhu thuận, ngoan ngoãn mà chăm chỉ phụ giúp mẹ.
Diệp Phương Nhi là mẹ của Diệp Dung. Bà từng là một người phụ nữ ôn nhu xinh đẹp, nhưng theo năm tháng, cực nhọc, buồn bã, bệnh tật quấn lấy làm cho con người hiện tại của bà trở nên già nua hơn nhiều. Nhưng cũng không thể không công nhận, từng đường nét trên gương mặt của bà đều có thể chứng minh bà từng là một người phụ nữ xinh đẹp.
Diệp Dung mỉm cười, chỉnh lại quần áo ngay ngắn rồi bước vào nhà. Thế nhưng, không hiểu sao Diệp Dung cứ có cảm giác là lạ. Vừa vào trong tìm mẹ, cậu liền bắt gặp hai ánh mắt xa lạ, cùng với ánh nhìn hiền từ, từ phía Diệp Phương Nhi.
Thấy nhi tử đã trở về, Diệp Phương Nhi nhẹ giọng gọi Diệp Dung lại gần bên cạnh bà, nói: "A Dung, lại đây chào hỏi một tiếng với dì Ngô và A Khải đi."
"Mẹ... con đi cất giỏ đồ vào bếp cái rồi ra ngay." Nói xong, Diệp Dung một mạch đi nhanh vào phòng bếp, trên tay còn xách cái giỏ đi chợ.
"Ha ha! Đứa nhỏ này biết ngượng ngùng." Dì Ngô ngồi bên đối diện nói với Diệp Phương nhi.
Quả thật Diệp Dung ngại tiếp xúc với người lạ, nhưng vì người là người quen của mẹ nên Diệp Dung cũng cố mà ra tiếp đón.
Rất nhanh, Diệp Dung đã trở ra, cậu có chút câu nệ đi đến bên cạnh Diệp Phương Nhi, nhìn về phía đối diện lễ phép chào hỏi: "Chào dì Ngô, anh A Khải."
Dì Ngô tươi cười tiếp đón, một đôi mắt loạn chuyển như cáo nhìn kĩ Diệp Dung từ trên xuống dưới, điều này khiến người mẫn cảm như Diệp Dung có chút khó chịu nhưng cũng đành ngoan ngoãn cho bà ta nhìn, chờ bà ta lên tiếng.
"A Dung à! Có nhớ dì không? Dì từng sống cạnh đây, hay qua đây lúc cháu còn nhỏ đấy!"
Tất nhiên là Diệp Dung không nhớ, nhưng trong kí ức quả thật có một phụ nhân thường đến nhà mẹ con cậu thật, nên Diệp Dung vẫn lễ phép dạ vâng.
Trong lúc đó, có một người tiến tới trước mặt Diệp Dung, đối với cậu cười ôn hòa, nói: "Em là Diệp Dung sao? Thật đáng yêu!"
"À! Anh xin tự giới thiệu anh tên là Trần Khải, cứ đơn giản gọi anh là Khải ca được rồi." Người nam nhân cười đến sáng lạng, dung mạo cũng tuấn tiếu, đôi mắt là một dạng mắt đào hoa, cao hơn Diệp Dung hẳn một cái đầu. Người này, chính là nhi tử của dì Ngô.
"Khải ca." Diệp Dung nghe lời nhẹ kêu một tiếng.
Nhìn hai người nói chuyện như vậy, Diệp Phương Nhi hiền từ cười nhẹ.
Dì Ngô bên cạnh, lại bảo hai người đi cùng nhau nói chuyện thêm cho thân thiết, còn hai người lớn như dì và mẹ Diệp Dung thì ôn lại chuyện xưa một chút. Diệp Dung nhìn Diệp Phương Nhi thì thấy bà gật đầu, cậu cũng không hiểu tại sao phải tách ra nói riêng, ngồi chung cũng được mà? Vả lại Diệp Dung còn nghĩ nấu cơm trưa nữa.
Đang thẫn thờ nghĩ thì bị Trần Khải nắm tay, Diệp Dung giật mình muốn thu tay về, nhưng Trần Khải cười nói bọn họ nên để hai vị phụ nhân ôn chuyện, không nên quấy rầy, thành ra cậu cũng mặc hắn nắm tay dẫn mình đi.
"Phòng em ở đâu vậy A Dung? Chúng ta vào phòng em làm quen chút đi."
"Ở đây ạ!" Diệp Dung rút tay về chỉ chỉ phòng mình, Trần Khải ôn nhu cười bảo Diệp Dung dẫn hắn vào. Hai người vào phòng ngồi lên giường tre, Trần Khải nhìn chung quanh, đánh giá phòng cậu.
Phòng cũng không phải rất rộng, chỉ đơn giản một giường, một bàn ghế với cái tủ đồ mà thôi. Nhưng thật ra lại rất sạch sẽ và ngăn nắp, trong không khí mang nhè nhẹ thanh hương của tre, tạo cảm giác nhẹ nhàng thoải mái cho người khác.
Sau khi nhìn xong căn phòng, lúc này ánh mắt Trần Khải mới chuyển hướng về phía Diệp Dung mà ngắm nhìn. Mặc dù bị người nhìn chằm chằm hơi mất tự nhiên, nhưng Diệp Dung cũng không nói gì, chỉ ngồi đợi Trần Khải mà thôi.
Về phía Trần Khải, quan sát thiếu niên một phen, trong lòng hắn không khỏi cảm khái. Diệp Dung ở tuổi mười lăm mang theo bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận, lại có nét di truyền từ Diệp Phương Nhi.
Nhưng có lẽ, cũng có một chút di truyền từ người cha không biết tên, nên nhan sắc của Diệp Dung tuy giống Diệp Phương Nhi lại không quá tú lệ như bà ấy thời còn trẻ. Cái loại đẹp có đường nét anh khí, mà không hề giống nữ nhân.
Bất quá nói Diệp Dung và Diệp Phương Nhi, hai mẹ con nương tựa sống gian khổ một chút. Cùng với cậu chỉ mới mười lăm nên dung nhan chưa nảy nở hoàn toàn, không ngồi gần nhìn kĩ như Trần Khải sẽ không thể thấy tới được.
Có lẽ hai ba năm nữa sẽ có được kết quả.
Trần Khải đối việc này thật sự mong đợi, đại khái là vì hắn có thể quan sát được quá trình nẩy nở của Diệp Dung.
"Khải ca."
Vì thấy Trần Khải nhìn mình thật lâu nhưng vẫn không nói gì nên Diệp Dung mới lên tiếng, cơ mà Trần Khải vẫn không có đáp lại.
"Khải ca!"
Lại kêu một tiếng nhưng lần này giọng cậu lại lớn hơn một chút, cuối cùng đã kéo về sự chú ý của Trần Khải.
"Hửm? A Dung gọi gì anh à?"
"Dạ không có gì. Chỉ là Khải ca nói muốn làm quen, nhưng từ khi vào phòng đến giờ vẫn không mở miệng nói gì mà thôi."
Trần Khải nghe vậy, mới cười nói: "Ồ... Tên anh A Dung cũng biết rồi, tuổi thì anh mười chín, sống cùng ba mẹ tại huyện bên cạnh."
"Em mười lăm nhỉ? Nhỏ hơn anh hẳn bốn tuổi."
Diệp Dung mỉm cười trả lời: "Vâng."
Tay của Trần Khải đột nhiên vươn lên, phóng đại trước mặt Diệp Dung rồi véo nhẹ má cậu, nhìn như cưng chiều nói: "Đã từng có ai nói A Dung cười lên thực đáng yêu chưa?"
Cùng người khác tiếp xúc không nhiều, Diệp Dung quả thật chưa từng được ai khen đáng yêu ngoại trừ người thân là Diệp Phương Nhi. Nghe Trần Khải nói lời này, trên má của thiếu niên vốn có da mặt mỏng chậm rãi ửng đỏ. Lại nhìn về phía có gương mặt đào hoa của Trần Khải, khó mà nói thành lời.
"C-Chưa ạ..."
Lúc đầu đối với người lạ như dì Ngô hay Trần Khải, Diệp Dung quả thật là ngượng ngùng câu nệ. Nhưng Diệp Dung vẫn là thiếu niên tâm tư trong sáng, nhẹ nhàng, ít người làm bạn hay cùng nhau trò truyện nên thật mau đã bị Trần Khải làm buông lỏng cảnh giác, ngược lại còn có cảm tình với người anh tuấn tú này nữa.
Hai người nói chuyện không lâu, Diệp Dung lễ phép mời Trần Khải cùng dùng bữa cơm. Thế nên vừa dứt lời, Diệp Dung nắm lấy tay hắn đi ra ngoài bàn ngồi đợi, để bản thân đi làm cơm trưa.
Trần Khải thấy Diệp Dung đã bất giác nắm tay mình, khóe miệng nhẹ cong, tay không dấu vết sờ soạng ở trên tay của thiếu niên một ít.
Khi ra tới ngoài Trần Khải cũng đã vào bàn ngồi, Diệp Dung nhìn Diệp Phương Nhi và dì Ngô mà xin phép: "Mẹ con tính mời dì Ngô với Khải ca dùng bữa trưa cùng nhà mình, có được không?"
Trần Khải cũng lên tiếng: "Ngại quá dì Diệp, không biết cháu và mẹ có thể ở lại dùng bữa không?"
"Tất nhiên là được chứ, lâu lâu hai người mới ghé thăm, một bữa cơm thì làm sao vậy?"
Biết mẹ đã cho, Diệp Dung hướng Diệp Phương Nhi ngại ngùng cười một cái rồi đi nhanh vào bếp. Vì bản thân Diệp Dung vừa rồi ở trong phòng mời Trần Khải dùng bữa, khi đó cậu cư nhiên quên xin Diệp Phương Nhi đã vội mời người ta, lúc này đây phản ứng lại, lại hỏi một lần và được bà cho phép, cậu mới thở phào ở trong lòng rồi rời đi.
Dì Ngô thấy bọn họ đã thân được như vậy, còn cười qua với Diệp Phương Nhi mà bảo: "Thấy chưa ta đã bảo là rất hợp mà, còn chần chờ cái gì đâu? Nếu không cứ trước cho bọn nhỏ quen thuộc với nhau chút."
"Ngô tỷ đã nói vậy ta phải nghe theo thôi." Chỉ cần A Dung có chỗ nương tựa tốt là được rồi bản thân Diệp Phương Nhi biết mình không còn cố được bao lâu nữa, nhi tử có thể có nơi che chở sau này bà cũng yên tâm mà đi.
Chỉ là Diệp Phương Nhi không biết, quyết định này của bà vô tình khiến cho tương lai gần của Diệp Dung phải chịu nhiều khổ sở.
Vào bếp, Diệp Dung liền bắt tay vào múc nước vo gạo. Vì ăn bốn người lần này Diệp Dung lấy gạo nhiều hơn so ngày thường một bát, vo xong cậu gác một bên gọn gàng ngăn nắp, để đi thổi lửa nấu cơm.
Khi lửa cháy nghi ngút Diệp Dung đặt nồi lên đậy nắp lại, khói bắt đầu đi lên từ ống khói ra ngoài, lúc này Diệp Dung mới cầm cái giỏ đi chợ đem đồ ăn ra phân loại để chuẩn bị sơ chế chọn món.
Ngày thường chỉ hai mẹ con nên ăn khá đơn giản và tiết kiệm. Nhưng hôm nay có khách, Diệp Dung cũng không tính nấu nhiều món khác nhau, hai mặn một canh mà khẩu phần cho bốn người là được.
Nghĩ xong, Diệp Dung bắt tay vào sơ chế thức ăn.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play