[DuongHung] Vết Xước. [DomicMaster]
Chapter 1
Năm mới chỉ học cấp 1, cái năm hồn nhiên ấy, Quang Hùng đã cứu lấy một người. Bậc cầu thang cao, thân ảnh nhỏ bé ấy vòng tay ôm lấy người kia, lăn từ trên dãy cầu thang dài tưởng như vô tận xuống, đầu em đập vào nền gạch, máu chảy ra ướt đẫm mái tóc đen mềm.
Sau vụ đó đầu em bị trấn thương nặng, ảnh hưởng không ít tới tính cách, suy nghĩ cũng có chút trẻ con hơn, dễ khóc, cũng dễ cười.
Người không biết thì cho rằng em là thằng ngốc, cứ hở ra là như đứa trẻ. Còn người biết thì lại cười cợt, nhạo báng em.
Cái nơi em gọi là gia đình, tưởng chừng như bình yên trước bao giông bão, nơi an toàn là nhà, lại chưa từng có lấy một lần hạnh phúc. Ba vì uống rượu mà chết sớm, mẹ em vì làm việc quá sức mà cũng bỏ em. Em...Chẳng có ai cả.
Em ngước mặt nhìn xô nước trên cửa, cảnh tượng chẳng còn gì xa lạ nữa, cả người bày ra trò này cũng vô cùng quen thuộc.
Trần Đăng Dương
Nhìn nó kìa.
Trần Đăng Dương
Quang Hùng, mày vừa ngã xuống cống à?
Trần Đăng Dương
Sao ướt thế?
Lê Quang Hùng
Dương lại ăn hiếp Phone rồi...
Lê Quang Hùng
Cậu không sợ Phone mách cô sao...?
Đăng Dương nghe đến hai chữ mách cô liền nhăn mặt, anh nhảy xuống khỏi bàn, đi đến nâng cằm em lên.
Trần Đăng Dương
Mày thử mách xem? Tao tắm cho mày còn không biết cảm ơn à?
Lê Quang Hùng
Cậu...Không phải tắm cho Phone.
Lê Quang Hùng
Cậu chỉ đang...
Đăng Dương chẳng đợi em nói hết, cái tát mạnh giáng xuống gò má xinh đẹp, lực đánh không nhẹ khiến má em đỏ ửng lên, đau rát vô cùng.
Trần Đăng Dương
Mày thử hó hé một tiếng xem.
Trần Đăng Dương
Xem mày còn về nhà được không?
Lê Quang Hùng
Dương dọa tớ...//Sợ hãi lùi về sau//
Trần Đăng Dương
Không phải dọa, tao sẵn sàng cho mày thử luôn tại đây. //Giơ nắm đấm lên//
Lê Quang Hùng
Phone xin lỗi, Phone sẽ không mách cô. //Bật khóc//
Lê Quang Hùng
Dương đừng đánh tớ mà.
Em mếu máo nhìn anh, Đăng Dương càng tiến, Quang Hùng càng lùi, trong một tích tắc, Quang Hùng lấy hết can đảm, quay lưng chạy đi, em dùng sức chạy thật nhanh, bước chân run run, hơi thở dồn dập.
Em chạy xuống nhà vệ sinh, không chần chừ khóa chặt cửa như sợ Đăng Dương sẽ đuổi theo.
Đăng Dương từng thôi học một năm, đủ hiểu được anh loạn cỡ nào, gương mặt đáng ra chẳng nên xuất hiện ở lớp, giờ lại trở thành nỗi ám ảnh lớn nhất khi đến trường của Quang Hùng.
Lê Quang Hùng
Hức...//Co ro ngồi trong góc//
Tiếng gõ của vang lên, như khiến nỗi sợ của Quang Hùng tăng cao, em co người vào sâu hơn, bịt tai dù chẳng ăn thua.
Lê Quang Hùng
Aa. //Khóc lớn//
Lê Quang Hùng
Phone xin lỗi mà...
Lê Quang Hùng
Phone hứa không mách cô...Hức, Dương tha cho Phone với.
Em ôm chặt lấy đầu gối, sợ giây sau cánh cửa kia sẽ bị đạp bung ra.
Đặng Thành An
//Ngưng gõ, rụt tay lại//
Đặng Thành An
Phone, là An...
Đặng Thành An
Nãy An thấy Phone chạy xuống đây.
Đặng Thành An
Mày có sao không.
Nghe được giọng nói quen thuộc của Thành An, em như vớ được chiếc phao cứu sinh, vội vàng mở cửa ra ôm chặt lấy nó.
Lê Quang Hùng
Hức, An cứu Phone với.
Đặng Thành An
//Vỗ nhẹ lưng em//
Đặng Thành An
Làm sao, Dương lại đánh Phone đúng không?
Chiếc áo của em dính nước lên áo của Thành An, nhưng em không nhận thức được điều này, nỗi sợ như bao trùm lấy em, chẳng còn tâm trí để ý mọi thứ xung quanh.
Đặng Thành An
An sẽ mách Hào, sẽ không để Dương làm đau Phone. //Trấn an//
Đợi đến Quang Hùng ngưng khóc, Thành An dúi quần áo đã chuẩn bị sẵn vào trong tay em.
Đặng Thành An
Mau thay quần áo đi.
Đặng Thành An
Còn lên lớp.
Nhận lấy quần áo, em không thay luôn mà đứng im suy nghĩ.
Lê Quang Hùng
An...//Kéo nhẹ vạt áo cậu//
Lê Quang Hùng
An đừng đánh Dương nha. //Giọng lí nhí//
Lê Quang Hùng
Dương sẽ đánh Phone...
Lê Quang Hùng
Cậu ấy sẽ không tha cho Phone đâu...
Nó nghe rõ sự sợ hãi trong giọng nói em, cuối cùng cũng đành đồng ý để em yên tâm.
Đặng Thành An
Ừm, mau thay quần áo đi . //Xoa đầu em//
Em gật gật đầu rồi đi thay quần áo. Thành An luôn suy nghĩ cho em như vậy, đôi lúc lại luôn chuẩn bị những thứ Quang Hùng cần.
Quang Hùng lại càng cảm thấy mặc cảm, có lỗi.
Chapter 2
Đăng Dương tặc lưỡi một cái, nhìn tóc em vẫn còn ướt nhẹ do nước, nhưng quần áo trên người đã được thay mới.
Má vẫn đỏ hằn lên dấu ngón tay của anh, nhưng mặt em đã không còn nước mắt, môi xinh còn hơi cong lên.
Trần Đăng Dương
Vẫn lên lớp được à?
Trần Đăng Dương
Mày thấy tao có nên mạnh tay hơn không. //Mắt hơi trầm xuống//
Trần Minh Hiếu
Mày bị làm sao vậy?
Trần Minh Hiếu
Nhỏ cũng đâu làm gì mày
Trần Minh Hiếu
Làm cái này để làm gì?
Trần Đăng Dương
Mày thấy không phải rất vui à. //Nhún vai//
Trần Đăng Dương
Biểu cảm lúc nó khóc rất thú vị đấy chứ.
Minh Hiếu nhìn Đăng Dương, lại nhìn qua Quang Hùng đang cặm cụi học bài, hắn thở dài một cái.
Trần Minh Hiếu
An mà biết sẽ cạo đầu tao đấy.
Trần Đăng Dương
À, em người yêu bé bỏng của mày à?
Trần Đăng Dương
Cùng lắm là chia tay thôi, có gì đâu. //Hờ hững//
Lời nói của Đăng Dương đến tai nghe dễ, lại khiến Minh Hiếu thấy bực mình.
Trần Minh Hiếu
Đừng nói đến chuyện chia tay với tao. //Gắt//
Trần Minh Hiếu
Mày bớt bớt lại đi! Mày tưởng ai cũng giống mày à?
Nhìn thấy biểu cảm quá khích của Minh Hiếu, Đăng Dương cũng hơi sững sờ. Anh chán nản dựa người ra bàn sau.
Trần Đăng Dương
Không chia tay thì không chia tay.
Trần Đăng Dương
Nhưng yêu là việc của mày.
Trần Đăng Dương
Còn trêu đùa nó vẫn là việc của tao.
Nụ cười trên mặt anh khinh khỉnh, Minh Hiếu cũng bó tay, chỉ tiếc cho em xấu số, học lớp nào không học lại học ngay lớp có Đăng Dương.
Giáo viên bộ môn bước vào, trên tay còn cầm một tập tài liệu dày cộp. Tiếng giày cao gót nện xuống nền đất, tạo ra những âm thanh ma sát inh tai.
Giáo viên
Hùng, em đem tập tài liệu này xuống phát cho các bạn đi.
Quang Hùng nhanh nhảu đứng dậy, môi em cười chúm chím, đi lên bàn giáo viên cầm lấy tập tài liệu kia.
Em đem phát cho từng bàn một, đến bàn của Minh Hiếu, em vừa bước tới, không biết là vô tình hay cố ý, em vấp phải chân anh.
Quang Hùng mất thăng bằng, cả người nghiêng đi, tiếng va chạm lớn vang lên, khiến mọi ánh mắt trong lớp đều dồn về phía em.
Lê Quang Hùng
Ah! //Ngã nhào về phía trước//
Cú ngã khá mạnh, em nhăn mặt, xoa xoa khuỷu tay vì đau.
Cả lớp đồng loạt cười ồ lên như vỡ chợ, em hiểu họ cười cái gì, họ là đang cười hả hê sau cú ngã của em.
Trần Đăng Dương
Bạn Hùng có sao không.
Trần Đăng Dương
Xin lỗi, tớ không cố ý đâu.
Trần Đăng Dương
Để tớ đỡ bạn dậy nha? //Chìa tay ra//
Lê Quang Hùng
//Lùi về sau//
Lê Quang Hùng
Không sao hết. //Lắc đầu//
Lê Quang Hùng
Tớ không sao...
Trần Đăng Dương
Ngã mạnh như thế mà.
Trần Đăng Dương
Sao lại không sao.
Trần Đăng Dương
Thưa cô. //Giơ tay//
Trần Đăng Dương
Để em đưa bạn xuống phòng y tế được không ạ.
Giáo viên cũng lo lắng nhìn em, cũng chẳng nghĩ Đăng Dương giả nhân giả nghĩa, thấy anh có lòng tốt thì không từ chối.
Giáo viên
Ừm, bạn khác lên phát tài liệu cho các bạn.
Giáo viên
Dương đỡ Hùng xuống phòng y tế đi.
Lê Quang Hùng
Không...Phone không sao thật mà.
Lê Quang Hùng
Hức, tớ không muốn xuống...
Càng nói em càng lùi về sau, móng tay bám vào nền gạch đến rỉ máu.
Minh Hiếu nhìn mà thấy thương, em không muốn xuống, hay là không muốn xuống cùng Đăng Dương? Rõ ràng tay đập xuống sàn trầy bật cả máu rồi.
Trần Đăng Dương
Không sao. //Cười giả tạo//
Trần Đăng Dương
Không cần ngại đâu.
Trần Đăng Dương
Mau đứng dậy đi.
Em vẫn ngoan cố lắc đầu, anh dường như không còn kiên nhẫn, ngồi xổm xuống, mắt trừng mắt với em.
Trần Đăng Dương
Mày có xuống không?
Trần Đăng Dương
Hay thích ăn đập? //Nhỏ giọng//
Giáo viên
Hùng sao vậy em, xuống với bạn đi chứ.
Nước mắt em chảy ra khỏi khóe mi, lăn xuống nơi gò má. Quang Hùng gật đầu, mím chặt môi.
Lê Quang Hùng
Tớ cảm ơn...Hức.
Chapter 3
Xuống đến phòng y tế, trút bỏ lớp mặt nạ thân thiện, anh chẳng chút nhẹ tay, đẩy thẳng em xuống giường y tế.
Em co người lùi vào trong, ôm lấy đầu gối sợ hãi.
Lê Quang Hùng
Cậu...Cậu lên lớp được rồi.
Trần Đăng Dương
//Khó chịu//
Trần Đăng Dương
Mày đuổi tao à?
Anh tức giận cầm lấy hộp y tế, ném thẳng vào đầu em. Cơn đau ập tới dữ dội, em không phản kháng, đúng hơn là không dám phản kháng.
Tiếng thút thít phát ra rất nhỏ, nhưng đủ để Đăng Dương nghe thấy người kia đang khóc.
Trần Đăng Dương
Khóc rồi à.
Lê Quang Hùng
Xin...Hức, xin cậu. //Giọng lí nhí//
Lê Quang Hùng
Phone xin cậu...Hức ah.
Lê Quang Hùng
Để tớ yên một lát...Một lát thôi cũng được...Ư hức...! //Khóc nấc lên//
Giọng em lạc đi cùng tiếng khóc, Đăng Dương suy nghĩ gì đó rồi mỉm cười.
Trần Đăng Dương
Đáng thương ghê.
Trần Đăng Dương
Coi như tiết này tha mày. Tao còn phải lên lớp.
Anh quay người đi khỏi phòng y tế. Em vẫn co ro, chỉ ngước mặt lên nhìn rồi lại cúi xuống run rẩy.
Lê Quang Hùng
Phone ơi, đừng khóc nữa. //Lẩm bẩm//
Lê Quang Hùng
Hức, đừng khóc nữa.
Lê Quang Hùng
Dương đi rồi. Hức ahh.
Em gào to, muốn trút hết tủi thân này đi. Đưa tay sờ lên nơi vừa bị hộp y tế đập vào, nơi đó đau rát, sưng lên, đủ để hiểu vừa rồi Đăng Dương dùng lực mạnh đến thế nào.
Đăng Dương vừa lên lớp được mấy giây, anh còn chưa kịp ngồi thư thả thì Phong Hào đã lao từ cửa lớp vào, tay túm lấy cổ áo anh giật mạnh.
Trần Đăng Dương
Con mẹ nó, mày điên à?!
Trần Đăng Dương
//Nắm tay cổ tay cậu//
Trần Phong Hào
Mẹ mày, Phone đâu?
Trần Đăng Dương
Phone cái gì? Phone nào.
Trần Đăng Dương
Mẹ mày thả tay ra, đừng có động chạm. //Giật mạnh cổ áo mình ra khỏi tay cậu//
Trần Phong Hào
Tao với Phone có hẹn dưới canteen, giờ nó chưa xuống?
Đăng Dương bực bội, cả khuôn mặt nhăn nhó. Không khí trong lớp rơi vào im lặng, chỉ có Phong Hào với Đăng Dương như nước với lửa, trừng mắt nhìn nhau.
Trần Đăng Dương
Nó không xuống thì liên quan gì tới tao?
Trần Phong Hào
Con mẹ mày!
Trần Phong Hào
Bình thường mày vẫn gây khó dễ cho Phone, nó đâu đụng chạm gì đến mày?
Gây khó dễ? Đăng Dương lúc này đã ngờ ngợ ra, cái tên Phone này là đang chỉ ai.
Trần Đăng Dương
//Cười khờ//
Trần Đăng Dương
Cần gì phải nó đụng, nhìn nó tao đủ ghét rồi.
Trần Đăng Dương
Không cần phải có lý do.
Phong Hào tay nắm chặt lại, muốn lao lên đấm cho Đăng Dương một trận, nhưng trong lớp có camera, lại có ánh mắt của bao nhiêu người. Suy nghĩ nông nổi lúc này sẽ trở thành điều dại dột nhất.
Trần Phong Hào
Tao đi kiếm Phone, đừng để tao biết mày làm gì nó. //Lườm//
Quang Hào chạy ra khỏi lớp, Đăng Dương cau có nhìn theo, cười khẩy.
Trần Đăng Dương
Nghĩ mình là ai?
Trần Đăng Dương
Không phải tao nể mày quen thằng Sơn thì tao chấp mày.
Trần Đăng Dương
//Nhíu mày//
Trần Đăng Dương
“Mà Phone, Phone là cái quái gì?”
Tiết 3 trôi qua, giờ ra chơi kết thúc, Quang Hùng từ dưới phòng y tế đi lên lớp.
Em từ lúc đi tới hành lang thì luôn cúi đầu, đi qua anh thì đầu càng cúi thấp hơn như thể chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ làm người kia tức giận.
Trần Đăng Dương
Mày không ngẩng được cái mặt lên à?
Lê Quang Hùng
//Giật mình//
Lê Quang Hùng
Tớ, cậu...Có chuyện gì không.
Trần Đăng Dương
Nãy thằng bạn mày qua tìm mày đấy.
Lê Quang Hùng
“Hào sao, hay An...”
Trần Đăng Dương
Nó còn mấy câu rất buồn cười?
Trần Đăng Dương
Giờ tao cảm thấy mày rất ngứa mắt.
Em giờ đi cũng thấy run, nhìn sắc mặt anh đen kịt liền cảm thấy không ổn.
Lê Quang Hùng
Dương...Dương định làm gì.
Trần Đăng Dương
Không phải rõ quá à?
Trần Đăng Dương
Tao muốn đánh mày!
Em tròn mắt, lắc lắc đầu.
Lê Quang Hùng
Hức, đừng...Đừng mà.
Anh rời khỏi chỗ đang ngồi, bước chân tiến đến gần em, em cắn chặt môi, ra sức hối thúc bản thân.
Lê Quang Hùng
“Phone...Mau chạy đi.”
Lê Quang Hùng
“Hức, chạy đi.”
Bản năng mách bảo em phải chạy, nhưng cơ thể em không cho phép. Khi nhìn thấy người kia, nó lập tức không nghe lời em.
Nắm đấm trực tiếp giáng xuống nơi gò má xinh đẹp, em nhắm tịt mắt. Cơn đau ập đến như vỡ bờ.
Lê Quang Hùng
Hức...Đừng đánh.
Em quỳ sụp xuống, cố dùng tay che lấy đầu.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play