Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ RhyCap ] Cái Thời Ấy...Có Một Chuyện Tình.

#1. Xa nhà...đau quá!

___________
Năm 1968
Lúc này, vẫn còn đang xảy ra mâu thuẫn giữa các vùng trên với nhau
Ở một ngôi nhà nọ tại một vùng quê miền Nam
Nói ngôi nhà cho sang chứ nhìn chẳng khác gì một bệ lá được dựng lên tạm bợ
___
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Xin mấy người! Đừng đập phá nhà tôi nữa!/Ngồi ôm chân, van xin những người đang đập phá/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Nhà tôi thật chẳng còn cái chi đâu mà mấy người lại mần/gắng gượng lấy hai tay đã chai sần do làm lụng cày cuốc ra mà toạt mạng cầu xin/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Nhà mày mà không còn cái gì thì tao cũng đem cái mạng mày lên biếu ông thôi/ mặc xác người phụ nữ vừa chửi vừa đánh/
...
_Ở gốc nào đó trong căn chòi_
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/Núp sau cánh cửa/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/Nhìn mẹ mình bị đánh tan xương nát thịt mà đau lòng/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Con mụ đàn bà này, sao mà lì thế!/Đẩy bà dập đầu xuống đất/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Á! /đau đớn ôm đầu, máu nhỏ từ từ rơi trên tay bà/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
A má!! / Nhìn không chịu được nữa mà lao ra đứng trước mẹ mình/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Ông làm chi má tui dậy hả?!/ bấu tay, đẩy ông ta ra/
Sợ thì sợ thật đó, nhưng nếu cứ giữ lấy nỗi sợ nhìn mẹ mình bị người khác hành hạ còn đau hơn nữa!
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Thằng nào đây?/ nhỡn nhơ nhìn cậu/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Này Duy! sao ra đây, má dặn mày ở trổng rồi mà sao còn ra hở?! /hốt hoảng đưa tay kéo con mình ra/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
À, ra là con mày / ngơ một hồi rồi nhận ra/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
/Đưa bàn tay thô ráp đó định nắm lấy bên vai bé nhỏ của cậu/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Đừng! Đừng làm gì con tôi! / Nhắm mắt kéo Duy lại ôm vào lòng/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Tôi chỉ có một đứa con thôi đừng làm gì nó mà! / khóc lóc cầu xin/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Nè nha! tao chỉ muốn hỏi nó thôi mà! / đưa tay lên dựt Duy qua chổ mình/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
A má ơi!/ hoảng hốt/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Mày chắc cũng 12 13 tuổi rồi, làm việc được rồi nhỉ?/ nhìn Duy bằng ánh mắt như nhìn một con súc vật/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Tôi đã 14 tuổi rồi nha ông đừng có mà coi thường tôi!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy ơi.../ thêu thêu gọi tên con mình/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Ồ! /Nói rồi tên đó cười lớn/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Vậy mà nhìn chẳng khác gì đứa 12 ha?
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Chắc ngươi bỏ đói nó lắm nên nó mới gầy trơ xương như vậy / lấy bàn tay kinh tởm đó nắm lấy cổ tay gầy guộc của Duy/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
.../ Chẳng biết nói gì mà nhìn Duy/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/ Đầu cuối xuống/
Đâu phải vì cái gì mà cậu lại nhỏ con như thế
Cái tuổi 14 là cái tuổi cho một con người phát triển
Đáng ra phải ăn uổng đầy đủ chất thì mới cao lớn được
Nhưng nhìn nhà cậu miếng gạo còn không có nói chi đồ ăn đầy đủ dinh dưỡng
lâu lâu má cậu bán rau được lời mới lấy mua cơm mua thịt
Chứ thường chỉ toàn ăn rau
Như con bò vậy
Nhưng đó là mẹ cậu, có mấy hôm thấy mẹ làm mệt mà đồ ăn thì có mấy cộng rau, cậu thương mẹ lắm nên nói với mẹ là lúc đi bán rau hộ má có người thấy thương nên cho ít vặt mà con lỡ ăn hết luôn ròi nên giờ hổng có thấy đói
Có mấy hôm má Duy cũng nghi nghi nhưng vài hôm cũng hết, chắc có người thấy thương nó thật rồi tại nó còn nhỏ mà ra chợ bán hộ rau cho mình, mình còn xót nói chi người ta thấy thương?
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy ơi.../ chạm tay vào má Duy/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Sao con gầy như thế...có phải là
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Không đâu má ơi/ đưa bàn nhỏ xíu gầy nhom chạm vào tay mẹ/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
rồi vậy mấy người hoài niệm đủ chưa?/ nhìn hai người mà gai vô mắt/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Đủ rồi thì nghe tao nói!
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Thằng nhóc này chắc đủ tuổi làm rồi, khôn hồn thì mày bán nó vô nhà ông làm trả nợ, vài năm không chừng nợ lại hết/ hiển nhiên nói/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Đây là cơ hội không phải ai muốn là được đâu!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
.../Chừng chừ/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Nhưng mà trong những năm làm hai má con bây không được gặp nhau đâu nghe, đây là luật!
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
/Đứng hình nhìn tên quan/
Đau không? đau chứ, ai lại muốn bán con mình đi để trả nợ thay mình? có người mẹ nào chịu cho con đi biệt tâm cả chục năm không?
Huốn hồ cái nhà đó được coi bởi con người ác độc mà cả vùng đều biết, chỉ ai không biết mới tưởng vô được cái nhà đó là may phước của mình
Lỡ cho con mình đi rồi nó không toàn mạng về thì mình ở lại với ai
Ôi cái cảm giác đó đau lắm!
Nhưng một người thì không!
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Được! tui đi thay là được chứ gì/ bấu chặt tay mình nhìn tên quan/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Này! không được đâu Duy sao mà co-
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Được Được/Cười/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Có dũng khí đó!
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Có khi vào nhà ông được ăn uống đủ bữa hơn lại thành một chàng trai cao lớn thì sao!!/ vô bôm bốp vào lưng Duy/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Á hự-/bị vô không biết làm gì/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Vậy là.../ Nhìn Duy bằng đôi mắt xót xa như muốn ôm con mình vào lòng để cho đừng có bất kì bão táp nào trên thế gian nuốt lấy nó/
_____
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Má ơi... má tin Duy nha/ nhìn mẹ mình cười một nụ cười chua xót/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Duy hứa Duy sẽ về, về với má
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy của má/ rơi nước mắt mà không cam lòng/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy ơi! ở đó, có ai làm con đau thì về với má, má sẽ ở nhà đợi con, ta còn bữa cơm chưa ăn chung với nhau đó con nghe/ Nói nhỏ vào tai cậu,ôm chặt cậu vào lòng/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Vâng má Duy nhớ rồi
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Khóc lóc đủ chưa? thằng nhóc! đi nè
Vậy là phải đi rồi sao?
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
má.../ ngoái lại nhìn má nó lần cuối, thều thào gọi/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
*thương nhau dữ, mà chắc thương nhau không được lâu đâu*
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
*kiểu gì má mày chả ch.ết* /cười thầm/
Mẹ Đức Duy
Mẹ Đức Duy
Duy ơi.../Nhìn cậu, nước mắt một lần nữa lưng tròng/
Chẳng người mẹ nào tha thiết một lần mất con, còn chả biết nó sẽ sống hay mình ch.ết.
Có phải chính trái tim con người đã phóng ra ánh sáng vô tận, và chính trái tim con người đã tạo ra bóng tối vô biên...
Họ có biết những ngày trống vắng con dù chỉ là vài năm cũng như bất tận...
Trái tim người mẹ có phải cứng hơn cả đá, dù có như thế nào cũng dặn lòng mình nguôi ngoai
Người ơi có thấu, chính cái lần tạm biệt này lại chính là cái kết bi thương của hai mẹ con?
__________
•END•
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Sao lại là "lần cuối cùng"?
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Đợi chương tiếp theo nghee
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Có mấy từ chắc mấy bạn nghĩ là sai chính tả, nhưng tui viết vậy để cho nó trân thật nhất thôi nha
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Bạn nào có đọc chắc mấy bạn cũng thấy cái hoàn cảnh giống với bộ Hội Đồng Nhà Nguyễn của bà Cừu, ừ thì tui lấy ý tưởng từ bộ đó á nhưng chưa có xin:)))
Dolp Bi_
Dolp Bi_
thông cảm cho tui iii với lại bộ này chỉ lấy chất xám là cái hoàn cảnh thời còn chiến tranh với cái hội đồng nhà Nguyễn thôi còn lại tui tự nghĩ hết nhe
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Cám ơn mọi người đã đọc
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Và đây là năm 1968 và các bạn có biết những năm sau đó có sự kiện huy hoàng bùng nổ khắp thế giới gì không?
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Thì đợi tui ra mấy chương tiếp theo nhe

#2. Ngày ấy...Ta gặp được nhau

__________
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/Ngồi trong chiếc xe Ford của nhà ông hội đồng Nguyễn mà nhìn ra ngoài cửa kính/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
*Sao ngồi trong đây cứ thấy lành lạnh... không lẽ có ma?!* /Phản ứng của thằng nhóc lần đầu tiên ngồi trên xe hơi từ khi má đẻ ra/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Nè! /Xoay người nhìn lên tên quan nhà Nguyễn/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Gì? / Đang lái xe nhưng vẫn đáp lại lời cậu/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Nếu tui nghe theo lời ông mà làm nô cho ông bà hội đồng thì má tui sẽ hết nợ luôn đúng không?/ Ngây ngô nhìn ông ta/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Ừ, nếu mà mày làm tốt
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Không chỉ hết nợ mà má mày còn hết kiếp/Giọng nhỏ dần, ánh mắt nhìn xa xăm/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hả hả! hết nợ rồi còn gì nữa??/ nhìn ông/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Con nít con nôi, biết nhiều làm gì, nín để ông đây còn chở mày về!/ gào lên với cậu/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
!!!/Giật mình/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
*Hỏi xíu làm gì căng dữ dậy* /lời trong lòng nào dám thốt ra/
_____
Trước một ngôi nhà ba gian lớn
Ngôi nhà ướm lên mình một chiếc mái đỏ với màu sơn tường cam nhạc vướn bụi thời gian, trước ánh nắng ban chiều chiếu vào lại làm ngôi nhà trở nên thêm phần đẹp đẽ giữa vùng quê sông nước, nhìn vào là biết người có tiền
_Nhà ông hội đồng Nguyễn_
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
/Đem Duy vô nhà/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
/Xoay đầu tìm kiếm đủ kiểu/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Ông bà hội đồng đâu?? /hỏi một tên gia nhân trong nhà/
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
D-dạ ông thì đi lên tỉnh còn bà thì đang đi lên chợ lớn chưa dìa ạ /hoảng hồn nói/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
ch-/ tặc lưỡi/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Nè! /nhìn Duy/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Dạ? /Dù đang ngó nghiên xung quanh nhưng vẫn đáp lại lời ông ta/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Bây giờ, tao có việc đi khỏi nhà tí, mày ở nhà đợi ông bà hội đồng dìa tao đưa mày lên gặp hai người đó
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Nhớ! /nghiêm giọng/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Mày ở đây không chạy lung tung, lỡ mà có đổ vỡ gì, tao cho đầu mày vỡ i như dậy, nghe chưa?!
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Dạ dạ! /gấp gáp/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
À quên, còn nữa, tao mà biết mày bỏ trốn là coi chừng cái nhà với con mẹ của mày đi
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Không toàn mạng đâu! /nói rồi xoay người bỏ đi đâu đó/
_____
Giữa giờ thân
_16 giờ 8 phút_
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/Đang ngồi đón gió ở dưới một góc cây xoài vì không có gì làm/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
*Nãy là ổng nói sự thật đúng không?*
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
*Vậy...nếu mình có bỏ đi, má của mình sẽ ch.ết dưới tay ông ấy?*
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
không được /nói thầm, lắc đầu dữ dội/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Mình phải cố lên!
Ông trời ơi
Có ai hiểu tâm tình của một đứa trẻ chỉ chập chững 14 không?
Ở cái thời mà mọi người đoạt mạng dựt dây nhau mà sống
Chỉ có những cơ hội ít ỏi như vậy mới cứu vớt được vài mảnh đời thoi thóp ngoài kia
Nhưng xem mình có được ông cha phù hộ cho rớt vô nhà tâm tình thiện lương hay ác nhân thất đức hay không nữa
Nhưng lần này là Duy không may rồi...
_____
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
1: Nè nè!
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
Tới giờ rồi mau đợi đón cậu về nhanh lên!!/hối hả chạy qua chạy lại/
Hình như nhà này có một đứa con
Thấy gia nhân trong nhà hối hả như vậy chắc tên kia cũng không hiền lành gì
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
*Lại chẳng toàn công tử bột*/nghe loáng thoáng được và đánh giá/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
*Mà chắc nếu làm ở đây thì phải cẩn thận rồi, không lại chẳng toàn mạng về với má nữa*/ánh mắt nhìn xa xăm/
Biết nói gì với cậu bây giờ
Là một đứa con của một người mẹ nợ nần chồng chất dù công lưng ra làm như trâu như bò cũng không đủ tiền, hai mẹ con chỉ biết nương tựa nhau mà sống
Cậu muốn đi học lắm, thấy có mấy bạn đồng trang lứa trong vùng được cấp sách tới trường, thì sâu trong thâm tâm cậu đang nuôi nấng một ước mơ cầm viết đọc thơ
Nhưng sao giờ, tới miếng ăn còn phải chia xét từng chút, huống chi việc ngữa đầu lên một lần xin mẹ cho con được đi học
Nói đi nói lại, cậu thấy tủi thân mà chẳng biết nói với ai. Có khắc khổ tới mấy việc nói mong muốn với mẹ cậu chỉ khiến cho mẹ thêm phần khốn đốn không biết làm sao?
Vậy vào cái thời điểm hai mẹ con cậu rơi vào cái bước đường cùng ấy...
Cha cậu đang ở đâu?
Là đã bỏ quê đi làm ăn xa bỏ má cậu một thân một mình, đớn đau tới mấy cũng im phắt cố gắng nuôi con mình đến tầng tuổi này?
Hay đã có một sự kiện diễn ra khiến ông một đi không trở về?
Không!
Có chi vì như vậy, má của cậu mới đeo cả cái đoạn đời bạc mệnh trên vai làm chi?
Có phải kiếp trước má cậu làm gì phật ý đời hay không
Giờ đây mới phải đem cái kiếp 'hồng nhan bạc phận' này buôn reo khắp nơi?
Khổ thân bà lắm khi còn cái tuổi chưa hiểu hết sự đời, chỉ có việc nhặt rau đem bán cũng gặp toàn những thứ oái oăm
Bị lừa lấy hết số tiền dành dụm bấy lâu nay mới có được, còn bị người ta c.ưỡng h.iếp tới mất một đời thiếu nữ đáng ra sẽ đẹp biết bao
Và Hoàng Đức Duy là một vật đi kèm của tên đó...
Nghe tin bà sốc lắm, chỉ cảm thấy k.inh t.ởm tên đó và chán ghét bản thân
Nhưng có lẽ dù ở thời điểm nào tình mẫu tữ cũng cao cả, thiêng liêng tới mức dù chẳng nằm trong kế hoạch của mình vẫn một lòng nuôi nấng yêu thương không than trách đời...
_____
Ấy...tiếng xe hơi kéo dài
Làm lây chuyển sự chú ý của cậu về hướng đó
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
/mở cửa xe/
???
???
/bước xuống xe/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/Nhìn thấy hốt hoảng núp sau cây xoài/
???
???
/Liếc mắt nhìn thấy cậu/
???
???
Ai kia? /nhìn, hỏi tên gia nhân đứng cạnh và chỉ về phía cậu/
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
A-dạ là người của quan hồi trưa mới đem về ạ/ nhanh chóng trả lời/
???
???
Tên?
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
Dạ chưa kịp hỏi thăm gì thì ông quan đi mất rồi...
???
???
/không nói gì/
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
*Ê sợ nha cha!!!*
???
???
/Đi chầm chậm lại phía cây xoài/
Dù người cậu có gầy nhom cỡ nào, cây xoài có to tới đâu thì mắc người đó đâu có đui mà không thấy khi nãy hành đồng chạy núp sau cây xoài như thế nào?
???
???
Nè! /nói lớn/
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
*ch.ết mẹ mày rồi con ơi!!!!* /gào thét trong tâm/
???
???
Ra đây nhanh!
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
.../ từ từ đi ra/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
/khép nép như gái mới lớn/
???
???
Đâu ra đây?
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
E-em đi trả nợ cho mẹ /giọng nhỏ xíu như sắp khóc tới nơi/
???
???
Ồ? *đem người về chi nữa đây??* /không quá bất ngờ gì sự có mặt của cậu
Người đó không nghĩ lại có người nhận một đứa trẻ làm việc trả nợ thế này
???
???
Tên của nhóc?
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Dạ mẹ em nói là muốn hỏi tên người khác thì phải nói tên của mình trước tiên ạ.../không còn vẻ sợ sệt ban đầu/
???
???
hừm *ưm nếu được kêu cha cho thằng nhỏ này kè theo mình đỡ chán cũng được, khôn đấy chứ*
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Anh tên là Nguyễn Quang Anh, còn tên của nhóc là gì?
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
*ê nha chắc cậu bị ai sài bùa rồi sao mà hiền dậy được?!* /người đứng nhìn duy nhất từ nãy đến giờ/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Em là Hoàng Đức Duy 14 tuổi ạ /nhìn anh bằng ánh mắt tò mò/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
em nhỏ hơn anh 2 tuổi nghe, anh 16 lận / xoa đầu em/
_____
Vậy là chỉ vì một vài sự kiện mà đã có hai trái tim một ấm một lạnh như lửa và nước làm bạn với nhau...
Có lẽ họ sẽ bươn trải kề vài nhau tới khi họ có cuộc sống riêng của mình
Những điều tốt đẹp nhất trên đời này không thể nhìn bằng mắt, mà phải cảm nhận bằng trái tim
Như lúc này vậy...
__________
•END•
NovelToon
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Như lào!!!
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Đẹp trai không!!
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Ráng xong chap này trong hôm nay để cho các bạn coi tấm này;))
NovelToon
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Nhớ câu này nhe
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Có gì cuối chuyện còn áp dụng

#3. Hai con người... một mái hiên

___________
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nhóc... có thể cho anh biết lí do vì sao em lại bị đem vào đây để trả nợ không?
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Dạ, má em nợ tiền cha của anh hay dì đó nên em bị kêu vô đây thay má trả nợ ạ /ngoan ngoãn đáp lời Quang Anh/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
*Vậy hoàn cảnh của em ấy chắc cũng không đỡ hơn hơn gì những người kia...* /Nhìn Duy rồi nghĩ gì đó/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Anh ơi /quơ quơ đôi tay be bé trước mặt anh/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
/bất ngờ đưa bàn tay ục ịch to to của mình nắm lấy tay Duy/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
!!/bất ngờ/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Duy này, hay nếu em được nhận vào làm
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Em hãy làm gia nhân hầu hạ anh đi *mà nếu cha không cho em vào thì anh cũng sẽ làm cho được thôi!*
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Ủa à... vâng ạ! /không chừng chừ quá lâu mà đồng ý ngay/
_____
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
/Nhấp ngụm trà/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Có chuyện dì mà ngươi kêu ta ra đây trễ vậy hả? /giọng nghiêm nghị/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
À dạ cũng chẳng có gì-
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Không có gì ngươi vẫn kêu ta ra đây? chỉ để nhìn mặt ngươi thôi à? / đập bàn/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
A-dạ không /sượng/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Chỉ là... ban sáng tôi đi thăm nhà dân
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Nhưng có một gia hộ không chịu trả thuế cho ông đây rồi đem đứa con của họ vô đây làm việc thay tiền trả nợ ạ
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Rồi giờ nó đâu? /nhíu mày/
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Thằng kia! vô đây thưa ông mày cái nào /lớn giọng kêu Duy/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Con đây ạ /từ từ tiến vào đại sảnh/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
*bé tẹo thế này thì làm được gì?* /nhìn Duy với ánh mắt ngờ vực/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Bao tuổi đây?
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Dạ 14 tuổi ạ
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
14 tuổi mà bé thế này chỉ có suy dinh dưỡng
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nuôi không biết có làm trâu làm bò được không mà thấy phí tiền rồi đó!
Quan lại nhà Nguyễn
Quan lại nhà Nguyễn
Ơ nhưng ôn-
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Thôi thôi tôi xin!
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Ngày mai mày quay lại nhà thàng đó đem mạng con mẹ nó dìa là được không cần nuôi chi thằng này /nói rồi đi định rời đi/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
*phí thời gian*
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Ông ơi! /nghe có người định gi.ết mẹ mình thì hốt hoảng/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Đừng mà ông ơi!
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Tuy con thân nhỏ nhưng khỏe lắm ông ơi!
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Đừng gi.ết má con mà / gào khóc thảm thương, ôm chân ông Lĩnh/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Con chỉ còn mình má thôi ông ơi...!
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
1: tội thằng nhỏ quá bây ơi
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
2: chịu thôi biết sao giờ
Gia nhân nhà Nguyễn
Gia nhân nhà Nguyễn
Có vô can kiểu gì cũng bị vạ lây/hờ hững/
Những gia nô trong đại sảnh như không phải lần đầu thấy cảnh này
Sự việc như vậy đã xảy ra rất nhiều lần rồi
Nhưng không phải ai cũng vô tâm
Họ đều có những suy nghĩ khác nhau về việc trước mắt họ ngay lúc này
Nhưng chắc chắn họ đều có một cảm nghĩ chung rằng
Cậu bé ấy sẽ không sống nổi qua đêm nay
Bốp!
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
/Đá cậu lưng đập vào tường/
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
Hoàng Đức Duy (14 tuổi)
A! /đau đớn/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Này cha! /Đứng nhìn nãy giờ cũng không nhịn được/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Gì?
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Con...con muốn thằng nhóc này
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Cha giữ nó lại làm nô cho con! /ánh mắt kiên định/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Mày ăn trúng gì thế?
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Có bao giờ mà mày giơ con mắt đó ra đâu /bất ngờ nhìn con trai mình/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Con muốn thằng nhóc đó /lập lại lời một lần nữa, chỉ tay về phía Duy/
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
Nào mình, con nói dậy rồi chẳng lẽ mình lại phật ý con vì một chuyện cỏn con như vậy? /để tay lên vai chồng/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
ch-
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Mày hay rồi lúc nào cũng đòi hỏi /bất mãn/
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Nguyễn Quang Lĩnh (Cha Quang Anh)
Muốn giữ ai thì giữ, tao không quản nữa /bỏ đi/
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
/Nhìn Đức Duy đang đau đớn dưới sàn gạch hoa một lần nữa rồi chầm chậm đi theo chồng mình/
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
*Con trai... con không còn ai để đưa vào mắt nữa hay sao mà lại là thằng bé đó*
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
Lê Thị Nga (Mẹ Quang Anh)
*Lỡ cha con mà biết, có khi cha con lại treo một người nữa lên cây mất* /ánh mắt đượm buồn/
Dễ dàng nhận ra tới như vậy sao?
Chỉ bằng một ánh nhìn mà bà đã thấy được tình ý trong mắt con trai mình?
Hay do bà là người sinh ra và nuôi nấng anh tới tầm tuổi này rồi nên nhất cử nhất động của anh bà điều nhận ra...
_____
Ở giữa đại sảnh
Hiện giờ chẳng còn ai ngoài hai trái tim hướng về phía nhau
À không...bây giờ thì chỉ một thôi
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
.../Từ từ tiến về phía Đức Duy/
Giờ đây lần đầu tiên có một trái tim xót xa khi có lẽ là một mảnh ghép quan trọng trong cuộc đời mình thoi thóp...
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
/Đỡ cậu lên/
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
*Ốm nhôm dậy trời??*/Sờ sờ cơ thể cậu/
Anh đem cậu vô gian phòng riêng rồi để cậu nằm lên chiếc giường của mình, Tuy không to nhưng chắc hai người sẽ vừa mà
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Ưm /ngồi xuống cạnh chổ cậu nằm/
Không chỉ ngồi cạnh cậu, giây phút đó anh đã muốn ôm chặt lấy cậu dù chưa gặp nhau hơn một ngày
Chạm vào má cậu, anh chỉ muốn nhồi nhét cả đống sơn hào hải vị vào miệng cậu cho có đủ xương đủ thịt thôi
Cái tuổi này anh đâu ngờ còn có một đứa trẻ ốm yếu vậy đâu chứ
Nhưng hiện giờ khuya rồi đâu thể làm phiền ai được nữa, mà nếu anh cho cậu ăn đồ ăn anh làm chắc ngày mai mảnh đất này chứa thêm một nấm mồ mất
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
*Đành chịu vậy*
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
/Ngắm nhìn gương mặt cậu/
Vầng trăng sáng chiếu vào khung cửa sổ đã nhiều chổ rỉ sét theo thời gian do chịu ảnh hưởng thường xuyên vì chịu mưa chịu nắng
Ánh trăng ấy dù trong bóng tối, một phần là nhờ ngọn đèn dầu hiu hiu ấm áp kia thấp sáng trong đêm chiếu vào khuôn mặt non choẹt gầy guộc của Duy không thể không làm cho Cậu chủ Quang Anh nhà Hội Đồng đây say đắm
Hai con người...một mái hiên hiu quanh... nhưng lại được sưởi ấm bởi một mặt trời từ rất lâu mới có được
Và trong hai con người đó đã có một hạt mầm được gieo rơi trong trái tim của một chàng thiếu niên mới lớn
Mà có người nói:
Tình yêu đẹp nhất là tình yêu đầu đời
Là cái lần đầu tiên ta nhìn ngắm một người đến quên mất thời giờ. Cái lần đầu tiên lời nói của ta luôn bắt đầu bằng tên người đó, chẳng vì lí do gì. Cái lần đầu tiên con tim ta đập mạnh bất kể ở đâu khi ở cạnh người đó
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Nguyễn Quang Anh (16 tuổi)
Lần này, là tôi đặt em trong tâm rồi, em đừng bỏ rơi tôi nhé...
Chẳng có ai đáp lại anh, nhưng sẽ có thêm một trái tim đáp lại lời anh trong một khắc không xa nào đó
Xin anh hãy chờ...
Đúng thật là
"Đôi mắt nhìn ai cũng được, nhưng không phải nhìn ai cũng thế"
_____
Nhưng đừng kể bí mật cho gió, gió sẽ hò reo khắp khu rừng
__________
•END•
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Mấy bà hiểu ý tui hơm
Dolp Bi_
Dolp Bi_
từ từ rồi hiểu he
Dolp Bi_
Dolp Bi_
Hoan hỉ hoan hỉ

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play