[ ( Sakamoto Days ) ] I Know It'S Real
1
cầm trên tay quả bóng temari tinh sảo sặc sỡ, cô bé với gương mặt xinh đẹp dễ thương bận trên mình bộ kimono đắt đỏ ấy thế lại ở nơi này. Một cô nhi viện tồi tàn.
Người mẹ thường ngày không mấy để tâm tới con gái hôm nay lại chủ động ôm con vào lòng, ngâm nga khi những giọt nước mắt nuốt tiếc không ngừng rơi lã trã. Giọng nghẹn ngào dặn dò con gái...vậy...đây là lần đầu ôm...và cũng là lần cuối...
Tiếng nức nở của mẹ đằng sau lưng làm cô bé bối rối, bước theo cái nắm tay của cô chăm sóc môi cô bé mím chặt, hàng nước mắt chầm chậm lăn dài...cảm giác thật tệ...
sau hai năm vào đây, dù đã được nghe nhiều những lời nói an ủi khi nước mắt tủi thân ồ ạt kéo đến chẳng thể tự chủ cô đã chấp nhận việc sẽ không bao giờ gặp lại mẹ, có lẽ những giọt nước mắt đó chính là những giọt mực trong khéo léo phủi bỏ quan hệ ruột thịt với người đàn bà ấy.
Ngày cô gặp anh là vào buổi chiều muộn đêm thu giá ret. Cô nhi viện nhânj thêm nhiều đứa trẻ nhưng ánh mắt cô lại dừng ở anh....Gaku, người anh nhếch nhác luộm thuộm đầy bẩn bụi, đầu tóc rối bù...nom xấu làm sao..
Anh có tính tình nóng nảy luôn bày ra vẻ mặt cau có khó chịu, khi bị các cô mắng do đánh bạn học đồng lứa anh chỉ im lặng chịu phạt, lúc ấy tôi ở sau cô nhìn anh len lén lựa lúc cô đi liền dúi cho ánh ít kẹo mà mình đem theo.
Anh không chối đẩy, yên lặng nhét kẹo vào trong áo. Mắt tôi mắt anh chạm nhau hiểu ý giữ im lặng...nơi đây tàn nhẫn...việc bị bỏ đói là điều hiển nhiên, tôi cũng bị khi mới vào đây nên tôi thấy thương anh thường dúi dúi cho anh ít kẹo bánh. Anh còn chốn sau lưng tôi ăn mấy miếng rồi lại đi học. Khi ấy anh nhỏ bé hơn tôi nhiều, gầy hốc ra...
Dần dần tôi hiểu nơi này đang làm gì, anh luôn có những vết thương mới trồng lên vết thương cũ, tâm trí tôi lại mơ màng mệt mỏi, đầy áp lực. Nhưng cả hai chưa bao giờ khóc, cứ thể coi như là điều hiển nhiên chẳng bao giờ phạm thêm lỗi nữa...
Cây táo chua ngoài hiên hè đãn trĩu quả chín, chẳng ai mấy bận tâm nhưng đôi khi quả lại thưa thót rõ ràng.
Emma
Nghe này....Mutsuki....
Emma
Sắp tới còn rất nhiều đứa trẻ sẽ được chuyển tới và em phải dậy dỗ chúng như cách cô đã dậy em...
Mắt lơ đãng nhìn tay cô Emma đang thắt nơ đen ở eo váy cho mình. Tóc cô xoã dài phần mái được kẹp gọn một bên làm nổi bật gương mặt xinh xắn hài hoà, cô Emma chỉnh lại váy áo cho cô xong liền hai lòng gật đầu ôm cô vào lòng mình.
Emma
Được rồi, ngồi nghỉ một lúc đi...tầm trưa hẵng xuống...
Tiếng đóng cửa khe khẽ bên tai, cô mệt mỏi nằm xuống giường kệ cho đồ vừa chỉnh bị xô lệch. Căn phòng tối chỉ có chút ánh sáng từ đèn ngủ, dèm cũng không kéo mà đóng kín mít, khi cô thiu thiu ngủ thì ngoài của vang lên tiếng lạch cạch.
Tiếng mở cửa quen thuộc như tiếng nhạc an ủi, cô không ngồi dậy ngược lại rất thoải mái nhích người dịch sang một bên để chừa chỗ trống.
Người đàn ông đó cũng rất thoải mái, tự nhiên vào phòng không cần hỏi ý, để lên bàn bốn năm quả táo chua mình đã hái rồi quay qua ngồi phịch xuống giường, nhoài người ôm lấy cô qua lớp chăn dày dặn.
Cô không phản ứng gay gắt, tay còn vén vén chăn ý chỉ người đó vào trong chăn nằm đừng có ôm như thế. Chân không cởi giày cứ vậy rúc vào nằm ôm cô...tay vuốt ve lưng nhỏ vỗ vỗ mấy cái
Cô cũng ôm lấy người đấy, tay lạnh lồng vào trong áo miết lưng người kia
Mutsuki
người anh hôi quá.....chiều anh nghỉ không ?
Cô dụi mặt vào bờ ngưcn cứng cáp, giọng nhỏ hỏi.
Gaku
...đi làm nhiệm vụ...
Anh hơn cô hai tuổi, cơ thể khi xưa nhỏ bé giờ đã phổng phao lớn gấp đôi cô, khi ôm cô hoàn toàn bị anh phủ trọn. Cả hai thi thoảng gặp nhau qua những lúc anh làm nhiệm vụ rảnh cũng lén gặp nhau trò chuyện được có mấy câu là lăn ra ôm nhau ngủ tít mịt
Như bây giờ đây, anh cũng là lén đến gặp cô vô cùng thuần thục.
Vuốt tóc cô, hít sâu mùi thơm của dầu gội lim dim nhắm mắt. Cô xoa lưng nhẹ nhàng nên anh chìm vào giấc ngủ khá nhanh, bọng mắt thâm nhàu nhĩ đầy cực nhọc giờ được thư giãn thoải mái
Mutsuki
// đắp chăn cho anh, chỉnh trang lại váy áo, tóc tai rồi lặng lẽ ra ngoài //
Tiếng đóng cửa cẩn trọng đã ngừng bên tai cùng với tiếng của cao gót đế thấp bước xa dần anh khẽ cựa mình, kéo chăn phủ kín đầu, tay với gối của cô ôm dựa lên.
Kumanomi
Thằng ôn đấy lại đi đâu rồi..
Haruma
Còn đi đâu được nữa....
Kumanomi thở hắt chán nản, đi một đoạn chợt thấy cô đang cúi mình, hai bên tay đỡ lưng hai đứa trẻ. Nét mặt dịu dàng trò chuyện chỉ bảo cho chúng cách ném đá chúng điểm của trò chơi. Xung quanh cũng có nhiều đứa khác, chắc mới ăn trưa xong nên mới ra sân chơi vài trò nhẹ nhàng nhằm tiêu hoá dễ hơn
Kumanomi
Mutsuki kia mà...
Akiko
Cô ơi con ném được bảy điểm kìa
Megumi
Con cũng được gần bảy điểm rồi
Mutsuki
...vậy tiếp tới là số 8 đúng không Akiko
Akiko
Dạ, con chắc chắn sẽ làm được
Cô mỉm cười, xoa đầu Akiko, liếc mắt qua Megumi, cô vẫn mỉm cười nhưng lời lẽ không nhẹ nhàng mà có chút nghiêm nghị
Mutsuki
Lần trước em cũng được gần bảy mà....
Mutsuki
nếu là cô Emma đứng ở đây....em có đảm bảo mình sẽ có cơ hội làm lại không
Cô vuốt váy ở mông, ngồi xuống nắm lấy tay Megumi, cô là người trẻ nhất trong số những cô dậy bọn trẻ và cũng là cô giáo hiền nhất nên chúng thường tụ tập ở chỗ cô. Lúc học chúng sẽ theo cô Emma đi còn lúc chơi và học tập qua cách bài thể lực thì sẽ theo cô
Megumi rũ mắt, mín mím môi
Mutsuki
....em thấy cô không trách mắng em..nên em không còn chú tâm nữa hửm...
Megumi
em..xin lỗi vì đã không làm tốt....em...em
Megumi
Làm lại một lần nữa được không cô...
Mutsuki
Megumi....em sẽ không còn cơ hội làm lại nữa đâu...đây là lần cuối cùng nghe chưa ...
Kumanomi đi tới chỗ cô ngay lúc cô nén hòn đá dưới chân mới nhặt được để thị phạm cho đám trẻ.
Ở mặt chính, nơi này là cô nhi viện cho đáo nhưng đằng sau lại là cái lò luyện sát thủ kín đáo, nơi đây chia thành hai vế. Một vế có thể lấy anh làm đại diện, ẩn sau, âm thầm nhận nhiệm vụ triệt hạ người khách hàng muốn, công việc hàng ngày không giết người thì là nghỉ dưỡng chữa thương
Còn vế còn lại là như cô, cũng đều được đào tạo như anh nhưng công việc không nguy hiểm đến tính mạng, cô ở mặt trước là cô giáo dậy các trẻ cô nhi, mặt sao lại âm thầm đào tạo, ngày nào cũng tập luyện cải thiện bản thân để dậy cho những đứa trẻ ấy cách chúng sau này sẽ lớn.
Cô và anh đều mệt mỏi trồng chất, anh bị thương cô là người chăm sóc kề cạnh, cô bất lực không thể dứt khoát với mấy đứa trẻ còn quá non nớt cũng như ngang bướng anh sẽ giúp chúng trở nên ngoan ngoãn hơn.
Lực tay của coi lớn, dù kém hơn anh và nhiều anh chị khác cơ mà vẫn thuộc loại có tính sát thương cao. Nhìn tảnh đá lớn sừng sững giữa khu nhà từ lâu giờ bị một hòn đá bé tẹo do cô ném làm đổ nát Kumanomi thầm khen ngợi trong lòng
Kumanomi
" con nhóc này khá hơn rồi..."
Mutsuki
khi ném em không dùng sức hòn đá mà là dùng sức vào lực...
Cô đang nhìn Megumi ném thì chị Kumanomi đi tới khoác vai cô, thơm thơm mấu cái vào má cười cười bảo
Haruma
em thấy Gaku đâu không...nó không phải đi làm nhiệm vụ nữa
Haruma
Nhắn tin cũng không trả lời, kéo đi luôn rồi
Mutsuki
...a...em....không biết
Mutsuki
Hồi trưa đi kiếm cũng không thấy....
Mutsuki
Em tưởng anh ấy đi cùng hai người rồi...
Kumanomi
Chẳng hiểu nổi nó mà...
Cô ngoài đầu nhìn hòn đá đã vượt vạch tám một chút, nụ cười nhoé nở trên môi. Hài lòng xoa đầu Megumi, chị Kumanomi để ý da cô hơi tái bèn hỏi han
Kumanomi
Dạo này sức khoẻ em ổn chứ...
Kumanomi
Người gầy hẳn, da tái cả đi
Mutsuki
...em dạo này không ăn được gì...nên có chút mệt thôi...
Mutsuki
Cô bảo tối em có thể nghỉ
Kumanomi
// xoa xoa má cô //
Kumanomi
Chị nhớ mấy hôm trước em nói muốn ăn táo chua ở cây ngoài hè
Kumanomi
Giờ em ăn không ?
Haruma
ăn thì anh đi hái cho, để Kumanomi đi hái thì cây đổ mất..
Cô im lặng, nhớ đến mấy trái táo chua anh hái cho để ở bàn học, cô xua tay lắc đầu, cười nhẹ nói
Mutsuki
Thôi chị ạ...giờ miệng em nhạt ăn chua khó chịu lắm
Kumanomi
Thế thôi, em ráng lên...chị đi tìm thằng Gaku đã
Thật ra anh đã nhận được tin nhắn hủy nhiệm vụ lúc lục lọi tủ đồ của cô để tìm vải quấn tay, thấy được nghỉ là lộm cộm bò lại lên giường đắp chăn ngủ tiếp. Cũng nhờ thế chị Kumanomi cùng anh Haruma đang đi tìm mỏi người thấy anh đọc tin nhắn mà không nói gì cũng ngầm hiểu anh không đi nữa
Cô bàn giao lại học sinh cho cô giáo dạy thích ứng địa hình xong cũng về chỗ khu nghỉ của mình, lục đục dưới bếp pha hai cốc sữa ấm mang lên phòng
2
Về tới phòng cô đặt khay đựng sữa trên bàn, ngồi xuống cạnh giường dựa sát đầu lên cơ thể anh lay lay anh dậy
Cựa mình, anh nhíu mày thò tay ra khỏi chăn ôm ngang bụng cô. Miệng càu nhau gì đó khó nghe nhưng đến khi cô áp má mình lên đầu anh thì anh im bặt. Mở he hé mắt duỗi người ôm cô nằm xuống ngay bên cạnh
Anh khó chịu dúi mặt lên đầu cô, tay mơ hồ cố tháo dây váy chợt cô rờ người anh phát hiện anh trước khi ngủ thêm giấc nữa cũng đã cởi đồ chỉ mặc đúng quần trong. Áo váy này cộm quá, ôm chẳng thấy da thịt đâu trong khi người cô còn gầy nhom.
Cô phì cười nhích người ngồi dậy cởi đồ. Mọi hành động thành thục tới nỗi khó tin. Cô và anh...hai kẻ trong rất nhiều người phải chịu quy củ cùng cường độ huấn luyện khắc khe
Đêm tuyết lạnh cắt da cắt thịt cô phải tự mình lột đồ nhảy xuống bể nước sâu hoắm học lặn. Có bao nhiêu cảnh sắc mỹ thức không nên thấy cũng đã thấy hết. Khi lên bở anh ôm cô ngồi gọn trong lòng, im lặng sưởi ấm cho nhau trờ đợi cách thức huấn luyện tiếp tới.
Chị Kumanomi cũng là lạnh tới tím tái mặt mày được anh Haruma ẫm bế không rời nửa bước. Khi ấy cô phụ thuộc vào hơi ấm của anh, nào có bận tâm toàn thân hở hang bị xem tới quen mắt
Cách thức huấn luyện này không chỉ đảm bảo sự vô nghĩa của thời tiết trong các hoàn cảnh mà còn tao dựng tâm lý không xấu hổ. Học nam học nữ nhìn cảnh xuân đã quen nhuần thì gặp đối thủ phóng túng đến mấy cũng không nhát tay
Anh nhấc chăn nheo mắt nhìn cô mới tháo nịt tóc. Cô cười tủm tỉm chui tọt vào ôm lấy anh, trên cơ thể cả hai áp chặt quấn quýt, anh có thân nhiệt cao xoa dịu cái lạnh từ tay chân cô...thật dễ chịu...
Tay xoa xoa eo cô, miệng ngáp dài ngáp ngắn..ồm ồm hỏi
Gaku
Ăn không ngon miệng ?
Mutsuki
Nãy chị Kumanomi hỏi anh....
Mutsuki
Anh gọi lại cho chị ấy chưa ?
Anh nhìn cô rúc trong lòng mình, không chú tâm đến câu hỏi đổi hướng của cô mà cứ tiếp tục nói về chuyện cô đã gầy đi
Gaku
em có thèm ăn gì không...
Anh kéo sát người cô lại, gác chân lên đùi cô
Tay anh nhẹ nhàng luồn từ cổ ra sau gáy cô, ngân mê mái tóc rồi vuốt chậm
NV
ồ....Gaku đấy hả cháu....
Anh không nói gì, bộ đồ đen trong đêm muộn lại có chút kì dị. Nhà ăn luôn mở cửa để đảm bảo tất cả đều có thể ăn uống ở bất kể thời điểm nào sau khi đi làm nhiệm vụ. Việc anh hay đến vào đêm lạ chuyện khá hiếm nhưng bác phụ trách vẫn rất nhiệt tình hỏi.
Khi bác tiến đến gần anh thì giật mình nhận thấy cánh tay anh đầy máu, lướt dọc xuống còn khiếp hãi hơn khi anh đang nắm trong tay một quả tim lợn khá lớn.
Anh giơ quả tim trước mặt bác ấy, nói cụt ngủn một câu
Bác run rẩy nhìn anh, tay lấy vội cái thau sạch giơ giơ hứng lấy quả tim đẫm máu còn nóng ấm. Không biết anh đã kiếm tim lợn ở đâu nhưng chỉ với một câu nói của cô anh đã sẵn sàng tìm nó, có thể thấy anh chú trọng cô thế nào
Ở trong phòng cô tranh thủ sắp xếp quần áo khi đợi nước ấm được xả đầy bồn. Cô đã ngủ thiếp đi theo cái vỗ dịu dàng của anh...lúc dậy chẳng thấy anh đâu cô cũng không quá chú tâm chỉ nghĩ anh lại đi làm gì đó như thường lệ. Ai có dè lúc cô chuẩn bị vào tắm thì anh một thân đầy máu sách giầy đi chân đất bước bào phòng, máu hôi tanh đông kít lại theo gió thu lạnh về đêm
Một số giáo viên trẻ cũng ngửi thấy nhưng họ ở trong phòng nghỉ ngơi, ngại ra xem xét. Cô thấy anh như vậy thì toàn thân nổi gai ốc, chạy lại xem anh có bị thương ở chỗ nào không
Gaku
// đóng cửa, chốt khoá, ôm chặt lấy cô //
Gaku
Anh đã giúp mấy ông ở chỗ chăn nuôi mổ lợn...và xin một quả tim...
Nghe thế cô thở phào, cơ căng cứng cũng giãn bớt nhưng có gì đó không đúng....mổ lợn...sao lại nhiều máu như vậy. Hé miệng định hỏi lại thôi...anh đã không muốn nói rõ ngay từ lần đầu cô cúng không thể tra xét hỏi kĩ càng
Nơi đây gia súc, gia cầm và cả rau củ đều tự cung tự cấp, việc giúp những người ở khu chăn nuôi mổ lợn cũng là một cách hay để thích ứng với cảnh máu me trước khi làm nhiệm vụ hoặc lấy chút lợi từ họ. Trước đây cô cũng tự nguyện đến làm hơn một tuân trời tiếp đến là mấy tháng không thể nuốt nổi vị thịt. Anh khá hơn, không bị áp lực tâm lý như cô...
Mutsuki
Tắm...vào phòng tắm em giúp anh...
Anh gật gù đi vào phòng tắm cởi đồ ném vào chậu, nhìn cô hết lấy dầu gội rồi lấy sữa tắm anh lẳng lặng kéo ghế gỗ nhồi cạnh bồn nước ấm chờ cô
Mutsuki
// vuốt trán anh, gạt nước tránh khỏi mắt //
Nước ấm xả trôi máu trên người, anh dựa đầu gần sát bụng cô thoải mái cảm nhận sự dễ chịu từ đôi bàn tay đang gãi xoạt xoạt trên đầu mình. Tóc anh có màu sáng, cô luôn để trữ dầu gội tím trong tủ
Tay anh vòng lên nắm nắm xoa đùi cô, nheo mắt khi cô gãi đúng chỗ ngứa
Gaku
oh..ở đó...đúng rồi...
Bọt trắng từ tóc anh dính hết lên người cô, nước làm ướt đồ lót dính kít vào người khiến cô hơi khó chịu.
Mutsuki
nhắm mắt lại nào...
Gaku
// nhắm mắt, ngả đầu để cô xả nước //
Anh khịt khịt mũi, hắt xì mấy cái nhăn nhó hết mặt mày. Anh có ngoại hình ưa nhìn nịnh mắt phái nữ như thế nhưng toàn bày ra mấy cái biểu cảm xấu không chấp nhận được. Cô thì nhìn quen rồi, từ thấy hơi sượng chuyển qua thấy dễ thương nheo mắt cười khúc khích
Mutsuki
// lấy khăn lau mũi cho anh //
Mutsuki
Em tẩy da chết cho anh nhé
Gaku
// nhíu mày, xì mũi //
Cô lau lau mũi cho anh, vứt khăn lên bệ rửa tay rồi lấy lọ kem tẩy da chết trên kệ. Anh chiều ý cô, cô hỏi thế có bao giờ anh từ chối đâu thậm trí còn hưởng thụ khi được cô chăm sóc như vậy.
Gội đầu, rửa mặt, kì lưng...mọi thứ xong hết và giờ anh nằm trong bồn nước ấm, nhắm mắt thoải mái. Cô bên cạnh cũng bắt đầu tắm gội, anh nghe tiếng nước cô xả để dồi ngời sao êm tai đến thế...đầu óc mơ màng bắt đầu ngủ gật gù.
Khi cô bước vào bồn tắm ngồi đối diện anh với gương mặt đang đắp mặt nạ thì đã thấy anh ngủ gục. Cô không có ý định gọi anh dậy, nằm trong bồn nước hơn mười phút thư giãn mới giơ chân ấn ấn lên ngực anh gọi anh dậy
Cô đứng trước gương lau đi lớp mặt nạ, người quấn khăn. Anh ở sau lau tóc cho cô, rất thản nhiên hỏi
Gaku
Có cần mua đồ lót mới không...
Anh để ý lúc lục tủ đồ của cô có thấy một số loại áo lót đã giãn ra nên hỏi. Anh không phải người trực tiếp mua cho cô nhưng anh là người nhờ vả với chị Kumanomi thay cho cô.
Anh gặp cô mà còn len lén thế này thì hiếm lắm cô mới gặp được chị Kumanomi một cách ngẫu nhiên để nhờ
Cô Emma có thể ra ngoài nhưng đồ cô ấy mua có màu và kiểu dáng cô không phù hợp nên đã thôi nhờ từ lâu rồi
Gaku
// luồn tay vào tóc cô, gãi gãi gãi //
Gaku
Anh ra ngoài trước đây...
Chị Kumanomi ngồi trong phòng, bận một chiếc áo hai dây màu đen và quần lót màu trắng. Chân duỗi ra đá cái đốp vào người anh Haruma đang ngồi dựa lưng dưới thành giường đọc lớt mấy tin hót gần đây
Kumanomi
Sao tôi lại có thằng em láo toét như này chứ !
Kumanomi
Tin nhắn không đọc, chỉ biết ra lệnh !
Anh Haruma xoay người, tay với lên nắm bàn chân chị Kumanomi, xoa xoa hai cái
Kumanomi
không phải vì là đồ của Mutsuki thì em còn lâu mới mua cho cái kiểu ra lệnh này !
Kumanomi
Nếu không vì cái quy định cấm liên lạc giữa các giáo viên và sát thủ thì em thề em sẽ nắm đầu đánh thằng này mấy cái vì cái câu đó !
Haruma
đừng cáu đừng cáu...
Haruma
// xoa xoa chân cho Kumanomi //
3
Còn gì đau đớn hơn việc bản thân không thể hiểu mình yêu đối phương đến nhường nào....
Ai biết được...chẳng ai biết hết.....nó lại hay ấy chứ. Khi không biết điểm dừng của tình yêu mà mình dành cho đối phương lại là sự thủy chung trọn vẹn nhất ...
....Đứng ở xa..cô Emma nhìn anh bê khay cháo nóng vào khu nghỉ trong yên lặng. Cô thương Mutsyki lắm, mọi hành động và đời sống của Mutsuki cô Emma đều thu vào tầm mắt của mình, lưu dữ nó trong tâm trí
Cô Emma đã biết từ lâu việc lén lút giữa cô và anh nhưng không ngăn cản. Im lặng và vờ như không biết...xem xem..đứa trẻ cô nâng niu bảo bọc hạnh phúc đến nhường nào kìa...
Gaku và đứa trẻ đó đã quen biết nhau từ nhỏ, chúng quấn lấy nhau nhưng lại tẽ hướng khi cô vừa mười bốn tuổi. Cảm giác bức bách tệ hại khiến máu mũi không ngừng chảy, cô Emma chỉ có thể ôm Mutsuki vào lòng, run rẩy không biết phải làm sao....
Cho đến khi...nụ cười lại nở rộ hệt như cánh hoa e ấm không chịu bung sắc. Khi thấy anh ôm cô trong đêm tối rét buốt, dành hết đồ ấm quấy lấy cơ thể cô còn bản thân thì chịu lạnh cấu bầm da thịt ướt sũng....cô Emma hiểu...cô..không thể tách cả hai được
Và có vẻ như...anh biết..cô Emma đã biết..
Gaku
// buộc tóc cho cô //
Mutsuki
Anh không ăn sao...
Cô nhìn anh qua gương bàn, miệng nhai nhai thịt tim và húp cháo. Anh không để cô ra ngoài khi tắm xong, giờ này cũng còn mấy ai lảng vảng chứ...anh cứ đường đường chính chính đi chẳng e dè chút nào
Bát cháo lớn, thịt tim cũng nhiều chưa kể còn có cả thịt sườn được lọc bỏ sương từng tảng từng tảng ở trong cháo.
Anh ngồi nhìn cô ăn tầm hơn năm phút là cô bắt đầu ngang ngang, mím mím môi quay qua nhìn anh
Gaku
ăn thêm chút nữa đi em...
Mutsuki
Nhưng em no lắm...
Gaku
Chút xíu nữa rồi anh ăn hộ em..
Cô quay đầu nhìn bát cháo, cố thêm năm sáu thìa cùng hai miếng thith tim là mặt nhăn nhó lắc lắc đầu không chịu ăn nữa...
Thế là bát cháu còn hơn nửa chút được đẩy qua anh cùng đĩa thịt tim vơi phân nửa. Anh nói không sai...lát anh ăn là vừa mà...
Cô đi rót nước cho anh rồi đi vào đánh răng rửa mặt, bộ đồ đãm máu của anh đã được coi giặt trước trên phòng rồi mang xuống vắt, đợi hơn mười phút lại lục đục mang lên giá trong phòng phơi kèm theo cái máy sưởi bên cạnh
Lúc cô ra ăn đã ăn gần hết, thấy cô định đợi mình ăn xong rồi dịn bát anh bèn bảo
Gaku
Ngồi nghỉ rồi nằm ngủ đi..bát để anh rửa
Mutsuki
Thôi, để em làm cho...
Gaku
// chỉ tay về phía giường //
Gaku
Anh không thích nằm giường lạnh đâu...
Cô bĩu môi, kéo chăn lên nằm vào. Cô mặc váy ngủ có lớp lót lông ở trong bên khá ấm, chân tay cũng bớt lạnh hẳn. Anh nhìn cô đang mở mắt thao láo hướng lên trần nhà, ăn nốt miếng thịt sườn rồi mang bát đĩa vào nhà vệ khi anh trở ra hai bàn tay ướt sũng lạnh toát...từ từ tiến lại chỗ cô
Tắt điện ngủ, anh kéo chăn nằm nhích vào, cô theo thói quay qua ôm anh nhưng vừa định gác chân đã thấy buột hết người. Anh vậy mà thò bàn tay lạnh ngắt ấy vào lưng cô không dè chừng
Mutsuki
// nhíu mày, tay véo thịt bụng anh //
Mutsuki
Nhưng anh kéo hết váy em lên rồi
Anh ôm cô, dụi người trong cơ thể nhỏ bé của cô. Đêm dài ảm đạm yên tĩnh, hơi ấm nhịp thở đồng điệu...hai người áp chặt lấy nhau thưởng thức đối phương không kiêng dè...
Yêu không đáng sợ....đáng sợ nằm ở yêu ai cũng thấy...nhưng họ không thấy...
Cô bối rối nhìn anh ngồi đối diện mình, ăn chiếc bánh ngọt mà cô không thể ăn hết. Quán cà phê với không khí dịu dàng...
Anh trông lớn quá....quầng thâm ở mắt đậm hơn làn da cũng sạn đi nhiều. Giọng anh trầm, khô khan..có vẻ như..anh đã trải qua khá nhiều điều không thể bày tỏ...
Ngắm nhìn anh trong bộ dạng trưởng thành, cô nhíu mày băn khoăn...chợt miệng anh ọc máu. Mắt cô trừng to nhìn chằm chằm...và anh gục xuống..cảnh vật lại chuyển....nơi đổ náy và rất nhiều người cầm vũ khí, họ cũng bị thương nữa...
Chị Kumanomi đau khổ khụy lụy bên thi thể anh Haruma còn cô...bần thần ôm lấy cái xác dần lạnh của anh....
đây...là điều kinh khủng và là ác mộng tồi tệ nhất...
Người ướt đẫm mồ hôi lạnh, mặt màu cô tái mét, mắt mở to hãi hồn nhìn gương mặt yên bình say ngủ của anh đang ở phía đối diện...
Không một lời nói..mắt cô...cứ ngập ngụa nước và tuôn dài những hàng lệ nóng rát
Tay gầy run run đưa lên vuốt má anh, đặt lòng bàn tay áp sát mũi cảm nhận hơi thở chầm chậm...
Mutsuki
đừng bỏ em lại...Gaku....
Mutsuki
Xin anh đừng bỏ em lại...
Tầm trưa anh lọ mọ dậy đã không thấy cô đâu, trên bàn là đồ ăn còn hơi ấm. Anh khịt mũi thò tay vào áo gãi gãi bụng, chợt mắt anh liếc qua chiếc gối nhăn nhúm của cô...nơi còn vết ẩm ướt...
Cô ngủ ngoan, thói xấu không có...vậy...đây không thể nào là nước miếng cũng không có nhiều nước mũi để chảy ra như vậy nhỉ....
Nhìn cô với tình thần còn tệ hơn hôm qua, cô Emma lo lắng xót ruột...chẳng phải..hôm qua cô đã tận mắt thấy anh tới chỗ cô ư..
Nếu đã gặp nhau, cô sẽ không có trạng thái tồi tệ như vậy rồi...
Mắt cô đờ đẫn, học sinh kéo ống quần mình cũng chẳng để tâm. Cô bấn loạn cắn môi...hành động đó..là một thói quen khi cô sợ hãi, bất an và tức giận...
Cô giật mình, nấc một cái quay qua nhìn cô Emma. Ngoài mong đợi, cô hỏi cô Emma một câu rối rắm khiến cô ấy điếng người, mặt cũng tái đi
Emma
...không....Mutsuki....
Col dậy học với tâm thế không tốt, hôm đó gần như học thêm được gì chỉ có luyện tập tới rã người. Nhìn cô giáo của mình phờ phạc bần thần, có mấy đứa hiểu chuyện lúc thì đưa cô nước lúc thì lại trò chuyện với cô muốn cô không chìm vào suy nghĩ thêm nữa...
Nhưng cô không làm được...
Nhìn xuống tay toàn máu, tĩnh lặng quan sát.....giờ cô ảo giác luôn rồi....
Cô Emma đứng dựa vai bên thành cửa, nhìn cô bé yên lặng ngồi trên ghế trong phòng ôm quả bóng Temari yêu thích. Cô bé dễ thương cùng điệu bộ nho nhã hiếm thấy ở trẻ con khiến cô Emma bất giác mỉm cười đem lòng yêu thích ngay lần đầu gặp
Ngồi xuống bẻn cạnh cô bé đứng trơ hua giữa sân, váy xinh bẩn bụi bết bát. Cô bé cụp mắt lắc đầu sau đó lại cười ngọt nhào ôm lấy cô Emma
Emma
Em thích cậu bé đó à...
Cô Emma khụy gối xuống một chút, chỉ tay về phía cậu bé đang chơi đá banh với người anh, người chị lớn hơn mình. Nhìn cô bé thấp tẹt tay cân vê vạt váy ngước mắt xinh đẹp đầu ánh sao sáng người hướng đến cô Emma.....gật đầu
Mutsuki
Em thích lắm ạ....
Mutsuki
cô ơi...cô đừng phạt anh ấy nha...
Mutsuki
Anh ấy đau lắm....
Đôi mắt đã có nếp nhăn chân chim của cô Emma trừng trừng vô vị nhìn về phía bác sĩ khám tâm lý, sức khoẻ trong cô nhị viện...Ánh chiều tà thăm thẳm soi lên gương mặt cô Emma.....Đôi mắt luôn kiên định cứng cỏi và nghiêm khắc ấy giờ lại phủ một màng nước mặn đắng.
Cầm kết quả khám trên tay...chưa bao giờ cô Emma thấy...bản thân mình..vô lực như vậy.......
Mutsuki
Anh làm gì vậy.....
Anh ngồi trong phòng cô, tay cầm quả bóng Temari mà cô yêu thích đã bẩn không ít. Nó được anh tìm thấy trong lúc tìm đồ dưới gầm giường cô. Mấy bộ đồ trẻ nhủ đã sỉn màu cùng khung ảnh vỡ nát đè lên quả bóng ấy
Anh nhớ khi xưa cô hay rủ mình cùng chơi, dù không có hứng thú thậm trí là thấy phiền nhưng anh vẫn ở lại cùng chơi để cô vui vẻ. Lâu lắm rồi...đã rất lâu anh không thấy nó...
Nhìn lại...sao mà yêu thích đến thế
Gaku
Xem anh tìm được gì này..
Cô chôn chân ở cửa, không bước tiến thêm bước nào sau khi thấy thứ anh đang cầm trên tay.
Anh không nhận ra sự bất thường của cô, nhìn vào quả bóng môi khẽ mỉm cười nhớ lại lúc cô còn nhỏ...đôi mắt đẹp đẽ nhìn anh đầy yêu mến...giờ nó vẫn vậy nhưng cảm xúc đã thay đổi...trở nên mãnh liệt ấm áp hơn
Gaku
anh cứ nghĩ em làm mất nó cơ...
Gaku
Giờ anh tìm lại được này...
Không thấy cô trả lời, bình thường vừa về cô sẽ lại ôm anh, hôn lên bên má anh càu nhau về việc hôm nay bản thân đã phải vất vả thế nào mới dăn bảo được mấy đám nhóc vô lễ...
Anh nghi hoặc nhìn ra cửa...
Vẻ mặt tái trắng cắt không còn giọt máu của cô làm anh sững người. Mắt cô mở lớn đăm đăm ý sát nhìn vào quả bóng trên tay anh. Phòng tối...ngoài lại sáng nên gương mặt cô nhìn đen kịt da thì tái trông vô cùng kinh sợ. Anh lẩy bẩy nhìn cô với trạng thái không tốt đẹp vội đứng lên ném quả bóng qua chỗ khác đi tới ôm cô vào lòng mình.
Cảm nhận cô run rẩy, anh càng hoảng trí, bồng cô lren cô chặt cô hơn.
Gaku
Em đau ở đâu à...anh đưa em đi khám ngay nhé
Tay anh đưa lên vuốt mặt cô tay còn lại đỡ mông giữ cô dựa vào lòng mình vững vàng. Thấy mắt cô đỏ khoe hàng nước mắt theo nhịp thở dốc cũng tuôn ra những hạt lệ. Hôn lên mi mắt cô anh vỗ về an ủi, cách này anh vô thức học của anh Haruma lúc anh ấy dỗ dành chị Kumanomi khi chị ấy khóc thét lên vì vết thương đau.
Cô gục lên người anh, không kêu chỉ lẳng lặng khóc nghẹn...
Mutsuki
.....bà ta chết rồi...đúng không cô...?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play