Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Dương Domic ] Chín Trăm Chín Mươi Chín Lần Yêu Em

Chap 1 | Mùa Đông Có Anh

Mùa đông năm nay lạnh cắt da, nhưng giữa dòng người hối hả, có một đôi tình nhân vẫn bình yên bên nhau
Trước quán cà phê nhỏ, Đăng Dương chầm chậm tháo nón bảo hiểm, nhẹ nhàng đội mũ len lên đầu Khả Hân rồi chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em bé của anh, vào làm ngoan nhá
Khả Hân cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, nhón chân đặt một nụ hôn phớt lên môi
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Để dành một nụ hôn may mắn nà
Dương bật cười, xoa đầu cô đầy cưng chiều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lạnh quá mà vẫn nghịch ghê ha
Khả Hân lém lỉnh cười khúc khích, rồi vươn tay vẽ một vòng tròn lên lòng bàn tay anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Anh nhớ giữ ấm, đừng để lạnh nha
Dương siết chặt bàn tay nhỏ bé của cô, dịu dàng dặn dò
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tan làm anh đón, không được tự về một mình đâu đấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Yêu em bé
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Dạ, yêu anh!
Cô gật đầu, lưu luyến buông tay, quay người bước vào quán. Nhưng chưa đi được mấy bước, cô chợt dừng lại, quay lại nhìn anh thật lâu, ánh mắt dường như muốn khắc ghi từng đường nét trên gương mặt quen thuộc ấy
Khả Hân và Đăng Dương đã bên nhau được 7 năm 8 tháng. Một khoảng thời gian không dài so với đời người, nhưng lại là tất cả thanh xuân của họ
Anh sinh ra trong một gia đình không mấy khá giả, từ nhỏ đã hiểu thế nào là vất vả, là trách nhiệm. Đăng Dương luôn gánh trên vai áp lực cơm áo gạo tiền, nhưng chưa bao giờ than vãn. Anh trưởng thành, điềm đạm, sống đơn giản nhưng lại yêu cô bằng tất cả những gì mình có
Còn Khả Hân, cô không có gia đình. Từ nhỏ đã sống trong cô nhi viện, quen với cảm giác thiếu thốn, quen với những cái ôm vội vã từ những người bạn cùng cảnh ngộ. Cô chưa từng mong cầu một ai đó ở bên cạnh mãi mãi, bởi cô biết ai cũng sẽ rời đi
Thế nhưng, Đăng Dương đã bước đến. Anh dịu dàng, kiên nhẫn ở bên cô, chữa lành trái tim vốn nguội lạnh của cô bằng những cử chỉ nhỏ nhặt nhất. Một chiếc ô trong ngày mưa, một bàn tay ấm áp giữa mùa đông, một bữa cơm đơn giản nhưng đủ đầy… Và cứ thế, cô yêu anh lúc nào chẳng hay
Bảy năm qua, họ đã cùng nhau trải qua những ngày tháng bình dị mà hạnh phúc. Một căn nhà nhỏ, một chiếc xe cũ, những buổi sáng anh chở cô đi làm, những buổi tối cùng nhau nấu ăn, dọn dẹp rồi ôm nhau ngủ. Không cần lời hứa hẹn xa xôi, chỉ cần có nhau, thế là đủ
Nhưng đôi khi, cuộc đời lại chẳng chiều lòng người…
__
Trong quán cà phê, Khả Hân vừa treo túi xách lên thì một giọng nói trêu chọc vang lên
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tới sớm quá ta
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
/cười/
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Duy cũng thế mà
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Dạo này nhìn Hân nhìn xanh xao quá nha
Cô quay sang, thấy Đức Duy – đồng nghiệp kiêm bạn thân – đang khoanh tay nhìn mình đầy dò xét
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Duy lo chuyện bao đồng từ khi nào thế?
Cô cười, huých nhẹ tay cậu
Duy không cười theo, ánh mắt dừng lại trên vai áo cô, nơi có vài sợi tóc rơi xuống. Cậu nhíu mày
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hân, dạo này cậu thấy ổn không? Sao gầy thế?
Khả Hân thoáng giật mình, nhưng nhanh chóng nở nụ cười
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Thời tiết lạnh thôi. Với cả… dạo này bận nên ăn ít lại đó mà /cười/
Duy nhìn cô đầy nghi ngờ, nhưng thấy cô vẫn cười, cậu chỉ thở dài rồi không hỏi nữa
__
Tan làm, vừa bước ra khỏi quán, cô đã thấy Đăng Dương đứng dựa vào xe, tay cầm một ly sữa nóng. Nhìn thấy cô, anh lập tức giơ ly sữa lên, giọng đầy cưng chiều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em bé, lạnh hông?
Khả Hân chạy đến, ôm chầm lấy anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Bây giờ thì ấm rồi
Dương bật cười, đưa ly sữa cho cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh mua trên đường đến đây, uống đi cho ấm
Cô cầm lấy, uống một ngụm nhỏ, hơi nóng lan tỏa trong miệng, cũng làm trái tim cô mềm lại
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Về nhà luôn không anh?
Dương lắc đầu, kéo tay cô lên xe
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hôm nay mình đi mua đồ Giáng sinh
Khả Hân tròn mắt
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Giờ luôn á?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ừ, còn 20 ngày nữa là Giáng sinh rồi. Năm nay anh muốn trang trí nhà thật đẹp /cười/
Cô khựng lại một chút, rồi khẽ gật đầu, vòng tay ôm lấy anh từ phía sau khi xe lăn bánh
Hơi ấm của anh, mùi hương quen thuộc…
Giá như cô có thể ôm anh lâu hơn một chút nữa
___
Về đến nhà, Khả Hân vui vẻ xắn tay áo lên, cùng Đăng Dương bắt tay vào trang trí căn nhà nhỏ. Hai người họ đã cùng nhau xây dựng tổ ấm này suốt những năm tháng thanh xuân, từng góc nhỏ trong căn nhà đều mang theo kỷ niệm của cả hai
Dương lôi ra một hộp đồ Giáng sinh cũ, cẩn thận lấy từng món ra. Khả Hân thì cầm chùm đèn dây, vừa thử cắm điện vừa reo lên thích thú
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Anh ơi, năm nay mình treo đèn ở cửa sổ đi, nhìn từ ngoài vào sẽ đẹp lắm!
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em thích gì cũng được, chỉ cần em thấy vui là được rồi
Anh mỉm cười, kéo cô lại gần, nhẹ nhàng vuốt tóc cô
Khả Hân ngước lên nhìn anh, ánh mắt ánh lên niềm hạnh phúc lặng lẽ. Cô vươn tay cầm quả châu đỏ, nhưng vừa đưa tay lên đã bất giác ho khan liên tục
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Khụ..khụ
Dương lập tức hoảng hốt đặt hộp đồ xuống, đỡ lấy cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em sao vậy? Lại ho nữa rồi? Có phải bị cảm không?
Khả Hân vội lắc đầu, gượng cười
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Không sao đâu, chắc bụi quá thôi
Dương không tin, anh cau mày nhìn cô, rồi khẽ nâng khuôn mặt nhỏ bé của cô lên. Cô gầy đi rất nhiều, sắc mặt cũng tái nhợt hơn trước
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em xanh xao quá, ăn uống không đủ hay sao?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh dặn em là không được bỏ bữa,phải ăn uống đầy đủ mà
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thiệt tình
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hay mai anh đưa em đi khám nha?
Khả Hân vội lắc đầu, vờ làm nũng dụi vào lòng anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Em hổng sao đâu, anh cứ lo xa
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Chỉ là em hơi mệt chút thôi, anh đừng nghĩ nhiều nha
Dương thở dài, ôm lấy cô chặt hơn. Anh luôn tin tưởng cô, nhưng không hiểu sao lần này trong lòng lại có một cảm giác bất an khó tả
Hân rướn người đặt một nụ hôn nhẹ lên má anh, rồi nắm tay anh kéo ra chỗ cây thông
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Thôi nào, đừng nhăn mặt nữa. Chúng ta còn chưa treo sao lên cây thông kìa!
Dương nhìn cô, cuối cùng cũng đành chiều theo ý cô, tạm gác lại nỗi lo lắng trong lòng
Hai người lại tiếp tục trang trí, tiếng cười nói vang lên trong căn nhà nhỏ, len lỏi giữa cái lạnh của mùa đông
Nhưng Đăng Dương nào hay biết… từng giây phút này, từng nụ cười này… chỉ còn đếm ngược từng ngày
20
____
tgiaaa
tgiaaa
Mấy bà nào mê truyện ngược đau khổ thì bơi zô đây nhe😋

Chap 2 | Sinh Nhật Của Em

Vẫn như mọi ngày, Đăng Dương chở cô đến chỗ làm. Khi dừng xe trước quán, anh tháo mũ bảo hiểm cho cô, rồi không quên xoa nhẹ mái tóc mềm, cười dịu dàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đi làm ngoan nhé,công chúa
Khả Hân bật cười, dúi nhẹ vào ngực anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Biết dồi! Tan làm nhớ đón em sớm đó nha
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lúc nào anh cũng đúng giờ mà, không tin à?
Cô bĩu môi, lùi lại vẫy tay tạm biệt. Nhưng khi xoay người đi vào trong, cô lại khẽ siết chặt tay
Làm sao cô có thể rời xa anh, khi mỗi ngày đều hạnh phúc thế này?
_
Sau khi đưa cô đi làm, Đăng Dương ghé vào một tiệm hoa nhỏ ven đường
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cho cháu một bông hồng đỏ đẹp nhất ạ
Bà chủ tiệm ngẩng lên, nhìn anh cười hiền hậu
?
?
Cháu tặng người yêu à?
Anh gật đầu, nhận lấy đóa hồng tươi thắm
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dạ vâng ạ ,hôm nay là sinh nhật cô ấy
?
?
Ồ ,vậy thì chúc hai đứa mãi hạnh phúc nhé!
Anh chỉ cười, cảm ơn rồi rời đi. Chưa dừng lại ở đó, anh còn ghé tiệm bánh, cẩn thận chọn một chiếc bánh kem nhỏ xinh. Anh biết cô không thích tiệc tùng lớn, chỉ cần một chiếc bánh, một bông hoa, và hai người họ cùng nhau là đủ
_
Tan làm, Khả Hân bước ra khỏi quán, hai tay vô thức kéo lại chiếc khăn quàng cổ. Khi ngẩng đầu lên, cô bỗng khựng lại
Trước mặt cô, Đăng Dương đang đứng đó,tay cầm một đóa hoa hồng đỏ rực, cùng một chiếc bánh kem nhỏ được gói cẩn thận. Đôi mắt anh ánh lên sự dịu dàng, khóe môi cong thành một nụ cười quen thuộc
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Happy birthday công chúa của anhh
Hân sững sờ, nước mắt bất giác dâng lên. Cô chạy vội đến ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào áo khoác của anh, giọng lí nhí
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Đồ đáng ghét... Sao anh lúc nào cũng ngọt ngào thế này hả?
Đăng Dương phì cười, một tay ôm cô, một tay giơ bó hoa lên trước mặt cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nhận đi chứ, sinh nhật em mà /cười/
Cô ngẩng đầu lên, mím môi nhận lấy bông hoa
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Sao lúc nào anh cũng nhớ hết vậy? Cả hoa, cả bánh kem nữa…
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vì anh là bạn trai của em mà
Anh nháy mắt, xoa đầu cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Làm sao quên được chứ?
Khả Hân bật cười, nhưng lòng lại chùng xuống. Cô ôm anh chặt hơn, giọng nhỏ như gió thoảng
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
'Làm sao em có thể rời xa anh, khi mà em còn yêu anh nhiều đến vậy?'
_
Trên đường về, Khả Hân ngồi phía sau xe, tay cầm đóa hoa hồng đỏ rực, miệng nhấm nháp từng miếng bánh kem mà Đăng Dương tặng. Gió đêm lành lạnh lùa qua mái tóc cô, nhưng lòng cô lại ấm áp vô cùng
Đăng Dương liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, thấy cô hạnh phúc như một đứa trẻ được quà. Anh bật cười khẽ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Hôm nay em thấy vui hông?
Cô ôm bó hoa sát vào ngực, giọng lém lỉnh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Vui chứ! Hạnh phúc xỉu luôn nè!
Đăng Dương cười, ánh mắt đầy cưng chiều
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì tốt rồi, sinh nhật nào anh cũng muốn em vui như vậy
Cả hai cứ thế vi vu trên con đường rực ánh đèn. Bất chợt, họ đi ngang qua một tiệm áo cưới. Phía bên trong, những bộ váy trắng tinh khôi được trưng bày lộng lẫy sau lớp kính. Khả Hân vô thức khựng lại, ánh mắt cô dừng trên một chiếc váy cưới đơn giản nhưng đẹp đến nao lòng
Cảm giác được cô im lặng, Đăng Dương liếc nhìn cô qua gương chiếu hậu, rồi khẽ cười
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Đẹp lắm đúng không?
Cô giật mình, chưa kịp trả lời thì anh đã tiếp lời, giọng tràn đầy sự chắc chắn và yêu thương
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sau này hai đứa mình sẽ làm một đám cưới thiệt to luôn. Anh sẽ nắm tay em bước vào lễ đường, em sẽ mặc chiếc váy đẹp nhất, còn anh sẽ là chú rể may mắn nhất thế gian
Nói rồi, anh cười rạng rỡ, như thể viễn cảnh ấy đã thành sự thật
Nhưng Khả Hân lại thấy tim mình nhói lên. Cô cúi đầu, bàn tay khẽ siết lấy bó hoa trong lòng. Cô nhìn chàng trai trước mắt, người mà cô yêu thương suốt bảy năm trời, tự hỏi
"Sao ông trời lại ác độc đến thế?"
Anh nhớ lại dạo gần đây, sắc mặt Khả Hân ngày càng xanh xao, cơ thể cô cũng gầy đi trông thấy. Anh không phải không nhận ra, chỉ là cô luôn cười tươi, luôn tỏ ra mình ổn khiến anh không muốn ép cô phải nói ra điều gì
Chạy xe được một đoạn, anh bất chợt lên tiếng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Khả Hân, dạo này sức khỏe em không tốt lắm đúng không?
Cô giật mình, siết chặt bó hoa trên tay, giọng hơi lúng túng
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Hở? Đâu có đâu, em vẫn khỏe mò
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thật không?
Anh khẽ nhíu mày
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Dạo này em ăn ít hơn, hay ho, còn bị đau dạ dày nữa. Lúc sáng anh để ý em uống thuốc nhưng lại giấu anh, em tưởng anh không biết sao?
Khả Hân cắn môi, chưa kịp tìm lời biện hộ thì Đăng Dương đã dứt khoát nói tiếp
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không được, anh đưa em đi bệnh viện khám một chuyến cho yên tâm
Cô tròn mắt, vội vàng xua tay
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Thôi mà, chắc do em ăn uống không điều độ thôi, đi bệnh viện làm gì tốn kém lắm!
Anh cười nhẹ, nghiêng đầu nhìn cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao? Em sợ đi bệnh viện đến vậy hả?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Không phải, nhưng mà-
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không nhưng nhị gì hết, ngoan nào, khám cho chắc, được không?
Cô còn định phản đối nhưng nhìn ánh mắt kiên định của anh, cô chỉ có thể thở dài, gật nhẹ đầu
__
Tại bệnh viện, Đăng Dương ngồi trên ghế chờ kết quả mà trong lòng thấp thỏm không yên
Một lát sau, bác sĩ bước ra, nhìn hai người rồi nhẹ giọng nói
?
?
Bác Sĩ : Không sao cả, chỉ là cảm nhẹ và đau dạ dày do ăn uống thất thường thôi. Uống thuốc đúng giờ, nghỉ ngơi đầy đủ là ổn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vâng , cảm ơn bác sĩ
Khả Hân thở phào, còn Đăng Dương thì nhẹ nhõm thấy rõ. Anh cười xoa đầu cô, trách yêu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em làm anh lo quá. Lần sau mà còn như vậy thì anh không tha đâu đấy
Cô cười nhẹ, tựa đầu vào vai anh, giọng lí nhí
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Em xin lỗi...
Nhưng ánh mắt cô lại mang một nỗi buồn sâu thẳm
_
Trên đường về, gió đêm se lạnh nhưng lòng Khả Hân lại ấm áp lạ thường. Cô tựa đầu vào lưng Đăng Dương, siết nhẹ vòng tay ôm lấy anh như thể sợ chỉ cần lơi một chút, tất cả sẽ tan biến
Anh cảm nhận được cái siết khẽ khàng ấy, bật cười nhẹ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao thế? Ôm anh chặt vậy là sợ bay mất à?
Cô cười khẽ, giọng lí nhí trong gió
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Ừm, sợ lắm
Đăng Dương nghe vậy lại càng vui vẻ, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô trên eo mình, xoa nhẹ
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ngoan, có anh đây rồi, không cần sợ gì cả
Khả Hân lặng im một lúc, rồi bất chợt cất giọng vu vơ
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Dương này, nếu sau này em... không còn ở bên anh nữa thì sao?
Chiếc xe khẽ khựng lại một chút, nhưng rồi lại tiếp tục lăn bánh. Đăng Dương hơi nghiêng đầu nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt có chút khó hiểu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao tự nhiên lại nói vậy? Có phải em lại xem mấy bộ phim buồn nữa không?
Cô bật cười nhẹ, cố che giấu cảm xúc trong lòng
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Ừa... chắc vậy
Đăng Dương hừ nhẹ, cố tình nói giọng giận dỗi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh cấm em suy nghĩ linh tinh, biết chưa?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh nói rồi mà, sau này anh sẽ cưới em, sẽ làm một đám cưới thật to, em mặc váy cưới đẹp nhất thế gian này, rồi mình sẽ sống bên nhau cả đời
Khả Hân nghe đến đây, tim chợt nhói lên một cái. Cô cười dịu dàng, nhưng trong lòng lại nghẹn lại
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
"Cả đời sao? Nhưng mà... em sợ, em không có đủ thời gian để cùng anh đi hết quãng đường ấy..."

Chap 3 | Sự Thật Bị Vạch Trần

Hôm nay, Dương xin nghỉ làm để ở bên Khả Hân. Cô ngày càng xanh xao, ho mãi không dứt khiến anh không yên tâm
Trong bếp, Dương tất bật nấu cháo. Mùi thơm dịu nhẹ lan khắp căn nhà nhỏ. Anh cẩn thận múc cháo ra bát, thổi nguội rồi bưng vào phòng, tươi cười nói
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Tada, cháo nóng hổi luôn đây!
Khả Hân đang ngồi trên giường, đôi tay gầy gò chậm rãi đặt vài con hạc giấy xuống bàn. Nghe thấy giọng anh, cô ngẩng lên, nở nụ cười nhẹ
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Người yêu em giỏi quá ta /cười/
Dương bật cười, xoa nhẹ đầu cô rồi ngồi xuống mép giường
Anh thổi nhẹ muỗng cháo rồi đưa đến trước mặt Khả Hân, giọng dịu dàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nào, há miệng ra, anh đút cho
Khả Hân ngoan ngoãn há miệng, cảm nhận vị cháo nóng hổi lan tỏa trong miệng. Cô mỉm cười
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Anh nấu ngon ghê á, sau này có khi em không cần xuống bếp nữa luôn /cười/
Dương bật cười, tay nhẹ nhàng lau đi chút cháo dính bên khóe môi cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy thì sau này anh nấu cho em ăn mỗi ngày /cười/
Nhưng ngay sau đó, anh nhìn cô chăm chú, giọng trầm xuống
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mà nè, sao dạo này em cứ ho mãi vậy?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Uống thuốc hoài mà không hết nữa
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh thấy không ổn đâu, mai đi bệnh viện khám lại nha?
Khả Hân hơi khựng lại, nhưng nhanh chóng nở nụ cười trấn an anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Thôi mà, chắc do em bị cảm lâu quá nên vậy thôi
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Từ từ sẽ hết, không cần đi khám đâu
Dương cau mày, ánh mắt lộ rõ sự lo lắng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em chắc không?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Nếu vài ngày nữa không đỡ, nhất định phải đi khám đấy nhá
Khả Hân gật đầu, vẫn giữ nụ cười trên môi
Cô lặng lẽ siết chặt mép chăn, giấu đi cảm giác chua xót trong lòng
Trong lúc ăn, Dương thoáng nhìn đống hạc giấy trên bàn, tò mò hỏi
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Bệnh thế này sao không nghỉ ngơi?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Cứ gấp hạc giấy làm gì?
Khả Hân mỉm cười, ngón tay mảnh mai chạm vào một con hạc
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Người ta nói gấp được 1000 con hạc giấy thì sẽ có một điều ước đó nha /cười/
Dương hơi sững lại, nhìn cô chăm chú. Khả Hân chớp mắt, cười hồn nhiên
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Hay là anh gấp cùng em nhé?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Mình cùng nhau gấp 1000 con hạc giấy trước Giáng sinh
Dương bật cười, vươn tay xoa đầu cô
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Miễn em thích là được
Thế là cả hai cùng nhau ngồi gấp hạc giấy
Dương cầm tờ giấy gấp hạc, loay hoay mãi mà vẫn không thành hình. Anh nhăn mặt, nhìn con hạc méo mó trong tay mình rồi quay sang Khả Hân, giọng bất mãn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao em gấp dễ vậy mà anh gấp hoài không được?
Khả Hân bật cười, nhẹ nhàng cầm tay anh, giọng dịu dàng
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Tại vì anh hậu đậu quá thôi. Đây này, em chỉ cho anh
Cô lấy một tờ giấy khác, cẩn thận làm từng bước
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Đầu tiên, gấp đôi tờ giấy lại...
Dương chăm chú quan sát, cố gắng làm theo. Nhưng đến bước tạo nếp gấp tam giác, anh lại làm sai. Cô bật cười, lắc đầu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Không phải vậy đâu, để em làm lại nè
Cô kiên nhẫn hướng dẫn, tay nắm nhẹ lấy tay anh, từng bước từng bước một. Dương nghiêng đầu nhìn cô, trong lòng không khỏi mềm nhũn
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao em giỏi thế nhỉ? Cái gì cũng biết /cười/
Khả Hân nhướng mày, cười tinh nghịch
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Vậy mới là bạn gái anh chứ /cười/
Dương bật cười, đôi mắt đầy yêu thương nhìn cô. Cuối cùng, sau một hồi loay hoay, anh cũng hoàn thành được một con hạc giấy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Xong rồi! Nhìn cũng ra dáng phết!
Anh hào hứng khoe với cô
Nhưng Khả Hân nhìn con hạc trong tay anh, nhịn không được bật cười
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Anh à, đây giống con vịt hơn là con hạc đó...
Dương tròn mắt nhìn lại, rồi cũng bật cười theo
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Thôi kệ, hạc hay vịt gì cũng là anh gấp cho em! /cười/
Cô nhìn anh, đôi mắt ánh lên tia hạnh phúc. Trong khoảnh khắc ấy, cô ước gì có thể ở bên anh lâu hơn một chút nữa...
_
Vừa đút cho cô ăn xong, Dương định dọn dẹp thì bỗng thấy Hân ôm bụng, gương mặt nhăn nhó. Anh vội đặt bát xuống, ngồi xuống bên cạnh cô, ánh mắt đầy lo lắng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Sao thế? Đau lắm à?
Hân gượng cười, lắc đầu
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Không sao, chắc do ăn nhanh quá thôi
Dương nhìn cô, đôi mắt anh hiện rõ sự bất an. Anh đưa tay xoa nhẹ bụng cô, giọng đầy dịu dàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Lần trước cũng đau, lần này cũng vậy
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Anh không yên tâm đâu
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Mai anh đưa em đi khám lại nha?
Hân vội lắc đầu, giọng yếu ớt nhưng vẫn cố gắng trấn an anh
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Không cần đâu, từ từ sẽ hết mà
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Chỉ là đau dạ dày thôi, không có gì nghiêm trọng đâu anh
Dương khẽ cau mày, nhưng cuối cùng vẫn thở dài, không ép cô nữa. Anh xoa đầu cô, giọng nhẹ nhàng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Vậy em ngồi nghỉ đi, anh đi mua thuốc nhé
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Phải uống thuốc đúng giờ mới mau khỏe, biết chưa?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Dạ biết rồi, anh lo như ông cụ non ấy /cười/
Hân cười nhẹ, ánh mắt tràn đầy yêu thương nhìn chàng trai trước mặt
Dương mỉm cười, kéo chăn đắp lên chân cô rồi đứng dậy ra ngoài
Ngay khi anh vừa rời đi, chuông cửa vang lên. Hân hơi ngạc nhiên, cố gắng ngồi dậy
Đức Duy đứng trước cửa, ánh mắt cậu đầy đau lòng, nhưng cậu không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô
Dương thấy Duy thì vui vẻ lên tiếng
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Ồ,Duy đến chơi hả?
Trần Đăng Dương
Trần Đăng Dương
Em ngồi đây đi, anh đi mua thuốc cho Hân một lát nha
Nói rồi, Dương vội vã trấn an Hân vài câu rồi rời đi, không hề hay biết cơn bão sắp ập đến
Bên trong căn phòng, Đức Duy vẫn đứng yên, đôi mắt cậu đầy sự xót xa
Hân cười nhẹ, cố gắng che giấu sự yếu ớt trong giọng nói của mình
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Duy hả?
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Nay tan làm sớm lắm à?
Đức Duy không trả lời ngay, chỉ khẽ siết chặt tay. Một lúc sau, cậu mới nhẹ giọng nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay Duy nghỉ
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Ồ, vậy hả? Sao thế?
Duy mím môi, nhìn cô gái trước mặt mình, đôi mắt đỏ hoe
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hân... định giấu Duy đến bao giờ?
Giọng cậu run run, như thể đang cố kiềm nén điều gì đó
Khả Hân sững người, nụ cười trên môi cứng lại
Phan Khả Hân
Phan Khả Hân
Gì thế? Duy sao vậy?
Nhưng ngay giây tiếp theo, Duy mất bình tĩnh, rút từ trong túi áo ra một xấp giấy rồi ném lên bàn
Hân cúi xuống, đôi mắt cô run rẩy khi nhìn thấy những dòng chữ in trên tờ giấy ấy
Cô cứng đờ người

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play