Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Thay Tôi Yêu Em Ấy

Chương 1

Mùa hè năm ấy, hoa phượng nở đỏ rực cả góc trời.
Trong khu vườn sau biệt thự nhà Hoàng gia, một cậu bé nhỏ nhắn mặc chiếc áo sơ mi trắng đang ngồi xổm trên thảm cỏ, chăm chú nhìn con sâu nhỏ bò trên cành cây.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh, anh nhìn này!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[quay đầu lại, đôi mắt trong veo như ánh nắng sớm mai]
Cậu gọi anh là "Quang Anh", không thêm "ca" hay "anh" như những đứa trẻ khác, vì từ bé đã quen như thế.
Cách đó không xa, một cậu bé khác cao lớn hơn vài tuổi, đứng dưới tán cây đại thụ.
Cậu mặc bộ đồ vest nhỏ xíu, dù còn bé nhưng đã toát lên khí chất lạnh lùng của người nhà Nguyễn gia.
Nguyễn Quang Anh không thích mấy loài côn trùng.
Nhưng thấy Hoàng Đức Duy thích thú, anh chỉ hơi cau mày, chậm rãi bước tới.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Sâu đó.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giọng điệu không mấy hứng thú]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[chớp mắt, cười tít, lắc lắc cành cây khiến con sâu nhỏ rơi xuống đất rồi vội kéo góc áo anh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cứu nó rồi đó.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nó sẽ không bị chim ăn đâu!
Quang Anh nhìn cậu, đáy mắt ánh lên tia dịu dàng hiếm hoi.
Anh chưa bao giờ thích ai quấn lấy mình, nhưng riêng Duy thì khác.
Duy nhỏ hơn anh bốn tuổi, từ bé đã luôn theo sau anh, bất kể đi đâu hay làm gì, cậu cũng muốn có anh bên cạnh.
Ba mẹ anh từng hỏi.
“Con không thấy phiền à?”
Anh chỉ lắc đầu.
Phiền ư?
Ngược lại, nếu không thấy Duy bên cạnh, anh mới là người khó chịu.
⚡🐑
Năm Duy tám tuổi, lần đầu tiên bị ngã gãy chân.
Hôm đó, cậu tập đi xe đạp trong sân nhà, nhưng không giữ thăng bằng được, cả người ngã nhào xuống đất.
Cậu không khóc, nhưng khi thấy Quang Anh lao đến, cậu lập tức mím môi, chớp chớp mắt.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đau…
Quang Anh không nói gì, chỉ cúi xuống, nhẹ nhàng bế cậu lên.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh ơi, xe đạp của em…
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không quan trọng.
Giọng anh trầm thấp nhưng đầy chắc chắn, đôi mắt sắc bén như đang trách cứ chiếc xe vì dám làm Duy bị thương.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[vòng tay ôm cổ anh, dụi đầu vào vai anh, nhỏ giọng]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh đừng bỏ em nha.
Anh bước đi, không trả lời ngay.
Đến khi đặt Duy lên giường trong phòng ngủ, anh mới cúi xuống, dùng ngón tay xoa nhẹ lên trán cậu, chậm rãi đáp.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh không bao giờ bỏ em.
⚡🐑
Từ đó về sau, Duy giống như một chú cừu nhỏ, lúc nào cũng quấn lấy anh.
Mỗi khi Quang Anh đi học về, cậu đều đứng trước cổng đợi, tay ôm một chú gấu bông nhỏ, chạy đến níu tay áo anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh về rồi!
Mỗi khi Quang Anh ngồi trên ban công đọc sách, Duy sẽ lặng lẽ bò lên ghế, gối đầu lên chân anh mà ngủ.
Lần nào bị ba mẹ mắng, Duy cũng chạy qua nhà anh, trốn vào phòng anh, dụi đầu vào ngực anh như con mèo nhỏ bị dọa sợ.
Quang Anh không phải người kiên nhẫn, nhưng với Duy, anh luôn nhường nhịn vô điều kiện.
Người ngoài đều nói.
“Nguyễn thiếu gia trời sinh lạnh lùng, nhưng với Hoàng nhị thiếu, cậu ấy luôn dịu dàng đến không tưởng.”
“Cả hai lớn lên bên nhau như thế, sau này không cưới nhau thì đúng là chuyện lạ.”
Mỗi khi ai đó nói vậy, Duy chỉ cười, chạy đến nắm tay Quang Anh, vui vẻ nói.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đương nhiên là phải cưới rồi!
Quang Anh không nói gì, chỉ nhìn cậu, ánh mắt thâm trầm như giấu một câu trả lời sâu xa.

Chương 2

Năm Duy mười tám tuổi, Quang Anh hai mươi hai.
Cậu đã không còn là cậu bé suốt ngày bám theo anh nữa, mà đã trở thành thiếu niên nổi bật giữa giới thượng lưu—xinh đẹp, rực rỡ, kiêu hãnh như ánh nắng ngày xuân.
Hôm ấy, đại sảnh khách sạn lớn nhất thành phố được trang hoàng lộng lẫy.
Tiệc mừng sinh nhật của Duy cũng chính là tiệc thông báo đính hôn.
Cậu đứng giữa sảnh, khoác lên người bộ vest trắng thanh lịch, bên môi là nụ cười nhẹ, lặng lẽ đợi người mà cậu luôn đặt trong tim.
Quang Anh.
Anh bước vào bữa tiệc muộn hơn một chút, nhưng vẫn chiếm trọn ánh nhìn của mọi người.
Anh mặc vest đen, dáng người cao lớn, từng bước đi đều vững chãi và đầy áp lực.
Cả đại sảnh như tĩnh lại khi anh xuất hiện.
Nhưng ánh mắt anh chỉ có một người.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[khẽ nhếch môi, nâng ly rượu lên chạm vào ly của cậu, cười khẽ]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúc mừng sinh nhật em.
Duy không đáp, chỉ dùng ánh mắt dịu dàng nhất nhìn anh.
Cả khán phòng lặng đi.
Ba mẹ hai bên bước lên sân khấu, chính thức thông báo tin vui.
Ba mẹ
Ba mẹ
Chúng tôi rất vui mừng thông báo rằng hai con chúng tôi, Quang Anh và Duy, sẽ chính thức đính hôn vào tháng sau.
Tiếng vỗ tay vang lên rộn ràng, mọi người đều tán thưởng.
Cặp đôi hoàn hảo nhất giới thượng lưu.
Không ai nghi ngờ tình cảm của họ.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cầm tay Duy, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cậu, giọng trầm thấp nhưng đầy chắc chắn]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chúng ta sinh ra là để dành cho nhau.
Duy cười, đôi mắt sáng lên như chứa cả bầu trời sao.
Từ nhỏ đến lớn, cậu luôn chờ đợi ngày này.
Cậu yêu anh, yêu đến mức chưa từng nghĩ đến việc từ bỏ.
Tối hôm ấy, khi mọi khách khứa đã rời đi, chỉ còn lại hai người trong phòng riêng của khách sạn.
Duy ngồi trên sô pha, đôi chân thon dài vắt chéo, tay cầm ly rượu vang đỏ, lắc nhẹ chất lỏng sóng sánh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh có vui không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[mắt cong cong nhìn anh]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[đứng trước bàn, tháo caravat ra, cúi đầu nhìn cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Vui.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngồi xuống cạnh cậu, tay ôm lấy eo cậu kéo sát vào lòng]
Duy ngước mắt nhìn anh, gương mặt xinh đẹp đến mức khiến người ta lạc lối.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Vậy… hôn em đi.
Quang Anh không do dự.
Anh cúi đầu, môi chạm vào môi cậu, nụ hôn vừa dịu dàng vừa chiếm đoạt.
Không có ai trong căn phòng ấy, chỉ có hơi thở giao hòa và nhịp tim dồn dập.
Duy mỉm cười giữa nụ hôn, vòng tay ôm lấy cổ anh.
Đây là vị hôn phu của cậu, là người cậu yêu nhất.
Cậu nghĩ rằng, từ nay về sau, hai người sẽ mãi mãi bên nhau, không gì có thể chia cách.

Chương 3

Sau lễ đính hôn, cả giới thượng lưu đều biết Nguyễn Quang Anh yêu Hoàng Đức Duy đến mức nào.
Không phải kiểu yêu đương ồn ào, phô trương.
Mà là sự cưng chiều tận xương tủy, đặt Duy lên vị trí cao nhất, đến mức không ai dám hoài nghi.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ cần Duy muốn, Quang Anh chưa bao giờ nói "không".
⚡🐑
Buổi sáng, Duy lười biếng cuộn trong chăn, không chịu rời giường.
Quản gia gõ cửa, khẽ giọng nhắc.
Quản gia
Quản gia
Nhị thiếu gia, sắp trễ giờ rồi.
Duy không trả lời, chỉ xoay người rúc vào chiếc chăn ấm, đôi mắt lim dim, lười biếng như chú mèo nhỏ.
Vài phút sau, cửa mở.
Quang Anh bước vào, dáng người cao lớn, khí chất lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy người trên giường, ánh mắt lại mềm xuống.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngồi xuống mép giường, cúi người vén nhẹ sợi tóc lòa xòa trên trán cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[giọng trầm thấp nhưng mang theo cưng chiều]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[rên khẽ, chui đầu vào lòng anh, giọng mơ màng]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em buồn ngủ…
Quang Anh thở dài, nhưng không nỡ trách mắng.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Dậy đi, anh đưa em đi ăn sáng.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười khúc khích, mở mắt, vòng tay ôm lấy cổ anh]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh bế em xuống đi.
Quang Anh im lặng một giây, rồi bế cậu lên thật.
Quản gia đứng bên ngoài thấy cảnh tượng ấy, chỉ có thể cúi đầu, không dám nói gì.
Ai mà không biết Nguyễn thiếu gia yêu chiều Hoàng nhị thiếu đến mức nào?
⚡🐑
Buổi chiều, Duy hứng thú muốn ăn bánh ngọt của một tiệm nổi tiếng.
Nhưng quán đó chỉ bán giới hạn, đã hết từ sáng sớm.
Cậu nhắn tin than thở với anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Bánh em thích hết rồi, buồn quá!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Anh sẽ mua cho em.
Ba mươi phút sau, nhân viên cửa hàng mang đến tận nhà một hộp bánh, nói rằng chính ông chủ đã giữ lại một phần đặc biệt.
Duy nhận lấy, nhắn tin cho anh.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Anh lợi hại quá!
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
📱: Chỉ cần là thứ em muốn, anh đều có cách lấy được.
Duy ôm hộp bánh, cười đến cong mắt.
Có Quang Anh bên cạnh, cậu chưa bao giờ thiếu thứ gì.
⚡🐑
Buổi tối, Quang Anh bận họp, nhưng Duy muốn gặp anh.
Cậu không nói gì, chỉ nhắn một câu.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
📱: Em nhớ anh.
Mười lăm phút sau, cửa văn phòng mở ra.
Quang Anh xuất hiện, vẫn mặc bộ vest chỉnh tề, nhưng trên gương mặt lạnh lùng lại có chút bất lực.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[ngồi xuống sofa, kéo cậu vào lòng, vỗ nhẹ lên lưng]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Em lại nghịch rồi.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
[cười khúc khích, dụi đầu vào ngực anh, giọng nũng nịu]
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không nghịch, em chỉ muốn thấy anh thôi.
Quang Anh thở dài, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương.
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
[cúi xuống, hôn lên mái tóc cậu, giọng khẽ khàng]
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh cũng nhớ em.
⚡🐑
Ai cũng nói, Hoàng nhị thiếu là người may mắn nhất trên đời.
Có một vị hôn phu như Nguyễn Quang Anh, đời này, cậu muốn gì cũng có.
Nhưng không ai biết, cái gì quá hoàn mỹ… đôi khi lại dễ dàng rạn vỡ.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play