Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Quế Thụy] TÔI TRỞ LẠI THỜI TRUNG HỌC CỦA BA MÌNH!

Chương 1

Y
Y
Trương ca hỏi chuyện mày, tự nhiên mày chạy đi chết làm gì?
Trần Tuấn Minh vừa mới mở mắt ra thì một đống nước hồ sộc vào bên trong mũi miệng, ai đó túm lấy đầu tóc sau gáy cậu kéo mạnh, kéo cậu ra khỏi cái hồ ném xuống trên mặt đất.
Trần Tuấn Minh lăn một vòng, nằm rạp trên mặt đất, mơ mơ hồ hồ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Ai dám ở Nhất Trung đánh tao!”
Cậu còn nhớ rõ, lúc đó cậu ở trong văn phòng ầm ĩ cãi nhau với hai ba ruột một trận, sau đó “vượt nóc băng tường” chạy ra khỏi khu dạy học.
Vừa mới chạy tới hồ ước nguyện, bị một tên học sinh không có mắt làm vướng chân một cái khiến cậu té ngã vào trong hồ.
May mà nước trong hồ ước nguyện không sâu, chỉ là đầu của cậu đột ngột bị đập mạnh một chút, ngẩng đầu lên thì nghe thấy có người mắng cậu.
Lạ ghê, địa vị của Trần Tuấn Minh ở trường Nhất Trung là cực kỳ kiên cố không thể phá vỡ, là tên lưu manh đầu gấu trong trường hoàn toàn xứng với cái danh thủ lĩnh, dưới có đám học đệ học muội, trên có dàn học tỷ học trưởng, ai ai cũng hễ nghe thấy tên cậu là lập tức tránh xa ba thước, vậy mà ai dám ở trong trường học này vừa đánh vừa mắng cậu hả?!
Y
Y
Trương ca, thằng nhãi này rất nguy hiểm, hay là giờ cứ đánh cho nó một trận ha?
Cái giọng nói này lại xuất hiện ở bên tai, cùng với tiếng nói vang lên là một cái nắm tay rơi xuống, nện ở trên mặt cậu.
Trần Tuấn Minh bị đánh đầu lệch sang một bên.
Y
Y
Mày muốn chết hả, chuyện ở Nhất Trung là do Trương ca của bọn tao định đoạt, hiểu chưa?
Ờ, chuyện Nhất Trung là do Trương ca định đoạt.
Trần Tuấn Minh mặt mũi bầm dập, mơ mơ màng màng thừa nhận.
“Trương ca” của trường Nhất Trung là Trần Tuấn Minh cậu đây mà, nhưng còn một “Trương ca” thứ hai là cái tên to gan lớn mật chẳng biết từ đâu chui ra nào hả?
Cái danh hiệu “Trương ca” này cũng cần có người thừa kế sao?
Còn dám nhân lúc cậu đang cãi nhau với hai ba, trạng thái tinh thần không ổn định mà đánh lén cậu, đúng là thứ gì chứ không phải thứ bảy chủ nhật nữa.
Y
Y
Trương ca, thằng nhãi này hình như ngáo rồi, đánh nó chẳng khác gì đánh bịch bông gòn, chẳng vui gì hết
Trần Tuấn Minh nằm rạp trên mặt đất một lúc, chịu đựng thân thể đau đớn, một lúc sau cố bò dậy, chuẩn bị cho người ở phía sau một cú đá.
Nhưng khi cậu ngồi dậy thì thấy được người đứng trước mặt cậu là một thiếu niên khoảng chừng 17 tuổi, dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, ngũ quan tinh xảo, xinh đẹp sắc sảo, mặc trên người bộ đồng phục học sinh màu xanh lam xộc xệch, tay áo xắn lên trên cổ tay, nhăn lại thành một đoạn tầng tầng lớp lớp chồng lên nhau, khóa kéo mở rộng, lộ ra bên trong là sợi dây có hai cái đầu lâu, lạnh lùng nhìn về phía cậu.
Xem ra, hắn chính là cái người tên “Trương ca” kia.
Khi Trần Tuấn Minh nhìn thấy gương mặt thiếu niên kia, cậu mờ mịt ngưng lại một chút, nhéo nhéo mặt mình.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Ba…?
Hồ Hà Nam
Hồ Hà Nam
Trương Quế Nguyên, thằng nhãi này hình như bị đập đầu tới khùng luôn rồi?
Nghe được cái tên, Trần Tuấn Minh mới đứng ngây ra tại chỗ, đúng là tên của ba cậu rồi.
Thiếu niên tên gọi Trương Quế Nguyên này, trên lý thuyết mà nói, là ba của Trần Tuấn Minh, tướng mạo và khí chất đều giống nhau y như đúc.
Nhưng xét về mặt khoa học phát triển mà nói, lại không phải là ba của Trần Tuấn Minh.
Ba cậu năm nay đã ba mươi mấy tuổi rồi, còn thiếu niên trước mắt này nhìn kiểu gì cũng là khuôn mặt của một thiếu niên rõ ràng chỉ mới mười bảy tuổi.
Hơn nữa, bây giờ ba của cậu chắc còn đang nổi trận lôi đình ở trong văn phòng hiệu trưởng, nếu có muốn đánh cũng lôi cậu vào văn phòng hiệu trưởng đánh cậu một trận, sao có thể chạy tới cái hồ này, đừng nói tới chuyện bên cạnh còn có người gọi ổng là “Trương ca”
Gọi chú Trương mới hợp logic nhỉ!
Trần Tuấn Minh bối rối, trước tiên cậu nhéo mặt mình, rồi hít vào một ngụm khí lạnh.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Không phải mình đang nằm mơ sao? Chắc là mình đang nằm mơ rồi? Mà sao nằm mơ lại thấy đau nhờ?”
Hồ Hà Nam
Hồ Hà Nam
Đồ ngu!
Hồ Hà Nam
Hồ Hà Nam
Giờ mới biết gọi ba hả mày, lúc nãy mày ngon lắm mà?
Hồ Hà Nam
Hồ Hà Nam
*Quay đầu lại* Trương Quế Nguyên, đánh nữa không?
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
*Nhìn Trần Tuấn Minh* Nếu còn lần sau thì mày đừng nghĩ tới chuyện tới trường học nữa.
Lời nói này, hung hăng tới cực điểm, giống như trường Nhất Trung này là do nhà hắn xây dựng ấy.
Cái dáng vẻ dữ dằn xấu xa phát ghét này, làm cho Trần Tuấn Minh cảm thấy đặc biệt quen thuộc, tỉ mỉ nghĩ lại, bình thường mình ở Nhất Trung làm mưa làm gió không phải cũng là cái dáng vẻ này à?
Mãi đến tận sau khi hai người rời đi, Trần Tuấn Minh vẫn còn ngơ ngáo ở tại chỗ, không có phản ứng lại.
Cậu nhìn về phía bên phải, nhận ra đây là chỗ đổ rác của trường học, bên trong vườn rau phía sau sân tập thể thao của trường.
Trần Tuấn Minh đã học ba năm sơ trung ở trường Nhất Trung, lại vừa mới lên cao trung, từ sơ trung lên cao trung không thay đổi trường học, đối với nơi này cậu không thể nào quen thuộc hơn.
Năm phút sau, bên trong vườn rau xuất hiện một tên học sinh đầu vỏ dưa ngố ngố, vội vội vàng vàng chạy tới.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Tuấn Minh, mày không có chuyện gì chứ?
Trần Tuấn Minh bị đánh sưng mặt sưng mày, dáng vẻ trông không giống như là không có chuyện gì.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Tao đã nói rồi mà, mày đừng có đi chọc ghẹo Hà Lục Thuỷ, mày không biết quan hệ của Trương Quế Nguyên với cô ta hả, nam chưa cưới nữ chưa gả, đây gọi là cái gì, đây gọi là tình lữ! Mày tới phá đám người ta, không phải muốn chết sao?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao tên là Trần Tuấn Minh?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
*Gõ đầu Trần Tuấn Minh* Mày bị đánh cho ngáo luôn rồi hả? Mày đang trách tao sao không chạy tới cứu mày à, mày nghĩ sao tao dám nhảy ra cứu mày, thầy cô trong trường còn mắt nhắm mắt mở với Trương Quế Nguyên, tao cứu mày thì kiểu gì tao cũng ăn hành theo mày luôn. Thôi, một người chết còn hơn là hai người chết.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Nuốt nước bọt* Bây giờ năm bao nhiêu?
Đầu vỏ dưa báo cho cậu biết niên đại năm nay, còn cẩn thận báo luôn ngày mấy tháng mấy.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Ủa sao vậy? Đầu mày thực sự bị Trương Quế Nguyên đánh cho ngu luôn rồi hả?
Mười sáu năm trước!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cậu chỉ là cãi nhau với hai ba một trận thôi mà, sao đùng cái lại trở về mười sáu năm trước thế này?
Tuy rằng bình thường Trần Tuấn Minh cũng có xem qua không ít tiểu thuyết với phim truyền hình, thế nhưng xưa nay cậu luôn là một người theo chủ nghĩa vô thần, cậu vạn vạn không ngờ tới, chính mình cũng có ngày trúng xổ số giải đặc biệt, theo hot trend bây giờ, xuyên không rồi!
Nếu như bây giờ đúng là đang ở thời điểm mười sáu năm về trước, vậy cái người vừa mới nãy kia…cái người tên Trương Quế Nguyên đó, đúng là ba của cậu? Là ba của cậu hồi còn trẻ?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Vội vàng* Đây là trường Nhất Trung đúng không?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Ừ, đúng là trường Nhất Trung rồi. Mà mày bị nước hồ ước nguyện chảy vô làm úng não rồi hả? Hay lắc đầu thử coi, chắc nước sẽ chảy ra được đó.
Đầu vỏ dưa nhìn Trần Tuấn Minh, cảm thấy cậu rất kỳ quái.
Tất cả mọi người đều biết, Trần Tuấn Minh là một cái bao cỏ trút giận có tiếng. Bởi vì bị cà lăm, thân thể có khuyết tật, khi vừa mới lên cao học liền bị mọi người để ý.
Bị bạn học trong lớp cô lập không nói, nam sinh trong lớp còn thích sai bảo cậu tùy ý, gọi cậu chạy đông chạy tây làm việc vặt cho họ, bản thân cậu chẳng có tiếng nói đành phải cam chịu bị người ta bắt nạt mình. Về sau, những học sinh này càng quá đáng hơn, bắt nạt cậu càng thêm ác liệt hơn, dần dần toàn bộ học sinh cao trung đều biết đến tên cậu.
Thế nên bị toàn trường đem ra làm thú tiêu khiển, cũng là chuyện thường xuyên xảy ra.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Sao hôm nay mày nói chuyện như ngáo đá thế?
Còn chưa nói dứt lời, bỗng nhiên bị Trần Tuấn Minh đẩy mạnh một cái.
Bình thường đầu vỏ dưa vẫn thích ngồi cùng bàn của Trần Tuấn Minh, không vì lý do gì khác, trước khi Trần Tuấn Minh tới trường Nhất Trung xuất hiện trước mặt mọi người, thì người hay bị bạn học trong lớp bắt nạt lúc nào cũng là đầu vỏ dưa.
Từ khi Trần Tuấn Minh đến, mọi người chuyển bom đạn sang bắt nạt Trần Tuấn Minh, đầu vỏ dưa cũng tìm được thú vui trong chuyện bắt nạt người khác, có điều cậu ta không dám bắt nạt Trần Tuấn Minh quá đáng, bình thường cũng là ở trước mặt Trần Tuấn Minh ra vẻ đại ca, bắt Trần Tuấn Minh giúp cậu ta chép bài tập linh tinh.
Cậu ta sợ nếu mà mình bắt nạt quá đáng, Trần Tuấn Minh chịu đựng không nổi nữa sẽ chuyển trường, như vậy đầu vỏ dưa sẽ trở về vị trí kẻ bị bắt nạt như trước đây. Bởi vậy cậu ta sẽ giúp Trần Tuấn Minh xoa dịu một chút.
Cho tới nay, Trần Tuấn Minh lúc nào cũng tỏ ra răm rắp nghe lời, khúm núp vâng vâng dạ dạ với cậu ta, có khi nào dám đẩy cậu ta đâu?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trần Tuấn Minh! Mày bị bệnh hả?!
Cậu ở Nhất Trung được gọi là Thái tử gia, đánh nhau trèo tường trốn học quậy phá, ba mẹ không hỏi đến, giáo viên không quản giáo, bạn học không hó hé. Nếu không phải bây giờ Trần Tuấn Minh vội vã cần đi xác minh một chuyện, đầu vỏ dưa nhất định sẽ bị cậu nhấn xuống đất hỏi thăm vài câu rồi.
Trái tim Trần Tuấn Minh nhảy lên nhanh chóng, lại thi triển “khinh công” “vượt nóc băng tường” chạy đi một đoạn đường, đi ngang qua lớp học hồi còn học cao trung, ở chỗ rẽ vào tìm thấy được một tấm gương soi.
Cậu vội vàng ghé mặt vào trên gương nhìn chằm chằm chính mình. Khuôn mặt hiện tại này của Trần Tuấn Minh cực kỳ xa lạ, không phải là mặt của cậu. Dáng vẻ của cậu giống ba của mình, ngũ quan dương quang rực rỡ, mang loại vẻ đẹp khỏe mạnh cường tráng bức người, giống Trương Quế Nguyên như từ một khuôn đúc ra, khác một trời một vực với gương mặt có chút thanh tú này.
Tên nhóc cà lăm Trần Tuấn Minh này, mặt được xem là thanh tú, nhưng tóc rất dài, tóc mái sắp che khuất con mắt, trên cái mũi lại mang một cặp kính gọng đen quê mùa xấu chết đi được, giống y như món đồ cổ đào được mấy năm trước vậy.
Trần Tuấn Minh nghĩ tới đây, nhéo mặt một cái, trong lòng mừng như điên nghĩ, đây không phải là mười sáu năm trước sao?!
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trần Tuấn Minh, sao mày chạy nhanh dữ vậy, lát nữa còn phải đi mua nước cho Cốc ca, trong thẻ học sinh của mày còn tiền không?
Mua nước? Trần Tuấn Minh nhíu lông mày một cái.
Ở trường Nhất Trung này người dám bắt cậu làm chân sai vặt chạy đi mua nước còn chưa có được sinh ra đâu!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao hỏi mày.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trương Quế Nguyên là ai vậy?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
“Thằng này bị đập đầu tới ngu luôn rồi hả?”
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày thật sự không biết Trương Quế Nguyên là ai?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Dĩ nhiên biết rồi, còn không phải là ba của tao sao”
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Thì là Thái tử gia của trường Nhất Trung chúng ta chứ ai, giờ mày nói không quen hắn cũng muộn rồi, sớm biết như vậy, sao lúc trước mày còn đi chọc ghẹo người phụ nữ của hắn.
Phụ nữ nào?
Theo như cậu biết, ba của cậu làm gì có nữ nhân, nam nhân thì có một, chính là ba nhỏ của cậu!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Thái tử gia….trường Nhất Trung?”
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Chứ còn gì nữa, đến giáo viên cũng chẳng dám quản hắn.
Không phải chứ…
Trần Tuấn Minh có chút bối rối.
Sao ba của cậu lại là Thái tử gia trường Nhất Trung được.
Từ nhỏ Tần Thập Ngũ đã được nghe kể là ba của cậu lớn lên rất ưu tú, cậu biết ba cậu với ba nhỏ cậu đều học Nhất Trung, nhưng mà….cậu nghe người ta nói, ba cậu rõ ràng là một học bá thiên tài giai công tử nổi tiếng gần xa hào hoa phong nhã tài giỏi nhiều mặt kia mà….
Thái tử gia? Đó là tên gọi của ổng ở Nhất Trung hay gì!
Nghe tới đó, đầu vỏ dưa ôm bụng cười to, đẩy cặp mắt kính một cái, mỗi câu Trần Tuấn Minh nói ra, cậu ta liền lặp lại một câu.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Giề, tài giỏi nhiều mặt?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Hào hoa phong nhã?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Học bá thiên tài?
Đầu vỏ dưa cười nghiêng thùng đổ thúng.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày đang nói ai thế? Trương Quế Nguyên hả? Cứu tao, Trương Quế Nguyên điểm thi cuối kỳ chín môn cộng lại không được một trăm điểm ấy hả?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Đánh nhau trèo tường trốn học? Ba mẹ Trương Quế Nguyên không hỏi đến, giáo viên không quản giáo, bạn học không hó hé, bản thân không có liêm sỉ coi trời bằng vung ấy hả?
Trần Tuấn Minh nghe được trợn mắt ngoác mồm.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không!
Trương Quế Nguyên
Trương Quế Nguyên
Vị bạn học này, cậu đang chặn đường tôi đấy.
Đầu vỏ dưa còn chưa kịp nhận ra khí lạnh sau lưng, liền bị Trương Quế Nguyên đạp một chân té xuống bậc cầu thang, ngay tại chỗ lăn hai vòng.
Trần Tuấn Minh lúc này mới phát hiện, không biết lúc nào ba cậu cũng đã tới lớp học.
Đầu vỏ dưa sau khi bị đá cũng chẳng dám lên tiếng, thuần thục cúi đầu đứng qua một bên, ngay cả thở cũng không dám thở lớn.
Trương Quế Nguyên xử lý xong đầu vỏ dưa, ánh mắt lạnh lùng lại rơi vào trên người Trần Tuấn Minh.
Biểu hiện của đầu vỏ dưa đã nói lên rằng cậu ta không nói dối, Trương Quế Nguyên đúng là một tên ác bá đầu gấu thành tích nát bét, so với ấn tượng về người ba học giỏi tài năng nhiều mặt ôn nhu lịch thiệp trong đầu cậu hoàn toàn khác biệt.
Trần Tuấn Minh tam quan vỡ vụn, làm sao cũng không thể tin được cái tên khốn nạn này là người ba trầm ổn lãnh khốc uy nghiêm lịch thiệp của cậu.
Hồ Hà Nam
Hồ Hà Nam
*Cười chế giễu* Trương Quế Nguyên, đây không phải là thằng nhãi lúc nãy sợ tới gọi ba hay sao?

Chương 2

Trần Tuấn Minh nuốt nước miếng, ngơ ngơ ngác ngác ngồi xuống đất, hai tay chắp trước ngực giống như thiếu nữ cầu Phật, cứng ngắc nhìn chằm chằm vào Trương Quế Nguyên giống như muốn đục một lỗ trên mặt Trương Quế Nguyên vậy.
Hồ Hà Nam
Hồ Hà Nam
Nhìn thằng bố mày ấy!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Ừ, mày nói đúng”
Ngay đó, tiếng chuông vào lớp đúng lúc vang lên, lúc này Trương Quế Nguyên và Hồ Hà Nam mới bỏ qua cho hai người bọn họ.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Tao còn tưởng tao sắp bị Trương Quế Nguyên đập chết rồi chứ, hú hồn
Trần Tuấn Minh từ từ hoàn hồn lại, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Cũng may tiết này là tiết thể dục, hai chúng ta đi đường vòng trở về lớp là được.
Ai ngờ, Trần Tuấn Minh chẳng thèm để ý đến cậu ta, lập tức đi thẳng về phía sân bóng rổ.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trần Tuấn Minh, mày đi đâu đó?
Cậu ta đuổi theo hai bước, lại thấy động tác của Trần Tuấn Minh nhanh nhẹn, thành thục như một con chó nhỏ, tìm thấy góc chết của chiếc camera ở sân bóng rổ.
Chỗ này là lối tắt mà đa số các học sinh muốn trèo tường ra ngoài đều trèo bằng lối này.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày điên à! Sau tiết thể dục còn có tiết tự học buổi tối nữa, còn một tiết thôi mày còn trèo tường ra làm gì?!
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
“Đầu óc của Trần Tuấn Minh bị úng nước thật rồi à?”
Trong ấn tượng của cậu ta, Trần Tuấn Minh vẫn luôn là kiểu người khúm núm bảo sao nghe vậy, nói năng thì lắp ba lắp bắp, đầu cũng không ngẩng lên nổi, lúc nào cũng nghe lời của tất cả của mọi người, tuy là thành tích học hành không được tốt lắm, nhưng trên lớp luôn là người chăm chú nghe giảng nhất. Những bài tập chép từ vựng phiền phức nhất, mọi người trong lớp đều giao cho Trần Tuấn Minh làm.
Hơn nữa còn chưa từng đến muộn về sớm, cho dù có bị đánh đập đến mức không đứng dậy được, có lết cũng phải lết đến lớp học.
Cho nên là…. trèo tường ư?
Đây là chuyện giật gân mà Trần Tuấn Minh có thể làm ra à?!
Đầu vỏ dưa căng thẳng đến lòng bàn tay toàn là mồ hôi, vội vàng quan sát xung quanh.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trần Tuấn Minh, mày nói rõ ràng coi nào, là thứ gì khiến mày đi vào con đường không có lối về này?!
Nơi đây là khu vực cấm của camera, cho nên trường học sẽ sắp xếp cho người của hội học sinh đến đây tuần tra, một ngày ba chuyến, nếu như mà bắt được Trần Tuấn Minh trèo tường, cậu ta đứng ở bên cạnh bị bắt được, đều sẽ bị ghi tên họ, lớp học vào sổ hết.
Ban kiểm tra kỷ luật của hội học sinh là do một đám học sinh nam du côn tạo thành, trường học dùng bạo lực để trị bạo lực, đám học sinh du côn này tuy là thành tích không được tốt nhưng mà bắt người thì lại rất chăm chỉ.
Nhưng mà, ở đây cũng có một cái bug.
Ban kiểm tra kỷ luật chỉ toàn bắt nạt kẻ yếu, nếu như gặp phải kiểu đại ca trong trường như Trương Quế Nguyên thì bọn họ sẽ lơ đi coi như không thấy, thậm chí còn lợi dụng “chức quan” này để làm thân.
Còn gặp phải mấy đứa cùi bắp mờ nhạt không có địa vị gì trong trường như đầu vỏ dưa và Trần Tuấn Minh thì tất nhiên sẽ tỏ ra công chính liêm minh, nghiêm trị không tha.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày có bị cái gì không? Cái tường này cao tới mét tám lận, mày cao chưa tới một nửa nó mà đòi trèo, trèo cái….
Động tác trèo tường của Trần Tuấn Minh thành thục như nước chảy mây trôi, vừa bám vừa nhảy, trong chớp mắt đã đáp xuống bên ngoài tường.
Đầu vò dưa nhoài người trên lan can, kinh sợ.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trần Tuấn Minh! Mày mua về dùm cho tao một tô thịt viên nhá!!!
Nhìn thấy Trần Tuấn Minh trèo được ra ngoài, cậu ta lập tức lật mặt, nhanh chóng nhờ vả đối phương mua đồ ăn ở ngoài về cho cậu ta.
Trần Tuấn Minh trong lòng ngổn ngang suy nghĩ, căn bản chẳng có thời gian để ý đến cậu ta.
Sau khi cậu rời khỏi trường học, trực tiếp cúp luôn tiết tự học buổi tối, muốn về nhà bình tĩnh lại một lát.
Cùng lúc đó, những hồi ức không thuộc về cậu dần dần hiện lên trong đầu óc cậu, chỉ là những mảnh vụn vặt, cực kỳ ngắn ngủi, xem ra đoạn hồi ức này chắc là của “Trần Tuấn Minh” nguyên bản.
Cái cậu “Trần Tuấn Minh” này có gia cảnh không tồi, cha mẹ li dị, mẹ là một nữ cường nhân trọng sự nghiệp, thường xuyên bôn ba ở nước ngoài, cả năm về nhà không tới hai lần. Bình thường chi phí sinh hoạt của cậu ta đều được gửi qua một tấm thẻ ngân hàng, mỗi tháng 5000 tệ, trong cái thời đại vẫn còn có thể dùng năm hào để mua được một cái bánh pudding thì đối với một học sinh trung học, mỗi tháng được tới 5000 tệ đã là một số tiền rất lớn rồi.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Chẳng trách”
Người này vừa có tiền lại vừa yếu đuối, chính là kiểu người được mấy đứa đầu gấu trong trường ưa thích nhất.
Điển hình của một cái bao cỏ vừa ngu đần vừa nhiều tiền.
Trần Tuấn Minh đi rất lâu, đứng ở trước một cái tủ kính bên đường, nhìn bản thân phản chiếu trên tủ kính.
Cao không tới một mét bảy, khoác trên người bộ đồng phục học sinh rộng thùng thình, gọng kính đen đè lên sống mũi, nhìn thế nào cũng cực kỳ quê mùa, có quay lại thêm mười mấy năm nữa cũng vẫn quê mùa, tất Trương tật mọi thứ đều giống như muốn hấp diêm con mắt thẩm mĩ của cậu.
Trần Tuấn Minh rùng mình ghét bỏ, lập tức đẩy cửa đi vào một tiệm làm tóc tên là Lisa kỳ diệu.
Chủ tiệm làm tóc tên là Cố Trân, Trần Tuấn Minh vừa bước vào đã thấy trên sàn nhà toàn là tóc, lại bắt đầu thấy chán ghét không muốn bước chân vào.
Trong tiệm cắt tóc đang liên tục phát nhạc Rock’n roll, những thợ cắt tóc để kiểu tóc mái dày lỗi thời lưu hành vào mười mấy năm trước đang ngồi trên sopha chơi điện thoại, nhìn thấy có người đi vào, ngay cả lời chào hỏi cũng không thèm nói.
Y
Y
Cắt tóc hay gội đầu?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tôi muốn uốn tóc!
Trong tiệm làm tóc của Cố Trân thường xuyên tiếp những vị khách cỡ tuổi học sinh như Trần Tuấn Minh, cơ bản đều yêu cầu uốn tóc mình càng nhiều càng tốt, dù sao thì học sinh cấp ba thời này, tóc mái càng dày thì địa vị càng cao, kiểu tóc càng giương nanh múa vuốt thì lời nói càng có giá trị.
Y
Y
Cậu xem mấy kiểu này được không?
A Trân chỉ vào quyển sổ, đủ các thể loại tóc bù xù lỗi thời như cưỡi ngựa xem hoa lướt qua mắt của Trần Tuấn Minh.
Ngụm nước trong miệng Trần Tuấn Minh phun hết vào tấm kính trước mặt.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Phèn! Nhìn phèn xỉu ngang xỉu dọc luôn!”
Trần Tuấn Minh lau miệng, từ trong túi móc ra điện thoại của mình. Cậu chần chừ một lúc, dù sao thì ở cái thời đại này, iphone 4 cũng chỉ vừa mới được ra mắt, nếu như trong tay sở hữu một con 4S là dư sức để đi khè thiên hạ rồi.
Còn con Iphone trong tay Trần Tuấn Minh không biết đã phát triển đến phiên bản XXXLLL gì rồi, Steve Job cũng qua được mấy năm kỷ niệm ngày mất rồi, người của mười sáu năm trước mà nhìn thấy nó kiểu gì cũng sẽ nghi ngờ lai lịch của cậu.
Mười sáu năm trước, tuy là mọi người chưa có ai nhìn thấy chiếc Iphone phiên bản XXXLLL, nhưng mọi người đa số cũng đều đã đọc qua tiểu thuyết xuyên không. Thế nên nếu Trần Tuấn Minh bị bại lộ, chờ đợi cậu chính là những căn phòng thí nghiệm bí mật dưới mặt đất của Viện nghiên cứu, nửa đời sau cậu chỉ có thể sống qua ngày bằng máy móc mà thôi.
Hơn nữa, chiếc điện thoại này chính là minh chứng rõ ràng nhất cho việc cậu đã thực sự xuyên không rồi. Lúc nãy cậu có thử một chút, cho dù là gọi điện thoại hay lên mạng cũng đều không được, cái điện thoại này của cậu căn bản không thể kết nối được mạng 3G của thời đại này, càng đừng nói đến việc gọi điện thoại vượt thời gian cho ba mẹ của cậu.
Trong điện thoại chỉ có một vài tấm chụp màn hình trò chơi của cậu, và mấy bức ảnh chụp chung với ba mẹ ít đến đáng thương.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh cứ uốn cho tôi kiểu tóc giống với kiểu của Trương Hàm Thụy là được!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Cái tên nhà quê này chắc cũng phải biết Trương Hàm Thụy chứ nhỉ”
Trần Tuấn Minh trong lòng tự cho là đúng mà nghĩ vậy.
Đại minh tinh Trương Hàm Thuỵ, năm nay vừa mới đi thảm đỏ Cannes xong, nhận một bộ phim điện ảnh do đạo diễn nổi tiếng quốc tế sản xuất, tiến đến làm ngôi sao điện ảnh quốc tế, nổi từ lúc debut cho đến tận bây giờ, ba lần nhận giải ảnh đế, các tác phẩm đều thay phiên nhau oanh tạc trên màn ảnh rộng, fan não tàn nối lại còn có thể vòng được hai vòng Thái Bình Dương.
Nói một câu minh tinh tai to mặt lớn, ngôi sao lớn giới điện ảnh tuyến một cũng không ai dám phản bác.
Vị ảnh đế nổi tiếng cả nửa bầu trời của giới giải trí Trương Hàm Thuỵ, chính là ba nhỏ của Trần Tuấn Minh, là người đã sinh ra cậu.
Nhưng mà, mười sáu năm sau, anh không hề công khai với bên ngoài tin tức đã kết hôn, cũng không công khai giới tính thứ hai của mình, vì sự nghiệp, đương nhiên càng không thể công khai sự tồn tại của Trần Tuấn Minh được.
Cho nên là cho dù Trần Tuấn Minh có cả bố lẫn ba nhỏ, nhưng lại chỉ có thể làm cô nhi của xã hội suốt mười hai năm, chưa từng nhìn thấy ba mẹ của cậu đến họp phụ huynh lần nào.
Trước khi xuyên không, cũng là bởi vì Trần Tuấn Minh ở trường học coi trời bằng vung đánh gãy cánh tay của người khác, chủ nhiệm trường Nhất Trung tuyên bố rằng nếu cậu còn không gọi ba mẹ đến gặp thì sẽ đuổi học Trần Tuấn Minh.
Cơn giận dữ nhịn suốt mười hai năm của Trần Tuấn Minh tất cả đều trút hết lên người Trương Hàm Thụy và Trương Quế Nguyên.
Lúc Trương Hàm Thụy đến vừa đúng lúc bị một đám cẩu tử vây chặn cả đường đi.
Cuộc gọi điện thoại của trường học trực tiếp đưa Trương Hàm Thụy lên thẳng hotsearch, cái gì mà ẩn hôn sinh con, cái gì mà ảnh đế Omega, cái gì mà kim chủ chống lưng là Trương phó tổng điều hành của tập đoàn Trung Khống Hải Dương….
Nói tóm lại, một ngày trước khi Trần Tuấn Minh xuyên không đã khuấy đảo cho cả Weibo long trời lở đất, bá chiếm top search trên các công cụ tìm kiếm, server bị tê liệt chưa kịp phục hồi lại, 20 cái hotsearch trên Sina, top 15 bạo đều được cậu bao thầu hết.
Trần Tuấn Minh nghĩ đến đây, cảm thấy rất thích thú với những chuyện long trời lở đất mang tính trả thù của mình.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Đắc ý* “Mấy người ở đó mà thu dọn tàn cục rắc rối do ông đây quậy phá ra đi! Ha ha ha ha!”
Cậu vừa nghĩ đến “người cha già” Trương Hàm Thụy lúc nào cũng dịu dàng, cẩn thận, kín kẽ mang theo nụ cười giả tạo tức giận tới mức cầm cái móc áo đánh cậu là cậu lại thấy vui sướng!
Để xem mấy người giải thích như thế nào với giới truyền thông đây!
Tha mạng đi, ảnh đế lại là một Omega, còn không đủ giật gân sao?
Xã hội ngày nay trừ giới tính nam nữ ra thì còn phân ra 3 loại giới tính thứ hai nữa đó là Alpha, Beta và Omega, bình thường sẽ phân hóa ở lứa tuổi 15, 16, muộn hơn một chút thì cũng sẽ hoàn thành phân hóa ở lứa tuổi 17, 18.
Trong xã hội, Alpha chiếm tỉ lệ 30%, Beta chiếm 60% và Omega chiếm 10%, Omega nam lại càng ít, cho nên càng cực kỳ quý hiếm.
Trương Hàm Thụy chính là một trong những Omega nam vô cùng quý hiếm kia, nhưng anh debut nhiều năm, người ngoài đều ngầm mặc nhận anh là Beta, thậm chí còn có lời đồn anh là Alpha nữa, cũng chưa từng nghe qua các tin đồn quan hệ bất chính gì của anh, fan bạn gái nhiều vô số kể.
Trần Tuấn Minh để lại cho ba nhỏ mình một cục diện rối rắm như vậy…. những rắc rối khác không nói, sự nghiệp của Trương Hàm Thụy chắc chắn sẽ gặp phải biến động lớn.
Nhưng cậu lại chẳng thấy có chút hối hận nào cả.
Trần Tuấn Minh là một thằng nhóc hỗn láo, ba mẹ cậu mười mấy năm nay không hề dạy dỗ cậu, cậu đã gây ra rắc rối lớn cho ba mẹ mình nhưng trong lòng cậu lại chẳng cảm thấy có chút biết lỗi nào.
Chỉ là….không biết sau khi xuyên không rồi thì bản thân của mười sáu năm sau có phải đã chết rồi không?
Trần Tuấn Minh nhếch khóe miệng.
Nếu mà cậu chết thật rồi, Trương Hàm Thụy sẽ vì cậu mà rơi một giọt nước mắt chứ?
Nghĩ đến đây, trong lòng Trần Tuấn Minh có chút phiền muộn.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Sao anh còn chưa bắt đầu uốn tóc đi? Còn đợi tôi phải dạy nữa à, trước tiên phải gội đầu biết không?
Y
Y
Thật ngại quá, nhưng Trương Hàm Thụy là ai vậy?
Trần Tuấn Minh khựng lại, sau đó cậu vỗ đùi một cái.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Chết rồi.
Đúng rồi ha! Bây giờ đang là mười sáu năm trước, cậu đã xuyên không rồi mà!
Trương Hàm Thuỵ…. Trương Hàm Thụy căn bản vẫn còn chưa debut!
Mười sáu năm trước…..cậu nghĩ, lúc này có lẽ Trương Hàm Thụy cũng chỉ vừa mới 18 tuổi, vẫn còn đang học cấp ba!
Ba nhỏ của cậu thế mà vẫn còn đang học cấp ba.
Trần Tuấn Minh có chút lâng lâng, cảm giác hưng phấn khó hiểu không thể kìm chế nổi dâng lên trong lòng Trần Tuấn Minh.
Chờ chút, hình như trường trung học của Trương Hàm Thụy cũng là Nhất Trung?
Trần Tuấn Minh lập tức bình tĩnh lại suy nghĩ, cậu từng nghe cô của mình nói, hai ba của cậu tốt nghiệp cùng một trường trung học.
Cậu đã gặp Trương Quế Nguyên rồi, đang học ở Nhất Trung, không còn nghi ngờ gì nữa, vậy thì khẳng định Trương Hàm Thụy cũng đang học ở Nhất Trung.
Nghe nói…. Hai ba của cậu là nhất kiến chung tình?
Đúng rồi, Trần Tuấn Minh nghĩ thầm, năm đó Trương Hàm Thụy ở trong trường là một mỹ nhân nổi tiếng, lại còn là một Omega, dựa vào vẻ bề ngoài của ba cậu, tranh chức hoa khôi trong trường khẳng định không thành vấn đề.
Hơn nữa, nghe cô nói, thời cấp ba Trương Hàm Thụy nổi tiếng xa gần là một người ôn nhu hiền thục, nếu như anh ở Nhất Trung thì những Alpha theo đuổi anh cũng phải xếp cả một hàng dài cho tới tận Tứ Trung bên cạnh.
Nắm bắt được thông tin quan trọng, Trần Tuấn Minh lập tức ngồi thẳng người lại.
Nói như vậy thì hai ba của cậu đều đang học chung một trường học?
Vậy…. đã tới đoạn nhất kiến chung tình chưa?
Não Trần Tuấn Minh bỗng nhiên muộn màng nhận ra nguyên nhân tại sao lúc nãy cậu bị Trương Quế Nguyên dạy dỗ.
Hình như là vì cậu đi trêu ghẹo người phụ nữ của ba cậu.
Người phụ nữ của ba cậu tên là gì ấy nhỉ…. cái gì mà Hà Lục Thuỷ?
Cho dù là cách viết hay số chữ thì ba chữ “Hà Lục Thuỷ” này có tháo ra lắp lại cũng chẳng thế nào biến thành “Trương Hàm Thuỵ” được.
Trần Tuấn Minh thề với trời cao, cậu tuyệt đối không có mẹ kế nào tên là Hà Lục Thuỷ cả.
Cho nên là, Trần Tuấn Minh đờ ra.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Vãi!”
Trần Tuấn Minh lại lần nữa chửi bậy, tóc vẫn còn chưa kịp uốn đã gấp gáp chạy phắt ra khỏi tiệm làm tóc, một đường chạy thẳng nhanh về Nhất Trung, trong lòng gào thét: Ba mình đi ngoại tình à?!!!
Trương Quế Nguyên muốn ngoại tình, Trần Tuấn Minh không có ý kiến.
Vấn đề quan trọng là nếu như ba cậu không yêu đương gì với Trương Hàm Thuỵ…. thì thử hỏi Trần Tuấn Minh cậu nhảy từ khe đá nào ra đây?

Chương 3

Đến tiết tự học buổi tối, Trần Tuấn Minh chạy như điên xông vào phòng học.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Chiều nay mày kích động đi làm chuyện trèo tường kinh thiên động địa như vậy là để hồi ức lại thanh xuân đấy à?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Túm lấy cổ áo* Trương Quế Nguyên học lớp nào?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
*Hoang mang* Nó không phải học chung lớp với mình hả?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Bữa nay mày kỳ cục quá. Hôm nay mày đã đi mua nước cho Cốc ca chưa? Cẩn thận tối nay ổng gọi người đến chặn đường mày đấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Lớp mình à”
Trần Tuấn Minh buông cổ áo bị túm của đầu vỏ dưa ra.
Cậu vội vàng lướt mắt tìm trong lớp một lượt, không tìm thấy Trương Quế Nguyên.
Tiết tự học buổi tối bắt đầu từ 6 giờ rưỡi tối, bây giờ đã là 6 giờ đúng, gọi là tiết đầu giờ tối, tiết đầu giờ tối là nửa tiếng dùng để dọn vệ sinh trước khi bắt đầu tiết tự học buổi tối.
Trong lớp hiện tại không có bao nhiêu người, bọn con gái thì chắc là đều đang ở trong ký túc xá uốn tóc hoặc trang điểm lại, hoặc là đang tắm rửa thay đồ để chuẩn bị đến lớp học buổi tối. Đám con trai thì hơn nửa số là đi chơi bóng rổ ở sân bóng rổ, không thì là đi đá bóng ở sân trường.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Trương Quế Nguyên bây giờ đang ở đâu?
Đầu vỏ dưa chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì mà đáp trả lại, cậu ta có chút chẳng muốn để ý đến Trần Tuấn Minh nữa.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Sao mà tao biết được?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao đang nói chuyện với mày đấy, mày nhìn đi đâu đó hả?
Đầu vỏ dưa bị cậu dọa sợ, đang muốn mắng lại, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Trần Tuấn Minh thì lại hoảng sợ.
Cậu ta là một đứa chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, sợ kẻ mạnh, nhìn thấy Trần Tuấn Minh như thế này, chẳng hiểu sao cậu ta lại nhớ đến Trương Quế Nguyên.
Rõ ràng là hai người này trông chả giống nhau một chút nào, nhưng trong khoảnh khắc này, cậu ta lại cảm thấy Trần Tuấn Minh và Trương Quế Nguyên quá mức giống nhau. Giống đến mức khiến cậu ta sợ hãi, không dám hỏi tiếp nữa.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Thì chắc là…. đang ở trong phòng thanh nhạc, còn không thì đang ở sân chơi bóng rổ
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày tìm Trương Quế Nguyên làm gì?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
*Lẩm bẩm* Bị ăn đập vậy còn chưa đủ à, bây giờ mà còn đi tìm thằng đấy, rõ là đi tìm chết.
Giọng nói tuy nhỏ, nhưng Trần Tuấn Minh vẫn nghe thấy rõ.
Bỗng nhiên lòng nhiệt huyết của cậu như bị dội một gáo nước lạnh làm cho tắt ngúm.
Không sai, cậu nghĩ trong lòng, cũng đồng thời lấy lại tinh thần.
Đầu vỏ dưa nói rất có lý, bây giờ mà đi tìm Trương Quế Nguyên thì có tác dụng gì? Lẽ nào đi nói với hắn, con là con của ba nè, con đến từ mười sáu năm sau đó, Hà Lục Thuỷ không phải là vợ của ba đâu, ba đừng có vương vấn dính dáng gì với cô ta nữa. Nếu không sẽ ảnh hưởng đến sự ra đời của người tình trong mộng của chín trăm triệu thiếu nữ sau này đó.
Không bị Trương Quế Nguyên ấn xuống đất đánh cho bầm dập mới là lạ đấy!
Trần Tuấn Minh ngồi trở lại chỗ ngồi, rơi vào trong trầm tư suy nghĩ.
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày làm sao vậy? Cả ngày hôm nay cứ kỳ quái thế nào ấy.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Thở dài* Mày có biết Trương Hàm Thuỵ không?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Trương Hàm Thuỵ? Cái người học lớp 11-1 ấy hả?
Mắt Trần Tuấn Minh sáng bừng, hai mắt cún sáng long lanh, rất đáng tiếc lại bị đôi mắt kính dày cộp che lại.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh ấy học lớp 11 à? Anh ấy đang ở đâu?
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Chắc là ở sân bóng rổ…. Hôm nay có trận đấu của đội bóng trường mình với trường Tứ Trung mà.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Sân bóng rổ!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Anh ấy ở sân bóng rổ làm cái gì? Đi đưa nước cho người ta à? Hay là… anh ấy chơi bóng rổ?!
Đầu vỏ dưa
Đầu vỏ dưa
Mày định hát opera à mà to mồm thế, Trương Hàm Thụy không phải ở trong đội bóng rổ à, chơi bóng rổ thì làm sao?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
……Chơi bóng rổ? Một Omega thì chơi bóng rổ cái gì? Đan áo len không đủ thu hút anh ấy à?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Không thể nào!”
Trong ấn tượng của cậu, Trương Hàm Thụy luôn luôn là bộ dáng thanh lãnh, nói chuyện không nhanh không chậm, tuy là không đến mức lạnh lùng, nhưng theo cách hình dung của cô cậu thì Trương Hàm Thụy ở trong mắt người nhà họ Trương luôn đạt điểm tối đa, là một người chồng tốt truyền thống hiền lương thục đức.
Kiểu người này, ở trường trung học thì chắc chắn là kiểu giống như hoa khôi dịu dàng hiền lành mới đúng chứ?
Lại nói, Trương Hàm Thụy là một Omega… có thể chơi bóng rổ được sao?
Làm gì có ai từng thấy hoa khôi chơi bóng rổ chứ? Rõ ràng là không phù hợp với giá trị quan truyền thống của xã hội chủ nghĩa tí nào.
Hơn nữa, những lời này cậu không thể nói ra, tuy rằng mỗi ngày Trần Tuấn Minh ở Nhất Trung đều rất ngông nghênh ngang ngược, nhưng cậu cũng không ngu đến nổi đi khiêu chiến chủ đề về quyền bình đẳng của A và O.
Ba nhỏ cậu là minh tinh siêu cấp tuyến một Trương Hàm Thuỵ, ba cậu là Phó tổng của tập đoàn Trung Khống Hải Dương, nếu cậu ở trường nói cái gì lung tung, lời hay ý đẹp thì chẳng ai nghe, nhưng lời xấu nhất định sẽ bị phóng đại lên hết cỡ.
Tuy rằng hai người Trương Hàm Thụy và Trương Quế Nguyên đã che giấu cậu suốt 14 năm chưa từng công khai ra ngoài, nhưng Trần Tuấn Minh vẫn rất nhạy cảm đối với các vấn đề của xã hội, cái gì tránh được thì tránh để khỏi phải xảy ra chuyện gì.
Dù sao thì, lỡ như mà có nói lời gì không hay, người ngoài sẽ gắn cho cậu một cái mác Alpha trai thẳng xấu xa, từ đó lại đổ cho sự giáo dục của cha mẹ cậu, là người của công chúng, Trương Hàm Thụy và Trương Quế Nguyên càng bị giới truyền thông vạch lá tìm sâu để tìm ra lỗi sai của bọn họ.
Vì thế, Trần Tuấn Minh nuốt cái câu Omega không nên chơi bóng rổ vào trong bụng.
Cậu ngồi trong lớp học chưa được bao lâu thì lại như ngựa không ngừng vó mà chạy đến sân bóng rổ.
Trận đấu bóng rổ giữa Nhất Trung và Tứ Trung đã đấu đến trận chung kết, từ xa có thể nhìn thấy trên lan can treo một dải biểu ngữ dài “Tình hữu nghị là số một, thi đấu là số hai”
Lưới sắt ở lan can này Trần Tuấn Minh rất quen thuộc, cậu học ba năm cấp hai vẫn không thể hiểu nổi cái lưới sắt này là màu xanh lá hay là màu xanh lam.
Bên ngoài sân bóng rổ đã chật kín người, bên trong ba vòng người đứng, bên ngoài cũng ba vòng người đứng, ban kiểm tra kỷ luật của hội học sinh đang đánh mấy đứa học sinh thò đầu ra. Sau khi bị đánh một lượt, đám người mới chịu lùi về phía sau hai bước, Trần Tuấn Minh cũng nhân sơ hở lúc này, ỷ vào ưu thế thân thể linh hoạt chen chúc vào bên trong cùng.
Nam sinh đến xem đánh bóng rổ khá nhiều, mặc đồng phục đủ kiểu kỳ quái, không có ai mặc đúng đàng hoàng.
Hai đội bóng rổ của hai trường ở bên trong sân bóng chơi nhiệt tình sục sôi ngất trời, mỗi một cú vào bóng, khán giả trong sân bóng đều cuồng nhiệt gào thét hết sức mình, còn chính xác hơn cả đồng hồ báo giờ đúng của Bắc Kinh.
Trần Tuấn Minh khó khăn lắm mới “sống sót” được từ bên trong kẽ hở của đám người, xô đẩy giữa vài bạn học có cân nặng vừa phải trong đám đông, chen lấn kẽ hở mà đi vào, ánh mắt lập tức quét một lượt trên sân bóng rổ: Không nhìn thấy bóng dáng của Trương Hàm Thụy đâu.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
*Thở ra* “May quá”
Ba nhỏ cậu không có chơi bóng rổ.
Ở trong lòng Trần Tuấn Minh, nhìn thấy người mẹ ruột vốn thích ở nhà đan áo len, nấu cơm, ca hát kia của cậu đi chơi bóng rổ, giống như nhìn thấy Lâm Chí Linh thi cử tạ ở thế vận hội Olympic vậy, làm cả nhà cậu kinh sợ.
Trần Tuấn Minh chưa thở xong hơi, mới vừa thở được một nửa, mắt đã lướt nhìn thấy một người, trực tiếp tắc nghẹn nửa hơi thở còn lại.
“Trương Hàm Thụy đến rồi!”
Người ở đằng sau cậu hét lên một tiếng, các nữ sinh ở trên sân lập tức quay đầu lại nhìn sang, vặn vẹo người như cái bánh quai chèo, ánh mắt đồng loạt dừng lại trên người Trương Hàm Thuỵ.
Trương Hàm Thụy vừa mới nói chuyện với giáo viên chủ nhiệm xong, từ tòa nhà thí nghiệm đi xuống, vừa đi vừa cởi áo khoác đồng phục ra.
Bên cạnh anh là một nữ sinh da trắng chân thon, cột tóc đuôi ngựa, đuôi tóc uốn lọn, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, vừa đủ giới hạn để không bị giáo viên bắt đi tẩy trang, có thể thấy được là người rất chuyên nghiệp.
“Anh ấy đi cùng với Hà Lục Thuỷ kìa”
Sao Hà Lục Thuỷ lại đi cùng với Trương Hàm Thụy chứ, bộ cô ta không thấy phiền à?
Cô ta bám dai thật, vẫn là Trương Hàm Thụy lạnh lùng không thèm để ý đến cô ta, cô ta tự cho mình là bạn gái của Trương Hàm Thụy sao?
Trần Tuấn Minh rướn cổ lên ngóng, xem như không nghe thấy những lời bàn tán ríu rít của những người xung quanh.
Tướng mạo của Trương Hàm Thụy nhìn không khác lắm so với mười sáu năm sau, lúc nào cũng là một nam minh tinh không tuổi trong mắt mọi người.
Chỉ là bây giờ mặt anh ta trông trẻ trung hơn, làn da trắng trẻo, dáng người gầy gầy, eo thon, chân dài, xương quai xanh rõ rệt, lông mi dài, khuôn mặt lạnh lùng, khoác trên mình bộ đồng phục rộng rãi, toàn thân ngoài tản ra hương vị thiếu niên còn lộ ra cảm giác mong manh dễ vỡ như sứ trắng vậy.
Sau khi anh cởi áo khoác ra, Hà Lục Thuỷ thuận tay ôm áo khoác của Trương Hàm Thụy vào trong lòng, thành thạo cứ như là bạn gái của anh vậy.
Trong đầu của Trần Tuấn Minh vang lên tiếng chuông báo động cấp độ mười hai.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Là bạn thân”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nhất định chỉ là bạn thân thôi, Trương Hàm Thụy học cấp ba có một người bạn thân là chuyện rất bình thường, cầm áo khoác dùm thôi mà, ai mà chả có vài người bạn thân chứ.”
Suy nghĩ trong đầu còn chưa dừng, bạn học đứng bên cạnh Trần Tuấn Minh đã mở miệng nói.
Y
Y
Hà Lục Thuỷ cũng chẳng thèm kiêng dè gì hết, Alpha đi gần Omega như vậy, bộ không sợ sẽ xảy ra chuyện gì à.
Trần Tuấn Minh nghe thấy, không hề do dự lập tức phủ định giả thuyết bạn thân lúc nãy, vẻ mặt hung dữ nhìn chằm chằm vào Hà Lục Thuỷ.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nói có lý! Làm gì có bạn thân nào mà nhìn bạn mình bằng ánh mắt tình cảm như thế chứ. Cho dù Alpha nữ này không cần mặt mũi thì mẹ tôi là Omega cũng cần phải giữ danh tiếng chứ! Bị ba của tôi nhìn thấy thì phải làm sao? Ai sẽ chịu trách nhiệm cho chuyện này đây?”
……..Nhưng mà, nhìn không ra nha, Hà Lục Thuỷ trong mỏng manh yếu đuối như thế mà lại là một nữ Alpha.
Y
Y
Mày nghĩ Omega này là người đơn thuần trong sáng à, cô ta hận không thể khiến cho có chuyện gì đó xảy ra ấy chứ. Ha ha, nếu thật sự có làm ra một sinh mạng mới, Trương Hàm Thụy còn có thể không chịu trách nhiệm với cô ta sao?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nữ Alpha này quá là không biết xấu hổ rồi? Thật quá âm hiểm…..”
…..Không đúng, người không đơn thuần trong sáng là có ý gì?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Mày nói cái gì? Anh ấy không trong sáng thì bộ mày trong sáng à?
Y
Y
Tao có nói gì mày đâu? Mày là ai thế?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Tao là bố mày đấy!
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Thế mày nói Trương Hàm Thụy như thế thì đúng hả? Bộ mày núp dưới gầm giường nhà người ta hay gì mà mày biết rõ thế?
Y
Y
Ai nói Trương Hàm Thụy đâu? Tao đang nói Hà Lục Thuỷ mà
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Không phải mày nói Omega sao?
Y
Y
Ủa thì đúng rồi, Hà Lục Thuỷ là Omega mà.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
Nhưng mà mày mới nói Alpha với Omega đi gần nhau….
Y
Y
Trương Hàm Thụy là Alpha mà, mày bị điên à, bộ anh ấy nhìn giống Omega lắm hả?
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Không đúng”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Vấn đề không phải ở chỗ Trương Hàm Thụy có giống hay không giống, mà Trương Hàm Thụy chính là một Omega mà?”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Nếu anh ấy không phải là Omega thì tôi chui từ chỗ nào ra chứ?”
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Lẽ nào thật sự là được nhặt về?”
Câu chuyện ba mẹ nhặt được con từ thùng rác mang về trong truyền thuyết ứng nghiệm lên người cậu thật rồi sao?
Kết quả lại ngẫm nghĩ thêm một lát, căn bản là không thể nào.
Trương Hàm Thụy lạnh lùng như thế, làm sao có thể đi nuôi con cho người khác được, nhìn anh có miếng nào giống nhà từ thiện không?
Sự hoang mang nhất thời của Trần Tuấn Minh rất nhanh bị một trận âm thanh như làn sóng vỡ phá tan.
Vì để không bị đám đông chen chúc đẩy về phía sau, Trần Tuấn Minh cố gắng nắm chặt lấy dải băng cách ly trước mặt, không chớp mắt nhìn Trương Hàm Thụy ở trên sân bóng rổ.
Dường như Trương Hàm Thụy rất được đám con gái hoan nghênh, lúc anh không có ở đây, lời cổ vũ của đám con gái có tiếng không có sức, tâm trí họ không đặt vào trận đấu. Trương Hàm Thụy vừa mới ra sân, các nữ anh hùng trên sân ai nấy đều từ Ngu Cơ biến thành Sở Bá Vương, hò hét đến khí thôn sơn hà, sức bú sữa mẹ cũng lôi ra dùng hết.
Cảnh tượng được hoan nghênh như thế này cũng không khác bao nhiêu so với tưởng tượng của Trần Tuấn Minh, chỉ là cậu đã hoàn toàn tưởng tượng nhầm đối tượng.
Trương Hàm Thụy rõ ràng là nhận được sự hoan nghênh của nữ sinh nhiều hơn, chứ không phải là nam sinh.
Phần sau của trận đấu, Nhất Trung ngược gió lật lại thế cục, mấy pha lên bóng vào rổ của Trương Hàm Thụy cực kỳ tiêu sái, tiếng hò hét ở trên sâu lớn đến muốn lật trời, cuối cùng thì quán quân không hỏi cũng biết thuộc về Nhất Trung.
Sau khi Trần Tuấn Minh tận mắt nhìn thấy cả quá trình, cảm giác giống như làm quen Trương Hàm Thụy một lần nữa.
Soái ca mặt than lạnh lùng trước mặt này, khác xa hơn mười vạn tám nghìn dặm so với vị Trương phu nhân “hiền lương thục đức” trong tương lai.
Trần Tuấn Minh
Trần Tuấn Minh
“Cái gì vừa xảy ra vậy? Đây là ba của cậu thật đó hả? Lúc còn trẻ dã man như vậy sao? Ba nhỏ tôi giả làm Alpha à?”

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play