[ĐN Harry Potter] Em Ơi…!
Chap 1: Chuyện cũ - Đôi lời
Bầu trời ấy chẳng còn trong xanh, là do màn đêm đã buông xuống hay đó là điềm báo cho số phận bi thảm của em?
Nguyễn Hiền - past
Mẹ ơi, ở đây có vẻ nguy hiểm lắm
Nguyễn Hiền - past
Ta đổi địa điểm hóng gió ở nơi khác nha
Vách núi rất cao, sơ xuất rơi xuống ắt hẳn chẳng toàn cả xác lẫn mạng
Những ngọn gió mạnh mẽ tựa như những bàn tay vô hình, vờn qua khuôn mặt, cuốn đi mọi hơi thở, chỉ còn lại một sự lạnh lẽo vô tận
Lấp ló đâu đó trên bầu trời âm u kia, tiếng sấm vang lên như âm thanh gầm rú của con quái thú khổng lồ đang nhe hàm răng ra trực chờ những mồi xấu số sắp bị nuốt chửng
Nguyễn Hiền - past
Chị Ngọc con bác Liêm ở đầu xóm hay du lịch ở đây đã gợi ý cho con nhiều chỗ có phong cảnh đẹp lắm, cũng rất thích hợp để hóng gió hiền nữa
Nguyễn Hiền - past
Chứ trên này con thấy thời tiết lẫn địa hình khá xấu, gió độc sẽ khiến mẹ bị cảm mất
Người ghét cay ghét đắng cái lạnh và sự ồn ào của sấm chớp như mẹ… lí do gì lại đưa em lên đây?
…
: Không cần, dù sao lên đây cũng không phải để tốn thời gian cho mấy trò vô bổ
…
: Đứng lùi ra thêm chút nữa đi, chỗ chùm hoa dại kia kìa
Nguyễn Hiền - past
*di chuyển đến vị trí được chỉ*
Nguyễn Hiền - past
Ầu, cái này không phải hoa dại đâu mẹ, nó là bồ công anh ạ
…
: Tao quan tâm cái mẹ gì đến thứ bùi nhùi đấy
…
: Vào thẳng vấn đề luôn nhé? Tao nghĩ mày đủ lớn để biết thế nào là sự thật tàn khốc rồi đấy~
Ả đàn bà ấy cười khẩy, ánh mắt bà nhìn em rất kì lạ, nó mang một sự tàn nhẫn đến khó tả, len lỏi trong đó là sự thèm khát được cấu xé con mồi một cách tàn bạo nhất có thể
Nhưng em vẫn ngây ngô mỉm cười với bà, không phải em ngu nguội hoàn toàn rồi không biết gì hết, mà chính em đã tự nhủ với bản thân hãy nhắm mắt làm ngơ nó đi
Đâu ai lại đi nghi ngờ mẹ ruột có ý xấu gì với mình đúng không?
…
: Mày vốn dĩ chẳng phải con tao đâu
Nguyễn Hiền - past
A-… dạ…?
Nguyễn Hiền - past
Me-Mẹ nói gì vậy…?
Mọi thứ trong em như sụp đổ
Vỏn vẹn một câu nói được thốt ra từ người phụ nữ trước mặt như nhát dao chí mạng đâm dứt khoát vào trái tim non nớt của em không chút lưu tình
Em không tin đây là những gì sẽ được nghe từ người mà mình luôn xem là mẹ
Người mẹ mà em đã luôn chăm sóc mỗi lần say sỉn, mỗi lần ốm đau và mỗi tháng ngày dài đằng đẳng
Bà đã nhiều lần giáng lên cho em biết bao trận đòn roi đau đớn tựa như lưỡi dao giằng xé thể xác, nhưng em vẫn chấp nhận bỏ qua hết thảy và sẵn sàng hi sinh bản thân để trở thành nơi trút giận của bà
Bất chấp chịu đựng như vậy là bởi vì đó là mẹ em, cố gắng trở thành đứa con ngoan và hiếu thảo để mẹ vui lòng
Ấy thế đánh đổi 17 năm cuộc đời của mình thì thứ em nhận lại chỉ đơn giản là… ‘mẹ’ chẳng phải ‘mẹ’
Nguyễn Hiền - past
Haha mẹ chỉ nói đùa thôi đúng không ạ?
Nguyễn Hiền - past
Làm sao… có thể là sự thật chứ?…. Đúng không, mẹ?
…
: Vậy mày nghĩ sao? Hửm?
…
: Chấp nhận đi con ngu, tao không phải mẹ mày đâu
…
: Chỉ là nuôi dùm thôi, dù sao thì đống tiền của mẹ mày để lại cũng kếch xù mà
…
: Ai mà từ chối món hời như thế chứ
Nguyễn Hiền - past
Là- Mọi chuyện là sao chứ?!
Nguyễn Hiền - past
Nếu bà không phải mẹ tôi thì mẹ tôi đâu rồi?!!
Em dần mất đi sự bình tĩnh, nước mắt không biết từ khi nào đã tuôn rơi, ướt đẫm đôi má em. Cơ thể như mất hết sức lực, đôi chân run rẩy chẳng thể trụ vững
Nỗi đau ấy như xé toạc cả lòng ngực khiến em chẳng tài nào thở được, đả kích này quá lớn… em không thể chịu được…
Bộ dạng khốn khổ đến quằn quại kia của em khiến ả đàn bà ấy vừa thích thú vừa thoả mãn vô cùng
Bà ta tiến lại gần em và …
…
: Cả thằng cha lẫn con mẹ của mày
_Bịch!_ Bà ta dùng lực hai tay đẩy mạnh khiến cả người em đổ về phía sau rồi rơi vào khoảng không vô định
Nguyễn Hiền - past
AAAHHHHH!!!!
Và cứ thế cả em lẫn tiếng hét của mình dần hòa vào trong sự mênh mông và tĩnh lặng của vực thẳm.
Chợt tỉnh giấc sau cơn ác mộng dài đằng đẳng như vừa trải qua hàng ngàn thế kỉ, đầu em đau như bị búa bổ vào liên hồi
Mồ hôi từ bao giờ đã thấm đẫm cả vầng trán nhỏ khiến vài sợi tóc dính lên làn da, hơi thở có chút ngắn quãng, cơn nhức nhối âm ĩ khiến cả người chẳng còn sức lực mà bật dậy
Nhưng rất nhanh thôi, em lấy lại được nhận thức của mình rồi dần thả lỏng người điều chỉnh lại nhịp thở, các triệu chứng vừa nãy cũng theo đó mà giảm bớt đi đôi chút
Nguyễn Hiền
Lại nữa rồi… giấc mơ đáng ghét…
Tác giả - Ju
Hi các độc giả iu dấu
Tác giả - Ju
Mình là Junia, các cậu có thể gọi mình là Ju
Tác giả - Ju
Chào đón các độc giả mới biết đến Ju thông qua bộ truyện Harry Potter này
Tác giả - Ju
Các bạn mới có thế chưa biết nhưng chắc các bạn cũ sẽ biết (hoặc khum🥲) truyện Ju viết sẽ lệch đường ray nguyên tác tới mức nào (không lệch tới mức bẹo hình bẹo dạng đâu huhu)
Tác giả - Ju
Nhưng với bộ truyện Harry Potter này Ju đôi khi không đủ tinh ý để mở rộng được các ý ẩn trong đó, nên khi viết Ju sẽ dựa vào 2 quyết định của bản thân:
Tác giả - Ju
1. Bám vào các diễn biến ở mạch gốc
Tác giả - Ju
2. Nếu có ý tưởng hợp lí sẽ viết mở rộng ra
Tác giả - Ju
Đôi khi có vài tình tiết phi lí thiếu logic ấy, mong mọi người hoan hỉ cho qua nhé, đây chỉ là truyện được viết bởi bộ não ảo tưởng của một tác giả mèo bình thường thôi
Tác giả - Ju
Xin đừng đòi hỏi những thứ cao siêu hay văn thơ lai láng, cũng như hối thức ra chap nhé
Tác giả - Ju
Fanfic mà - Ngẫu hứng thôi mà, hoan hỉ hoan hỉ
Tác giả - Ju
Và cuối cùng, truyện chủ yếu sẽ xoay quanh nữ chính, nói về cuộc đời mới và hành trình trở thành phù thuỷ của ẻm
Chap 2: Quê hương thời bình
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧Cháu đợi ta một chút nhé?
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧Ta chợt nhớ ra ta còn vài tập tài liệu chưa lấy hết
Bryan vỗ nhẹ lên đầu nó một cái rồi quay lại vào căn biệt thự lớn
Mình nó ngẫn người đứng bên cạnh đống vali to tướng và nặng nề chất chồng lên nhau, lặng lẽ quan sát qua căn biệt thự ấy và quang cảnh đường phố xung quanh
Hiền - một người từng sống trong thời đại công nghệ tiên tiến, nơi mà mọi thứ đều lấp lánh ánh đèn LED - màn hình cảm ứng - tin nhắn chồng chất và mạng xã hội trở thành thước đo cho sự tồn tại. Nơi đó là năm 2025 – hiện đại, bận rộn, tiện nghi đến ngột ngạt
Sau khi chết dưới tay người mẹ dối trá cay nghiệt kia, nó đã chuyển kiếp, nhưng thay vì sinh ra ở tương lai tiếp theo của 2025 thì nó lại quay ngược về quá khứ
Trở về những năm tháng thời bình của quê hương Việt Nam sau khi giành được độc lập
Trở thành đứa con lai Việt - Anh của một gia đình thượng lưu trong một căn biệt thự kiểu Anh trang nhã giữa lòng Sài Gòn năm 1985
Ngôi biệt thự như một mảng ký ức từ châu Âu xưa cũ, hiện hữu giữa miền nhiệt đới Á Đông. Mái ngói xám nhạt, ban công vòm cong viền hoa văn sắt rèn, cửa kính cao vút để ánh nắng len vào mỗi sớm mai, và khu vườn sau rải sỏi trắng, trồng hồng cổ, oải hương và cả dãy hoa cẩm tú cầu. Nội thất bên trong sang trọng nhưng không phô trương, ghế bọc nhung, tủ sách gỗ óc chó, đèn chùm pha lê lung linh trên trần cao và tiếng đàn dương cầm vang lên vào mỗi buổi chiều vàng rơi
Nó lớn lên trong sự êm đềm ấy – một thế giới gần như tách biệt với phần còn lại của thành phố đang vật lộn hồi sinh sau chiến tranh và sự chăm sóc ân cần, bao bọc của người chú Bryan cùng với một vài người hầu thân cận
Thế nhưng, chỉ cần bước qua cánh cổng sắt uốn cong, thế giới bên ngoài hiện lên hoàn toàn khác. Sài Gòn 1985 không khoác áo thời trang cao cấp hay bóng bẩy như đô thị 2025 tôi từng biết, nhưng lại mang một vẻ đẹp mộc mạc đến thổn thức. Đường phố còn nhiều vết sỏi đá, xe xích lô chen vai với xe đạp, tiếng rao hàng rong vang vọng trong gió sớm, và mọi thứ đều vận hành chậm rãi – như chính nhịp thở của thành phố đang hồi sinh sau chiến tranh
Khác xa so với thời hiện đại, con người nơi đây chưa từng chạm đến thế giới ảo, chưa biết đến dòng trạng thái hay biểu tượng cảm xúc. Nhưng chính ánh mắt, giọng nói, bàn tay thật lại kết nối họ bằng một thứ bền vững hơn tất thảy, đó là sự chân thành xuất phát từ tận đáy lòng
Nó từng quen sống với tốc độ, nơi mọi thứ chỉ cần một cú chạm là có. Nhưng ở đây, mọi thứ chậm lại - trà phin nhỏ từng giọt, tiếng chim hót mỗi sáng, câu chuyện bên chén nước trà kéo dài cả buổi chiều. Thời gian không còn là một cuộc đua, mà là một dòng sông nhẹ nhàng trôi
Những vết sẹo chiến tranh vẫn hiện hữu đâu đó – trên gương mặt của người lính cụt chân ngồi bên vệ đường, trong ánh mắt trống rỗng của người mẹ mất con, hay chỉ là những bức tường loang lổ vết đạn xưa. Nhưng hòa bình đã đến. Và con người bắt đầu học lại cách sống từ đôi tay chai sạn nhưng vẫn biết gieo mầm hy vọng
Mỗi năm, vào ngày 30 tháng 4, cả thành phố như sống lại trong ký ức. Cờ đỏ rực bay trên khắp phố phường, loa phường vang lên bản nhạc "Như có Bác Hồ trong ngày vui đại thắng". Nó từng nghe bài hát ấy trong thế giới cũ qua Youtube hoặc Tiktok, với những dòng bình luận và lượt chia sẻ. Ấy thế chưa bao giờ nó thấy sâu sắc như khi nghe tiếng nhạc ấy vang lên từ chiếc loa cũ kỹ, nhìn những người lính già lau nước mắt bên cốc trà đá, và thấy những đứa trẻ nô đùa dưới ánh nắng hòa bình
Kiếp trước cuộc sống nó là những chuỗi ngày tháng tựa như địa ngục đàn nguỵ trang trần gian tươi đẹp, ấy vậy điều khiến nó có thể vui vẻ lại là những câu chuyện lịch sử và thơ văn cao dao nói về chiến tranh
Giờ đây, được sinh ra và đứng tại nơi này, nó dần hiểu rằng: hòa bình không chỉ là một sự kiện lịch sử, mà là một nếp sống, là sự trở về của nụ cười, là khát vọng lặng thầm trong ánh mắt con người.
Nó là một đứa con của hai thế kỷ – bước ra từ thế giới hiện đại, nhưng trái tim lại mềm đi giữa những tháng ngày cũ kỹ.
Giữa một Sài Gòn chưa có mạng xã hội, nó học lại cách sống chậm, cách lắng nghe, cách chạm vào cuộc đời không qua màn hình mà bằng chính sự hiện diện của mình.
Và đôi khi, khi nhìn hoàng hôn trải dài trên mái ngói xưa của căn biệt thự – nó tự hỏi: nếu mạng xã hội xuất hiện vào thời này, liệu mọi thứ có còn giữ được sự mộc mạc ấy? Liệu người ta còn ngồi cạnh nhau để nói chuyện, hay sẽ rút vào thế giới ảo của riêng mình? Có lẽ công nghệ mang đến tiện ích, nhưng nó cũng lấy đi nhiều điều – sự hiện diện trọn vẹn, cảm xúc không qua bộ lọc và cái chạm chân thành của người với người.
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧Ta xong rồi, cháu đã sẵn sàng cho chuyến đi rồi chứ?
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Dạ… có lẽ ạ
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Đừng lo, ta nghĩ mọi người ở bên Anh sẽ không ghét bỏ cháu đâu
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Họ có lẽ đang trông mong được gặp cháu gái của mình đấy
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Cháu hiểu mà chú
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Cháu không lo lắng gì mấy đâu, chỉ là hồi hộp một chút thôi
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Hoặc có thể là háo hức chăng?
Nó cười xoà, ánh mắt tĩnh lặng như mặt hồ mùa thu, nhẹ như làn sương sớm, trong veo không mang theo chút vướng bận nào của cuộc đời. Dường như mọi ồn ào của thế gian đều đứng lại ngoài bờ mi ấy, nơi chỉ còn sự tĩnh lặng an yên trôi chậm trong đáy mắt
Chap 3: Rời xa nơi đây - Sự trưởng thành vô hình
Chiếc Mercedes cổ màu đen ánh bạc lặng lẽ lăn bánh ra khỏi cổng biệt thự, nơi cánh cổng sắt uốn hoa văn đã từng bao lần mở ra đón ánh bình minh và khép lại trong tiếng gió hoàng hôn
Hiền ngồi ở ghế sau cùng chú, lặng im, tay đặt hờ trên tấm da mềm đã ngả màu theo năm tháng, mùi da cũ và gỗ ấm vẫn còn nguyên vẹn như một phần ký ức không chịu phai
Bảy năm trôi qua, không dài cũng chẳng ngắn nhưng ấp ủ biết bao kỉ niệm
Nhớ cái mùi ẩm nhẹ trong lòng phố mỗi sáng sớm, khi sương còn đọng trên mái tôn và tiếng chổi tre của bà lão quét đường còn vang đều trong không gian tĩnh lặng
Nhớ tiếng rao quen của người bán xôi ngang qua cổng biệt thự, tiếng leng keng của chiếc xe đạp cà tàng mà bao năm chưa đổi, tuy âm thanh giản dị ấy nhưng đằm sâu hơn cả bản nhạc nào trên đời
Nhớ chiếc ghế mây cũ ngoài hiên, nơi từng ngồi đọc sách trong những trưa lặng gió, ánh nắng xuyên qua tán lá bàng già rơi thành những đốm sáng nhảy múa trên trang giấy
Nhớ tiếng gõ lạch cạch của bộ ấm trà, những cuộc trò chuyện bên bàn ăn không có điện thoại chen ngang, không có mạng xã hội làm loãng mất cảm xúc thật sự giữa người với người
Nhớ những buổi chiều đứng lặng bên cửa sổ tầng hai, nhìn dòng người xuôi ngược ngoài kia mà lòng thấy bình yên đến lạ. Một sự bình yên không đến từ sự yên tĩnh, mà từ sự gần gũi, chân thành giữa con người thời ấy
Nhớ cái cách người xưa sống chậm, uống trà thật chậm, nói chuyện cũng chậm. Mỗi lời nói đều nặng tình, có chiều sâu, không vội vàng rồi tan như tin nhắn mạng xã hội hôm nay
Nhớ cái thời người ta vẫn nhìn nhau để hiểu, chứ không cần biểu tượng cảm xúc. Cả những khoảng lặng, nơi sự im lặng cũng là một hình thức đối thoại thân thương
Nhớ người phụ nữ có tuổi đã mất chồng mất con, những câu chuyện bà kể về thời chiến tranh loạn lạc mà bà đã trải qua gần cả một đời người
Nhớ những trò chơi dân gian mà bọn trẻ trạc tuổi trong xóm hay chèo kéo nhau chơi cùng lời ca dao chúng hò reo và nhảy nhót
Mỗi nỗi nhớ tựa như một lát cắt dịu dàng, chạm vào tim bằng một cách riêng – không ồn ào, nhưng day dứt mãi trong lòng
Bên ngoài cửa kính, Sài Gòn cũ trôi ngang qua nó chậm rãi như một cuốn phim quay chậm. Những dãy phố nhỏ, quán cà phê cũ, tiếng rao buổi sáng, những tà áo dài trắng đạp xe nghiêng nghiêng qua góc phố… Tất cả đều như đang tạm biệt nó, nhẹ nhàng mà thấm đẫm nỗi buồn dịu dàng
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Hửm? Có chuyện gì sao? *nhìn nó*
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Chúng ta… sẽ còn quay về Việt Nam chứ?
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Đương nhiên rồi cháu yêu. Đây là nhà, là quê hương của cháu và mẹ cháu mà
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Bất cứ khi nào cháu muốn, ta sẽ làm bất cứ điều gì có thể để đưa cháu về lại Việt Nam
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Cháu cảm ơn chú nhiều lắm ạ!
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Không cần phải khách sáo với ta như thế, chúng ta là gia đình mà
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Cháu hiểu ạ
Hiền khẽ đáp, mi mắt híp nhẹ rồi nở một nụ cười ngốc mang sự hồn nhiên và ngây ngô của một đứa trẻ, nhưng đằng sau nét cười của nó lại là cả một bầu trời tâm tư xa xăm khó ai có thể hiểu thấu
Điển hình như một người lớn đã trải qua sự đời dài đằng đẳng như Bryan, chú cảm nhận được nhưng lại không thể hiểu cô cháu gái của mình
Bryan nuôi Hiền từ thuở nó còn nằm trong nôi, suốt 7 năm ròng rã chú đã chứng kiến sự trưởng thành nào đó dường như là vô hình của nó
Một đứa trẻ mang vẻ tĩnh lặng hiếm thấy giữa thế giới tuổi thơ thường ồn ào. Nó không chạy nhảy quá nhiều, cũng chẳng mải mê những trò chơi con nít. Trong ánh mắt nó, Bryan thấy có điều gì đó xa xăm, cảm giác như thể nó đã đi qua những mùa đời dài hơn số năm nó sống
Giọng nói của nó trầm lắng hơn lứa tuổi, nhẹ nhàng và chậm rãi. Âm vang có chút gì đó mềm mại và dịu nhẹ tựa như gió len qua tán lá trong một chiều lặng gió. Ít khi ríu rít như bao đứa trẻ cùng trang lứa, hiếm thấy sự hồn nhiên vô tư vốn có
Nó tự nhiên trưởng thành, một cách âm thầm và chín chắn khiến Bryan có chút dè dặt khi đứng trước sự điềm tĩnh kỳ lạ ấy
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Chú nghĩ cháu có nên thay bộ đồ khác không?
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Lần đầu về gia đình họ nội có lẽ ta nên mặc trang phục nào đó phù hợp hơn một chút để có sự tôn trọng với mọi người
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Không cần đâu, Athelstan bọn ta rất quý Việt Nam cùng những truyền thống văn hoá
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Họ sẽ vui hơn nếu thấy cháu mặc cổ phục, áo tấc hoặc áo dài hơn là những chiếc đầm rườm rà kia
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Chà, ta đoán sau này cháu còn được mặc những bộ trang phục truyền thống của quê mẹ theo các thiết kế mới trong tương lai đấy
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Thật vậy sao ạ?
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Ừm
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Mà nếu cháu thích mặc thứ gì đó mới mẻ, sang tới Anh ta sẽ dẫn cháu đi mua chúng
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Cả bánh ngọt nữa, ta không nghĩ cháu đủ cứng để cưỡng lại đâu
Bryan khẽ bật cười, chú nghiêng người lại gần, nheo mắt trêu chọc
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Sau đó… cái má và cái bụng này sẽ núng nính như đống thạch trái cây của cháu!
Rồi chẳng đợi nó đáp lại, bàn tay chú bất ngờ luồn vào hông nó, nhẹ nhàng cù léc một bên sườn
Nguyễn Hiền
🇬🇧 Chú… hahaha… dừng lại… chú ơi…
Tiếng cười bật lên trong veo như chuông nhỏ, phá tan bầu không khí giữa khoang xe yên tĩnh ngột ngạt
Nó co rúm người, tay đẩy lấy bàn tay rắn chắc của chú, nụ cười giờ đây tràn đầy ánh sáng xé một khoảng mây xám trong lòng ra để nắng le lói bước vào
Bryan nhìn nó mà lòng chú nhẹ nhàng biết bao khi thấy cháu gái mình vẫn còn là một đứa trẻ đúng nghĩa
Chú bế đứa trẻ đang khúc khích ngồi lên đùi mình, ôm trọn tấm lưng bé nhỏ vào lòng
Vòng tay chú siết chặt, không quá mạnh, chỉ đủ để trái tim nó cảm nhận được hơi ấm thật sự chứ không phải từ ký ức mơ hồ
Bryan Athelstan (chú)
🇬🇧 Ta thương cháu gái đáng yêu của ta lắm… chỉ mong sao cháu sống thật hạnh phúc thôi
Chợt lặng người một lúc, nó thu mình rồi lặng lẽ dụi mặt vào lồng ngực chú, nơi có nhịp tim đều đặn, ấm áp, vững vàng như cả một bầu trời an yên
Bryan không nói gì thêm, chỉ khẽ vuốt tóc nó, tay vỗ nhẹ vào lưng theo nhịp, như ru một nỗi đau xưa ngủ yên
Nguyễn Hiền
“ Cảm ơn chú… “
Đã rất lâu rồi… có lẽ chính bản thân nó còn chưa nhận ra
Tất cả những tổn thương, khuyết thiếu và nỗi buốt lạnh từ một kiếp người cũ đã lặng lẽ phai mờ và tan biến đi theo năm tháng
Vết thương từ lâu đã được chữa lành
Download MangaToon APP on App Store and Google Play