Luật hôn nhân mới được đế vương thông qua. Đế quốc Altana cũng bắt đầu dậy sóng, đặc biệt là những người ngoài ba mươi tuổi mà chưa kết hôn.
Giáo sư Đường của đại học S cũng là một trong số đó.
Anh năm nay vừa bước qua hàng ba, là vị giáo sư trẻ tuổi, giỏi giang nhất trong lịch sử của trường. Với vẻ ngoài dịu dàng như nước, lại có chút lãnh đạm như trăng, giọng nói mềm mại, dễ nghe, mọi tiết học do anh đứng lớp đều chật kín hết cả giảng đường.
Thế nhưng, một người ưu tú như vậy lại mãi chưa tìm được đối tượng của riêng mình.
Một số người cho rằng, nguyên nhân có thể do anh là Beta. Cũng có người lại phủ nhận, dù cho là gì thì giáo sư Đường vẫn là đối tượng thầm mến của rất nhiều người mới phải.
Sự thật chỉ là vì….
“Giáo sư Đường ơi, bạn nhỏ nhà anh đến tìm.”
Đường Hải Nguyệt vừa ôm đống tài liệu giảng dạy lên, chuẩn bị ra về thì bị một giọng nói từ bên ngoài làm cho có hơi giật mình. Song, anh nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh ngày thường, sải bước đến trước mặt người đó hỏi lại.
“Thầy Lý, cậu vừa gọi tôi có chuyện gì sao?”
Lý Minh cười cười, vỗ vai anh bảo: “Bạn nhỏ của cậu lại đến tìm cậu rồi.”
Thấy anh khẽ chau mày, vẻ mặt cũng hiện lên chút bối rối, hắn mới hỏi: “Hai người giận nhau à? Nhóc ấy ôm theo đống cọ vẽ đứng đợi cậu ở văn phòng suốt 30 phút liền, tôi bảo sao không đến lớp đợi thầy thì lại không nói.”
“Bọn tôi vẫn tốt, chỉ là…”
Anh vừa ngập ngừng một chút, đã bị người bổ nhào vào ngực, ôm anh cứng ngắt.
“Anh ơi!”
“Hướng Vĩ Tinh, buông anh ra.” Anh hơi đẩy đầu chàng trai vừa đến ra một chút, nhỏ giọng trách: “Em quên anh dạy em gì rồi sao?”
Hướng Vĩ Tinh đưa mắt đáng thương lên nhìn anh, long lanh tựa như sao trời rực rỡ, giáo sư Đường liền không có cách nào nổi giận với cậu được nữa.
“Anh ơi, đừng giận em nữa mà.” Cậu nắm lấy tay áo anh, nhẹ lắc lắc nó, mềm giọng làm nũng: “Cho em biết mật khẩu mới nhà anh, có được không?”
Thầy Lý tựa hồ ăn cơm chó đã đủ, âm thầm, lặng lẽ rời đi. Đã vậy, hắn còn kéo luôn cái đám sinh viên thích hóng chuyện của vị giáo sư nọ đi mất, chừa lại không gian cho giáo sư Đường tranh thủ thực hiện nghĩa vụ công dân của đế quốc.
Bạn nhỏ nào đó đến tìm Đường Hải Nguyệt cũng vì chuyện này.
Anh nhìn ra bên ngoài, thấy vẫn còn rất nhiều người nhìn về phía mình cùng với nhóc Alpha to lớn bên cạnh, mới thở dài nói:
“Về nhà, anh sẽ nói rõ với em sau.”
Hướng Vĩ Tinh ủ rũ cụp tai, cái đuôi được giấu kỹ lưỡng dưới lớp áo khoác dài cũng khẽ đung đưa nhè nhẹ, biểu lộ rõ tâm trạng bất an. Thế nhưng, anh Nguyệt của cậu vẫn giữ dáng vẻ lạnh nhạt đó, dắt tay cậu trở về nhà.
Cún nhỏ cảm thấy, hôm nay chắc chắn cũng là một ngày không mấy suôn sẻ với cậu.
Trong bốn năm đại học của mình, nhóc này đều luôn bám chặt lấy anh, à mà không phải chỉ có bốn năm này. Trong suốt hai mươi hai năm cuộc đời của cậu nhóc, Đường Hải Nguyệt đều được góp mặt vào cả.
Cậu nhóc này là hàng xóm nhỏ của anh, cũng là người duy nhất bất kể anh có tỏ ra ấm áp hay lạnh nhạt vẫn dính chặt lấy anh không buông. Vì thế mà giáo sư Đường đã ba mươi tuổi, nhưng vẫn chưa có một mối tình vắt vai nào.
Mọi người ai cũng mặc định anh và nhóc con này sẽ ở chung một chỗ mất rồi.
Làm gì có cô gái Beta nào chịu dòm ngó tới anh cơ chứ!
Thoát khỏi ánh mắt của sinh viên trường, Đường Hải Nguyệt cũng thả lỏng hơn đôi phần, nhưng Hướng Vĩ Tinh ngồi ở ghế lái phụ lại không như vậy. Cậu nhóc trông còn tủi thân hơn ban nãy, anh thở dài, nhẹ xoa đầu giải thích với cậu:
“Sao nhỏ, anh không phải cố ý tránh mặt em… anh.”
“Nói dối… anh nói dối.” Hai tai cún trên đầu cậu ngay lập tức dựng thẳng lên, hai mắt ngập nước nhìn anh cáo trạng.
“Anh đổi mật khẩu nhà, còn không nói với em anh dạy ở đâu. Sáng ra, vừa mới 6 giờ anh đã lên trường… còn không ăn bữa trưa em nấu nữa, hức huhu, anh cố ý tránh em rõ ràng như vậy… anh ghét em rồi, phải không?”
Bàn tay đang đặt ở trên đầu Hướng Vĩ Tinh nhẹ run lên, cảm giác mềm mại quen thuộc khi bị tai cún nhỏ Alpha cọ vào khiến lòng anh trong phút chốc đã mềm nhũn, không muốn tranh luận với em nhỏ nữa.
“Ừm, là lỗi của anh. Anh đã tránh mặt em vì một chuyện không đâu như vậy. Đáng lẽ là anh lớn, anh nên nói rõ cho em, thay vì làm việc vô ích mới phải.”
Hình ảnh Hướng Vĩ Tinh từ nhỏ đến lớn dần hiện lên trong đầu anh, lướt qua như một cơn gió, tưởng chừng chẳng đọng lại được gì, thế mà anh vẫn luôn nhớ rõ.
Em ấy chỉ còn có anh thôi, sao anh lại làm hành động ngu ngốc, trẻ con thế chứ!?
Đường Hải Nguyệt vươn tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt còn vương trên khóe mi cậu, anh chậm rãi giải thích, hệt như anh lớn trong nhà đang cố nói cho đứa nhỏ của mình hiểu, như thế nào mới là đúng đắn.
“Anh sẽ cố gắng đi xem mắt theo lời giới thiệu của thầy cô khác trong trường, em không cần lo về việc đến hạn kết hôn do đế vương ban hành nữa, cũng đừng gượng ép bản thân ở cùng một chỗ với anh. Vĩ Tinh nhà chúng ta là Alpha ưu tú, lại còn đẹp trai như vậy.” Anh cười dịu dàng, đoạn nói tiếp: “Em và anh như anh em một nhà, cớ gì lại vì một điều luật mà thay đổi mối quan hệ theo hướng chúng ta không muốn, đúng không nào?”
“Anh, em không phải em trai anh.” Cậu nhóc nhìn anh, hai mắt đong đầy ý tứ trách móc: “Vĩ Tinh thật sự muốn kết hôn với anh mà… Em thích anh nhiều lắm.”
Đường Hải Nguyệt hơi sững lại, bàn tay đang vuốt ve gương mặt cậu cũng khựng lại trong chốc lát.
Anh vốn biết Hướng Vĩ Tinh luôn bám dính lấy mình, từ nhỏ cho đến lớn chưa từng xa cách. Nhưng cái kiểu thích này… chẳng phải là sự nương tựu của một đứa trẻ dành cho anh trai của mình hay sao? Cậu chỉ là một nhóc Alpha mới trưởng thành, còn anh thì đã ba mươi rồi.
“Vĩ Tinh, em không hiểu đâu.” Anh nhẹ giọng thở dài, giấu đi sự hoang mang vừa thoáng hiện lên trong đáy mắt: “Có những thứ không thể chỉ dựa vào thích hay không thích mà quyết định được. Với lại, thích cũng có rất nhiều định nghĩa khác nhau, em thử nghĩ xem, em thích hội họa, đó cũng là thích mà.”
Hướng Vĩ Tinh cắn môi, ủy khuất như muốn tràn ra bên ngoài. Cậu rất ít khi giận dỗi Đường Hải Nguyệt thật sự, nhưng lúc này, trong lòng bỗng dưng nghèn nghẹn đến lạ, vừa tủi thân, vừa không cam lòng.
“Tại sao không thể?” Mùi hổ phách tràn ngập khắp không gian nhỏ hẹp, nhưng anh Nguyệt của cậu lại chẳng thể nào cảm nhận được nó. Rõ ràng, cậu ngửi được mùi hương của anh, nhưng Đường Hải Nguyệt và mọi người đều bảo anh là Beta.
Cậu nhích lại gần, đôi mắt trong veo nhìn anh một cách chăm chú, như thể muốn tìm ra một câu trả lời thật lòng: “Anh chê em nhỏ? Hay anh chê em không giỏi bằng mấy người anh được giới thiệu?”
“Không phải.” Đường Hải Nguyệt phủ nhận ngay, anh bất giác nắm chặt tay lái, đôi mắt nâu dịu dàng như nước hồ bỗng trở nên phức tạp hơn hẳn.
Hướng Vĩ Tinh vẫn không chịu bỏ qua, giọng nói mang theo chút gấp gáp, cái đuôi lông xù cũng vòng qua, quấn lấy eo anh.
“Nếu anh không ghét em, cũng không có người trong lòng, vậy vì sao không thử chấp nhận em? Em không ngại anh là Beta đâu mà, không ngại anh lớn tuổi hơn em, cũng không cần anh thích em ngay bây giờ… chỉ cần anh cho em một cơ hội thôi.”
“Anh ơi… kết hôn với em đi.”
Tác giả có lời muốn nói:
Truyện mới đê, đổi gió một chút nên Chồn sẽ viết song song hai bộ.
Hôm nay ra bộ này thì hôm sau sẽ ra bộ kia nha.
Bảo đảm bộ này ngọt sâu răng.
Lần này đổi lại cho em nhỏ làm công kkkk.
Đường Hải Nguyệt im lặng.
Tiếng động cơ xe rung nhẹ trong không gian yên tĩnh.
Những con phố quen thuộc lướt qua khung cửa kính, những ngọn đèn bên đường đã lên đèn, kéo dài thành từng vệt sáng vàng vọt mơ hồ.
Hướng Vĩ Tinh chưa từng nói với anh những lời chắc nịch như thế này trước đây. Đối với anh, cậu chỉ là một đứa trẻ, dù bị dạy dỗ nghiêm khắc vẫn không bao giờ bỏ cuộc. Anh vẫn luôn cho rằng đó chỉ là sự ỷ lại, là thói quen của một đứa trẻ thiếu vắng hơi ấm gia đình.
Nhưng giờ đây, ánh mắt cậu dành cho anh không phải chỉ là sự ngưỡng mộ đơn thuần của một người em trai dành cho anh lớn trong nhà nữa.
Là rung động. Là khát khao.
Là tình cảm của một Alpha dành cho người mình muốn bảo vệ cả đời.
Xe dừng lại trước khu chung cư, nhưng chẳng ai trong hai người lên tiếng trước.
Đường Hải Nguyệt khẽ nhắm mắt, giọng anh nhẹ như gió thoảng qua:
"Chuyện này... để sau hãy nói nhé? Theo anh về nhà, anh nấu bữa tối cho em."
Hướng Vĩ Tinh biết mình không thể giả vờ đáng thương để được anh chiều theo nữa. Cậu cười khổ, ngoan ngoãn gật đầu.
Song cậu lại lạc quan nghĩ.
Chỉ cần anh chưa thật sự từ chối, cậu vẫn còn cơ hội mà.
Thời hạn cuối cùng trong điều luật dành cho anh cậu còn lại chưa đến nửa tháng. Anh sẽ không tìm được bạn đời nhanh như vậy đâu.
Cậu đã sẵn sàng để nắm tay anh cả đời rồi.
Bóng dáng Hướng Vĩ Tinh phản chiếu trên nền đất. Đường Hải Nguyệt tựa hồ đã quen với sự chuyển biến tâm trạng của cún nhỏ, anh mỉm cười, thoáng an tâm hơn hẳn, cũng không còn nặng lòng vì những lời đứa nhỏ nói nữa.
Lên đến nơi, giáo sư Đường không còn tránh né cậu và trốn về nhà mình trước. Anh chậm rãi nhấn từng con số trên cửa, để nhóc phía sau nhớ kĩ mật khẩu mới anh vừa đổi được vài hôm.
Đúng là rảnh rỗi mà, biết trước là sẽ mềm lòng, vậy nhưng lúc nghe được lời cầu hôn bất ngờ từ nhóc hàng xóm anh vẫn trốn tránh theo bản năng vốn có.
Đường Hải Nguyệt vào nhà trước, anh để dép lên kệ, đi thẳng một mạch vào trong. Thật sự là vô cùng yên tâm về độ thành thạo, quen cửa quen nẻo của Hướng Vĩ Tinh với từng thứ trong nhà mình.
Đã 3 ngày kể từ khi anh Nguyệt không để cậu có cơ hội tìm đến. Hướng Vĩ Tinh nhìn thấy không gian quen thuộc không khỏi vui vẻ như được trở về chính căn nhà thân yêu của mình. Cậu ôm theo đống cọ vẽ đến chiếc bàn tiếp khách của anh, đặt nó ở đó, còn cậu thì nằm dài ra ghế sofa, lăn lộn tới lui để cả khu vực này đều lưu lại mùi hương của chính cậu.
Cún nhỏ phải đánh dấu chủ quyền mỗi một nơi trong căn nhà này.
Để ai cũng biết, anh trai là của cậu. Thế nhưng, sự thật là chẳng ai đến đây ngoài cậu cả. Đường Hải Nguyệt là người rất kiệm lời với người ngoài, anh dịu dàng mà lại xa cách. Ngoài mối quan hệ thân thiết với Hướng Vĩ Tinh, anh cũng chỉ qua lại với vài người bạn và giáo viên trong trường mà thôi.
Muốn tìm một người đến đây trò chuyện hay ăn cơm cùng nhau cũng khó.
Hướng Vĩ Tinh biết rõ điều đó, nhưng vẫn luôn bận tâm đến việc anh có dẫn ai về nhà ngoài cậu không? Đặc biệt không nhận thức rõ, anh còn chưa phải là bạn đời của mình.
“Phải làm sao thì anh mới đồng ý với mình đây…” Hai tai lông xù trắng muốt hơi lộ ra sau lớp tóc đen dày, cụp xuống một góc 65 độ, trăn trở đến mức vùi cả khuôn mặt đỏ bừng vào chiếc gói kê đầu mềm mại anh đặc biệt mua để sẵn ở đó.
Vì sao anh trai không ngửi thấy pheromone trên người cậu chứ? Nếu anh cảm nhận được, chắc rằng anh sẽ không kiên quyết bảo cậu không phải thích anh kiểu đó nữa.
Rõ ràng Hướng Vĩ Tinh thích anh, ước gì anh làm bạn đời của mình cơ mà. Cậu muốn sinh cún con cùng anh, muốn thấy đuôi của anh, cũng muốn được sờ tai hay sừng gì gì đó. Sao anh lại không lộ ra cho cậu thấy bản thể của mình chứ!
Nghĩ ngợi đủ thứ, thời gian trôi qua một khoảng dài cậu cũng không hề hay biết. Đường Hải Nguyệt đã nấu xong bữa tối cho họ, anh nhìn đến đôi chân dài lộ ra bên ngoài ghế sofa, chợt nhận ra người lẽo đẽo theo anh năm nào, giờ đây đã trưởng thành mất rồi.
Cái ổ nhỏ ấm áp mà thằng bé yêu thích cũng sớm trở nên nhỏ nhắn đến lạ.
Giáo sư Đường đi đến, thấy dáng nằm hiện tại của cậu, hội chứng người lớn trong nhà lại trỗi dậy. Anh khẽ chau mày, dù cho cố dịu giọng nói, nhưng Hướng Vĩ Tinh vẫn nghe ra mấy phần trách cứ: “Anh bảo em mùa đông ở trong nhà cũng phải mang tất, nằm không thể co lại một góc, vai em phẩu thuật chưa lâu, em không để lời anh nói ở trong lòng đúng không?”
Cả người cún nhỏ nhẹ run, cậu chầm chậm thả lỏng, nằm thẳng người trở lại. Khuôn mặt ửng đỏ bằng tốc độ của loài rùa lộ ra, cười cho qua chuyện với anh.
Ý tứ làm nũng này, anh còn lạ chắc.
“Anh, sau này em sẽ không như vậy nữa. Em đói bụng lắm, mình cùng ăn liền nha.” Đôi mắt to tròn khẽ chớp chớp, mười lần đều thành công dỗ anh trai hết cả mười.
Đường Hải Nguyệt thở dài xoa xoa đầu cậu, khẽ đáp một tiếng: “Được rồi, ăn nào.”
Hướng Vĩ Tinh tinh ranh, dụi dụi mặt mình vào tay anh, sẵn tiện để anh nắm tay mình đến phòng bếp, y như một nhóc tiểu học đi đâu cũng muốn có phụ huynh đi cùng.
Bởi vậy, cũng không thể trách giáo sư Đường mãi coi cậu là trẻ con được.
Nhìn một bàn ăn thịnh soạn toàn là món mình thích, Hướng Vĩ Tinh lại dùng ánh mắt tràn đầy tình cảm kia nhìn anh, giáo sư Đường chỉ có thể cúi đầu, né tránh ánh mắt của cậu hỏi: “Sao nhỏ không thích à?”
“Em thích chứ!” Cậu kéo tay anh ngồi xuống, ngoan ngoãn đưa bát, đũa bên phía mình sang cho cậu: “Anh nấu gì em cũng thích.”
“...”
Bánh đường có độc này từ đâu ra vậy?
Cứ như thế này thì anh sẽ không cách nào rời khỏi được nhóc ấy mất thôi
Đã đến lúc nên cho cậu nhóc học cách sống một mình, rời xa anh rồi.
Vị phụ huynh trẻ tuổi không khỏi hỏi thăm mấy ngày gần đây của em trai: “Em chuẩn bị cho mùa giải sắp tới sao rồi, ổn cả chứ? Có cần anh gợi ý cho em cách viết bài diễn đạt về tác phẩm sao cho ấn tượng hơn không?”
“Anh ơi, anh đã dặn em, ăn không được nói đến chuyện ngoài lề mà ạ.” Mặt cậu nhóc không vui rất dễ nhận ra, cơm dồn hết về một bên má, môi hơi mím lại, nhai rất chậm, rất chậm.
Đấy, không hiểu sao lại giận dỗi anh nữa rồi.
Tuổi dậy thì của bạn nhỏ đến muộn chăng?
Nếu để Hướng Vĩ Tinh biết được, chắc cậu nhóc sẽ khóc vì suy nghĩ của giáo sư Đường mất.
Cậu là cảm thấy anh không quan tâm đến mình, chỉ quan tâm mấy vấn đề gì đâu không thôi mà. Không hề dễ giận dỗi xíu nào. Một chút cũng không hề luôn.
Tác giả có lời muốn nói:
Đường Hải Nguyệt: "Em ấy cứ như vậy làm sao mình có thể an tâm đi lấy vợ đây."
Hướng Vĩ Tinh: "Anh trai không quan tâm đến mình, mình không còn đáng yêu trong mắt anh ấy rồi, hic."
Tối đó, cậu nhóc lại muốn ở lại phòng ngủ phụ nhà anh, giáo sư Đường cảm thấy mình vừa vô thức làm bạn nhỏ giận nên đương nhiên chiều theo ý cậu.
Anh tắm xong sớm, trước khi bắt đầu công việc vẫn nhớ nấu một chén nước gừng qua cho Hướng Vĩ Tinh.
Cửa phòng bên cạnh được mở, cái đầu xù thò ra, đáng yêu hỏi: “Anh ơi, anh tìm em hả?”
“Không có, chỉ là muốn đưa em uống thứ này thôi. Trời lạnh, giữ nhiệt độ cơ thể ổn định là quan trọng nhất mà.” Đường Hải Nguyệt IQ cao ngất, nhưng EQ của anh hình như không được tốt cho lắm thì phải. Lời cún nhỏ rõ ràng mang theo vẻ chờ mong như thế, vậy mà anh lại nói lời khiến cậu nản chí ngay tắp lự.
Hướng Vĩ Tinh nhẹ mím môi, song cậu vẫn ngoan ngoãn nhận lấy, nhăn mặt uống một hơi hết sạch cái thứ nước cay xè này.
Không có mật ong, khó uống quá đi thôi.
“Anh, anh không bỏ mật ong cho em sao?” Mắt cậu hơi đỏ lên, ngại ngùng trần thuật một sự thật: “Cay quá ạ.”
Giáo sư Đường ngơ ngác, nhận ra bản thân mình lại rơi vào trạng thái lơ mơ suốt mấy ngày qua, không hề nhớ đến việc bạn nhỏ nhà anh rất sợ mấy thứ có vị đắng hay là cay như thế này.
Sao nhỏ đang nhìn anh, đưa ra cái chén sạch bong nhưng khóe mắt lại đỏ lên, trông đáng thương vô cùng.
Anh lại làm gì vậy?
“Xin lỗi em, mai anh chắc chắn sẽ nhớ.” Anh xoa nhẹ đầu cậu, Hướng Vĩ Tinh nhẹ nhắm mắt, tùy ý để anh dỗ dành mình, cho đến khi tay anh có xu hướng sẽ rời đi, cậu mới mềm giọng lên tiếng: “Anh ơi, ôm chúc ngủ ngon có được không ạ?”
Còn có chuyện này à?
Đường Hải Nguyệt nghi ngờ nhìn cậu, nhưng vẻ mặt cún con quá đỗi trong sáng, hai người từ nhỏ đến lớn đã ôm nhau không ít lần, hẳn là không có gì kỳ lạ đâu ha?
Anh khẽ gật đầu, nhẹ kéo cậu nhóc cao hơn mình cả một cái đầu lại gần, vòng tay qua ôm hờ lấy tấm lưng rộng lớn.
Hướng Vĩ Tinh vùi cả mặt mình vào cổ anh, yên lặng nhưng lại tham lam tận hưởng thứ mùi hương ngọt ngào đang tỏa ra từ người mà cậu thích.
Cảm giác cay nồng ban nãy cũng biến đâu mất rồi, giờ đây cậu chỉ cảm thấy vị ngọt của mật ong nguyên chất này mà thôi.
Nhiệt độ ấm áp truyền đến từ da thịt của một người khác, khiến Đường Hải Nguyệt có đôi chút ngại ngùng. Cậu kéo giãn khoảng cách giữa hai người, lại xoa đầu Hướng Vĩ Tinh, bảo anh ngủ sớm, còn mình thì nhanh chóng trở về phòng, chuồng êm khỏi cảm giác kỳ lạ vừa rồi.
Thấy anh không nhìn mình nữa, cái đuôi của cún nhỏ liền đung đưa thích ý, trên mặt cũng thu lại vẻ ngoan ngoãn bày ra cho anh xem.
Khuôn mặt cậu… à hay nói đúng hơn là toàn thân cậu mới phải, mọi thứ đều có thể lấy ra để dụ dỗ anh trai ngây thơ của mình.
Đường Hải Nguyệt cùng tay cùng chân đi vào phòng, mãi cho đến khi ngồi trước bàn làm việc anh mới như bừng tỉnh, vỗ vỗ vào má mình, tự trách: “Đỏ mặt cái gì? Em ấy không phải chưa từng ôm mày bao giờ đâu.”
Anh mở máy, lại ngồi bần thần trước màn hình máy tính một lúc lâu.
“Toang rồi, mình không nghĩ ra được gì hết.” Anh nằm dài ra bàn, ủ rũ nhìn hai chữ bản thảo to đùng trên màn hình.
Là dự án mới mà anh định triển khai vào đầu tháng, kéo dài nó cũng hơn 2 tuần rồi.
Hôm qua, biên tập viên ruột nhà anh mới giục, nên anh mới ngồi đây vắc óc ra một bộ truyện mới ngắn để không ảnh hưởng đến việc đi dạy của anh đây.
Giáo sư Đường là một tác giả mạng khá nổi tiếng, nhưng anh luôn bị mọi người chê bai vì tốc độ chạy chương như rùa bò của mình. Chẳng qua, anh trăm công nghìn việc, lại bận chăm thêm đứa em hàng xóm, nên nào để ý lời ra tiếng vào của đám độc giả trên mạng.
Nhưng dạo gần đây rảnh rỗi quay lại giới, anh mới phát hiện anh hot hơn trước rồi, nhưng kèm theo đó cũng có nhiều vấn đề xảy ra lắm.
Ví dụ như, chuyện hình tượng nhân vật chính của anh.
Một màu là sao hả? Anh viết công chính một màu bao giờ chứ? Rõ ràng mỗi nhân vật đều đáng yêu một kiểu cơ mà.
Giáo sư hàng đầu khoa Văn cảm thấy nghiệp vụ của mình bị đụng chạm không nhẹ, nhưng hiện tại, anh hoàn toàn không thể viết ra hình tượng công nào quá khác với mấy đứa con trước của anh cả.
Đường Hải Nguyệt bất đắc dĩ thừa nhận, hình như anh viết công chính một màu thật.
Nhưng biết làm sao đây, anh không có cảm hứng khi viết mấy nhân vật lạnh lùng, nóng nảy, cũng không viết được mấy gã Alpha to lớn, điên cuồng vì pheromone mà mấy bạn trẻ bây giờ thích. Anh chỉ thích hình tượng một cậu chàng Alpha ngoan ngoãn, mềm mại với người mà cậu ấy yêu thôi.
Hay là cứ viết hình tượng như vậy tiếp nhỉ?
Ánh đèn vàng nhạt rọi lên sườn mặt tinh xảo, hàng mi dài nhẹ run, cuối cùng anh cũng mở to hai mắt, bật dậy bắt đầu đánh máy điên cuồng.
Anh viết thêm cho nhân vật ấy chút hai mặt không phải là được rồi sao? Vừa giống lại vừa khác hình tượng cũ, anh vẫn thấy khá ổn với việc này. Bề ngoài nhân vật thể hiện là một chú cún ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là con sói gian manh chẳng hạn.
Đường Hải Nguyệt cười vui vẻ.
Bao nhiêu khó gần, xa cách ngày thường bày ra trước mặt mọi người hoàn toàn không thể tìm ra được nữa. Khi viết truyện, anh mới là chính anh.
Bất chợt, đôi mắt long lanh của cún nhỏ xuất hiện trong đầu. Giáo sư Đường sợ hãi đến mức lắc đầu liên tục, muốn xua tan đi hình ảnh có liên quan tới cậu. Hướng Vĩ Tinh hoàn toàn không dính dáng gì tới hai chữ “tâm cơ”. Đứa nhỏ nhà anh trong sáng, ngoan ngoãn như vậy, nào giống nhân vật hai mặt anh vừa nghĩ ra chứ!
Nhưng ý tưởng về nhân vật này… có vẻ không tệ chút nào.
Vừa ngoan lại vừa ranh mãnh, một nhân vật như vậy sẽ tạo ra sự tương phản thú vị giữa vẻ ngoài ngây thơ và bản chất thâm sâu. Độc giả chắc chắn sẽ để ý hơn với kiểu công chính như thế. Nghĩ đến đây, Đường Hải Nguyệt liền hăng hái tiếp tục đánh máy, đầu óc xoay chuyển đủ loại kịch bản để phát triển nhân vật này.
Một Alpha có vẻ ngoài dịu dàng, có mấy phần đáng yêu, luôn thích làm nũng với người mình thích, nhưng thực chất lại cực kỳ chiếm hữu, giấu cực tốt sự xâm lược của bản thân không để cho người nọ phát hiện ra. Khi người kia vô tình cố ý muốn rời xa, cậu ta sẽ không ngần ngại giăng bẫy, từ từ dẫn dắt đối phương tiến vào con đường mà bản thân đã định sẵn.
Đường Hải Nguyệt viết đến đây, không khỏi cảm thấy hơi lạnh sóng lưng. Anh đột nhiên lại nhớ đến hình ảnh của cậu khi bày ra vẻ mặt tủi thân để nũng nịu với anh. Như buổi tối hôm nay chẳng hạn, rõ ràng chỉ là nước nóng được nấu với vài lát gừng mỏng, thế mà cậu lại nhăn nhó đến mức suýt khóc, khiến anh phải mềm lòng dỗ dành. Hay những khi anh tỏ vẻ tránh né, cậu lại càng bám riết, dùng đủ loại lý do để không phải rời đi…
Chẳng lẽ…
Không! Không thể nào! Bạn nhỏ nhà anh thật sự là cún ngoan mà thôi, tuyệt đối không có chút đáng sợ nào hết.
Thế mà, nhân vật dưới bàn phím của anh lại phát triển ngày một giống với người nào đó.
Hướng Vĩ Tinh nằm trên giường nhếch nhẹ khóe môi, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại, mà hình ảnh bên trong… rõ ràng là phòng của anh.
Tiếng lạch cạch phát ra từ trong tai nghe, vang lên không dứt.
Sói trắng khẽ thở dài lẩm bẩm: “Anh trai lại thức khuya rồi.”
** Tác giả có lời muốn nói: **
Hihi, làm gì có chuyện công nhà Chồn nó ngoan thật sự \=))))
Download MangaToon APP on App Store and Google Play