[Sanemi X Y/N] Phong Tẫn Thủy Tận
Chương 0
tác giả
Trc khi bạn đọc hãy xem trc lưu ý này nhé!
tác giả
Mình lần đầu viết truyện ạ, sẽ có nhiều sai xót mong mọi người góp ý! Mik sẽ ko dựa vào cốt truyện chính của phim mà biến tấu theo cách của mik, truyện sẽ xoay quanh Sanemi và Y/n.
tác giả
Kết sẽ là SE... bạn nên cân nhắc!!
Bầu trời xanh cao vời vợi, mây trắng trôi lững lờ, nhưng bầu không khí trước phủ Phong Trụ lại chẳng có vẻ gì là yên bình.
Y/n đứng trước cổng phủ, hít một hơi thật sâu.
Y/n
/nhìn quanh/ Mình đã trải qua các ngày huấn luyện ở các Phủ của Đại Trụ khác nhưng đây là lần đầu mình vào địa bàn của Phong Trụ Shinazugawa Sanemi
Y/n
Người nổi tiếng với tính cách hung dữ, thẳng thắn đến mức đáng sợ
Y/n
/suy nghĩ/ Khó khăn rồi đây
vừa định bước vào, một bóng người lao ra từ cổng
zenitsu
KYAAAA! MÌNH KHÔNG THỂ CHỊU NỔI NỮA RỒI! AI CỨU MÌNH VỚI!!!
Y/n
/ôm đầu/ Ui daa...cái..giọng này là
Y/n
/tròn mắt ngạc nhiên xen lẫn vui mừng/ Zenitsu...cậu cũng ở đây sao!
Zenitsu trông chẳng khác gì vừa bị quỷ rượt. Tóc cậu ta rối bù, kimono nhăn nhúm, thậm chí trên mặt và tay chân còn có vài vết bầm tím. Cậu ấy nhào tới ôm lấy Y/n, khóc nức nở.
zenitsu
/hoảng sợ vô cùng/ Y-Y/n-chan… cậu đừng vào đó… Huhuhu… Phong Trụ… anh ta là quái vật… Hắn sẽ giết cậu mất…!!!
Y/n
/nhướng mày/ Cậu nói gì thế? Đây chỉ là huấn luyện thôi mà
zenitsu
HUẤN LUYỆN CÁI GÌ CHỨ?! /hét lên, nước mắt giàn giụa/
zenitsu
Hắn bắt mình chạy đến khi kiệt sức, rồi còn bảo mình đứng yên để hắn chém nữa chứ! Nếu không né được thì cứ thế mà ăn đòn! Mình không muốn tập với hắn đâu! HUHUHU!
Cô suýt bật cười, nhưng rồi cố nén lại, nếu là người khác nói, cô sẽ nghĩ đó chỉ là phóng đại
Nhưng đây là Zenitsu, người vốn rất sợ hãi, nên có lẽ sự thật cũng chẳng khác là bao.
Y/n
/đẩy nhẹ cậu ấy ra, rồi khoanh tay/ Vậy rốt cuộc cậu có né được không?
zenitsu
/gãi đầu/ Ờ thì… có… Nhưng cậu không hiểu đâu! Hắn không nương tay chút nào! Hắn là ác quỷ đội lốt người!
Y/n
/thở dài/ Được rồi, được rồi. Nhưng mình vẫn phải vào trong. Cậu cũng không thể trốn mãi đâu, Zenitsu..
zenitsu
/khóc lóc, rồi co giò bỏ chạy mất hút/ KHÔNGG!! mình thà về còn hơn!
Yuki lắc đầu, rồi quay lại nhìn cánh cổng phủ Phong Trụ.
Y/n
/hít một hơi thật sâu, siết chặt chuôi kiếm bên hông/ Dù sao cũng không thể quay đầu được nữa rồi.
Với suy nghĩ đó, cô bước vào bên trong.
Chương 1: gặp gỡ
Vừa đặt chân vào sân phủ Phong Trụ, Y/n lập tức cảm nhận được một bầu không khí khác hẳn những nơi cô từng huấn luyện. Gió thổi mạnh, cuốn theo bụi đất bay mù mịt. Âm thanh của kiếm gỗ va chạm đầy uy lực.
Trước mắt cô là một nhóm thợ săn quỷ đang huấn luyện, ai cũng mồ hôi nhễ nhại, quần áo rách nát, có người còn ôm tay rên rỉ vì trật khớp. Họ có vẻ kiệt sức, nhưng ánh mắt lại lóe lên sự kiên cường.
Và ở giữa họ, một người đàn ông đứng sừng sững như một cơn bão.
Mái tóc bạch kim rối bời, đôi mắt sắc bén như loài thú hoang, cơ bắp rắn chắc với vô số vết sẹo. Anh ta cầm kiếm trong tay, đứng trước một tân binh vừa bị đánh ngã. Giọng anh vang lên, cộc cằn và đầy uy quyền:
Tân binh kia run rẩy, nhưng vẫn cắn răng bò dậy. Sanemi không nói thêm, chỉ vung kiếm lần nữa.
Y/n nhíu mày. Không phải chém, mà là dùng mặt kiếm gỗ đánh mạnh vào vai người kia, khiến cậu ta khuỵu xuống.
Sanemi
/cọc cằn/ Đồ yếu ớt. Nếu là quỷ, mày đã chết từ lâu rồi!
Tân binh nghiến răng, cố đứng lên một lần nữa.
Y/n bất giác nắm chặt chuôi kiếm.
Sanemi đúng là đáng sợ thật!
Sanemi
/quay đầu lại/ Ê, nhóc con, đứng ngây ra đó làm gì?
Một giọng nói bất ngờ vang lên ngay bên tai khiến Y/n giật mình.
tân binh 1
Người mới hả? Nếu muốn sống sót, tốt nhất là đừng có thái độ ở đây. Phong Trụ không thích mấy kẻ yếu đuối đâu!
Y/n
/nhướng mày/ Tôi chưa nói gì mà.
tân binh 1
Tốt! vậy vào hàng đi.
Cô nhún vai, rồi bước vào khu vực huấn luyện. Vừa đúng lúc ấy, Sanemi quay lại, ánh mắt sắc như dao quét qua cô.
Y/n
/hít một hơi, đứng thẳng lưng/ Tân binh Y/n, hơi thở nước. Tôi đến để được huấn luyện!
Sanemi
/nhìn cô một lúc rồi nhếch mép/ Hơi thở của nước à, lại một cá vàng yếu đuối nữa.
Y/n
/nheo mắt/ Anh có thành kiến với hơi thở nước sao?
Sanemi
/cười khẩy/ Không, tao chỉ có thành kiến với mấy đứa yếu mà còn cứng đầu.
Y/n
/siết tay/ Vậy tôi sẽ chứng minh mình không yếu!
Sanemi nhướng mày, rồi đột nhiên biến mất khỏi chỗ cũ.
Yuki chỉ kịp phản xạ, vung kiếm lên chặn. Một lực mạnh đến kinh ngạc dội vào tay cô khi kiếm của Sanemi va vào kiếm của cô.
Anh không hề nương tay.
Cánh tay Y/n tê dần, chân trượt dài trên đất, nhưng cô không lùi bước.
Sanemi
/nhếch mép/ Tốt! Nhưng chưa đủ.
Anh đạp mạnh xuống đất, bật lên, vung kiếm xuống như một cơn lốc.
Y/n nghiến răng, xoay người né, nhưng chưa kịp phản đòn thì một cú đá mạnh vào bụng khiến cô gục xuống.
Y/n
/đau đớn/ Cái gì?!...à...ạ...
Cảm giác như lục phủ ngũ tạng đảo lộn. Nhưng ngay khi vừa dừng lại, cô liền cắn răng chống tay đứng dậy.
Sanemi đứng đó, khoanh tay nhìn cô.
Sanemi
/nhếch mép/ Không tệ! Ít nhất mày không khóc lóc bỏ chạy như thằng tóc vàng.
Cô lại lao vào thêm lần nữa nhưng đều hạ ko thương tiếc...
Hơi thở Y/n gấp gáp, mồ hôi túa ra khắp người. Cơ thể cô đau nhức vì trận đấu liên tục với Sanemi. Mỗi đòn của anh ta đều nhanh, mạnh và không có chút nương tay.
Cô nghiến răng, cố gắng trụ vững, nhưng đầu gối dần mất đi sức lực.
Y/n
Cố lên, Y/n… Mày không thể gục ở đây…được... /Nhưng cơ thể cô không nghe lời. Đôi chân run rẩy, rồi cuối cùng, cô khuỵu xuống/
Tân binh
Y/n! /Một vài tân binh gần đó hoảng hốt chạy lại/
tân binh 2
Không sao chứ?!
Một người đỡ lấy vai cô, lay nhẹ. Cô cố mở miệng nói gì đó, nhưng trước mắt chỉ còn một màu mờ ảo.
Bỗng có một tiếng thét quen thuộc vang lên!
zenitsu
/đứng bên ngoài, mặt đỏ bừng vì tức giận và sợ hãi/ CÔ ẤY LÀ CON GÁI ĐẤY! SAO ANH CŨNG ĐÁNH MẠNH NHƯ THẾ?!
zenitsu
Tôi đã nói mà! Tôi đã nói là đừng vào! Phong Trụ là quái vật! Anh ta không biết nương tay đâu!
Sanemi
/nhíu mày/ Con gái thì sao? /khoanh tay, hừ lạnh/ Nếu không chịu nổi thì cút về mà làm nội trợ đi. Ở đây, không có ai được đặc cách chỉ vì là nữ.
zenitsu
/há hốc mồm, tức đến run người/ Anh—!!
Nhưng chưa kịp nói gì, một giọng nói yếu ớt cắt ngang:
Mọi ánh mắt đổ dồn về Y/n.
Cô đang cố gượng dậy, dù cơ thể như muốn rã rời. Cô chống một tay xuống đất, một tay giữ kiếm, đôi mắt ánh lên sự bướng bỉnh.
Y/n
Đừng… bảo vệ tôi như vậy… /thở dốc, nhưng giọng nói vẫn kiên định/ Tôi… là thợ săn quỷ… Tôi không cần được đối xử khác biệt…
zenitsu
/nhìn cô đầy lo lắng/ Nhưng mà—!
Y/n
/cười nhẹ nhưng đầy đau đớn/ Cậu không thấy sao? Tôi vẫn chưa gục hoàn toàn.
Sanemi
/đứng nhìn cô một lúc, rồi nhếch mép/ Hừ… Ít ra mày cũng không mềm yếu như tao nghĩ.
Anh quay đi, không nói thêm gì nữa.
Y/n cắn răng, dùng hết sức đứng lên. Mọi người xung quanh vẫn lo lắng, nhưng cô chỉ cười.
Dù có khó khăn đến đâu, cô vẫn sẽ tiếp tục...
Vì cô không chỉ là một cô gái...Cô là một kiếm sĩ.
Chương 2: Phòng tắm
Sau một buổi huấn luyện kiệt sức, cuối cùng Sanemi cũng cho mọi người nghỉ ngơi.
Bầu trời đã chuyển sang sắc cam đỏ rực, hoàng hôn buông xuống phủ Phong Trụ, nhuộm cả không gian một màu trầm ấm
Y/n thở phào, cơ thể rã rời sau hàng loạt bài tập khắc nghiệt.
Sanemi
Tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi. Chuẩn bị tinh thần, ngày mai còn khổ hơn hôm nay! /nói xong, khoanh tay đi thẳng vào trong, chẳng buồn quan tâm ai có nghe hay không/
Mọi người lảo đảo kéo nhau về khu nhà tắm chung, khuôn mặt ai cũng mệt mỏi nhưng có vẻ rất mong chờ được xả nước nóng lên người.
Y/n
/bước theo, nhưng rồi… cô chợt khựng lại/ Nhà tắm… chung?
Y/n
/quay sang một tân binh bên cạnh, hỏi nhanh/ Này cậu ơi...ở đây có khu tắm riêng cho nữ không?
Tân binh
/chớp mắt, rồi bật cười/ Nữ? Ở đây có ai là nữ đâu mà phải có khu riêng?
Y/n
/Tim cô trùng xuống/ Chết rồi…
Từ khi đến phủ Phong Trụ, cô đã nhận ra một điều: cô là nữ duy nhất ở đây!
Những phủ khác có một vài nữ tân binh, nhưng ở đây thì không. Có lẽ vì ai cũng sợ Sanemi, nên chẳng có cô gái nào dám chọn huấn luyện ở đây ngoài cô.
Y/n
/siết chặt áo khoác/ Không thể nào… chẳng lẽ mình phải tắm chung với đám con trai này à?! làm sao bây giờ!!
Cậu sao thế? Một người hỏi khi thấy mặt cô tái mét
Y/n
À… không có gì! /Cô vội lắc đầu/
Y/n
/ôm đầu, nghĩ/ Nhưng… bây giờ phải làm sao? Nếu không tắm, mình sẽ bốc mùi như cái xác thối mất. Nhưng nếu tắm chung thì—
zenitsu
/Giọng vang lên, nắm lấy vai cô đầy căng thẳng/ Cậu không thể tắm chung với bọn họ được!
Y/n
/thở dài/ ...Tớ biết rồi...
zenitsu
/nhìn quanh, rồi hạ giọng/ Hay cậu đợi khuya rồi tắm sau đi?
Y/n
/suy nghĩ một chút, có vẻ đó là cách duy nhất/ Ừm
Nhưng ngay lúc đó, một giọng nói cộc cằn vang lên sau lưng họ:
Sanemi
Bọn mày còn đứng đó làm gì? Không đi tắm đi?
Cả hai giật mình quay lại. Phong Trụ khoanh tay, nhíu mày nhìn bọn họ.
zenitsu
Không, không có gì đâu. /cười gượng, kéo tay Y/n đi chỗ khác/
Nhưng Sanemi liếc qua, nhận ra điều bất thường.
Anh nhìn Y/n một lúc, rồi chợt "à" một tiếng như vừa hiểu ra.
Sanemi
Hừ. Tao quên mất là có một đứa con gái ở đây.
Y/n nhìn anh, không biết nên phản ứng thế nào.
Sanemi
/khoanh tay, liếc ra phía nhà tắm chung, rồi chẹp lưỡi/ Đi theo tao!
Sanemi không nói gì, chỉ xoay người đi thẳng. Y/n do dự một chút, rồi cũng chạy theo.
zenitsu
/hoảng hốt/ Ủa...Khoan! Anh định làm gì Yuki vậy?!
Sanemi không thèm trả lời
Y/n cũng không rõ anh ta muốn gì. Nhưng nếu Sanemi đã có ý giúp, có lẽ cô nên xem thử sao.
Y/n
/quay lại/ Tớ ko sao đâu...cậu cứ đi tắm trước đi!!
zenitsu
/ngập ngừng, vẫy tay tạm biệt/ U..ừm
Và thế là cô bước theo anh, trong lòng đầy tò mò và hồi hộp.
Cô bước theo sau, đôi chân có chút ngập ngừng...Từ phía sau, cô có thể thấy rõ bóng lưng anh. To lớn. Vững chãi.
Mặc dù cô không thích thái độ hung hăng của anh, nhưng không thể phủ nhận rằng anh là một kiếm sĩ mạnh mẽ.
Nhìn những vết sẹo chằng chịt trên lưng, cô có thể tưởng tượng được anh đã trải qua bao nhiêu trận chiến ác liệt.
Y/n
/thầm nghĩ/ Người này...thật sự là con người sao?
Không giống những kiếm sĩ khác mà cô từng gặp. Anh ta như một cơn bão, luôn cuồng nộ và khó lường.
Sanemi
Còn chậm chạp gì nữa?
Giọng nói cộc cằn của Sanemi kéo cô về thực tại. Y/n chớp mắt, nhận ra mình đã đứng trước một căn nhà nhỏ tách biệt với khu chính.
Sanemi
/khoanh tay, hất cằm/ Nhà kho cũ. Tao không cần nó, nên mày có thể dùng tạm để tắm rửa. Đừng có kêu ca.
Y/n
/mở to mắt/ Anh... cho tôi chỗ này hả?
Sanemi
/nhíu mày/ Còn muốn tao bưng nước tắm đến tận nơi cho mày à?
Y/n
Không! Ý tôi là... cảm ơn anh.
Cô cúi đầu, thực sự bất ngờ trước sự quan tâm—dù rất thô lỗ—của anh.
Sanemi
Hừ /Sanemi quay đi/ Làm gì thì làm, nhưng đừng có làm phiền tao.
Nói xong, anh bước đi, bỏ lại Y/n đứng đó, lòng có chút khó hiểu.
Anh ta không hề tỏ ra nhẹ nhàng hay lịch sự. Nhưng ít nhất, anh đã để ý đến vấn đề của cô và giải quyết nó theo cách riêng của mình.
Cô nhìn theo bóng lưng to lớn ấy một lần nữa.
Một cơn bão... nhưng có lẽ không phải là một cơn bão chỉ biết tàn phá...
Download MangaToon APP on App Store and Google Play