[Doogem]Đỗ Tổng, Làm Ơn Buông Tha Cho Em
chap1
Căn phòng chìm trong ánh đèn mờ ảo, không gian vương đầy hơi thở nặng nề.Tấm ga trải giường lạnh lẽo tương phản với nhiệt độ cơ thể nóng rực của hai người.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm… đừng…a...
Hùng Huỳnh giãy giụa, nhưng cổ tay lại bị siết chặt, dấu vết đỏ hằn lên làn da trắng nõn. Đôi mắt em ầng ậc nước, tràn đầy hoảng sợ
Đáp lại sự vùng vẫy yếu ớt ấy, hắn thúc mạnh vào lổ nhỏ của em rồi cúi xuống
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ức..ha..ư..*quyết liệt lắc đầu*
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi đã nói rồi, em đừng mong chạy trốn.
Bàn tay hắn siết lấy cằm em, buộc em em phải nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm, tối sẫm của mình.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm…ư…
Đỗ Hải Đăng(hắn)
*thúc mạnh*
Nụ hôn bá đạo phủ xuống, mạnh mẽ đến mức khiến người ta không thở nổi. Em mở to mắt, nhưng chưa kịp phản ứng đã bị đầu lưỡi nóng rực xâm nhập, càn quét từng ngóc ngách khoang miệng
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm… đừng…ha...*thở dốc*
Em cố gắng nghiêng đầu tránh né, nhưng hắn lại càng siết chặt hơn, đầu lưỡi bá đạo dây dưa không buông, mang theo vị rượu vang nóng ấm
Nước bọt dây dưa, ánh sáng phản chiếu lên sợi chỉ bạc mỏng manh giữa hai đôi môi khi hắn rời khỏi, ánh mắt trầm thấp, nguy hiểm đến đáng sợ.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Hưm…ưm…a…
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em là của tôi. Từ giây phút này trở đi, em chỉ có thể thuộc về tôi
Bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt đỏ bừng của em, giọng nói trầm thấp như một lời tuyên án
Hùng Huỳnh nghẹn ngào, nước mắt trào ra.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ức...Đỗ Hải Đăng…anh là đồ khốn…
Nhưng đổi lại, hắn chỉ cười, cúi xuống áp môi lên khóe mắt cậu, nhẹ nhàng mút lấy từng giọt nước mắt như đang thưởng thức một món ăn tuyệt vời
Cơn ác mộng này...sẽ không bao giờ kết thúc
Tấm ga giường lạnh lẽo đã sớm nhăn nhúm. Cả căn phòng chỉ còn tiếng thở dốc đứt quãng và những âm thanh mập mờ giữa màn đêm tĩnh lặng.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm… ư… dừng lại… Hải Đăng… đừng mà…
Hùng Huỳnh vùng vẫy, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào. Cả người em bị áp dưới thân người đàn ông, hơi thở nóng rực phả lên cần cổ trắng nõn
Một cái vỗ nhẹ vào đùi em khiến em giật bắn mình. Em run rẩy quay đầu, đôi mắt ầng ậc nước, môi bị cắn đến rướm máu
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngoan ngoãn một chút, em càng chống cự, tôi càng muốn chơi chết em
Đỗ Hải Đăng cúi xuống, giọng trầm thấp xen lẫn ý cười lạnh lẽo.
Hắn đưa tay vuốt ve gương mặt hoảng loạn của em, đầu ngón tay lướt qua vệt nước mắt chưa kịp khô. Rồi không chờ đối phương phản ứng, hắn lại cúi xuống, mạnh mẽ nuốt trọn bờ môi em
Đầu lưỡi bá đạo càn quét từng ngóc ngách, hơi thở bạc hà lạnh lẽo khiến đầu óc em mơ hồ. Bàn tay to lớn luồn vào mái tóc mềm mại của em, giữ chặt để nụ hôn càng thêm sâu
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm…ư…ha…
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh… là đồ khốn...
Hùng Huỳnh thì thào, đôi mắt phủ một tầng hơi nước
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Khốn? Ừ, vậy thì tôi sẽ để em biết…một kẻ khốn thật sự sẽ làm gì.
Vậy?Sao lại có chuyện này xảy ra?
Trong căn nhà nhỏ chật hẹp, không khí nặng nề bao trùm lấy ba người. Ba mẹ em ngồi trên bộ ghế cũ kỹ, khuôn mặt đầy vẻ lo lắng. Trước mặt họ là một tờ giấy thông báo nợ với con số khổng lồ.
ba em
Hùng Huỳnh, con nghe ba nói… Ba mẹ thật sự không còn cách nào khác…
Ba em, ông Hùng Minh, khẽ thở dài, giọng ông già nua hơn hẳn so với tuổi.
Hùng Huỳnh ngồi đối diện, bàn tay vô thức siết chặt vạt áo. Em biết gia đình đang gặp khó khăn, nhưng không ngờ tình hình lại nghiêm trọng đến vậy
Mẹ em
Mẹ xin lỗi… Nếu không có tiền trả trong vòng một tháng, bọn họ sẽ…
Mẹ em, bà Trần Lan, nghẹn ngào không nói hết câu.
Hùng Huỳnh nuốt xuống cục nghẹn nơi cổ họng. Em không còn là đứa trẻ ngây thơ nữa, em biết rõ cái gọi là “biện pháp mạnh” mà đám người cho vay nặng lãi sẽ sử dụng.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ba...mẹ để con nghĩ cách
Giọng em khàn đặc, ánh mắt kiên định.
ba em
Hùng Huỳnh, con còn nhỏ, con có thể làm được gì?
Ba cậu nhìn con trai với ánh mắt tràn đầy bất lực.
Hùng Huỳnh im lặng. Em biết mình có thể làm gì
Một người có thể giúp em thoát khỏi tình cảnh này.
Tại phòng VIP của một nhà hàng xa hoa
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Chỉ cần em đồng ý,tôi có thể giúp em
Giọng nói trầm thấp của Đỗ Hải Đăng vang lên, mang theo sức ép khiến em cảm thấy ngột ngạt.
Hùng Huỳnh ngồi đối diện hắn, đôi tay vô thức siết chặt vào nhau. Em cắn môi, ánh mắt lóe lên sự giằng co
Em không còn lựa chọn nào khác
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Điều kiện là gì?
Người đàn ông trước mặt nhếch môi, nhấc ly rượu lên, lắc nhẹ trong tay. Đôi mắt hắn sắc bén như nhìn thấu mọi suy nghĩ của em
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Trở thành người của tôi
Chỉ bốn chữ, nhưng như một bản án chung thân trói chặt em vào người đàn ông nguy hiểm này
Và giờ đây, em đang phải trả giá cho quyết định của mình.
Hơi thở của Hùng Huỳnh hổn hển, đôi mắt em vẫn mơ hồ nhìn Đỗ Hải Đăng, nhưng thân thể lại không thể kháng cự nổi sức mạnh của hắn. Từng cử động của Đỗ Hải Đăng như một lời nhắc nhở rằng, em không có lựa chọn nào khác ngoài việc tuân theo.
chap2
tui nèeee
ủng hộ đứa con này của t dớiii
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Đừng như vậy...a...
Giọng Hùng Huỳnh nghẹn ngào, nhưng không có chút sức mạnh nào để ngăn cản.
Đỗ Hải Đăng không đáp lời, chỉ vùi mặt vào cần cổ mịn màng của em, môi hắn khẽ cắn vào da thịt, để lại một dấu vết đỏ ửng. Cảm giác đau đớn này lại khiến em càng thêm yếu ớt, đầu óc quay cuồng trong những cảm xúc hỗn loạn.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em có mà chạy đằng trời*thúcmanh*
Giọng nói của Đỗ Hải Đăng vang lên bên tai, âm thanh như một lời thì thầm đầy sự sở hữu. Hắn kéo chiếc áo sơ mi của em ra, để lộ làn da trắng nõn
Hắn cúi xuống, ngón tay lạnh lùng vuốt ve những vệt da non nớt ấy, mỗi lần chạm vào lại khiến em rùng mình.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm...a
Em không thể kiềm chế, một tiếng rên rỉ thoát ra từ môi, cơ thể run lên dưới những động tác của Đỗ Hải Đăng
Cảm giác bị chiếm đoạt khiến Hùng Huỳnh không thể ngừng khóc. Dù em muốn rời đi, nhưng cơ thể lại không thể thoát khỏi cái vòng siết chặt của hắn
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi sẽ không buông em ra, cho đến khi em hiểu rằng em không còn ai khác ngoài tôi
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Rõ ràng là vậy mà...a..ức
Đỗ Hải Đăng thì thầm, giọng nói lộ ra sự tàn nhẫn và bá đạo không thể che giấu.
Hắn cúi xuống, lại lần nữa hôn lên đôi môi em, nụ hôn này không có sự nhẹ nhàng, mà chỉ có sự chiếm hữu mãnh liệt. Đầu lưỡi hắn không ngừng khêu gợi, ép buộc Hùng Huỳnh phải tiếp nhận hắn, phải cảm nhận hắn.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Ưm… đừng…
Hùng Huỳnh run rẩy, cố gắng đẩy hắn ra, nhưng chỉ có thể bất lực.
Đỗ Hải Đăng không để em có cơ hội trốn thoát. Hắn nắm lấy tay em, giữ chặt, rồi kéo người xuống giường, áp sát cơ thể mình vào cậu. Cả hai cơ thể quấn lấy nhau, những hành động của hắn mạnh mẽ đến mức khiến Hùng Huỳnh không còn sức để kháng cự
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Cái lổ của em đã một lần bị tôi đút vào rồi, thì sau này tôi sẽ không buông tha cho em đâu.Bé ngoan
Hùng Huỳnh nằm trên giường, đôi mắt nhắm chặt, ánh sáng trong phòng đã tắt đi từ lâu, nhưng không gian vẫn nặng nề, đầy sự đè nén.
Hai ngày qua, em không ngừng chịu đựng những hành động của Đỗ Hải Đăng, không có giây phút nào được nghỉ ngơi, không có một khoảnh khắc nào để cảm thấy an toàn.
Mệt mỏi, đau đớn, và cũng đầy tủi nhục. Nhưng giờ đây, cơ thể em như sắp kiệt sức. Hơi thở hổn hển, từng nhịp đập của tim như đang đập thổn thức trong lồng ngực.
Đỗ Hải Đăng nằm bên cạnh em, ánh mắt không hề rời khỏi người em. Hắn biết em đang mệt mỏi, biết em cần nghỉ ngơi, nhưng trong lòng hắn lại không dễ dàng bỏ qua. Tuy nhiên, hắn quyết định sẽ không làm thêm gì nữa, ít nhất là cho đêm nay.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngoan ngủ một chút đi*hôn môi em*
Giọng của Đỗ Hải Đăng dịu lại, mang một chút gì đó như ra lệnh, nhưng cũng có chút khinh miệt lẫn chiếm hữu.
Hắn kéo chăn lên che cơ thể không mảnh vải của em, tay vuốt ve tóc em một cách nhẹ nhàng như thể đang chăm sóc một món đồ quý giá.
Hùng Huỳnh chỉ khẽ mở mắt, cơ thể vẫn yếu ớt, chẳng còn sức để phản kháng. Em chỉ nhìn Đỗ Hải Đăng, đôi mắt mờ đi vì kiệt sức, nhưng vẫn không thể che giấu nỗi sợ hãi và uất ức trong lòng.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh sẽ không làm gì tôi nữa chứ?
Em cố gắng thốt lên, giọng nói yếu ớt và mệt mỏi
Đỗ Hải Đăng nằm yên một lúc, đôi mắt nhìn xuống em, rồi hắn khẽ cười, một nụ cười lạnh lẽo.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi cho em nghỉ ngơi. Nhưng đừng quên,em thuộc về tôi, và thuộc về nơi này
Giọng hắn trầm thấp, như một lời nhắc nhở, không có chút sự thương hại
Hắn cúi xuống, khẽ hôn lên môi Hùng Huỳnh, nụ hôn lạnh lẽo, không phải để an ủi mà là để khẳng định sự chiếm hữu của mình. Sau đó, hắn ngồi dậy ra khỏi giường, đi về phía cửa.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngủ đi.Mai sáng tôi quay lại
Đỗ Hải Đăng nói, nhưng khi quay lưng đi, ánh mắt hắn vẫn nhìn Hùng Huỳnh qua vai, ánh mắt ấy đầy thâm trầm và không thể đoán được
Cánh cửa khép lại với một tiếng két nhẹ, và không gian trong phòng lại một lần nữa chìm vào im lặng, chỉ còn lại tiếng thở của Hùng Huỳnh, nặng nề và đầy tuyệt vọng
Đêm trôi qua trong tĩnh lặng, và Hùng Huỳnh chìm vào giấc ngủ, nhưng giấc ngủ ấy không hề bình yên. Mỗi lần nhắm mắt, em lại cảm thấy những cơn ác mộng về Hải Đăng, những nỗi sợ hãi không thể tả nổi.
Mặc dù em đã được cho phép nghỉ ngơi, nhưng sự căng thẳng trong cơ thể vẫn không buông tha, cảm giác bị xâm phạm vẫn ám ảnh em từng giây từng phút.
Sáng hôm sau, cánh cửa phòng ngủ mở ra, và Đỗ Hải Đăng bước vào mà không gõ cửa. Hắn đứng đó một lúc, nhìn em đang nằm trên giường, mái tóc lòa xòa, cơ thể vẫn mệt mỏi nhưng không có vẻ gì là sẽ bỏ qua cho em.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em ngủ ngon không?
Hùng Huỳnh không trả lời, đôi mắt nhìn về phía cửa sổ, nhưng ánh mắt lại không thể che giấu sự hoảng sợ khi thấy Hải Đăng bước vào gần mình. Em cố gắng lùi ra phía sau, nhưng không có đủ sức lực để rời khỏi giường.
Chap3
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi đã cho em nghỉ ngơi đủ rồi. Giờ thì đến lượt em thực hiện nhiệm vụ của mình.
Đỗ Hải Đăng cúi xuống, tay giữ cằm em một cách mạnh mẽ, bắt em phải nhìn thẳng vào hắn
Hùng Huỳnh có thể cảm nhận được hơi thở của hắn phả vào mặt mình, nặng nề và đầy ép buộc. Em không thể tránh được, không thể dối lòng mình được nữa. Cảm giác bị hắn kiểm soát hoàn toàn khiến cậu không thể kìm chế nổi sự tuyệt vọng trong lòng.
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh muốn tôi làm gì?
Câu hỏi của em chỉ khẽ vang lên, gần như không có chút hy vọng nào.
Đỗ Hải Đăng không trả lời ngay lập tức, chỉ nhìn vào đôi mắt em như đang tìm kiếm sự yếu đuối. Hắn biết rõ Hùng Huỳnh đang cạn kiệt sức lực và hy vọng, nhưng hắn vẫn không muốn buông tha
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em là của tôi, kể từ khi em chấp nhận điều kiện của tôi thì đã thế rồi
Hắn thì thầm, nhưng lời nói lại như một lời tuyên chiến, đầy thách thức và bá đạo.
Đỗ Hải Đăng nhẹ nhàng kéo Hùng Huỳnh dậy, bàn tay thô bạo nắm lấy cổ tay em, không để em có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng. Hắn ép em ngồi dậy, rồi đứng trước mặt em như một cơn sóng vùi dập, không có chút khái niệm về thương hại.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tôi đã cho em nghỉ ngơi, nhưng giờ thì đến lượt em đáp lại tôi
Đỗ Hải Đăng thì thầm, rồi cúi xuống, nụ hôn của hắn nhẹ nhàng, nhưng mang đầy sự chiếm hữu và khao khát.
Môi hắn chạm vào môi Hùng Huỳnh, lần này không phải mạnh mẽ và bá đạo như những lần trước, mà là một nụ hôn dịu dàng, nhưng cũng đầy ám chỉ. Hắn như muốn đánh dấu quyền sở hữu, muốn em hiểu rằng em không thể thoát khỏi sự kiểm soát của hắn.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em là của tôi, em cũng không thể nào rời khỏi tôi được
Hắn thì thầm thêm lần nữa trước khi rời khỏi đôi môi em, ánh mắt lấp lánh sự chiếm hữu và lãnh đạm
Sau khi ép Hùng Huỳnh tiếp nhận nụ hôn của mình, Đỗ Hải Đăng không vội buông ra. Hắn cúi xuống, đôi môi chạm nhẹ lên trán em, rồi di chuyển xuống má, xuống cằm, ngực mỗi nơi hắn đi qua đều để lại hơi thở nóng rực, như muốn đánh dấu quyền sở hữu
Hùng Huỳnh giật nhẹ người, nhưng không còn sức để phản kháng. Em chỉ có thể ngồi yên, cảm nhận từng động chạm đầy bá đạo nhưng lại dịu dàng đến đáng sợ của hắn
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Nhìn em yếu thế này, tôi cũng không nỡ làm thêm gì nữa
Hải Đăng thì thầm, giọng nói trầm ấm nhưng mang theo một tia nguy hiểm
Hắn bế bổng em lên một cách dễ dàng, như thể đang bế một con gấu nhỏ. Em giật mình, hai tay vô thức bấu lấy áo hắn, trái tim đập loạn nhịp
Huỳnh Hoàng Hùng /Hùng Huỳnh(em)
Anh làm gì vậy?
Giọng em yếu ớt vang lên.
Hải Đăng không trả lời ngay, chỉ siết nhẹ vòng tay hơn, ôm em chặt vào lòng
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Em nghĩ tôi có thể để em tự mình di chuyển trong tình trạng này à? Tôi không phải là quái vật, tôi cũng biết thương hoa tiếc ngọc.
Hắn bước ra khỏi phòng, bế em thẳng xuống phòng khách. Ánh nắng buổi sáng len qua khung cửa sổ, chiếu lên gương mặt vẫn còn tái nhợt của em. Hải Đăng đặt em xuống ghế sofa, rồi ra hiệu cho người giúp việc mang cháo lên
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Tự ăn hay để tôi đút?
Hải Đăng cầm lấy muỗng, ánh mắt mang theo vẻ cưng chiều
Hùng Huỳnh cắn môi, không muốn để hắn tiếp tục kiểm soát mình, nhưng khi nhìn ánh mắt hắn, em biết mình không có quyền từ chối
Em lặng lẽ đưa tay định lấy bát cháo, nhưng Hải Đăng lại nhanh chóng giữ tay em lại
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Để tôi đút
Hắn múc một muỗng cháo, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi đưa đến trước môi em
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Ngoan, há miệng
Sự dịu dàng đột ngột này khiến Hùng Huỳnh có chút bối rối. Em không hiểu tại sao hắn lại thay đổi nhanh như vậy. Hai ngày trước, hắn là cơn ác mộng của em, nhưng giờ đây lại giống như một kẻ yêu chiều em hết mực.
Em miễn cưỡng hé môi, để hắn đút từng muỗng cháo. Hải Đăng kiên nhẫn, từng muỗng đều được thổi nguội trước khi đưa vào miệng em. Hắn như đang nâng niu một món đồ sứ dễ vỡ, sự bá đạo thường ngày dường như biến mất, chỉ còn lại sự cưng chiều khiến người ta không dám tin.
Sau khi ăn xong, hắn đưa tay lau nhẹ khóe miệng em, đôi mắt trầm xuống, giọng nói mang theo chút trêu chọc
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Xem ra em là một em bé đáng yêu
Hùng Huỳnh cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hắn. Em không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cảm giác được đối xử như một món đồ quý giá lại khiến em có chút không quen.
Hải Đăng vươn tay ôm lấy em, để em tựa vào lòng mình.
Đỗ Hải Đăng(hắn)
Từ giờ, em chỉ cần ngoan ngoãn ở bên tôi, tôi sẽ không để ai làm tổn thương em
Câu nói ấy nghe như một lời hứa hẹn, nhưng trong lòng Hùng Huỳnh, cậu biết rõ mình đã hoàn toàn rơi vào cái bẫy của Đỗ Hải Đăng
Sau khi ép Hùng Huỳnh ăn sáng, Đỗ Hải Đăng không vội rời đi. Hắn vẫn ngồi đó, một tay ôm lấy em, một tay nhàn nhã vuốt ve mái tóc mềm mại. Động tác của hắn dịu dàng đến mức khiến người ta lầm tưởng hắn là một người yêu chiều người thương, nhưng thực tế lại mang theo sự chiếm hữu đáng sợ
Download MangaToon APP on App Store and Google Play