Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Xiềng Xích Tình Yêu

1: Chiếc Lồng Vàng

Mưa đêm lạnh buốt. Cơn gió lùa qua con hẻm nhỏ hôi hám, mang theo hơi nước bám vào từng mảnh da thịt lạnh ngắt
Duy ngồi co ro, ánh mắt trống rỗng nhìn vô định. Đã ba ngày cậu không có gì vào bụng, cơ thể yếu ớt đến mức chỉ cần một cơn gió mạnh cũng có thể quật ngã
Tiếng động cơ ô tô dừng lại ngay đầu hẻm. Một chiếc xe sang trọng. Đèn pha rọi thẳng vào nơi cậu đang ngồi, chói lóa đến mức phải nheo mắt lại
Cửa xe mở ra, một bóng người cao lớn bước xuống
Quang Anh
Quang Anh
Em đang làm gì ở đây?
Đức Duy
Đức Duy
Không liên quan đến anh
Quang Anh
Quang Anh
//bước lại gần, nhìn xuống cậu// Nhìn bộ dạng này, em còn sống nổi bao lâu?
Đức Duy
Đức Duy
...
Quang Anh
Quang Anh
//cởi áo khoác, ném lên người Duy// Mặc vào
Đức Duy
Đức Duy
Tôi không cần
Quang Anh
Quang Anh
//cúi xuống, nắm cằm cậu, ép đối mặt với hắn// Đừng cứng đầu nữa
Quang Anh
Quang Anh
Lên xe
Đức Duy
Đức Duy
Tôi không muốn
Quang Anh
Quang Anh
//cười nhạt// Em không có quyền lựa chọn
Đức Duy
Đức Duy
...
Quang Anh
Quang Anh
Đi theo tôi, em sẽ có mọi thứ—thức ăn, quần áo, tiền
Đức Duy
Đức Duy
Vậy cái giá của nó là gì ?
Quang Anh
Quang Anh
//nhìn cậu chằm chằm, chậm rãi nói từng chữ// Em sẽ thuộc về tôi
Duy bật cười, tiếng cười nhạt nhẽo đến chính cậu cũng thấy cay đắng
Đức Duy
Đức Duy
Vậy anh nghĩ tôi là gì?
Quang Anh
Quang Anh
Một con chim nhỏ lạc lối
Đức Duy
Đức Duy
...
Cậu có thể từ chối
Nhưng cậu không còn con đường nào khác
Đức Duy
Đức Duy
Được thôi
Quang Anh
Quang Anh
Ngoan
Quang Anh
Quang Anh
//nắm lấy tay cậu, kéo đi về phía xe hơi//
Cánh cửa xe khép lại
Không gian yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng hít thở nhẹ
Quang Anh
Quang Anh
//cởi găng tay, đặt sang một bên, quay sang nhìn cậu// Từ giờ em là của tôi
Đức Duy
Đức Duy
...
Cậu vừa bước vào một chiếc lồng son, hay là địa ngục không lối thoát?

2: Đánh Dấu

Không gian trong xe ngột ngạt đến mức Duy cảm thấy khó thở. Mùi rượu nồng nàn của Quang Anh tràn ngập, mạnh mẽ đến mức muốn nhấn chìm cậu
Duy cố gắng ngồi nép vào cửa xe, tránh xa người đàn ông bên cạnh, nhưng hắn chẳng hề để tâm
Quang Anh
Quang Anh
Em sợ tôi?
Đức Duy
Đức Duy
Tôi không sợ
Quang Anh
Quang Anh
//cười nhạt, vươn tay vuốt nhẹ lên cổ cậu// Nhưng người em đang run
Đức Duy
Đức Duy
//hất tay hắn ra// Đừng chạm vào tôi
Quang Anh
Quang Anh
//nắm lấy cằm cậu, giọng trầm thấp nguy hiểm// Từ giây phút em bước lên xe của tôi, em đã không còn quyền từ chối nữa
Đức Duy
Đức Duy
Anh—
Xe dừng lại trước một căn biệt thự rộng lớn. Cửa xe mở, Quang Anh không nói lời nào, chỉ lạnh lùng kéo Duy ra ngoài
Đức Duy
Đức Duy
Tôi tự đi được!
Quang Anh
Quang Anh
//Giữ tay Duy lại//
Quang Anh
Quang Anh
//giữ chặt tay cậu, kéo thẳng vào trong biệt thự// Tôi không muốn phí thời gian
Đức Duy
Đức Duy
Anh làm gì vậy
Đức Duy
Đức Duy
Bỏ tay tôi ra
Cánh cửa phòng đóng sầm lại, giam cậu trong không gian ngột ngạt đầy pheromone của Quang Anh
Mùi rượu nồng đậm quấn lấy cơ thể cậu, từng đợt sóng pheromone mạnh mẽ áp chế, khiến cậu cảm thấy như bị nhấn chìm
Duy lùi lại, sống lưng đụng vào mép giường
Đức Duy
Đức Duy
Anh… đừng lại gần đây!
Quang Anh
Quang Anh
//tháo chậm cúc áo, đôi mắt tối sầm lại// Em còn muốn chạy đi đâu nữa?
Đức Duy
Đức Duy
Tôi không phải là món đồ chơi của anh!
Quang Anh
Quang Anh
Đúng vậy em không phải là một món đồ chơi
Quang Anh
Quang Anh
//cười nhạt, trong mắt không chút dao động// Nhưng mà em là của tôi
Hắn vươn tay kéo mạnh, khiến Duy mất thăng bằng ngã lên giường
Đức Duy
Đức Duy
Buông tôi ra!
Quang Anh
Quang Anh
//đè lên người cậu, ghìm hai tay xuống giường// Em có thể hét, nhưng sẽ không ai giúp em đâu
Đức Duy
Đức Duy
Anh khốn nạn!
Quang Anh
Quang Anh
//hạ thấp đầu, lướt nhẹ môi lên cổ cậu// Nói thêm vài câu nữa đi, tôi rất thích nghe giọng em run rẩy thế này
Đức Duy
Đức Duy
Đừng… a…!
Hắn đột ngột cắn xuống dấu tuyến trên cổ cậu
Một luồng điện tê dại chạy dọc sống lưng, khiến cậu giật mình thở gấp
Đức Duy
Đức Duy
Đau…!
Quang Anh
Quang Anh
//liếm nhẹ lên vết cắn, giọng trầm thấp// Phản ứng nhạy cảm quá đấy
Cậu cố gắng vùng vẫy, nhưng cơ thể dần nóng lên, hơi thở trở nên hỗn loạn
Đức Duy
Đức Duy
Đừng… tôi không muốn… ha…!
Quang Anh
Quang Anh
//cười khẽ, tay vuốt dọc eo cậu// Miệng nói không muốn nhưng cơ thể em lại thành thật đấy
Đức Duy
Đức Duy
Im… im đi… ưm…!
Cậu cắn môi, cố gắng kiềm chế tiếng rên, nhưng mỗi lần hắn chạm vào, một luồng khoái cảm lại ập đến khiến cậu không thể kiểm soát
Quang Anh
Quang Anh
//dừng lại, ánh mắt sâu thẳm nhìn xuống cậu// Em thật ngoan khi rên lên như vậy
Đức Duy
Đức Duy
Không… không phải…!
Quang Anh
Quang Anh
//hôn mạnh lên môi cậu, chặn hết những lời phản kháng// Suỵt
Quang Anh
Quang Anh
Đừng nói dối nữa
Đức Duy
Đức Duy
Ưm… a… ha…!
Cơ thể cậu dần mềm nhũn, mọi sự phản kháng đều bị cuốn trôi
Cậu đã hoàn toàn bị nhấn chìm

3: Đánh Dấu 2

Không gian xung quanh tối mờ, chỉ có ánh đèn vàng nhạt hắt lên những đường nét trên gương mặt cả hai
Hơi thở dồn dập, pheromone hòa quyện vào nhau tạo thành một bầu không khí ngột ngạt
Đức Duy
Đức Duy
//ngẩng đầu thở gấp, cả người run rẩy// Tôi… tôi không muốn…!
Quang Anh
Quang Anh
//siết chặt eo cậu, ghé sát tai thì thầm// Em thì nói không nhưng cơ thể thể em thì lại nói điều ngược lại đó
Hơi nóng từ người hắn bao phủ lấy Duy, khiến cậu không cách nào thoát ra
Mùi rượu nồng đậm từ Quang Anh hòa cùng hương kẹo ngọt của cậu, tạo nên một thứ pheromone đầy mê hoặc
Duy cắn môi, cố gắng giữ chút lý trí còn sót lại, nhưng từng cử động của hắn lại khiến cậu run lên từng đợt
Đức Duy
Đức Duy
//siết chặt ga giường, cố chống cự nhưng tay đã mềm nhũn// Đừng…!
Quang Anh
Quang Anh
//ngậm lấy tai cậu, nhẹ nhàng liếm mút// Đừng kìm nén, cứ rên lên cho tôi nghe
Một dòng điện tê dại chạy dọc sống lưng Duy
Cậu muốn phản kháng, nhưng pheromone của Quang Anh như một sợi dây vô hình trói chặt lấy cậu, khiến cậu chẳng thể nào thoát ra được
Đức Duy
Đức Duy
//hơi thở đứt quãng, giọng run rẩy// A… ha…!
Quang Anh khẽ cười, đầu lưỡi nóng rực lướt qua xương quai xanh, để lại từng dấu vết nhàn nhạt
Đức Duy
Đức Duy
//bấu chặt lấy vai hắn, cố gắng đẩy ra nhưng không có sức// Ưm… đừng chạm vào…!
Cậu siết chặt ga giường, cố gắng đẩy hắn ra nhưng đôi tay mềm nhũn chẳng còn chút sức lực nào
Quang Anh mỉm cười, bàn tay trượt dài trên lưng cậu, ve vuốt từng đường nét khiến cậu run lên bần bật
Đức Duy
Đức Duy
Ưm… đừng chạm vào…!
Quang Anh
Quang Anh
//khẽ cười, hôn dọc theo xương quai xanh// Đừng lo, tôi sẽ dịu dàng với em
Duy nghiến răng, muốn mắng hắn nhưng chưa kịp thốt ra đã bị một nụ hôn mạnh mẽ chặn lại
Hơi thở của cậu bị cướp đoạt hoàn toàn
Quang Anh càn quét khoang miệng cậu, bá đạo chiếm lấy từng góc nhỏ, cắn mút đầy khiêu khích khiến đầu óc Duy trở nên trống rỗng
Đức Duy
Đức Duy
//mắt ướt nước, hơi thở gấp gáp, lồng ngực phập phồng// Ưm… ha…!
Bàn tay lạnh lẽo của Quang Anh trượt dọc theo sống lưng cậu, ve vuốt từng đường cong mềm mại
Duy run lên, cậu ghét phản ứng của cơ thể mình lúc này, nhưng chẳng thể kiểm soát được
Quang Anh
Quang Anh
//khẽ cười, ánh mắt đầy thỏa mãn// Xem ra, em cũng không ghét cảm giác này
Đức Duy
Đức Duy
//mím môi, cố gắng che giấu sự run rẩy trong giọng nói// Khốn… khốn nạn…!
Quang Anh
Quang Anh
//nắm chặt cằm cậu, buộc cậu nhìn thẳng vào mình// Tôi sẽ dạy em cách nói chuyện ngoan ngoãn hơn
Duy nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của hắn, cảm thấy một nỗi sợ hãi mơ hồ trào dâng
Nhưng cùng lúc đó, một cảm giác xa lạ cũng len lỏi vào trong lòng cậu—một sự rung động đầy nguy hiểm
Cậu có thể chống cự được bao lâu nữa đây?

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play