Tại bệnh viện Nhan Hoa trung tâm Bắc Thành. Hơn ba giờ sáng, cánh cửa phòng phẫu thuật mở ra, người nhà bệnh nhân mang dáng vẻ mệt mỏi vội đứng dậy ùa lại.
Người mẹ vươn đôi tay đen sạm nhăn nheo đầy vết đồi mồi nắm lấy tay nữ bác sĩ, hỏi với giọng khẩn thiết:
- Bác sĩ, con gái...con gái tôi thế nào rồi ?
Đường Nguyệt cởi bỏ khẩu trang, nở nụ cười nhẹ, không giấu giếm ý vui mừng trong lời nói.
- Đã không còn gì lo lắng rồi ạ. Mặc dù giữa chừng bệnh nhân xuất huyết khá nhiều nhưng may mắn đã cầm được máu. Khối u ngoài màng não đã được loại bỏ hoàn toàn. Ca phẫu thuật rất thành công. Bệnh nhân Trần Doãn Hà sẽ được chuyển về phòng hồi sức, gia đình có thể yên tâm được rồi.
Đường Nguyệt Hi như nghe rõ tiếng thở phào của trái tim người mẹ. Bà ấy bật khóc, cúi đầu rối rít nói cảm ơn. Chồng cô ấy đang ôm đứa con trong lòng cũng gục đầu nghẹn ngào, không ngừng lẩm bẩm cảm tạ ông trời.
Cô khách sáo khẽ gật đầu rồi rời đi.
Mới hơn ba giờ sáng nên trời còn tối om, hành lang bệnh viện lặng ngắt chỉ có ánh đèn còn làm việc. Đường Nguyệt Hi cảm giác như mắt mình nặng trĩu, có thể nhắm lại ngay lập tức. Phẫu thuật liền hai ca nên cả người mệt nhừ. Cô đưa tay xoa nắn cổ nhỏ, miệng lẩm nhẩm than: "Buồn ngủ quá!" Cô vươn vai ngáp dài một cái, mở cửa bước vào phòng. Hình bóng một thân ảnh cao ráo ngồi trên sô pha điềm nhiên hút thuốc đập vào mắt khiến cô khựng lại, sắc mặt liền thay đổi, cơn buồn ngủ cứ thế bay sạch.
Đường Hà dù nhắm mắt nhưng nghe tiếng cửa mở cũng biết là cô. Thái độ xa cách lạnh nhạt còn có phần căm ghét hiện rõ trên nét mặt và giọng điệu.
- Xem ra chị cũng vất vả quá nhỉ? Đã nghèo đến mức phải vắt sức làm việc đến tận sáng thế này rồi cơ à?
Đường Nguyệt Hi bị bất ngờ. Đã bao lâu rồi cô mới gặp lại gương mặt quen thuộc vừa đáng ghét vừa đáng hận này nhỉ? Không nhớ nữa. Lần cuối cô nói chuyện cùng em trai là từ năm năm trước rồi. Nói cho đúng thì là Đường Hà buông lời cay độc chửi rủa cô. Kể từ cái ngày Đường Hà nhẫn tâm nhìn cô bị ép gả vào Uông gia, Đường Nguyệt Hi đã không còn hy vọng, mong chờ gì từ đứa em trai đã từng rất thương cô nữa rồi.Thậm chí đến nhìn thấy mặt cũng khiến cô khó chịu. Cô khẽ nhăn mày, không bước vào, tay giữ im ở cửa buông lời có ý đuổi khách:
- Muốn khám bệnh thì đợi ngày mai lấy số. Bây giờ không phải giờ thăm khám. Mời Giám đốc Đường về cho.
Đường Hà không quan tâm lắm. Dụi điếu thuốc lên mặt kính rồi ném xuống sàn nói:
- Nếu không phải Chủ tịch bảo tôi đến thì chị nghĩ tôi thèm đặt chân đến đây chắc. Đường Nguyệt Hi có chết tôi cũng không muốn gặp chị.
Đường Hà vô cùng hận cô. Nếu không phải vì cô thì Hạ Mạt đã không chết...
Cô đáp ngay với giọng khó chịu:
- Vậy thì đừng có đến cũng đừng có nói như kiểu tôi thèm muốn các người lắm.
Đường Hà nghe vậy thì khẽ cười, buông lời chế giễu:
- Ha.. Lâu rồi không gặp miệng lưỡi cũng tiến bộ rồi đấy à. Tôi nên khen chị tiến bộ hay ngu ngốc đây. Chị nên nhớ chị đang ở đâu, nhờ ai mới được ở lại Bắc Thành. Thèm muốn? Còn không phải sao?
Nghĩ lại khoảng thời gian đau khổ năm năm trước, Đường Nguyệt Hi tức giận lớn tiếng nói:
- Các người tưởng tôi muốn ở lại đây lắm à? Là ai ngăn cấm không cho tôi rời Bắc Thành? Là ai can thiệp khiến không bệnh viện nào nhận tôi ngoài nơi này . Nhà tài trợ cho Nhan Hoa không phải là cậu sao.
- Đường Hà, cậu tự hỏi mình xem. Chính cậu muốn giam giữ tôi ở Bắc Thành cả đời mà.
- Ha. Đường Nguyệt Hi chị tưởng sau chuyện đó danh tiếng của mình tốt lắm sao? Rời khỏi Bắc Thành chị có chắc mình trụ được ở nơi khác? Đáng ra chị nên cảm ơn tôi mới phải đấy.
Đường Nguyệt Hi thật sự không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện nữa. Đã đến thì hẳn có chuyện. Cô lười đôi co thêm với Đường Hà, đưa tay day day trán nói:
- Tôi mệt lắm. Có chuyện gì thì nói đi.
- Chủ tịch đã quyết định rồi hôn sự cho chị rồi. Tháng sau sẽ tổ chức, cuối tuần có buổi gặp mặt, nhớ ăn mặc trang điểm tử tế hẵng đến. Đừng có làm Đường gia mất mặt.
Từng câu từng chữ Đường Hà nói ra đều như tiếng sấm nổ "đùng đoàng" trong tâm trí cô. Bàn tay cô khẽ siết chặt lại, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Đường Nguyệt Hi cạn lời, nghiến răng gằn giọng từng chữ trong bất lực.
- Một lần chẳng lẽ không đủ à? Các người thực sự... không thể tha cho tôi sao?
Đường Hà nhướng mày nhìn cô.
- Chị bày dáng vẻ này cho ai xem. Chị cũng đến tuổi kết hôn rồi, đối tượng lần này còn là Mộ gia, hơn hẳn Uông gia lần trước. Người ta không chê chị danh tiếng chẳng ra sao mà chị đã bày đặt chê bai. Đúng là ngu ngốc, nông cạn. Tôi đến đây cũng chẳng phải để hỏi ý chị. Nhớ đấy, thứ bảy thư kí của tôi sẽ đến đón chị về nhà.
Đường Hà nói xong thì đứng dậy, đi lướt qua cô rời khỏi phòng.
Đường Nguyệt Hi siết chặt nắm đấm, cả người khẽ run lên, khẽ lầm bẩm rồi quát lớn về phía Đường Hà
- Nhà? Các người đuổi tôi đi xong giờ đến nói một hai câu bảo tôi về là tôi phải về à? Đừng có nực cười kiểu đấy, sao tôi phải nghe lời các người. Tôi không lấy, muốn lấy các người đi mà lấy.
Hành lang yên tĩnh chỉ có tiếng gió lùa chạm vào khung cửa càng khiến âm thanh được khuếch đại.
Đường Hà dừng bước, quay lại, ghì vai ấn thẳng cô vào tường, gằn giọng giận dữ:
- Mẹ kiếp!!!? Lúc tôi còn đang nói chuyện tử tế thì biết nào làm vậy đi. Chủ đã vứt cho xương thì cứ biết điều mà gặm, đừng có sủa nhăng sủa quậy. Đừng làm vẻ cao thượng làm gì cho mệt người.
Đường Nguyệt Hi khẽ cười giễu, dùng hết sức đẩy Đường Hà ra.
- Không lấy? Chị không có tư cách nói hai chữ đấy đâu.
Nói xong Đường Hà rời đi với điện thoại áp bên tai. Còn Đường Nguyệt Hi lặng lẽ đóng cửa phòng. Cô trượt người ngồi thụp xuống, gục đầu thở dài đầy bất lực. Năm năm rồi, đám người đó vẫn không chịu tha cho cô. Bọn họ vẫn luôn như vậy. Gia đình còn chẳng đáng bằng hai chữ lợi ích. Đúng là bọn khốn nạn mà!!!
Đường Hà sau khi rời khỏi Nhan Hoa thì tâm trạng tệ vô cùng. Như theo một thói quen đã lâu, xe chuyện dụng đậu lại bên đường, cách không xa một tiệm hoa nhỏ. Đã qua mấy năm rồi nhưng hình bóng một cô gái đôi mươi ôm theo một bó hoa lớn trao cho anh mỗi khi gặp mặt vẫn như còn đây. Khóe mắt Đường Hà hơi đỏ lên, sống mũi cay cay, trái tim tràn ngập nhớ thương đau đớn vô cùng.
Hạ Mạt, anh nhớ em...
Trợ lý ngồi phía trước phải cất lời nhắc nhở thì Đường Hà mới bảo lái xe đi tiếp.
Công việc cả tuần bận rộn nên Đường Nguyệt Hi không còn nhớ gì đến chuyện kết hôn. Thực ra là cô muốn vùi đầu vào công việc để không nghĩ đến nó nữa. Phải đúng đến tối thứ bảy, vì căn hộ ở ngay gần bệnh viện nên Đường Nguyệt Hi thường đi bộ về, cô đang lướt điện thoại trên đường về thì trợ lý của Đường Hà xuất hiện. Đường Nguyệt Hi lúc này mới nhớ ra chuyện hệ trọng của bản thân.
Đến khi tối muộn cô mới về tới Đường gia, Đứng ở bên ngoài nhìn vào trong cánh cổng cao lớn nặng nề kia như đè bẹp mọi dũng khí mà cô cố gắng tích góp trên đường về. Quản gia đã đợi sẵn cùng khăn ấm lau tay và mặt. Suốt một đoạn đường dài đi đến phòng Chủ tịch, trái tim Đường Nguyệt Hi như ngừng đập, hô hấp cũng bất giác khó khăn.
- Về rồi đấy à? Ngồi đi.
Giọng nói nhẹ nhàng nghe ra toàn sự lạnh lùng, ánh mắt sắc sảo chẳng thèm nhìn cô con gái đã năm năm không gặp lấy một cái. Đây chính là mẹ cô - Chủ tịch Đường thị, Hà Tương Mạn. Ngoài bà ra trong phòng còn có Đường Hà. Đường Nguyệt Hi hít lấy một hơi để trấn tĩnh bản thân. Cô ngồi xuống ghế đơn cách xa Hà Tương Mạn và Đường Hà nhất có thể.
- Sao lại ngồi xa thế, sợ ai ăn thịt mình à?
Đường Nguyệt Hi cúi đầu nhìn mũi chân im lặng không đáp. Hà Tương Mạn lúc này mới lia ánh mắt về phía cô, khó chịu trước thái độ của Đường Nguyệt Hi.
- Cô không được dạy là phải trả lời khi người lớn hỏi sao?
Đường Nguyệt Hi thở ra một hơi nặng nề, đáp:
- Bà muốn tôi phải nói gì đây ?
Hà Tương Mạn đặt ly trà trên tay xuống bàn, tiếng vang nhỏ nhưng cũng khiến Đường Nguyệt Hi giật mình, bất giác câm nín. Đường Nguyệt Hi dù cố thế nào cũng không chịu nổi sự ngột ngạt, cái cảm giác áp bức đối phương chỉ qua ánh mắt của Hà Tương Mạn. Cô bắt đầu cảm thấy rất chóng mặt, tầm nhìn quay cuồng, cả người nôn nao khó chịu, trán thấm một lớp mồ hôi lạnh. Lời Hà Tương Mạn nói sau đó cô không nghe rõ lấy một chữ. Rồi Cô bỗng bật dậy chạy khỏi phòng trước sự ngỡ ngàng của Đường Hà và cái cau mày khó chịu của Hà Tương Mạn. Cô xông ra khỏi phòng, chạy một mạch vào nhà vệ sinh, nôn sạch hết những thứ có thể nôn. Hồi sau thì ngồi bệt trên sàn thở dốc, đưa tay vuốt mái tóc đã ươn ướp dính mồ hôi. Không khá hơn chút nào...
Có lẽ trên đời này thứ khiến Đường Nguyệt Hi sợ nhất chính là Hà Tương Mạn. Một người đàn bà máu lạnh trong mắt chỉ có lợi ích và quyền lực. Vì để đạt được mục đích, bà ta sẽ không từ thủ đoạn , giống cái chết như Hạ Mạt. Ngay cả Đường Hà và cô cũng chỉ là quân cờ có thể hết giá trị bất cứ lúc nào. Cả căn biệt thự xa hoa này như một sân khấu biểu diễn múa rối. Mà con rối mang tên Đường Nguyệt Hi và Đường Hà luôn phải nghe theo mọi sợi dây điều khiển trên tay Hà Tương Mạn, lâu dần... thành ám ảnh.
Đường Nguyệt Hi chống người trước bồn rửa mặt, nước lạnh ướt dỏ cả xuống cổ áo, thấm lạnh vào da thịt nhưng vẫn không khiến cô bình tĩnh lại. Hai tay run rẩy chống đỡ để bản thân đứng vững, nhìn bản thân chật vật trong gương, cô khẽ mấp máy môi nói với chính mình.
- Đường Nguyệt Hi, bình tĩnh lại... không được sợ... mày không được sợ... bà ta không có gì đáng sợ cả...
Quản gia đứng bên ngoài thấy hồi lâu mà cô chưa ra bèn gõ cửa.
- Tiểu thư, Chủ tịch còn đang đợi.
Cô thật chẳng muốn ra ngoài chút nào cả. Mặc cho quản gia đứng ngoài gọi cửa, cô vẫn chôn chân tại chỗ. Phải đến khi khóa cửa được phá ra, Đường Nguyệt Hi mới trở lại phòng Chủ tịch. Đối diện với ánh mắt lạnh lùng khó chịu của mẹ, Đường Nguyệt Hi cúi đầu nhìn mũi chân, không dám nhìn thẳng vào bà.
- Hôn lễ đã quyết tháng sau sẽ tổ chức rồi . Từ bây giờ đến lúc đó ngoan ngoãn dọn về nhà đi.
Hai tay cô bấu cả vào nhau, giọng nói nặng nề cất lên:
- Tôi không đồng ý. Một lần là quá đủ rồi...
Cô sợ rằng bản thân lại rơi vào cuộc hôn nhân bất hạnh như năm năm trước. Đến giờ mỗi khi nhớ lại bản thân khi ấy, cô thấy trái tim mình đau dữ dội.
Hà Tương Mạn chỉ lạnh lùng cất tiếng:
- Chuyện này đâu đến lượt cô lên tiếng. Muộn rồi, về phòng nghỉ cả đi.
- Người kết hôn là tôi mà... sao tôi lại không có quyền từ chối?
Bước chân Hà Tương Mạn dừng lại, giọng nói trầm thấp lạnh lùng vang lên:
- Đường Nguyệt Hi, ra ngoài mấy năm mà đã học được thói cãi lời cha mẹ rồi? Hôn sự của con cái vốn là do cha mẹ sắp đặt, muốn hay không muốn thì có gì quan trọng. Đừng có nghĩ đến chuyện chống đối, nên nhớ ngay cả công việc bác sĩ bây giờ của cô cũng là do tôi ban cho.
Nói xong Hà Tương Mạn và Đường Hà lần lượt rời khỏi phòng, chỉ còn mình bóng lưng Đường Nguyệt Hi khẽ run lên từng nhịp. Ngày xưa cũng thế, bây giờ vẫn vậy, dù có phản kháng thì cũng vô dụng. Cô vốn nghĩ bản thân đã bị bà ấy ruồng bỏ, sẽ không còn đoái hoài gì đến cô nữa, vốn nghĩ bản thân sẽ có thể yên ổn sống cuộc đời của chính mình nhưng cuối cùng vẫn không thoát khỏi bàn tay bà ấy. Có một điều mà Hà Tương Mạn nói đúng. Là cô chẳng có gì cả. Không nhà, không tiền, không ai quan tâm. Đến cô còn tự thấy thương hại chính mình. Hốc mắt cô đỏ lên, uất ức trong lòng tích tụ không cách nào giải tỏa chỉ có thể tự an ủi bản thân.
Chớp mắt đã đến cuối tháng. Sáng sớm tại biệt thự Đường gia từ trong đến ngoài đều phủ lên một tầng hoa sang trọng.Trong căn phòng cuối dãy trên tầng hai từng bó hoa cưới, bóng bay trang trí khắp phòng Đường Nguyệt Hi ngồi bó gối trên ghế, ngẩn người nhìn điện thoại.Từ sau hôm đó cô bị giám sát 24/24, ngay cả ở bệnh viện cũng có người giám sát, không chỉ một mà là hai người. Nhưng Hà Tương Mạn nghĩ nhiều rồi. Cô có ý định chống đối nhưng lại không có cái gan đó. Bởi cô biết mẹ mình là người tàn độc thế nào.Tiếng gõ cửa kèm giọng nói trầm ổn của quản gia vang lên:
- Tiểu thư, chuyên viên trang điểm đến rồi.
Đường Nguyệt Hi đứng dậy đi ra mở cửa. Quản gia cùng bốn năm người khác bước vào. Cô ngồi im trên ghế, mặc cho họ trang điểm gì cho cô cũng được. Đến lúc thay váy cưới, một cô nhân viên nhìn vào sợi dây chuyền bằng bạc hình cỏ bốn lá trên cổ cô nhẹ giọng đề nghị:
- Đường tiểu thư, sợi dây chuyền này trông không hợp với váy cưới. Tôi thấy chiếc vòng cổ này đẹp hơn, hay là tôi đổi sang cái này cho cô nhé?
Cô đưa tay chạm nhẹ lên mặt dây chuyền, nhìn vào trong gương không cần đắn đo đáp:
- Không cần đâu. Không hợp càng tốt.
Cô nhân viên kia nghe xong thì ngơ ngác " Dạ...?", trên mặt hiện rõ dấu hỏi chấm .
Ước gì nhà họ Mộ chê cô mà hủy hôn ngay hôm nay - Đường Nguyệt Hi thầm nghĩ thế.
Hà Tương Mạn bước vào, vừa hay nghe được lời của chuyên viên trang phục, cất giọng:
- Vậy thì đổi đi.
Cô nhân viên tự dưng rơi vào thế khó, đứng im đưa mắt dò xét. Một bên là cô dâu, bên còn lại là mẹ cô dâu. Biết nghe ai bây giờ? Quản gia đứng sau Hà Tương Mạn nhận được ánh mắt của bà liền tiến đến muốn tháo sợi dây chuyền xuống nhưng bị Đường Nguyệt Hi ngăn lại. Cô cau mày, nắm chặt lấy mặt dây chuyền nói:
- Bây giờ bà còn quản cả tôi mặc gì đeo gì à?
Hà Tương Mạn đã ngồi xuống ghế cách đó không xa, ánh mắt lạnh nhạt chú ý đến sợi dây chuyền kia, nhếch môi cười nhẹ.
- Hôm nay là ngày quan trọng, đừng tự khiến mình mất mặt.
- Bà sợ tôi mất mặt hay sợ Đường gia mất mặt.
Đường Nguyệt Hi đè nén khó chịu trong lòng, ánh mắt lạnh nhạt nhìn bản thân trong gương. Hà Tương Mạn sắc mặt lạnh băng nghiêm nghị không quan tâm đến lời nói của cô mà đưa mắt lần nữa ra lệnh cho quản gia. Sau đó quản gia theo lệnh của Hà Tương Mạn tiến đến tháo sợi dây chuyền hình cỏ bốn lá xuống, đeo lên vòng cổ đính kim cương lấp lánh.
- Tiểu thư cô yên tâm tôi sẽ giữ giùm cô cái này . Đợi đến mai sẽ đích thân mang đến Mộ gia trả cho cô.
Nói xong thì ông lui ra ngoài cùng Hà Tương Mạn. Đợi hai người đi khỏi, Đường Nguyệt Hi thở hắt ra một hơi nặng nề, bàn tay trên đùi siết chặt khẽ run lên. Sợi dây chuyền đó vốn là Hạ Mạt tặng cô vào sinh nhật 20 tuổi với ngụ ý cả đời may mắn hạnh phúc . Sau cái chết của cô ấy, Đường Nguyệt Hi đã luôn đeo chiếc vòng đó, vô cùng trân quý nó.
Hơn 8 giờ sáng, biệt thự Đường gia trang trí xa hoa trang trọng từ trong ra đến ngoài, quan khách tới dự đều là nhân vật có tầm ảnh hưởng ở Bắc Thành. Hà Tương Mạn đứng giữa đám người, nâng ly cười nói nhận lời chúc mừng tứ phía nhưng trong tâm bà ta biết toàn là lời giả tạo cả.Tiếng động cơ xe bên ngoài khiến tiếng ồn trong sảnh giảm bớt. Cũng đã đến giờ lành, Mộ gia tới đón dâu.
Bently dừng lại trước cửa, theo sau là dàn xe đen bóng loáng khoác lên một tầng hoa trắng sang trọng mang theo sính lễ đến. Cửa xe mở ra, một người đàn ông vận vest đen chỉnh tề bước xuống. Gương mặt anh tuấn trẻ trung như mới hai mươi. Nhưng anh ta không phải là chú rể Mộ Đình Kiêu.Tất cả mọi người đều yên lặng nhìn về phía cửa, chờ đợi chú rể bước xuống nhưng năm giây trôi qua vẫn không có động tĩnh, trong lòng dấy lên ngạc nhiên.
Phó Bân đưa tay chỉnh lại áo vest, nhìn từng gương mặt trong sảnh, nở một nụ cười nhạt mở lời:
- Các vị tôi là Phó Bân, hôm nay tới đây để đón dâu thay cậu chủ Mộ gia.
Lời anh ta vừa dứt, tiếng xì xào ồn áo cả sảnh . Không ít người còn bật cười thành tiếng. Mộ gia làm thế này chính là vả thẳng mặt Đường gia, không cho họ chút mặt mũi nào. Sắc mặt Hà Tương Mạn bỗng chốc trở nên khó coi. Bà ta đặt ly rượu lên bàn, bước lên phía trước giọng điệu lạnh lùng hỏi:
- Mộ gia làm vậy là có ý gì? Đây là không tôn trọng Đường gia chúng tôi sao?
- Không không. Hà phu nhân bà đừng kết luận vậy chứ. Lý do cậu chủ Mộ gia không tới đón dâu là vì anh ấy bị thương, vết thương đến giờ vẫn chưa khỏi nên đặc biệt đích thân ra lệnh cho tôi hôm nay nhất định phải tới đón cô dâu về cho anh ấy. Hà phu nhân, bà xem, Mộ gia bày tỏ thành ý thế nào đây này.
Phó Bân vội lên tiếng thanh minh , còn cố ý nhắc đến sính lễ kếch xù để thăm dò Hà Tương Mạn nhưng Hà Tương Mạn một thân một mình gánh vác cả Đường gia bao năm, mấy lời nói dối của Phó Bân cũng thật lộ liễu.Việc Mộ Đình Kiêu bị thương đã là chuyện của tháng trước. Hơn nữa nếu đã biết bản thân không thể tới đón dâu thì tại sao còn vội vàng kết hôn chứ. Mộ gia chính là không cho Đường gia thể diện mà. Làm gì có đám cưới nào chú rể lại không đến? Hà Tương Mạn khẽ cười, đáp:
- Chút sính lễ này mà muốn con gái tôi chịu tủi đồng ý theo các người về Mộ gia à?
Phó Bân nghe vậy thì cười niềm nở, tiến đến bên Hà Tương Mạn nói nhỏ:
- Hà phu nhân, sính lễ ban đầu đã thay đổi rồi.
Phó Bân lặng lẽ quan sát ánh mắt của Hà Tương Mạn nhưng cũng khó lòng nhìn ra mưu đồ trong đó. Chỉ thấy khi cậu nói xong bà đã đồng ý cho đón dâu. Đường Hà đứng sau trong lòng có khó chịu nhưng cũng làm ngơ.
Vì chú rể không tới nên mấy nghi lễ các thứ lược bỏ gần hết. Đường Nguyệt Hi từ đầu đến cuối không cười lấy một cái. Hà Tương Mạn đứng ngoài cửa nhìn theo Bently rời khỏi Đường gia, ánh mắt có chút phức tạp . Đường Nguyệt Hi bắt buộc phải gả đi.
Trên đường quay về Mộ gia, Đường Nguyệt Hi vẻ mặt trước sau như một, không nói lời nào chỉ lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ. Nhìn từng dải dây tua trắng trên tầng hoa cưới đồ sộ gắn trên capo bay phất phải trong gió, lòng cô nặng trĩu bao tâm tư. Phó Bân mấy lần mở lời cũng chỉ nhận được câu trả lời hời hợt từ cô. Bất chợt trên đường xảy ra tai nạn khiến tài xế phải nhấn phanh gấp. Phó Bân kịp thời ổn định, liếc mắt phía trước hỏi:
- Chuyện gì thế?
- Phó gia, phía trước có tai nạn.
Đường Nguyệt Hi nghe vậy liền mở cửa muốn ra ngoài xem tình hình. Phó Bân kéo tay cô lại, lông mày rậm khẽ nhíu xuống:
- Đường tiểu thư bây giờ cô đang làm gì thế?
- Cứu người. Nhìn mà không biết à?
- Khách khứa ở Mộ gia còn đang đợi cô dâu là cô. Mặc kệ đi, hôm nay cô là cô dâu có phải bác sĩ đâu. Chuyện này có người khác lo.
Lời nói của Phó Bân khiến cô khó chịu. Vốn đã bất mãn với cuộc hôn lễ này ngay từ đầu, vậy thì nhân dịp chú rể không đến, cô dâu là cô cũng không cần tiếp tục hôn lễ nữa.
- Hôm nay chú rể còn không đến vậy thì cô dâu biến mất giữa đường cũng chẳng ai ngạc nhiên đâu.
Nói xong Đường Nguyệt Hi dứt khoát giật tay mình ra, đóng cửa cái rầm, xách váy chạy lên. Phó Bân trong xe nhìn theo giây lát, ngả người về sau, lấy điện thoại từ trong túi gọi đi:
- Anh, cô dâu của anh chạy mất rồi.
Người đàn ông ở đầu dây bên kia chỉ khẽ cười. Tiếng cười trầm ổn mang theo khí lạnh rợn người vang lên.
- Vậy thì không cần đón dâu nữa. Mặc kệ cô ta.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play