(Englot) Nhật Ký Bên Chị (Phần2)
Chương 1 : gặp gỡ
Tác giả
Tui đã ql rồi đây
Tác giả
Hihi tiếp tục p2 nhé
Trời mưa.
Những hạt mưa tí tách rơi xuống mặt đường nhựa, phản chiếu ánh đèn vàng vọt của thành phố về đêm. Engfa ngồi trong xe, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên vô lăng, đôi mắt sắc bén nhìn về phía tòa nhà trước mặt. Cô vừa kết thúc một cuộc họp kéo dài cả ngày, nhưng không hiểu vì sao lại có cảm giác trống rỗng đến lạ.
Cảm giác này… đã theo cô suốt nhiều năm qua.
Cánh cửa kính của tòa nhà mở ra, một nhóm người trong trang phục công sở bước ra ngoài, vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Trong số đó, có một bóng hình khiến Engfa vô thức siết chặt tay lái.
Một cô gái trẻ, mái tóc dài buộc thấp, mặc chiếc sơ mi trắng đơn giản cùng chân váy bút chì. Nàng không có vẻ gì là đặc biệt giữa đám đông, nhưng lại khiến Engfa không thể rời mắt.
Tại sao cô lại có cảm giác… quen thuộc đến vậy?
Char
* vừa bước ra cửa, đột nhiên rùng mình một cái*
Đồng nghiệp
Chắc tại hôm nay mưa suốt ngày đấy. Mà Charlotte này, cậu có muốn đi ăn khuya với bọn mình không
Char
Thôi, tớ còn một ca trực ở bệnh viện. Hôm khác nhé.
Char
* cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi chào tạm biệt đồng nghiệp, nhanh chóng băng qua đường để đến trạm xe buýt gần đó*
Engfa vẫn chưa rời mắt khỏi nàng.
Char
* đang đứng dưới trạm xe buýt giữa cơn mưa, đôi vai nhỏ run lên vì lạnh *
Engfa
* bất giác mở cửa xe bước xuống*
Char
* ngẩng đầu lên, ánh mắt thờ ơ lướt qua cô một lượt, sau đó cau mày*
Char
Bà dì, bà đứng đây làm gì vậy?
Cô chưa từng bị ai gọi là “dì” một cách thản nhiên như vậy.
Char
* nhìn cô bằng ánh mắt đầy cảnh giác *
Char
Không biết. Nhưng bà trông già hơn tôi, gọi là bà dì thì có gì sai?
Lần đầu tiên trong đời, có người nói cô già ngay trước mặt.
Engfa
* nhíu mày, không rõ là nên tức giận hay buồn cười*
Engfa
Lên xe đi, tôi đưa cô về.
Char
Tôi đâu quen bà. Tự nhiên bắt tôi lên xe là có ý gì
Engfa
* thoáng bất ngờ trước thái độ đề phòng của nàng*
Cô không hiểu tại sao bản thân lại muốn tiếp cận Charlotte đến vậy, nhưng có một cảm giác rất mãnh liệt trong lòng… như thể nếu cô không giữ lấy nàng lúc này, nàng sẽ biến mất một lần nữa.
Engfa
Mưa lớn thế này, cô định đứng đây đến khi nào?
Char
Tôi đi xe buýt. Không cần làm phiền bà đâu, bà dì
Cô gái nhỏ này… thật sự rất bướng bỉnh.
Engfa
* nhếch môi, không ép buộc nàng nữa,lấy ra một chiếc ô, bước đến gần, mở ô ra và che lên đầu Nàng *
Engfa
Tôi không thích nhìn thấy ai đó đứng một mình dưới mưa.
Char
* tròn mắt nhìn cô, trong lòng dâng lên một cảm giác lạ lẫm*
Tại sao một người xa lạ lại đối xử với nàng như thế?
Cảm giác này… thật quen thuộc.
Chương 2: Duyên nợ
Charlotte không biết tại sao mình lại đứng yên dưới tán ô ấy.
Nàng có thể bước ra khỏi đó, có thể tiếp tục chờ xe buýt và mặc kệ người phụ nữ trước mặt. Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Engfa, nàng lại có cảm giác rất lạ ,giống như giữa hai người từng có một mối quan hệ nào đó rất sâu sắc, nhưng nàng lại không tài nào nhớ ra.
Một cảm giác… vừa gần gũi, vừa xa lạ.
Char
* quay lưng bước đi, rời khỏi vùng che của chiếc ô. Mưa ngay lập tức xối xả đổ xuống vai , thấm ướt mái tóc và bộ quần áo mỏng manh*
Char
* không quay lại nhìn cô lấy một lần*
Engfa
* nhìn theo bóng dáng gầy nhỏ ấy, bàn tay siết chặt cán ô*
Rõ ràng nàng ghét cô.
Nhưng vì sao tim cô lại nhói lên thế này?
Char
* bước vào bệnh viện, cơ thể vẫn còn hơi lạnh do trận mưa tối qua*
Char
* thay đồ, buộc tóc gọn gàng rồi đi dọc hành lang để bắt đầu ca trực của mình*
Char
* Đến khi dừng lại ở quầy tiếp tân, nghe thấy vài y tá đang xì xầm gì đó*
Y tá 1
Trời ạ, nghe nói hôm nay tổng tài của Tập đoàn Eng International sẽ đến kiểm tra sức khỏe định kỳ ở bệnh viện mình đấy.
Y tá 2
Ừ, nhưng nghe nói cô ấy không thích những nơi đông người lắm. Chắc là sẽ kiểm tra ở khu VIP thôi
Char
* nghe đến hai chữ Engfa Waraha, bỗng dưng khựng lại*
Char
* nhớ đến người phụ nữ hôm qua, người đã che ô cho mik dưới cơn mưa*
Lẽ nào… lại là cùng một người?
Buổi trưa hôm đó, Charlotte nhận được thông báo từ trưởng khoa rằng nàng sẽ phụ trách chăm sóc bệnh nhân VIP đặc biệt. Nàng không nghĩ nhiều, cứ thế cầm hồ sơ bước vào phòng bệnh.
Char
* bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của cô*
Char
* khựng người trong một giây, sau đó nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên*
Char
Bà dì, hóa ra bà cũng bệnh hả
Engfa
Không bệnh cũng phải kiểm tra định kỳ
Char
* không đáp lại, chỉ bước tới mở hồ sơ bệnh án, kiểm tra một lượt rồi lạnh nhạt nói*
Char
Huyết áp ổn định, tim mạch không có vấn đề. Nhưng mà
Char
* ngước lên nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc*
Char
Sao tôi cảm giác bà giống như bị thiếu ngủ vậy
Engfa
* im lặng một lúc, rồi cười nhạt*
Engfa
Vì tôi hay mơ thấy một người.
Engfa
*nhìn nàng chăm chú, đôi mắt đen sâu như muốn nhấn chìm người khác*
Engfa
Tôi không nhớ rõ. Nhưng khi nhìn thấy cô, tôi lại có cảm giác…
Char
* thức nín thở, tim đập mạnh trong lồng ngực*
Engfa
Giống như đã tìm thấy rồi đánh mất
Char
* giật mình, ánh mắt nàng hơi dao động.*
Char
*không biết vì sao mình lại cảm thấy nhói lòng khi nghe câu đó*
Tác giả
Hihi trong truyện này fa lớn tủi r á nha
Chương 3:mua lại bệnh viện
Ba ngày sau, toàn bộ bệnh viện nơi Charlotte làm việc chấn động bởi một tin tức lớn ,Tập đoàn Eng International đã chính thức mua lại bệnh viện với giá cao gấp ba lần giá trị thực.
Chủ sở hữu mới: Engfa Waraha.
Vừa nghe tin, Charlotte đang uống nước suýt chút nữa bị sặc.
Y tá 1
Trời ơi Charlotte, cô không biết à? Tổng tài Engfa Waraha chính là chủ mới của bệnh viện mình đấy
Y tá 2
Chắc bệnh viện này sắp lên đời rồi, nhưng mà… Nghe nói cô ấy mua lại bệnh viện chỉ vì một người.
Char
* ho khan vài tiếng, cố gắng giữ bình tĩnh*
Char
Vậy… vậy ai là người đó?
Y tá 2
Chẳng ai biết. Nhưng có tin đồn rằng cô ấy rất hay nhìn về phía khoa của chúng ta. Không lẽ…
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía Charlotte.
Không, chắc chắn không phải đâu. Một người như bà dì đó sao có thể vì nàng mà bỏ ra một số tiền lớn như vậy được?
Nhưng mà… sao nàng lại cảm thấy bất an thế này?
Buổi chiều hôm đó, Charlotte bị gọi lên văn phòng giám đốc mới.
Char
* Vừa bước vào, nàng đã thấy cô ngồi ung dung trên ghế da, đôi chân vắt chéo, tay cầm tách cà phê, ánh mắt nhìn nàng đầy ý cười*
Char
Bà dì, tại sao bà lại mua bệnh viện này
Engfa
* đặt tách cà phê xuống bàn, nhìn thẳng vào nàng*
Engfa
Cô nghĩ tôi mua vì lý do gì?
Char
Tôi không biết. Nhưng tôi không thích cảm giác này.
Engfa
*lặng một lúc, sau đó chậm rãi đứng dậy, bước về phía nàng *
Engfa
* dừng lại ngay trước mặt nàng, khoảng cách gần đến mức nàng có thể cảm nhận được hơi thở nhàn nhạt mùi bạc hà *
Engfa
Cô không thích sao? Nhưng tôi thì thích.
Engfa
Tôi muốn giữ cô bên cạnh.
Char
* Tim bỗng dưng lỡ một nhịp*
Nàng không hiểu vì sao mình lại cảm thấy choáng váng như vậy.
Char
Bà dì, bà có bị hoang tưởng không vậy? Tôi chỉ là một bác sĩ nhỏ, không đáng để Dì bỏ cả bệnh viện ra mua đâu
Engfa
* vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào một lọn tóc của nàng , giọng nói trầm thấp như một lời thì thầm ám ảnh*
Engfa
Nếu tôi nói… tôi đã tìm kiếm cô suốt trăm năm qua thì sao?
Char
* giật mình, hai mắt mở lớn*
Char
* bỗng dưng có cảm giác rất kỳ lạ, giống như đã từng nghe câu nói này ở đâu đó*
Một luồng ký ức xa xôi chợt lóe lên trong đầu nàng
Engfa
Cô bé, từ giờ tôi là chủ bệnh viện này. Cô định rời khỏi sao?
Char
* mím môi, siết chặt bàn tay*
Bây giờ nếu nàng xin nghỉ, có khi ngày mai tất cả bệnh viện trong thành phố đều sẽ bị Engfa mua luôn mất
Nàng không còn lựa chọn nào khác.
Char
Được rồi. Nhưng bà nhớ đấy, đừng có làm gì kỳ quái với tôi
Engfa
* mỉm cười, ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng như đang che giấu một điều gì đó*
Engfa
Yên tâm đi, tôi sẽ từ từ mà
Download MangaToon APP on App Store and Google Play