Khao Khát Vô Hưởng[Zepnak](Zephys X Nakroth)
Chap 1
Mùa hoa anh đào nở rộ, từng cánh hoa bay rơi nhẹ nhàng trên mái tóc trắng của người thiếu niên, khiến đối phương say đắm đến mức không thể rời mắt.
Nhưng khi người ấy quay lại, gương mặt lạnh lùng và ánh mắt đầy bí ẩn bỗng thổi vào không gian một cơn gió rợn người, khiến lòng đối phương bỗng chùng lại trong kinh hoàng.
Khuôn mặt ấy hằng sau trong trí nhớ cậu, như một hình bóng mờ ảo nhưng không thể nào phai nhòa.
Mỗi khi cậu thấy ánh nắng cuối ngày, giọt nắng ấy lại tạc lên nét sắc lạnh của người thiếu niên – một vẻ đẹp vừa dịu dàng, vừa rùng rợn, khiến trái tim rung động theo một điệu valse buồn man mác, nhưng cũng không khỏi run rẩy bởi nỗi sợ hãi không tên.
Cậu gọi tên thiếu niên ấy, giọng run run xen lẫn niềm mong manh:
Zephys
Nakroth, là em sao? Làm ơn hãy quay lại với anh đi.
Trong khoảnh khắc ấy, giữa mùa hoa anh đào rơi lả tả, hình bóng người cùng mái tóc trắng thanh khiết hiện lên như một giấc mơ đã qua, để rồi sớm biến mất trong làn sương mờ của ký ức.
Giọng cậu vang vọng, khẽ ngân nga trong gió xuân, như lời khẩn thiết mong manh, khao khát được nối lại mối liên hệ đã tàn phai theo thời gian.
Nakroth
Anh quên rồi sao? Zeyphys chính anh đã khiến tôi thành ra như này
Vừa dứt lời, bóng tối bao trùm lấy mọi thứ, kể cả con tim hắn
Giọng em vang lên trong khoảnh khắc lặng thinh, chứa đựng nỗi u buồn và sự chán chứa, như lời tuyên thệ của một tâm hồn đã lạc lối giữa cơn mê của bóng tối.
Zephys
Hộc hộc/ngồi bật dậy/
Hắn thức dậy trên giường, tiếng thở nặng nhọc cùng mồ hôi ứa ra không ngớt khiến hắn phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.
Trong khoảnh khắc ấy, hắn nhận ra rằng không còn đường nào tránh khỏi sự thật đau đớn—một sự thật đã và đang cuốn trôi mọi giấc mơ và hy vọng.
Hắn cố làm mình phấn chấn lên, che đậy những nỗi niềm bên trong sau đêm dài mộng mị. Xách cặp đến trường, gần cổng, hắn gặp được nhóm bạn thân gồm Hayate, Mu lỏ, bright......
Hắn sẵn sàng niềm tin cho một ngày mới.
À không hẳn ngày mới lắm nếu đám bạn hắn không phát cơm chó
Murad
Ai đó có biết giá trị của ‘đĩa cơm’ đâu, chỉ có em – món ngon khiến anh thèm khát mỗi ngày thôi babi Tulen của anh
Tulen
Nói gì vậy thằng cha này/đỏ mặt/
Zephys
Ê nha?!nói khuấy ai đó thằng kia
Murad
Ai tự nhột nhé còn đằng này không
Hayate
Thôi nào hai thằng này định đánh nhau trước trường à
Hayate
Enzo mà thấy tao lên phòng hiệu trưởng nữa chết tao
Tulen
Mà nghe nói hôm nay có học sinh mới đấy,nghe đồn đẹp trai lắm
Murad
Cậu ta đẹp lắm à/đen mặt/
Tulen
Nghe đồn thôi mà ta đi thôi Zephys nó sắp đào hố đến nơi kìa
Murad cầm một bên tay trái còn Hayate cầm tay còn lại của Zephys
Zephys
Ê ê bọn mày định làm gì hả???
Zephys
Á á từ từ hai thằng khốn
Trước cửa lớp cách hang lang 50cm
Cả Murad và Hayate thắng gấp khiến Zephys bay vào cửa lớp trước bao ánh nhìn của mọi người
Zephys
Hai đứa mày, kẻ ngu muội tự phụ, như mảnh vụn lạc trôi giữa dòng thời gian, không được ban cho một tia sáng của sự tỉnh thức, chỉ biết nuốt chửng cả những ảo vọng hão huyền. Sự tồn tại của ngươi – một bản hòa ca của hỗn loạn và thất bại – chỉ là nỗi ám ảnh của chính những kẻ sáng suốt, khiến bầu không khí trở nên tăm tối và vô nghĩa.
Tác giả
Viết vậy lỡ không kiểm diệt được=)
Tác giả
" Kẻ ngu muội tự phụ": Bắt đầu bằng cách chê bai đối phương là người dốt nát và kiêu ngạo.
"Như mảnh vụn lạc trôi giữa dòng thời gian": So sánh đối phương như những mảnh vụn vô nghĩa, không có chỗ đứng trong dòng chảy của thời gian.
"Không được ban cho một tia sáng của sự tỉnh thức": Nói rằng người đó không có chút hiểu biết hay nhận thức gì cả.
"Chỉ biết nuốt chửng cả những ảo vọng hão huyền": Chỉ trích người đó chỉ sống trong những ảo mộng không thực tế, nuốt chửng những ảo vọng hão huyền.
"Sự tồn tại của ngươi – một bản hòa ca của hỗn loạn và thất bại": Tuyên bố rằng sự hiện diện của đối phương chỉ mang đến sự hỗn loạn và thất bại.
"Chỉ là nỗi ám ảnh của chính những kẻ sáng suốt, khiến bầu không khí trở nên tăm tối và vô nghĩa": Cuối cùng, nói rằng người đó là gánh nặng, là ám ảnh của những người thông thái và làm cho môi trường xung quanh trở nên u ám, vô ngh
Hayate
Hơi quá đấy bạn hiền
Hayate
/lấy khăn chấm chấm nước mắt/
Murad
Đúng vậy coi chừng bố mày giận đấy
Murad
Đùa thôi mà vào lớp nào lát bao mày bánh mì kẹp nước mắt Hayate
Hayate
Dù nó có thích nhưng tao thì không
Hayate
Cơ thể ngọc ngà này chỉ dành cho Enzo iu dấu thôi
Hayate
Ghen tị chứ gì tao biết thừa
Enzo
Ba đứa mày nói nhảm gì trước cửa lớp vậy?
Enzo
Sắp vô học kìa vào coi
Enzo
Tao đi dẫn học sinh mới đến
Zephys
Rồi rồi ngài hội trưởng
Laville
Ê bọn mày có hóng học sinh mới không
Tulen
Mà Enzo với bạn nào đó vô kìa
Hayate
Dậy nào anh bạn đừng nằm nữa xem học sinh mới kìa/lay Zephys/
Zephys
Có gì đáng xem à.../vừa ngước mặt lên + kinh ngạc/
Chap 2
Tác giả
Hmm có thể bộ này thiên về cảm xúc nhiều hơn đối thoại chăng?chả biết mình đang nói gì nữa=)
Cánh cửa lớp khẽ bật mở, tựa như gió xuân ghé ngang mang theo vài cánh hoa phớt hồng bay lạc.
Tất cả đột nhiên tĩnh lặng, ánh mắt mọi người đều hướng về bóng dáng mảnh khảnh của một thiếu niên vừa bước vào.
Mái tóc màu trắng óng ả, đôi mắt trong veo như chứa cả bầu trời rộng lớn, khiến người ta vừa chạm ánh nhìn đã thấy tim khẽ rung lên.
Giọng nói cất lên nhẹ như gió thoảng, nhưng lại khiến tim Zephys như lỡ một nhịp.
Không khí thoắt chốc trở nên ngưng đọng.
Có điều gì đó rất quen thuộc phảng phất trên gương mặt ấy, tựa một mảnh ký ức cũ chưa bao giờ phai nhòa, nay bất ngờ hiện hữu trước mắt, khiến hắn phải sững sờ
Người mới đến chẳng khác gì một giọt nắng tinh khôi rơi xuống giữa lòng đêm, bừng sáng nhưng cũng đầy bí ẩn.
Hương hoa nhè nhẹ vương vấn, tựa hồ xua tan mọi ồn ã, chỉ còn lại nhịp tim dồn dập của những kẻ chứng kiến khoảnh khắc kỳ lạ và mê hoặc này.
Zephys siết chặt bàn tay, cảm giác nơi đầu ngón tay lạnh buốt như vừa chạm vào một giấc mơ xa vời.
Hắn không thể rời mắt khỏi thiếu niên ấy—một người mà hắn chắc chắn mình chưa từng gặp, nhưng trái tim lại vô thức run lên như thể đã khắc ghi từ lâu.
Người mới đến chậm rãi đảo mắt nhìn quanh, rồi dừng lại ở Zephys, đôi môi mấp máy như muốn nói điều gì đó.
Nhưng thay vì cất lời, cậu chỉ khẽ nghiêng đầu, nụ cười nhàn nhạt tựa hồ nước chảy qua khe đá—dịu dàng mà xa vời.
Tulen hắng giọng, phá tan bầu không khí tĩnh lặng
Tulen
Này, cậu là học sinh mới à?
Thiếu niên gật đầu, ánh mắt ánh lên chút dịu dàng pha lẫn bí ẩn.
Nakroth
Ùm tôi là Nakroth rất vui được làm quen
Cái tên ấy vang lên như một thanh âm quen thuộc bị bụi thời gian phủ mờ, chạm đến nơi sâu thẳm nhất trong lòng Zephys
Hắn bất giác lùi lại một bước
Zephys
Nakroth? Không thể nào…
Hayate
Nakroth? Nghe quen quen nhỉ?
Enzo khoanh tay, ánh mắt sắc bén thoáng lướt qua Nakroth
Enzo
Cậu… đã từng đến đây trước kia sao?
Nakroth không trả lời ngay
Cậu mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm như bầu trời đêm không gợn mây.
Một cơn gió nhẹ lùa qua khung cửa sổ, làm mái tóc trắng khẽ lay động.
Zephys cảm thấy một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.
—câu trả lời ấy như một mảnh ghép mơ hồ giữa thực tại và ký ức, khiến lòng hắn dậy lên một cảm giác khó tả.
Ánh mắt Nakroth dừng lại trên Zephys lâu hơn một chút, đủ để hắn cảm nhận được tia nhìn sâu thẳm ấy tựa như muốn nhìn xuyên qua mình.
Có gì đó rất quen thuộc, nhưng đồng thời lại xa lạ đến khó hiểu.
Tulen khẽ huých tay Zephys, đôi mắt ánh lên tia trêu chọc
Tulen
Này, mày đơ ra làm gì thế?Đừng nói mới gặp thích con người ta rồi nha
Zephys giật mình, vội lắc đầu, nhưng cậu vẫn không thể rũ bỏ cảm giác kỳ lạ trong lòng.
Zephys
Nói năng bậy bạ thằng murad kia về dạy em iu mày kìa
Enzo
Chỗ mày ngay cạnh tên đeo rọ mõm này nha/chỉ cho Nakroth/
Nakroth lúc này đã chậm rãi bước đến bàn trống gần cửa sổ, nhẹ nhàng đặt cặp sách xuống.
Nakroth lên tiếng, giọng cậu ta tuy nhẹ nhàng nhưng lại khiến hắn chững lại
Nakroth
Vị trí này… vẫn là chỗ cũ nhỉ?
Lần này không chỉ Zephys, mà cả Tulen, Hayate và Enzo đều khựng lại.
Câu nói ấy như một đốm lửa nhỏ bùng lên giữa màn sương dày đặc của những ký ức đã ngủ yên.
Nhưng rõ ràng, trong trí nhớ của tất cả bọn họ, đây là lần đầu tiên Nakroth xuất hiện.
Chap 3
Không ai đáp lại ngay lập tức.
Không khí trong lớp chợt trở nên nặng nề một cách lạ lùng, như thể có một bàn tay vô hình vừa lật mở một trang sách cũ bị lãng quên.
Zephys nuốt khan, ánh mắt vẫn dán chặt vào Nakroth.
Hắn có cảm giác nếu không hỏi ngay lúc này, câu trả lời sẽ tan biến như một giấc mơ chợt tỉnh.
Zephys
Mày nói… ‘vẫn là chỗ cũ’ là sao ý gì?
Giọng Zephys trầm xuống, mang theo một tia nghi hoặc.
Nakroth khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn vương trên khóe môi nhưng ánh mắt thì tối lại.
Bất chợt, một cơn gió mạnh lùa vào lớp học, hất tung rèm cửa và làm bay xấp tài liệu trên bàn giáo viên.
Những tờ giấy xoay tròn trong không trung trước khi rơi xuống, tản ra khắp nền gạch.
Cùng lúc đó, Zephys cảm thấy tim mình nhói lên một nhịp, tựa như vừa chạm vào một mảnh ký ức cũ nhưng lại không thể nắm bắt được.
Trong một thoáng ngắn ngủi, hắn nhìn thấy hình ảnh của chính mình—đứng dưới bầu trời đêm, trước mặt là một bóng dáng mảnh khảnh với mái tóc trắng óng ánh dưới ánh trăng.
Một giọng nói vang lên bên tai, nhẹ như gió thoảng nhưng lại đầy bi thương:
Zephys bật dậy khỏi ghế, hơi thở gấp gáp.
Hayate
Hết hồn thằng này lại dở chứng nữa à/giật mình/
Murad
Uống thuốc chưa cần tao đi mua không?
Hắn nhìn Nakroth chằm chằm, trong đầu là hàng ngàn câu hỏi không thể thốt thành lời.
Nhưng trước khi hắn kịp nói gì, Nakroth đã quay đi, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cậu thì thầm, giọng nói vương một chút hoài niệm.
Cơn gió ấy mang theo cảm giác gì? Lạnh lẽo hay dịu dàng? Zephys không biết.
Nhưng cậu chắc chắn một điều—Nakroth không đơn thuần chỉ là một học sinh mới.
Và sự xuất hiện của cậu ta… chính là mảnh ghép còn thiếu trong một bí ẩn mà Zephys đã quên từ lâu.
Zephys hít một hơi sâu, cố trấn tĩnh lại.
Hắn nhìn Nakroth, cảm giác như từng sợi dây trong ký ức đang rung lên dữ dội.
Hắn không thể chịu được nữa.
Zephys bước đến trước mặt Nakroth, ánh mắt kiên định
Zephys
Mày… thật sự đã từng ở đây trước kia, đúng không?
Nakroth hơi sững lại, nhưng rồi nở một nụ cười nhẹ.
Nakroth
Tại sao mày lại nghĩ vậy?
Zephys
Bởi vì cảm giác này…
Cho hắn cảm giác thật quen thuộc
Zephys nghiến răng, tay siết chặt thành nắm đấm
Zephys
Mày không phải người xa lạ. Dù tao không nhớ rõ, nhưng có một phần trong tao cứ mãi khẳng định rằng chúng ta đã từng gặp nhau trước đây
Nakroth nhìn hắn một lúc lâu, đôi mắt xanh biển trong suốt phản chiếu cả bầu trời ngoài cửa sổ
Rồi cậu ta chậm rãi lên tiếng:
Nakroth
Nếu tôi nói… đúng là vậy thì sao?
Câu trả lời thản nhiên của Nakroth khiến cả nhóm sững sờ.
Tulen nhíu mày, khoanh tay lại.
Tulen
Khoan đã, mày nói thế nghĩa là sao? là từng học ở đây à?
Nakroth khẽ nghiêng đầu, nụ cười vẫn giữ nguyên.
Nakroth
Có thể gọi là như vậy.
Hayate chống cằm, ánh mắt sắc bén
Hayate
Cái kiểu trả lời mơ hồ này khiến tao thấy hơi khó chịu đấy. Nếu từng học ở đây, sao chúng tôi không nhớ gì về mày?
Nakroth
Không nhớ, hay đã quên?
Nakroth hỏi ngược lại, giọng nói trầm lắng như một làn sương mỏng bao phủ tâm trí người nghe.
Những mảnh ký ức rời rạc vẫn liên tục trôi qua tâm trí hắn—một khoảng sân trường dưới ánh trăng, một bàn tay vươn ra trong tuyệt vọng, và giọng nói quen thuộc ấy vang vọng trong tâm trí:
Nakroth
Zephys, mày hứa với tao rồi mà.
Hắn bật thốt lên, giọng lạc đi
Zephys
Tao… đã hứa gì với mày?
Lần này, đến lượt Nakroth sững sờ
Đôi mắt cậu ta khẽ lay động, rồi rất nhanh, nụ cười thoáng chốc biến mất.
Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm, như thể cậu ta không ngờ Zephys sẽ hỏi câu đó.
Enzo nãy giờ im lặng quan sát, bỗng lên tiếng:
Enzo
Nakroth, nếu thực sự có điều gì đó đã xảy ra trước đây,mày có thể nói thẳng ra không?
Nakroth nhìn họ một lượt, rồi nhẹ nhàng thở dài.
Cậu ta quay đi, ánh mắt hướng ra ngoài bầu trời rộng lớn
Nakroth
Có những chuyện… nếu bọn mày đã quên, thì có lẽ quên luôn sẽ tốt hơn.
Zephys
Không! Nếu đó là thứ đáng nhớ, thì tao muốn nhớ lại!
Nakroth mím môi, bàn tay trên bàn khẽ siết chặt.
Một cơn gió khác thổi qua, mang theo hương hoa nhè nhẹ, như tiếng vọng của những ký ức cũ đang tìm đường trở về.
Nakroth
Tao không thể là người quyết định
Nakroth
Nhưng Zephys… nếu mày thực sự muốn nhớ lại, thì hãy chuẩn bị sẵn sàng.
Câu nói ấy chẳng khác nào một lời cảnh báo.
Và trong khoảnh khắc đó, Zephys nhận ra—những ký ức bị chôn vùi kia, có lẽ không chỉ đơn thuần là một câu chuyện đẹp đã bị lãng quên.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play