Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[Rhycap] Sát Thủ Cũng Có Trái Tim

Chap 1

_____________________________
Năm Duy 8 tuổi, hắn đã nhặt cậu về từ bãi rác
Hắn đã không tiếc bỏ ra hết tâm sức suốt 12 năm đào tạo cậu thành sát thủ hàng đầu
Mà cậu cũng vì báo đáp hắn mà không tiếc lao vào những nhiệm vụ nguy hiểm nhất
Chỉ cần là điều hắn muốn cậu sẵn sàng không tiếc mạng để hoàn thành
Thứ duy nhất cậu mong chờ là lời khen ngợi của hắn, là nụ cười khi chào đón cậu chờ về
Nhưng hắn lại nói...
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Sát thủ thì không được cười, không được có cảm xúc
Kể từ đó cậu không còn cười nữa
Khi cậu bị thương nặng nằm trên giường đau đớn đến không nhịn được, hắn lại nói
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em là lưỡi dao sắc bén nhất của tôi, đừng để kẻ khác nắm được điểm yếu của em
Kể từ đó cậu không bao giờ than đau. Khi bị thương cũng chỉ tự mình trốn vào một góc, không để cho ai biết
Cậu những tưởng bản thân sẽ mãi mãi trở thành người đặc biệt trong tim hắn, vẫn trở thành lưỡi dao sắc bén nhất của hắn
Ấy thế mà ngày cậu làm nhiệm vụ trở về hắn lại mang về một cô gái khác
Cô gái đó ngây thơ và xinh đẹp. Tất cả mọi người đều yêu quý cô
Khi cô gái đó bị cắt vào tay dù chỉ một chút, hắn sẽ vì cô mà đau lòng
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Những thứ này từ sau đừng đụng đến nữa
Hắn trách mắng người nhà trông nom Khánh Ngọc không tốt, phạt bọn họ, trừ lương
Còn cậu chỉ có thể ôm cánh tay trật khớp của mình mà đứng bên cạnh
____________________
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Tôi giao Khánh Ngọc cho em tất cả mọi người tôi chỉ tin tưởng mỗi em mà thôi
Ngày đó hắn có việc phải đi ra nước ngoài. Trước khi đi hắn đã căn dặn cậu trông chừng Khánh Ngọc
Cậu nhận lệnh
Chẳng ngờ được suốt 12 năm không có nhiệm vụ nào không hoàn thành, lần đầu tiên mà cậu thất trách
Khánh Ngọc bị người ta bắt cóc. Người bắt chính là đối thủ của hắn
Một mình cậu đến giải cứu Khánh Ngọc mang một thân toàn vết thương kéo được Khánh Ngọc về
Còn Khánh Ngọc cho dù được cậu cứu vẫn bị kinh hãi một phen, phát sốt suốt 3 ngày
Trong phòng tối lạnh lẽo, hắn không tiếc treo cậu lên, đánh đến toàn thân bật máu
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em làm tôi thất vọng quá
Hắn muốn trừng phạt cậu vì không bảo vệ tốt Khánh Ngọc
Hắn muốn cho cậu biết Khánh Ngọc là bảo bối trong lòng hắn
Khánh Ngọc bị thương một giọt máu người khác sẽ phải trả lại gấp trăm, gấp ngàn lần
Hóa ra trong mắt hắn, cậu mãi mãi chỉ là một lưỡi dao chứ không phải là một con người
____________________
Ngày được thả ra cậu lại càng trở nên lạnh lùng hơn, hành xử chính xác hơn, càng giống với một cỗ máy
Lần này cậu không phạm sai lầm nữa. Mọi nhiệm vụ hắn giao cho cậu đều được hoàn thành sạch sẽ không một chút tì vết
Những vết thương trên người cậu nhiều hơn mà cậu cũng không còn cười nữa
Cậu càng ngày càng giống như dáng vẻ mà hắn mong muốn nhưng hắn lại bắt đầu không vui
Vì cái gì mà cậu không còn cười nữa, không còn chăm chú nhìn hắn, không còn lén lút ở phía sau trộm nhìn hắn
Hắn cho rằng là bởi vì trận đòn kia đã khiến cậu sợ hãi, biết thân biết phận, biết vị trí của mình
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
"Như thế cũng tốt"
Hắn nghĩ rằng chỉ cần thưởng cho cậu một chút cậu sẽ lại như trước cả ngày bám lấy hắn, xem hắn là duy nhất, thời khắc dõi theo hắn
____________________
Khi hắn ôm Khánh Ngọc trong lòng hỏi cậu muốn được thưởng thứ gì
Cậu chỉ lạnh nhạt quỳ xuống
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//quỳ xuống//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//giọng nói máy móc nhưng vô cùng kiên định//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em đã theo ở bên cạnh ngài suốt 12 năm rồi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Trước đây làm việc chưa từng khiến ngài thất vọng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Em cũng chưa từng cầu xin cho bản thân thứ gì
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Suốt 12 năm nay em đã gắng hết sức, không thẹn với lòng giờ đây chỉ cầu xin một điều duy nhất
Hắn cảm thấy thái độ của cậu hôm nay có chút khác thường, trong lòng hắn đột nhiên lo lắng muốn ngăn lời cậu nói
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
//lo lắng, muốn ngăn lời cậu nói//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//kiên định nhìn vào mắt hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hôm nay mong ngài hãy thả em đi
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Không được!
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xin ngài suy nghĩ
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Không được! Ta nói là không được. Em không nghe rõ sao //nổi nóng//
Hắn nổi nóng chỉ bởi vì Đức Duy muốn nhắc lại lời kia. Nhưng chính bản thân hắn cũng không biết tại sao mình lại nổi nóng
Cậu vẫn quỳ trên đất lạnh giống như nếu hắn không bằng lòng cậu sẽ quỳ mãi ở đó
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//vẫn quỳ ở đó//
Hắn xoa trán, cảm thấy vô cùng đau đầu. Trước kia khi hắn mới nhặt Đức Duy về, cậu cũng từng có lúc bướng bỉnh nhưng khi đó cậu vẫn còn tỏ ra chút ít cảm xúc không giống như bây giờ lạnh băng như một cỗ máy
Không giải thích, không làm loạn chỉ kiên quyết muốn rời đi. Tại sao?
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em muốn rời khỏi tôi à?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//vẫn lạnh lùng như cũ, cúi thấp đầu cầu xin hắn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Mong ngài thành toàn
Ngoài mặt hắn vẫn bình thản nhưng nắm tay đã xiết đến muốn rỉ máu
Hắn không cho phép từ khi nào mà cậu đã có suy nghĩ rời bỏ hắn
Nhưng có mọi người ở đây, Đức Minh không thể nổi giận. Hắn im lặng một lúc lâu rồi ra hiệu cho Khánh Ngọc về phòng trước
Đức Duy đã quỳ được một lúc nhưng thân hình cậu vẫn thẳng, khuôn mặt không lộ ra một chút cảm xúc nào
Đức Minh biết đây đều là do hắn đào tạo ra. Cậu là sát thủ giỏi nhất của hắn cũng là sát thủ nghe lời nhất
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Đứng lên đi
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
//tiến tới đưa tay muốn nâng cậu đứng dậy//
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Tôi sẽ coi như chưa nghe em nói gì cả
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em có thể đổi một thứ khác chi phiếu, kỳ nghỉ bất kì thứ gì tôi cũng sẽ mang về cho em
Hắn tưởng rằng mình xuống nước như vậy rồi thì cậu sẽ biết ý mà thôi không ngang bướng nữa
Nhưng Đức Duy không hề đáp lại hắn, cậu vẫn một mực quỳ trên đất
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đây là mong muốn duy nhất của em
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em...
Đức Minh thật sự muốn phát điên nhưng trước khi hắn kịp đáp lời cậu đã nói
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngày mai ngài kết hôn rồi. Lúc đó sẽ không cần một sát thủ như em bên cạnh nữa
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thiếu gia em thật lòng chúc phúc cho ngài cũng mong ngài thành toàn thả em đi
_____________________________
END

Chap 2

______________________________
Đức Duy trở về phòng trong bóng tối quen thuộc
Kể từ khi vào nhà họ Hoàng, cậu đã luôn ở trong căn phòng này
Kỳ thực Đức Duy là một người cực kỳ sợ bóng tối
Bởi vì từ nhỏ cậu bị ba mẹ vứt bỏ ở bãi rác. Gia đình cậu quá nghèo không đủ sức nuôi cậu và em trai. Cuối cùng họ lựa chọn vứt bỏ cậu, mặc cậu tự sinh tự diệt
Khi đó Đức Minh đã đến cứu cậu. Hắn giống như ánh sáng chiếu rọi cuộc đời tăm tối của Đức Duy
Hắn dạy cậu bắn súng, dạy cậu dùng dao, dạy cậu đâu là điểm yếu của một người, làm thế nào có thể chính xác cắt vào động mạch cảnh khiến con mồi bị hạ gục trong phút chốc
Dưới sự dẫn dắt của hắn, cậu đã trở thành một sát thủ hàng đầu
Cậu phải học quen với thứ bóng tối mà cậu sợ nhất, khiến cho bản thân như hòa mình vào bóng đêm. Như vậy khi ra tay mới có thể đắc thủ nhanh nhất
Cậu nguyện vì hắn mà từ bỏ bản thân mình, từ bỏ sở thích cá nhân, thậm chí là cả sinh mệnh
Thế nhưng hắn từ đầu tới cuối chỉ luôn coi cậu là một công cụ
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em làm ta thất vọng quá
Ngày đó chỉ vì không bảo vệ tốt bảo bối Khánh Ngọc của hắn. Đức Minh treo cậu lên, hành hạ cậu, muốn cậu nhớ rõ hình phạt khi không hoàn thành tốt nhiệm vụ là như thế nào
Cũng từ đó, trong lòng cậu đã nhận ra trong mắt hắn cậu chỉ là một lưỡi dao sắc bén, không hơn không kém
Nhưng dao cũng sẽ có ngày cùn. Mà tới ngày đó hắn sẽ không tiếc vứt bỏ cậu như vứt bỏ một thứ đồ phế phẩm
Đức Duy không muốn vậy cho nên cậu lại càng nỗ lực không tiếc mạng để hoàn thành những nhiệm vụ khó nhất
Những vết thương chồng chất mãi không khỏi, những lần đối mặt với sinh tử suýt thì không còn mạng mà về
___________________
Hôm đó hắn đã giao cho cậu một nhiệm vụ dường như không thể
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Giúp tôi ám sát người này sau đó em có thể nghỉ ngơi
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
//đưa cho cậu một bức ảnh của người đàn ông lạ mặt//
Đức Duy biết đó là đối thủ trên thương trường của hắn, là người duy nhất xứng tầm khiến hắn e ngại
Chỉ cần tiêu diệt được người này rồi, Đức Minh có thể kê cao gối mà ngủ, trên thương trường cũng chẳng còn ai dám đối đầu với hắn nữa
Nhưng một người như thế dĩ nhiên cũng không dễ đối phó
Đã có bốn sát thủ được cử đi trước đó nhưng không ai còn mạng mà về. Tất cả đều đã bị giết chết. Thậm chí người kia còn gửi cho Đức Minh một cái hộp, trong đó là ngón tay của sát thủ gần nhất mà hắn phái đi
Đây là sỉ nhục lớn nhất đối với Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Đức Duy, tôi tin em làm được
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Em là lưỡi dao tốt nhất của tôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhận lệnh của hắn//
Dù biết lần này sinh tử khó đoán, lành ít dữ nhiều
____________________
Trước cái đêm cậu đi nhận lệnh, Minh Huy - đàn em dưới chướng cậu nhiều năm nay không chịu được nữa khuyên nhủ cậu
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Anh Duy, anh chạy đi, nhiệm vụ lần này là chỗ chết, tại sao anh vẫn cứ đâm đầu vào chứ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi trên bàn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//kiểm tra lại họng súng và mấy dao găm của mình//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu bảo tôi đào ngũ à? Cậu thật sự muốn tốt cho tôi hay là muốn hại tôi thế?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng lo! Đức Duy này đã bao giờ không hoàn thành nhiệm vụ chưa
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Nhưng...nhưng mà....
Cậu biết Minh Huy là đang lo lắng cho cậu. E rằng đến hiện tại, người duy nhất trên thế gian này lo cho cậu chỉ còn có hắn
Năm đó trong một lần làm nhiệm vụ, Đức Duy tiện tay cứu Minh Huy, để hắn ở lại Hoàng Gia làm tay sai cho mình
Minh Huy thấy lần này cậu đi nhất định không có mạng mà về cho nên hắn ra sức ngăn cản
Hết cách Đức Duy chỉ đành đánh ngất hắn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đánh ngất Minh Huy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Xin lỗi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ánh mắt cậu trở nên dịu dàng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đỡ hắn lên giường, đắp chăn cho hắn//
Lúc này đây cậu mới có thể gỡ chiếc mặt nạ không cảm xúc của mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn ánh trăng bên ngoài//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"Đêm nay có lẽ mình sẽ không về được nữa"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//đặt lá thư lên bàn//
Đây là thư tuyệt mệnh
Đức Duy từng cho rằng mình đã trở thành một lưỡi dao, một công cụ, sẽ không còn chút cảm xúc nào
Hành động để lại thư thế này thật chẳng giống cậu
Nghĩ vậy cậu lại cầm lấy lá thư vỏn vẹn vài chữ
"Giúp mình chuẩn bị hâu sự"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cầm lấy lá thư//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//xé nát rồi ném vào thúng rác//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cười//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"một lưỡi dao cùn hỏng rồi thì vứt đi thôi"
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
"kết cục sẽ thế nào đây, giống như bốn người trước đó, thi thể không còn nguyên vẹn"
Cậu lại nghĩ đến Đức Minh khi nhìn thấy ngón tay cậu được đặt trong hộp gửi về Hoàng Gia sẽ như thế nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nhìn ánh trăng lạnh lẽo//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//khoác lên mình bộ đồ quên thuộc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//dắt súng vào lưng rồi cứ thế bước ra ngoài mà không quay đầu lại//
Đêm nay sẽ là một đêm đẫm máu
______________________________
END

Chap 3

______________________________
Người đàn ông mà cậu phải ám sát đêm nay là Nguyễn Quang Anh. Anh là một trong những kẻ quyền lực nhất trong thành phố này
Đêm nay Quang Anh sẽ ra ngoài gặp đối tác, đây cũng là cơ hội duy nhất của Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//cải trang thành nhân viên phục vụ ở khách sạn//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thành công qua mắt đám vệ sĩ//
Khi bóng tối bao trùm, Đức Duy đã đột nhập được vào phòng của Quang Anh
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//như con báo đen ẩn mình vào trong bóng tối, lặng lẽ chờ đợi//
Khoảng khác khi nhìn thấy gương mặt anh, Đức Duy rút súng, bóp cò, không hề có chút do dự
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rút súng//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bóp cò//
Nhưng cũng chính khoảnh khắc ấy, tay cậu lệch đi bởi vì vết thương bị trật khớp từ lần làm nhiệm vụ trước
Đây là một sai làm nghiêm trọng mà một sát thủ không thể mắc phải
Mà chính sai lầm này cũng sẽ khiến Đức Duy phải trả giá bằng tính mạng
Tiếng đạn được bắn ra từ nòng súng giảm âm nghe chát chúa
Người đàn ông kia đã tránh được nhưng viên đạn sượt qua má anh để lại một đường máu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
//bị đạn sượt qua má//
nvp
nvp
Ai đó?
nvp
nvp
Kẻ nào đó?
nvp
nvp
//hô lớn//
nvp
nvp
//xông vào trong phòng//
Đối với sát thủ nếu không thể hạ gục con mồi trong lần ra tay đầu tiên thì chính là vô cùng khó khăn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rút về phía sau//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nổ súng liên tục//
ĐOÀNG
ĐOÀNG
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bắn vỡ bóng đèn//
Đức Duy dựa vào ưu thế trong bóng tối mà né được công kích của kẻ thù
nvp
nvp
Bắt cậu ta!
nvp
nvp
Mau bắt cậu ta!
Tiếng la hét vang lên. Đức Duy bị thương không nhẹ
Giây phút lướt qua mặt người đàn ông kia, Đức Duy thấy anh ta đang nhìn mình
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Để cậu ta sống
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Tôi muốn người này còn sống
Giọng nói lạng lùng ấy khiến sát thủ như cậu cũng có chút kiêng dè
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//lao qua cửa sổ//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bị mảnh vụn cứa lên người//
____________________
Nhặt được một mạng, Đức Duy quay trở về Hoàng Gia, lần tìm về biệt thự theo đường cũ
Cậu thế mà không chết nhưng cậu cũng không hoàn thành nhiệm vụ
Những vết cắt trên người cậu đều đang rỉ máu, đau đến mức Đức Duy phải dừng lại, hít thở vài hơi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//dừng lại//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//hít thở vài hơi//
Theo mỗi nhịp thở, từng tấc da thịt đều đang kêu gào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//ngồi xuống ven đường//
Nhiệm vụ không hoàn thành
Chờ đợi Đức Duy là cái gì cậu cũng biết rõ
Sẽ là đòn roi, là tra tấn, là ánh mắt thất vọng của hắn
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Đức Duy, em làm tôi quá thất vọng
Đức Duy không còn sức để suy nghĩ nữa, cậu lần đi trong bóng tối
____________________
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
Đức Duy tại sao em còn sống, sao em lại trở về
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
//đánh cậu đến bật máu//
Hoàng Đức Minh
Hoàng Đức Minh
//truy hỏi cậu//
Cậu không hoàn thành nhiệm vụ hắn giao, cậu không còn mặt mũi nào gặp hắn nữa
__________
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//choàng tỉnh//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//thở dốc//
Cậu phát hiện ra mình đã trở về căn phòng quen thuộc
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
//đang chăm sóc cho cậu//
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Anh Duy, anh tỉnh rồi
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Huhu...//khóc//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi đã chết đâu
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Cậu khóc cái gì
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
//nghe vậy càng khóc lớn//
Đức Duy thấy cả người đau nhức nhưng ít ra cậu còn sống
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//nghĩ đến giấc mơ khi nãy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//rùng mình//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Thiếu gia đâu?
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Anh Duy, anh muốn đi đâu vậy?
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Anh vẫn còn yếu lắm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//bỏ mặc lời ngăn cản của Minh Huy//
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//vén chăn muốn đi ra ngoài//
Cậu hoàn thành không tốt nhiệm vụ cần phải đến chịu phạt
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Em xin anh đó
Hoàng Minh Huy
Hoàng Minh Huy
Anh Duy, anh không muốn sống nữa sao
Minh Huy ngăn cản cậu không được chỉ có thể đỡ Đức Duy đến gặp Đức Minh
______________________________
END

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play