[BH Conan] [Ran X Vermouth ]Thiên Thần Và Ác Quỷ
Tin Nhắn Đầu Tiên
Thứ Sáu, một tối mưa ở Tokyo
Ran đang ngồi trong phòng, nhìn mưa rơi qua cửa sổ. Điện thoại cô đột nhiên rung lên, một số lạ nhắn đến.
Số lạ:
vermouth
“Cô gái karate mạnh mẽ không thích mưa sao? Trông em buồn thiu dưới ánh đèn đường tối nay đấy.”
ran
"Ai vậy? Làm sao bạn biết tôi ở dưới đèn đường? Chúng ta quen nhau à?”
ran
"Ồ, em không nhớ sao? Chúng ta đã gặp nhau rồi. Một lần thôi, nhưng đủ để chị ấn tượng với đôi mắt tím của em.”
ran
Nhíu mày, cố nhớ lại
“Gặp ở đâu? Tôi không nhớ có ai nhìn tôi như vậy. Bạn là ai thật sự?”
vermouth
“Haha, em tò mò thật đấy. Chị thích điều đó. Gọi chị là Chris đi. Còn cụ thể gặp ở đâu… em thử đoán xem? Gợi ý: một buổi tối, một ly rượu vang, và một nụ cười em không thể quên.”
Ran nghĩ một lúc, chợt nhớ đến buổi tiệc từ thiện mẹ cô từng kéo cô đi cách đây vài tuần, nơi cô gặp một phụ nữ tóc vàng quyến rũ nhưng lạnh lùng
ran
“Chị là… người phụ nữ ở buổi tiệc từ thiện? Chris Vineyard?”
vermouth
“Bingo! Em thông minh hơn chị tưởng. Chị thích những cô gái vừa mạnh mẽ vừa sắc sảo như em.”
ran
“Tại sao chị lại nhắn cho tôi? Làm sao chị có số của tôi?”
vermouth
“Số của em? Dễ thôi, chị có cách của riêng mình. Còn tại sao nhắn… vì chị thấy em cô đơn dưới mưa tối nay. Chị không thích thấy những viên ngọc quý bị lãng quên.”
ran
“Tôi không cô đơn! Chỉ là… tôi thích ngắm mưa thôi. Chị đừng nói linh tinh.”
vermouth
“Thật không? Đôi mắt em không nói vậy đâu, Ran. Chị nhìn thấy nỗi buồn trong đó, sâu thẳm như đại dương. Ai làm em buồn? Cậu thám tử ngốc nghếch kia à?”
ran
“Sao chị biết về Shinichi? Chị đang theo dõi tôi à?”
vermouth
“Không cần theo dõi cũng biết. Cậu ta để em một mình quá nhiều, đúng không? Một cô gái như em xứng đáng được trân trọng hơn thế.”
Ran im lặng một lúc, không biết trả lời sao
ran
“…Chị không hiểu đâu. Shinichi có lý do của cậu ấy.”
vermouth
“Lý do gì cũng không quan trọng. Chị chỉ thấy em đang tự dệt lưới buồn cho chính mình. Nếu em muốn, chị có thể kéo em ra khỏi đó.”
ran
“Kéo tôi ra? Ý chị là sao?”
vermouth
“Gặp chị đi, Ran. Một buổi tối, chỉ hai chúng ta. Chị sẽ cho em thấy thế giới không chỉ có mưa và nỗi nhớ vô nghĩa.”
ran
“Tôi không biết… Tôi không quen gặp người lạ như vậy.”
vermouth
“Chị không phải người lạ. Chị là Chris, người đã nhìn thấy em thật sự – không phải cô bạn gái chờ đợi ai đó, mà là Ran Mouri, mạnh mẽ và cuốn hút hơn em nghĩ. 9 giờ tối mai, quán cà phê Moonlight gần công viên Beika. Em sẽ đến chứ?”
ran
[Ngón tay lưỡng lự trên bàn phím]“…Tôi sẽ suy nghĩ.”
vermouth
“Chị chờ em. Đừng để chị thất vọng, thiên thần của chị.”
Thứ Bảy, quán cà phê Moonlight
Ran đến quán, hơi muộn vì do dự mãi mới quyết định đi. Cô thấy Chris (Vermouth) ngồi ở góc khuất, mặc áo khoác đen, tóc vàng óng ánh dưới ánh đèn mờ ảo. Chris mỉm cười khi thấy Ran bước vào.
vermouth
Chị đã nghĩ em sẽ không đến. Trông em đẹp hơn trong mưa tối qua đấy, thiên thần
ran
[Ngồi xuống, hơi căng thẳng]
Đừng gọi tôi là thiên thần. Tôi chỉ đến vì… tò mò thôi. Chị muốn gì ở tôi?
vermouth
[nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt sắc sảo nhìn Ran]
vermouth
Chị muốn em. Không phải theo cách tầm thường, mà là muốn khám phá con người thật của em – người mà cậu thám tử kia không bao giờ thấy được.
ran
[Đỏ mặt, quay đi]
Chị nói gì kỳ vậy? Tôi không hiểu.
vermouth
[Nghiêng người sát hơn, giọng trầm quyến rũ]
Em hiểu mà, Ran. Em mạnh mẽ, nhưng cũng mong manh. Em trung thành, nhưng cũng khao khát được tự do. Chị thấy tất cả, và chị muốn là người chạm vào những phần đó của em.
ran
[Trái tim đập nhanh, không biết phải phản ứng sao]
Chị… chị quá thẳng thắn rồi. Tôi không quen với kiểu nói chuyện này.
vermouth
Thế thì quen dần đi. Chị không thích vòng vo. Em ở đây, nghĩa là em cũng tò mò về chị, đúng không?
ran
[Im lặng, rồi khẽ gật đầu]
…Có lẽ vậy. Nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao là tôi.
vermouth
[Đặt tay lên bàn, ngón tay khẽ chạm vào tay Ran]
vermouth
Vì em là ánh sáng chị không thể bỏ qua. Trong thế giới đen tối của chị, em như ngọn lửa – vừa ấm áp, vừa nguy hiểm. Chị muốn gần em
ran
[Run lên khi tay Chris chạm vào, nhưng không rút tay lại]
Chị nói như thể chị biết tôi từ lâu rồi…
vermouth
[Nhếch môi, ánh mắt bí ẩn]
Có lẽ chị biết em nhiều hơn em nghĩ. Nhưng đừng lo, đêm nay chỉ là khởi đầu. Chị sẽ từ từ cho em thấy.
Dưới Ánh Đèn Mờ Ảo
Thứ Bảy, quán cà phê Moonlight]
Ran và Chris (Vermouth) vẫn ngồi đối diện nhau. Không khí giữa họ dần trở nên nặng nề, nhưng cũng đầy cuốn hút. Ran cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi khi ánh mắt Chris lướt qua cô.
ran
[nhìn xuống tay mình, nơi Chris vừa chạm vào]
ran
Chị nói những điều kỳ lạ thật đấy. Tôi không biết phải trả lời thế nào.
vermouth
[Nghiêng đầu, nụ cười nửa miệng đầy mê hoặc]
vermouth
Em không cần trả lời ngay. Chỉ cần ở đây với chị là đủ. Em có thấy không thoải mái không?
ran
[Ngập ngừng]
Không hẳn là không thoải mái… chỉ là lạ. Chị khác với những người tôi từng gặp
vermouth
[Đưa tay vuốt nhẹ một lọn tóc vàng, mắt không rời Ran]
vermouth
Chị cũng không giống ai em từng biết đâu, Ran. Chị nguy hiểm hơn, nhưng cũng thật hơn. Em có sợ không?
ran
[Nhìn thẳng vào mắt Chris, giọng kiên định]
Tôi không sợ. Nhưng tôi không thích bị đùa giỡn.
vermouth
[Cười khẽ, âm thanh mềm mại như nhung]
Chị không đùa. Chị nghiêm túc với em hơn bất cứ ai từng có trong đời chị. Em tin không?
ran
[Im lặng một lúc, rồi thở dài]
Tôi không biết phải tin chị bao nhiêu. Chị quá bí ẩn. Tôi cảm giác như chị đang giấu rất nhiều thứ.
vermouth
[Đặt ly rượu xuống, nghiêng người sát hơn, giọng trầm xuống]
Chị giấu nhiều thật. Nhưng với em, chị muốn cởi bỏ một phần lớp mặt nạ đó. Nếu em cho chị cơ hội.
vermouth
[Đưa tay chạm nhẹ vào má Ran, ngón tay lạnh giá nhưng đầy dịu dàng]
Để gần em hơn. Để chạm vào em, không chỉ bằng lời nói.
ran
[Đỏ mặt, giật mình nhưng không đẩy tay Chris ra]
Chị… đừng làm vậy ở đây. Có người nhìn kìa.
vermouth
[Nhìn quanh, rồi cười lớn]
Chỗ này kín đáo lắm, thiên thần. Không ai quan tâm đâu. Hay là em ngại với chị?
ran
[Quay mặt đi, giọng nhỏ lại]
Tôi không ngại. Chỉ là… chưa quen thôi
vermouth
[Kéo ghế gần hơn, hơi thở ấm nóng phả vào tai Ran]
Vậy thì để chị giúp em quen. Đêm nay, em là của chị, được không?
ran
[Trái tim đập thình thịch, không trả lời ngay]
…Tôi cần thời gian suy nghĩ.
vermouth
[Đứng dậy, cầm áo khoác, để lại tờ tiền trên bàn]
Chị không ép em. Nhưng nếu em muốn, nhắn cho chị. Chị sẽ đợi, dù bao lâu cũng được.
Chris rời đi, để lại Ran ngồi đó, đầu óc hỗn loạn nhưng trái tim lại ấm lên kỳ lạ.
Chủ Nhật, Ran nằm trên giường, không ngủ được
Ran cầm điện thoại, ngón tay lướt qua đoạn chat với Chris. Cô do dự, rồi cuối cùng nhắn tin.
vermouth
[Trả lời ngay lập tức]
“Chưa. Chị đang nghĩ đến em. Em không ngủ được à?”
ran
"Ừ. Tôi cứ nghĩ về những gì chị nói tối nay.”
vermouth
“Về việc gì? Chị chạm vào em, hay việc em là của chị?”
ran
[Đỏ mặt dù chỉ đang nhắn tin]
“Cả hai. Chị làm tôi rối quá.”
vermouth
"Rối là tốt. Nghĩa là em không thờ ơ với chị. Em cảm thấy thế nào khi chị chạm vào má em?”
ran
"Lạ lắm. Vừa lạnh, vừa nóng. Tôi không biết diễn tả sao nữa.”
vermouth
[Nhếch môi dù Ran không thấy]
“Chị thích câu trả lời đó. Nếu chị chạm vào em nhiều hơn, em sẽ thế nào?”
ran
[Trái tim đập nhanh, tay run run]
“Tôi… không biết. Chị đừng hỏi vậy, ngại lắm.”
vermouth
"Ngại gì với chị? Chị muốn em thật thà. Nói đi, Ran.”
ran
[Thở dài, quyết định thành thật]
“Tôi nghĩ tôi sẽ run. Nhưng… có lẽ tôi không ghét đâu.”
vermouth
[Tin nhắn kèm biểu tượng cười quyến rũ]
“Tốt lắm, thiên thần. Chị thích em run vì chị. Lần tới gặp, chị sẽ không chỉ chạm vào má em đâu.”
ran
[Đọc tin nhắn, mặt nóng bừng]
“Chị đừng nói vậy! Tôi không biết trả lời sao đâu.”
vermouth
“Thì đừng trả lời. Chỉ cần nhắn chị khi em sẵn sàng gặp lại. Chị muốn thấy em sớm.”
ran
"…Tôi sẽ nghĩ thêm. Chị ngủ ngon nhé.”
vermouth
"Ngủ ngon, Ran. Nhớ Mơ về chị đấy.”
Thứ Ba, một khách sạn nhỏ gần Beika
Sau vài ngày đấu tranh nội tâm, Ran đồng ý gặp Chris lần nữa. Chris nhắn địa chỉ một khách sạn kín đáo, nói rằng họ cần không gian riêng tư hơn. Ran bước vào phòng, thấy Chris đứng bên cửa sổ, mặc váy đen ôm sát, ánh mắt như muốn nuốt chửng cô.
vermouth
[Quay lại, mỉm cười]
“Em đến rồi. Chị cứ nghĩ em sẽ đổi ý phút cuối.”
vermouth
[Đứng gần cửa, hơi căng thẳng]
“Tôi cũng suýt đổi ý. Nhưng… tôi muốn hiểu chị hơn.”
vermouth
[Bước tới, kéo Ran vào trong, đóng cửa lại]
“Hiểu chị bằng cách nào? Nói chuyện, hay để chị cho em thấy?”
ran
Tôi không biết nữa. Chị làm tôi thấy lạ quá.
vermouth
[Đặt tay lên vai Ran, nhẹ nhàng xoa]
Lạ nhưng thích, đúng không? Chị cảm nhận được mà.
ran
[Run nhẹ dưới tay Chris]
…Có lẽ vậy.
vermouth
[Kéo Ran ngồi xuống sofa, tay vuốt tóc cô]
Chị thích em run thế này. Em đẹp hơn khi không che giấu cảm xúc.
ran
[Ngước lên, mắt đối mắt với Chris]
Chị đừng trêu tôi nữa. Tôi không giỏi đối phó với mấy chuyện này.
vermouth
[Nghiêng sát, môi cách môi Ran chỉ vài cm]
Chị không trêu. Chị muốn em, Ran. Ngay bây giờ.
Không để Ran trả lời, Chris cúi xuống, đặt một nụ hôn lên môi Ran – nhẹ nhàng nhưng đầy chiếm hữu. Ran mở to mắt, cơ thể cứng lại, nhưng rồi từ từ nhắm mắt, để cảm giác ấy cuốn cô đi.
Ran và Chris (Vermouth) đang ở trong căn phòng mờ ảo ánh đèn đỏ từ chiếc đèn ngủ. Nụ hôn vừa rồi khiến Ran bối rối, nhưng cô không đẩy Chris ra. Chris ngồi sát bên Ran trên sofa, tay vẫn đặt trên vai cô, ánh mắt nóng bỏng.
vermouth
[Thì thầm vào tai Ran, hơi thở ấm nóng]
Em không ghét nụ hôn đó, đúng không? Chị thấy em run lên, nhưng không phải vì sợ.
ran
[Mặt đỏ bừng, giọng nhỏ]
Tôi… tôi không biết nữa. Tim tôi đập nhanh quá.
ran
[Nuốt nước bọt, căng thẳng]
Chị định làm gì?
vermouth
[Không trả lời, cúi xuống hôn lên cổ Ran, môi mềm mại chạm vào da cô]
vermouth
Làm những gì em chưa từng trải qua. Chị muốn em cảm nhận hết, thiên thần.
ran
[Run lên, hơi thở dồn dập]
Chị… đừng. Tôi chưa sẵn sàng.
vermouth
[Dừng lại, ngước lên nhìn Ran, ánh mắt dịu dàng nhưng đầy dục vọng]
Chị không ép em. Nhưng em đang run trong tay chị, và chị biết em không thật sự muốn chị dừng lại. Nói thật đi, Ran.
ran
[Im lặng, rồi khẽ gật đầu, mặt cúi xuống]
…Tôi không ghét. Chỉ là… tôi sợ
vermouth
[Kéo Ran sát hơn, ôm cô từ phía sau]
Đừng sợ. Chị sẽ nhẹ nhàng với em. Chỉ cần em để chị
Chris từ từ cởi nút áo khoác của Ran, để lộ chiếc áo thun ôm sát bên trong. Tay cô lướt qua vai Ran, xuống eo, cảm nhận từng đường nét cơ thể của ra.
ran
Chị làm gì vậy… Tôi thấy nóng quá
ran
[Cười khẽ, hôn lên vành tai Ran] Chị chỉ mới bắt đầu thôi. Em nóng là tốt. Để chị làm em nóng hơn nữa
Chris kéo Ran nằm xuống sofa, tay cô trượt vào dưới áo Ran, chạm vào làn da mềm mại. Ran rên khẽ, cơ thể cong lên vì cảm giác lạ lẫm nhưng đầy kích thích.
[Thở hổn hển]
Chị… chậm lại chút đi. Tôi không chịu nổi.
vermouth
[Ngón tay vòng quanh eo Ran, giọng trầm quyến rũ]
Chị không muốn chậm. Em đẹp quá, Ran. Chị muốn nghe em gọi tên chị.
ran
[Đầu óc quay cuồng, vô thức thốt lên]
vermouth
[Mỉm cười hài lòng, cúi xuống hôn sâu vào môi Ran, lần này mạnh mẽ hơn]
vermouth
Tốt lắm, thiên thần. Giờ thì thả lỏng đi. Chị sẽ cho em thấy thiên đường là gì.
Chris kéo áo Ran lên cao, để lộ làn da trắng mịn dưới ánh đèn đỏ. Cô hôn xuống ngực Ran, từng nụ hôn nóng bỏng khiến Ran không kìm được mà rên lên. Tay Chris lần xuống quần Ran, khéo léo cởi bỏ, để lại cô trong trạng thái gần như trần trụi.
ran
[Mở mắt, hoảng loạn xen lẫn khao khát]
Chị… đừng nhìn tôi như vậy. Tôi ngại lắm.
ran
[Ngước lên, ánh mắt như thiêu đốt]
ran
Chị không chỉ muốn nhìn. Chị muốn chạm, muốn sở hữu em. Em đẹp hơn bất cứ thứ gì chị từng thấy.
Chris cúi xuống, môi cô lướt qua bụng Ran, rồi xuống thấp hơn. Ran cong người, tay bấu chặt vào sofa, cảm giác vừa đau đớn vừa khoái lạc tràn ngập cơ thể cô
ran
[Thở dốc, gần như hét lên]
Chris… tôi không chịu được nữa… dừng lại đi…
vermouth
[Dừng lại một chút, ngón tay vuốt ve đùi Ran]
vermouth
Dừng sao nổi khi em gọi tên chị thế này? Nhưng nếu em muốn, chị sẽ chậm lại. Nói đi, em muốn gì?
ran
[Nhắm mắt, giọng yếu ớt]
…Đừng dừng. Tôi… muốn chị tiếp tục.
vermouth
[Nhếch môi, tay cô trượt xuống chỗ nhạy cảm nhất của Ran]
Chị biết mà. Em là của chị, Ran. Từ giờ phút này.
Chris tiếp tục, từng cử động của cô đều đầy kinh nghiệm và chiếm hữu. Ran không còn kháng cự, để bản thân chìm vào cơn sóng cảm xúc mà Chris mang lại. Tiếng rên của cô hòa lẫn với tiếng thở dốc của Chris, tạo nên một bản hòa tấu dưới ánh đèn đỏ mờ ảo.
Ran nằm trong vòng tay Chris, tóc rối bù, hơi thở vẫn chưa đều. Chris vuốt tóc cô, ánh mắt dịu dàng hơn thường lệ.
vermouth
[Thì thầm]
Em ổn không, thiên thần? Chị có làm em đau không?
ran
[Mặt đỏ, giọng nhỏ]
Tôi… ổn. Chỉ là không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
vermouth
[Cười nhẹ, hôn lên trán Ran]
Tin hay không thì em vẫn ở đây, trong tay chị. Em thích không?
ran
…Ừ. Nhưng đừng kể ai nhé. Tôi chưa sẵn sàng để ai biết.
vermouth
[Ôm chặt Ran]
Đây là bí mật của hai ta thôi. Chị sẽ giữ em cho riêng mình.
Lối thoát cuối cùng
Ran thức dậy sau một đêm đầy cảm xúc. Cô nằm trên giường, nhìn trần nhà, đầu óc vẫn chưa hết hỗn loạn. Điện thoại rung lên – tin nhắn từ Chris.
vermouth
"Chào buổi sáng, thiên thần. Em ngủ ngon không? Chị vẫn còn nhớ hơi ấm của em tối qua.”
ran
[mặt đỏ, gõ nhanh]"Chị đừng nhắc lại nữa! Tôi vẫn chưa quen với chuyện đó. Nhưng… tôi ổn. Chị thì sao?”
vermouth
“Chị chưa bao giờ tốt hơn. Em làm chị thấy được sống lại, Ran. Hôm nay gặp chị không?”
ran
[do dự]
“Tôi có lớp karate chiều nay. Nhưng… tối thì được.”
vermouth
“Vậy 8 giờ tối, chỗ cũ. Chị muốn thấy em sớm.”
Ran vừa đặt điện thoại xuống thì Conan bước vào phòng, ánh mắt nghi ngờ.
conan
Chị Ran, chị sao vậy? Mặt chị đỏ quá. Chị nhắn tin với ai thế?
ran
[Giật mình, giấu điện thoại]
Không có gì đâu! Chỉ là… bạn học thôi. Em đừng hỏi nhiều!
conan
[nhíu mày, nhưng không truy hỏi thêm]Chị lạ lắm đấy. Cẩn thận nhé, đừng để ai lừa.
Ran cười gượng, nhưng lòng cô nặng trĩu. Cô biết Conan – hay đúng hơn là Shinichi – nhạy bén thế nào. Nếu cậu ấy phát hiện ra Chris, mọi thứ sẽ rối tung.
Ran đến gặp Chris, nhưng lần này cô căng thẳng hơn. Chris nhận ra ngay.
vermouth
[Kéo Ran ngồi xuống, tay vuốt má cô]
Em sao vậy? Trông em lo lắng quá. Có chuyện gì à?
ran
Conan… cậu ấy nghi ngờ gì đó. Tôi sợ cậu ấy sẽ tìm hiểu về chị. Chị là ai thật sự, Chris? Tôi cần biết sự thật.
vermouth
[Im lặng một lúc, ánh mắt thoáng buồn]
Chị không phải người tốt, Ran.
vermouth
Chị thuộc về một thế giới em không nên dính vào.
vermouth
Nhưng với em, chị thật lòng.
vermouth
Tên khác của chị là Vermouth.
ran
[Mở to mắt, lùi lại]
Vermouth? Cái tên đó… Shinichi từng nhắc đến. Chị là người của Tổ chức Áo Đen?
vermouth
[Gật đầu, giọng trầm]
Đúng vậy.
vermouth
Nhưng chị không muốn làm hại em, hay cậu ta.
vermouth
Em là ánh sáng duy nhất của chị, Ran. Chị không muốn mất em.
ran
[Run rẩy]
Sao tôi tin được chị? Nếu chị là kẻ thù của Shinichi…
vermouth
[Quỳ xuống trước Ran, nắm tay cô]
Chị thề, Ran.
vermouth
Chị sẽ không để Tổ chức chạm đến em hay cậu ta.
vermouth
Chị sẽ bảo vệ em, dù phải trả giá bằng mạng sống.
ran
[Nhìn vào mắt Vermouth, thấy sự chân thành hiếm hoi]
…Tôi không biết phải làm gì nữa. Nhưng tôi không muốn rời xa chị.
vermouth
[Ôm chặt Ran, thì thầm]
Vậy thì ở lại với chị. Chúng ta sẽ tìm cách.
ran
[Ngồi cạnh Vermouth, lo lắng]
Chị nói đã bắt đầu rời khỏi họ. Nhưng hôm nay chị trông căng thẳng lắm. Có chuyện gì sao?
vermouth
[Nhấp một ngụm rượu vang, ánh mắt xa xăm]
Tổ chức không phải nơi em có thể nói ‘tôi nghỉ’ rồi bước đi, Ran. Chị đã cắt liên lạc với vài người, nhưng họ đang nghi ngờ. Gin… hắn không dễ bị lừa.
ran
Gin? Hắn là ai? Chị có nguy hiểm không?
vermouth
Hắn là một con chó săn của Tổ chức. Tàn nhẫn, thông minh, và không tha thứ. Chị từng là đồng minh của hắn, nhưng nếu hắn biết chị phản bội, chị sẽ không sống sót lâu
ran
[Mở to mắt, giọng run]
Không… tôi không muốn mất chị! Chị phải làm gì đó, Vermouth!
vermouth
[Ôm Ran, giọng trầm]
Chị có kế hoạch, nhưng nó nguy hiểm.
vermouth
Chị sẽ giả chết – dựng hiện trường, đánh lừa họ rằng chị đã bị loại bỏ.
vermouth
Chỉ có như vậy chị mới thoát được.
ran
[Ngước lên, nước mắt lăn dài]
Giả chết? Nhưng nếu họ phát hiện ra thì sao? Tôi không chịu nổi nếu chị thật sự…
vermouth
[Lau nước mắt cho Ran]
Đừng khóc, thiên thần.
vermouth
Chị là Vermouth – chị đã sống sót qua hàng trăm lần nguy hiểm.
vermouth
Lần này, chị làm vì em. Chị sẽ không thất bại.
TG cute của máy mấy ní đây
end
TG cute của máy mấy ní đây
nhe
TG cute của máy mấy ní đây
h đi làm rồi làm full tuần luôn 😭
Download MangaToon APP on App Store and Google Play