『AllTake』Vừa Hận Vừa Yêu
C.1 : Lời Hẹn Kiếp Sau¹
//hành động+biểu cảm//
(suy nghĩ)
BNQ : cô ta, ả hoặc cô ấy
Takemichi : tôi hoặc em
All : hắn hoặc anh
Sau 3 tháng kết hôn với Mikey, Bạch Nguyệt Quang của hắn đã tự sát!
Hắn ôm thi thể của người hắn yêu phát điên và cay độc hỏi tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
tại sao người chết không phải là mày!?
Nghe vậy tôi chỉ im lặng và gánh chịu cơn giận dữ từ hắn, tôi ở nơi đây chỉ để ở cạnh hắn
Còn hắn không để ý gì tới tôi, đôi khi hắn còn mỉa mai và cười nhạo tôi...
Cho đến 1 ngày hắn thấy trong một căn phòng có đầy những bức tranh không thuộc quyền sở hữu của hắn ở dưới tầng hầm
Mắt hắn đỏ ngầu nhìn những bức tranh ấy rồi nhìn tôi và ép tôi giải thích
Sano Manjiro 「MiBon」
mấy cái này từ đâu ra..?
//ứa lệ//
Tôi do dự một hồi rồi đi đến cạnh hắn lau đi những giọt nước mắt còn đọng trên khóe mắt của hắn và nhẹ giọng nói
Hanagaki Takemichi
đừng khóc, khi anh khóc thì anh không giống anh ấy nữa...
Khi ấy Mikey mới vội vàng chạy đến hiện trường nơi mà Bạch Nguyệt Quang của hắn chỉ vừa nhảy xuống từ tòa nhà cao 13 tầng bị bỏ hoang đó.
Chỉ sau vài phút người dân xung quanh ấy đã phát hiện ra cô ấy và gọi cho cảnh sát đến phong tỏa lại hiện trường. Thi thể ả nhanh chóng được phủ một tấm vải trắng, máu chảy không ngừng nhưng hắn nào không quan tâm đến
Hắn không cho ai lại gần chỗ đó rồi quỳ xuống cạnh cô ta mà ôm lấy thi thể đang lạnh dần của Bạch Nguyệt Quang
_6 tiếng trước, tôi và cô ấy đã bị kẻ thù của hắn bắt cóc!
Để trả thù Mikey tên đó đã gọi điện và yêu cầu hắn chọn 1 trong 2 người chúng tôi
Tôi là người vợ mới cưới của Mikey chỉ 3 tháng sau đám cưới, còn Bạch Nguyệt Quang chỉ là người bạn thanh mai trúc mã của hắn
NV Ngoài Lề
Z📲: hahaa, một người mày yêu còn một người là người vợ thì mày sẽ chọn ai nhỉ
//cười nhạo//
Sano Manjiro 「MiBon」
📲: mày muốn chế.t à!?
//tức giận//
NV Ngoài Lề
Z📲: Mikey à, mày nhanh chọn một trong hai đi không thì cả hai đứa nó đều sẽ chế.t!
Hắn nghe vậy do dự vài giây rồi định nói tên Bạch Nguyệt Quang thì dường như hắn đã nhận ra điều gì đó và kiềm nén cơn tức giận rồi nói ra tên của tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
📲: thả Take-... Takemichi ra đi
Điện thoại của tên đó hiện đang bật loa ngoài, cả tôi và Bạch Nguyệt Quang đều nghe được quyết định của hắn.
Tôi nhìn qua bên chỗ cô ấy thì đã thấy ngay sắt mặt tái nhợt của Bạch Nguyệt Quang và những giọt nước mắt không ngừng tuông rơi trên 2 gò má của cổ
Bạch Nguyệt Quang
ha..haha...hahaahaa!
Cô ấy cười một cách điên dại rồi quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt oán hận
Bạch Nguyệt Quang
mày- mày sẽ không thắng được tao đâu!!
Hanagaki Takemichi
... //nhíu mày khó hiểu nhìn cô//
Thực ra vụ bắt cóc hôm nay không phải là 1 sự cố, tên bắt cóc cũng không chỉ có 1 người, mà người thật sự bị bắt cóc chỉ có mình tôi!
Hanagaki Takemichi
//suy nghĩ//
Từ khi Mikey kết hôn với tôi, hành động của cô ta ngày càng khó hiểu và cực đoan
Bạch Nguyệt Quang đã đặt cược cả mạng sống của mình và diễn cùng tên bắt cóc đó chỉ để chứng minh rằng vị trí của cô ta trong lòng Mikey quan trọng hơn tôi..
Nhưng kết quả không như cô ta mong muốn, cảnh sát đến rất nhanh và bắt giữ những tên bắt cóc
Hanagaki Takemichi
( liệu có còn gì nữa hay không hay là đã kết thúc rồi..? )
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ kết thúc ở đây, nhưng lại không ai ngờ đến Bạch Nguyệt Quang đã nhảy lầu tự tử không 1 chút do dự!
Bây giờ tôi mới hiểu ra ý nghĩa câu nói cô ta vừa nói lúc nãy...
Bạch Nguyệt Quang chế.t tại chỗ, chế.t ngay trước mặt của hắn. Cô ta dùng cách này để Mikey mãi mãi ghi nhớ và không bao giờ quên cái chết của ả
Hanagaki Takemichi
//nhìn cảnh tượng trước mắt//
Bỗng- Những giọt mưa lạnh giá rơi xuống, hiện trường đang rất hỗn loạn không ai dám đến gần
Tôi cố trấn tĩnh bản thân mình lại rồi bước đến gần hắn, nhẹ nhàng chạm vào vai và mở lời
Hanagaki Takemichi
Manjro anh-
Chưa để tôi nói dứt câu hắn đã hất mạnh bàn tay tôi ra khỏi người hắn, lực của hắn rất mạnh khiến tôi không kịp đề phòng mà ngã nhào xuống đất.
Tôi vừa ngồi dậy đã bắt gặp ánh mắt đỏ ngầu của hắn đang nhìn tôi, ánh mắt của hắn chứa đầy sự đau khổ và câm ghét. Hắn từng lời từng chữ hỏi tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
tại sao người chết không phải là mày?
Giọng nói của hắn đầy sự tức giận và lạnh lùng cùng với cơn đau rát ở tay khiến tôi như muốn khóc
Hanagaki Takemichi
//khóe mắt ửng đỏ//
Sano Manjiro 「MiBon」
//ngẩn người trong chốc lát//
Nhưng rất nhanh hắn đã vội quay mặt đi, tôi còn thấy được trong ánh mắt của hắn lộ rõ tia chán ghét
Sano Manjiro 「MiBon」
đừng có giả vờ ở đây, người tao muốn cứu vốn không phải là mày
Hào quang của cô gái được nam 9 yêu sâu đậm thật hữu ích khiến mọi người xung quanh đều phải chọn cô ta
Hanagaki Takemichi
//ấp úng//
Tôi mở miệng nhưng không thể nói ra lời nào..
Hanagaki Takemichi
( tại sao... chứ? )
Hanagaki Takemichi
ha... //cười nhạt//
Hanagaki Takemichi
( chắc có lẽ lựa chọn lúc đó thật sự không phải là ý muốn của anh ấy.. )
Tôi cũng không phải người thuộc thế giới này, trong một lúc ngẫu nhiên tôi đã xuyên vào 1 cuốn tiểu thuyết ngọt ngào. Nhưng tôi không phải là nhân vật vụ ác độc can thiệp vào mạch truyện mà là xuyên vào thân phận của nhân vật chính cũng trùng tên với tôi ở không gian cũ!
Còn nam 9 đó chính là Sano Manjiro, trong nguyên tác Mikey yêu nhân vật chính từ cái nhìn đầu tiên
Và sau 3 năm hẹn hò ngọt ngào là họ đã kết hôn!
Khi tôi xuyên vào đúng lúc nhân vật chính và Mikey lần đầu tiên gặp nhau, Mikey trong cốt truyện là một người con trai hài hước dịu dàng và chu đáo
Trước nhan sắc ấy của hắn thật khó để không phải rung động tôi đã thuận theo diễn biến của cốt truyện, câu chuyện dừng lại ở đám cưới của chúng tôi. Đó là cái kết của tiểu thuyết!
Về phần của Bạch Nguyệt Quang trong cuốn tiểu thuyết dài hơn 500,000 từ chỉ có vài câu nhắc đến cô ấy
Nhưng sau khi cốt truyện gốc kết thúc, Bạch Nguyệt Quang bắt đầu có những hành vi kì qoặc và thái độ của Manjiro cũng thay đổi hoàn toàn đối với tôi
Không lâu trước đó hắn còn ôm tôi và bàn về kế hoạch đi hưởng tuần trăng mật
Sano Manjiro 「MiBon」
chụt!
Nụ hôn đặt ngay trên môi tôi nhẹ nhàng và đầy ngọt ngào
Sano Manjiro 「MiBon」
bé cưng, em muốn đi đâu nè?
Sự thật thì Manjiro rất bận rộn với công việc để chuẩn bị cho kỳ nghỉ tuần trăng mật này, anh đã làm việc liên tục suốt 2 tháng
Vé máy bay, khách sạn, điểm đến và mọi thứ đã được lên kế hoạch sẵn sàng. Nhưng 2 ngày trước khi khởi hành hắn đột nhiên hủy bỏ!
Sano Manjiro 「MiBon」
Takemitchy... tuần trăng mật của chúng ta hủy nhé?
Với câu nói đó hắn không hề có 1 lời giải thích nào cho tôi, tôi cũng không biết có phải vì thoát khỏi cốt truyện gốc hay không mà Manjiro 1 ngày nọ đã thức tỉnh nhận thức của mình
Hắn bắt đầu lặng lẽ tránh né tôi và từ chối sự tiếp xúc của tôi, ánh mắt của hắn khi nhìn tôi trở nên mâu thuẫn và phức tạp hơn
Hắn biết rằng thới giới chúng tôi đang sống chẳng qua chỉ là 1 cuốn tiểu thuyết!
Biết rằng tôi và hắn là nhân vật chính đã được định sẵn với nhau, hắn cũng đã biết tôi là người xuyên sách.
Hắn cho rằng người hắn thật sự yêu là cô gái thanh mai trúc mã Bạch Nguyệt Quang chứ không phải tôi!
Cốt truyện đã cưỡng ép thay đổi ý chí của hắn nhưng vì đây là tiểu thuyết, thế giới vận hành xung quanh nhân vật chính
Trong cốt truyện chính Manjiro không điều kiện mà sẽ luôn chọn nhân vật chính, dù ở ngoài cốt truyện trong tình huống tôi gặp nguy hiểm đến tính mạng thì Manjiro luôn buộc phải chọn tôi!
Dù trong khoảng khắc đó không phải ý muốn thật sự của hắn, nếu tôi chế.t thế giới này sẽ lập tức sụp đổ
Đây cũng chính là điều bây giờ anh ghét nhất về tôi...
Manjiro rất ghét bị sắp đặt và kiểm soát cuộc đời mình, vì vậy hắn đổ lỗi cho tôi về cái chế.t của Bạch Nguyệt Quang
Nếu hắn có thể chọn cô ấy thì Bạch Nguyệt Quang đã không nhảy lầu tự sát
Mưa càng lúc càng lớn, cái lạnh của cuối thu không khỏi khiến tôi phải rùng mình
Hanagaki Takemichi
//rung rẩy//
NV Ngoài Lề
cảnh sát: //đi tới che ô cho em//
Manjiro vẫn quỳ bất động trên mặt đất, tôi cầm lấy chiếc ô của anh cảnh sát và tiến lại gần nghiêng chiếc ô trong tay về phía hắn
Cái ô nhỏ.. mưa làm ướt cả nửa vai tôi, tôi nhẹ giọng lên tiếng
Hanagaki Takemichi
cô ấy... đã đi rồi
Câu nói của tôi như 1 lưỡi dao đâm thẳng vào tim Manjiro khiến hắn tức giận liền lớn tiếng hét vào mặt tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
CÚT CHO TAO, ĐỪNG LÀM BẨN MẮT CỦA EM ẤY!!
Hanagaki Takemichi
//cắn chặt khóe môi//
Nước mưa làm mờ đi vẻ mặt của tôi và hình bóng của Manjiro, thậm chí vết sẹo trên xương mày của anh cũng không còn rõ ràng
Sano Manjiro 「MiBon」
//đột ngột đứng lên//
Hanagaki Takemichi
... //nhìn hắn//
Sano Manjiro 「MiBon」
//hất tung chiếc ô trên tay em//
Sano Manjiro 「MiBon」
CÚT ĐI CHO TAO!
Lễ tang của Bạch Nguyệt Quang được tổ chức 3 ngày sau, hắn canh giữ linh đường suốt 3 ngày và sau đó không về nhà suốt một thời gian dài...
Hắn còn quên mỗi tuần phải về nhà Sano ăn cơm, còn tôi chỉ biết mang một ít điểm tâm tự làm đến thăm gia đình Sano như thường lệ
Nhưng lần này tôi thậm chí không được vào cửa, sau cái chế.t của Bạch Nguyệt Quang thái độ của mọi người trong gia đình Sano trở nên cách xa tôi hơn
NV Ngoài Lề
ng hầu: ở đây không ai chào đón cậu đâu, nên mời đi cho!
Hanagaki Takemichi
à ừm...
Nghe vậy tôi liền hiểu ra mà lịch sự mỉm cười không nói gì thêm
Không còn tình yêu của Manjiro thì nhà Sano cũng chẳng buồn giả vờ đối xử tốt với tôi nữa
So với tôi 1 người xuất thân bình thường, họ thích Bạch Nguyệt Quang hơn vì cô là 1 người lớn lên cùng Manjiro, quen biết rõ về nhau từ thuở nhỏ
Nhưng không hiểu sao Manjiro năm đó một mạch nhất quyết cưới tôi, nhà Sano cũng đành chấp nhận
Bây giờ mọi người thật sự nghĩ rằng cái chế.t của Bạch Nguyệt Quang là do tôi mà ra
Hanagaki Takemichi
//đưa giỏ đồ ăn trong tay ra//
Hanagaki Takemichi
xem ra tôi đến không đúng lúc phiền chị chuyển giúp..
Người giúp việc nhận lấy nhưng trên mặt lộ rõ sự chán ghét
Khi lái xe rời đi tôi thấy người giúp việc lúc nãy vứt đồ ăn tôi vừa mang đến vào thùng rác như thể đó là thứ gì bẩn thỉu
Ngày hôm sau- tôi đến công ty nhưng vừa đến tôi đã được thông báo rằng dự án của tôi làm suốt 1 năm qua đã chuyển cho người khác
Việc này chẳng khác gì việc dâng thành quả lao động cực khổ của mình cho người khác!
Thư ký của Manjiro lịch sự nói với tôi
NV Ngoài Lề
tk: đó là ý của tổng giám đốc
Hanagaki Takemichi
!? //bất bình//
Hanagaki Takemichi
tôi muốn gặp Sano!
NV Ngoài Lề
tk: //lưỡng lự//
NV Ngoài Lề
tk: cậu cũng biết đấy, tổng giám đốc bây giờ không muốn gặp cậu!
Tôi tức giận đẩy người thư kí của hắn qua 1 bên và đi thẳng vào văn phòng của Manjiro
Nhưng chưa đi được vào văn phòng hắn bước nào tôi đã bị người của công ty giữ lại
NV Ngoài Lề
tk: nếu cậu còn dám quấy rầy đến giám đốc tôi sẽ gọi bảo vệ mang cậu ra khỏi đây đấy Hanagaki!!
Tôi tiếc nuối nhìn vào bên trong văn phòng nhưng chẳng thấy được gì, vì tôi biết kể từ lúc này tôi sẽ ít thấy khuôn mặt của hắn hơn một chút nữa.
Đã trôi 4 tháng sau khi Bạch Nguyệt Quang qua đời, hắn mang về nhà một con chó
Đó là chú chó teddy mà Bạch Nguyệt Quang đã nuôi khi còn sống, khi teddy thấy tôi nó đã dữ dằn sủa lên
Hanagaki Takemichi
!! //giật mình//
Hanagaki Takemichi
//lùi lại phía sau vài bước//
Sano Manjiro 「MiBon」
haha! //cười nhạo//
Sano Manjiro 「MiBon」
sợ gì chứ, một con chó có thể lấy mạng mày à?
Hanagaki Takemichi
//ngẩng đầu nhìn hắn//
Hanagaki Takemichi
anh- anh biết tôi không thích chó mà sao anh lại!?
Không phải tôi không thích mà nói chính xác hơn là sợ!
Hắn cũng thừa biết điểm này của tôi, vì vậy hắn cố ý!
Lúc trước, ông nội của hắn từng nuôi 2 con chó giống Đức, lần đầu tiên tôi về nhà cùng Manjiro tôi sợ đến mức đứng ngoài cửa không dám bước vào
Sau đó mỗi lần tôi đến nhà Sano, tôi không còn thấy 2 con chó đó nữa, nghe quản gia của nhà Sano nói Manjiro đã đem chúng đi nơi khác nuôi. Vì chuyện này mà hắn đã cãi nhau với ông nội, thiếu gia từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ dám cãi lời ông nội mà giờ đây lại vì tôi mà làm như vậy.
Tôi đã từng nghĩ rằng hắn thật sự yêu tôi, dù câu chuyện của chúng tôi ngay từ đầu đã được định sẵn!
Nhưng những năm tháng bên nhau không phải là giả dối, người yêu tôi là Sano Manjiro người tồn tại trong cốt truyện còn ngoài cốt truyện hắn chưa bao giờ xem trọng tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
.... //nhìn em//
Thấy tôi đứng đó im lặng hắn ta liền nhét teddy đang ôm vào tay tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
này, ôm nó một chút đi
Hanagaki Takemichi
!! //mặt tái nhợt//
Tôi theo phản xạ định buông tay ra, hắn đột nhiên cười ác ý giọng điệu mang theo sự đe dọa nói
Sano Manjiro 「MiBon」
dám thả thử tao xem!?
Sano Manjiro 「MiBon」
nếu mày dám buông tay thì sau này đừng về ngôi nhà này nữa
Hanagaki Takemichi
! //sững lại//
Kể từ khi Manjiro biết được hết sự thật về thế giới này, hắn không ít lần dùng cách này để đe dọa tôi
Hắn biết rằng tôi không thể rời xa hắn, trong thế giới này mọi thứ của nhân vật chính đều mang dầu ấn của Manjiro
Hanagaki Takemichi
... //siết chặt chú chó trên tay//
Chú chó bị tôi siết chặt đau đớn và cắn mạnh vào cổ tay tôi
Hanagaki Takemichi
ư! //ném chú chó ra xa//
Máu chảy từ cổ tay tôi không ngừng, Manjiro nhìn chầm chầm vào vết thương đang chảy máu của tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
//sững sờ tại chỗ//
Hanagaki Takemichi
ha... ha.. ha //thở dốc//
Sano Manjiro 「MiBon」
! //giật mình tỉnh lại//
Hắn liền chạy vào rồi lấy ra hộp thuốc y tế băng bó cho tôi, màu đỏ của máu làm nhộm đỏ của cái quần trắng của tôi trong thật đáng sợ...
Sano Manjiro 「MiBon」
tsk, mày ăn gì ngốc vậy hả!?
Hắn nén cơn tức giận mà trách móc tôi liên tục, hắn vừa băng bó vừa mắng tôi không ngừng
Sano Manjiro 「MiBon」
ngay cả một con chó nhỏ cũng có thể dễ dàng làm mày bị thương
Sano Manjiro 「MiBon」
hào quang nhân vật chính của mày để đâu rồi?!
Hanagaki Takemichi
... //khẽ cười//
Hanagaki Takemichi
Manjiro.. đây là ngoài cốt truyện-
Sano Manjiro 「MiBon」
//siết chặt tay em//
Sano Manjiro 「MiBon」
đến lúc này mà mày còn để ý tới chuyện đó sao hả?!!
Máu dần ngừng chảy, hắn kéo tôi đứng dậy và chuẩn bị đưa tôi đến bệnh viện
Vừa đứng lên tôi bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, cơ thể tôi không thể kiểm soát và ngã xuống
Sano Manjiro 「MiBon」
!? //quay lại nhìn//
Sano Manjiro 「MiBon」
Takemitchy!!
Trước mắt tôi là một vầng sáng nhàn nhạt, giọng của hắn có chút do dự nói
Sano Manjiro 「MiBon」
đừng- đừng giả vờ nữa
Sano Manjiro 「MiBon」
mày mau dậy- dậy đi chứ!
Tôi nghe thấy nhưng không còn sức đáp lại
Hanagaki Takemichi
//ánh mắt mờ dần//
Sano Manjiro 「MiBon」
Takemitchy! Hanagaki Takemichi!! //gọi lớn//
Trước khi mất ý thức tôi nghe thấy Manjiro nói khẽ bên tai tôi vài câu
Sano Manjiro 「MiBon」
Michi...
Đã lâu lắm rồi không ai gọi tôi như vậy.. giọng của hắn hòa lẫn với một kí ức xa xăm, người trong kí ức đó cũng gọi tôi như vậy
Sano Manjiro 「MiBon」
Michi!
Mùi thuốc sát trùng nồng nặc phả vào mũi tôi, tôi theo phản xạ nôn khan một tiếng. Tôi ghét bệnh viện, càng ghét cái mùi thuốc quen thuộc mà kinh tởm này
Tôi vì 1 vụ tai nạn mà nằm viện gần 1 năm, khi hắn mở cửa bước vào tôi không để ý đến hắn mà đang ngẩn ngơ nhìn ra bóng tối ngoài cửa sổ
Sano Manjiro 「MiBon」
//đi lại gần em//
Sano Manjiro 「MiBon」
//ngồi xuống cạnh giường//
Tôi quay lại nghiên đầu nhìn hắn, vẻ ngoài của hắn bây giờ khiến tôi nhìn vào có hơi bất ngờ vì kiểu tóc vốn luôn gọn gàng và chỉn chu nay đã thay đổi!
Tóc hắn rủ xuống che đi vết sẹo trên xương mày của hắn làm tôi không hiểu được mà lên tiếng hỏi hắn
Hanagaki Takemichi
sao lại đổi kiểu tóc rồi, em thấy kiểu cũ đẹp với anh hơn đó!
Hắn nghe vậy bực bội vuốt tóc và trả lời tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
liên quan gì đến mày
Dù nói như vậy nhưng hắn vẫn vô thức đưa tay vén tóc ra sau
Hanagaki Takemichi
//nhìn anh khẽ cười//
Bỗng động tác của Manjiro chợt khựng lại, khuôn mặt hắn trở nên khó chịu và giận dữ quát tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
Takemichi!
Sano Manjiro 「MiBon」
hãy nhớ tao không phải Sano Manjiro trong tiểu thuyết ấy
Sano Manjiro 「MiBon」
đừng hồng thay đổi bất cứ quyết định gì của tao nữa!!
Nói xong hắn đứng dậy đi ra khỏi phòng đóng sầm cửa bỏ đi, còn vết thương của tôi dần trở nên đau nhói
Sau khi cốt truyện trong tiểu thuyết kết thúc Manjiro thường xuyên nổi nóng với tôi, tôi cũng dần quen rồi. Chỉ cần mỗi ngày có thể thấy gương mặt đó thì tôi cũng không để tâm đến chuyện gì!
Sau đó tôi nhanh chóng được xuất viện, vết cắn không lớn nhưng lại rất sâu. Trong thời gian tới tôi phải thường xuyên đến bệnh viện để thay băng
Kể từ ngày hôm đó Manjiro không hề đến thăm tôi, cũng không đến đón tôi khi tôi xuất viện
C.2 : Lời Hẹn Kiếp Sau²
Tôi trở về nhà, chỉ trong 2 ngày ngắn ngủi đồ trang trí trong biệt thự đã được thay đổi hoàn toàn!
Những bụi hoa hồng tôi tự trồng trong nhà kính ngoài sân không còn một bông nào. Toàn bộ đồ nội thất trong phòng khách và phòng ngủ mà tôi đã tự tay chọn lựa cũng đã được thay mới, toàn bộ mọi thứ đã chuyển sang màu xanh lam!
Đó cũng là màu Bạch Nguyệt Quang yêu thích nhất!
Những món đồ thủ công tôi từng tự tay làm bị vứt ra ngoài dính đầy bùn đất như rác rưởi
Ngay cả ảnh cưới của tôi và hắn treo trên tường cũng đã bị thay thế bằng ảnh của Manjiro và Bạch Nguyệt Quang, đó là ảnh mà họ đã chụp khi tốt nghiệp đại học, mặc áo tốt nghiệp nụ cười đầy ngây ngô cũng chính là nụ cười của Manjiro khi hắn còn chưa gặp tôi
Tôi biết Manjiro gây ra những việc này chỉ để làm tổn thương tôi, nhưng tôi không màng để ý đến mà chiều theo ý của hắn. Vì tôi vẫn cần đến khuôn mặt đó...
Tôi đứng trước cửa phòng ngủ của mình nhưng nó đã bị khóa từ bên trong tôi không thể vào
Tôi gõ cửa người bên trong nghe thấy nhưng không có phản ứng. Sau 1 tiếng đồng hồ, Manjiro từ từ bước ra mở cửa
Sau đó, hắn ném cho tôi 1 chiếc gối và 1 chiếc chăn mỏng và nói với tôi rằng
Sano Manjiro 「MiBon」
từ hôm nay, mày xuống dưới phòng khách mà ngủ đi
Bây giờ là cuối thu, thời tiết gần như là bước qua mùa đông và tôi cũng rất sợ lạnh...
Chiếc chăn mỏng hắn đưa cho tôi hoàn toàn không đủ ấm, nhà cũng chẳng có nhiều khách. Phòng khách thậm chí không có ga trải giường và vỏ chăn
Tôi ôm chiếc gối và chăn mỏng nói với hắn
Hanagaki Takemichi
bây giờ ở ngoài là -5°, nếu ở trong nhà cũng là 10°
Hắn nhớn mày và nhìn tôi đầy ẩn ý rồi nói
Sano Manjiro 「MiBon」
lạnh một chút cũng không chết được, chưa kể ở trong nhà đâu phải không có điều hòa
Nghe vậy tôi cũng không thèm nhìn Manjiro định bước qua hắn vào phòng ngủ. Manjiro bước 1 chân dài chắn ngang cửa và khó chịu hỏi
Sano Manjiro 「MiBon」
mày định làm gì?
Sano Manjiro 「MiBon」
bây giờ tao chẳng còn hứng thú với mày nữa đâu-
Hanagaki Takemichi
anh nghĩ nhiều rồi, em chỉ muốn lấy bộ đồ ngủ
Sano Manjiro 「MiBon」
... //mặt tối sầm lại//
Hanagaki Takemichi
( giận cái gì nữa à..? )
Một lúc sau, hắn nghiến răng nói với tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
hừ! đồ của mày toàn là xui xẻo
Sano Manjiro 「MiBon」
tao đem vứt trong phòng chứa đồ rồi tự đi mà lấy
Hắn nói xong cũng không để ý đến biểu cảm của tôi mà đóng sầm cửa lại cùng với cơn giận dữ và bất mãn vô cùng
Tối qua tôi không ngủ được vì nửa đêm trời lại có cơn mưa nhỏ nhưng rất lạnh, dây điện của điều hòa trong phòng khách đã bị ai đó cố tình cắt đứt
Vì vậy mà tôi ho suốt cả đêm, thủ đoạn của Manjiro còn trẻ con hơn tôi tưởng
Sáng hôm sau, hắn chuẩn bị đi làm trước khi rời đi Manjiro còn cố tình nói với tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
tối nay có tiệc tao muốn mày đi chung, có đi không?
Hanagaki Takemichi
!? //sững sờ//
Từ khi cốt truyện trong tiểu thuyết kết thúc hắn chưa bao giờ dẫn tôi đi dự bất kì buổi tiệc công khai nào
Hắn cũng chưa từng thừa nhận mối quan hệ của chúng tôi trước mặt người ngoài như thể hơn 1 năm qua cuộc hôn nhân của chúng tôi chưa bao giờ tồn tại!
Tôi nghi ngờ về buổi tiệc tối nay vì có lẽ nó là buổi biểu diễn trò hề nào đó mà tôi là nhân vật chính trong ấy chăng..?
Khi đến buổi tiệc tối tôi mới biết đó là tiệc bể bơi, lúc tôi bước vào nhạc vang lên rất lớn
Những người đàn ông và phụ nữ đều mặc đồ hở hang, thân hình nóng bỏng đang say sưa uốn éo và thực hiện những động tác táo bạo
Thỉnh thoảng còn có những nụ hôn kiểu Pháp cuồng nhiệt, không khí xung quanh làm tôi choáng váng một hồi lâu
Từ xa tôi nhìn thấy Manjiro nghiêng người dựa vào bên hồ bơi bên cạnh hắn còn có 2 cô gái mặc bikini, 1 người đưa quả còn 1 người đưa rượu
Sano Manjiro 「MiBon」
//nhìn thấy em//
Sano Manjiro 「MiBon」
ồ~ đến rồi sao?
Khi hắn thấy tôi liền ra hiệu cho tôi bằng cách khoắc tay, ánh mắt hắn đầy vẻ khiêu khích
Hanagaki Takemichi
( đây là muốn mình ghen sao? )
Trước đây hắn chưa bao giờ tham gia những buổi tiệc như thế này, hắn cũng có vài người bạn trong giới chơi bời rất lớn nhưng khi bạn hắn mời những buổi tiệc như này hắn không bao giờ tham dự
Có nhiều người đùa cợt rằng hắn là người sống rất giữ mình, khi bạn hắn định dẫn hắn vào tệ nạn xã hội thì hắn luôn đáp với đối phương bằng 1 câu là
Sano Manjiro 「MiBon」
vợ tôi không thích!
Không chỉ tôi không thích mà bản thân hắn cũng thấy ghê tởm và cho rằng nó bẩn thỉu
Nhưng từ khi thoát khỏi cốt truyện Manjiro đã gần như biến thành 1 con người khác hoặc có lẽ đây là con người thật của hắn! Không bị ràng buộc bởi bất kì vai diễn hay điều gì.
Hanagaki Takemichi
//bước đến gần anh//
Thấy tôi bước đến hắn tỏa vẻ không hài lòng nhìn tôi rồi nói
Sano Manjiro 「MiBon」
sao lại ăn mặc như này đến đây, không biết đây là dịp gì à?
Sano Manjiro 「MiBon」
mày làm mất hứng tao quá rồi đấy!
Nghe hắn nói tôi lặng lẽ nhìn lại bộ đồ mình đang mặc, 1 bộ đồ rất giãn dị không cầu kì
Chỉ có 1 bộ vest không gì kèm theo đó nó vô cùng giãn dị!
Tôi không ngờ đến mà đã nghĩ rằng buổi tiệc này rất trang trọng, trước đây hắn chỉ dẫn tôi đi những buổi tiệc như vậy. Tôi đã tự nhận định sai, quên mất rằng mối quan hệ của tôi và hắn không còn như trước...
Hắn cố tình làm khó tôi, trước khi đến đây hắn không hề cho tôi biết bất kì thông tin nào về buổi tiệc này
Hanagaki Takemichi
//mím môi đứng yên không nói gì//
Cô gái bên trái Manjiro liếc nhìn tôi vui vẻ lên tiếng
NV Ngoài Lề
: tôi có một bộ đồ bơi thừa, không ngại thì tôi có thể cho anh mượn
Hanagaki Takemichi
//nhìn cô ta//
Thấy tôi nhìn ả ta lại lên tiếng với giọng mỉa mai
NV Ngoài Lề
: chỉ là.. kích cỡ áo không phù hợp với anh lắm~
Nói xong cô ta liếc Manjiro đầy ẩn ý và cố ý áp sát vào người hắn
Sano Manjiro 「MiBon」
ha~ //khẽ cười//
Người đàn ông nhìn tôi từ đầu đến chân buông ra những lời bỡn cợt đầy thô tục
NV Ngoài Lề
: tôi nghĩ không cần thay đâu, bộ vest ấy cũng hợp với thằng đó lắm chứ!
Nghe vậy ánh mắt Manjiro liền sắt lạnh nhưng chỉ tring tít tắc sự thay đổi này quá nhanh khiến người ta khó nhận ra, dường như hắn vẫn tỏ ra thái độ không mấy quan tâm
Thời gian vừa qua tôi cũng dần hiểu rõ hắn đang dung túng cho những người xung quanh làm nhục tôi, tôi quay đầu nhìn chằm chằm vào gã đàn ông vừa quấy rối tôi bằng lời nói
Tôi không nhớ tên hắn nhưng vợ hắn là người có mối quan hệ tốt với tôi, 1 trong số ít người không xa lánh tôi vì Manjiro và Bạch Nguyệt Quang
Hanagaki Takemichi
à vài ngày trước tôi có gặp Emma, em ấy còn hẹn tôi lần sau đi mua sắm nữa đấy!
Dù sao trong nhà chỉ có em ấy là người có năng lực chẳng có thời gian rảnh để mà tán gẫu chuyện vặt vãnh
Emma mà tôi nhắc đến cũng chính là vợ của tên lúc nãy, 1 người phụ nữ mạnh mẽ và điều quan trọng là gia đình nhà ngoại của em ấy rất có thế lực!
Làm chồng của Emma, tên đó thật sự là chèo cao. Tôi từng không hiểu tại sao Emma lại lấy 1 người như gã ta, em ấy trả lời tôi 1 cách dĩ nhiên
Sano Emma
đàn ông ấy mà, dễ nắm thì dễ điều khiển
Sau này tôi mới hiểu xuất thân và năng lực của mình chính là chỗ dựa lớn nhất!
Lời tôi vừa dứt sắt mặt của người đối diện đã trở nên vô cùng lúng túng, gã vội vàng đặt ly rượu xuống và nói
NV Ngoài Lề
: tôi- tôi xin lỗi! tôi biết sai rồi!
NV Ngoài Lề
: tôi chỉ đùa thôi mà anh Hanagaki xin anh đừng để bụng!
NV Ngoài Lề
: mọi người chỉ ra ngoài gặp gỡ vui vẻ, mấy lời vớ vẩn này đừng kể cho vợ tôi nhé!!
Hanagaki Takemichi
.. //không trả lời//
Hanagaki Takemichi
tự phạt 3 ly!
NV Ngoài Lề
: !!? //giật mình bất ngờ//
Hanagaki Takemichi
//nhết môi nhìn gã//
Gã do dự vài giây rồi tiếp tục nâng ly rượu uống cạn, chai rượu trên bàn nhanh chống cạn kiệt, sắt mặt người đàn ông lúc nãy đỏ bừng rồi chạy sang 1 bên nôn thốc nôn tháo
Sano Manjiro 「MiBon」
hừ! giỏi lắm, cái miệng thì nhanh nhẩu thật
Tối nay hắn uống khá nhiều khuôn mặt cũng bắt đầu đỏ lên, tủ lượng của Manjiro vốn rất kém
Tôi bước tới lấy ly rượu trong tay hắn, đột nhiên mắt cá chân tôi vướng vào thứ gì đó làm tôi loạng choạng 1 chút và vạt áo bị dính đầy rượu
Cô gái vừa nãy đề nghị cho tôi mượn đồ bơi lúc nãy thấy tôi như vậy liền cười hả hê
Sano Manjiro 「MiBon」
haha! //cười khinh bỉ//
Sano Manjiro 「MiBon」
sao thế, lại muốn tự nguyện lao vào lòng tao à?
Vừa nói hắn vừa đứng dậy muốn giữ khoảng cách với tôi, cô gái lúc nãy đột nhiên táo bạo hôn lên môi Manjiro
Sano Manjiro 「MiBon」
! //khựng lại//
Sano Manjiro 「MiBon」
//phối hợp với ả//
Hắn liếc nhìn tôi bằng con mắt khiêu khích, tôi liền mạnh mẽ kéo người phụ nữ đang hôn hắn ra rồi tát thẳng vào mặt cô ta
NV Ngoài Lề
: aaa! //ngã xuống//
Sano Manjiro 「MiBon」
!! //sững sờ nhìn em//
Sano Manjiro 「MiBon」
mày điên rồi à!!?
Trước mặt của hắn, tôi đã luôn ngoan ngoãn nhưng chưa từng thấy tôi hành động như vậy
Người phụ nữ vừa bị tôi tát những vẫn còn đang bị tôi siết chặt cổ tay và rồi bị tôi tát thêm phát nữa!
Cái tát này rõ là mạnh hơn cái tát vừa rồi, nó mạnh tới nổi làm khóe miệng ả ta rơm rớm máu
Tôi phớt lờ ánh mặt của mọi người xung quanh, tôi lấy ra khăn tay của mình mạnh mẽ lau sạch môi Manjiro
Hanagaki Takemichi
cô ta làm bẩn đồ của em rồi..
Chính xác hơn là làm bẩn khuôn mặt này, bên cạnh vang lên tiếng khóc tuổi thân
NV Ngoài Lề
: hức.. hức.. oaoa.. hức hức
Hanagaki Takemichi
//lạnh lùng nhìn qua ả//
Người phụ nữ vừa hung hăng lúc nãy giờ lại cúi mặt ánh mắt lảng tránh không dám nhìn thẳng vào tôi
Hanagaki Takemichi
//nắm lấy tay anh kéo đi//
Hanagaki Takemichi
về nhà với em Manjiro!
Sano Manjiro 「MiBon」
tsk! //hất tay em ra//
Sano Manjiro 「MiBon」
mày nghĩ mày là ai!?
Sano Manjiro 「MiBon」
nếu muốn tao về nhà với mày, cũng được...
Hắn chỉ tay về phía bể bơi bên cạnh rồi nói tiếp
Sano Manjiro 「MiBon」
nhảy xuống dưới đó bơi vài vòng thì tao sẽ về với mày!
Sano Manjiro 「MiBon」
sao nào?
Hắn biết tôi không biết bơi nên dùng cách này để tôi bỏ cuộc nhưng nào ngờ
Hanagaki Takemichi
//mỉm cười nhìn anh//
Sau đó không chần chừ mà nhảy xuống ngay lập tức, nhanh đến mức Manjiro không kịp ngăn lại!
Bể bơi không sâu nước chỉ ngập đến ngực tôi, 10 phút sau tôi leo lên khỏi mặt nước
Bộ vest trắng nhưng rất mỏng khi thấm nước trở nên trong suốt làm lộ hết đường cong trên người tôi, nhưng tôi không màng đến mà run rẩy hỏi hắn
Hanagaki Takemichi
được.. được chưa?
Hắn không trả lời tôi nhưng lại nắm chặt cổ tay tôi đầy giận dữ nói
Sano Manjiro 「MiBon」
Takemichi mày rốt cuộc là đang muốn là gì vậy hả!?
Sano Manjiro 「MiBon」
trước mặt bao nhiêu người thế này mày không cảm thấy xấu hổ à
Hanagaki Takemichi
... //mệt mỏi nhìn anh//
Hanagaki Takemichi
đây không phải là điều anh muốn sao?
Hắn bị lời nói của tôi chọc tức, Manjiro lớn tiếng quát lên với những người xung quanh
Sano Manjiro 「MiBon」
TẤT CẢ QUAY MẶT ĐI CHO TÔI!!
Sano Manjiro 「MiBon」
//mặt tối sầm//
Sau đó hắn không tức giận bế tôi lên theo kiểu công chúa mà đi thẳng ra xe
Khuôn mặt hắn đã nổi đầy gân xanh nhưng lại kiềm nén cơn tức giận mà lái xe đưa tôi về nhà
Nửa đêm tôi bắt đầu lên cơn sốt cao, tối hôm qua tôi đã nằm chịu cơn lạnh và vết thương trên cổ tay tôi còn chưa lành giờ lại bị ngăm trong nước dẫn đến nhiễm trùng!
Đúng là 'hồng nhan bạc phận', cơn sốt khiến tôi mê man không biết đã qua bao lâu nhưng trong giấc mơ của tôi lại xuất hiện 1 người đàn ông đặt bàn tay mát lạnh lên trán tôi, chiếc khăn ấm áp lau qua mặt tôi cử chỉ nhẹ nhàng và cẩn thận như thể đang nâng niu 1 bảo vật vừa tìm lại được!
Trong đầu tôi liên tục hiện lên hình ảnh của 1 người khác, người đó vừa giống Manjiro lại vừa không giống
Hanagaki Takemichi
đừng đi, đừng bỏ tôi lại...
Cơn sốt khiến tôi chìm trong mê man không biết gì, tôi cảm nhận được hơi ấm từ người đó nước mắt tôi không ngừng chảy, bỗng có 1 bàn tay dịu dàng lau đi những giọt nước mắt ấy cho tôi
Người đó dỗ dành tôi bằng những lời nói nhẹ nhành
Sano Manjiro 「MiBon」
được rồi, anh không đi đâu hết
Sano Manjiro 「MiBon」
ngoan đừng khóc... anh sẽ ở bên cạnh em mà
Hanagaki Takemichi
ừm.. sao mùi của anh lại vậy chứ~
Sano Manjiro 「MiBon」
hử..?
Sano Manjiro 「MiBon」
trước đây anh có mùi gì?
Hanagaki Takemichi
hoa chuông xanh... ư.. giống như mùi hương của- của đầu mùa hè //mê man//
Người ấy và tôi thủ thỉ qua lại
Sano Manjiro 「MiBon」
anh chưa bao giờ dùng loại nước hoa này-
Hanagaki Takemichi
không.. em có dùng, em luôn thích mùi hương này nhất đó!
Sano Manjiro 「MiBon」
( phiền phức thật.. )
Người ấy im lặng định đứng dậy rời đi tôi liền vội túm lấy góc áo của người đó
Hanagaki Takemichi
hức.. hức.. làm ơn.. đừng đi! //bật khóc//
Hanagaki Takemichi
Manjirou-san.. hức.. đừng bỏ em một mình
Không khí như ngưng lại vài giây rồi ai đó mạnh mẽ lắc cơ thể tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
em đang gọi ai vậy Michi
Ngay lúc này nước mắt tôi chảy ra nhiều hơn, mắt tôi dần nhòe đi trong thấy
Sano Manjiro 「MiBon」
Takemitchy! em mau dậy nói rõ cho anh, em vừa gọi tên thằng đàn ông nào vậy hả!?
Người trong giấc mơ dần xa khỏi tôi, tôi không kiềm nén được mà bật thốt lên
Hanagaki Takemichi
Sano Manjirou, đừng đi.. hức.. đừng đi mà.. Manjirou-san
Bàn tay đang nắm lấy bả vai tôi đột nhiên buông lỏng, tôi chìm sâu hơn vào giấc mơ
Khi mở mắt ra lần nữa toàn thân tôi đều đau nhức, chắc có lẽ vì nằm quá lâu, môi tôi cũng khô tới mức bong tróc
Tôi đi xuống lầu định lấy chút nước uống thì thấy dưới sàn đầy tàn thuốc và chai rượu lăn lóc còn Manjiro thì ngồi 1 bên bơ phờ ở mép ghế sofa, dưới chân hắn là hàng trăm bức tranh vương vãi khắp nơi
Hanagaki Takemichi
( nồng mùi quá vậy... )
//sém nghẹt thở//
Tôi không để ý đến cơn đau trên người mà đi đến vội quỳ xuống cẩn thận thu gom từng bức tranh
Bỗng Manjiro đột ngột kéo tôi đứng dậy rồi nói
Sano Manjiro 「MiBon」
những bức tranh rách nát này mà em cũng quan tâm đến vậy sao?
Hanagaki Takemichi
( cái- anh ta vừa gọi mình là em sao..? )
Sano Manjiro 「MiBon」
em giỏi lắm Michi, em dám coi anh là người thay thế!
Người trong bức tranh giống hệt hắn, khuôn mặt lẫn vóng dáng đều giống hắn đặc biệt vết sẹo ngay xương mày cũng giống y chang nhau
Thật sự người đó không phải là hắn và hắn cũng biết điều đó, vì ở góc trái của mỗi bức tranh đều có chữ viết tắt tên Sano Manjirou
Sano Manjiro 「MiBon」
nếu không phải vì sự cố lần này chắc có lẽ anh cũng không bao giờ phát hiện ra-
Sano Manjiro 「MiBon」
những thứ em giấu trong tầng hầm.. anh thật ngu ngốc!
Sano Manjiro 「MiBon」
không chỉ bị lôi vào cuốn tiểu thuyết vớ vẩn này mà còn bị em đùa giỡn
Giọng hắn nghẹn lại nhìn tôi trong ấm ức và đau khổ lại hỏi tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
em không có gì để giải thích sao?
Nghe vậy đôi mắt hắn đỏ rực trách móc tôi cùng với 2 dòng lệ đang đang chảy ra của hắn
Sano Manjiro 「MiBon」
Hanagaki Takemichi em biết không
Sano Manjiro 「MiBon」
những ngày em bị sốt nằm trên giường là anh chăm sóc em!
Sano Manjiro 「MiBon」
khi em yếu ớt nằm đó cũng chính anh là người đau sót cho em
Hanagaki Takemichi
( thật- thật sao ) //im lặng nhìn anh//
Sano Manjiro 「MiBon」
anh cứ tự hỏi đi hỏi lại cảm xúc của bản thân dành cho em là tác động của cốt truyện
Sano Manjiro 「MiBon」
hay là tình cảm thật lòng...
Sano Manjiro 「MiBon」
hic.. tôi ghét em
Sano Manjiro 「MiBon」
tránh xa em vì cuộc sống của tôi là giả dối, tình yêu cũng là giả dối!
Sano Manjiro 「MiBon」
con đường tôi đi và tình yêu, tôi nghĩ rằng mình chỉ là một câu chuyện mà ai đó bịa ra
Sano Manjiro 「MiBon」
cuối cùng... cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra
Sano Manjiro 「MiBon」
em cũng vô tội, chỉ là trước đó tôi đã tự làm khổ bản thân
Sano Manjiro 「MiBon」
nhưng bây giờ thì sao chứ?
Sano Manjiro 「MiBon」
Michi em nhất định phải làm tôi ghét em sao..?
Tôi im lặng đưa tay lên lau đi những giọt lệ ở khóe mắt hắn, những giọt nước mắt trên khuôn mặt này khiến tôi cảm thấy nhói lòng
Hanagaki Takemichi
đừng khóc, khi anh khóc anh không còn giống anh ấy nữa...
Nghe vậy khuôn mặt của Manjiro lập tức tái nhợt và tôi cũng bừng tỉnh nhìn hắn
Hanagaki Takemichi
à ừm.. anh đúng là nên ghét em
Hanagaki Takemichi
quên nói với anh tác giả của cuốn tiểu thuyết này cũng chính là em...
Lời nói của tôi vừa dứt Manjiro không tin vào tai mình liền chao đảo như thể đã đoán ra điều gì đó
Giọng hắn của bắt đầu run rẩy và hỏi tôi
Sano Manjiro 「MiBon」
vậy- vậy Sano Manjirou và tôi... có quan hệ gì?
Sano Manjirou, đã rất lâu rồi tôi không nghe thấy ai nhắc đến cái tên này đó là trước khi tôi xuyên sách
Khi tôi gặp Manjirou là lúc tôi đang ngồi chán chường bên bờ biển chuẩn bị tự tử, thế giới quá đen tối tôi không nhìn thấy ánh sáng. Do 1 tai nạn tôi đã bị mù
Những mảnh vỡ kính của xe hơi đã cắt vào mắt tôi, tôi nằm trong bệnh viện gần 1 năm
Tôi không có nhiều bạn bè, mối quan hệ của ba mẹ với tôi cũng chẳng tốt đẹp gì mấy. Người bạn duy nhất đồng hành với tôi là sự chán chường, cô đơn và bóng tối vô tận
C.3 : Lời Hẹn Kiếp Sau³
Mỗi ngày tôi đều mong mỏi có thể nhìn thấy ánh sáng 1 lần nữa, nhưng 2 năm đã trôi qua.. tôi vẫn không nhìn thấy ánh sáng, thấy màu sắc
Tôi cũng không thể cầm lấy cây cọ mà tôi yêu thích, trong thời gian đó mẹ đã nói chuyện với tôi
NV Ngoài Lề
: mẹ đã bảo rồi, con nghĩ kĩ lại đi
NV Ngoài Lề
: nhà Baji có điều kiện tốt, con trai người ta cũng đã nói không quan tâm đến chuyện đôi mắt của con
NV Ngoài Lề
: con rồi cũng phải lấy 1 người thôi, cưới sớm thì có người chăm sóc
Hanagaki Takemichi
( muốn tống tôi đi để lấy tiền sính lễ thì nói thẳng ra đi.. cứ phải dài dòng )
Hanagaki Takemichi
//im lặng nghe bà nói//
NV Ngoài Lề
: mẹ với bố con cũng không còn thời gian để cứ quanh quẩn chăm lo cho 1 mình con nên-
Hanagaki Takemichi
mẹ này //cắt ngang lời bà//
Hanagaki Takemichi
kết hôn không phải là điều bắt buộc trong cuộc đời..
Nghe thế mẹ tôi nói với giọng càng ngày càng mất kiên nhẫn với tôi
NV Ngoài Lề
: đối với người bình thường thì đúng nhưng đối với con thì-
Hanagaki Takemichi
con thì sao..? //điềm tĩnh đáp lại//
Hanagaki Takemichi
ra ngoài đi, con mệt rồi
//nằm xuống//
NV Ngoài Lề
: tsk!... haizz //thở dài bỏ đi//
Trong bắt bố mẹ tôi chỉ là 1 gánh nặng mà họ buộc phải gánh vác, sau khi xuất viện tôi vô số lần nghe họ cãi vã và trách móc lẫn nhau
Điều họ muốn là 1 đứa con trai hoàn hảo xuất sắc, trong lúc đó đối với họ tôi chỉ là 1 người vô dụng thậm chí không thể tự lo cho bản thân
Tôi giấu họ nhờ người khác đưa tôi đến hòn đảo nhỏ này, suốt thời gian qua tôi kiên trì ra ngoài mỗi ngày và đã quen thuộc với các con đường ở đây. Sau 2 năm sống trong bóng tối, tôi đã quá quen với việc không nhìn thấy gì
Nếu phải chết tôi cũng muốn ra đi trong yên bình, nước biển lạnh lẽo dần dần ngập đến mắt cá chân rồi tới bắp chân của tôi.
Sano Manjirou「Manila」
phía trước là một tảng đá ngầm lớn, em không bước qua được đâu!
Giữa không gian tĩnh lặng bất ngờ vang lên 1 giọng nam trong trẻo và rõ ràng
Hanagaki Takemichi
! //khựng lại//
Tôi không ngờ rằng ở đây lại có 1 người khác, bàn chân tôi theo bản năng di chuyển sang bên. Người kia ngáp dài, giọng kéo dài 1 cách lười biếng nhưng lại mang theo 1 sức mạnh xoa dịu lạ lùng
Sano Manjirou「Manila」
em đi lối đó cũng không được đâu
Vì không nhìn thấy nên tôi đã mất phương hướng từ lâu, đứng yên đó để gió biển thổi thêm 10 mấy phút nước biển vẫn ngập tới bắp chân tôi
Hanagaki Takemichi
tsk! //khó chịu//
Tôi bực bội đá mạnh vào nước nhận ra có lẽ người kia đang trêu đùa mình, tôi không kiêng nể mà hỏi
Hanagaki Takemichi
này, hướng nào phía trước?
Sano Manjirou「Manila」
em muốn đi hướng nào?
Hanagaki Takemichi
//mím môi tức giận//
Anh ta rõ rãng đang hỏi 1 câu thừa thãi, biết rằng anh đang trêu đùa tôi nhưng tôi lại không thích mà cọc cằn trả lời anh
Hanagaki Takemichi
ra giữa biển!
Câu trả lời của tôi không hề khiến anh ta ngạc nhiên chút nào mà đáp lại tôi
Sano Manjirou「Manila」
ồ~ vậy em muốn đi hướng đó thì hãy nghe theo tôi
Khi chân tôi 1 lần nữa chạm lên mặt cát mềm mại tôi mới nhận ra rằng anh ta lại lừa tôi lần nữa
Từ khi bị mù thính giác của tôi trở nên nhạy bén hơn hẳn, tôi có thể cảm nhận được anh ta đã đứng ngay trước mặt mình
Hanagaki Takemichi
tên khố.n!
Tôi tức giận đá mạnh một cú vào anh ta sau đó tiếng kêu lên đau đớn phát ra từ miệng người trước mặt
Tôi mặc kệ anh ta xoay người tiếp tục bước về phía biển, lần này khi nước biển ngập đến eo đã có 1 cánh tay kéo tôi lại từ phía sau
Hanagaki Takemichi
buông tôi ra! //giãy dụa dữ dội//
Mặc cho tôi gào thét người phía sau vẫn không buông mà kéo tôi lại khiến tôi uống mấy ngụm nước biển và ho dữ dội
Hanagaki Takemichi
đừng xen vào chuyện của tôi!
Sano Manjirou「Manila」
vậy trước tiên em đừng nên chết đã
Toàn thân tôi bị anh ấy ôm chặt trong lòng, anh ta giữ chặt eo tôi và kéo tôi vào bờ
1 chiếc khoác còn vươn hơi ấm được quấn quanh người tôi, tôi chưa kịp mở miệng anh ta đã ngang nhiên kéo tôi đến bệnh viện trên đảo
Tôi bị ép nằm viện suốt 2 ngày và từ đó tôi cũng mới biết được tên của anh ấy là Sano Manjirou
Bóng tối và môi trường xa lạ cùng với tiếng ồn ào không ngừng khiến tôi cảm thấy càng bất an hơn
Manjirou chẳng bận tâm đến sự lạnh nhạt của tôi vẫn đều đặn nói chuyện với tôi
Anh ta không giống như những người khác, không tò mò về những chuyện tôi đã trải qua hay về đôi mắt của tôi
Chỉ sau khi kể hết câu chuyện này đến câu truyện khác anh ta mới khẽ nói bên tai tôi
Sano Manjirou「Manila」
thật ra sống cũng tốt mà... phải không
Tôi xoay người kéo chăn che kín mặt rồi lên tiếng hỏi anh
Hanagaki Takemichi
tôi với anh quen nhau chưa được 48 giờ, anh thân thiết với ai cũng dễ dàng như thế à?
Nói thẳng ra là tôi muốn anh ta ngừng nói, anh lại nào quan tâm đến rồi cầm miếng táo được cắt sẵn đưa tới miệng tôi
Sano Manjirou「Manila」
ai bảo chúng ta mới quen 48 giờ chứ
Sano Manjirou「Manila」
những nơi em đến hằng ngày đều có mặt của tôi
Hanagaki Takemichi
! //sững sờ//
Anh ta đang nói đến nơi tôi định tự tử hôm trước, nơi thường không có ai đi ngang. Tôi thích ngồi đó cảm nhận hơi ấm của ánh nắng sự mặn mòi của gió biển rồi thả mình ngẩn ngơ cả ngày
Sano Manjirou「Manila」
Michi à, chúng ta đã cũng nhau ngắm 63 lần hoàng hôn rồi đó!
Sano Manjirou「Manila」
//thì thầm bên tai em//
Nghe vậy bàn tay tôi buông lỏng khỏi chiếc chăn, cuối cùng miếng táo anh đưa lên miệng tôi cũng cắn một cái
Hanagaki Takemichi
( phiền quá! khi tôi khó khăn lắm mới quyết định từ bỏ mọi thứ lại có 1 người xuất hiện và muốn giữ tôi lại )
Khi tôi xuất viện cũng là Manjirou đỡ tôi về nhà, anh ta khi đỡ tôi về nhà luôn cười toa tóe miệng thì nói
Sano Manjirou「Manila」
tiện đường mà, tiện đường mà!
30 phút sau tôi mới hiểu ý anh ta, tôi không ngờ rằng căn nhà tôi thuê lại nằm cạnh nhà của anh ta
Nói cách khác suốt thời gian qua chúng tôi luôn là hàng xóm, anh ta chỉ gặp tôi ở bờ biển và theo tôi suốt thời gian sau đó
Hanagaki Takemichi
Manjirou anh là đồ biến thái phải không?
Anh ta giả vờ không nghe thấy câu hỏi của tôi, trước khi vào nhà Manjirou kéo tôi lại và có hơi ngại ngùng nhưng cố hỏi 1 cách cẩn trọng
Sano Manjirou「Manila」
hai ngày qua, trong mắt em có chút thú vị nào không..?
Tôi biết anh ta sợ tôi sẽ lại tìm cách kết thúc cuộc đời mình nên mới hỏi câu này
Hanagaki Takemichi
//hất tay anh ra//
Giọng nói vô tình nhưng lại có chút nhẹ nhõm của tôi phát ra tới cả tôi cũng không nhận ra
Hanagaki Takemichi
không, chỉ thấy anh thật phiền phúc
Sano Manjirou「Manila」
khục- hahaa //bật cười//
Sano Manjirou「Manila」
vậy thì tôi sẽ cố gắng đến làm phiền em mỗi ngày!
Câu mỗi ngày của Manjirou cứ tưởng trừng là lời nói đùa ai mà ngờ anh làm thật
Đôi khi anh ta mang theo 1 bóa hoa, anh sẽ nói với tôi hôm nay là hoa hồng lần sau là hoa hồng dại lần nữa là hoa hồng tỷ muội
Và lần nào cũng vậy, anh bảo lần tới hoa sẽ đẹp hơn lần trước câu nói của anh làm tôi luôn mong chờ bó hoa tiếp theo. Đôi khi là một bữa ăn đơn giản, anh sẽ nói hôm nay có thêm trứng lần sau sẽ có trứng chiên lần nữa là trứng chảy lòng đỏ mà tôi thích nhất!
Mặc dù cùng là món ăn đó nhưng anh ấy luôn thay đổi cách nấu để tạo ra hương vị khác biệt, anh khiến tôi ăn uống và sống tử tế hơn. Anh bảo rằng tháng sau sẽ có mưa sao băng và khi đó anh muốn tôi cùng anh đi ngắm
Anh còn nói rằng quán mì mà tôi thích nhất trên đảo đóng cửa vào mùa hè và chỉ mở lại vào mùa đông, anh bảo tôi nhất định phải đợi đến mùa đông.
Cuộc sống vốn nhạt nhẽo dường như bắt đầu có thêm chút hi vọng. Manjirou là 1 người kỳ lạ, lúc nào bên người anh ta cũng phát ra tiếng va chạm của những chiếc lọ. Tới một ngày tôi không kìm được mà hỏi anh
Hanagaki Takemichi
tại sao trên người anh lại phát ra tiếng đó vậy Manjirou?
Sano Manjirou「Manila」
! //khựng lại//
Sano Manjirou「Manila」
à không có gì, trong những chiếc lọ này toàn là kẹo trái cây mà thôi em đừng suy nghĩ nhiều
Sano Manjirou「Manila」
mà này, em có muốn ăn kẹo không Michi?
Hanagaki Takemichi
không //quay mặt đi//
Tôi ghét đồ ngọt, tôi cười nhạo anh ta như 1 đứa trẻ nhưng anh ấy chẳng bao giờ phản bác lại. Đôi khi anh còn biến mất khỏi đảo vài ngày và cũng chưa bao giờ giải thích lí do, về sao tôi cũng tò mò mà đoán thử nhưng anh ấy luôn giữ bí mật
Dùng những món quà đã được chuẩn bị từ trước để qua loa giải thích
Sano Manjirou「Manila」
lần này quà cho em là một chú mèo được làm bằng gỗ nhé!
Tôi mò mẫm hình dáng của thứ được anh để trong tay mình, cố gắng cảm nhận nó có thật là chú mèo gỗ hay là thứ khác chăng
Manjirou tỏ vẻ không hài lòng, tôi sờ một lúc lâu rồi suy nghĩ trong lòng
Hanagaki Takemichi
( đó là thỏ- là thỏ mà? )
Tôi không nói gì bởi không nỡ làm anh ta cụt hứng. Ngoài nấu ăn anh ta chẳng có tài năng gì về những việc khác
Sano Manjirou「Manila」
đó là con giáp của em đấy //thì thầm//
Tôi đã theo học thầy điêu khắc rất lâu mới làm được, tôi nắm chặt món quà trong đây và bật cười khúc khích
Hanagaki Takemichi
khục- ahahihii
Hanagaki Takemichi
không tệ, em thích nó lắm!
Dù không nhìn thấy nhưng tôi có thể tưởng tượng được vẻ mặt tự hào và hả hê của Manjirou
Anh ta rất dễ dỗ dành, sau buổi tối anh ấy vội vã kéo tôi ra ngoài
Hanagaki Takemichi
anh định dẫn em đi đâu vậy Manjirou??
Sano Manjirou「Manila」
em quên rồi à Michi, trước đây em đã đồng ý đi ngắm mưa sao băng với anh
Sano Manjirou「Manila」
đừng hòng nuốt lời bây giờ!
Thì ra là hôm nay, Manjirou lái xe đưa tôi đến mũi phía nam của hòn đảo. Theo anh ấy đây là vị trí lý tưởng nhất để ngắm mưa sao bằng lần này
Hanagaki Takemichi
sao không có ngoài chúng ta thế?
Sano Manjirou「Manila」
vì đây là nơi bí mật mà anh phát hiện ra đó!
Anh bắt đầu dựng lều rồi dìu tôi ngồi xuống, mưa sao băng phải chờ từ 4 hoặc 5 giờ sáng mới xuất hiện
Hanagaki Takemichi
//ngước lên nhìn bầu trời//
Xung quanh vẫn chìm trong một màu u tối, tôi ngập ngừng rồi gọi anh
Hanagaki Takemichi
Manjirou... em chưa từng ngắm sao băng
Sano Manjirou「Manila」
.... //nhìn em nhói lòng//
Tiếng thở của Manjirou chợt nhẹ nhàng hơn
Hanagaki Takemichi
( có lẽ từ nay mình cũng không còn cơ hội để nhìn thấy nó nữa )
Hanagaki Takemichi
//cười nhẹ quay về phía anh//
Hanagaki Takemichi
không sao, anh ngắm thay em được rồi
Nghe vậy anh ta mới nắm chặt cổ tay tôi giọng anh nghẹn lại đi trong thấy, mãi lúc sau anh mới đáp lại
Sano Manjirou「Manila」
được!
Tôi không thể nhìn thấy sao băng cũng không thể thấy được biểu cảm đau lòng đến mức muốn khóc ấy của anh lúc này
Trong cơn mơ màng tôi đã ngủ thiếp đi, chưa được bao lâu Manjirou đã lay tôi tỉnh dậy
Sano Manjirou「Manila」
Michi ơi sao băng xuất hiện rồi, em mau dậy ước đi!
Tôi vẫn không phân biệt được hướng thì anh ấy đã nắm lấy tay tôi từ phía sau đặt hai tay tôi chắp lại với nhau
Tôi chẳng nghĩ ra điều ước nào cả, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở nắng bỏng của anh ở phía sau
Sano Manjirou「Manila」
em ước xong Michi?
Hanagaki Takemichi
ước xong rồi
Sano Manjirou「Manila」
hì~ //mỉm cười hài lòng//
Tôi lại lên tiếng hỏi anh
Hanagaki Takemichi
này Manjirou, sao băng như thế nào vậy anh?
Nghe vậy anh tiến sát lại gần tai tôi khẽ khàn trả lời tôi
Sano Manjirou「Manila」
nó giống như những ngôi sao rơi xuống..
Tiếng tim đập bỗng vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết
Hanagaki Takemichi
( Manjirou hình như... anh không phiền phức như lúc trước nữa )
Cuộc sống trên đảo yên bình và an tĩnh...
4 tháng nữa lại trôi qua, cuối cùng bố mẹ tôi cũng phát hiện ra tôi không có ở nhà
Họ thay phiên gọi điện cho tôi thúc giục chuyện hôn nhân càng ngày càng thường xuyên. Buồn cười thật, những cuộc gọi thúc giục cưới xin trong mấy ngày qua còn nhiều hơn so với số lần mà họ gọi cho tôi trong suốt 24 năm trước
Tôi không biết họ đã tìm ra nơi tôi đang sống bằng cách nào, họ đã để cho con trai nhà Baji đến để ép tôi trở về nhà. Tôi cầm gậy dò đường quật mạnh vào tên đàn ông định sờ soạng tôi
Gã tức giận, xấu hổ và chửi rủa tôi bằng những lời lẽ không hay
NV Ngoài Lề
: đừng có không biết điều, nhà chúng tôi không chê cậu bị mù
NV Ngoài Lề
: nếu không phải vì cái mặt cậu xinh đẹp, cậu nghĩ tôi sẽ lấy cậu sao!?
NV Ngoài Lề
: bố mẹ cậu cũng chẳng phản đối, cậu cứ ngoan ngoãn theo tôi về nhà mà đẻ cho nhà tôi một đứa con trai đi!
Hanagaki Takemichi
!!? //bất ngờ//
NV Ngoài Lề
: à quên, mẹ cậu đã nói với gia đình chúng tôi là cậu có thể sinh con được nên tôi mới lấy cậu đấy!
Vừa nói gã vừa lôi tôi về phía chiếc xe, bàn tay của gã không ngừng sờ soạng mọi chỗ trên người tôi
Hơi thở thô bạo thở vào tai tôi, dạ dày tôi quặn thắt. Những kí ức khó chịu lại hiện về trong đầu
Hồi học cấp 3 tôi đã rất thích vẻ tranh, bố mẹ tôi cũng không hề phản đối thậm chí còn có thể chi số tiền lớn để tôi học trong phòng tốt nhất
Trong mắt họ con trai mình lại có thêm một điểm đáng tự hào, người thầy lớn tuổi nhất trong phòng tranh đã ngoài 50 tuổi. Ông ta thường giữ tôi ở lại một mình và thường xuyên giả vờ vô tình chạm vào cơ thể tôi
Những học sinh khác đều ghen tị vì ông ta sẵn sàng dành thời gian dạy riêng cho tôi, chính từ lúc đó tôi bắt đầu cực kì ghét sự tiếp xúc thân thể gần gũi với người khác
Về sau tôi luôn né tránh ông ta, nhưng có lần ông ta uống rượu và chặn tôi trong nhà vệ sinh. Nếu không có cô lao công đi ngang qua có lẽ tôi đã không thoát được
Tôi hoảng hốt chạy đi báo cảnh sát nhưng cảnh sát từ chối lập án, tôi kể cho bố mẹ nhưng họ lại cho rằng chuyện bé xé ra to thậm chí bắt tôi phải xin lỗi ông thầy đó
Họ muốn tôi tiếp tục học vẽ với ông ta, tôi và họ đã cãi nhau dữ dội nhấ từ trước đến nay. Cuối cùng bố tôi lạnh lùng nói với tôi
NV Ngoài Lề
: tùy mày, mày muốn làm gì thì làm
Trong ánh mắt kỳ thị của các bạn cùng lớp, tôi bị đuổi khỏi phòng tranh. Khi đó tôi còn quá trẻ tôi đã làm mọi cách mà tôi có thể nghĩ ra nhưng không một ai tin tôi cũng không một ai sẵn sàng giúp tôi...
Bây giờ tôi không chỉ trách họ mà còn hận họ, hận họ một lần nữa cố đẩy tôi vào vực thẳm sâu hơn. Tôi cắn mạnh vào cánh tay của gã đàn ông phía sau và không nhanh không chậm gã nắm lấy tóc tôi kéo ngược lại
Tôi đau đến toát mồ hôi lạnh, hắn rất mạnh tôi hoàn toàn không thể thoát ra. Hơn nữa tôi cũng chẳng thể phân biệt được hướng để chạy, tệ hơn nữa là Manjirou mấy ngày nay không có ở nhà!
Tôi cắn chặt răng bám chặt vào cửa xe không buông tay, khi tôi sắp kiệt sức thì tôi nghe thấy tiếng quát giận dữ của Manjirou từ phía không xa
Một cơn gió lướt qua tai tôi, người đàn ông vừa nắm lấy tôi liền bị đấm ngã xuống đất
NV Ngoài Lề
: MÀY LÀ AI HẢ!!?
Anh lên tiếng nói làm tôi bất ngờ vì tôi chưa bao giờ nghe giọng Manjirou lạnh lẽo và tàn nhẫn đến vậy
Sano Manjirou「Manila」
là người sẽ giết mày!
Manjirou vừa trút hết tức giận xuống đầu gã vừa đấm từng cú chí mạng xuống tên đàn ông lúc nãy
Từ một gã chửi rủa chuyển sáng van xin cho đến cuối cùng thì không phát ra tiếng nào nữa
Chất lỏng sềnh sệt bắn lên mặt tôi, mùi máu tanh lặp tứt xộc vào mũi. Tôi sợ có án mạng vội lên tiếng gọi lớn tên anh
Hanagaki Takemichi
MANJIROU ANH MAU DỪNG LẠI ĐI!!
Sano Manjirou「Manila」
//khựng lại//
Anh suýt nữa không kịp dừng tay lại, tôi cảm nhận được tiếng đánh đấm đã ngừng lại ngay trước mặt tôi
Anh quay lại nhẹ nhàng dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên mặt tôi sau đó ôm tôi thật chặt vào lòng, anh run rẩy giọng nói khàn khàn hỏi
Sano Manjirou「Manila」
em- em không sao chứ..?
Tôi nhẹ nhàng lắc đầu trong vòng tay của anh rồi chạm nhẹ vào tay anh mà an ủi
Sano Manjirou「Manila」
anh.. anh xin lỗi- anh.. anh đến muộn rồi
Chỉ với câu nói đó của anh đã làm nước mắt tôi tuông xuống không thể ngừng rơi
Sự náo loạn vừa rồi quá lớn đã có người đi báo cảnh sát, cảnh sát và xe cứu thương cũng nhanh chóng đến hiện trường. Mặc cho xung quanh như nào anh ấy vẫn ôm chặt lấy tôi không chịu buông ra, tôi vỗ về lưng anh liên tục chấn an lòng anh ấy
Hanagaki Takemichi
ừm.. không khóc, anh là người mạnh mẽ mà
Sano Manjirou「Manila」
hic.. hức.. hức //sụt sịt//
Hanagaki Takemichi
em biết anh lo cho em rồi, đừng khóc nữa
Sau 10 mấy phút anh ấy vẫn không thể buông tôi ra, khi tôi nhận thấy có điều gì không ổn thì Manjirou đã mềm nhũn ngã xuống từ vòng tay của tôi
Download MangaToon APP on App Store and Google Play