Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Ảo Mộng

Mang ánh dương đến

Chiều tà, bầu trời chuyển sang sắc cam dịu nhẹ. Tôi lê từng bước chân nặng nề về nhà sau một buổi học dài mệt mỏi. Cái cặp trên vai dường như nặng hơn bình thường, còn đôi chân thì chỉ muốn rã rời.
NovelToon
Hikaru
Hikaru
Mệt quá đi mất...
Mở cửa bước vào nhà, tôi thả phịch cặp xuống ghế, ngả lưng ra sau mà thở dài
Hikaru
Hikaru
một ngày đã kết thúc
Căn phòng yên tĩnh đến lạ. Ngoài kia, vài tiếng chim líu ríu trên cành cây trước sân, hòa lẫn với tiếng xe cộ chạy xa xa. Tôi đứng dậy, uể oải chẳng buồn ăn tối. Tôi rửa mặt, làn nước mát trượt dài trên gương mặt cuốn trôi đi phần nào mệt mỏi.
NovelToon
Hikaru
Hikaru
hass...chuẩn bị các kiểu rồi đi ngủ thôii
Sau khi thay đồ ngủ, tôi ngồi xuống bàn, mở điện thoại lướt vài dòng tin tức, trả lời tin nhắn bạn bè. Cơn buồn ngủ bắt đầu kéo đến, đôi mắt nặng trĩu.
Tôi leo lên giường, kéo chăn lên tận cằm, thở nhẹ một hơi. Hôm nay có lẽ chẳng có gì đặc biệt, chỉ là một ngày bình thường như bao ngày khác. Nhưng dù sao đi nữa, tôi vẫn mong rằng ngày mai sẽ tốt hơn một chút.
Hikaru
Hikaru
"Ngủ ngon nhé..." – Tôi tự thì thầm với chính mình trước khi chìm vào giấc ngủ.
Bóng tối dịu êm bao trùm lấy tôi. Giấc ngủ đến nhẹ nhàng, kéo tôi vào một không gian vô định.
Bỗng, tôi cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như đang trôi lơ lửng giữa không trung.
Hikaru
Hikaru
/mở mắt/
Hikaru
Hikaru
gì...gì thế này!? _sững sờ
Xung quanh tôi không còn là căn phòng quen thuộc nữa, mà là một bầu trời rộng lớn, lung linh với hàng vạn vì sao. Dải ngân hà trải dài, uốn lượn như một dòng sông ánh sáng. Tôi không hề đứng trên mặt đất, cũng không rơi xuống, mà chỉ lơ lửng, như thể chính tôi cũng là một phần của vũ trụ này.
Rồi, ngay trước mắt tôi, một cánh cổng hiện ra giữa khoảng không vô tận.
Những bông hoa hồng trắng nở rộ, quấn quanh khung cổng như một vườn hoa lơ lửng giữa vũ trụ. Chúng lay động nhẹ nhàng, từng cánh hoa phát sáng mờ ảo, phản chiếu ánh ngân hà tạo nên một cảnh tượng vừa huyền bí, vừa đẹp đến không thể rời mắt.
NovelToon
Tôi chầm chậm đưa tay chạm vào một cánh hoa. Ngay lập tức, nó tan ra thành những hạt sáng li ti, bay vòng quanh tôi rồi biến mất vào hư không.
Bên trong cánh cổng là một màn sương mờ ảo, không thể nhìn rõ thứ gì ở phía bên kia. Nhưng tôi cảm nhận được… một lực hút vô hình đang dần kéo tôi lại gần hơn.
Hikaru
Hikaru
mình có nên vào không nhỉ?
Hikaru
Hikaru
ha...hay là thử 1 chút. Chắc cũng không sao đâu.
Tôi hít một hơi thật sâu, rồi chầm chậm bước qua cánh cổng. Ánh sáng chói lòa bao trùm lấy tôi trong khoảnh khắc ngắn ngủi...
Hikaru
Hikaru
/bất ngờ/
Trước mắt tôi là một khu vườn rộng lớn, tựa như bước ra từ một câu chuyện cổ tích. Bầu trời trên cao vẫn mang sắc xanh tím huyền ảo của dải ngân hà, lấp lánh những vì sao. Một làn sương nhẹ trôi lơ lửng, tạo nên một không gian mơ hồ như thực như ảo.
Mặt đất phủ đầy những thảm hoa đủ màu sắc, lung linh phát sáng mỗi khi tôi chạm nhẹ vào chúng. Những bông hoa hồng trắng toả ra ánh sáng dịu dàng, đan xen với những loài hoa kỳ lạ mà tôi chưa từng thấy bao giờ. Cánh hoa lay động theo gió, như đang nhảy múa trong không trung.
Hikaru
Hikaru
hoa hồng trắng!!!_phấn khích
Ở giữa khu vườn là một chiếc ao nhỏ, mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời đầy sao. Những bông sen tím nở rộ, toả ra ánh sáng nhàn nhạt, tạo thành những vòng tròn phát quang trên mặt nước. Khi tôi cúi xuống, tôi có thể nhìn thấy hình ảnh của chính mình, nhưng có gì đó… khác lạ.
Hikaru
Hikaru
cơ thể của mình trông mờ ảo quá
Hikaru
Hikaru
không biết có ổn không nhỉ?
Dọc theo con đường lát đá uốn lượn là những chiếc cổng hoa tuyệt đẹp, phủ đầy dây leo và những bông hoa đầy màu sắc. Mỗi khi tôi bước qua một cánh cổng, không gian dường như thay đổi, mang đến một cảm giác khác biệt mà tôi không thể diễn tả được.
Xa hơn một chút, giữa vườn hoa là một bộ bàn trà bằng đá cẩm thạch, được đặt ngay dưới một tán cây khổng lồ với những chiếc lá phát sáng lấp lánh. Trên bàn đã sẵn sàng một bộ ấm trà và vài chiếc bánh nhỏ xinh, như thể có ai đó đã chuẩn bị sẵn để đợi tôi đến.
Hikaru
Hikaru
thật yên bình ☺️
Hikaru
Hikaru
cảm giác rất nhẹ nhàng luôn í☺️
Không gian này quá đẹp… nhưng cũng quá bí ẩn.
Tôi không khỏi tự hỏi: "Đây rốt cuộc là đâu? Và tại sao tôi lại ở đây?"
Tôi lững thững bước trên thảm cỏ mềm mại, cảm giác như từng bước chân đều được nâng niu bởi mặt đất dịu êm. Không khí nơi đây trong lành, phảng phất hương hoa dịu nhẹ, khiến tâm hồn tôi bỗng trở nên thư thái lạ thường.
Xung quanh tôi, những vườn hoa rộng lớn trải dài, mỗi khu vườn lại mang một vẻ đẹp riêng biệt, như một thế giới thu nhỏ đầy màu sắc.
Ngay bên trái tôi là Vườn Hoa Hồng Đỏ, những bông hoa nở rộ rực rỡ như những ngọn lửa nhỏ giữa không gian mơ hồ. Hương thơm của chúng nồng nàn, quyến rũ, như thể mỗi cánh hoa đều chứa đựng những câu chuyện tình yêu đầy say đắm.
Bên phải là Vườn Hoa Sao Xanh, những bông hoa nhỏ li ti tỏa sáng lấp lánh như hàng ngàn vì sao nhỏ giữa đêm tối. Khi tôi khẽ chạm vào một bông hoa, nó nhẹ nhàng phát sáng hơn một chút, rồi lan dần ra những bông hoa xung quanh, tạo thành một hiệu ứng huyền ảo đẹp đến nghẹt thở.
Phía xa hơn, tôi còn thấy Vườn Cúc Bạc, nơi những đóa cúc mang sắc bạc óng ánh lung linh dưới ánh sáng dịu dàng của bầu trời ngân hà. Gió thổi qua làm những cánh hoa khẽ rung rinh, tạo nên những âm thanh khe khẽ, tựa như một bản nhạc du dương.
Càng đi sâu vào, tôi càng phát hiện ra nhiều khu vườn hơn nữa: Vườn Oải Hương Tím, Vườn Hoa Tuyết Trắng, Vườn Trà Xanh Thanh Khiết… Tất cả đều mang một vẻ đẹp kỳ ảo và yên bình đến mức khiến tôi quên mất mình chỉ đang lạc trong một giấc mơ.
Hikaru
Hikaru
"Liệu có ai đã tạo ra khu vườn xinh đẹp này? Nó tồn tại với mục đích gì?"
Hikaru
Hikaru
hương cỏ nhẹ nhàng và làn gió trong, ước gì mình có thể ở lại đây mãi nhỉ
Giữa không gian tĩnh lặng và huyền ảo, bỗng một âm thanh khẽ vang lên… tiếng khóc.
Hikaru
Hikaru
!?
Hikaru
Hikaru
có tiếng khóc thì phải...
/Dừng bước/
Âm thanh ấy nhẹ nhàng nhưng đầy bi thương, như thể ai đó đang cố nén nỗi buồn mà không thể giấu nổi.
Tiến về phía trước, tôi nhìn thấy một tán cây lớn phủ đầy lá xanh biếc, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt. Dưới gốc cây, một cậu bé nhỏ nhắn đang ngồi co ro, bờ vai run lên từng nhịp theo tiếng nức nở.
Mái tóc của cậu mang một sắc tím nhạt mềm mại, như ánh hoàng hôn khi chạng vạng. Đôi đồng tử màu tím long lanh, phản chiếu cả dải ngân hà rộng lớn. Những giọt nước mắt trong suốt lăn dài trên gương mặt cậu, rơi xuống những cánh hoa dưới chân, tan biến như những giọt sương mỏng manh.
Tôi chần chừ một lúc, rồi nhẹ nhàng bước tới, giọng nói cất lên thật khẽ:
Hikaru
Hikaru
Này… sao cậu lại khóc vậy?
Cậu bé giật mình ngẩng đầu lên, đôi mắt tím long lanh ngập tràn nỗi buồn. Nhưng khi nhìn thấy tôi, cậu thoáng sững sờ, rồi vội vàng đưa tay quệt nước mắt, như thể không muốn để người khác thấy mình yếu đuối.
NovelToon
Tôi ngồi xuống bên cạnh...
Hikaru
Hikaru
"có lẽ cậu ấy đang rất buồn nhỉ"
Hikaru
Hikaru
Không sao đâu, đừng khóc nữa.
Tôi dịu dàng nói, giọng nói mang theo sự ấm áp. Cậu bé khẽ giật mình, đôi mắt tím long lanh ngước lên nhìn tôi. Một thoáng do dự hiện lên trong mắt cậu, nhưng rồi cậu không rút tay lại, mà để yên trong lòng bàn tay tôi.
Vailan
Vailan
Tớ không có khóc…*Cậu lí nhí nói, quay mặt đi như muốn giấu đi sự yếu đuối.
Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng siết tay cậu hơn một chút.
Hikaru
Hikaru
Ừ! tớ biết rồi. Nhưng nếu cậu buồn, cậu có thể nói với tớ ko?
Cậu bé cúi đầu, giọng nói khẽ run lên.
Vailan
Vailan
Tôi... tôi là Tam hoàng tử Vailan.
Tôi sững người, nhìn cậu bé trước mặt. Một hoàng tử sao? Nhưng tại sao cậu ấy lại ngồi khóc một mình ở nơi này? Tôi im lặng, chờ đợi cậu nói tiếp. Cậu siết chặt mép áo mình, đôi mắt tím u buồn ánh lên sự tổn thương sâu sắc.
Vailan
Vailan
Tôi... là một đứa vô dụng trong mắt họ. Từ khi sinh ra, tôi đã bị coi là kẻ yếu đuối, không xứng đáng với dòng máu hoàng tộc. Phụ hoàng chưa từng để mắt đến tôi, mẫu hậu cũng không còn nữa… Còn những người khác… chỉ coi tôi như một kẻ thừa thãi.
Giọng cậu nhỏ dần, nhưng tôi có thể cảm nhận được nỗi cô đơn, sự tủi thân mà cậu đã chịu đựng bấy lâu. Một đứa trẻ, đáng lẽ ra phải được yêu thương, lại bị chính gia đình mình khinh thường, ghẻ lạnh.
Tôi khẽ siết lấy bàn tay nhỏ bé ấy, truyền cho cậu một chút ấm áp.
Hikaru
Hikaru
Cậu không vô dụng. Chỉ là họ không nhìn thấy giá trị của cậu mà thôi._ Tôi nhẹ giọng an ủi.
Cậu bé ngẩng lên, đôi mắt tím khẽ lay động. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có người nói với cậu những lời như vậy.
Tôi siết nhẹ tay cậu, nở một nụ cười ấm áp.
Hikaru
Hikaru
Nào, đừng buồn nữa. Cậu muốn đi dạo cùng tôi không? Tôi sẽ chỉ cho cậu thấy nơi này đẹp đến mức nào.
Tôi dẫn cậu bước trên con đường lát cỏ mềm mại, xung quanh là những vườn hoa rực rỡ. Mỗi vườn hoa đều mang một vẻ đẹp riêng, như một câu chuyện thần tiên được vẽ nên từ những sắc màu diệu kỳ.
Hikaru
Hikaru
Đây là Vườn Hồng Đỏ – nơi những đóa hồng luôn nở rộ dù bất kỳ mùa nào
Tôi chỉ tay về phía khu vườn tràn ngập những cánh hoa đỏ rực, tỏa ra hương thơm dịu nhẹ.
NovelToon
Hikaru
Hikaru
Còn kia là Vườn Sao Xanh, mỗi khi đêm xuống, những bông hoa sẽ phát sáng như bầu trời đầy sao vậy!
NovelToon
Cậu bé mở to mắt, ánh nhìn dần sáng lên. Có lẽ cậu chưa từng thấy nơi nào đẹp đến thế.
NovelToon
Tôi tiếp tục kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích – về những hoàng tử dũng cảm, những nàng công chúa kiên cường, những chuyến phiêu lưu kỳ thú. Cậu lắng nghe chăm chú, đôi môi nhỏ nhắn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Vailan
Vailan
Cậu kể chuyện hay quá…*Cậu bé khẽ nói, trong giọng nói đã bớt đi vẻ buồn bã.
Hikaru
Hikaru
"Tôi bật cười" Vậy cậu muốn nghe nữa không? Tôi còn rất nhiều câu chuyện thú vị lắm đấy!
Cậu bé khẽ gật đầu. Và thế là, chúng tôi tiếp tục bước đi giữa khu vườn đầy sắc màu, để những câu chuyện cổ tích xoa dịu đi những tổn thương trong lòng cậu.
Cả hai đi dọc bờ hồ, say sưa với những câu chuyện, tiếng cười khẽ vang lên giữa không gian yên bình. Mặt nước trong veo phản chiếu bầu trời rộng lớn, lấp lánh như phủ đầy những viên pha lê nhỏ.
Gió nhẹ thổi qua, làm những cánh hoa rơi lả tả trên mặt hồ, trôi theo dòng nước. Tôi cúi xuống, khẽ chạm tay vào mặt hồ mát lạnh.
Hikaru
Hikaru
Nước trong thật đấy. Cậu xem, có cả cá bơi kìa.* Tôi chỉ tay về phía những chú cá nhỏ đang lượn lờ dưới làn nước.
Cậu bé cúi xuống nhìn theo, đôi mắt tím long lanh ánh lên sự thích thú.
Vailan
Vailan
Thật đẹp… Ở hoàng cung, tôi chưa từng thấy hồ nước nào trong đến vậy!
Hikaru
Hikaru
Vậy thì cậu cứ coi đây là nơi bí mật của chúng ta đi. Chỉ có tôi và cậu biết thôi. - tôi cười nhẹ
Cậu bé ngước nhìn tôi, ánh mắt có chút ngạc nhiên, nhưng rồi khẽ gật đầu.
Vailan
Vailan
Ừm... nơi bí mật của chúng ta!☺️
Gió lại thổi qua, mang theo hương thơm của những khóm hoa ven hồ. Tôi và cậu cứ thế tiếp tục đi dọc bờ hồ, để mặc thời gian trôi chậm rãi, tận hưởng sự bình yên hiếm có.
Bỗng đâu, một âm thanh quen thuộc vang lên, phá tan sự yên bình. "Reng... reng... reng..."
Tôi sững lại. Tiếng chuông báo thức?

Khởi đầu

Bỗng đâu, một âm thanh quen thuộc vang lên, phá tan sự yên bình. "Reng... reng... reng..."
Tôi sững lại. Tiếng chuông báo thức?
Lòng tôi chợt hoảng hốt. Không lẽ… giấc mơ này sắp kết thúc?
Mọi thứ xung quanh bắt đầu nhòe dần, những khóm hoa, mặt hồ, bầu trời... tất cả như đang tan biến. Tôi quay sang cậu bé, thấy cậu cũng đang nhìn tôi, đôi mắt tím ánh lên vẻ hoang mang.
Vailan
Vailan
Cậu... cậu sắp đi sao? - Giọng cậu run nhẹ.
Tôi cắn môi, cảm giác đau xót dâng lên trong lòng. Tôi không muốn rời khỏi đây, không muốn rời xa cậu bé này—người vừa mới nở nụ cười đầu tiên sau bao ngày cô đơn.
Nhưng… tôi không thể ở lại.
Tôi siết nhẹ bàn tay cậu, mỉm cười dịu dàng dù lòng đầy tiếc nuối.
Hikaru
Hikaru
Xin lỗi, nhưng tôi phải về thế giới của mình rồi...
Cậu bé bối rối, bàn tay nhỏ bé cố nắm chặt lấy tôi.
Vailan
Vailan
Nhưng cậu sẽ quay lại chứ? Cậu sẽ không bỏ tôi lại một mình, đúng không?
Hikaru
Hikaru
Tôi hứa, nếu có thể, tôi nhất định sẽ quay lại.
Một cơn gió mạnh cuốn lấy tôi, kéo tôi rời xa cậu bé, rời xa khu vườn thần tiên. Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy là ánh mắt tím long lanh của cậu, phản chiếu ánh hoàng hôn nơi bờ hồ.
Và rồi, tôi giật mình mở mắt. Tôi đã trở về thế giới thực. Nhưng trái tim tôi vẫn còn đọng lại ở nơi đó, nơi có một cậu bé đang chờ tôi thực hiện lời hứa...
Về phần cậu bé__
Cậu cũng dần tan biến khỏi khu vườn và trở lại với thế giới của cậu...
.
.
.
Ánh nắng ban mai len qua khung cửa sổ, chiếu những tia sáng ấm áp vào căn phòng. Tôi chớp mắt vài lần, cảm giác mơ hồ vẫn còn vương vấn. Giấc mơ đêm qua... thật đến mức tôi có thể cảm nhận được làn gió mát, hương hoa thơm dịu và cả ánh mắt tím long lanh ấy.
NovelToon
Hikaru
Hikaru
Một ngày mới bắt đầu rồi...- Tôi tự nhủ
Bước xuống giường, tôi chuẩn bị sinh hoạt bình thường như thường nhật. Một bữa ăn sáng nhẹ nhàng với bánh và sữa...
kết thúc bữa sáng ngon lành, tôi chải lại mái tóc, buộc nhẹ bằng chiếc nơ bướm đỏ yêu thích.
NovelToon
Đây là chiếc nơ bướm mà Haruto đã tặng cho tôi từ lúc bé, tôi đã giữ gìn nó rất cẩn thận từ khi ấy vì nó rất đẹp 😊
và tôi cũng không quên sợi dây chuyền mà cậu bé trong ngôi trường kinh dị mà tôi khám phá hồi đó, nó đã bảo vệ tôi rất nhiều như là vật may mắn của tôi vậy...
NovelToon
Hôm nay tôi sẽ đeo nó trên cổ. Từ khi nhận nó về tôi luôn cất giữ nó cẩn thận trong chiếc hộp kính, vì dù sao nó cũng được tạo thành từ sinh mệnh linh hồn của cậu ấy mà! ☺️☺️
Nhìn vào gương, tôi lặng lẽ mỉm cười:
Hikaru
Hikaru
Hôm nay có lẽ sẽ là một ngày thú vị.
Hikaru
Hikaru
cố lên nào!!!
Dù không biết bao giờ mới có thể quay lại giấc mơ đó, nhưng tôi tin rằng... một ngày nào đó, tôi sẽ gặp lại cậu bé ấy.
Trên đường đến trường, tôi bước qua con phố nhỏ quen thuộc—nơi lúc nào cũng nhộn nhịp và tràn ngập sức sống.
NovelToon
Những quán ăn ven đường tỏa ra hương thơm hấp dẫn của bánh mì nóng, xôi gấc, và cà phê sữa đá. Tiếng rao hàng xen lẫn tiếng cười nói của những cô chú bán hàng làm cho buổi sáng thêm phần rộn ràng.
Tôi đi dọc vỉa hè lát gạch, len qua dòng người vội vã. Ánh nắng dịu nhẹ chiếu xuống, làm những tán cây ven đường trở nên lung linh hơn.
Bất giác, tôi khẽ mỉm cười. Không hiểu sao, khung cảnh nhộn nhịp này lại khiến tôi cảm thấy bình yên đến lạ. Nhưng sâu trong lòng, vẫn có một góc nhỏ đang nghĩ về khu vườn kỳ lạ và cậu bé có đôi mắt màu tím long lanh ấy…
Hikaru
Hikaru
"Liệu tối nay, mình có thể lại mơ thấy giấc mơ đó không nhỉ?"
Tôi thầm nghĩ, rồi bước nhanh hơn, hòa mình vào dòng người tấp nập.
Bước ngang qua một cửa hàng hoa nhỏ ven đường, tôi vô thức dừng lại. Hương hoa thoang thoảng trong gió, hòa quyện với chút nắng sớm, tạo nên một cảm giác dễ chịu đến lạ.
NovelToon
Haruto
Haruto
Lại ghé qua mà không chào anh à?
Một giọng nói trầm ấm vang lên. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy anh chủ tiệm hoa—một người bạn chơi thân với tôi từ nhỏ, lớn hơn tôi năm tuổi. Anh ấy vẫn như mọi khi, khoác lên mình chiếc tạp dề màu nâu nhạt, mái tóc hơi rối nhưng lại làm tăng thêm vẻ phong trần.
NovelToon
Hikaru
Hikaru
Chào anh! Hôm nay có gì đẹp không?" Tôi cười, bước vào cửa tiệm.
Anh khẽ nhướng mày, rồi rót ra hai tách trà thơm, đặt một tách trước mặt tôi.
NovelToon
Haruto
Haruto
Cũng như mọi ngày thôi, nhưng nếu em thích, anh sẽ tặng em một nhành hoa!
Cứ thỉnh thoảng mà tôi ghé ngang đây là anh ấy sẽ mời tôi uống trà hoặc là tặng tôi 1 nhành hoa trong tiệm, anh ấy rất là dịu dàng và ấm áp.
Hikaru
Hikaru
Là hoa hồng trắng à?_tôi nhìn anh
Anh chỉ mỉm cười, ánh mắt trầm lặng như muốn nói điều gì đó...
Anh ấy biết tôi thích nhất là hoa hồng trắng, nên mỗi lần tôi ghé qua, nếu không phải một tách trà ấm thì chắc chắn sẽ là một nhành hồng trắng đặt vào tay tôi.
Hikaru
Hikaru
Lần nào cũng là hoa hồng trắng, anh không thấy nhàm chán sao?_ Tôi trêu chọc, xoay xoay cành hoa trong tay.
Anh bật cười, tựa người vào quầy gỗ, ánh mắt trầm ấm nhìn tôi.
Haruto
Haruto
Vì đó là loài hoa em thích nhất, thì sao anh có thể chọn thứ khác được?
Tôi thoáng khựng lại trước câu nói vô tư ấy, nhưng rồi chỉ cười nhẹ, không đáp.
Dù biết anh luôn quan tâm đến sở thích của tôi, nhưng hôm nay, khi cầm nhành hoa này trên tay lại làm tôi nhớ đến giấc mơ tối qua...
Hikaru
Hikaru
Anh này!_ Tôi chợt lên tiếng.
Hikaru
Hikaru
Anh có tin vào những giấc mơ không?
Anh hơi ngạc nhiên trước câu hỏi đột ngột của tôi, nhưng rồi nhẹ nhàng gật đầu.
Haruto
Haruto
Anh tin! Có giấc mơ đẹp nào làm em cảm thấy vui sao?
Tôi im lặng, ngón tay vô thức lướt nhẹ trên từng cánh hoa.
Hikaru
Hikaru
Em mơ thấy một vườn hoa đẹp lắm!
Haruto
Haruto
nhưng chắc chẳng có bông hoa nào xinh đẹp bằng em đâu! Cô bé ạ!_anh ta mỉm cười
Hikaru
Hikaru
anh chưa đến đó lần nào mà! thật sự rất đẹp! _tôi bật cười
Haruto
Haruto
Vậy ở đó chỉ có mình em thôi hả, không có anh sao?_vừa nói anh ấy vừa đưa tay chạm nhẹ vào làn tóc tôi.
Tôi khẽ mỉm cười, siết nhẹ nhành hoa trong tay rồi ngước lên nhìn anh.
Hikaru
Hikaru
Em phải đi học đây, không lại trễ mất!
Anh gật đầu, đôi mắt vẫn trầm ấm như mọi khi.
Haruto
Haruto
Ừ, đi cẩn thận! Em nhớ lại ghé nữa nhé!
Tôi xoay người bước ra khỏi tiệm, ánh nắng nhẹ nhàng rọi xuống phố nhỏ nhộn nhịp. Những tiếng rao hàng, tiếng xe cộ, tiếng nói cười hòa vào nhau tạo nên một khung cảnh bình yên.
Cành hoa hồng trắng trong tay tôi khẽ đung đưa theo từng bước chân. Một ngày mới lại bắt đầu, và tôi tự hỏi… liệu đêm nay, giấc mơ kỳ lạ ấy có lại tiếp diễn?

Nhành hồng trắng

Nữ hầu
Nữ hầu
Hoàng tử! Trời sáng rồi ạ!
Giọng nói cung kính của người hầu vang lên ngoài cửa, kéo cậu bé ra khỏi giấc ngủ sâu. Đôi mắt tím nhạt chớp nhẹ, rồi dần mở ra, ánh sáng ban mai len qua khung cửa sổ cao lớn, chiếu rọi vào căn phòng rộng nhưng lạnh lẽo.
NovelToon
Cậu ngồi dậy, chăn trượt xuống, để lộ dáng người nhỏ bé với mái tóc tím rối nhẹ. Một thoáng ngơ ngác hiện lên trong ánh mắt. Giấc mơ đêm qua… thật đẹp. Những vườn hoa rực rỡ, hồ nước trong veo, giọng kể chuyện dịu dàng của người đó…
Vailan
Vailan
Trời...sáng rồi sao:(
NovelToon
Nhưng tất cả chỉ là mơ.
Vailan
Vailan
Lại một ngày tồi tệ bắt đầu._ Cậu lẩm bẩm, giọng không chút cảm xúc.
Rời khỏi giường, đôi chân trần chạm xuống nền đá lạnh buốt. Ánh mắt cậu trở về vẻ u ám thường ngày. Ở thế giới này, không có ai chờ đợi cậu, không có ai mỉm cười dịu dàng với cậu như trong giấc mơ ấy.
Vailan
Vailan
Giấc mơ đó… Liệu có thể lặp lại không?_Cậu thì thầm, lòng chợt dâng lên một mong muốn mơ hồ.
NovelToon
Ngày mới bắt đầu, nhưng với cậu, nó chẳng có gì đáng mong đợi.
Bữa sáng được dọn ra trên chiếc bàn dài lộng lẫy, nhưng chẳng ai quan tâm đến sự có mặt của cậu. Những vị hoàng huynh cao ngạo ngồi trò chuyện với nhau, cười đùa rôm rả. Phụ hoàng và mẫu hậu ngồi trên cao, ánh mắt chưa từng một lần dừng lại nơi cậu.
Cậu lặng lẽ ăn phần của mình, không ai hỏi han, cũng không ai để ý.
Chiều đến, cậu đi dạo một mình trong khu vườn hoàng cung rộng lớn. Không ai đi cùng, cũng chẳng ai quan tâm cậu đang ở đâu. Cậu thích cảm giác yên tĩnh này, nhưng nó cũng khiến cậu nhận ra sự cô độc của mình.
NovelToon
Vailan
Vailan
"Mình chẳng thuộc về nơi này..."
Vailan
Vailan
"Mình muốn quay lại giấc mơ đó!"
Cậu ngước nhìn bầu trời, trong lòng bỗng nhớ lại giấc mơ đêm qua. Ở nơi đó, có người đã nắm lấy tay cậu, dịu dàng an ủi cậu. Có người đã kể cho cậu nghe những câu chuyện cổ tích, đã khiến cậu mỉm cười thật lòng.
Vailan
Vailan
"Đêm nay… liệu mình có thể gặp lại người đó không?"
Ý nghĩ ấy khiến trái tim cậu rung động. Một chút hy vọng nhỏ nhoi len lỏi vào cuộc sống tẻ nhạt này.
.
.
.
Ánh hoàng hôn đỏ rực trải dài trên con phố nhỏ, nhuộm vàng từng mái nhà, từng hàng cây đung đưa trong gió nhẹ. Tôi bước đi chậm rãi trên con đường quen thuộc, hơi gió chiều mang theo mùi hương nhè nhẹ của những hàng quán ven đường.
NovelToon
Như một thói quen, tôi dừng chân trước tiệm hoa nhỏ nằm ở góc phố. Tấm biển gỗ khắc dòng chữ đơn giản "Tiệm Hoa Nhỏ" lung lay nhẹ trong cơn gió. Cánh cửa gỗ cũ mở ra, một giọng nói trầm ấm vang lên:
Haruto
Haruto
Mừng em đến!
Hikaru
Hikaru
Vâng ạ!_Tôi mỉm cười nhìn anh
Hikaru
Hikaru
Hôm nay có gì đặc biệt không anh?_ Tôi hỏi, mắt lướt qua những giỏ hoa đầy màu sắc trong tiệm.
Anh chậm rãi đưa tay ra sau, rồi nhẹ nhàng đặt vào tay tôi một nhành hoa hồng trắng.
Haruto
Haruto
Anh biết em thích loài hoa này nhất mà!_cười nhẹ
Anh ấy biết tôi thích nhất là hoa hồng trắng, nên mỗi lần tôi ghé qua, nếu không phải một tách trà ấm thì chắc chắn sẽ là một nhành hồng trắng đặt vào tay tôi.
Tôi cầm lấy, khẽ vuốt nhẹ cánh hoa mềm mại. Hoa hồng trắng – loài hoa mang vẻ đẹp thuần khiết và có chút gì đó bí ẩn...
Giống như giấc mơ tôi đã trải qua đêm qua…Tôi thoáng ngẩn người, lòng bỗng dấy lên cảm giác kỳ lạ.
Hikaru
Hikaru
Cảm ơn anh. Hôm nay em hơi mệt, nên không ở lại lâu được. Chào anh nhé!😊
Anh gật đầu, ánh mắt vẫn dịu dàng như mọi khi. Tôi chào tạm biệt rồi tiếp tục bước đi, trong lòng vẫn vương vấn cảm giác mơ hồ về giấc mơ tối qua.
Haruto
Haruto
/nhìn theo/
Haruto
Haruto
dù có vạn bông hồng trắng cùng nhau khoe sắc đi chăng nữa...
Haruto
Haruto
cũng không sánh bằng em được!
Haruto
Haruto
"đóa hoa duy nhất của đời anh"
Haruto
Haruto
NovelToon
Haruto
Haruto
có vẻ như...tách trà hôm nay không có em nếm vị rồi! buồn thật đấy!
Haruto
Haruto
NovelToon
Haruto
Haruto
đành phải đợi mai vậy! mong rằng ngày mai em sẽ đến bên anh!
.
.
.
Trời đã ngả tối, ánh hoàng hôn dần tắt, để lại một màn đêm lặng lẽ kéo đến. Tôi rẽ vào một con đường nhỏ, nơi có một ngôi trường cũ kỹ, phủ đầy bụi thời gian.
Cánh cổng sắt hoen gỉ kẽo kẹt trong cơn gió nhẹ, hàng cây xơ xác đứng im lặng như những bóng ma lặng lẽ quan sát. Ngôi trường hoang vắng, phủ đầy lớp rêu phong
NovelToon
Tôi dừng chân trước cánh cổng, lòng thoáng chùng xuống. Bàn tay vô thức chạm nhẹ vào khung sắt lạnh lẽo. Một làn gió lạnh thoảng qua, mang theo mùi cũ kỹ của gỗ mục và thời gian.
Hikaru
Hikaru
Em ấy...vẫn luôn đợi mình ở đây...
Bên trong sân trường, đâu đó vang lên một tiếng động nhỏ. Tiếng bước chân chăng?
Hay chỉ là tiếng gió thổi qua những hành lang trống trải?
Ánh đèn đường vàng vọt hắt qua khung cửa sổ vỡ nát, tạo nên những bóng hình mơ hồ trên bức tường cũ.
Lucian
Lucian
Chị đến thăm em ạ!
Tôi khẽ giật mình khi nghe thấy giọng nói vang lên từ trong bóng tối. Một cậu bé đứng đó, ngay dưới gốc cây cổ thụ giữa sân trường.
Cậu có mái tóc trắng như tuyết, đôi mắt đỏ tựa như viên hồng ngọc lấp lánh trong đêm. Làn da nhợt nhạt càng khiến cậu trông mờ ảo.
NovelToon
Lucian
Lucian
Chị đến thăm em ạ? – Cậu bé cất giọng, nhẹ nhàng nhưng vương chút cô đơn.
Tôi nắm chặt nhành hoa hồng trắng trong tay, bước lại gần...
Hikaru
Hikaru
Ừ, chị mang cái này cho em! —Tôi mỉm cười, đưa nhành hoa về phía cậu.
Cậu bé lặng nhìn tôi, rồi chậm rãi đón lấy bông hoa. Đôi mắt đỏ ánh lên một tia cảm xúc
Lucian
Lucian
Hoa hồng trắng… đẹp quá! – Cậu thì thầm, giọng nói nhẹ như gió thoảng.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua. Tôi đứng đối diện cậu bé, lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ. Nơi này hoang vắng, u ám, nhưng sự hiện diện của cậu lại khiến nó trở nên… có sức sống hơn.
Hikaru
Hikaru
Chị sẽ cố hết sức để đưa em ra khỏi đây!
Hikaru
Hikaru
Chỉ cần đủ mảnh sinh mệnh linh hồn... thì chị có thể...— vừa nói giọng tôi vừa nghẹn lại.
Lucian
Lucian
Nếu có thể thì… em muốn chị sẽ đến đây thăm em ạ…Em sẽ vui lắm!
Giọng cậu run run, đôi bàn tay nhỏ bé siết chặt nhành hoa hồng trắng, như sợ rằng nếu buông lơi, nó sẽ biến mất trong hư vô.
Lucian
Lucian
Không thì… chị có thể một tuần đến một lần—Cậu cúi đầu, giọng nói nhẹ như một lời cầu khẩn.
Lucian
Lucian
Hay là một tháng đến một lần được không chị…—Cậu dừng lại một chút, rồi mỉm cười buồn bã.
Lucian
Lucian
Nếu chị bận thì… Một năm đến một lần cũng được ạ… Em sẽ luôn chờ chị!
Trái tim tôi chợt thắt lại. Một cảm giác nghèn nghẹn dâng lên trong lồng ngực. Ánh mắt cậu bé ánh lên một tia mong chờ, nhưng cũng chất chứa quá nhiều cô đơn.
Hikaru
Hikaru
Ừ, chị hứa. Chị sẽ đến thăm em mà!—Tôi khẽ đưa tay xoa đầu cậu, nở một nụ cười dịu dàng.
Tôi ôm cậu và trong lòng dấy lên sự quyết tâm tìm mảnh sinh mệnh linh hồn để có thể đến giải thoát cho cậu càng nhanh càng tốt.
Trời bắt đầu nhá nhem tối. Những cơn gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của buổi hoàng hôn muộn. Tôi nhìn cậu bé một lần nữa, đôi mắt đỏ ấy phản chiếu ánh chiều tà, trông vừa đẹp đẽ vừa cô độc.
Hikaru
Hikaru
Chị về đây nhé! – Tôi nhẹ giọng, khẽ siết nhẹ bàn tay cậu trước khi buông ra.
Cậu bé không nói gì, chỉ gật đầu thật khẽ. Nhành hoa hồng trắng trong tay cậu khẽ lay động theo gió.
Tôi quay lưng bước đi, mỗi bước chân đều nặng trĩu một cảm giác lạ lùng. Khi ra đến cổng, tôi bất giác ngoái đầu lại. Cậu vẫn đứng đó, dưới tán cây cũ kỹ, lặng lẽ nhìn theo.
Lucian
Lucian
em...sẽ nhớ chị lắm!
Tôi mỉm cười với cậu một lần nữa, rồi bước đi, hòa mình vào dòng người thưa thớt của con phố nhỏ. Một ngày dài lại sắp kết thúc…
.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play