[DuongHung] Giả Dối
#1 Kẻ bị lãng quên
Ngay từ khi cất tiếng khóc chào đời, cậu bé đã là một cái gai trong mắt mọi người. Không ai mong đợi sự xuất hiện của cậu, không một lời chúc phúc, không một cái ôm dịu dàng từ cha mẹ. Họ nhìn cậu như một điều gì đó sai trái, một lỗi lầm không đáng có.
Bên nội, bên ngoại—không ai chào đón cậu. Họ thì thầm sau lưng, ánh mắt đầy xa lánh, như thể chỉ cần chạm vào cậu cũng đủ để mang lại xui xẻo. Lớn lên trong những lời cay nghiệt và sự ghẻ lạnh, cậu dần học cách im lặng. Không ai muốn nghe cậu nói. Không ai quan tâm cậu có tồn tại hay không.
Mỗi ngày trôi qua, thế giới của cậu càng trở nên nhỏ bé. Bạn bè ư? Cậu chưa bao giờ có. Gia đình ư? Chỉ là một danh từ vô nghĩa. Cậu tự hỏi, liệu có phải mình thực sự là một sai lầm của tạo hóa?
Rồi một ngày, khi nỗi cô đơn chồng chất thành vực sâu thẳm, cậu quyết định rằng… nếu thế gian này đã quay lưng với cậu, thì cậu cũng chẳng cần phải níu kéo nó nữa.
Bảy năm. Một khoảng thời gian không ngắn để gọi ai đó là tri kỷ. Cậu từng nghĩ trên đời này, dù ai có ghét bỏ cậu, dù gia đình có quay lưng, thì ít nhất vẫn còn một người lắng nghe. Một người hiểu cậu. Một người mà cậu có thể tin tưởng tuyệt đối.
Nhưng hóa ra, cậu đã sai.
Bây giờ, cái tên từng là bạn thân của cậu đang đứng giữa đám đông, cười cợt. Giọng nói quen thuộc ấy giờ đây không còn dịu dàng chia sẻ, mà là những lời bỡn cợt, chế giễu. Những bí mật cậu từng dốc hết lòng giãi bày, giờ trở thành trò cười cho thiên hạ.
"Tao chỉ giả vờ thôi, chứ ai mà đi làm bạn với một đứa như nó chứ?"
Mọi người cười phá lên. Ánh mắt họ nhìn cậu đầy thương hại, chế giễu, hoặc tệ hơn—hoàn toàn thờ ơ.
Cậu đứng đó, bàn tay siết chặt, hơi thở nghẹn lại. Có gì đó bên trong cậu vụn vỡ. Không phải là một vết nứt đơn thuần, mà là một sự sụp đổ hoàn toàn
Hóa ra, ngay từ đầu, cậu vốn đã chẳng có ai.
Bảy năm—quãng thời gian đủ dài để cậu tin rằng mình có một người bạn thật sự. Một người duy nhất chịu lắng nghe cậu, biết hết những nỗi buồn cậu giấu kín, và là nơi duy nhất cậu có thể dựa vào giữa thế gian lạnh lẽo này.
Nhưng chưa hết. Không chỉ bị phản bội, cậu còn bị đổ oan. Một chuyện mà cậu không làm, một lỗi lầm mà cậu chẳng liên quan, vậy mà tất cả đều tin rằng cậu là kẻ sai. Không ai nghe cậu giải thích, không ai quan tâm đến sự thật. Cậu có nói gì cũng vô ích, bởi vì ngay từ đầu, chẳng ai muốn tin cậu cả.
Tủi thân? Đó là một từ quá nhẹ nhàng. Cậu không chỉ tủi thân—cậu như đang chìm trong một hố sâu không lối thoát. Không ai kéo cậu lên, không ai chìa tay ra. Ngay cả người bạn thân nhất cũng quay lưng, vậy thì cậu còn biết tin ai đây?
Cậu siết chặt bàn tay, móng tay hằn sâu vào da thịt. Cảm giác đau rát nhắc nhở cậu rằng mình vẫn còn tồn tại. Nhưng tồn tại để làm gì, khi cả thế giới này chẳng ai cần đến cậu?
#2 Ngày không bình yên
Tg
Chap trước là cốt truyện nha
Cậu thức dậy trong cảm giác mệt mỏi rã rời. Đầu óc nặng trịch, tay chân tê cứng như bị rút hết sức lực. Cảm giác này không xa lạ gì với cậu—từ nhỏ đến lớn, cậu đã quen với việc sức khỏe yếu kém, nhưng dù quen rồi thì nó vẫn chẳng dễ chịu chút nào.
Mắt cậu lơ đãng nhìn trần nhà một lúc lâu, mặc cho thời gian trôi qua. Nếu có thể, cậu chỉ muốn vùi mình trong chăn cả ngày, không phải đối mặt với thế giới ngoài kia. Nhưng cậu biết, điều đó là không thể.
Trường học không phải là nơi dễ chịu gì. Cậu không có bạn bè, không có ai chờ đợi, cũng chẳng ai thật sự để ý đến cậu—ngoại trừ những người muốn làm cậu tổn thương. Nhưng nếu cậu không đến trường, người ta sẽ lại nói cậu giả bệnh, sẽ lại có thêm những lời bàn tán, những ánh mắt dè bỉu.
Vì thế, cậu lê thân ra khỏi giường. Mỗi bước đi như nặng thêm một chút, nhưng cậu vẫn cố gắng. Cậu không mong hôm nay là một ngày tốt đẹp—chỉ mong nó đừng quá tệ. Nhưng cậu đâu biết rằng, hôm nay sẽ là ngày khiến cuộc đời cậu thay đổi mãi mãi
Lê Quang Hùng
Không biết lên trường tụi nó sẽ nói mình cái gì nữa đây //thở dài//
Cậu lê từng bước nặng nề vào trường, đầu óc vẫn còn choáng váng vì cơn mệt mỏi chưa dứt. Nhưng ngay khi vừa đặt chân vào hành lang lớp học, một cảnh tượng hỗn loạn đập vào mắt cậu—một chiếc TV nằm vỡ tan tành trên sàn, màn hình nứt nẻ, từng mảnh kính vỡ văng khắp nơi
Xung quanh đó, một nhóm nam sinh vẫn còn cười cợt, vài đứa vỗ vai nhau đầy tự hào như vừa lập được chiến công lớn. Cậu không cần đoán cũng biết chuyện gì đã xảy ra. Bọn họ đá bóng trong lớp, bóng bay trúng TV, và thế là... tan nát.
Nhưng điều khiến cậu chột dạ không phải là cái TV vỡ. Mà là ánh mắt của một vài đứa trong nhóm nam sinh đó—đang chĩa thẳng về phía cậu.
Một cảm giác bất an len lỏi trong lòng. Và rồi, chỉ trong vài giây, cậu nhận ra… hôm nay sẽ không phải là một ngày yên bình như cậu mong đợi.
#3 Gáo nước lạnh
Cậu bước lại gần, cẩn thận tránh những mảnh kính vỡ dưới chân. Chiếc TV vỡ nát, màn hình tối thui, rõ ràng là không thể cứu vãn được nữa. Cậu thở dài một hơi, trong lòng tự nhủ: "Chuyện này lớn rồi…"
Cậu quay đầu bước ra khỏi lớp, đi thẳng đến phòng giáo viên. Nếu không ai chịu nhận lỗi, ít nhất cũng phải báo cho thầy cô biết chuyện này. Nhưng khi cậu vừa lên tiếng giải thích, cả lớp bỗng nhao nhao lên.
NVP
Thưa cô, chính nó làm vỡ TV đó!
cậu đứng chết trân khi nghe câu nói đó vang lên. Đám nam sinh vừa cười cợt với nhau nãy giờ lại là những người lên tiếng đầu tiên, chỉ tay về phía cậu. Không chỉ một, mà đến hơn ba mươi giọng nói đồng loạt vang lên, như thể tất cả đã có chung một kịch bản.
NVP
Đúng rồi cô! Nó lỡ tay hất bóng trúng TV đó!
NVP
Tụi em thấy hết mà, nó là người làm vỡ!
cậu há hốc miệng, nhưng không thể thốt ra nổi một lời nào. Rõ ràng cậu vừa mới bước vào lớp cơ mà! Tại sao lại thành cậu là người làm hư TV?
Một cảm giác nghẹn ứ nơi cổ họng.
Cậu đưa mắt nhìn xung quanh, nhưng không ai đứng về phía cậu cả. Những khuôn mặt quen thuộc, những người cậu đã học chung bao nhiêu năm, bây giờ đều đang đổ dồn ánh mắt về cậu—đầy buộc tội, đầy thờ ơ.
Cậu không làm. Nhưng ai sẽ tin cậu đây?
Cậu quay sang đám nam sinh, những kẻ rõ ràng là thủ phạm, nhưng bọn họ chỉ nhún vai, cười cợt như thể chuyện này chẳng liên quan gì đến mình.
NVP
Cậu nói gì đi chứ? // giáo viên cau mày nhìn cậu.//
Nói gì đây? Nói rằng mình không làm? Liệu có ai tin không?
Cậu hít sâu một hơi, cố gắng giữ bình tĩnh.
Lê Quang Hùng
Thưa cô, em không phải người làm vỡ TV. Khi em đến lớp thì nó đã vỡ sẵn rồi.
NVP
Cả lớp đều nói em làm.
Em có chứng cứ nào không? //giọng cô lạnh đi vài phần//
Cậu sững người. Chứng cứ ư? Cậu có gì ngoài lời nói của chính mình? Trong khi những người khác… là ba mươi tiếng nói cùng nhau đổ lỗi cho cậu?
Không ai đứng về phía cậu. Không một ai cả.
Cậu siết chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đến mức đau nhói. Nhưng cơn đau này có là gì so với nỗi uất ức đang cuộn trào trong lòng cậu?
Lê Quang Hùng
Em thật sự không làm. Em không hề động vào cái TV! //cậu cố gắng giải thích, giọng nói đã hơi run lên//
Nhưng đáp lại cậu, là những ánh mắt lạnh lùng.
NVP
Rõ ràng cả lớp đều thấy, còn cãi nữa à?
NVP
Chắc lại định giả vờ đáng thương như mọi khi chứ gì!
Mỗi câu nói như một nhát dao đâm thẳng vào lòng cậu. Cậu chưa từng làm gì sai, chưa từng động vào cái TV, nhưng chẳng ai thèm nghe. Chẳng ai quan tâm cậu có oan hay không. Với họ, việc đổ lỗi cho cậu dễ dàng hơn nhiều so với việc tìm ra sự thật.
Và rồi, giáo viên quay sang nhìn một người. Một người duy nhất mà cậu nghĩ sẽ đứng về phía mình.
NVP
Em là bạn thân của cậu ấy mà, em có thể nói rõ chuyện này không? // nhìn/
Cậu quay đầu lại, ánh mắt đầy hy vọng. Suốt bảy năm qua, dù cả thế giới có quay lưng với cậu, thì người này vẫn luôn bên cạnh. Người này hiểu cậu nhất. Người này biết rõ cậu không phải kẻ nói dối. Người này… chắc chắn sẽ bảo vệ cậu.
NVP
Đúng rồi cô, cậu ta là người làm vỡ TV
Lạnh. Cả người cậu như rơi vào một hố băng sâu hun hút. Cậu mở to mắt, không tin vào những gì mình vừa nghe. Đôi môi cậu khẽ mấp máy, nhưng chẳng thể thốt ra lời nào.
Lê Quang Hùng
"Không… Cậu ấy đang đùa, đúng không?"
Nhưng không. Khuôn mặt người đó không hề có chút dao động. Ánh mắt thản nhiên, giọng nói chắc nịch. Không do dự. Không lưỡng lự. Như thể… cậu chỉ là một người dưng bị vứt bỏ.
Gáo nước lạnh dội thẳng vào tim cậu, khiến cậu chết lặng.
Bảy năm… tất cả chỉ là một trò đùa thôi sao?
Download MangaToon APP on App Store and Google Play