Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Tống Á Hiên ]_ Lạc Lõng Nơi Rừng Sâu

Chap 1: Quá Khứ (P1)-gặp mặt

Khu rừng bí ẩn phía tây cung điện của phù thủy dòng họ Tống
5 năm trước
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
A.../gằn cổ/
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Chó chết
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Thì ra...bao lâu nay chúng bay tạo phản gia đình tao
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Ha...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Vậy mà....Dì ta...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Phù...mệt chết mất.
Sau hàng giờ chạy trốn khỏi tay săn phản nghịch
Tống Á Hiên cắt đuôi được chúng nhưng lại mất sức mà gục trước cây cổ thụ xum xuê cao lớn
Chuyện là...Nhà họ Tống xưa nay làm phù thủy chế tạo thuốc cứu người
Nhưng...họ còn chiến đấu bằng độc dược do mình chế tạo ra.Số chất độc đó rất mạnh,hầu như không dòng tộc nào đấu lại.
Dẫu vậy,nhưng Tống gia chưa bao giờ tấn công vô cớ,đều do bên đối địch động thủ trước khiến họ phải hành động vì an nguy sau này
Ngày hôm ấy,người hầu hạ cận kề bỗng tạo phản,hắn đem quân tấn công cung điện chính,đạp đổ bao công sức chế tạo thuốc của phù thủy nơi đây.
Tống Á Hiên chiến đấu,dù đẩy lùi rất nhiều quân địch,sắp thắng thì vào thế yếu,phải lui đến đây.Trên người còn mang thương tích.
Dì vì ở lại bải vệ mạch ẩn của cung điện đã bỏ mạng.May mắn thay,cung điện không còn trong tầm ngắm của chúng nữa.
Đôi cánh trắng muốt của anh giờ đã nhuộn máu,vết thương loang lổ từng đợt.
Thở hổn hển,anh dựa lưng vào gốc cổ thụ gần mình.Trong lúc mê man,anh thấy một cô bé khoảng 13 tuổi đang vắt vẻo trên cành cây gần đó.
Đôi mắt xanh dương,đẹp đến mê người ấy cứ nhìn chằm chằm vào anh,mang sự ngơ ngác,ngây thơ mà thu hút
Thoáng chốc,lại chẳng thấy cô bé đâu nữa.
Tống Á Hiên hoang mang,nheo mắt nhìn xung quanh,anh sợ cô bé ấy bị hại...
Nhưng anh lo nhiều rồi,thân hình nhỏ bé,mặc bộ váy thướt trong gió,nhanh nhàu đi về phía anh.
Bộ váy cô bé mặc như cả chục miếng vải chắp vào nhau,khiến cô bé mang dáng vẻ hoang sơ,thuần khiết.
Cô ngồi quỳ xuống trước mặt anh,dùng đôi mắt xinh đẹp ấy nhìn lướt qua anh một lượt.
Y/n
Y/n
Anh....
Y/n
Y/n
Có sao không?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Em là ai?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
ở đây nguy hiểm lắm
Y/n
Y/n
không sao
Y/n
Y/n
Anh có sao không?
Cô bé lặp lại câu hỏi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Em giúp được anh sao?
Y/n
Y/n
được chứ.....nh-nhưng anh phải cho phép...
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Giúp anh nhé....
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Anh đ-đau quá...ư..
chẳng hiểu sao,khi ấy dường như bản thân anh mất hết niềm tin với thế giới,nhưng tin lời một cô bé mới 13 tuổi.Chỉ là,ở cô bé anh nhìn thấy sự thành thật,tin tưởng.
Vừa dứt câu,cô bé đã toả ra nguồn sáng huyền ảo,bao phủ lấy cả hai người.
đặt tay mình lên vết thương dài sâu hoắm ở mạn sườn anh,cô nhắm mặt lại thật lâuu...
đợi đến khi nguồn sáng ấy biến mất,anh cũng không còn thấy cô bé đâu nữa
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
cảm ơ-n.....e..em...
Anh ngơ thật rồi
cô bé ban nãy đâu
Vết thương của anh cũng lành hẳn
Nhưng người lại mất tăm rồi....
________________________
Cerina-Tác giả
Cerina-Tác giả
xin chào cả nhà
Cerina-Tác giả
Cerina-Tác giả
Tác phẩm mới xin phép được khai trương.

Chap2: Quá Khứ(P2)-mở đầu bi ai

Tống Á Hiên mò mẫm tìm đường ra khỏi khu rừng rậm rạp này
Cung điện tộc phù thuỷ cũng ở trong rừng nhưng sao anh chưa từng thấy qua khu rừng này nhỉ
Không giống khu anh đã từng sống,nơi đây mang vẻ hoang sơ,ẩm ướt,lạnh lẽo khiến anh phảu rùng mình
Nhưng dù chi có đi bao lâu,mò mẫm cả tiếng anh vẫn không thể thoát khỏi đây
Cơ thể mới hồi phục cứ vậy bị anh làm cho lả đi
Dừng lại ngủ chân ở dòng suối gần đó
Cúi người xuống,anh uống lấy uống để,tận hưởng dòng nước mát lành ngọt ngào ấy,anh như thoả mãn mà ngã mình ra trảng cỏ xanh mướt bên cạnh
Bây giờ cũng hoàng hôn rồi,nhưng đường về nhà mãi chẳng thấy
Khi này anh nhớ đến lý do mình đến được đây
Là do vầng sáng xanh nhạt màu kì lại dẫn đường cho anh,như chỉ anh đến nới an toàn
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Cứ như này thì chết mất thôi
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Cơ thể mình dù có tự chữa lành thì cũng rất rất chậm
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Cô bé kia cũng cần rời khỏi nơi nguy hiểm này
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Nhưng rốt cuộc người ở đâu mất rồi?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Trời bắt đầu tối rồi…
Vừa nói dứt câu anh bắt gặp thứ gì đó vút qua từng tán lá phong
Nhanh đến khó tin khiến anh bắt đầu đứng dậy đề phòng
Nhìn tán cây đung đưa,gió mát lạnh thoảng qua trong không khí,dậy lên mùi hương của rừng cây khiến anh dễ chịu mà buông lơi cảnh giác
Chí ít anh biết điều này không gây hại cho anh
Bỗng có tiếng thét đau khổ vang lên
:AAAAAAAAAAAAA
:HỨC…..AAAAA..-H…Hức…ư….
Tiếng hét ấy cứ văng vẳng như xuất phát từ sâu thẳm của rừng rậm,đau khổ đến mức thống khổ.
Như tiếng lòng ai oán,vang vọng khắp bốn bề.
:Mẹ Ơi….Anh Ơi….
Tiếng khóc ấy vang trong đầu anh cũng chỉ còn tiếng gọi tha thiết,nức nở mới dừng lại.
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Là cô bé kia sao?
Tống Á Hiên
Tống Á Hiên
Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?
_____________________
Cerina-Tác giả
Cerina-Tác giả
Hết chap 2
Cerina-Tác giả
Cerina-Tác giả
Bye

chap3: Quá khứ (p3)-tận cùng đau khổ

Về phía cô gái nhỏ
Sau khi về nhà mình,bước vào bên trong có nhìn thấy…một cảnh tượng mà có lẽ cả đời này cô mãi mãi không thể quên được.
Xung quanh đồ đạc vỡ vụn
Trên tường là vết máu thấm loang lổ
Dưới sàn là mẹ…là anh,chị…là những người thân của cô đã nằm yên bất động
Lúc đó cô bàng hoàng
Nhưng sau đó là sự đau đớn đến cùng cực
Cô quỳ xụp xuống
Ôm mặt nức nở,chợt cô nghe thấy tiếng gọi…
:Thiên thần nhỏ của mẹ…khụ..khụ
Cô nhanh chóng ngẩng mặt lên, bò về phía mẹ
Nắm lấy bàn tay đang lạnh dần,mẹ cô đang cố gắng dùng pháp lực cuối cùng để nói chuyện với cô
:Sao lại khóc thế này,đừng sợ có mẹ đây
:Mẹ sẽ ở bên con mà
Y/n
Y/n
Hức
Y/n
Y/n
Mẹ ơi
Y/n
Y/n
Mẹ hứa đi
Y/n
Y/n
Mẹ hứa sẽ không bỏ con mà đi nhé
Y/n
Y/n
Hức…hức…
Y/n
Y/n
Mẹ ơi
Y/n
Y/n
Anh ơi
:M-mẹ hứa mà
:Mẹ….
Đến đây mẹ cô bắt đầu lịm dần đi
Lời cuối cùng cô nghe được từ miệng mẹ là 3 chữ “mẹ yêu con”
Y/n
Y/n
Con cũng yêu mẹ mà
Y/n
Y/n
Hức hức…mẹ
Y/n
Y/n
Mẹ đừng bỏ con đi mà
Y/n
Y/n
Mẹ đi rồi còn biết phải làm sao đây
Y/n
Y/n
Mẹ mở mắt ra nhìn con đi
Y/n
Y/n
Bé yêu của mẹ đây mà
Y/n
Y/n
Thiên thần nhỏ của mẹ đây mà
Y/n
Y/n
Mẹ đừng doạ con sợ
Y/n
Y/n
Mẹ chỉ ngủ thôi đúng không?
Y/n
Y/n
Anh hai…anh cũng chỉ ngủ thôi đúng không…
Y/n
Y/n
Mọi người bị thương ở đâu
Y/n
Y/n
Con chữa cho mọi người
Dứt câu cô cố gắng bao phủ căn nhà bằng luồn sáng mình tạo ra
Cố gắng dồn hết sức lực,vừa khóc,vừa ôm chặt lấy bờ vai đang run rẩy của mình
Nhưng dù cho cố gắng bao nhiêu đi chằn nữa
Thứ cô nhận lại cũng chủ là sự bất lực,mệt mỏi,tĩnh lặng
Khi này cô mới chấp nhận sự thật rằng cô đã mất đi gia đình mà cô yêu thương,đã mất đi nguồn sống của chình mình
__________________

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play