Tôi tên là Nguyễn Nhật Minh,năm nay tôi mười bảy tuổi.
Như mọi ngày, tôi đi làm thêm đến tận khuya mới về. Lê từng bước nặng nề qua hành lang tối tăm, tôi lặng lẽ tra chìa khóa vào ổ. Cánh cửa vừa hé mở, cảnh tượng bên trong khiến tôi không khỏi cảm thấy mệt mỏi.
Vẫn là căn phòng khách hỗn độn ấy. Những túi xách hàng hiệu bị vứt chỏng chơ trên ghế sofa. Nền nhà la liệt hộp mỹ phẩm, giày dép, hóa đơn mua sắm bị vò nát vung vãi khắp nơi. Không gian tràn ngập mùi nước hoa nồng nặc, quyện cùng khói thuốc xám xịt, khiến tôi cảm thấy buồn nôn.
Tôi hít sâu một hơi, cố giữ giọng thật bình tĩnh:
"Mẹ, con về rồi."
Cánh cửa phòng ngủ bật mở. Một người phụ nữ xuất hiện trong ánh đèn lờ mờ. Bà ta khoác trên mình bộ váy Dior đắt đỏ, tay cầm túi Chanel, từng món trang sức lấp lánh trên cổ và cổ tay càng tôn lên vẻ hào nhoáng đầy kiêu ngạo. Nhưng thứ duy nhất khiến tôi cảm thấy áp lực là ánh mắt của bà một ánh mắt sắc lạnh, tràn đầy chán ghét. Bà ta nhìn tôi như thể tôi là vết bẩn trên bức tranh hoàn mỹ của mình.
" Giờ mày mới chịu vác mặt về cái nhà này à? Sao mày không biến đi cho khuất mắt tao. Mỗi lần nhìn thấy mày tao cảm thấy khó chịu lắm mày biết không."
Lồng ngực tôi thắt lại. Tôi siết chặt nắm tay, đầu cúi thấp, giọng nói nghèn nghẹn:
"C...con...con vừa đi làm thêm về ạ! Con...xin lỗi mẹ, con sẽ vào phòng ngay--"
"Tao cho mày đi chưa? Đứng lại đó!"
Chưa kịp phản ứng, một bàn tay lạnh lẽo siết lấy tóc tôi, thô bạo giật mạnh ra phía sau. Cơn đau nhói lên như thể da đầu sắp rách toạc, cổ họng tôi bật ra một tiếng rên đau đớn. Tôi hoảng sợ ngước lên, đối diện với đôi mắt giận dữ của bà ta.
"Mày vừa đi làm thêm về?"
Tôi nuốt nước bọt, giọng lạc đi:
"D...ạ." Tôi run rẩy gương mặt tái nhợt nhìn bà ta.
"Vậy tiền đâu?Tiền đâu rồi hả?" Bà ta gằn giọng.
Tôi hấp tấp lấy số tiền ít ỏi trong túi đưa ra. Nhưng bà ta vừa thấy liền trừng mắt, giật phắt lấy rồi ném thẳng xuống đất. Những tờ tiền nhàu nhĩ vương vãi khắp mặt sàn.
Dù gì đó cũng là mồ hôi công sức tôi làm ra, tôi với ánh mắt hoảng loạn nhìn bà ta. Không một chút cảm xúc bà ta bảo:
"Chỉ có từng này tiền thôi à?" Bà ta liết nhìn tôi ánh mắt vô cùng giận dữ tiếp tục nói:
" Sao mày vô dụng thế hả!! Tao đẻ mày cực khổ ra, giờ mày về lại đem mấy đồng bạc lẻ này cho tao?? Bố thí cho tao à? Con chó!!"
" Á à! Hay là mày giấu số tiền còn lại để làm của riêng rồi???Mày mau đưa ra đây cho tao!!"
Bà ta lao tới, đôi tay lạnh buốt lục lọi khắp người tôi như một con thú hoang đang moi tìm thứ gì đó. Những móng tay dài sắc nhọn cào vào da thịt, khiến cậu đau rát.
Nhật Minh sợ hãi cố gắng giải thích: "Con...không có giấu mà mẹ! Con..con..xin mẹ...đừng làm vậy...!"
"Mày nghĩ tao tin mày à? Đồ con hoang! Sao mày vô dụng đến vậy hả?"
Không thèm suy nghĩ gì bà ta giơ tay lên cao:
" Bốp!"
Một cái tát trời giáng làm đầu tôi lệch sang một bên. Tai ù đặc, má bỏng rát, trong miệng thoáng vị tanh của máu. Bà ta chợt dừng lại. Đôi mắt khinh miệt chợt ánh lên một tia cân nhắc.
Bà ta chầm chậm quan sát tôi, như thể đang nhìn một món hàng. Tôi rụt người lại, sống lưng lạnh toát bởi ánh nhìn ấy. Tôi biết ánh mắt này. Nó không phải là căm ghét đơn thuần nữa. Mà là sự toan tính.
Ánh mắt bà ta giờ đây như một con buôn đang cân nhắc món hàng của mình trong tay, bà ta nheo mắt nhìn tôi từ trên xuống dưới.
Dưới ánh đèn chập chờn, tôi phản chiếu trong đôi mắt bà một thiếu niên gầy gò, gương mặt trắng bệch vì đói và đau đớn. Nhưng dù có tiều tụy thế nào, vẫn không thể che giấu được những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt cậu.
Đôi mắt cậu màu đen tuyền, lấp lánh ánh nước, tựa như đá quý phản chiếu ánh trăng. Hàng mi dài run rẩy như cánh bướm sợ hãi. Sống mũi cao thanh thoát, làn da dù nhợt nhạt vẫn mịn màng không tì vết. Đôi môi tôi mềm mại, hơi sưng lên vì cú tát, ánh lên màu đỏ nhạt như cánh hoa bị dày vò.
Tôi đã từng nghe nhiều người nói rằng tôi rất đẹp. Một vẻ đẹp mong manh, dễ tổn thương, khiến người khác muốn chiếm đoạt và hủy hoại. Và có lẽ, bà ta cũng nhận ra điều đó. Một nụ cười lạnh nhạt nhếch lên trên môi bà ta.
"Hay là tao bán mày vào quán bar nhỉ? Chắc cũng được kha khá, đủ để tao mua được thêm vài chiếc túi xách mới."
Tôi trợn trừng mắt, kinh hãi nhìn bà ta. Tôi tự nghĩ liệu bà ta có còn là con người nữa không? Sao có thể nói ra được những lời này?
Tôi run rẩy trong vô thức, như một cơn gió lạnh lẽo chạy dọc sống lưng tôi. Tôi chợt đứng hình trước câu nói đó một lúc sao tôi mới kịp phản ứng lại. Giọng tôi nghẹn đi, nhưng vẫn cố gắng vang xin bà ta.
"Không...không mà mẹ! Mẹ đừng bán con mà! Mẹ đừng bán con mà..hic..hic!" Tôi quỳ sụp xuống, nước mắt lăn dài, hai tay bấu lấy vạt váy của bà ta mà cầu xin:
"Con xin mẹ! Con thề sẽ kiếm nhiều tiền hơn mà, con sẽ làm việc thật chăm chỉ! Mẹ đừng bán con đi...!"
Bà ta nhìn tôi bằng ánh mắt khinh miệt, rồi bất ngờ giáng một cú đá thẳng vào ngực tôi. Tôi ngã nhào ra sàn, ho sặc sụa, cả lồng ngực đau buốt.
"Bẩn thỉu! Ai cho mày động vào đồ của tao?"
Tôi cố gắng bò dậy, nhưng chưa kịp thở lấy một hơi, một tiếng "vút" lạnh lẽo vang lên trong không khí.
Không biết từ khi nào, trong tay bà ta đã cằm một cây roi mây, không cần suy nghĩ gì nhiều như một thói quen. Bà ta thô bạo vung roi lên người tôi mà không hề thương tiếc.
Do quá bất ngờ cả người tôi như chết điếng. Chưa kịp cầu xin, thì cơn đau đã xé toạc cơ thể. Lưng tôi rát bỏng. Tôi co rúm người, hai tay che lấy đầu, cả cơ thể run lên.
Bà ta vẫn tiếp tục vung roi, cơ thể tôi như mềm nhũn ra, chỉ biết nằm co ro chịu trận. Không thể nào phản kháng được. Tôi chỉ biết nằm đó cắn chặt môi, không biết từ lúc nào đến bật máu, đôi mắt nhòe nhoẹt nước.
Từng đường roi quất xuống, để lại những vệt sưng tấy đỏ bầm. Tiếng da thịt bị quất vang lên chát chúa, hòa cùng tiếng nức nở nghẹn ngào của tôi. Bà ta đánh đến khi thở dốc mới chịu dừng lại.
"Lần này tao tha. Nhưng nếu lần sau còn đem về số tiền ít ỏi như vậy, tao chắc chắn sẽ không tha cho mày ĐỒ CON HOANG!!!"
Người phụ nữ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên tay, không một chút do dự, mở cửa và bước ra ngoài, để lại phía sau một thân hình nhỏ bé co quắp trên sàn nhà. Cánh cửa khép lại, tựa như một dấu chấm hết cho chút hy vọng mong manh còn sót lại.
Nhật Minh nằm bất động một lúc lâu. Cậu không còn sức để khóc, cũng chẳng còn nước mắt để rơi. Đôi mắt đã sưng húp, tầm nhìn mờ nhòe bởi đau đớn và mệt mỏi. Toàn thân cậu nhức nhối, những vết roi in hằn đỏ tím, bỏng rát mỗi khi cử động.
Cố nén cơn đau, Nhật Minh gắng gượng ngồi dậy, từng động tác nhỏ cũng khiến cậu nghiến răng chịu đựng. Cả ngày nay, cậu chưa có gì vào bụng ngoài mấy ngụm nước. Cái đói quặn thắt dày vò, buộc cậu phải lê lết thân mình về phía bếp.
Nhưng khi mở cánh cửa tủ, tất cả chỉ là trống rỗng. Trên bàn, những món ăn từ mấy ngày trước bốc mùi ôi thiu, ruồi nhặng bu đầy. Nhật Minh nuốt khan, bàn tay run rẩy lật mở nắp thùng gạo trống rỗng. Không một hạt nào rơi ra.
Cậu bần thần nhìn quanh, hy vọng tìm thấy thứ gì đó có thể ăn được. Nhưng càng tìm, lòng cậu càng lạnh lẽo. Không còn gì cả. Cũng không còn ai.
Chỉ còn lại một mình cậu, cô đơn trong căn bếp trống hoác, với cái bụng đói cồn cào và cơ thể đầy thương tích. Cậu ngồi gục ngã tựa mình vào bức tường lạnh lẽo.
Người tốt thì ông trời sẽ không tuyệt đường sống của ai cả. Nhật Minh nghĩ vậy. Nhưng đôi khi, trong sự mệt mỏi, cậu cũng không khỏi tự hỏi:
"Vậy mình có phải người tốt không?"
Cái dạ dày trống rỗng kéo cậu về thực tại. Vô thức, Nhật Minh đảo mắt nhìn vào ngăn tủ bếp. Thật may mắn, vẫn còn vài gói mì ăn liền nằm lặng lẽ trong góc, như một món quà từ số phận. Cậu mừng rỡ, như thể vừa tìm thấy vàng. Nhanh chóng bắc nồi nước lên bếp, chờ nước sôi, cậu tranh thủ lấy vở ra làm bài tập.
Lúc này, chắc hẳn nhiều người sẽ thắc mắc tại sao lúc nãy người phụ nữ kia lại gọi cậu là:
"Đồ con hoang".
Cũng đúng thôi. Một đứa trẻ được sinh ra mà ngay cả mẹ nó cũng chẳng biết cha nó là ai... thì ngoài "con hoang" ra, còn có thể gọi là gì?
Tôi... cũng chỉ là một sản phẩm của một lần bất cẩn. Bà ta, người phụ nữ sinh ra tôi, đã ngủ với biết bao nhiêu người đàn ông đến nỗi cả bản thân còn không chắc tôi là con của ai.
Khi biết mình mang thai, bà ta từng có ý định phá bỏ. Nhưng không hiểu vì lý do gì, bà ta lại quyết định giữ tôi lại. Để rồi, khi tôi mới chào đời được bốn hôm, bà ta đã nhẫn tâm giao tôi cho dì nuôi nấng. Đến năm tôi bốn tuổi, bà ta lại quyết định đón tôi về.
"Bạn nghĩ bà ta cắn rứt lương tâm sao?''
Không đâu! Tôi đã từng ngây thơ tin rằng mình cuối cùng cũng có một gia đình, có được sự yêu thương của mẹ. Ngày đó, khi bà ta dang tay đón, tôi đã vui sướng chạy đến ôm chầm lấy bà ta.
Đúng là ngu ngốc làm sao. Nghĩ lại tôi còn bất giác bật cười vì sự ngây thơ của mình. Lúc đó tôi không hề biết rằng, chính khoảnh khắc ấy đã mở ra chuỗi ngày bi kịch của cuộc đời mình.
Hôm đó, bà ta mua cho tôi rất nhiều bánh kẹo, còn xoa đầu tôi và nói với một giọng điệu đầy chân thành và ấm áp:
"Chỉ cần con ngoan ngoãn, nghe lời mẹ, mẹ sẽ thương con. Con thích gì mẹ cũng sẽ mua cho nè chịu hông?"
Tôi với ánh mắt lấp lánh nhìn bà ta, mà không suy nghĩ gì nhiều mạnh dạn đáp:
"Dạ, con nhất định sẽ nghe lời mẹ mà(≧▽≦)"
Lúc đó tôi rất ngây thơ và thật sự đã tin vào điều đó. Tin đến tận khi bà ta tháo bỏ lớp mặt nạ dịu dàng ấy là một con quỷ đội lớp người.
Kể từ ngày hôm đó, tôi không còn là một đứa trẻ, mà trở thành một công cụ kiếm tiền. Một đứa bé bốn tuổi bị bắt gánh nước, quét dọn, làm tất cả mọi việc trong nhà.
Chưa hết, bà ta bắt tôi đi bán vé số, đi ăn xin. Mỗi ngày, tôi phải mang về cho bà ta đủ năm trăm ngàn, nếu không, bữa ăn hôm đó sẽ bị cắt. Bà ta không quan tâm tôi kiếm tiền bằng cách nào, miễn là tôi có thể mang tiền về. Dù có phải trộm cắp, bà ta cũng không thèm bận tâm.
Nhưng một đứa bé bốn tuổi thì biết gì? Tôi thậm chí còn chưa nhớ hết mặt số, làm sao biết cách bán vé số hay tính tiền thối? Ngày đầu tiên ra đường, tôi đứng lóng ngóng giữa phố, đến một tờ tiền cũng không dám cầm. Khi trở về tay trắng, bà ta nổi giận lôi đình. Roi vọt, đánh đập, kèm theo những bài học khắc nghiệt về mệnh giá tiền và phép tính.
Tôi đã từng tuyệt vọng đến mức muốn bỏ trốn. Nhân một đêm nọ, khi bà ta ngủ say, tôi lén chạy đến nhà dì. Tôi ngây thơ nghĩ rằng, chỉ cần về đến nhà dì, mọi chuyện sẽ kết thúc.
Nhưng đó chỉ là suy nghĩ non nớt của một đứa trẻ. Bà ta nhanh chóng phát hiện. Khi tìm thấy tôi, bà ta đánh tôi một trận thập tử nhất sinh. Lúc ấy, tôi đã nghĩ mình sẽ chết. Nhưng không, tôi vẫn sống sót đến ngày hôm nay. Có lẽ, đó là một kỳ tích.
Tiếng sôi lục bục kéo cậu về thực tại. Mùi mì tỏa ra, kích thích cơn đói cồn cào trong bụng. Tôi vội vã tắt bếp, đổ mì ra bát, chẳng buồn chờ cho nguội mà húp vội từng muỗng nước nóng. Vị mặn nhạt của gói gia vị hoà cùng hơi nóng rát khiến lưỡi tôi tê đi, nhưng tôi không quan tâm.
Xong bữa, tôi dọn dẹp lại bếp, vứt đống đồ ăn ôi thiu vào túi rác, lặng lẽ xử lý những thứ bừa bộn bà ta để lại. Xoong nồi vương đầy dầu mỡ, nền gạch dính đầy vết nước lèo đổ ra, còn quần áo thì chất thành đống bốc mùi ngai ngái. Tôi đã quen với việc này rồi, chẳng cần ai sai bảo cũng tự giác làm.
Khi mọi thứ gọn gàng, tôi mới lê bước vào nhà tắm. Nước lạnh buốt trút xuống, làm tôi rùng mình. Nhưng so với những vết thương trên người, cái lạnh này chẳng thấm vào đâu. Tôi cởi áo, nhìn vào tấm gương mờ hơi nước.
Trên lưng tôi, từng vết roi hằn đỏ, có chỗ da đã rách, máu khô bám lại thành mảng. Bả vai còn loang lổ những vết bầm tím từ mấy hôm trước. Một vết bỏng cũ trên cánh tay phải, sẫm màu như lời nhắc nhở về một một gia đình bất hạnh, cậu không xứng đáng có được hạnh phúc.
Tôi với lấy chai thuốc, đổ ra tay rồi bôi lên từng vết thương. Cảm giác xót như kim châm cứ chi chít bên trong cơ thể, nhưng tôi chỉ khẽ hít một hơi, không rên một tiếng. Vì tôi đã quá quen với chuyện này rồi...
Đứng trước gương, tôi nhìn bản thân mình. Một thằng nhóc gầy gò đến mức xương sườn lộ rõ. Hai mắt trũng sâu vì thiếu ngủ, quầng thâm kéo dài xuống tận gò má. Tôi nhếch miệng cười nhạt rồi chậm rãi tiến về phòng.
Ngày mai là triển lãm tranh của trường. Hôm nay cũng là hạn chót để nộp tác phẩm. Thầy Châu muốn tôi tham gia, nhưng tôi đã từ chối. Không phải tôi không thích vẽ, mà tôi không có thời gian.
Tuy nhiên, khi biết giải thưởng dành cho người thắng cuộc, tôi lại do dự. Giải nhất được bốn triệu, giải nhì hai triệu, giải ba một triệu.
Tôi không biết tranh của mình có đạt giải hay không. Tôi tự ti lắm. Những người khác đều được học vẽ bài bản, dùng màu cao cấp, còn tôi chỉ có một cây bút chì 4B và một cục tẩy. Nhưng thôi, thà thử còn hơn không. Dù một chú hy vọng nhỏ nhoi tôi vẫn muốn thử.
Trong lúc hoàn thiện bức tranh, có lẽ sẽ có người thắc mắc rằng:
" Mẹ nó ghét nó như vậy, tại sao vẫn cho nó đi học?"
Tôi được đi học là nhờ dì. Một lần đến thăm tôi, dì nhìn qua khung cửa sổ và thấy lũ trẻ cùng trang lứa cắp sách đến trường, còn tôi chỉ lủi thủi trong nhà, đến mặt chữ còn chưa rõ. Dì tức giận lắm, đã hỏi mẹ tôi:
" Sao em không cho thằng Minh đi học?"
Mẹ tôi hờ hững đáp:
"Cho nó đi học tốn kém lắm chị ơi. Ở nhà làm việc còn đỡ tốn tiền hơn. Với lại, học nhiều cũng làm được gì đâu."
Nghe vậy, dì tôi giận lắm. Nhưng thay vì tranh cãi, dì chỉ nhẫn nhịn nói:
"Nếu em đã chọn sinh thằng Minh ra, em phải có trách nhiệm với nó. Em không muốn nó có tương lai à? Nếu em không đủ khả năng lo cho nó, để chị lo."
Cuối cùng, mẹ tôi đồng ý. Dì tôi đã dùng tiền của mình để cho tôi đi học. Nhưng dì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng tôi vẫn phải chịu đựng những trận đòn roi.
Nhưng cho đến năm tôi học lớp bảy, dì tôi qua đời trong một vụ tai nạn giao thông. Người duy nhất từng thương tôi... đã bỏ tôi mà đi. Để lại tôi một mình cô độc trên cuộc đời khắc nghiệt này...
Tôi nhìn lại bức tranh trước mặt. Không đẹp, không lộng lẫy, không màu sắc sặc sỡ. Chỉ có hai gam trắng và đen.
Ở giữa tranh, một đứa trẻ nhỏ bé đứng chênh vênh trên mép vách đá, đôi chân trần bám lấy nền đất gồ ghề, như thể chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua cũng có thể khiến nó ngã xuống. Đôi mắt nó trống rỗng, không khóc, không biểu lộ cảm xúc, chỉ nhìn thẳng vào những bóng người phía trước.
Trước mặt nó là vô số cái bóng méo mó, những khuôn mặt nhòe nhoẹt, không rõ ràng nhưng lại hiện lên với đủ cung bậc: khinh miệt, ghê tởm, chế giễu. Những ngón tay dài ngoằng, đen kịt, vươn ra chỉ trích, như muốn xé toạc đứa trẻ ra thành từng mảnh.
Sau lưng nó, một đại dương đen sâu thẳm, không ánh sáng, không lối thoát. Mặt biển gợn sóng nhẹ, nhưng tôi biết rõ, chỉ cần trượt chân, nơi đó sẽ nuốt chửng tất cả. Cô độc, bế tắc. Không có đường lui, cũng chẳng có chỗ để đi tiếp. Giống như chính bản thân cậu vậy....
_____
Sau một ngày dài mệt mỏi thì cuối cùng cậu cũng có được thời gian nghỉ ngơi, ngày mai buổi triển lãm sẽ tổ chức vào lúc hai giờ chiều và cũng thật trùng hợp ngày mai mẹ của Nhật Minh cũng không về nhà cho nên cậu không cần dậy sớm để dọn dẹp, chuẩn bị tươm tất mọi thứ.
Cậu vô thức ngước mắt lên nhìn đồng hồ thì bây giờ cũng đã hai giờ sáng tâm trạng Nhật Minh bây giờ hơi bâng khuâng ngỡ ngàng :
" Đã muộn vậy rồi ư?! " Cậu thốt lên.
Nhật Minh mệt mỏi lê từng bước chân nặng nề tiến về phía chiếc giường cũ kỹ. Cậu hơi mệt mỏi mà ngã đầu vào chiếc gối ôm. Cậu đưa mắt nhìn sang con gấu bông, như một thói quen mà đưa tay túm lấy nó,
Đó là con gấu bông mà Nhật Minh trân quý nhất, vì nó là di vật cuối cùng còn sót lại của dì. Cậu mệt mỏi mà vùi mặt vào nó, như một chú mèo con đi lạc, yếu đuối, mong manh...
Trong lúc đó, những dòng kí ức bất chợt ùa về hai hàng mi Nhật Minh chợt đượm buồn, trong vô thức không biết từ lúc nào những giọt lệ đã lăn dài trên gò má. Thật sự cậu đã rất mệt mỏi với cái nơi gọi là nhà này....
Người ta thường hay nói nhà là nơi mà những lúc mệt mỏi quá, tuyệt vọng quá với cuộc sống thì nhà sẽ là nơi che chở và đùm bọc cho bạn. Nhưng đối với Nhật Minh đây không còn là nhà nữa rồi ! Đây chính là địa ngục của trần gian.
Cậu cứ khóc ngất lên, giọng nghẹn ngào, những tuổi thân uất ức giờ đây hòa vào những giọt nước mắt mà tan biến:
"Dì ơi...hic...hức!! Hic con...con nhớ dì...hic...ic!"
Cứ thế cậu chìm vào giấc ngủ, với hy vọng ngày mai sẽ tốt hơn hôm nay...
__ Sáng hôm sau ___
Lại một ngày mới đã đến những ánh sáng ban mai của mặt trời dần chiếu rọi xuống dương gian. Những con người lao động tất bật chuẩn bị cho một ngày làm việc hăng say.
Bầu không khí bắt đầu trở nên nhộn nhịp tiếng người qua kẻ lại hòa âm cùng tiếng hót du dương của những chú chim se sẻ. Những đóa hoa bắt đầu tranh nhau đua nở và lan tỏa hương thơm nồng nàn vào không gian rôm rả.
Những tia ánh dương xuyên qua tấm rèm cửa nhẹ nhàng chiếu rọi vào gương mặt điển tú của Nhật Minh. Cậu tờ mờ tỉnh dậy đưa tay lên dụi một bên mắt giọng điệu ngáp ngủ nói :
" Oa~ đã sáng rồi sao " Cậu mệt mỏi nói.
Download MangaToon APP on App Store and Google Play