Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[RhyCap] Chăm Em Từ Bé

Chương 1: Thanh mai trúc mã

"..." => Suy nghĩ /.../ => Hành động '...' => Nhấn mạnh, nói nhỏ
Căn nhà nhỏ trong một khu phố yên bình, nơi hai gia đình sống cạnh nhau đã hơn chục năm. Đức Duy và Quang Anh cũng vì thế mà lớn lên cùng nhau, từ những ngày đầu chập chững đi học cho đến lúc trưởng thành.
Buổi sáng, tiếng chuông báo thức reo inh ỏi, nhưng Đức Duy vẫn nằm cuộn tròn trong chăn, không buồn nhấc người.
Cạch!
Cánh cửa phòng bất ngờ bật mở, một giọng nói trầm thấp vang lên
Quang Anh
Quang Anh
Dậy đi, nhóc.
Đức Duy rên rỉ, vùi đầu vào gối
Đức Duy
Đức Duy
Em không muốn đi học...
Quang Anh thở dài, bước đến mép giường, kéo chăn xuống
Quang Anh
Quang Anh
Không đi học thì nghỉ luôn đi.
Cảm giác lạnh tràn đến khiến Đức Duy giật mình, lập tức túm lấy tay áo Quang Anh, giọng ngái ngủ
Đức Duy
Đức Duy
Đừng có ác vậy chứ, anh thương em một chút đi mà…
Quang Anh nhìn dáng vẻ lười biếng của cậu mà bất lực. Hắn cúi người xuống, một tay chống lên giường, tay còn lại bẹo má cậu
Quang Anh
Quang Anh
Mấy giờ rồi còn lười? Dậy nhanh.
Đức Duy uể oải mở mắt, chớp chớp nhìn người trước mặt. Gương mặt lạnh lùng nhưng lúc này lại ở rất gần, đôi mắt đen sâu thẳm, hàng lông mi dài đến mức khiến cậu có chút mất tập trung.
Đức Duy
Đức Duy
Anh à… gần quá đấy.
Quang Anh nhướng mày, nhưng chưa kịp lùi lại thì Đức Duy đã nhanh như chớp vòng tay qua cổ hắn, kéo xuống gần hơn
Chụt!!!
Một nụ hôn nhanh gọn hạ xuống má Quang Anh. Đức Duy cười khúc khích, vội vàng chui khỏi giường chạy ra ngoài.
Đức Duy
Đức Duy
Anh gọi em dậy rồi, em cũng có quà đáp lại rồi nhé!
Quang Anh đứng sững tại chỗ, chạm vào má mình, khóe môi giật giật. Cái tên nhóc con này… đúng là chẳng biết lớn lên sẽ thành cái kiểu gì nữa!

Chương 2: Lớn rồi vẫn cứ bám lấy anh

Sau khi trốn khỏi phòng, Đức Duy vội vàng chạy xuống nhà dưới, cười toe toét như thể vừa lập được chiến công vĩ đại. Mẹ cậu đang dọn bữa sáng, thấy vậy thì lắc đầu
mẹ
mẹ
Lại chọc Quang Anh nữa hả con?
Đức Duy
Đức Duy
Đâu có đâu mẹ, con chỉ thể hiện tình cảm với anh ấy thôi! /vừa cười vừa kéo ghế ngồi xuống/
Đúng lúc đó, Quang Anh bước xuống. Cậu trai cao lớn, gương mặt vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt thường ngày, nhưng ai tinh ý sẽ nhận ra hai bên tai hơi đỏ. Hắn chẳng thèm liếc nhìn Đức Duy lấy một cái, chỉ thản nhiên ngồi xuống bàn.
Đức Duy chống cằm nhìn anh chằm chằm
Đức Duy
Đức Duy
Anh à, anh giận hả?
Quang Anh không nói gì, chỉ cầm ly sữa lên uống.
Đức Duy
Đức Duy
Nè nè, chỉ là một cái thơm má thôi mà. Em thấy người ta yêu nhau còn thơm môi kìa, anh có cần làm quá vậy không?
Quang Anh suýt nữa bị sặc sữa. Hắn đặt ly xuống, nhíu mày nhìn cậu nhóc đối diện
Quang Anh
Quang Anh
Ai yêu nhau?
Đức Duy
Đức Duy
Thì… em với anh chứ ai! /nháy mắt đầy tinh nghịch/
Quang Anh thở dài, nhéo má cậu một cái
Quang Anh
Quang Anh
Lớn rồi mà còn nhây vậy hả?
Đức Duy
Đức Duy
Lớn rồi thì sao? Lớn rồi vẫn cứ thích bám anh đấy!
Đức Duy chống cằm, nhìn Quang Anh bằng ánh mắt lấp lánh. Hắn chẳng biết làm sao với cái tính trẻ con này của cậu, chỉ có thể lắc đầu rồi tiếp tục ăn sáng.
Bên cạnh, mẹ Đức Duy nhìn hai đứa mà cười ý nhị.
mẹ
mẹ
Hai đứa thân nhau vậy, sau này không khéo thành đôi thật cũng nên.
Quang Anh không phản ứng, chỉ tập trung vào bữa sáng, nhưng Đức Duy thì cười gian
Đức Duy
Đức Duy
Mẹ nói đúng đó! Con chấm anh Quang Anh từ lâu rồi!
Quang Anh khẽ liếc qua cậu, ánh mắt khó đoán. Nhưng rồi hắn chỉ đưa tay xoa đầu cậu một cái, giọng điềm nhiên
Quang Anh
Quang Anh
Chấm thì chấm, anh không chạy đâu mà lo.
Đức Duy tròn mắt, rồi đột nhiên cười tít mắt, không hề biết trái tim nhỏ bé của mình vừa đập nhanh hơn một chút.

Chương 3: Không cho em đi với ai khác

Buổi chiều, nhóm bạn thân tụ tập ở quán trà sữa quen thuộc. Đức Duy vừa mới ngồi xuống đã bị Thành An vỗ vai hỏi nhỏ
Thành An
Thành An
Này, gần đây thấy mày với Quang Anh thân thiết quá nha, có gì mờ ám không?
Đức Duy cười hì hì, không chút ngại ngần
Đức Duy
Đức Duy
Thân mà! Từ nhỏ tới lớn tao bám theo ảnh còn hơn cái đuôi.
Thành An
Thành An
Tao hỏi là “mờ ám” kìa! /nhấn mạnh/
Đức Duy
Đức Duy
Ờ thì… cũng có thể. /cười gian/
Mấy đứa còn lại vừa định trêu tiếp thì cửa quán mở ra, Quang Anh bước vào. Hắn cao hơn phần lớn bọn họ, gương mặt lúc nào cũng mang nét lạnh lùng đặc trưng. Chẳng cần gọi món, hắn chỉ đi thẳng đến ngồi xuống cạnh Đức Duy, cánh tay dài vắt lên ghế phía sau cậu một cách tự nhiên.
Thành An
Thành An
/tức nháy mắt trêu chọc/ Tình cảm ghê chưa?
Quang Anh không đáp, chỉ liếc nhẹ qua Đức Duy. Cậu cũng không phản ứng gì, vẫn vô tư uống trà sữa.
Một lát sau, Quang Hùng lên tiếng
Quang Hùng
Quang Hùng
Ê, sắp tới có tiệc sinh nhật Đăng Dương, có muốn đi không? Tao có mời được mấy em dễ thương lắm.
Đức Duy
Đức Duy
Được á! /hào hứng/
Nhưng ngay lúc đó, Quang Anh đột nhiên đặt ly nước xuống bàn, lạnh nhạt nói
Quang Anh
Quang Anh
Không được.
Cả nhóm ngơ ngác. Đức Duy quay sang nhìn hắn
Đức Duy
Đức Duy
Sao lại không?
Quang Anh vẫn không thay đổi sắc mặt
Quang Anh
Quang Anh
Ồn ào, không hợp với mày.
Đức Duy
Đức Duy
Ồn đâu mà ồn, vui mà! /bĩu môi/
Quang Anh không đáp, chỉ nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt hắn sâu thẳm, mang theo một sự kiên quyết khó hiểu.
Thành An lại được dịp trêu chọc.
Thành An
Thành An
Ê ê, tao nghe mùi giấm chua đâu đây nha!
Đức Duy bật cười, nhưng thay vì chọc ghẹo tiếp, cậu đột nhiên nghiêng người về phía Quang Anh, giọng nhỏ nhẹ nhưng đủ để cả nhóm nghe thấy
Đức Duy
Đức Duy
Không phải anh đang ghen đấy chứ?
Bàn tay đang đặt trên ghế của Quang Anh khẽ siết lại. Một giây sau, hắn vươn tay kéo Đức Duy lại gần hơn, giọng nói vẫn trầm ổn nhưng ẩn chứa sự chiếm hữu rõ ràng
Quang Anh
Quang Anh
Ừ, anh ghen đấy.
Thành An
Thành An
!!!!
Quang Hùng
Quang Hùng
!!!
Đức Duy
Đức Duy
....
Chết rồi, lần này cậu bị chơi lại rồi.

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play