[ Quang Hùng MasterD ] Đừng Vì Anh Mà Khóc
Chap 1 - Cơn Ác Mộng
Mưa quất vào cửa kính, từng giọt nước đọng lại trên mặt đất như những vết máu nhòe nhoẹt. Cả căn nhà chìm trong bóng tối mờ ảo, lạnh lẽo đến nghẹt thở
Nhi run rẩy bước đi trong bóng đêm, hai tay bám chặt vào mép tường như sợ mình sẽ rơi xuống một vực sâu vô hình nào đó. Cô cố gắng điều chỉnh hơi thở, nhưng lồng ngực cứ siết chặt lại như bị một bàn tay vô hình bóp nghẹt
Phương Nhi
Hùng ơi…? Anh đâu rồi?
Giọng cô yếu ớt, tan vào không khí tĩnh mịch
Cô lảo đảo chạy qua từng căn phòng, từng góc nhỏ thân quen. Nhưng nơi này… không còn giống căn nhà của họ nữa
Mọi thứ bừa bộn, những bức ảnh treo trên tường bị xé rách, tủ quần áo mở toang với những bộ đồ rơi vãi dưới đất. Trên bàn ăn vẫn còn hai bộ bát đũa, nhưng thức ăn đã thối rữa từ lúc nào
Nhi hoang mang lùi lại, bàn tay cô vô tình chạm vào một thứ gì đó mềm mềm
Trên bàn, một chiếc áo sơ mi trắng nằm ngay ngắn, vấy đầy máu khô
Nhi nghẹn họng, hai chân như nhũn ra, không còn sức để bước đi
Phương Nhi
H-hùng ơi.. đừng làm em sợ mà..
Phương Nhi
Hùng..anh đâu rồi?
Cô lẩm bẩm như một đứa trẻ lạc đường, từng bước loạng choạng tiến vào phòng ngủ
Một bóng đen lướt qua ngay trước mắt cô
Cô hét lên, lao về phía trước, nhưng bàn tay chỉ chạm vào khoảng không lạnh lẽo
Tiếng nhiễu sóng vang lên từ chiếc radio cũ trên kệ
Từ lâu lắm rồi, cái radio đó không còn hoạt động. Nhưng giờ đây, nó tự bật lên, phát ra một đoạn nhạc chậm rãi, nghèn nghẹn như tiếng khóc
Một giọng hát vang lên, trầm ấm nhưng đau thương
Phương Nhi
Anh ơi.. đừng làm em sợ mà
Cô quay người, mắt dán chặt vào chiếc radio. Giọng Hùng vẫn vang lên đều đều, nhưng càng lúc càng méo mó, vỡ vụn như thể ai đó đang vặn xoắn nó
Phương Nhi
Đừng bỏ em… Đừng rời xa em mà…
Cô nấc lên, tay run rẩy vươn tới định tắt chiếc radio
Mọi thứ chìm vào bóng tối
Màn hình TV bỗng sáng lên, phản chiếu hình ảnh của cô. Nhưng… bên cạnh cô, có một bóng người đang đứng
Nhi run rẩy đưa tay chạm vào màn hình, bàn tay cô khẽ lướt qua khuôn mặt anh
Phương Nhi
H-hùng… Là anh phải không?
Nhưng ngay lúc ấy, hình ảnh trên TV méo mó. Khuôn mặt Hùng vặn vẹo, đôi mắt tối đen như hố sâu không đáy. Anh không cười, không nói, chỉ đứng đó nhìn cô
Bất chợt, một giọng nói vang lên ngay bên tai
Quang Hùng
Đừng tìm anh nữa...
Chỉ có một khoảng không trống rỗng và một cơn lạnh chạy dọc sống lưng
Cánh cửa phòng đóng sầm lại
Mọi thứ rung chuyển dữ dội. Mặt đất như muốn nuốt chửng lấy cô
Cô hét lên, nước mắt giàn giụa, cả cơ thể run rẩy như sắp sụp đổ
Mọi thứ xung quanh vỡ vụn thành từng mảnh như kính nát, xoay vòng vòng trước mắt cô
Rơi mãi vào bóng tối vô tận
Nhi giật mình bật dậy, thở hổn hển
Căn phòng quen thuộc, ánh nắng le lói qua khe cửa
Mồ hôi lạnh túa ra trên trán, trái tim đập mạnh đến mức đau nhói
Cánh cửa phòng bật mở, Hùng lao vào, vẫn còn mặc nguyên chiếc tạp dề, trên tay còn dính chút bột mì. Gương mặt anh đầy lo lắng, ánh mắt quét một lượt khắp phòng rồi dừng lại trên gương mặt tái nhợt của Nhi
Quang Hùng
Nhi? Em sao vậy?
Không nói không rằng, cô lao thẳng vào lòng anh, siết chặt hai tay quanh eo anh như sợ chỉ cần buông ra, anh sẽ biến mất
Phương Nhi
Hùng… Hức..Em sợ lắm… Đừng rời xa em…hức
Giọng cô nghẹn ngào, nước mắt ướt đẫm cả áo anh. Toàn thân Nhi run lên bần bật, từng hơi thở vẫn còn vương lại sự hoảng loạn của cơn ác mộng
Hùng nhẹ nhàng đặt tay lên lưng cô, vỗ về từng nhịp chậm rãi
Quang Hùng
Ngốc à… Anh vẫn ở đây mà,có anh đây rồi
Anh thì thầm, chất giọng trầm ấm như muốn xoa dịu mọi nỗi sợ hãi trong lòng cô. Tay anh luồn vào mái tóc mềm, khẽ xoa nhẹ, vỗ về như dỗ dành một đứa trẻ
Cô gái nhỏ trong lòng anh vẫn đang nức nở, hơi thở phập phồng
Phương Nhi
Hức..Hùng… lúc nãy… em tìm anh mãi.. hức… nhưng không thấy anh đâu cả…hức
Phương Nhi
Em sợ mất anh lắm..hức
Hùng siết chặt vòng tay, dịu dàng đặt cằm lên đỉnh đầu cô
Quang Hùng
Ngốc à, sao mà không thấy anh được?
Quang Hùng
Mỗi ngày anh đều ở đây nấu cơm cho em, nghe em lải nhải đủ thứ chuyện
Quang Hùng
Làm sao anh có thể đi đâu được chứ?
Giọng anh pha chút đùa cợt, nhưng bàn tay vẫn không ngừng vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn, như muốn trấn an cô
Nhi im lặng một lúc lâu, hơi thở dần ổn định lại. Cô dụi mặt vào lồng ngực anh, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt của bột mì hòa lẫn với mùi hương quen thuộc của anh
Cô ngước lên, đôi mắt hoe đỏ nhưng ánh lên vẻ cứng rắn
Phương Nhi
Anh hứa đi,anh sẽ luôn bên cạnh em. Không rời xa. Không biến mất
Hùng nhìn cô, khẽ bật cười. Anh đưa tay lên, nghiêm túc giơ ba ngón tay
Quang Hùng
Anh, Lê Quang Hùng, xin thề sẽ luôn bên cạnh Trần Phương Nhi mãi mãi,nếu nuốt lời anh sẽ bị sét đánh đen thui luôn!
Nhi mếu máo đấm nhẹ vào ngực anh
Phương Nhi
Sao anh thề! Bậy bạ không à!
Hùng cười hì hì, kéo cô lại ôm chặt hơn
Quang Hùng
Anh sẽ luôn ở đây. Cho nên đừng khóc nữa, được không?
Nhi khẽ hít vào một hơi, cảm nhận nhịp tim vững vàng của anh
Cơn ác mộng vừa rồi… chỉ là một giấc mơ thôi, đúng không?
tác giảaa
Lụm chap 1 cho ae nhée
Chap 2 - Ồn Ào
Hùng nhẹ nhàng đội mũ bảo hiểm cho Nhi, ngón tay anh thoáng lướt qua làn da cô khi cài quai, rồi bất ngờ cúi xuống, hôn nhẹ lên má cô một cái
Quang Hùng
Đi làm thôi, công chúa nhỏ của anh
Nhi vừa cắn một miếng bánh mì vừa lườm anh
Phương Nhi
Giữa ban ngày ban mặt mà dám lợi dụng em?
Hùng bật cười, giọng trêu chọc
Quang Hùng
Chứ anh lợi dụng em ban đêm được hả?
Phương Nhi
Anh muốn chết à?
Nhi giả vờ giơ tay đấm anh, nhưng mặt lại bất giác ửng hồng. Cô nhanh chóng leo lên xe, vòng tay ôm chặt lấy eo anh
Quang Hùng
Gì đây? Sao ôm chặt dữ zậy?
Hùng bật cười, cố tình nhúc nhích người một chút, nhưng Nhi vẫn bám chặt không buông
Phương Nhi
Em sợ anh đi mất…
Hùng thoáng khựng lại. Nhưng rất nhanh, anh bật cười, tay đưa lên vỗ nhẹ lên tay cô
Quang Hùng
Anh mà đi mất thì sáng mai ai sẽ là người cầm nồi đập đầu em để gọi dậy?
Nhi đấm nhẹ vào lưng anh một cái
Phương Nhi
Hứa là sẽ không bao giờ rời xa em
Hùng cười, nhưng đôi mắt anh ánh lên thứ cảm xúc lạ kỳ. Anh nhìn về phía trước, rồi gật đầu
Phương Nhi
Hổng được nuốt lời đâu đấy!
Quang Hùng
Ừ, không nuốt. Chỉ có em là chuyên nuốt lời thôi /cười/
Phương Nhi
Anh đang nói dì đó?
Quang Hùng
Hôm qua ai đó bảo ăn kiêng, xong tối lại đòi ăn gà rán
Nhi phụng phịu dựa vào lưng anh, nhưng vẫn không quên siết chặt vòng tay ôm anh
Quang Hùng
Mấy giờ tan làm dạ?
Phương Nhi
Chắc tầm 6 giờ… mà sao hỏi?
Quang Hùng
Thì để còn biết đường rước vợ yêu về chớ sao
Phương Nhi
Ngày nào anh chả rước em
Quang Hùng
Thì bây giờ anh hỏi lại cho có lệ
Quang Hùng
Công việc dạo này căng thẳng lắm hả?
Nhi khẽ thở dài, dụi đầu vào lưng anh
Phương Nhi
Ừ, nhiều việc quá. Đôi khi em chỉ muốn bỏ hết mà đi đâu đó thôi
Phương Nhi
Chẳng biết… miễn là không phải làm việc
Hùng bật cười, anh đưa tay nắm lấy bàn tay cô, giọng anh ấm áp
Quang Hùng
Ráng thêm xíu, cuối tuần anh đưa em đi biển nhé?
Nhi mở to mắt, hứng thú hỏi
Phương Nhi
Anh nói rồi đấy, không được thất hứa đâu!
Quang Hùng
Rồi rồi, anh biết rồi mà
Nhi cười khúc khích, tự dưng thấy ngày hôm nay đỡ mệt hơn hẳn. Ở bên Hùng, dù có là ngày tồi tệ đến đâu, cô vẫn luôn cảm thấy yên bình…
Trần Phương Nhi (24 tuổi)
Từ nhỏ đã phải tự lập, ba mẹ mất sớm, một mình cô gánh vác mọi thứ trên đôi vai bé nhỏ. Nhi mạnh mẽ, kiên cường, đôi khi hơi nóng nảy, đanh đá, nhưng tận sâu trong lòng lại là một người cực kỳ trọng tình cảm. Cô không dễ mở lòng với ai, cũng không thích dựa dẫm vào người khác, nhưng lại có một người duy nhất khiến cô cảm thấy bản thân có thể yếu đuối mà không sợ bị tổn thương
Lê Quang Hùng (27 tuổi)
Cuộc sống không dễ dàng, từ nhỏ đã thấm thía những khó khăn của cơm áo gạo tiền. Hùng không có một tuổi thơ êm đềm, nhưng anh vẫn lớn lên với một trái tim ấm áp và một nụ cười dịu dàng. Nếu Nhi là cơn bão thì Hùng chính là cơn gió mát xoa dịu tất cả. Anh kiên nhẫn, bao dung và luôn đặt cô lên hàng đầu. Dù có cãi nhau bao nhiêu lần, Hùng vẫn là người chủ động làm hòa, vẫn luôn lẳng lặng che chở cô gái nhỏ của mình
Hai con người tưởng chừng đối lập, nhưng lại gắn kết với nhau một cách kỳ diệu. Cô nóng nảy, anh điềm đạm. Cô cố tỏ ra mạnh mẽ, anh lại sẵn sàng để cô dựa vào. Họ đã cùng nhau vượt qua những tháng ngày khó khăn nhất
Nhi ngồi vào bàn làm việc, lật nhanh đống tài liệu liên quan đến các dự án luật sắp tới. Cô khẽ xoa hai bên thái dương, cố gắng tập trung nhưng cơn buồn ngủ vẫn còn vương lại sau giấc mơ kinh hoàng sáng nay
Bỗng, một ly cà phê nóng được đặt xuống bàn cô
Cô liếc nhìn lên, thấy Phong Hào đang đứng khoanh tay trước mặt. Hào là đồng nghiệp của cô, ít nói nhưng làm chung lâu ngày thành quen
Nhi cầm ly cà phê, nhấp một ngụm rồi nhướn mày
Phương Nhi
Sao rồi? Kiện được tên đó chưa?
Hào kéo ghế ngồi xuống đối diện, thở dài
Phong Hào
Chưa, nó vẫn kéo dài thời gian
Phong Hào
Vụ này rối hơn tao tưởng
Phương Nhi
Chơi chiêu à? Nghĩ vậy là thoát được hả?
Phong Hào
Ừ, chắc nó tưởng thế
Phương Nhi
Đúng là nực cười
Nhi lắc đầu, mở tài liệu ra xem tiếp. Hào nhìn cô một lúc rồi hỏi
Phong Hào
Mày bị gì mà trông thảm vậy?
Phong Hào
Sáng giờ mặt cứ như mất sổ đỏ
Phương Nhi
Mơ thấy ác mộng
Phong Hào
Hèn chi ,nhận cà phê mà còn run tay
Phương Nhi
Thôi chuyện của tao, lo làm việc đi ông tướng
Cả hai tiếp tục bàn luận về vụ kiện một lúc thì Kiều từ đâu nhào đến, khuỷu tay chống lên bàn Nhi, cười gian xảo
Pháp Kiều
Cộng tươi của mày với mày định chừng nào cưới?
Phương Nhi
Cưới cái dì mà cưới? Giỡn hoài!
Kiều bĩu môi, khoanh tay lại
Pháp Kiều
Giỡn gì mà giỡn!
Pháp Kiều
Quen 10 năm rồi mà không cưới, định đợi tới già hả?
Nhi bật cười, tựa lưng vào ghế
Phương Nhi
Mày làm như cưới là chuyện dễ lắm vậy! Phải có thời gian, phải tính toán kỹ nữa chớ
Phương Nhi
Tao với Hùng còn trẻ mà
Pháp Kiều
Tính cái dì? Yêu là cưới, đơn giản vậy thôi
Pháp Kiều
Chứ quen 10 năm rồi mà không cưới, định đợi đến khi hai đứa mày rụng hết răng rồi mới làm đám cưới hả?
Hào nãy giờ im lặng, cuối cùng cũng lên tiếng, giọng nhàn nhạt
Phong Hào
Thôi bớt nhiều chuyện đi, để tụi nó tự lo
Nhưng Kiều nào có chịu thua
Pháp Kiều
Hùng chưa chịu cầu hôn đúng không?
Pháp Kiều
Tao nói mà, thằng đó nhìn vậy chứ lề mề ghê
Nhi phì cười, nhưng trong lòng có chút lấn cấn. Cô giả vờ trêu ngược lại
Phương Nhi
Mày lo cho tụi tao vậy chứ còn mày?
Phương Nhi
Khi nào tới lượt mày?
Kiều giả vờ ôm ngực, làm bộ mặt đau khổ
Pháp Kiều
Thôi thôi, bỏ qua tao đi, tao không quan trọng!
Pháp Kiều
Quan trọng là mày đó!
Pháp Kiều
Nhớ lời tao nha, cưới sớm cho tao làm phù dâu đó!
Phương Nhi
Rồi rồi, nhớ rồi!
Phong Hào
Vậy là mày kêu nó cưới sớm để mày làm phù dâu thôi đó hả?
Pháp Kiều
Chớ sao! Nhưng mà đám cưới của con Phương Nhi thì phải cho tao mặc đẹp nha!
Pháp Kiều
Tao mà làm phù dâu là phải chiếm spotlight của cô dâu luôn
Nhi quăng ngay quyển sổ lên bàn, trợn mắt
Phương Nhi
Ê! Cưới tao mà mày tính làm nhân vật chính luôn đó hả?!
Kiều gật đầu cái rụp, xòe tay đầy kiêu ngạo
Pháp Kiều
Tao mà đứng kế mày là bảo đảm đẹp lồng lộn, khách mời nhìn tao xong quên luôn cô dâu là ai!
Phong Hào
Ừa, mà tao nghĩ cũng đúng á, mày mà lên đồ là lấn lướt luôn con Nhi thiệt
Phương Nhi
Hai đứa bây im đi dùm tao cái!
Cả ba nhìn nhau, rồi phá lên cười, căn phòng làm việc nãy giờ toàn tài liệu nghiêm túc, giờ lại tràn ngập tiếng cười ồn ào như cái chợ trời
Chap 3 - Nhân Viên Mới
Tan làm, Nhi vừa bước ra khỏi tòa nhà thì đã thấy Hùng đứng chờ sẵn bên chiếc xe máy. Anh tựa lưng vào xe, tay nhét vào túi quần, ánh mắt dịu dàng nhìn cô
Vừa thấy anh, Nhi liền chạy đến, nhoẻn miệng cười tươi
Phương Nhi
Anh ơi, hôm nay làm có mệt hông?
Hùng khẽ cười, kéo cô lại gần, hôn nhẹ lên trán cô một cái
Quang Hùng
Đương nhiên là mệt rồi. Nhưng mà có em ở đây là anh hết mệt liền
Nhi tủm tỉm cười, giơ tay chỉnh lại cổ áo cho anh
Quang Hùng
Thiệt chứ sao hông?
Quang Hùng
Hổng tin thì kiểm chứng đi nà
Nhi liếc anh, rồi bất ngờ vòng tay ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào lồng ngực anh
Phương Nhi
Vậy kiểm chứng nè! Thấy hết mệt chưa?
Hùng bật cười, ôm cô vào lòng, cằm tựa lên mái tóc mềm của cô
Phương Nhi
Anh ơi, mình đến quán An nha?
Hùng cười nhẹ, đội mũ bảo hiểm cho cô, tay cẩn thận gài quai lại, xong xuôi còn hôn nhẹ lên má cô một cái
Cả hai cùng cười rạng rỡ, rồi nhanh chóng lên xe, bon bon trên con đường về quán cà phê quen thuộc
Trời tối dần, ánh đèn đường hắt lên hai bóng người trên chiếc xe máy đang bon bon chạy. Nhi vòng tay ôm chặt lấy Hùng, tựa đầu lên lưng anh, giọng nũng nịu
Phương Nhi
Anh ơi, chạy chậm thôi
Quang Hùng
Ủa? Hôm qua còn giục anh chạy nhanh, hôm nay lại muốn chậm? /cười/
Nhi phụng phịu, khẽ siết tay
Phương Nhi
Tại em muốn ôm anh lâu chút
Hùng nghe xong liền phanh xe lại giữa đường. Nhi giật mình
Quang Hùng
Muốn ôm lâu thì về nhà anh cho ôm cả ngày luôn nè
Nhi cốc nhẹ vào lưng anh, bật cười
Phương Nhi
Anh bớt lươn lẹo giùm em cái đi!
Phương Nhi
Chạy đi ông tướng!
Hùng phì cười, tiếp tục lái xe về phía trước. Không lâu sau, ánh đèn vàng ấm áp của quán cà phê nhỏ hiện ra giữa màn đêm
Nhi vui vẻ chạy tới quầy pha chế, chống tay lên quầy nhìn An
Phương Nhi
Hello! Nay ghé chơi nè!
Thành An đang bận pha nước, nghe giọng cô liền quay đầu cười nhẹ
Thành An
Tưởng bận lắm chứ? Nay rảnh rang ghê ha
Phương Nhi
Ờ thì... lâu lâu mới có dịp mà
An liếc qua Hùng, nhướng mày
Thành An
Dạo này hai người ốm quá nha, qua đây tui tẩm bổ cho nè
Hùng bật cười, vòng tay ôm eo Nhi kéo sát lại
Quang Hùng
Ủa, vậy nãy giờ tụi anh ăn uống là ăn không khí hả?
Thành An
Chứ còn gì nữa! Nhìn hai người thiếu sức sống ghê
Phương Nhi
Tại bữa giờ chạy deadline sml chớ bộ!
Phương Nhi
Đâu có được nhàn nhã như ai đó, suốt ngày ngồi đếm tiền
An khoanh tay, giả vờ thở dài
Thành An
Khổ ghê á! Tiệm đông khách quá cũng là một cái tội
Quang Hùng
Thôi đừng than nữa
Quang Hùng
Làm cho tụi tui hai ly gì ngon ngon đi nè, bữa nay anh đây khao nhỏ này
Thành An
Tới ngày phát lương rồi hả ông chủ?
Phương Nhi
Đúng đó! Nay ảnh giàu lắm!
Hùng nhìn Nhi, bất lực xoa đầu cô
Quang Hùng
Anh mà hết tiền là em nuôi anh đó nhe?
Nhi nghiêng đầu nhìn anh, cười tít mắt
Phương Nhi
Ờm... để em suy nghĩ lại đã
An đứng bên cạnh khoanh tay nhìn hai người, chậc lưỡi
Thành An
Rồi rồi, biết hai người hạnh phúc rồi
Thành An
Không cần phải diễn trước mặt tui đâu, tui buồn lắm á!
Hùng phì cười, kéo Nhi lại gần hơn
Quang Hùng
Anh phải khoe người yêu anh chớ
Nhi bật cười khúc khích, ngước lên nhìn anh đầy tình cảm. Còn An thì chỉ biết lắc đầu, chép miệng
Thành An
Thôi đi pha nước cho hai người đây, mệt ghê á
An đem nước ra đặt trước mặt Hùng và Nhi, cười nhẹ
Thành An
Đây, đồ uống đặc biệt cho hai người
Nhi bật cười, cầm ly lên hớp một ngụm, mắt sáng rỡ
Phương Nhi
Ngon đó nha! Lên tay nghề rồi
Quang Hùng
Ổn đó! Hôm nay ngon hơn mọi ngày
Cả ba đang trò chuyện vui vẻ thì một bóng dáng rụt rè bước vào quán. Cậu thanh niên trông có vẻ gầy gò, quần áo lấm lem, dáng vẻ e dè. An nhanh chóng quay sang, nở nụ cười chuyên nghiệp
Thành An
Chào quý khách, quý khách dùng gì ạ?
Cậu trai kia lúng túng, vội xua tay
Cậu ấp úng, ánh mắt ngại ngùng, rồi nhỏ giọng hỏi
?
Quán mình… còn tuyển nhân viên không ạ?
Anh nhìn cậu từ trên xuống dưới một lượt rồi hỏi tiếp
Thành An
Cậu làm được gì cho quán tôi?
Cậu trai lập tức cúi đầu, giọng nói đầy khẩn thiết
?
Gì em cũng làm ạ! Phục vụ hay là lao công gì em cũng làm!
An chống tay lên quầy, nghiêng đầu quan sát
Thành An
Cậu mới ở quê lên à?
Cậu thanh niên gật đầu, lí nhí đáp
Cậu thanh niên hơi giật mình, lắp bắp trả lời
Đăng Dương
Em là Đăng Dương ạ
An gật gù, lặp lại cái tên trong miệng
Nhi chống cằm nhìn Dương, tò mò hỏi
Phương Nhi
Dương bao nhiêu tuổi rồi?
Thành An
Lớn hơn tôi 1 tuổi
Anh đưa tay vỗ nhẹ lên quầy
Thành An
Ngày mai 8 giờ sáng có mặt, nhớ mặc đồ gọn gàng, vô đây làm quen công việc
Đăng Dương vui mừng cúi đầu
Đăng Dương
Dạ! Em cảm ơn anh nhiều lắm ạ!
An khoanh tay, nhướn mày nhìn cậu
Thành An
Cậu lớn hơn tôi mà gọi tôi là anh hoài vậy?
Đăng Dương ngẩn người một lúc, rồi lắp bắp
Đăng Dương
Dạ… tại em quen vậy rồi, với lại nhìn anh có khí chất hơn…
An bật cười, vỗ vai Đăng Dương
Thành An
Khí chất gì mà khí chất! Gọi tôi là An đi, hoặc chủ quán cũng được
Đăng Dương lúng túng gãi đầu
Đăng Dương
Dạ… vậy em gọi anh… À không, gọi An nha?
An cười hài lòng, khoanh tay gật đầu
Thành An
Vậy mới đúng chứ! Mai 8 giờ có mặt, đừng có trễ
Đăng Dương
Dạ! Em sẽ đến đúng giờ!
Nói rồi Dương lúng túng rời đi
Nhi ngồi bên nãy giờ xem kịch hay, quay sang Hùng cười khúc khích
Phương Nhi
Ủa? Sao hổm bảo không nhận nhân viên nữa mà? /cười/
An nhún vai, uống một ngụm nước
Thành An
Thì… người ta mới từ quê lên, giúp được gì thì giúp thôi
Nhi chống cằm, lém lỉnh trêu
Phương Nhi
Vậy chừng nào mày mở lớp từ thiện luôn đi?
Thành An
Cái con nhỏ này! Muốn bị đuổi khỏi quán không?
Cả ba phá lên cười, không khí trong quán lúc này tràn ngập sự ấm áp
Download MangaToon APP on App Store and Google Play