Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

[ Allvietnam/ Countryhumans] Hơi Thở Của Biển Đen

Chương 1

Khi xưa, vào những năm đầu của thế kỷ 19, một ngư dân tên là Viktor sống ở ngôi làng nhỏ gần bờ Biển Đen. Ông ta nổi tiếng là kẻ liều lĩnh, dám thách thức mọi hiểm nguy để tìm kiếm những kho báu từ biển cả. Một đêm không trăng, khi Viktor thả lưới tại vùng nước cấm — nơi dân làng gọi là Vùng Lặng Câm vì không bao giờ nghe thấy tiếng sóng hay tiếng chim — ông bất ngờ cảm nhận được một sức nặng khổng lồ kéo thuyền của mình điên cuồng về phía bóng tối vô tận. Khi ông kéo lưới lên, thứ mắc kẹt bên trong là một người cá. Nàng có mái tóc đen dài như màn đêm, làn da trắng nhợt tựa ánh trăng chìm, đôi mắt xanh biếc đẹp đến mức khiến Viktor không thể rời mắt. Trước vẻ đẹp diễm lệ, phúc hậu của nàng, Viktor không chút do dự mang nàng về làng, xem như món quà vô giá từ biển cả. Nhưng không ai biết rằng, từ khoảnh khắc ấy, Viktor đã không còn là chính mình. Họ kể rằng Viktor chăm sóc người cá bằng sự tôn kính mù quáng. Ông nhốt nàng trong chiếc lồng sắt lớn đặt trong căn nhà gỗ gần biển, chỉ mình ông được phép ngắm nhìn nàng. Dù mọi người đều muốn thấy nàng, Viktor luôn khước từ, chỉ nói về những lời thì thầm ngọt ngào mà nàng trao tặng — những lời hứa về sự giàu sang bất tận và quyền lực vượt trên cả những gì con người từng biết. Lạ thay, ai đến gần căn nhà đó đều thấy Viktor sống như một ông hoàng. Căn nhà nhỏ giờ đây tràn ngập của cải, vàng bạc và những món ngon lạ kỳ. Nụ cười của Viktor luôn rạng rỡ, như thể ông đang sống trong giấc mơ mà mọi kẻ phàm tục đều thèm khát. Nhưng thực tế thì khác xa. Nhiều thập kỷ sau, khi một đoàn thám hiểm khác tình cờ tìm thấy ngôi làng ấy, tất cả chỉ còn là đống hoang tàn mục nát. Căn nhà gỗ nơi Viktor nhốt người cá chỉ còn lại khung sắt han gỉ, trơ trọi giữa bờ biển. Không một bóng người, không một dấu vết của sự sống. Những mẩu ghi chép tìm thấy trong căn nhà kể lại rằng mọi thứ mà Viktor thấy chỉ là ảo ảnh. Vàng bạc lấp lánh thực chất chỉ là đá vụn, thức ăn mỹ vị chẳng qua là cá thối và rong rêu. Tất cả đều do người cá tạo ra để giam cầm tâm trí ông. Viktor không hề sống trong nhung lụa. Ông bị điều khiển như một con rối, bị thôi thúc ngày qua ngày cống nạp mọi thứ mình có cho nàng. Dân làng dần dần bị ảnh hưởng bởi giọng hát u mê ấy, cho đến khi từng người một lao mình xuống biển, đôi mắt mở trừng trừng với nụ cười vô hồn. Truyền thuyết kể rằng Viktor là người cuối cùng rời bỏ ngôi làng, cũng bằng cách đó. Nhưng trước khi bước chân xuống dòng nước lạnh lẽo, ông để lại một đoạn ghi chép đứt quãng, cảnh báo về những lời hứa từ Biển Đen. Đáng sợ hơn, phần cuối cùng của ghi chép đã bị xé rách một cách dữ dội, như thể chính tay Viktor đã hủy hoại nó trong cơn cuồng loạn. Tất cả những gì còn lại là câu chữ đứt gãy: “Người cá... không hề đẹp đẽ... Chỉ là... ảo ảnh... Đừng bao giờ...” Không ai biết chính xác câu chuyện này có thật hay không. Nhưng người dân sống quanh vùng Biển Đen luôn truyền tai nhau rằng, nếu dám nghe tiếng hát vang lên từ bóng tối, kẻ đó sẽ chẳng bao giờ còn trở về nữa.
Thế kỉ 20: Nhà khoa học nổi tiếng Japan, được điều đến viện nghiên cứu nơi chứa nhân ngư, trước khi đi anh dược người bạn làm khảo cổ kể về truyền thuyết người cá lúc thám hiểm. Sau khi đến được vài tuần anh nghe tin đã bắt được 1 nhân ngư ở cái nơi được gọi là biển đen, anh được điều đến nơi nhốt nhân ngư để nghiên cứu. Japan bước vào căn phòng thí nghiệm với ánh sáng trắng lạnh lẽo, những bóng đèn huỳnh quang hắt lên mặt kính lớn bao quanh lồng giam. Tiếng cửa kim loại nặng nề khép lại phía sau, vang lên như một lời cảnh báo rằng anh đã bước vào một thế giới khác, vượt khỏi giới hạn của con người. Trong lồng kính rộng rãi chứa đầy nước biển nhân tạo, một sinh vật dị thường đang lơ lửng. Không phải mô hình, không phải hình ảnh phác thảo trong những văn tự cổ xưa. Một người cá — bằng xương bằng thịt, đang tồn tại ngay trước mắt anh. Đôi mắt Japan mở to, không thể giấu nổi sự ngạc nhiên lẫn tò mò. Sinh vật ấy có thân hình thon gầy, làn da trắng nhợt nhạt phản chiếu ánh sáng, tạo nên một vẻ đẹp ma mị và mong manh. Từ phần eo trở xuống, chiếc đuôi cá dài uyển chuyển với những vảy xanh lam nhạt lấp lánh. Gương mặt người cá tinh xảo như điêu khắc, đôi mắt to, tròn, mang sắc xanh sâu thẳm như biển cả. Mái tóc màu bạc mượt mà trôi nổi trong làn nước, mềm mại tựa như dải lụa đang nhảy múa. Cậu không có vẻ gì là mạnh mẽ hay đáng sợ, trái lại, sự yếu ớt và mỏng manh ấy khiến người ta cảm thấy bản năng muốn che chở. Japan đứng yên, dường như quên cả việc hít thở. Mọi lý thuyết, mọi ghi chép đã học đều không thể so sánh được với khoảnh khắc đối diện thực tế này. Một người cá thật sự. Một sinh vật chỉ tồn tại trong truyền thuyết, giờ đây lại hiện hữu sống động trước mắt anh. Người cá cũng nhìn anh. Ánh mắt cậu ta không sợ hãi, mà là tò mò xen lẫn chút thăm dò. Có lẽ cậu cũng đang ngạc nhiên khi nhìn thấy một con người đứng bên kia mặt kính lạnh lẽo này. Japan khẽ nhíu mày, cảm giác kỳ lạ dâng lên trong lòng. Anh nhận ra rằng, giữa họ — một con người và một sinh vật huyền thoại — khoảng cách không chỉ là lớp kính dày kia, mà còn là sự khác biệt giữa hai thế giới. Nhưng anh không để tâm đến điều đó. Trái lại, nỗi tò mò lại càng trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Japan chưa kịp định thần thì sinh vật kia đã bắt đầu di chuyển. Lướt đi trong làn nước một cách uyển chuyển, người cá từ từ tiến lại gần mặt kính, ánh mắt không rời khỏi anh. Có một vẻ gì đó thật khác lạ trong đôi mắt xanh thẳm ấy — không phải sự thù địch, mà là... sự quan tâm? Japan nhíu mày, cảm thấy tim mình đập nhanh hơn khi nhìn thấy người cá dừng lại ngay trước mặt kính, cách anh chỉ vài centimet. Người cá hơi nghiêng đầu như thể đang tò mò quan sát con người phía bên ngoài. Rồi đột nhiên, môi cậu ta nhếch lên thành một nụ cười. Nhưng đó không phải là nụ cười dịu dàng hay thân thiện. Nó mở rộng, ngoác đến tận mang tai, làm lộ ra một hàm răng sắc nhọn, tua tủa và trắng toát như những lưỡi dao nhỏ. RẦM! Người cá lao thẳng vào kính, cú va chạm dữ dội đến mức mặt kính dày tưởng chừng như muốn vỡ nát ngay tại chỗ. Cả căn phòng rung lên, âm thanh chát chúa của sự va đập vang vọng trong không gian lạnh lẽo. Japan lùi lại theo phản xạ, mắt mở to kinh hãi. Nhưng người cá không dừng lại. Cậu ta liên tục đâm sầm vào kính, mỗi lần càng hung hãn hơn, như một con thú bị dồn đến đường cùng, hoặc có lẽ... như một kẻ săn mồi điên cuồng tìm cách phá tan lớp rào cản ngăn cách mình với con mồi. Lồng kính rung lắc dữ dội, những vết rạn mờ nhạt bắt đầu xuất hiện trên bề mặt, càng lúc càng lan rộng. Và trong khoảnh khắc ấy, Japan nhận ra rằng sinh vật kia không hề yếu đuối như vẻ bề ngoài. Nó là một kẻ nguy hiểm đang bị giam cầm. Nhưng điều khiến anh lạnh người hơn cả không phải là sự hung bạo của người cá, mà là ánh mắt cậu ta. Ánh mắt ấy sáng lên một cách kỳ dị, vừa điên cuồng vừa thích thú, như thể mọi hành động này chỉ là một trò chơi đầy khoái lạc.
CHOANG! Âm thanh chói tai vang lên khi lớp kính dày cuối cùng cũng không chịu nổi sức công phá điên cuồng của sinh vật kia. Những mảnh kính sắc nhọn bắn tung tóe khắp nơi, lấp lánh dưới ánh đèn phòng thí nghiệm như những mảnh băng vỡ. Nước biển nhân tạo từ trong lồng kính tràn ra, ào ạt chảy lên sàn nhà, lạnh lẽo và hỗn loạn. Người cá thoát ra ngoài. Japan chưa kịp phản ứng thì cậu ta đã lao thẳng về phía anh với tốc độ khủng khiếp. Mái tóc bạc xõa tung, đôi mắt xanh rực sáng đầy khát máu, nụ cười ngoác đến mang tai vẫn hiện hữu, càng khiến cảnh tượng trở nên quỷ dị. Japan cảm thấy cơn lạnh buốt chạy dọc sống lưng. Chân anh cứng đờ, chỉ kịp nhận ra cái chết đang lao đến như một con thú dữ. Phập! Tiếng rít nhỏ xé tan bầu không khí căng thẳng. Một mũi phi tiêu nhỏ găm thẳng vào bả vai người cá. Cơ thể cậu ta khựng lại giữa chừng, đôi mắt vẫn dán chặt lên Japan nhưng ánh sáng trong đó dần mờ đi. Nét hung tợn trên khuôn mặt méo mó từ từ tan biến, thay vào đó là sự mơ hồ, mệt mỏi. Người cá lảo đảo, đôi tay yếu ớt cố chấp với lấy Japan như một sự giãy giụa cuối cùng trước khi kiệt sức. Nhưng rồi cơ thể cậu ta đổ gục xuống nền đất ướt đẫm nước, mềm oặt như một con búp bê bị bỏ rơi. Japan thở hổn hển, vẫn chưa thể tin nổi mình còn sống. Anh nhìn chằm chằm vào sinh vật nằm bất động dưới sàn, dòng nước đang lan rộng bao quanh cơ thể cậu ta như muốn kéo cậu ta trở lại đại dương. Từ loa thông báo vang lên một giọng nói lạnh lùng nhưng bình tĩnh.
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Bảo vệ:Đã khống chế mục tiêu. Bắt đầu quy trình thu hồi.
Anh đứng đó, tay vẫn còn run rẩy. Trong đầu anh vang lên một suy nghĩ: Đây không phải là một sinh vật cần được nghiên cứu. Đây là một kẻ săn mồi.
Japan đứng trước lồng kính mới được lắp đặt khẩn cấp sau sự cố vừa rồi. Lần này, lớp kính dày hơn và được gia cố bằng những thanh kim loại chắc chắn. Căn phòng giờ đây phảng phất mùi thuốc sát trùng lẫn với chút muối mặn còn vương lại từ nước biển nhân tạo. Bên trong, người cá nằm trên nền đá phẳng chìm nửa thân trong làn nước. Cơ thể cậu ta mềm oặt, hơi thở yếu ớt nhưng đều đặn. Mũi phi tiêu an thần vẫn để lại một vết đỏ mờ nhạt trên vai cậu, nhưng trông cậu đã tỉnh táo hơn. Japan im lặng đứng nhìn sinh vật trước mặt. Ánh mắt anh cẩn trọng, vừa dè chừng vừa tò mò. Anh đã xem qua những ghi chép cổ xưa về người cá — về giọng hát quyến rũ, về những chiếc vảy lấp lánh và về sự tàn nhẫn được che giấu sau vẻ đẹp ấy. Nhưng đối diện với cậu ta bằng xương bằng thịt lại là một câu chuyện hoàn toàn khác. Người cá từ từ mở mắt, đôi đồng tử xanh biếc co lại rồi giãn ra như đang điều chỉnh với ánh sáng nhân tạo của căn phòng. Đôi mắt ấy quét qua một lượt, rồi dừng lại ở Japan. Cậu ta nhìn anh chằm chằm. Không còn vẻ hung tợn hay khát máu như trước. Cơn điên cuồng dường như đã bị thuốc làm dịu đi, để lại một biểu cảm trống rỗng pha chút tò mò. Rồi, rất chậm rãi, người cá hơi nghiêng đầu, đôi mắt vẫn không rời khỏi Japan. Cử chỉ đó, dù đơn giản, lại mang đến một cảm giác vừa ngây thơ vừa khó lường. Japan nắm chặt cây bút trên tay, như thể đó là vũ khí duy nhất anh có thể bấu víu. Anh thận trọng cất tiếng, giọng nói khàn đi vì hồi hộp
Japan
Japan
// bất an// cậu...hiểu tôi ko?// dò sét//
Người cá vẫn nhìn anh, không đáp. Nhưng cái cách cậu ta nhìn chằm chằm vào miệng anh, rồi lại ngước lên đôi mắt anh, khiến Japan cảm thấy dường như cậu ta đang cố gắng hiểu ngôn ngữ của anh. Đó là một sự đối mặt kỳ lạ. Không hẳn là đe dọa, cũng không hoàn toàn là thiện chí. Chỉ là một sự chú ý đơn thuần, như thể cậu ta đang nghiên cứu anh theo cách mà anh vẫn nghiên cứu cậu. Một sự im lặng căng thẳng kéo dài. Japan nhận ra trái tim mình đang đập nhanh đến mức gần như đau nhói. Thứ sinh vật này... rốt cuộc đang nghĩ gì?
Japan vẫn đứng im, mắt không rời khỏi người cá. Bầu không khí nặng nề bao trùm căn phòng, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt từ lồng kính vừa được gia cố vang lên đều đặn. Anh không dám chắc liệu sinh vật kia có tấn công mình lần nữa hay không, nhưng sự tò mò đã lấn át nỗi sợ. Người cá vẫn chăm chú nhìn anh, đôi mắt xanh thẳm mở to đầy chú ý. Cậu ta không cử động nhiều, chỉ để cơ thể mình thả lỏng trong làn nước như thể đang tiết kiệm sức lực. Rồi, đột ngột, cậu ta mở miệng. Âm thanh phát ra không phải là tiếng người, mà là một chuỗi thanh âm trầm bổng, kỳ lạ như tiếng sóng hòa lẫn với tiếng thì thầm của gió. Một thứ ngôn ngữ không thuộc về con người. Nhưng trong âm sắc đó, Japan có thể nhận ra sự chất vấn, sự bối rối xen lẫn hoang mang.
Việt Nam.
Việt Nam.
// nói gì đó// ~~~~~
Anh lập tức ghi chép những gì vừa nghe được, mắt mở to khi bộ não của anh bắt đầu phân tích từng âm thanh. Những ghi chép cổ không phải hoàn toàn vô nghĩa. Có một vài cụm từ trùng khớp.
Japan
Japan
// khó tin// Đây...là đâu?
Người cá chớp mắt, rồi bất ngờ gật đầu một cái. Động tác ấy đơn giản nhưng lại có sức nặng ghê gớm. Cậu ta thực sự hiểu những gì anh vừa nói.
Japan
Japan
// phấn khích// tuyệt thật!..có lẻ tôi đã tìm dc cách giao tiếp với cậu
Nhưng ngay khi anh nghĩ rằng mình đã đạt được bước tiến lớn, đôi mắt người cá lại ánh lên vẻ nghi hoặc. Dường như cậu ta không hề có ý định hợp tác dễ dàng.

chương 2

Làn nước xanh thẳm bao quanh cậu như một dải lụa mềm mại. Những dải sáng lấp lánh từ trên cao xuyên qua mặt nước, vẽ nên từng mảng sáng tối nhấp nhô theo nhịp bơi uyển chuyển. Cơ thể nhân ngư lướt đi mượt mà, những chiếc vảy phản chiếu ánh sáng tạo thành một thứ sắc màu mê hoặc. Nhưng rồi, không gian yên bình ấy bị phá vỡ. Một bóng đen khổng lồ lướt qua, chuyển động mạnh mẽ của nó khiến mặt nước dường như cũng rung chuyển theo. Đó là một con cá mập bị xổng khỏi khu nuôi nhốt. Đôi mắt sắc bén của nó lia qua không gian, hướng về phía cậu với cơn đói khát nguyên thủy. Cậu dừng lại, không sợ hãi mà chỉ là một sự hứng thú tàn nhẫn. Đôi mắt xanh trở nên sắc lạnh, sâu thẳm và điên cuồng. Miệng cậu hé mở, để lộ ra những chiếc răng nhọn hoắt, sáng lấp lánh như những lưỡi dao nhỏ sẵn sàng xé toạc bất cứ thứ gì. Những cái mang hai bên cổ phập phồng, nhấc lên hạ xuống đầy thách thức như một lời khiêu chiến không lời. Và rồi, cậu lao tới. Cơ thể cậu rạch nát làn nước trong tích tắc, lao thẳng vào con cá mập với một sự điên cuồng không thể kiểm soát. Những móng vuốt sắc nhọn cắm sâu vào da thịt kẻ thù, kéo mạnh và xé rách một đường dài đầy máu đỏ tươi. Con cá mập vùng vẫy, nhưng sự chống cự của nó chỉ càng khiến cơn khát máu trong cậu trở nên dữ dội hơn. Phía bên ngoài, Japan đứng nhìn qua lớp kính dày, khuôn mặt anh nhăn lại không phải vì lo lắng cho nhân ngư, mà là cho con cá mập kia. Thứ sinh vật đang quằn quại trong làn nước chẳng là gì so với con quái vật thực sự đang tàn sát nó. Japan biết rõ, cậu đã từng phá vỡ cả kính cường lực 15 lớp chỉ bằng cơn thịnh nộ thuần túy. So với lớp kính ấy, con cá mập này chỉ là một miếng mồi đáng thương, bất lực trong cuộc chiến sinh tồn. Một sinh vật được tạo ra để săn mồi, giờ đây lại trở thành con mồi.
Anh lấy bộ đàm gọi cho người đến ngăn lại nhưng muộn rồi, con cá mập đã chết, nó chết 1 cách đau đớn thân thể bị cắn sé nham nhở chẳng còn gì lành lạng, khi những người ngăn chặn đến mọi truyện đã chấm hết, con cá mập kia...nó đã chỉ còn là 1 bãi máu loan với biển nhân tạo. Họ đi đến khoan nhốt nhân ngư mở mắt nó ra, ít phút sau cậu dần ngoi lên nhìn chằm chằm những người trước mặt với ánh mắt vô tội, họ thấy vậy thì sợ hải vì mặt nước có những vết máu đang dần hòa với biển. Sau khi sử lí cậu bị nhốt ở 1 chuồng khác an toàn hơn, anh đi đến để quan sát cậu, khi đến anh thấy 1 nhân ngư nữ ở trong lồng kính.
Nữ nhà khoa học tự hào nói
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Nhà khoa học nữ 2: đây là 1 nhân ngư trúng ta đã bắt được ở vùng biển thường đấy// tự hào//
Japan
Japan
// bất an// tôi nghĩ đừng để cho 2 nhân ngư gặp nhau sẽ dc hơn đấy// lo lắng// nhân ngư ở vùng biển đó thực sự ko tầm thường tôi ko nghĩ nó sẽ ko làm gì đồng loại của mình
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Nhà khoa học nữ 2:// suy tư// vậy để 2 nhân ngư làm quen
Cô gõ vào cửa kính như Chào hỏi nhân như nữ kia, cô ấy bơi đến nghiên đầu như hỏi " cô tìm tôi?" Anh ngạc nhiên vì trí thông minh của nhân ngư. Đặt tay lên mặt kính để quan sát như ko thể tinh nổi, quả thật nó hiền lành hơn con ở biển đen nhiều
Họ đưa nhân ngư nữ kia thả vào cửa kính ngay cạnh chỗ nhốt cậu, khi vừa thấy nhau nhân ngư nữ trở nên sợ hải còn cậu thì bình thảng nhìn chằm chằm, cậu chả có phản ứng gì ánh mắt khinh thường như nhìn 1 con ngốc.
Việt Nam.
Việt Nam.
// nói gì đó// ~~-•-•~~~
Japan
Japan
// hiểu lời ấy// Ta...Không đói?// khó tin//
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Đa nhân vật ngẫu nhiên
Nhà khoa học nữ 2:// ngạc nhiên// anh hiểu nhân ngư nói gì?
Japan
Japan
// lắc đầu// tôi chỉ đoán thôi

chương 3

Japan đứng trước bể nước rộng chiếm trọn một góc phòng thí nghiệm của mình, ánh mắt chán nản nhìn sinh vật đang di chuyển trong làn nước lạnh lẽo. Cậu - người cá với mái tóc trắng bạch kim dài mượt mà như những dải lụa đang uốn lượn theo từng động tác uyển chuyển. Làn da cậu tái nhợt, tựa như đã bị cái lạnh của nước gặm nhấm đến tận cùng, nhưng đôi mắt xanh lơ ấy vẫn sáng rực, phản chiếu một sự sống mãnh liệt. Cậu bơi qua lại một cách chậm rãi, đôi lúc lơ lửng như thể đang thả mình trong mộng mị. Những ngón tay thon dài chạm khẽ vào mặt kính, để lại vệt nước mờ nhạt trên bề mặt trong suốt. Ánh đèn huỳnh quang từ trần chiếu xuống, tạo nên những vệt sáng nhạt nhòa, phản chiếu lên làn da mịn màng của cậu, càng làm nổi bật vẻ đẹp siêu thực ấy. Japan thở dài, tựa người vào bàn làm việc ngổn ngang giấy tờ. Anh nhắm mắt lại, ngón tay siết nhẹ cây bút bi lạnh ngắt trong tay mình.
Japan
Japan
Thứ này...tuy ko phải con người, nhưng lại đẹp đến mức người ta phát điên// lẩm bẩm//* ko phải nó chỉ là 1 con cá thôi! Nó ko phải là 1 con người "
Anh lẩm bẩm, chất giọng khàn khàn lẫn chút mệt mỏi. Mỗi lần nhìn thấy cậu, thứ cảm xúc quái lạ nào đó lại cuộn lên trong lòng anh, vừa ghê tởm vừa quyến rũ.
Japan
Japan
// mệt mỏi// chẳng bt tạo hóa đang nghĩ gì mà tạo cái thứ chết tiệt này!
Japan mở mắt, nhìn thẳng vào đôi mắt xanh lơ đang nhìn lại mình. Hai ánh nhìn chạm nhau, một bên là sự tò mò không thể che giấu, một bên là sự trống rỗng đến lạnh lùng.
Japan đang chìm trong mớ suy nghĩ hỗn độn của mình thì bất chợt, anh cảm nhận được ánh nhìn chăm chú từ phía bể nước. Khi anh ngẩng lên, cậu đang nghiêng đầu, đôi mắt xanh lơ mở to nhìn anh không rời, vẻ tò mò rõ ràng hiện lên trên gương mặt hoàn mỹ.
Việt Nam.
Việt Nam.
...gì đó...?// khó hiểu//
Giọng cậu yếu ớt, ngắt quãng như thể phải gắng sức lắm mới có thể bật ra được những âm thanh không hoàn chỉnh. Âm thanh đó dội lại trong không gian yên tĩnh, vang lên như một lời thì thầm từ nơi xa xăm. Japan sững người, ánh mắt thoáng nét kinh ngạc rồi nhanh chóng chuyển thành một sự phấn khích không thể kiềm chế. Anh bật dậy khỏi ghế, lao nhanh về phía bể nước, hai bàn tay áp sát lên mặt kính lạnh buốt.
Japan
Japan
// bất ngờ//cậu...cậu vừa nói gì! Nói lại 1 lần nữa!
Anh gần như hét lên, giọng anh run rẩy xen lẫn giữa hồi hộp và ham muốn khám phá. Đôi mắt anh sáng lên, dường như toàn bộ sự chán nản ban nãy đều bị cuốn phăng đi. Người cá bên trong bể nhìn anh chằm chằm, đôi môi nhợt nhạt mấp máy như muốn nói điều gì đó, nhưng lại chỉ phát ra những tiếng thở mơ hồ. Nhìn thấy sự bất lực hiện rõ trong đôi mắt kia, Japan cảm thấy lòng mình thắt lại trong cơn khao khát muốn thấu hiểu.
Những ngày sau đó, Japan dành phần lớn thời gian bên cạnh bể nước. Anh mang đến cho cậu những tấm bảng viết đầy chữ, những cuốn sách đơn giản nhất về ngôn ngữ loài người. Ban đầu, cậu chỉ nhìn chúng bằng ánh mắt ngơ ngác, nhưng rồi nhanh chóng nắm bắt được ý đồ của anh. Cậu học một cách chăm chỉ, đôi mắt xanh lơ ấy chăm chú theo dõi từng ký tự, từng âm thanh phát ra từ miệng anh. Giọng cậu yếu ớt, ngắt quãng, nhưng dần dần trở nên trôi chảy hơn. Những âm tiết tròn vành rõ chữ khiến Japan phải bất ngờ, rồi hài lòng cười đầy tự mãn mỗi khi cậu phát âm đúng.
Việt Nam.
Việt Nam.
// khó hiểu// cá...cá?
Cậu ngập ngừng, đôi môi nhợt nhạt khẽ mấp máy, đôi mắt mở to nhìn anh như chờ đợi sự công nhận.
Japan
Japan
// vui mừng// Đúng rồi cậu giỏi lắm!
Japan không kiềm được mà bật cười, ánh mắt sáng lên vẻ tự hào pha lẫn chút gì đó thích thú. Có vẻ việc này giúp anh bớt đi sự chán nản trong những ngày nghiên cứu đơn độc. Cậu dường như cũng thích thú với sự tương tác này. Mỗi lần học được từ mới, cậu đều cố phát âm cho đến khi anh gật đầu công nhận. Sự kiên trì đó khiến Japan nhiều lần phải nheo mắt nhìn cậu, tự hỏi liệu sinh vật này có thực sự chỉ là một “mẫu vật thí nghiệm” hay không. Một hôm, khi cả hai đang tập trung vào bài học, cậu bỗng ngước lên nhìn anh, đôi mắt trong trẻo và sáng ngời.
Việt Nam.
Việt Nam.
// khó hiểu chỉ vào mình// Tên...là gì? Tôi có tên ko?
Japan hơi sững lại trước câu hỏi quá đỗi tự nhiên ấy. Nhưng rồi anh bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng pha chút giễu cợt.
Japan
Japan
// cười nhạt// tên à? Cậu học nhanh thật đó// tự hào//
Anh chống tay lên cằm, ánh mắt hơi nheo lại.
Japan
Japan
// soa đầu cậu// Cậu tên là Việt Nam
Việt Nam.
Việt Nam.
// nhớ ra gì đó, vương tay chỉ vào màn hình// Việt...Nam là..1 nước?
Việt Nam.
Việt Nam.
// khó hiểu// Vậy...anh tên gì?
Japan
Japan
// ngớ người// tôi? Cứ gọi tôi Japan là dc
Cậu nhìn anh cười thì đưa 2 ngón tay lên khóe môi nhếch lên tạo thành 1 nụ cười tươi tắn, anh nhìn mà ngớ người, cậu thật sự rất đẹp. Anh bị cậu tát 1 cái, anh chạm tay chỗ mình bị cậu tát ánh khó hiểu cậu chỉ nhướng mày lên tiếng
Việt Nam.
Việt Nam.
Anh...ko nghe tôi nói gì...nên tôi// bối rối//
Japan
Japan
// lồm cồm ngồi dậy// ko sao đâu tôi chỉ bị đau thôi cảm ơn

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play