Tiếng Việt
NovelToon NovelToon

Mình Yêu Nhau Lâu Thêm Chút [ RhyCap ]

Chap 1

Tại sân bay
ánh đèn trắng nhạt phủ lên mọi thứ một lớp yên tĩnh lạ thường.Anh đứng giữa dòng người di chuyển, tay kéo vali, tai vẫn đeo chiếc tai nghe trắng quen thuộc, ánh mắt vô định nhìn lên bảng điện tử ...
Cậu chạy vào, áo blouse vẫn chưa kịp cởi , tay nắm chặt điện thoại còn chưa khóa màn hình. Tin nhắn chưa gửi cuối cùng chỉ có hai chữ: “Đừng đi "
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// nhìn quanh - thấy anh // QUANG ANH !
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// quay đầu - hơi bất ngờ // Bác sĩ Hoàng hôm nay trốn trực ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không trốn ! // thở dốc // xin phép rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// cười dịu // cũng muộn rồi đấy
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chưa muộn
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// thấp giọng // anh thực sự sẽ đi à ?
Anh im lặng. Một giây. Hai giây. Rồi gật đầu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Phẫu thuật thần kinh ở Nhật là giấc mơ của .... anh. Em biết mà ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Biết
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nhưng anh có biết… em từng nghĩ trong giấc mơ của anh sẽ có em không?
Câu nói ấy khiến không khí xung quanh như dừng lại. Anh nhìn cậu. Ánh mắt không còn lơ đãng nữa. Là rõ ràng. Là buồn. Là tất cả những điều chưa nói thành lời
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy...
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nếu anh đi… đừng quay lại
Một nhịp tim trôi qua. Rồi hai. Cuối cùng, anh khẽ gật đầu
Không ai ôm ai. Không nước mắt. Chỉ có ánh mắt dõi theo nhau, như muốn lưu giữ người kia ở lại trong tim-dù không thể giữ ở lại bên cạnh
Máy bay cất cánh
Cậu đứng lặng nhìn theo. Tim trống hoác. Nhưng vẫn đập. Vì cậu biết… có những thứ mất đi rồi, vẫn sẽ là một phần trong mình mãi mãi
_______________________
End
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Hello các chế
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Ờ thì chắc viết chuyện này thì nó sẽ flop thôi
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Vì Dao đăng chuyện cùng cách ngày viết 2 tháng lận
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Chuyện sẽ đc ra mỗi ngày nha cả nhà
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Khúc này là Duy 21 còn Qa 22

Chap 2

3 năm sau
Bệnh viện trung ương, khoa nội tổng quát
Cũng như anh, cậu đc tốt nghiệp sớm nhờ vào thành tích đáng nể
Dr. Hoàng Đức Duy – Nội tổng quát
Ca trực kéo dài khiến mắt cậu đỏ hoe. Bệnh nhân tăng huyết áp nhập viện liên tục, hồ sơ chất thành xấp. Cậu vừa đẩy cửa ra khỏi phòng thăm bệnh, vừa tranh thủ gỡ găng tay, mái tóc hơi ẩm vì mồ hôi
Bước xuống hành lang tầng 3
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// dừng lại //
Khoa ngoại. Phòng hội chẩn
Cậu nhìn qua ô kính vuông, như một thói quen chẳng rõ hình thành từ khi nào
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Nay đông người thế ?
Một nhóm bác sĩ ngoại khoa trong phòng, ai nấy đều tập trung vào bản chụp MRI trên màn hình lớn. Giữa họ, một người đàn ông đứng nghiêng người về phía bảng, tay cầm bút laser, miệng đang giải thích gì đó với giọng điềm tĩnh
Tim cậu thắt lại
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Quang Anh !
Ba năm. Tưởng chừng đã quên. Nhưng chỉ một giây chạm mắt, mọi thứ lại vỡ oà như mới hôm qua
Người mà cậu tiễn đi, đã dặn là “đừng quay lại”, giờ đang đứng ngay kia, cách một lớp kính, tay vẫn cầm bút, giọng vẫn trầm và chắc như mọi lần thuyết trình
Cậu không bước vào. Chỉ đứng đó.
Mắt không rời. Còn tim thì không biết nên vui hay đau nữa
--------------------
Vào buổi chiều tại phòng Dr.Hoàng
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// vò đầu // đầu bị làm sao vậy trời !
Cốc cốc
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// vẫn cúi mặt // Vào đi
Cửa mở. Mùi bạc hà quen thuộc thoảng qua trong không khí
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Chào bác sĩ Hoàng// 👋 //
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// hít hít ngẩng lên // bác sĩ khoa ngoại giờ rảnh vậy sao ? ❄️
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Cũng tuỳ bệnh nhân bên khoa nội có tiếp không ?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Ngồi đi
Quang Anh cười nhẹ, kéo ghế ngồi đối diện. Ánh mắt vẫn như xưa-chẳng thay đổi gì sau ngần ấy năm. Vẫn dịu dàng như cái ngày anh bỏ cậu đi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
//❄️// tôi tưởng anh không quay lại ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// nhìn cậu // Anh cũng tưởng thế
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// cau mày //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Lúc bay đi, anh đã nghĩ nếu mình giỏi hơn, mạnh mẽ hơn… thì có thể bảo vệ em khỏi những thứ em không dám nói thành lời
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần ai bảo vệ ❄️
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh biết. Em mạnh mẽ mà
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Nhưng mạnh mẽ cũng có lúc mệt // cười dịu //
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Hồi đó anh chưa đủ tốt. Cũng không đủ chắc chắn để ở lại. Anh đi để học cách làm một bác sĩ giỏi hơn, và… làm một người yêu trưởng thành hơn
Duy im lặng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Ba năm rồi
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh vẫn nhớ em thích uống cà phê không đường. Vẫn nhớ em hay tự ôm hồ sơ về nghiên cứu một mình dù chẳng ai bắt. Vẫn nhớ em hay ngồi ở ghế hành lang tầng ba để suy nghĩ
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// ngẩng lên, ánh mắt sắc hơn // Anh nhớ thì để làm gì ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// mỉm cười // Để bây giờ quay về đúng chỗ, và bắt đầu lại từ đầu. Từng chút một theo đuổi em !
Không một lời vồn vã. Không cầu xin
Chỉ là sự dịu dàng kiên định ấy.
Mà cậu thì đã từng yêu điều ấy đến phát điên
______________________
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Có gì mn nổi Dao cái nhận xét
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Ok 👌

Chap 3

Từ hôm ấy,Cậu bắt đầu nhận ra những thay đổi nhỏ trong cuộc sống bận rộn của mình
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// bước vào phòng trực // ngày nào cũng vậy .
luôn có một ly cà phê nóng đặt gọn gàng trên bàn—không đường, đúng gu cậu
Buổi trưa, khi quên ăn vì quá nhiều ca bệnh, sẽ có một hộp cơm được gói cẩn thận để ngay ngắn trên kệ. Kèm theo một mẩu giấy nhỏ, chữ nắn nót
🏷️ Ăn một chút nhé, đừng để đau dạ dày.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
" 😏 rảnh ghê "
Duy biết là ai. Không cần đoán. Nhưng cậu chưa từng nhắn lại một lần nào
Chỉ seen những tin nhắn đơn giản
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 : Chào buổi sáng, bác sĩ Hoàng
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 : Trực đêm nhớ khoác thêm áo nhé
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
💬 : Có cần anh mang thêm bánh mì tới không?
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// Seen. Không rep //
Nhưng ly cà phê vẫn được uống sạch. Hộp cơm vẫn hết veo
Chiều muộn, Cậu vác balô rời khỏi phòng trực. Mệt đến mức bước chân cũng nặng trịch
Ngoài cổng bệnh viện, chiếc BMW trắng bóng loáng đậu ngay ngắn. Anh đứng tựa vào xe, tay áo sơ mi xắn gọn, ánh mắt dõi theo cậu không chớp
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// liếc anh // anh rảnh nhỉ ?
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// nhếc mép // Có người đợi, sao lại bận được.
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Tôi không cần anh đợi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Đừng lãng phí thời gian nữa
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không lãng phí đâu
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Anh chỉ đang… lấy lại những ngày bỏ lỡ thôi
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Anh lấy lại được à? Ba năm đó
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Không lấy lại được thì… xin em cho anh bắt đầu lại từ hôm nay
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// nhẹ nhàng // Lên đi. Anh đưa em về
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Không cần ❄️
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Đường về nhà em xa. Anh không yên tâm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
// cười nhạt // Tôi đi bộ cũng không chết được. Anh về đi, bác sĩ ngoại khoa bận rộn
Gió lạnh lùa qua, thổi bay vạt áo blouse trắng cậu đang khoác hờAnh lặng nhìn, tay siết lại thành nắm
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
Duy !
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
// hạ giọng // Anh chỉ muốn em bớt mệt thêm
Hoàng Đức Duy
Hoàng Đức Duy
Chuyện tôi mệt hay không, liên quan gì đến anh ?
Cậu quay lưng đi, bóng cậu lẫn vào dòng người thưa thớt trên vỉa hè. Anh vẫn đứng đó. Gió lạnh thêm. Nhưng ánh mắt anh, vẫn dịu dàng như cũ
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Không sao…"
Nguyễn Quang Anh
Nguyễn Quang Anh
"Từ từ, từng chút một. Anh sẽ đợi"
_________________________
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Mấy chế ơi
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Chuyện theo kiểu nhẹ nhàng á
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Gu Dao nên có nhiều cái nó chắc sẽ ko hợp mấy chế đâu
Dao Nuea 💫
Dao Nuea 💫
Đọc vui vui thôi nha 👉👈

Download MangaToon APP on App Store and Google Play

novel PDF download
NovelToon
Step Into A Different WORLD!
Download MangaToon APP on App Store and Google Play